👸281 - 285. Thôi Hòa ăn vụng, Tỉnh lại

Chương 281

Hà Dĩ nhìn hai người một cách kỳ quái, cười bẽn lẽn: "Không có gì, các chỉ số không dao động quá lớn."

Không khí căng thẳng khiến nàng cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng người gây ra lại đang ngủ say trên giường một cách vô tư. Nàng cố kìm nén sự ngưỡng mộ trong lòng, kiểm tra số liệu trên màn hình giám sát và làm một vài xét nghiệm đơn giản cho cơ thể Alpha.

Hà Dĩ quay lại và nói: "Không có vấn đề gì, nhịp tim có hơi nhanh một chút, nhưng các chỉ số khác đều ổn định."

"Những hành vi vừa phải thì chắc không sao, nhưng rất khó nói có ảnh hưởng sâu sắc nào khác hay không."

Mộ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói với Thôi Hòa: "Chị có thể yên tâm, không có vấn đề gì đâu."

"Cũng không được," Thôi Hòa khoanh tay, dứt khoát nói, "Khi chúng tôi không có ở đây, em tuyệt đối không được làm những chuyện như vậy nữa. Thật là điên rồ."

"Nếu có bất kỳ ảnh hưởng sâu sắc nào mà chúng ta chưa phát hiện ra, em cũng không thể gánh nổi cái trách nhiệm này đâu."

Đối diện với lời chỉ trích của Thôi Hòa, Mộ Nguyệt vẫn rất bình tĩnh: "Chị Thôi Hòa nếu thấy Thiệu Vanh cương cứng, chị sẽ không muốn giúp đỡ sao?"

"Hừ..." Thôi Hòa không đáp lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi, chị Thôi Hòa, đừng giận nữa mà~~" Mộ Nguyệt vô tư khoác tay lên vai Omega, cười tủm tỉm: "Chị có mang gì ngon cho em không? Em muốn xem."

Thôi Hòa hít một hơi thật sâu, gạt tay Mộ Nguyệt ra, nhặt chiếc hộp cơm vừa rơi trên sàn, nhét vào tay Mộ Nguyệt.

"Ăn đi, cái đồ điên này. Chị không biết Thiệu Vanh coi trọng em ở điểm nào nữa, chậc."

Thấy Thiệu Vanh mọi thứ đều ổn, Thôi Hòa không muốn ở lại đây cùng Mộ Nguyệt tiếp tục ở chung một không gian nữa.

Nàng đi đến một bên khác của giường Thiệu Vanh, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Alpha, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Nàng khẽ nói: "Đồ xấu xa, chị mau tỉnh lại nhé. Chỉ cần chị tỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Mộ Nguyệt," trước khi đi, nàng lại cảnh cáo đối phương một lần nữa, "Nếu còn làm chuyện kỳ quái, tôi sẽ hủy bỏ quyền được ở cạnh chị ấy của em!"

Bị gọi tên, Omega nghiêng đầu cười nói: "Vâng, em nghe lời chị Thôi Hòa."

Thật hết cách với nàng! Thôi Hòa lầm bầm rồi rời đi.

"À, ừm, Mộ tiểu thư," Hà Dĩ vẫn đứng tại chỗ nói thêm vài câu, "Cô đừng chọc Thôi tiểu thư. Nàng ấy hung dữ lắm, nếu thật sự chọc giận, tôi sợ hai người sẽ đánh nhau mất."

"Làm sao có thể? Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm." Mộ Nguyệt không những không sợ mà còn nói thêm: "Chúng em coi nhau như chị em, sẽ không động thủ với nhau đâu."

Sự chấp nhận thái quá của Omega khiến Hà Dĩ có chút ngây người.

"Vậy... vậy thì tốt."

Hà Dĩ bước ra cửa, trong lòng cảm thấy rầu rĩ. Nàng thầm nghĩ, có những Alpha còn chưa tìm được đối tượng, thế mà lại có những Alpha đã có cả một đàn thê thiếp.

Buồn quá đi, buồn thúi cả ruột gan...

Sau khi Mộ Nguyệt kết thúc ca trực, đến lượt Thôi Hòa.

Nàng đầu tiên cẩn thận kiểm tra cơ thể Thiệu Vanh, chỉ khi xác nhận không có gì lạ mới yên tâm nhận ca từ Mộ Nguyệt.

Cô bé này thật sự rất kỳ lạ, mỗi lần ở chung đều khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Hành động lại quá bất thường, khiến người ta bực mình.

Tâm trạng của Thôi Hòa không vì thế mà bị ảnh hưởng. Ngược lại, nàng vô cùng trân trọng cơ hội được chăm sóc Thiệu Vanh.

"Đồ xấu xa..."

"Đều tại chị, trêu chọc nhiều phụ nữ như vậy, nếu không thì em đã có thể đến chăm sóc chị mỗi ngày rồi."

Nàng lẩm bẩm, lời nói chứa đầy sự bất mãn.

Thiệu Vanh yên tĩnh nằm trên giường bệnh, không đáp lại Thôi Hòa. Mấy ngày nay, việc Alpha ngủ say đã trở thành chuyện quen thuộc với mọi người. Miễn là chị ấy còn sống, thì vẫn còn hy vọng tỉnh lại.

"Đến lúc thay túi nước tiểu rồi."

Thôi Hòa nói khẽ, vén chăn mỏng của Thiệu Vanh lên, cởi quần áo, để lộ cơ thể cường tráng của nữ Alpha.

Nàng cắn môi dưới, vụng về đưa tay về phía vùng háng của Alpha. Do hôn mê, Thiệu Vanh không thể tự chủ tiểu tiện, hàng ngày cần phải đeo túi nước tiểu ở dương vật.

Trong túi chứa một chất lỏng nhạt, gần như không màu. Kể từ khi bị thương nặng, Alpha luôn được truyền chất dinh dưỡng. Thức ăn lỏng được đưa vào dạ dày qua đường cổ họng, nên chất lỏng bài tiết ra cũng gần như chỉ là nước.

Đại tiểu thư chưa bao giờ chăm sóc người bệnh như vậy, nên động tác rất lóng ngóng. Khi thay túi nước tiểu mới, mu bàn tay nàng chạm vào bề mặt. Hơi ấm của làn da truyền đến khiến tim nàng run lên, mặt đỏ bừng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thiệu Vanh. Cơ thể trần trụi của người đang ngủ say phô bày tất cả trước mắt nàng. Dù nằm trên giường, đường cong và tỷ lệ cơ thể của Alpha vẫn có sức quyến rũ phi thường. Tạng người khỏe mạnh ban đầu hơi gầy đi một chút, nhưng làn da vẫn săn chắc, cơ bắp rõ ràng, tự nhiên toát lên vẻ cứng rắn và ổn định.

Thôi Hòa lúc này mới hiểu ra, tại sao Mộ Nguyệt lại ra tay với Thiệu Vanh. Nhìn một cơ thể đẹp tuyệt vời như vậy, làm sao có thể không động lòng được?

Nhưng nàng không phải là đứa trẻ ranh đó, làm trò với một Alpha như vậy thì thật là mất mặt.

"Hừ..."

Nàng hừ một tiếng từ mũi, ánh mắt vô thức chuyển từ ngực đến vùng háng.

Ngay cả khi chưa cương cứng, nó vẫn giống như một con quái thú khổng lồ đang ngủ đông trong rừng, vẻ hung dữ lờ mờ có thể nhìn thấy.

"Khụ khụ..." Thôi Hòa hơi ngượng ngùng dời ánh mắt đi, khẽ nói, "Hôn thê của tôi, làm tôi động tình cũng là chuyện hết sức bình thường thôi."

Nàng kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên trái Thiệu Vanh, gần đầu giường. Nàng cúi người xuống thì thầm vào tai đối phương, hơi thở mờ ám lướt qua làn da tinh tế trên vành tai: "Lão bà~~ mau tỉnh lại đi, nhìn thấy cơ thể của chị, tiểu huyệt của Thôi Hòa bắt đầu động dục rồi."

Ngón tay thon dài của nàng mò vào váy, kéo quần lót xuống. Phần dưới đã ướt đẫm. Nàng không mấy bận tâm vò nó lại rồi để sang một bên.

Sau đó, dường như nhớ ra điều gì, nàng đứng dậy khóa cửa phòng, rồi một lần nữa ngồi xuống chỗ cũ.

"Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, không có ai quấy rầy đâu~~"

"Ướt đẫm hết rồi, chị không muốn sờ một chút sao? Dính dính ướt ướt, là nơi chị thích cắm vào đấy."

Thiệu Vanh không có phản ứng.

Nàng liền nắm lấy tay Alpha, đặt đầu ngón tay lên cửa âm hộ của mình.

"Ư~~"

Bởi vì cái chạm nhẹ nhàng đó, Thôi Hòa thở dốc, ghé vào tai Thiệu Vanh, thổi ra hơi thở nóng bỏng.

"Đã lâu không làm, lại trở nên hơi nhạy cảm rồi."

Nàng nắm lấy ngón tay Alpha, từ từ đưa từ môi ngoài ẩm ướt đến lối vào. Hai mảnh thịt mềm mại đầy đặn ướt sũng, được Thôi Hòa chủ động tách ra, sau đó nàng nâng eo lên, nuốt trọn đầu ngón tay.

Người không có ý thức, tay cũng vô lực, chỉ có thể bị nắm lấy và đưa vào sâu bên trong nơi riêng tư của Omega.

"Ư~~ ha a~~ ngón tay cắm vào rồi~~ Vợ ơi, ngón tay của chị dài ghê a~~"

Chương 282

Thôi Hòa mềm mại rên rỉ bên tai Alpha. Đầu ngón tay lún sâu vào trong vách thịt, một đốt ngón tay đã đi vào. Nàng tiếp tục động tác, đưa phần ngón tay còn lại vào sâu hơn. "Ư a!"

Dùng sức quá mạnh, hơn nửa ngón giữa đã hoàn toàn đi vào bên trong. Thôi Hòa cúi đầu nhìn xuống, cửa âm hộ ẩm ướt đang đói khát ngậm lấy ngón tay. Hai nếp gấp hơi lật ra ngoài, bên trong dán chặt vào đầu ngón tay đang vuốt ve.

Chỉ dựa vào cảm giác cắm vào vẫn chưa đủ, nàng nắm tay Thiệu Vanh bắt đầu đẩy vào kéo ra.

Cửa huyệt cạn, chỉ một ngón giữa đã có thể vào đến tận cùng. Lặp đi lặp lại cọ xát như vậy. Lòng bàn tay có chút chai sạn đôi khi cọ đến vị trí điểm G, cảm giác thô ráp như có dòng điện chạy qua.

"Ư!" Thôi Hòa cắn môi dưới, thở dốc nhẹ: "Tê quá~~"

Sau khi ở bên Thiệu Vanh, nàng cũng đã lâu không tự an ủi, động tác cũng rất mới lạ.

Thôi Hòa tách chân, đưa vùng ẩm ướt dính dấp giữa chân về phía Thiệu Vanh. Tay trái nàng kẹp lòng bàn tay Alpha, coi ngón tay như một món đồ chơi đưa vào đưa ra trong huyệt. Tay còn lại ấn lên âm vật của mình, nhẹ nhàng xoa nắn.

"A~~ a ha~~"

Có lẽ vì cửa đã khóa, không có ai có thể vào được, Thôi Hòa buông thả tiếng rên của mình, tiếng thở dốc dần dần lớn hơn một chút.

"Chị cắm vào làm em sướng quá~~ Vợ ơi~~"

Đầu ngón tay phải từ từ xoay tròn trên âm vật. Hạt thịt sưng đỏ bắt đầu căng phồng, trở nên vô cùng mẫn cảm.

Lòng bàn tay lướt qua, nàng rên rỉ dâm đãng từ sâu trong cổ họng. Thôi Hòa ra nhiều dịch dính dấp, khi xoa nắn hạt thịt, tay phải dính lấy chất nhầy bôi lên toàn bộ vùng sinh dục.

Nàng nhìn thấy lông mu của mình bị dâm thủy làm ướt, có chút vón cục. Nàng nức nở nói: "Thiệu Vanh chị mau nhìn đi, bây giờ... bây giờ tiểu âm hộ dâm đãng lắm này."

Không cần cúi đầu cũng biết, cửa âm hộ đang cắn chặt lấy ngón tay không buông. Toàn bộ vùng sinh dục hơi trở nên mềm mại và đỏ bừng, mùi hương tình dục nồng nặc.

"A a ~~"

Giọng nói của Thôi Hòa run rẩy. Tay phải nàng buông ra, lơ lửng trong không trung không còn động tác nào nữa.

Cơ thể nàng mẫn cảm, cực khoái đến nhanh, nhưng đồng thời nàng lại không muốn đến quá nhanh. Dứt khoát ở thời điểm khoái cảm dâng trào nàng buông tay.

Hạt thịt tội nghiệp đỏ hồng, dựng lên, dường như vô cùng khó chịu. "Thiệu Vanh, Thiệu Vanh, sướng chết đi được~~ nếu dùng cẩu điểu xấu xí của chị cắm vào thì tốt biết mấy ~ chắc chắn... chắc chắn em sẽ sướng bay lên trời ngay, a a~~"

Thôi Hòa lẩm bẩm, không ngừng nắm lòng bàn tay đẩy vào đường đi. Cả trên và dưới cùng lúc tạo ra vô số khoái cảm. Nước dính cũng từng chút một chảy ra từ khe hở ẩm ướt.

Nàng không chịu nổi cảm giác bị khống chế này, tay phải lại cầm lấy âm vật, một lần nữa xoa nắn. Nhờ có chất bôi trơn dính ướt, khoái cảm gần như sắp bùng nổ.

"A! A a ~~ a!"

Tăng nhanh tốc độ đẩy, hạt thịt bị đè dưới lòng bàn tay không ngừng xoa nắn. Khoái cảm nhanh chóng bò lên từ eo.

"Không được, không được!! A a!!!"

Cơ thể như bị điện giật, đùi thịt hơi run rẩy, run rẩy cảm nhận dư vị của cực khoái.

"Hư... Hư a..."

Thôi Hòa hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Nàng có thể cảm nhận được không ít chất nhầy đang thi nhau dâng trào ra khỏi tiểu huyệt của mình, đó đều là nước sốt tràn ra sau cực khoái. Mỗi một giọt đều chứng kiến khoái cảm của nàng.

"Ô..."

"Bóc ~~"

Ngón tay từ trong huyệt rút ra. Mặt Thôi Hòa có chút hồng nhuận, nhìn tay Thiệu Vanh, đã bị nàng bôi lên đại lượng dâm dịch.

Nước dính từ đầu ngón tay nối liền với âm hộ mềm mại bắt đầu chảy xuống lòng bàn tay, chảy đầy khắp kẽ tay, ướt dầm dề vô cùng dâm mỹ.

"Xem này, em làm bẩn tay chị hết rồi."

Nàng cảm thấy một chút xấu hổ. May mà Thiệu Vanh đã ngủ rồi, chỉ có mình nàng biết, mình đã làm những chuyện cấm kỵ gì với người bệnh nằm trên giường.

Thôi Hòa rút ra khăn giấy, chà sạch chất lỏng trên tay Alpha, trên đó còn lưu lại mùi mật dịch nhàn nhạt nơi riêng tư cùng mùi tin tức tố hoa ngọc lan.

Nàng dừng một chút, xuất phát từ tư tâm, cũng không dùng khăn ướt để lau khô hoàn toàn, mà là đem hương vị lưu lại trên da thịt Thiệu Vanh. Thôi Hòa khom lưng cúi người, ngậm lấy dái tai Alpha, đầu lưỡi linh hoạt mà vòng quanh vành tai xoay chuyển.

Sau đó mới nói: "Mau tỉnh lại được không, Thiệu Vanh, nếu chị nguyện ý tỉnh lại, cái gì em cũng làm cho chị, không bao giờ giận dỗi chị nữa."

Mang theo một tia thẹn thùng, Thôi Hòa đè thấp thanh âm: "Em biết chị luôn luôn thích đi cửa sau của em, sau khi tỉnh lại, ưm... tiểu lỗ đít tùy chị chơi."

Trên má người trên giường có chút nhàn nhạt tử khí, không vì một chút ái muội tình dục mà tiêu tán. Hôm nay, nàng vẫn như cũ không tỉnh lại.

Thôi Hòa có chút mất mát. Hà Dĩ nói, nếu Thiệu Vanh thật sự vẫn không tỉnh, như vậy khả năng cả đời đều là người thực vật sẽ rất lớn.

Nghĩ đến đây, nàng cảm giác ngực từng trận nhức mỏi, vội vàng đứng dậy thu dọn tàn cục trên người mình.

Không biết khi nào, nước mắt lăn xuống dưới, nặng nề rơi lên sàn nhà.

"Thiệu Vanh! Em đã chủ động cho chị chơi như thế, chị cũng không chịu mở mắt ra nhìn em! Chị còn muốn thế nào nữa!"

"Nếu vẫn không chịu tỉnh lại, cả đời này em sẽ không thèm quan tâm chị nữa!" Thôi Hòa vô pháp tiếp thu kết cục này, nàng hy vọng Thiệu Vanh có thể nghe được lời nàng nói.

"Nếu chị không tỉnh! Em sẽ gả cho người khác đấy."

Nàng nhấp môi, nước mắt mơ hồ tầm mắt. Mấy ngày nay nàng tỏ ra mạnh mẽ trấn định, xem mình như nữ chủ nhân, trước mặt ngoại nhân tuyệt không chịu khóc thút thít, mà ở phòng bệnh không một bóng người, lại nhịn không được rơi lệ.

Đau lòng quá đỗi, nồng đậm cảm xúc tích ở ngực không chỗ phát tiết, giọng Thôi Hòa lạnh lẽo lại khàn khàn vang lên: "Chị mà không tỉnh lại, em sẽ gả cho Lệ Hải, đúng rồi, chính là vị trung tướng mà chị quen đó! Tiểu âm hộ sẽ cho nàng ta chơi, phía sau cũng vậy!"

"Chị không cưới được em, em đi làm tân nương của người khác cho mà xem! Em cùng Lệ Hải... ưm, trung tướng, đem... ha, đem tất cả tư thế chơi một lần, mỗi ngày chơi, tư thế chị chơi qua... Bọn em đều làm một lần, tư thế chị chưa từng chơi bọn em cũng làm một lần!"

Càng nói, thanh âm nàng càng thấp, càng không có tự tin.

"Chị thấy luyến tiếc, thì mau dậy khỏi giường đi! Có nghe thấy không hả!"

"Không được giả chết nữa! Huhu... Nếu chị cảm thấy em hung dữ, em có thể sửa, chị phải cố lên, chị không được từ bỏ... Huhuhu..." Lời nói bị nức nở cùng nuốt nghẹn lấp đầy, Thôi Hòa ghé vào trên giường Thiệu Vanh khóc rống, nước mắt từng giọt lớn tràn ra thấm vào trong chăn, thành một mảng ướt.

Nàng thật sự sợ hãi, nỗi sợ hãi mất đi Thiệu Vanh cơ hồ bao phủ nàng. Cả đời này, Thôi Hòa cực ít động tâm với Alpha, cho rằng đời này sẽ không có người yêu, không nghĩ tới...

Nàng không muốn chấp nhận kết cục này.

"Nếu... nếu như lúc ấy, em đồng ý đem cơ giáp cho chị dùng, có thể nào chị vẫn còn khỏe mạnh... sẽ không bị thương, vẫn giống như trước đây, hạ chiến trường báo bình an cho em."

Thôi Hòa vạn phần tự trách, rõ ràng hạng mục cơ giáp cơ hồ đã vạn vô nhất thất, nàng vẫn giữ trong tay không chịu dễ dàng buông tay, sợ xảy ra một chút bại lộ, mất đi cơ hội hợp tác.

Đều do nàng...

Chương 283

"Cộc cộc," tiếng gõ cửa vang lên, "Cạch cạch cạch cạch."

Có người đang cố mở cửa.

Thôi Hòa vội vàng đứng dậy, nhét chiếc quần lót của mình vào túi, đồng thời bật máy lọc không khí trong phòng.

"Đợi một chút!"

Dùng khăn giấy lau khô nước mắt, nàng giả vờ như không có chuyện gì, đi ra mở cửa.

"Là cô sao?"

Vừa nhìn thấy người đến, Thôi Hòa không kìm được nhíu mày, chắn ngang cửa không cho người vào: "Cô đến làm gì?"

Người đến là Trịnh Hàm. Nàng ôm một bó hoa tươi, là bó hoa hồng vàng Alpha đã từng tặng nàng. "Tôi đến thăm Thiệu Vanh, Thôi tiểu thư... Cô, cô có phải đang khóc không?"

Đôi mắt Omega đỏ hoe, dù cố che giấu cũng không thể che đi vệt hồng khác thường trên gò má trắng bệch.

"Liên quan gì đến cô!" Thôi Hòa trợn tròn mắt, thu lại cảm xúc vào trong lòng, "Chẳng phải đã nói rõ mỗi người luân phiên sao? Cô cũng được tính rồi còn đến làm gì? Đợi đến lượt mình rồi hãy đến chứ?"

"Nhưng... Thứ tự của tôi ở sau Kiều Linh, lâu lắm."

Trịnh Hàm lộ ra vẻ khó xử. Nàng dùng giọng nói ôn hòa thương lượng: "Tôi chỉ muốn đến nhìn em ấy một cái thôi, được không?"

"Chậc..."

Thôi Hòa khó chịu khoanh tay trước ngực, đứng thẳng ở cửa: "Nói thật, một Alpha như cô mà đi trêu chọc Thiệu Vanh làm gì? Cô biết chị ấy có không ít phụ nữ mà nhỉ? Tôi thật sự không thể hiểu được..."

"Thiệu Vanh đáng lẽ phải là một AO luyến, cho dù chị ấy ở phương diện này tương đối cởi mở, cho dù cuối cùng chúng tôi đều không muốn rời xa chị ấy, thì đến lúc đó một Alpha như cô xen lẫn trong chúng tôi tính là gì? Thật sự rất kỳ cục..."

Thôi Hòa bóp bóp giữa hai lông mày: "Cô hẳn phải biết, ban đầu tôi đã rất ghét Alpha, còn cô... Thiệu Vanh là một ngoại lệ, cô cố tình lại là tình nhân của chị ấy, điều này bảo tôi phải chấp nhận thế nào?"

Lời nói đều đầy sự chán ghét. Trịnh Hàm mím môi, bàn tay ôm hoa hơi run rẩy, sắc mặt nhanh chóng tái đi, trở nên càng thêm trắng bệch.

Mặc dù bị Thôi Hòa tấn công như vậy, nàng cũng không nói ra bất kỳ lời phản bác nào. Nàng ngẩng mặt lên, trong mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp. Những người phụ nữ của Thiệu Vanh, hầu hết đều không chào đón nàng, thậm chí là chán ghét.

"Tôi biết..."

Trịnh Hàm lẩm bẩm, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý muốn lùi bước. Nhưng nàng nhìn bó hoa hồng vàng trong tay, nhớ lại sự kiên định của Thiệu Vanh đối với mình, cùng với những ký ức ấm áp tốt đẹp, trong lòng dường như lại một lần nữa tràn đầy dũng khí: "Tôi sẽ không đến làm chướng mắt các cô. Chỉ cần... chỉ cần để tôi có thể ở bên cạnh em ấy."

"Cho dù không làm gì cả, lui về vai trò của một người bạn, tôi cũng chấp nhận."

"Chậc..."

Thôi Hòa lại một lần nữa phát ra tiếng không kiên nhẫn. Chiêu "lùi một bước để tiến hai bước" này khiến nàng không nói nên lời, đành phải tránh ra một khe hở cho người vào.

"Cô nhìn rồi đi đi. Đợi đến lượt cô, cô muốn xem bao lâu thì xem."

"Vâng."

Trịnh Hàm cụp mi rũ mắt, đặt bó hoa lên tủ đầu giường, chăm chú nhìn Thiệu Vanh một lúc lâu. Nàng mềm nhẹ mà dịch góc chăn cho Alpha, đắp lại cánh tay đang lộ ra ngoài.

Đợi đến khi Thôi Hòa lại cảm thấy không kiên nhẫn, nàng mới ngẩng đầu nói: "Cảm ơn, nhìn thấy em ấy mọi thứ đều ổn, tôi đã an tâm rồi."

Thấy Trịnh Hàm sắp rời đi, Thôi Hòa mấp máy môi, do dự một lát rồi vẫn gọi đối phương lại. Đôi mắt thâm tình của Alpha in sâu trong đầu nàng, không thể xóa đi được. Nàng không hiểu vì sao tình cảm nồng đậm như vậy lại xuất hiện giữa Trịnh Hàm và Thiệu Vanh.

"Này," Thôi Hòa gọi nàng, "Cô thật sự không chịu rời bỏ Thiệu Vanh sao?"

Bóng lưng Trịnh Hàm khựng lại, vai nàng run rẩy thấy rõ. Nàng không quay đầu lại, dường như đang cố kìm nén cảm xúc của mình. Thấy vậy, Thôi Hòa hạ tay đang khoanh xuống, định giơ tay vỗ vai Alpha, nhưng lại rụt tay về. Trong cử chỉ có chút lúng túng. Nếu là một Alpha bình thường, nàng đã sớm đá vào háng rồi. Nhưng nàng...

"Này, tôi không bắt nạt cô đâu. Một Alpha như cô sẽ không khóc đấy chứ?"

Bỏ qua vấn đề giới tính của Trịnh Hàm, nàng ấy quả thật là một người có tính cách rất tốt. 

Một Alpha lại tỏa ra khí chất của một người mẹ. 

Cho dù biết Thiệu Vanh có những người phụ nữ khác, cũng có thể duy trì thái độ bao dung để chăm sóc mọi người. 

Thôi Hòa thừa nhận, cả đời này cũng không làm được như đối phương.

Trịnh Hàm xoa dịu cảm xúc, quay người lại. Đôi mắt nàng hơi ửng hồng, trong mắt có một màn sương chưa tan đi: "Tôi không khóc, cô yên tâm."

Trịnh Hàm cân nhắc một lát, giọng nói truyền đến: "Tôi biết cô không thích tôi. Mọi người đều không chấp nhận tôi. Không sao cả, tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt các cô, không làm các cô ghét."

Tính cách ôn hòa, dịu dàng như vậy mới thật sự là phiền phức. Khoảnh khắc này, Thôi Hòa bỗng nhiên cảm thấy Thiệu Vanh và Trịnh Hàm có chút giống nhau, luôn sẵn lòng nhường nhịn. 

Rõ ràng là một thanh kiếm sắc bén, nhưng lại cố gắng giấu đi sự sắc bén, để mình không làm tổn thương người quan trọng.

"Thôi," Thôi Hòa thở dài một hơi, nàng thỏa hiệp, "Chuyện của cô, tôi không quản. Cô muốn sao thì làm vậy đi."

Lời nói này lập tức thắp lên ngọn lửa hy vọng trong mắt Trịnh Hàm. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Hòa: "Cô, cô nguyện ý tiếp nhận tôi sao?"

"Tôi đâu có nói thế!"

Thôi Hòa theo bản năng phản bác, nàng ghét cái cách nói muốn cùng Trịnh Hàm làm chị em: "Cô là cô, tôi là tôi. Vốn dĩ tôi không có lập trường đuổi cô đi, chỉ là không phản đối thôi."

"Với lại, cứ như tôi đuổi cô đi, Thiệu Vanh sẽ không tìm cô nữa vậy."

Nàng bất mãn mà lẩm bẩm.

"Cho dù tôi không quản cô thế nào," Thôi Hòa cười lạnh đả kích Trịnh Hàm, "Cô đừng quên cô bạn tốt Kiều Linh của cô, muốn được nàng ta tha thứ rất khó đấy?"

Nàng không hề đánh giá cao Trịnh Hàm: "Nếu là bạn của tôi mà ở bên Thiệu Vanh, tôi tuyệt đối sẽ muốn làm thịt người bạn đó."

"Hầy, con nhỏ Kiều Linh đó đúng là một phiền phức."

Thôi Hòa đối với Kiều Linh có khí chất nổi bật kia tâm sinh kiêng kỵ, luôn cảm thấy, người phụ nữ này sẽ chia đi tình yêu của Thiệu Vanh dành cho nàng.

Nghe nhắc đến nàng ta, ngọn lửa trong mắt Trịnh Hàm tắt đi một nửa, nhưng ngay sau đó nàng vẫn phải tỉnh táo lên. Từ trước đến nay, nội tâm mạnh mẽ đều chống đỡ nàng, sẽ luôn có cách, nàng nguyện ý nghĩ mọi chuyện sẽ theo hướng tốt đẹp.

"Để Thôi tiểu thư lo lắng rồi, tôi cùng Kiều Linh không có việc gì, sẽ không làm phiền đến cô."

Trịnh Hàm vẫn vẻ lễ phép ôn nhu đó, khóe miệng cong cong: "Vẫn phải cảm ơn cô nguyện ý tiếp nhận tôi."

"Cô có thể đi được rồi đó, ghét ghê!"

Thôi Hòa chán ghét mấy cái khách sáo không tiêu chuẩn này, nhíu mày "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Chóp mũi thiếu chút nữa bị cửa phòng đập đến, Trịnh Hàm vội vã mà lui về phía sau một bước, cũng không tức giận, bước chân rời đi trở nên nhẹ nhàng chút.

Nàng biết, con đường mình cùng Thiệu Vanh phải đi còn rất dài, đi đến hạnh phúc trở ngại quá nhiều, nhưng chỉ cần dời đi một hòn đá nhỏ trên đường, nàng cũng đã thật cao hứng rồi.

Trong lòng Trịnh Hàm xuất hiện một ý niệm không đúng lúc, có lẽ, Thiệu Vanh bị thương, đối với nàng mà nói lại là một chuyện tốt. 

Không, không được nghĩ như vậy.

Ý tưởng âm u giấu ở trong lòng vừa ló đầu ra, đã bị Trịnh Hàm đè ép xuống.

Nàng đi ra bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, ý cười trên mặt nhẹ nhàng biến mất, vui sướng trong lòng một lần nữa bị khói mù bao trùm.

Nếu Thiệu Vanh có thể sớm một chút tỉnh lại, nàng nguyện ý trả giá hết thảy.

Chương 284

Trong đợt chăm sóc thứ hai, cảm xúc của mọi người đều chùng xuống. 

Mười ngày đã trôi qua kể từ "thời điểm vàng" để tỉnh lại, nhưng Alpha vẫn chưa tỉnh dậy. Sự thật này khiến ai nấy cũng nặng trĩu trong lòng.

Gương mặt của Thiệu Vanh gầy đi trông thấy, hai bên má hóp xuống một chút.

Kiều Linh dùng tăm bông thấm nước, giúp Alpha làm ẩm đôi môi khô nẻ. Người hôn mê không thể tự ăn uống, nên môi dưới đã bong tróc.

"Vanh Vanh, em đang nói chuyện với chị đó," Kiều Linh vừa chăm sóc Thiệu Vanh vừa nói, "Em đã hủy bỏ tất cả các hoạt động ở chủ thành, để chuyên tâm ở bên chị."

"Hôm qua còn có nhãn hàng tìm em, nói muốn em làm đại diện cho loại nước dinh dưỡng hương vị mới của họ, hình như là vị nho?"

"Em chưa uống thử, không biết có ngon không. Chị có thích ăn nho không? Nếu thích, lần sau chúng ta có thể đến khu vườn trái cây xem có không, thứ này dễ thối lắm, tốt nhất là chúng ta cùng đi hái, hái xong ăn luôn."

Kiều Linh thích lải nhải bên tai Thiệu Vanh những chuyện vặt vãnh, hệt như khi họ còn ở trong căn nhà nhỏ của mình, quay trở lại khoảng thời gian ấm áp đó.

Kiều Linh đã từng oán hận Thiệu Vanh, hận Alpha đã che giấu, hận sự đa tình của chị ấy. Khi biết sự thật, cô chỉ muốn bỏ trốn, thậm chí sau khi bỏ trốn còn muốn xem đoạn tình cảm này như một khoản phí tổn, từ bỏ hoàn toàn.

Nhưng nhiều lúc, quyết định rời đi một cách vội vã không phải vì thật sự không sợ mất đi. Người chưa từng thực sự mất đi sẽ không hiểu "có được" là điều quý giá đến nhường nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Vanh nằm yên lặng trên giường như vậy, gương mặt từng sống động nay lại tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Nàng cảm thấy ngực mình đau nhói từng cơn, như bị dao cắt xé nát từng mảnh tim, nặng nề đến mức không thể thở nổi.

Lúc này Kiều Linh mới nhận ra, sự nghiệp mà nàng từng muốn xây dựng chỉ là một vật thay thế cho gia đình mà nàng không thể có được. 

Một người không có cha mẹ như nàng, khao khát có một gia đình nhưng lại đau khổ vì không thể đạt được. 

Vì vậy, "sự nghiệp" trở thành liều thuốc giảm đau, nỗi đau không thể có được gia đình có thể dùng sự nghiệp để che lấp.

Khi vội vã chạy trốn khỏi Đông Nguyên Thành lúc trước cũng vậy, nàng chỉ đang trốn tránh nỗi đau thật sự đó.

Nói ra những lời tuyệt tình thì dễ, nhưng thực sự cắt bỏ khát vọng và tình yêu trong lòng mới là điều khó khăn nhất.

Kiều Linh nhìn sườn mặt Thiệu Vanh, trong lòng không ngừng quặn thắt.

Mấy ngày nay, nàng dần nghĩ thông, Thiệu Vanh ở đâu, nơi đó chính là nhà của nàng. Nàng không muốn, không bao giờ muốn mất đi bất kỳ ai nữa.

"Chị ráng chịu một chút nhé, uống thêm chút nữa."

Kiều Linh nhúng tăm bông vào nước và lau lên môi Alpha. Đôi môi trong tầm mắt nàng dường như hơi tách ra một chút. Nàng theo bản năng nghĩ rằng mình nhìn nhầm, đang định dụi mắt thì thấy một cảnh tượng không thể tin được.

Thiệu Vanh đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt hơi mở, ánh mắt vô hồn, mất tiêu cự, đờ đẫn nhìn vào một khoảng không nào đó.

Trái tim Kiều Linh đột nhiên đập mạnh, dường như tất cả máu đều dồn về lồng ngực. Tăm bông trong tay rơi xuống, nàng không tự chủ được mà đưa tay chạm vào bàn tay lạnh băng của Alpha, dường như muốn xác nhận tất cả những điều này có phải là thật không.

Dường như cảm nhận được cái chạm, mí mắt Thiệu Vanh hơi run rẩy, con ngươi ẩn dưới da thịt từ từ chuyển động về phía Kiều Linh. Nhìn thấy Kiều Linh, hơi thở của nàng trở nên dồn dập, đôi môi khẽ hé, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra. Sự cấp bách làm má nàng ửng lên một màu đỏ mất tự nhiên.

"Không sao, không sao đâu, Vanh Vanh," Kiều Linh sợ cảm xúc mãnh liệt sẽ làm tổn thương Thiệu Vanh, vội vàng trấn an, "Chị cứ nói từ từ thôi. Chị muốn gì? Em đang nghe đây."

Nàng ghé sát vào Alpha, áp tai lên môi nàng ấy.

Cổ họng lâu ngày không được sử dụng trở nên khàn khàn và khô rát, như đã bị sự im lặng và đau khổ mài mòn, mỗi chữ đều mang theo một sự khó khăn không thể diễn tả.

"A... Linh."

Tiếng nói phát ra từ cổ họng, như thể có ngàn cân mệt mỏi đè nặng bên trong.

"Em...tha thứ, chị...?"

Câu nói này khiến nước mắt Kiều Linh vỡ òa, những giọt nước mắt lớn thi nhau rơi xuống.

Nàng nắm chặt tay Thiệu Vanh, khẽ gọi tên Alpha, giọng nói nghẹn ngào, mang theo sự dịu dàng và khao khát đã lâu không thể bộc lộ.

"Em... em không giận chị."

Sự chờ đợi và dày vò hóa thành nước mắt. Kiều Linh gượng cười trong đôi mắt nhòe lệ.

"Đồ ngốc, đại ngốc."

Thiệu Vanh còn muốn nói gì đó, nhưng bị Omega bịt miệng lại, "Em không muốn chị xin lỗi, em muốn chị chăm sóc cơ thể thật tốt, dưỡng đủ tinh thần, được không?"

Lông mi Thiệu Vanh hơi run rẩy. Nàng rất vui, thực sự rất vui khi vừa mở mắt đã thấy Kiều Linh.

Nhưng nàng không nói rằng mình dường như đã mất quyền kiểm soát cơ thể, chỉ cảm thấy nơi nào cũng đau, đau đến mức gần như cạn kiệt tất cả thể lực và tinh thần, đến mức gần như có thể ngất đi lần nữa.

"A, em phải thông báo cho bác sĩ và những người khác. Họ mà biết sẽ vui lắm."

Kiều Linh lau khô nước mắt, đứng dậy đi ấn chuông gọi y tá. Khi nàng cúi đầu muốn nói chuyện với Thiệu Vanh, lại phát hiện Alpha đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Những người phụ nữ nghe tin Thiệu Vanh tỉnh lại, sôi nổi chạy đến phòng bệnh. Hà Dĩ đã kiểm tra sơ bộ cho Alpha.

"Nếu đã tỉnh một lần, vậy thì dễ xử lý rồi."

Áp lực vô hình được trút bỏ, Hà Dĩ cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Khoảng thời gian này, vì bệnh tình của Thiệu Vanh mà nàng đã bạc thêm không ít tóc. 

"Bây giờ cậu ấy hẳn đang trong trạng thái ngủ để bảo toàn thể lực. Mọi người đừng lo lắng. Tiếp theo chỉ cần đợi Thiệu Vanh hoàn toàn hồi phục là được."

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này, ai cũng đều đã chuẩn bị tinh thần rằng Thiệu Vanh có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. 

Họ đã cố gắng chịu đựng, tinh thần cũng không còn được như trước. 

Mọi người đều âm thầm nỗ lực theo cách của mình, trên mặt ai nấy đều có chút quầng thâm.

"Nhưng mà," Hà Dĩ đổi giọng, "Sau khi tỉnh lại, cơ thể có lẽ sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn khó tưởng tượng."

"Dù sao các vết thương trên cơ thể đều là thật, vì Thiệu Vanh bị thương nặng, tuyến thể cũng cần được điều trị. Mức độ hormone tổng thể bị rối loạn, tốc độ hồi phục còn không bằng trước đây."

"Hơn nữa..."

Nói đến đây, Hà Dĩ rất bất đắc dĩ. Nàng thở dài một hơi: "Thiệu Vanh thượng tướng của chúng ta, sau nhiều lần bị thương như vậy, đã có một số kháng thuốc giảm đau nhất định. Dù có uống thuốc thì cũng không có tác dụng lớn."

Trước mặt mọi người, Hà Dĩ giải thích: "Có lẽ... sau khi tỉnh lại, cậu ấy sẽ rất đau, cái loại... đau đớn khó có thể tưởng tượng. Nhưng Thiệu Vanh có sức chịu đựng mạnh, cho nên tôi đoán là cậu ấy sẽ không nói với các cô đâu."

Phản ứng của những người phụ nữ đều khác nhau. 

Thôi Hòa hỏi thẳng: "Vậy chúng tôi có thể làm gì?"

"Trước tiên, cố gắng đừng kích động quá nhiều cảm xúc tiêu cực cho cậu ấy."

Hà Dĩ có chút ngụ ý nhắc nhở: "Tốt nhất là các cô đừng cãi nhau trước mặt cậu ấy. Tiếp theo, tốt nhất là có thể làm phân tán sự chú ý, làm cậu ấy vui vẻ một chút, nghĩ nhiều về những chuyện vui trước kia. Những điều này đều có thể giảm bớt gánh nặng về mặt tinh thần cho cậu ấy."

Đối với bệnh tình của Thiệu Vanh, mọi người đều không có ý kiến gì, gật đầu hoàn toàn nghe theo dặn dò của bác sĩ.

Hà Dĩ thầm nghĩ, hậu cung của Thiệu Vanh ổn định cũng có công lao của nàng đấy nhé. Khi mọi chuyện hoàn toàn tốt đẹp, nhất định phải mời nàng đi ăn một bữa mới được đó.

Chương 285

"Hức... Hô, hô..."

Thiệu Vanh ngồi trên ghế cạnh giường, lòng bàn tay phải ngửa lên, khó khăn uốn cong các ngón tay. Nàng cau mày, trong mắt tràn đầy sự đau khổ và bất lực.

Mỗi một động tác nhỏ đều như xé rách dây thần kinh của nàng. Ngay cả việc uốn cong ngón tay đơn giản cũng khiến trán nàng nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Trong quá trình thần kinh và cơ bắp tái kết nối, cảm giác đau đớn, tê dại và khó chịu giống như hàng ngàn cây kim nhỏ cùng lúc đâm vào da thịt, gặm nhấm ý chí của nàng.

Không chỉ vết thương ở mặt đau âm ỉ, mà ngay cả khi nàng thực hiện động tác uốn cong ngón tay rất nhỏ, thần kinh cũng truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt.

"Tỷ tỷ, không được vội vàng," Mộ Nguyệt lo lắng đứng một bên, khuyên nhủ, "Bác sĩ nói, chị mới tỉnh, việc phục hồi chức năng phải từ từ."

Đầu ngón tay run nhẹ, trong quá trình uốn cong cũng không linh hoạt và tự nhiên như ý muốn của Thiệu Vanh. Nàng cắn chặt quai hàm, dốc hết sức lực, mới miễn cưỡng thốt ra một tiếng: "Chị biết, nhưng..."

Nâng tay lên, khi không có bất kỳ điểm tựa nào, cảm giác cơ bắp vô lực khiến nàng không thể kiểm soát, cánh tay run rẩy thấy rõ.

"Nhưng chị hiện tại ngay cả lực khống chế của người bình thường cũng không có."

Cảm giác đau đớn mãnh liệt như thủy triều ập đến, làm mồ hôi chảy dài xuống má. Cơ thể đang nhẫn nhịn trong đau khổ, nhưng sự thất bại và bất lực trong lòng khiến nàng cảm nhận được một áp lực sâu sắc hơn.

Mộ Nguyệt cuối cùng không chịu nổi, nắm lấy tay Alpha, nhẹ nhàng ấn trở lại. Alpha yếu đến mức không thể phản kháng.

"Tỷ tỷ... không được quá sức, chúng ta phải nghỉ ngơi."

"Tiểu Nguyệt," Thiệu Vanh khẽ lên tiếng, giọng nói khàn khàn và đầy bối rối, trong mắt tràn ngập ánh nhìn ảm đạm. Khoảng thời gian này nàng gầy đi không ít, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. "Chị... chị phải luyện tập, chị còn muốn cầm đao, tay phải của chị nó..."

Nàng đột nhiên không thể tiếp tục nói, dù có tiếp tục luyện tập cũng không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu. Lúc này, dường như nói gì cũng không thể thay đổi nỗi đau trong lòng.

"Đồ ngốc!"

Mộ Nguyệt thấy Thiệu Vanh như vậy, cảm xúc mất kiểm soát, ôm chặt vai Alpha, "Đều là lỗi của em, nếu như em... lúc đó em có thể kịp thời né tránh... Tay chị đã không..."

"Tiểu Nguyệt."

Người trong lòng khóc rất dữ, nức nở làm ướt một mảng lớn trên vai, nàng khẽ gọi một tiếng, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve lưng Omega, dịu dàng trấn an: "Chị không trách em, Tiểu Nguyệt, đừng tự trách, nếu chị không cứu em, em sẽ chết, chị không chấp nhận được. Chuyện này chưa bao giờ là vấn đề của em."

"Chị không cho phép em nghĩ như vậy."

Thiệu Vanh mới tỉnh lại không lâu, thể lực rất kém, ngay cả nói lâu cũng dễ cảm thấy mệt mỏi. Giọng nói dần trở nên khô khốc, khản đặc.

"Tiểu Nguyệt, chị không cho phép em tự trách. Chị là quân nhân, bảo vệ người dân mới là sứ mệnh của chị."

"Tỷ tỷ..."

Mộ Nguyệt khẽ gọi một tiếng. Nàng không ngẩng đầu, ngồi trên đùi Alpha, tựa đầu lên vai nàng, cọ cọ vào cổ. Nước mắt lặng lẽ tuôn ra, trong mắt nàng tràn ngập sự lưu luyến và không muốn xa rời.

"Em sẽ luôn ở bên chị, tay chị sẽ tốt lên, đừng vội, được không?"

Tuy nhiên, không chỉ Mộ Nguyệt, mà tất cả mọi người đều có thể nhận thấy sự thay đổi vi diệu trên người Thiệu Vanh.

Mặc dù Alpha nói mình không sao, vẫn ngoan ngoãn phối hợp điều trị, tích cực tiếp nhận phương án của Hà Dĩ, nhưng dưới vẻ ngoài kiên cường đó, sớm đã không thể che giấu sự yếu đuối và cảm giác mất mát.

Cả người nàng toát ra một vẻ tàn tạ, như một bông hoa sắp héo tàn, nhưng vẫn cố gắng nở rộ trước khi thật sự khô héo.

Các nàng đều hiểu, dù đã tỉnh lại, nhưng tuyến thể bị tàn phế một nửa, tay phải không còn linh hoạt, cơ thể bị trọng thương, gần như đã trở thành một phế nhân vô dụng.

Những đả kích này đối với một chiến sĩ lấy chiến đấu làm lẽ sống mà nói, không nghi ngờ gì là chí mạng - nó gần như có nghĩa là sự hủy diệt. Ngoài vấn đề sinh lý, áp lực tâm lý cũng gần như khiến nàng không thể chịu đựng được.

Nhưng các nàng biết, các nàng không thể thúc ép, Thiệu Vanh chỉ có các nàng.

"Tỷ tỷ."

Mộ Nguyệt lau khô nước mắt, giơ tay sờ mặt Thiệu Vanh, "Chúng ta tạm thời đừng nghĩ đến những chuyện đó được không?"

Thiệu Vanh cong khóe môi nở một nụ cười, đáp lại, "Được."

"Chị cười xấu lắm, đừng như vậy."

Mộ Nguyệt hít hít mũi, ngón tay chọc vào khóe môi nàng, dùng sức kéo hai bên khóe miệng Alpha lên trên.

"Em khóc cũng xấu lắm," Thiệu Vanh bị lời nói của cô gái trẻ chọc cười. Nụ cười này chân thành hơn một chút. "Em cũng không được khóc nữa."

"Tỷ tỷ, Thiệu Vanh."

Omega ôm cổ, gọi một cách thân mật, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nàng. "Chúng ta lại làm chuyện như hôm qua nhé? Chị muốn không?"

Nghe đến đây, Thiệu Vanh chớp mắt, cười từ chối: "Tiểu Nguyệt, đừng cứ nói những chuyện như vậy."

Nàng đã tỉnh lại được mấy ngày. Sau một thời gian dài ngủ say, phần lớn các vết thương nghiêm trọng đều tự phục hồi. Cơ thể như một cỗ máy bị gỉ sét, ngay cả việc xoay người đơn giản cũng rất khó khăn.

Mới đầu chỉ có thể nằm trên giường, sau khi dần dần hồi phục một chút, Thiệu Vanh phát hiện cơ thể mình trở nên đặc biệt nhạy cảm. Chỉ cần thoáng chạm vào quần áo bệnh nhân, hoặc là ngửi thấy mùi tin tức tố loãng trong không khí, sẽ lập tức cương cứng.

Nàng không biết nguyên nhân là gì, nhưng rất khổ sở vì điều này, mỗi lần chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn cho qua. 

Lén lút hỏi Hà Dĩ, đối phương nói đại khái là do tuyến thể, mặc dù vì được điều trị mà không hoàn toàn hỏng, nhưng tuyến thể bị tổn thương dễ ảnh hưởng đến cơ thể. 

Có lẽ là để hồi phục tốt hơn, dần dần nó khao khát được trao đổi thể dịch, khiến cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Tình trạng này tạm thời không thể thay đổi.

Điểm này nàng không nói cho bất kỳ ai, nhưng lại bị Mộ Nguyệt nhạy bén phát hiện. Sau khi nàng có thể đi lại tự nhiên, nàng ấy liền quấn lấy nàng.

"Chị xem kìa."

Mộ Nguyệt không yên phận xoay người, nàng cảm nhận được phản ứng ở vùng háng của Alpha.

"Cứng rồi kìa."

Cái mông mềm mại nhẹ nhàng cọ. Gương mặt Thiệu Vanh thoáng hiện lên một chút đỏ ửng. nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là do cô gái trẻ cách quần mà cọ vào. Không có chút đệm lót nào, nó cứng lên ngay lập tức, cách lớp vải chọc vào mông Omega.

"Vẫn là thôi đi, cảm giác không được tốt."

"Nhưng nó dường như rất muốn a," Mộ Nguyệt có chút không chịu bỏ qua, dường như muốn thông qua phương thức này làm nàng vui vẻ hơn, "Hôm qua em dùng miệng như vậy, chị không thích sao?"

"..."

Thiệu Vanh không biết trả lời thế nào, nghiêng đầu không nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô gái trẻ. Không biết tại sao, từ khi tỉnh lại, Tiểu Nguyệt như đã thay đổi, giống như một con mị ma không bao giờ ăn đủ, luôn muốn giúp nàng liếm.

Thoải mái thì chắc chắn là rất thoải mái, nhưng... có chút quá dâm dục. 

Nàng không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của Omega, cứng họng nói: "Chị không phải không thích, chỉ là..."

"Như vậy quá dâm dục, hơn nữa đây là bệnh viện, cảm thấy không được tốt."

"Nhưng mà..."

Mộ Nguyệt ghé sát vào, chăm chú nhìn hai mắt Thiệu Vanh, một đôi mắt hạnh xinh đẹp tròn đầy chớp chớp.

"Bác sĩ Hà Dĩ nói, đây cũng là một phần của trị liệu."

"Chị tích tụ nhiều lắm, cần phải phóng thích."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro