🌠 306 - 310. Chuyện cũ + Đồ chơi
Chương 306
Sau khi hai người dọn dẹp sạch sẽ, Thiệu Vanh liền bắt đầu thực hiện những động tác phục hồi cơ bản. Một ngày bình lặng nhanh chóng trôi qua hơn nửa ngày, cho đến khi Phù Nhã đến.
"Phù tiểu thư, hôm nay không phải là lịch điều trị của cô."
Kiều Linh vừa nhìn thấy Phù Nhã liền đứng dậy. Nàng không có địch ý với nàng, nhưng khi đối mặt với tình địch, vẫn bất giác nảy sinh cảm giác ghen tuông khó chịu.
Phù Nhã một thân áo blouse trắng, hai tay đút túi. Mái tóc màu hạt dẻ nhạt được tết bím lỏng lẻo, rũ xuống vai, tăng thêm vài phần gợi cảm, lơi lả.
Kiều Linh tỉ mỉ quan sát đối phương. Từ khi bị đánh dấu sâu, trên người Phù Nhã có thêm một chút vẻ đằm thắm của phụ nữ, và cả mùi hương đặc trưng của Thiệu Vanh...
Sự ghen tuông nhàn nhạt dâng lên từ lồng ngực.
"Tôi biết," Phù Nhã nở một nụ cười hiền lành, "Chỉ là, tôi có một số chuyện rất quan trọng cần nói với Thiệu Vanh."
"Cho nên, tôi hy vọng Kiều tiểu thư có thể để chúng tôi ở riêng một chút."
Hai từ "ở riêng" nghe thật mờ ám, Kiều Linh vừa định nói gì đó thì đã thấy Alpha lập tức ngồi dậy từ trên giường.
Thiệu Vanh vừa mới hoàn thành bài tập phục hồi, sắc mặt hơi ửng đỏ, rõ ràng là do khí huyết lưu thông.
"Vanh Vanh, chị phải nghỉ ngơi đi, bài tập vừa rồi quá sức rồi."
Kiều Linh có chút lo lắng: "Chị cứ nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói chuyện."
Thiệu Vanh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Phù Nhã. Nàng hiểu đối phương muốn đến nói gì với mình. Trong lòng mơ hồ có linh cảm, có lẽ hôm nay nàng có thể biết được tung tích của Lâm Chân.
Cổ họng hơi khô khốc, nàng áy náy nói: "A Linh, là chuyện rất quan trọng."
Đây là quyết định của Thiệu Vanh, Kiều Linh cắn môi, không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi phòng bệnh.
Trong không gian chỉ còn lại hai người, Phù Nhã thả lỏng hơn một chút, ngồi xuống bên giường Thiệu Vanh, ẩn ý nói: "Tính công kích thật mạnh nha."
Lời này ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Trên mặt Thiệu Vanh lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nàng nhún vai nói: "Em đừng để ý, các cô ấy không có ý xấu đâu, chắc là ghen vì chuyện tôi được đánh dấu thôi."
Tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng Omega.
Phù Nhã mím môi: "Cũng phải, bây giờ tôi là kẻ thù chung mà."
Nàng không tiếp tục chủ đề này nữa mà đưa ra một yêu cầu khác: "Có thể cho tôi ngửi một chút tin tức tố được không?"
Trên mặt Phù Nhã hiện lên một lớp hồng mỏng, nàng giải thích: "Sau khi đánh dấu, phản ứng của cơ thể dường như có chút mãnh liệt."
"Luôn khao khát tin tức tố của em, nhưng lại rất khó có cơ hội ở riêng, chỉ có thể..."
Người phụ nữ khẽ cúi đầu, vẻ mờ mịt trong mắt khiến Thiệu Vanh nhìn thấy rõ ràng.
Từ khi quen biết, nàng hiểu Phù Nhã là người giỏi chịu đựng. Nếu đối phương đã nói như vậy, chứng tỏ "phản ứng cơ thể" mãnh liệt này có lẽ thật sự còn dữ dội hơn tưởng tượng.
Thiệu Vanh đưa tay vòng ra sau gáy, xé miếng dán ức chế. Tuyến thể sau khi được nuôi dưỡng đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, tuy vẫn còn yếu ớt nhưng ít nhất cũng có thể tự chủ tiết ra một ít tin tức tố.
Phù Nhã dựa sát vào, đặt cằm lên vai nàng.
"Chính là nó," cơ thể Omega thả lỏng hoàn toàn, hít vào từng ngụm nhỏ, "Không hổ là thuốc phiện, thật khiến người ta nghiện."
"Được rồi."
Thiệu Vanh dán lại miếng dán ức chế: "Ngửi nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện đấy."
Phù Nhã lâng lâng ngẩng đầu, ý thức có chút mơ hồ, khẽ cắn lên cằm Alpha một cái. Sau đó nàng mới phản ứng lại, mím môi nuốt nước bọt tiết ra trong miệng.
"A, hít vào nhiều quá, quả thực dễ xảy ra chuyện."
Nàng có thể cảm nhận được giữa đùi đã bị dịch lỏng làm ướt, cảm giác ẩm ướt khiến người ta có chút khó chịu. Quần lót ướt một mảng lớn, khiến người ta hơi đỏ mặt.
Sau khi đánh dấu sâu, độ nhạy cảm với tin tức tố của Alpha đạt đến đỉnh điểm. May mà Thiệu Vanh chỉ giải phóng một lượng nhỏ, nếu không nàng có lẽ thật sự sẽ bị kích thích phát tình.
"Đợi đến lần sau, chúng ta lại..."
Phù Nhã nói gì, Thiệu Vanh hiểu ngay. Không khí xung quanh hai người có chút ám muội.
Sau khi đánh dấu sâu, thái độ của Thiệu Vanh đối với Phù Nhã cũng đã thay đổi. Giọng nàng dịu dàng, lộ ra vài phần nghi hoặc: "Thật ra trước đây, tôi có chút nghi ngờ sự xuất hiện của em."
"Tôi biết em đã cứu tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng em vào quân đội với mục đích gì?"
"Lại vì lý do gì mà tiếp cận tôi? Điều này khiến tôi rất băn khoăn."
Phù Nhã không ngờ thắc mắc của đối phương lại là chuyện này. Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười nhạt: "Cô nghĩ sai rồi, tôi không có âm mưu gì cả."
"Tôi không đến vì cái gì cả, chỉ là... đang truy tìm dịch tuyến cô đặc của mình."
"Đó là vật phẩm thí nghiệm tôi đặt ở viện nghiên cứu, cần được nghiên cứu. Vốn dĩ đặt yên ổn trong tủ đông, lại tự dưng thiếu mất ba ống. Tôi lần theo dấu vết của chúng đến quân đội nên mới đến đây điều tra."
Thiệu Vanh lập tức nghĩ đến phó quan cũ của mình, Chu Diệp. Đối phương nói là mua ở chợ đen, có lẽ giá trị không nhỏ, có thể Chu Diệp cũng không rõ nguồn gốc. Dịch tuyến cấp siêu S tuy không phải là không có, nhưng quả thực rất hiếm.
"Em điều tra được gì rồi?"
"Không quan trọng." Phù Nhã vén mái tóc bên tai, mái tóc màu hạt dẻ nhạt làm tăng thêm vài phần vẻ trong sáng cho khí chất của nàng. "Tôi tưởng người ta lấy dịch tuyến của tôi để nghiên cứu chế tạo thứ gì đó, lúc đó mới vội vàng truy tìm."
"Không ngờ chỉ là một con chuột trong viện nghiên cứu của chúng tôi tham lam, bán ra chợ đen, mới lưu thông đến đây thôi."
"Vừa khéo người mua lại là người của cô, đúng không Thiệu Vanh?"
Lại có thể điều tra đến mức này, dù là nàng cũng nảy sinh một tia tò mò với Phù Nhã.
Thiệu Vanh nhíu chặt mày: "Đúng vậy, nhưng cô ấy quả thực không dùng vào những việc không chính đáng."
Phù Nhã mím môi không nói, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này. "Chuyện dịch tuyến đã xử lý xong rồi, nó không quan trọng, chỉ là một cái cớ thôi."
Nàng suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói: "Trước khi chúng ta đánh dấu sâu, tôi cần phải nói hết một số chuyện cho cô biết."
Trạng thái của Phù Nhã có chút không ổn định. Lồng ngực nàng phập phồng lên xuống, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn mới quyết định nói ra.
Đôi môi nàng khẽ run rẩy: "Về Lâm Chân."
"Lâm Chân?!"
Đầu óc như nổ tung, Thiệu Vanh vội vàng ngồi bật dậy từ trên giường. Vết thương ở bụng dưới bị kéo căng khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Cố nén đau đớn, nàng nói:
"Quả nhiên, Lâm Chân ở trong tay các người! Cô ấy thế nào rồi?"
"Tôi đã tìm gần mười năm, mà sao vẫn không tìm thấy cô ấy!!"
Phù Nhã khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mím môi đến trắng bệch.
"Em nói đi!"
Thiệu Vanh sốt ruột, nắm lấy tay Omega, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm, vẻ lo lắng từ đáy mắt tràn ra.
Chương 307
Phù Nhã cảm nhận được sức mạnh trong lòng bàn tay. Nàng nắm lại tay đối phương, nói: "Chuyện này phải kể từ rất lâu về trước."
Bình tĩnh lại, theo lời kể của Omega, quá khứ từ từ hiện ra trước mắt Thiệu Vanh.
"Bắt đầu từ lúc đầu tiên đi."
"Ngày hôm đó, cô trốn thoát khỏi Sài phu nhân, tôi không đi theo cô."
"Một là vì là Omega siêu S, tôi không thể rời xa phu nhân có quyền thế, dù sao những kẻ ngấm ngầm dòm ngó siêu S cũng không ít."
"Hai là do đặc tính cơ thể của tôi, tôi cũng cần sức mạnh của phu nhân, dựa vào một số loại thuốc đắt tiền để giúp tôi làm dịu sự bất thường của tuyến thể siêu cấp."
"Sau khi cô rời đi, Sài phu nhân tỉnh lại nổi giận đùng đùng, lập tức ra lệnh lục soát toàn bộ thị trấn tìm tung tích của cô. Đương nhiên, rất nhanh đã tra ra được chỗ ở của cô, và cả Lâm Chân."
Thiệu Vanh mở to mắt, không thể tin nổi lẩm bẩm: "Rồi sao nữa? Sài phu nhân ra tay với cô ấy rồi sao?"
"Không."
Phù Nhã lắc đầu, tiếp tục câu chuyện.
Sài phu nhân không có hứng thú với Lâm Chân lúc đó chưa phân hóa, chỉ bắt người đi, dùng đó để dụ Thiệu Vanh tự chui đầu vào lưới, nhưng Alpha còn trẻ tuổi không biết quyền thế của Sài phu nhân lại có thể lớn đến mức trong vòng vài giờ sau khi tỉnh lại đã tìm được Lâm Chân, càng không biết Lâm Chân vô tội vì nàng mà rơi vào tay kẻ khác.
Sài phu nhân ở lại thị trấn hai ngày cũng không tìm được Thiệu Vanh, vì lịch trình mà buộc phải rời đi, tiện tay cũng mang theo Lâm Chân.
Phù Nhã lúc đó đối với người bạn cùng lứa lớn hơn mình vài tuổi có cảm tình gần gũi, huống chi Lâm Chân tính tình dịu dàng như vậy, họ đã trở thành bạn tốt.
Chỉ vì Thiệu Vanh, Sài phu nhân đã trút hết sự căm ghét lên người Lâm Chân, dù cuối cùng nàng không phân hóa, biến thành beta, sự căm ghét đó vẫn không hề tan biến.
Sài phu nhân nuôi hai nàng trong nhà, nhưng đánh đập là chuyện thường ngày, chỉ cần chủ nhân hơi không vui, liền bị Sài phu nhân lấy cớ "dạy dỗ" dẫn đến phòng đặc biệt, sau đó toàn thân đầy thương tích mà ra ngoài.
Lâm Chân kiên cường dù bản thân bị thương, cũng sẽ bảo vệ Phù Nhã, giống như một người chị gái.
"Chân tỷ không phải không có ý định bỏ trốn," Phù Nhã lộ ra vẻ tự trách, trong mắt đọng một lớp nước mắt, "Nhưng cô ấy không muốn bỏ rơi tôi, vấn đề của siêu S cô ấy không giải quyết được, cứ thế ở lại."
"Cô ấy thường kể cho tôi nghe về cô, về lý tưởng chung của hai người."
"Chỉ tiếc, tuy Chân tỷ không nói, tôi cũng có thể cảm nhận được, sự cô đơn trong lòng cô ấy, cô ấy không phân hóa thành Alpha giống như cô."
Thiệu Vanh nghiến chặt răng, sự tức giận khiến hai mắt nàng đỏ ngầu: "Thảo nào... tôi mãi không tìm được cô ấy..."
Lúc đó nàng chỉ là một binh sĩ không có quân hàm, chỉ có thể mò kim đáy bể tìm người, làm sao biết được Lâm Chân bị bắt đi lúc nửa đêm đang ngủ say.
"Rồi sao nữa? Cô ấy thế nào rồi?"
Thiệu Vanh khẩn thiết muốn biết diễn biến tiếp theo.
Theo lời kể của Phù Nhã, nàng biết được, Lâm Chân không hề từ bỏ ý định nhập ngũ, nàng vẫn cố gắng rèn luyện thân thể, gửi gắm hy vọng gặp lại nàng vào quân ngũ.
Nghe Lâm Chân muốn nhập ngũ, Sài phu nhân cũng không phản đối, ngược lại còn để nàng tự chọn nơi đến.
"Chúng ta đều đã lớn, trưởng thành rồi, dưới sự cho phép của phu nhân, có thể có lựa chọn của riêng mình."
"Chân tỷ không có tư cách vào trường quân sự, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của phu nhân mà được gửi vào doanh trại quân đội Bắc Nguyên Thành, bắt đầu từ người lính nhỏ nhất, lăn lộn vất vả."
"Nơi đó khí hậu khắc nghiệt, tuyển quân khó khăn, ngay cả beta cũng có thể gia nhập."
Phù Nhã hai tay vò lấy chăn, hít thở vài hơi mới tiếp tục.
"Đừng nhìn Chân tỷ tính tình hiền lành, nhưng giết côn trùng thì không hề nương tay, năng lực cũng mạnh, rất nhanh đã lên được chức tiểu đội trưởng."
"Quan hệ của hai chúng tôi rất tốt, lúc rảnh rỗi thường xuyên liên lạc, tôi cũng rất vui cho Chân tỷ, cô ấy có mục tiêu của riêng mình, cũng luôn nỗ lực vì mục tiêu đó."
"Cô ấy như một ngọn hải đăng, soi sáng cho tôi."
Thiệu Vanh cảm thấy trạng thái của Phù Nhã ngày càng không ổn định, trong lòng có linh cảm không tốt. Nàng đặt tay mình lên mu bàn tay Omega, cố gắng dùng hơi ấm của mình sưởi ấm đối phương.
"Khi tôi tưởng rằng mọi chuyện đều đang tiến triển tốt đẹp, Chân tỷ cũng đang từng bước thực hiện mục tiêu của mình."
"Trong quân doanh gửi tin đến, nói... nói..."
Phù Nhã nấc nghẹn vài tiếng, nước mắt không kiểm soát được mà tuôn ra, chảy dài trên má, mà tim Thiệu Vanh lúc này cũng bị treo lên cao nhất: "Nói... gì?"
"Nói..."
"Lâm Chân, đã hy sinh."
Mấy chữ nặng nề như những tảng đá lớn, đập vào tim Alpha, đập đến nàng đầu óc quay cuồng, lồng ngực đau nhói từng cơn.
Tin dữ đột ngột khiến nàng đau đớn tột cùng. Dù mười năm tìm kiếm không có kết quả, nàng cũng không bao giờ ngờ tới, Lâm Chân lại hy sinh sớm như vậy.
Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trước mắt đã mơ hồ một mảnh.
"Lâm Chân, Lâm Chân..."
Đây là người bạn thân thiết cùng nàng lớn lên, sao lại... sao lại...
Nếu không phải vì nàng, Lâm Chân sao lại bị Sài phu nhân bắt đi, sao lại vì thực hiện lời hứa mà một mình ra trận?
"Là tôi đã hại cô ấy."
Đều là vì nàng. Cảm giác tự trách mãnh liệt như nước biển nhấn chìm miệng mũi.
Thiệu Vanh không thể nuốt trôi được cơn giận này. Khí huyết toàn thân trào ngược, cơ thể vốn đã yếu ớt bên trong càng không chịu nổi sự kích thích một lần nữa. Nàng dùng sức đập vào ngực mình, mặt đỏ bừng, đỏ đến gần như tím lại, tiếng thở hổn hển như ống bễ kêu "hộc hộc".
Phù Nhã thấy Alpha có biểu hiện lạ, không còn tâm trạng đau buồn, vội vàng bước tới ngăn cản. Nàng nhanh chóng lấy một cái túi ni lông bên cạnh úp lên miệng mũi Thiệu Vanh, ngăn cản nhịp thở quá gấp của đối phương.
"Không phải lỗi của cô, cô không thể nghĩ như vậy."
"Từ từ thôi, Thiệu Vanh, không sao đâu, từ từ thở."
Giúp thông khí, Thiệu Vanh mới không bị khó thở, dần dần bình tĩnh lại. Nàng có chút yếu ớt xin lỗi Phù Nhã: "Xin lỗi, là tôi vừa rồi mất kiểm soát."
Người vốn có sức chịu đựng cực mạnh như nàng, sau khi mất đi khả năng kiểm soát cơ thể, ngay cả việc kiểm soát cảm xúc cũng không làm được nữa.
"Thiệu Vanh," Phù Nhã có chút lo lắng nhìn nàng, "Nếu cô cần nghỉ ngơi, chúng ta có thể nói chuyện lần sau."
"Không cần!"
Màu đỏ ửng trên mặt nàng chưa tan, kiên quyết nói: "Đã nghe tin cô ấy chết rồi, cũng không cần đợi lần sau nói chuyện nữa, tôi chịu được, cô ấy chết như thế nào, em tiếp tục nói đi."
Sau một hồi náo loạn như vậy, Phù Nhã dùng từ càng thêm cẩn thận, nàng tỉ mỉ quan sát biểu cảm và hành động của Alpha, sợ đối phương bị kích động đột nhiên xảy ra chuyện.
"Bắc Nguyên Thành trời rét đất lạnh, dị trùng ở đó cũng có những đặc tính riêng của mình."
Thiệu Vanh gật đầu, nàng biết những điều này, nhưng Bắc Nguyên quá xa họ, trước nay đều do Tây Nguyên chi viện.
Chương 308
"Chân tỷ cô ấy..." Phù Nhã thở dài một hơi: "Cô ấy dẫn một tiểu đội đột kích, đang tiến quân từ phía bên, thì tuyết lở."
Omega làm ra vẻ nhớ lại: "Lúc đó binh lính kia nói với tôi, đại quân của họ cách không xa, có thể kịp thời thoát thân, chỉ có tiểu đội của Chân tỷ, toàn bộ đều bị đè ở dưới."
"Tuyết lở..." Thiệu Vanh nắm chặt tay, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ: "Sao lại như vậy..."
"Sau đó họ cũng đã đi tìm, nhưng dù tìm thế nào, cũng không tìm được tiểu đội của Chân tỷ nữa, có lẽ đã chìm sâu dưới mấy lớp băng tuyết rồi."
Nàng nhìn sắc mặt Alpha, tiếp tục nói: "Không còn khả năng quay về nữa."
Thiệu Vanh ngây ngốc nhìn về phía trước, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Tôi đi thu dọn di vật của Chân tỷ," Phù Nhã cúi đầu, "Đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng, ngoài một số thư từ trao đổi với tôi, không có thêm đồ dùng cá nhân nào, điều duy nhất khác biệt là, dưới gối, có một bức chân dung."
"Vẽ không đẹp lắm, nhưng lúc đó tôi đã suy nghĩ rất lâu, bức tranh này chắc là vẽ cô."
Phù Nhã từ trong túi lấy ra một cái túi niêm phong. Mở túi, nàng đưa cho Thiệu Vanh tờ giấy gấp gọn gàng bên trong: "Chân tỷ vẫn luôn tìm cô."
Nhận lấy tờ giấy, vì thời gian bào mòn, góc giấy có chút ố vàng. Nàng nhẹ nhàng mở ra.
Đây là một bức chân dung nhỏ vẽ sơ sài, những nét bút chì có dấu vết bị tẩy xóa, rõ ràng là trong lòng do dự không quyết, sửa đi sửa lại nhiều lần. Người trong tranh lộ ra ba phần tư khuôn mặt nghiêng, khóe miệng nở nụ cười, dáng vẻ có ba phần giống nàng, là dáng vẻ trẻ hơn của nàng.
"Lâm Chân trong mắt tôi, thật đẹp trai quá đi."
Thiệu Vanh đưa tay ra, muốn nhẹ nhàng vuốt ve, lại sợ làm mờ đi những dấu vết trên giấy.
"Rồi sao nữa?"
Nàng gấp bức tranh lại, hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc dao động, hạ giọng hỏi: "Tôi cũng muốn biết, sau đó, trải nghiệm của em."
Phù Nhã nở một nụ cười cay đắng: "Tôi ở lại quân đội Bắc Nguyên hai ngày, thu dọn đồ đạc của Chân tỷ mang về, quân đội đã dựng bia cho Chân tỷ, nơi đó toàn là những chiến sĩ hy sinh vì nhiệm vụ, chi chít không đếm xuể, nhưng nỗi buồn không thể kéo dài lâu."
"Khi tôi trở về nơi ở quen thuộc, mới phát hiện, phu nhân đã chết rồi."
"Sài phu nhân là chính trị gia, kẻ thù đương nhiên không ít, nhưng tôi không ngờ tới."
"Trong mấy ngày tôi đi vắng, phu nhân bị ám sát, chết trong biệt thự, lúc đó tất cả mọi người trong biệt thự, kể cả người hầu, không một ai thoát chết."
"Tôi may mắn..." Phù Nhã thu hai tay lại, cơ thể có chút lạnh lẽo, nàng ôm chặt lấy mình, "Thoát được kiếp nạn này."
"Tuy tôi không nên nghĩ như vậy, nhưng... có phải Chân tỷ, đã dùng mạng của mình, đổi lấy mạng của tôi không?"
"Tôi sợ kẻ thù sẽ tìm thấy mình, chỉ có thể tìm đến sự che chở của bạn bè phu nhân, nhà họ Bạch làm trong ngành dược phẩm, tôi đã thể hiện giá trị cần có, đối phương cũng đồng ý che chở tôi."
Những quá khứ kinh hoàng đó được Phù Nhã kể lướt qua: "Tôi vào viện nghiên cứu của nhà họ Bạch, đổi lại tên thật, nghiên cứu dịch tuyến cấp siêu S, liệu có giá trị thực tiễn gì không."
Thiệu Vanh nhíu mày: "Em nghiên cứu chính mình?"
"Trao đổi ngang giá," Phù Nhã cười gượng gạo, "Không có ai che chở, Omega siêu S chính là cừu non chờ bị làm thịt, dù không bị kẻ thù của phu nhân tìm thấy, cũng sẽ trở thành đồ chơi của kẻ có quyền thế."
"May mà gia chủ nhà họ Bạch, cũng coi như nhớ tình cũ, cũng coi trọng đề nghị của tôi, cho tôi quyền hạn, để tôi tự do nghiên cứu, đây đã là kết cục tốt nhất rồi."
Phù Nhã xòe tay: "Dù sao, tôi cũng coi như tự do, gia chủ cũng không cản trở sự kết hợp của tôi và cô."
Thiệu Vanh nghiến răng, khẽ nói ra lời thật lòng: "Đây chính là từ một cái lồng thoát ra lại chui vào một cái lồng khác, trong thành phố chính toàn là những thứ hàng hóa này."
"Cho nên..." Omega mím môi: "Dù tôi ở thành phố chính biết cô, Thiệu Vanh thượng tướng, ngôi sao mới nổi này, cũng không dám đến gặp cô."
"Là tôi không bảo vệ được Chân tỷ, luôn là cô ấy bảo vệ tôi. Mà tôi... vô dụng."
Phù Nhã cúi đầu: "Tôi thật lòng xin lỗi."
"Không trách em." Thiệu Vanh chớp chớp mắt, vành mắt có chút ươn ướt: "Nếu Lâm Chân còn sống, cô ấy cũng sẽ không trách em."
"Tôi nghĩ, cô ấy luôn coi em như em gái mà yêu thương, sao lại nỡ nói nặng lời với em chứ? Cô ấy luôn dịu dàng như vậy."
Nàng sờ sờ đầu Omega: "Cảm ơn em đã nói cho tôi biết tất cả những điều này."
"So với việc cứ sống trong sự ngu dốt như vậy, tôi thà biết sự thật tàn khốc còn hơn."
"Chân tỷ nếu biết cô thuận lợi vào được quân đội, lại còn làm đến thượng tướng, chắc chắn sẽ rất vui," Phù Nhã nói.
Thiệu Vanh cười rất nhạt: "Đúng vậy, tiếc là cô ấy không thể cùng tôi ăn mừng rồi."
"Đợi tôi khỏe lại," nàng có ý nghĩ mới, "Tôi xin phép tư lệnh, chúng ta đến Bắc Nguyên thăm cô ấy nhé, tôi thật sự rất muốn gặp cô ấy."
Omega sững người một lát, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: "Được, chúng ta cùng đi thăm cô ấy."
"Cốc cốc."
Y tá gõ cửa, đẩy cửa bước vào.
"Thượng tướng, đến giờ kiểm tra phòng rồi."
Phù Nhã đứng dậy, có chút không nỡ nhìn Thiệu Vanh một cái: "Chúng ta cũng nói chuyện xong rồi, vậy, tôi đi trước đây."
"Lần điều trị sau gặp lại."
Thiệu Vanh gật đầu đáp: "Được."
Đợi người đi, Kiều Linh liền vào phòng, có chút nghi hoặc hỏi: "Hai người nói chuyện gì vậy? Lâu thế?"
Nói lâu cũng không lâu, chỉ có hơn một tiếng đồng hồ nói chuyện, nhưng Thiệu Vanh rõ ràng trạng thái không ổn, như bị rút mất linh hồn, mặt mày phủ một lớp u buồn. Nàng không trả lời, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy trong tay, đầu ngón tay dịu dàng xoa nhẹ.
...
Từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, Thiệu Vanh cả người chìm vào trạng thái uể oải, áp lực thấp bao trùm toàn thân, thường xuyên đứng bên cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng ngẩn ngơ.
Khiến người bên cạnh rất lo lắng, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tìm Phù Nhã để hỏi. Sau khi được Alpha đồng ý, tất cả mọi người cũng đều biết nội dung cuộc nói chuyện.
Có người thì theo tâm trạng của Thiệu Vanh ở bên cạnh bầu bạn, có người thì vắt óc suy nghĩ muốn chọc nàng vui, thoát khỏi tình trạng khó khăn này, nhưng nút thắt trong lòng nhất thời khó gỡ, chỉ có thể chờ thời gian từ từ làm nó nguôi ngoai.
"A Hàm, sao vậy?"
Thiệu Vanh không hiểu, tại sao Trịnh Hàm lại kéo nàng ra hành lang. Nàng nhìn xung quanh, hành lang sạch sẽ gọn gàng, dường như không có ai sử dụng.
Thiệu Vanh ở tầng cao nhất, tầng này dành cho các sĩ quan cao cấp ở phòng, người rất ít, sẽ không có ai đi lối thoát hiểm này.
Trịnh Hàm đóng cửa lại khóa trái, hai người có được không gian riêng tư yên tĩnh.
"Có chuyện gì muốn nói sao?"
Thiệu Vanh vô thức nghĩ vậy, chắc là chuyện rất quan trọng, cần phải tránh người.
Người phụ nữ xách một cái túi, má hơi đỏ, phản bác: "Không, không phải, chỉ là thấy em dạo này tâm trạng không tốt, mượn Mộ Nguyệt chút thời gian ở riêng với em."
Chương 309
Trịnh Hàm không mặc bộ vest thường ngày mà mặc một bộ đồ đơn giản màu trắng tinh, quần dài và áo khoác ngoài màu trắng, càng làm nổi bật thêm khí chất dịu dàng của nàng.
"Đúng rồi," Thiệu Vanh nhớ ra điều gì đó, hỏi, "Tại sao chị không đến trực đêm?"
"Em nghe các cô ấy nói, mỗi người đều theo thứ tự thay phiên nhau, cũng nên đến lượt chị rồi chứ, mấy ngày nay lại không thấy chị đâu."
"Ồ, trực đêm à." Trịnh Hàm lộ ra vẻ mặt có chút cô đơn, nàng vén những lọn tóc xõa trên má ra sau tai. Dưới mắt tuy đã được che đậy cẩn thận, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút quầng thâm tím, vẻ mặt mệt mỏi, dường như nghỉ ngơi không được tốt.
"Là chị tự mình từ bỏ."
"Chị nghĩ, các cô ấy sẽ cần thời gian ở bên cạnh em hơn chị."
Thiệu Vanh nghẹn lời, nghĩ đến thái độ của Kiều Linh đối với Trịnh Hàm, suy nghĩ một lát rồi nắm lấy tay người phụ nữ: "Chị nhường nhịn như vậy, là vì A Linh sao?"
Bàn tay bị nắm rõ ràng run lên một cái. Lông mi Trịnh Hàm khẽ rung động, nàng cười đáp: "Không sao đâu, đây là chị tự nguyện. Chuyện của A Linh em cũng không cần lo lắng, chị sẽ xử lý tốt."
Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng thường lệ, bảo nàng đừng lo lắng, nhưng Thiệu Vanh liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự gượng gạo trong đó.
Người này luôn suy nghĩ cho người khác như vậy, sắp xếp mọi người ổn thỏa, lại duy chỉ bỏ sót chính mình, như một người chị gái chăm sóc những người khác.
Giống như... giống như Lâm Chân vậy, luôn đặt nàng lên hàng đầu, có lợi lộc gì cũng nhớ đến nàng, có chuyện xấu gì lại tự mình gánh chịu.
Thiệu Vanh trong lòng khẽ run, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Trịnh Hàm, dùng sức kéo một cái, khiến người phụ nữ ngã vào lòng nàng.
"Không cần chị phải như vậy, hiểu không?"
"Chuyện của chị và A Linh suy cho cùng cũng là vì em, em không thể vô trách nhiệm đẩy chị ra tự mình giải quyết, em..."
Ngón tay ấn lên môi nàng, Trịnh Hàm ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng long lanh: "A Vanh, đừng nói nữa."
"Chị muốn giúp em em rất vui, nhưng chuyện giữa em và A Linh, chỉ có thể do chúng em tự giải quyết thôi."
"Chị yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chị và A Linh đâu."
"Nhưng..."
"Được rồi~~"
Trịnh Hàm thu lại những cảm xúc tiêu cực của mình, giọng điệu trở nên vui vẻ hơn: "Không nhắc đến những chuyện đó nữa, chị mang quà cho em, muốn..."
"Quà?"
Thiệu Vanh liếc nhìn chiếc túi đặt bên cạnh, mặt mày ngơ ngác: "Sao đột nhiên lại tặng quà cho em?"
"Ừm, chị sợ em ở bệnh viện buồn chán, nên đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cái này."
Trịnh Hàm từ trong túi lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật, sau đó mở hộp, lấy đồ vật bên trong ra, vừa lấy vừa nói: "Chị tìm một cái cỡ lớn, kích thước chắc là vừa."
Nhìn thấy món quà, Thiệu Vanh mí mắt giật giật. Trịnh Hàm trong tay cầm một vật hình trụ màu da người, tuy nàng chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng một bên đầu có hai miếng thịt mềm quen thuộc khiến nàng lập tức thần kinh căng thẳng, trong lòng đại khái đã đoán ra được.
"Cái... cái này là gì?"
Trên mặt Trịnh Hàm hiện lên một lớp hồng khả nghi, khẽ ho hai tiếng: "Đây là... thịt, cốc thịt, chuyên dùng cho Alpha."
Nàng giải thích: "Thứ này được sản xuất vào thời bình, mô phỏng theo Omega thật, đã ngừng sản xuất từ lâu, nên rất khó kiếm."
"Giống như những món đồ chơi kia của chị, cái này... muốn mua được hàng mới hoàn toàn, tốn không ít công sức."
Thiệu Vanh tò mò liếc nhìn vật trong tay người phụ nữ, có chút không hiểu nói: "A Hàm, tại sao lại mua loại đạo cụ này, chẳng lẽ không phải trực tiếp làm với em sẽ dễ khiến em thỏa mãn hơn sao?"
"Chẳng lẽ, chị không muốn làm với em?"
Trịnh Hàm im lặng một lúc, nàng nhanh chóng đáp lại: "Chị cũng muốn, nhưng dùng đồ chơi cũng coi như là một loại tình thú mà."
Thiệu Vanh liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự ngụy trang của nàng, dưới lớp mặt nạ dường như ẩn chứa những suy nghĩ không muốn nói ra. Nàng thầm thở dài trong lòng, dù không nói nàng cũng hiểu, dính dáng đến những chuyện này chắc chắn có liên quan đến A Linh, cho nên không tiếp tục truy cứu nữa. Ánh mắt lướt qua lướt lại trên món đồ chơi, thuận theo lời Trịnh Hàm mà nảy sinh thắc mắc: "Vậy... cái này dùng thế nào?"
Trịnh Hàm từ trong túi lấy ra dầu bôi trơn, mở nắp liền từ miệng chai đổ vào trong.
Thiệu Vanh lúc này mới nhìn rõ miệng chai đó trông như thế nào, silicon mô phỏng vô cùng giống thật, âm hộ màu hồng phấn trông non nớt, hai cánh môi thịt khép lại thành một đường thẳng, lỗ nhỏ chính giữa bị Trịnh Hàm dùng miệng chai dầu bôi trơn nhỏ cắm vào, không ngừng đổ vào một ít chất lỏng, một ít tràn ra ngoài dính trên bề mặt, ướt sũng không khác gì Omega vừa mới làm tình xong, không khác gì nhìn thấy tiểu huyệt của Omega.
Vậy mà đây lại là giả. Thiệu Vanh cảm thấy phía dưới có phản ứng, dần dần căng phồng trong quần lót.
"Ừm?"
Trịnh Hàm cũng chú ý đến chỗ rõ ràng kia, chính giữa chiếc quần dài mỏng manh bị nhô cao lên.
"A Vanh em," khóe môi người phụ nữ nở một nụ cười dịu dàng, "Xem ra chị mua đúng rồi, em chắc sẽ thích."
Bôi trơn đủ cho cốc thịt, Trịnh Hàm một tay vén cạp quần Alpha, dễ dàng kéo xuống, dương vật đã chuẩn bị sẵn sàng từ bên trong bật ra.
"May quá, cái này không bị thương."
Nàng đưa tay sờ sờ quy đầu, lòng bàn tay vẫn cảm nhận được hơi nóng quen thuộc, áp miệng cốc thịt vào, từ trên nhìn xuống cũng có thể thấy rõ hai cánh môi thịt bị đầu trước từ từ tách ra, dương vật màu tím đỏ từ từ lún sâu vào trong.
"Hít... hơi lạnh."
Thiệu Vanh đuôi mắt hơi nhíu lại, bên trong chiếc cốc không có nhiệt độ chứa đầy dịch bôi trơn lạnh lẽo, từng chút một bao bọc lấy bộ phận sinh dục của nàng, bề mặt thân dương vật bị hơi lạnh bao phủ.
Rất nhanh, nàng liền quen với nhiệt độ, cảm giác chật chội ập đến, bên trong giống như Omega thật sự được phủ đầy dịch ướt, khi tiến vào cũng sẽ từng chút một phá vỡ lối đi hẹp, những hạt thịt phong phú bám dính đồng thời áp sát vào, xoa bóp thân dương vật.
"Ừm hử~~"
Thiệu Vanh thở ra một tiếng rên rỉ. Trịnh Hàm dường như được cổ vũ, ấn cốc thịt xuống tiếp tục nuốt lấy dương vật. Nàng chăm chú nhìn phản ứng của Alpha, tay không ngừng rút ra đẩy vào.
"Ừm~~ bắt đầu quen rồi~~"
Dương vật trong dụng cụ nhân tạo, vốn khiến Thiệu Vanh có chút thiếu cảm giác an toàn, nhưng lớp hạt phong phú bên trong và hình dạng huyệt đạo thay đổi đa dạng khiến nàng nếm trải được khoái cảm khác biệt.
"Hít... hít... chặt quá~~"
Chất liệu silicon có thể tạo ra những chiếc cốc thịt với độ mềm cứng khác nhau, loại mềm hơn mang lại cảm giác dịu dàng, loại cứng hơn thì kích thích hơn, và nhà sản xuất để người mua trải nghiệm những khoái cảm khác nhau, đã thêm vào rất nhiều yếu tố, những đường gân thịt chằng chịt bao phủ thành trong, mỗi lần rút ra đẩy vào đều có thể cảm nhận được những mức độ khoái cảm khác nhau.
"Phù~ phù~~ thứ này, cũng khá thoải mái~~"
Thiệu Vanh nheo mắt, nhìn về phía Trịnh Hàm đang ở rất gần nàng, người phụ nữ đang cúi đầu nhìn nơi giao hợp của nàng và cốc thịt, đôi môi mềm mại mím chặt, không biết đang nghĩ gì.
Chương 310
"A Hàm," Thiệu Vanh nắm lấy vai người phụ nữ, kéo người vào lòng mình, "Chị qua đây."
Trịnh Hàm liền ngã vào lòng nàng, lỡ một chút, cốc thịt bị Thiệu Vanh thọc đến tận cùng, quy đầu chạm vào chỗ lồi mềm mại, chính là cửa tử cung sâu nhất trong cốc thịt, cảm giác tê dại từ đầu trước bùng nổ.
Cốc thịt dường như vẫn chưa đủ dài, bên ngoài miệng cốc vẫn còn một đoạn thân dương vật ở ngoài. Thiệu Vanh cúi đầu hôn lên môi Trịnh Hàm, tay trái ấn sau gáy người phụ nữ không cho trốn thoát.
"Hức hức..."
Trịnh Hàm không phản ứng, ngoan ngoãn đáp lại Alpha. Thiệu Vanh mạnh mẽ bá đạo, hôn càng thêm mãnh liệt, quấn lấy đầu lưỡi nàng, lôi ra rồi cắn lấy không chịu buông.
"Hừm ưm~~ ư~~"
Trịnh Hàm muốn nói gì đó, nhưng lời trong miệng lại bị chặn lại. Bị nụ hôn nồng cháy này làm cho, sâu trong lòng dâng lên những gợn sóng nóng bỏng.
"Ha~~ ha a~~"
Alpha buông nàng ra, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm người phụ nữ, son môi bị hôn đến nhòe đi, hai má cũng đỏ bừng.
Trịnh Hàm một Alpha lại như sắp bị xâm phạm, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, hiện lên vẻ mặt phức tạp si mê, chìm đắm trong nụ hôn, đôi mắt chưa tỉnh táo chớp chớp, đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu tránh ánh mắt của nàng, để lộ một tia yếu đuối: "Đừng nhìn em, biểu cảm của em tệ lắm."
"Em nói như vậy, chỉ càng tệ hơn thôi." Con thú trong người Thiệu Vanh bị đánh thức, Trịnh Hàm lại quyến rũ nàng như vậy. Nàng gần như muốn hung hăng xé toạc quần áo người phụ nữ, để nhìn trộm thân thể trắng nõn ẩn giấu dưới lớp vải kia.
Nắm lấy vai, dùng sức xoay người. Trong khoảnh khắc này, Trịnh Hàm và nàng đổi vị trí, người phụ nữ bị ép vào tường, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng ở tư thế này, Thiệu Vanh lại dễ dàng dùng sức hơn. Nàng tiến lên một bước, dồn người phụ nữ đến không còn đường lui, sau đó mạnh mẽ nhún eo, thúc vào miệng cốc thịt.
"Phụt~ chít~ phụt chít~~ phụt chít~~"
Áo khoác rộng thùng thình của Thiệu Vanh theo động tác mà lộn xộn. Nàng ghét tà áo che khuất tầm nhìn, vén nó lên vắt sau gáy, để lộ cơ bụng mới luyện tập chăm chỉ gần đây.
"A Vanh~~"
Trịnh Hàm như một con mèo nhỏ, dịu dàng gọi nàng một tiếng, ánh mắt lảng tránh: "Em thật háo sắc."
"Chị làm gì mà không nhìn?"
Thiệu Vanh véo cằm người phụ nữ, ép nàng nhìn xuống: "Chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy sao?"
Cơ bụng căng cứng như được điêu khắc, hình dáng rõ ràng, so với trạng thái ít mỡ trước đây, bề mặt eo bụng lại có thêm một ít da thịt, trông rất săn chắc, rất có sức lực.
Hai mươi năm qua, rèn luyện thân thể đã ăn sâu vào cuộc sống của Alpha, dù có chán nản đến đâu Thiệu Vanh cũng sẽ không từ bỏ việc tập luyện, ngày này qua ngày khác vượt qua giới hạn của cơ bắp.
Thân hình tuyệt đẹp lúc này liên tục trêu chọc trái tim Trịnh Hàm. Nàng nhìn thấy dưới vòng eo tuyệt mỹ của Alpha là vật to khỏe tràn đầy sức sống, những đường gân xanh to lớn nổi lên từ bụng dưới, rồi lại chìm vào bụi cỏ trên gò mu.
Không dám nhìn nữa là vì sức chịu đựng của nàng đối với Thiệu Vanh quá thấp, bây giờ đã ướt sũng cả quần lót rồi.
Nàng cầm cốc thịt, mà sức mạnh Thiệu Vanh thúc vào miệng cốc lại quá lớn, nàng không chịu nổi, chỉ có thể để cốc thịt dựa vào bụng dưới của mình.
Lực va chạm bị silicon làm tan đi, nhưng lực dư còn lại vẫn đủ để khiến huyệt của nàng trở nên vô cùng ẩm ướt. Cảm giác ngứa ngáy từ hạ thân truyền đến, ảnh hưởng đến ý chí của nàng.
Vậy mà Thiệu Vanh lại còn nói những lời tục tĩu bên tai nàng: "Có phải chị thích xem em chơi huyệt giả không? Ha~~ chị xem, có phải đang tưởng tượng không? Coi nó như huyệt của chị, hít a~~"
Trịnh Hàm không kìm được mà nhìn theo lời Alpha nói, trong đầu tự động tưởng tượng miệng cốc đó chính là huyệt của nàng, bị Thiệu Vanh đâm đến mở toang, rỉ ra dịch. Chất liệu thịt của cốc thịt mềm mại, được làm thành huyệt non mềm không lông.
Khi bị đâm, môi thịt mô phỏng cũng sẽ kẹp lấy thân dương vật, khi bị rút ra đẩy vào sẽ rung lên những gợn sóng mềm mại, độ gợi cảm không thua kém người thật.
Dầu bôi trơn không ngừng bị ép ra từ bên trong, bôi trơn toàn bộ miệng cốc đến sáng bóng. Màu hồng phấn và màu tím đỏ của dương vật tạo thành sự tương phản thị giác mạnh mẽ, khiến Trịnh Hàm miệng lưỡi khô khóc.
Nhưng nàng chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng. Nàng nghĩ, trước khi được A Linh tha thứ, không thể làm tình với Thiệu Vanh. Phải kiềm chế, nhẫn nhịn đến khi A Vanh xuất tinh mới được.
"Ha a~~ ha~~"
Thiệu Vanh áp sát vào cổ nàng thở hổn hển, không ngừng phả hơi nóng lên da thịt. Tay trái linh hoạt từ dưới luồn vào trong áo, xuyên qua áo lót một tay véo lấy bầu ngực non mềm.
"Ừm hử~~~"
Bị véo trúng chỗ nhạy cảm, Trịnh Hàm cũng không nhịn được mà thở hổn hển. Đầu ngón tay trêu chọc đầu vú, bề mặt ngón tay thô ráp lướt qua, khiến đầu vú ẩn dưới áo lót bắt đầu sưng đỏ ngẩng cao.
Dưới sự mân mê nghiền nát, hơi thở của Trịnh Hàm cũng trở nên nóng bỏng, ánh mắt nàng có chút mơ màng, eo lưng khẽ lắc lư qua lại, để miệng huyệt từng chút một cọ xát vào quần lót ẩm ướt.
Trong im lặng, não bộ theo tần suất cốc thịt bị đâm, không ngừng ảo tưởng cảnh Thiệu Vanh đè nàng xuống bắt nạt.
Khúc thịt nặng nề đánh vào huyệt của nàng, cắm hết nước ra ngoài, sau đó ngay cả con chim nhỏ phía trước cũng không tha, cứ nhất quyết kéo ra đụ nàng.
Trịnh Hàm mím chặt môi, trong đầu tưởng tượng mãnh liệt, những tiếng rên khẽ rất nhẹ từ từ rỉ ra từ khoang mũi.
Thiệu Vanh nghiêng đầu áp sát vào cổ người phụ nữ, một ngụm ngậm lấy dái tai, nói không rõ ràng: "Vẫn là huyệt của A Hàm chơi sướng hơn hẳn."
Quá gần, câu nói này rõ ràng truyền vào tai Trịnh Hàm. Nàng khẽ mở to mắt, tai, ngực và bụng dưới đều bị xâm chiếm, ảo tưởng trong đầu như chiếu vào hiện thực, môi thịt run rẩy, một dòng nước nóng từ sâu trong đùi chảy ra.
"Ha a~~"
Theo một tiếng thở dài khoan khoái, cơ thể như có dòng điện chạy qua, đùi hơi co giật. Trịnh Hàm hé môi, có chút ngây người, nàng lại... lên đỉnh rồi?!
Ngay cả huyệt cũng chưa bị Alpha sờ đến, chỉ véo véo ngực thôi mà, đã sướng đến mức ra một lần rồi?!
Màu đỏ ửng xấu hổ hiện lên. Thiệu Vanh đang áp sát vào người nàng vẫn chưa nhận ra, thở hổn hển tăng tốc độ đâm.
"Phù~~ ha a~~~ sắp rồi~~ sắp bắn ra rồi~~"
"Ực a a a!!!!"
Sau một tiếng rên khẽ, cơ thể căng cứng của Thiệu Vanh thả lỏng, rút ra khỏi cốc thịt. "Bộp" một tiếng giòn tan, miệng cốc bị kéo ra một vài sợi tinh dịch đặc sệt.
"Rất sướng," Thiệu Vanh vẫn còn dựa vào người Trịnh Hàm, "Nhưng không sướng bằng A Hàm."
Lời này khiến Trịnh Hàm tê dại da đầu, vừa rồi nàng chính là vì câu nói này, mới lập tức đạt đến cao trào.
Nàng đẩy Alpha ra, trở nên có chút lúng túng. Không kịp xử lý, nàng nhét chiếc cốc thịt vẫn còn chảy tinh dịch vào túi. "Chị... chị lau cho em một chút."
Trịnh Hàm chuẩn bị rất kỹ lưỡng, trong túi ngay cả khăn giấy cũng có, ba chân bốn cẳng lau khô dịch ướt trên dương vật. Thiệu Vanh chưa kịp mở miệng hỏi gì, người phụ nữ đã xách túi đẩy cửa chạy đi.
"Cái gì vậy..."
Thiệu Vanh dựa vào tường, cảm nhận dư vị của cao trào, hành động của Trịnh Hàm khiến nàng không hiểu nổi. Nàng nghiêng đầu cười khẽ: "Tự mình muốn chơi à, kết quả lại tự mình xấu hổ trước, thật là..."
Nghỉ ngơi xong, nàng từ cầu thang đi ra. Nhờ có A Hàm, nàng thật sự cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đám mây u ám đè nặng trong lòng cũng hơi tan đi một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro