Chương 13: Phòng Ngủ -3- (H+)
Hai người khắng khít quấn quýt chặt lấy nhau, âu yếm duyện hôn một lúc lâu mới quyến luyến tách rời. Lạc Tịch Ngôn kéo tấm vải lụa lưu vết tích lạc hồng khỏi mông Bạch Dao Băng, sau đó nhấp thêm vài cái để tinh dịch hoàn toàn trút hết bên trong, mới chậm rãi rút dương vật rời khỏi nơi huyệt thịt ấm áp.
Lỗ huyệt vì mất đi nút bần ngăn chặn mà òng ọc tuôn trào dịch thể trắng sữa sền sệt, hẳn do số lượng quá nhiều nên chảy một lúc lâu vẫn chưa hết, cả một mảng ga giường lớn đều bị thấm ướt đẫm, trong căn phòng ngập tràn mùi tinh khí nồng nặc của Alpha.
Cơ thể Bạch Dao Băng vẫn còn đang run rẩy nhè nhẹ, nàng co rút trong ngực cô, lâng lâng sung sướng hưởng thụ khoái cảm cao trào chưa tan.
Cả hai thở hổn hển, lồng ngực phập phồng không ngừng, mồ hôi mồ kê đầm đìa bóng loáng khắp mình mẩy. Đợi cho cao triều lắng xuống, Lạc Tịch Ngôn chống tay nâng nửa người dậy, si mê ngắm nhìn thân hình đồng hồ cát quyến rũ khiêu gợi của người con gái dưới thân, tóc tai nàng tán loạn, gương mặt kiều diễm động tình ướt át.
Mọi chi tiết vô tình họa nên bức tranh mỹ nhân đẹp tuyệt trần thế.
Ánh mắt cô liếm không sót một biểu cảm hay phản ứng nào trên người nàng, rồi bị hấp dẫn bởi nơi hai người vừa giao hợp, phần thịt non mềm nơi cửa huyệt có hơi sưng đỏ, còn đang co giật rò rỉ tinh dịch xen lẫn nhàn nhạt lạc hồng.
Cô mắng chính mình khốn nạn, không khác gì mấy tên Alpha đồng loại, suy nghĩ bằng thân dưới giống như loài cầm thú vậy, biết rõ đây là lần đầu của người ta, phá thân người ta mà còn dùng lực mạnh gây tổn thương cho nàng.
Lạc Tịch Ngôn ảo não thở dài, cô khom người hôn liếm mồ hôi trên trán, mắt, mũi và miệng nàng, xoa vuốt thẳng thớm mái tóc ướt nhẹp của nàng, ân cần dỗ dành:
"Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi đi lấy khăn ấm lau người cho cậu"
Nhưng khi cô vừa ngồi dậy chưa kịp xoay người xuống giường, đã bất ngờ bị một lực không lớn cũng không nhỏ nắm lấy bả vai đẩy ngã ngửa xuống chiếc nệm mềm mại.
"Ái" Cô hết hồn kêu lên một tiếng, đến khi não bộ xử lý xong thông tin chuyện gì vừa xảy ra, thì đã nhìn thấy mỹ nhân trắng trẻo trần như nhộng đang nhởn nhơ cưỡi trên người mình rồi.
Nàng dường như rất thích thú trước phản ứng không kịp trở tay của cô, đôi tay mảnh khảnh nhỏ nhắn lần mò ôm vòng qua gáy cô. Cánh môi đỏ mọng tiến sát bên vành tai cô gặm cắn, hơi thở mang theo mùi hương tin tức tố hoa Anh túc thổi man mát đầy mời gọi:
"A Ngôn, chúng ta làm thêm lần nữa đi"
"Hả?" Ba hồn bảy vía của Lạc Tịch Ngôn sắp bị hương thơm gây nghiện của nàng dẫn dụ đi mất, thì đột nhiên tỉnh táo hẳn lại: "Băng Băng, không phải lần đầu của Omega rất đau sao? Chúng ta còn nhiều cơ hội mà, cậu đừng cố coi chừng làm tổn hại sức khỏe".
"Sao cậu nhiều lý luận thế hả?" Bạch Dao Băng bị cái bản tính thực tế và thiếu lãng mạn của cô chọc tức. Nàng buông cổ cô ra, ngồi thẳng nửa người dậy, đầu ngón tay chọc chọc ngực cô, hắng giọng truy vấn:
"Rốt cuộc cậu hai mươi sáu tuổi hay sáu mươi hai tuổi mà cứ thích lải nhải như bà cụ non thế?"
Cô bắt ngón tay nàng lại, đặt lên môi mình: "Cậu không đau sao? Chỗ đó đỏ thế còn gì?".
Bị cô nói huỵch toẹt móng heo ra, mặt nàng thoắt cái đỏ bừng như gấc chín. Nàng cắn cắn môi giận hờn trừng mắt với cô: "Không đau, chỉ đỏ chút xíu thôi mà cũng làm quá lên, Alpha gì mà nhát gan thỏ đế muốn chết".
Song mặc kệ Lạc Tịch Ngôn có đồng ý hay không, nàng đã tuột xuống ngồi bên dưới hai đùi cô. Tay nắm lấy côn thịt sục từ nhẹ đến mạnh, thỉnh thoảng dùng móng ngón tay cái gãi ngứa lên mã mắt, khiến cự vật vừa mới mềm rũ bị kích thích cứng rắn phình to.
Lạc Tịch Ngôn siết chặt ga giường hai bên, cố giữ vững lý trí khuyên can: "Băng Băng, ngày mai thứ hai cậu không định đến công ty sao? Hình như buổi trưa còn có cuộc họp nữa mà".
Nghe cô trình bày lý do lý trấu mà nàng cười khoái chí: "A Ngôn, bộ cậu quên ai là chủ của Thiên Nguyệt sao? Tổng giám đốc nghỉ một ngày thì công ty cũng chẳng phá sản nổi".
"Cậu là bà chủ, nhưng tôi vẫn là nhân viên làm công ăn lương nha" Lạc Tịch Ngôn như cá mắc lưới giãy giụa lần cuối trước khi lên thớt.
"Yên tâm, ngày mai nếu cậu không dậy nổi mình sẽ thay cậu xin nghỉ" Cô đưa ra một vấn đề nàng liền dễ dàng hóa giải vấn đề đó.
Cô bị nàng nói cho cứng họng, không cãi lý được chỉ đành hầm hừ một cách bất lực: "Cậu đúng là. . . ả Omega dâm đãng này".
"Ừ, thì mình dâm đãng đấy, miễn sao cậu thích là được rồi hihi" Nàng vui vẻ cười đắc ý, như một chiến binh thắng trận vẻ vang trước tướng địch đáng gờm.
Cảm thấy dương vật trong tay mình đã cứng đến độ không thể cứng hơn được nữa, nàng mới bắt đầu nhấc mông lên một chút, dùng miệng môi âm hộ ma sát quy đầu, khiến mã mắt mẫn cảm rỉ ra chất dịch nhầy kết hợp chung với dâm thuỷ của mình giúp bôi trơn lối vào.
Nàng từ từ ngồi xuống, tận mắt chứng kiến cả một khúc gân to dài bị mình nuốt chửng vào trong, đến khi chỉ còn hai chỏm lông mao dính bện với nhau, nàng mới hưng phấn khoe khoang:
"A Ngôn nhìn này, mình có thể nuốt cậu tới tận đáy cán luôn"
Cô thật sự không hiểu, chuyện tình dục tế nhị này có gì để nàng đáng tự hào nữa. Nhưng khi dương vật lại được nơi ấm áp ẩm ướt kia bao quanh cuốn lấy thân mật hút chặt, cơ thể cô lập tức sản sinh ra một lượng lớn hormone sung sướng thỏa mãn. Cô xuýt xoa thở gấp:
"Băng Băng, mau di chuyển đi"
Nhớ lại việc Lạc Tịch Ngôn bắt nạt mình trong nhà tắm, nàng bỗng nảy ra chút tâm tư trả thù. Bèn cúi xuống, giống như loài rắn thè chiếc lưỡi đỏ hỏn liếm láp yết hầu của cô, giọng gợi tình câu dẫn:
"Vậy A Ngôn cầu xin mình đi"
Biết nàng cố tình gây khó dễ cho mình, khoé môi cô khẽ nhếch thách thức ngược lại: "Vậy thôi không làm nữa, tụi mình đi ngủ đi, trễ lắm rồi".
"Đáng ghét" Nàng đánh yêu lên vai cô trách móc: "Nhượng bộ người ta chút xíu khó lắm hả?" Cứ phải hơn thua cho bằng được cơ.
Chỉ giỡn thôi ai ngờ giai nhân giận thật, Lạc Tịch Ngôn vội thức thời xuống nước dỗ dành:
"Băng Băng cục cưng, làm ơn di chuyển đi nào"
Giọng cô ngọt đến mức nhức răng, khiến nàng nổi một tầng da gà, rùng mình ớn lạnh: "Thôi A Ngôn, cậu nói chuyện bình thường là được rồi". Phải thừa nhận A Ngôn của mình rất có 'năng khiếu' dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Omega nhà lành.
Lạc Tịch Ngôn chẹp miệng: "Bạch tổng khó chiều thật đấy".
Cô mất kiên nhẫn, đôi tay không đứng đắn bắt đầu du tẩu sờ mó trên bắp đùi trắng nõn, thuận đường trượt lên cặp mông vểnh cao tròn trịa, mười ngón tay hữu lực nhào nặn xoa bóp chỉ chốc lát đã để lại mấy dấu ửng đỏ, ngón giữa tay phải của cô vuốt xuống khe mông, vân tay hơi sần sùi nhấn nhá xoa ấn trêu ghẹo cúc hoa.
"Á~" Nàng nằm xụi lơ trên ngực cô, cúc hoa co rút lại.
Chơi đùa cúc hoa đủ rồi, ngón tay lại tiếp tục rà xuống, gãi gãi chọt ngứa nơi giữa hai người đang gắng kết, nghiêm túc đặt câu hỏi:
"Bây giờ cậu làm hay để tôi làm?"
Nàng nhổm người dậy, bàn tay chống lên bụng cô. So với Alpha thì Omega cũng hơn thua không kém:
"Cậu vừa phục vụ mình rồi, giờ đến phiên mình phục vụ cậu, có qua có lại nên cậu cứ nằm hưởng thụ đi"
Dứt lời hông nàng liền chậm rãi đưa đẩy, âm hộ non mềm đem dương vật nuốt vào phun ra liên tục, Lạc Tịch Ngôn chơi xấu ngoáy cự vật xoay tròn, nhằm khuấy lộng lấy mật dịch bên trong tầng thịt nếp uốn.
"Ah~. . . xấu xa" Nàng rên rỉ vỗ nhẹ lên bụng cô trừng phạt, bắt đầu chuyển từ đưa đẩy ma sát sang tư thế nhấc mông lên rồi nhấp xuống. Tư thế này vừa nặng vừa sâu, làm cho dương vật to dài đâm vào âm đạo gần như lút cán, cứ mỗi lần nàng ngồi xuống là quy đầu sẽ hôn lên miệng tử cung, cự vật căng đầy huyệt động khiến bụng dưới của nàng trướng lên hơi khó chịu.
"Ha~. . . ah~. . . ưm~. . . A Ngôn. . . sâu quá. . . hoa huyệt sắp. . . sắp bị nông rộng ra luôn rồi. . ."
Hô hấp Lạc Tịch Ngôn thô nặng nóng hổi, cô say sưa xoa eo nàng, vuốt tấm lưng ngọc trơn mướt mồ hôi, rồi chuyển đến phía trước nắn bóp đôi gò bồng cup E căng tràn nhựa sống, đang nẩy lên nẩy xuống theo nhịp nhấp nhô có tiết tấu của nàng.
Nhìn cặp thỏ trắng cứ lắc lư trước mặt mình, cô không kìm nổi dục vọng muốn giày vò nó, bèn dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa nhô cao se cứng hai bên nắm kéo chơi đùa. Bị tập kích bất ngờ, ánh mắt Bạch Dao Băng tức khắc trở nên mê ly:
"Ưm. . . xấu xa. . . bại hoại. . ."
Cảm thấy tốc độ nhấp của nàng dần chậm lại, biết nàng đã thấm mệt, cô vòng hai tay ra đằng sau đè lưng nàng xuống để nàng nằm thoải mái trên người mình. Sau đó lại mò mẫm xuống dưới, vừa yêu thích nhào nặn bờ mông nở nang, vừa thay thế nàng nhấp hông ra vào.
Tuy cô không có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng vẫn nắm được cách thức khiến Bạch Dao Băng thỏa mãn, mới màn dạo đầu nên cô không đưa đẩy quá nhanh, đôi khi sẽ chỉ nhẹ nhàng ra vào, ma sát xoay tròn, đôi khi sẽ rút cả chuôi thân ra để quy đầu kẹt trên cửa huyệt, rồi thình lình nắc thật mạnh vào miệng tử cung.
Cô tra tấn nàng, đưa nàng đến đỉnh điểm khoái hoạt, cho nàng nếm trải mùi vị dục tiên dục tử.
Bạch Dao Băng bị đâm đến choáng váng đầu óc, nửa tỉnh nửa mê cầu xin: "A Ngôn. . . nhẹ. . . nhẹ thôi. . . chết mình mất".
Người này thật là, bộ muốn đâm chết mình hay sao vậy? Công nhận cảm giác sung sướng tê dại đến tận lỗ chân lông thật đấy, nhưng khoái cảm thô bạo mà nó mang lại khiến cho nàng quá sức chịu đựng, miệng tử cung bị cô đâm đến bủn rủn luôn rồi.
Biết Lạc Tịch Ngôn đang vào đà hăng máu, sức mấy chịu nghe lọt lỗ tai, nàng đã nghĩ vậy nhưng chẳng ngờ cô lại rất nghe lời. Nàng vừa than một tiếng, cô ngay lập tức nhẹ nhàng hẳn, côn thịt bên trong yêu chiều tuyệt đối chủ nhân của huyệt động, dịu dàng từ tốn đong đưa vòng eo.
"Ah~ . . . dễ chịu. . . A Ngôn của mình thật ngoan~"
Nàng thoải mái tựa đầu lên vai cô, đê mê sảng khoái híp mắt tận hưởng A Ngôn vì mình mà phục vụ chu đáo, nàng hài lòng ngâm nga như đang hát một khúc hát ru trong cổ họng: Cự vật ra vào nông sâu rất vừa phải, mấy sợi gân gồ ghề trên chuôi thân mài cọ hơi nhồn nhột lên vách thịt, bên trong giống như đang được mát xa vậy.
Khi cả hai đang trầm luân vào nơi dục vọng tận cùng không nguyện thoát ra, thì bất thình lình bị tiếng điện thoại gây nhiễu loạn chặt đứt cảm xúc. Lạc Tịch Ngôn nghe ra là nhạc chuông điện thoại di động của mình, nhưng hiện tại cô đang bị đè không thể nhúc nhích. Bạch Dao Băng thấy thế thì hảo tâm ngồi dậy, muốn xem thử là ai dám cả gan quấy rầy hai người vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
Trên màn hình cảm ứng chỉ hiện duy nhất một chữ [Mẹ], khiến Bạch Dao Băng đứng hình bất động mất mấy giây.
Ấy chết cha, hóa ra nãy giờ chửi nhằm mẹ chồng à.
"Băng Băng, ai vậy?"
"Là cô gọi" Nàng vớ lấy điện thoại đặt trên bàn nhỏ cạnh giường đưa tận tay cho cô.
Nàng ngạc nhiên một thì Lạc Tịch Ngôn ngạc nhiên mười, cô nhìn đồng hồ còn mười phút nữa là qua không giờ đêm, chẳng biết có chuyện gì gấp gáp mà mẹ cô gọi điện vào giờ này nữa. Một tay cầm điện thoại, tay kia chống mặt đệm đỡ nửa thân trên dậy, Bạch Dao Băng giúp cô kê gối phía sau lưng để dựa vào đầu giường cho thoải mái.
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, cô liền tiếp nhận:
"Dạ mẹ, con nghe"
"Tiểu Ngôn, sao hồi tối mẹ gọi con không bắt máy?"
Hồi tối? chắc lúc mẹ gọi, cô đang ở trong nhà tắm với Băng Băng.
Cô chột dạ trả lời qua loa: "Con bận chút việc, nên chắc không nghe thấy"
Trong lúc Lạc Tịch Ngôn đang nghiêm túc trao đổi với mẹ mình, Bạch Dao Băng ngồi trên hông cô lại giở trò chơi khăm, nàng cố tình nhấp nhô lên xuống, ấn côn thịt vào sâu nơi tận cùng bên trong âm hộ, để quy đầu đỉnh lộng miệng tử cung.
Lạc Tịch Ngôn xít nhẹ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng nàng dùng phương pháp cực hình này hành hạ mình.
"Chuyện gì vậy con?"
"Dạ không có gì, mẹ nói tiếp đi ạ" Cô bắt lấy mông thịt của nàng, véo nhẹ một cái giống như lời cảnh cáo.
Nàng chẳng những không biết điều dừng tay, thậm chí còn trắng trợn ép sát hai khoả no đủ mềm mại của mình dính chặt lên ngực cô, nhe răng gặm cắn liếm mút dái tai của cô khiêu khích, nhưng nhờ vậy mà nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.
Lạc phu nhân nói: "Cha con lúc bữa tối giận sôi máu, định gọi giáo huấn cho con một trận, mẹ phải năn nỉ khuyên ngăn một hồi ông ấy mới chịu hạ hỏa tạm bỏ qua cho con đấy".
"Hả sao vậy ạ?" Lạc Tịch Ngôn nhất thời chưa nắm rõ được nguyên nhân câu chuyện.
Lạc phu nhân tặc lưỡi không hài lòng: "Sao trăng cái gì, tại con hôm nay trốn buổi hẹn xem mắt với cô út nhà Triệu gia đấy, đã hứa với người ta từ tuần trước rồi vậy mà trưa nay không thấy đâu".
"À" Được bà nhắc nhở cô mới chợt nhớ ra là có chuyện này thật, tại do cả ngày hôm nay cứ lo chuyện của Liễu Nhã Hàm với Bạch Dao Băng nên quên bén mất.
"À cái gì mà à" Lạc phu nhân lên giọng trưởng bối chỉnh đốn con cái: "Liễu Nhã Hàm người ta kết hôn có chồng nghe nói đang mang thai luôn rồi, còn con chẳng lẽ cứ định cố chấp như vậy ở giá suốt đời luôn hả? Không phải nó thì không cưới chắc? Nó có ngó ngàng gì tới con đâu mà cứ thích đâm đầu vào như thiêu thân thế, mày ngu nó vừa vừa thôi con, hết hi vọng rồi. Tiểu Băng, con bé nhà người ta vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, dịu dàng nết na hiểu lễ nghĩa, hoàn hảo toàn diện mọi mặt, lại có ý với con vậy mà con lại chê ỏng chê ẻo. Ừ thì cứ cho rằng con mắt mù đi, hoặc là con bé không hợp gu của con đi, mẹ và cha con cũng đã cố gắng tìm kiếm những đối tượng Omega hoàn hảo không kém khác, ai ngờ con vẫn chứng nào tật nấy, thật là hết thuốc chữa. Rốt cuộc Liễu Nhã Hàm cho con ăn bùa mê thuốc lú gì, mà mày mụ mị đầu óc đần độn thế hả con".
Bị bà không nể nang tình mẹ con gì sất mà sấy mình cả băng vào mặt, Lạc Tịch Ngôn thốn không tả nổi, cô liếc mắt nhìn người vẫn đang nghe trộm, thoắt cái rùng mình ớn lạnh. Gương mặt hiện tại của nàng đáng sợ vô cùng, nụ cười kia mang rợ âm trầm lạnh lẽo thấu xương, khiến cô cảm tưởng như mình bị ném vào bên trong hầm băng vậy, da gà lông tơ đều thi nhau nổi lên rần rần.
Cô nuốt nước bọt, làm bộ giả lả không phát hiện biểu cảm muốn giết người của nàng, cố gắng trấn định trả lời mẹ 'hiền':
"Mẹ à, hai người đừng gáng ghép đối tượng cho con nữa, con không thích bị ép buộc kiểu đó, nó không có tình cảm gì hết"
"Hừ. . . chờ cô có tình cảm, chắc bà già tôi đây xuống lỗ"
"Con hứa với mẹ, con sẽ nhanh chóng tìm đối tượng rồi dắt về ra mắt cha mẹ được chưa?"
"Vậy còn nghe lọt lỗ tai" Bà dừng một chút rồi nhắc nhở: "À, tối mai nhà ta với Bạch gia ăn tối với nhau, nhớ tan làm xong thì đến ngay đấy, sẵn tiện xin lỗi cha con luôn đi".
"Dạ vâng. . . Ah" Còn chưa nói xong, Lạc Tịch Ngôn đã không lường trước được hành động của Bạch Dao Băng, nàng bất ngờ chủ động co thắt âm đạo, từng tầng thịt mềm phấn nộn đem dương vật gắt gao bao quanh, quấn lấy chuôi thân rồi nuốt chửng, quy đầu bị miệng tử cung cắn chặt như muốn nghiền nát.
Lạc Tịch Ngôn ngậm miệng nín nhịn tiếng rên rỉ, vội vàng ôm ghì eo nàng, khoá chặt nàng trong ngực mình để nàng không tiếp tục lộn xộn nữa.
"Sao đấy? nãy giờ mẹ cảm thấy con có chuyện gì rất kỳ lạ"
"Dạ không, tại con đang. . . đang. . . đau bụng" Cô cố gắng viện lý do sao cho nghe có vẻ thuyết phục.
"Đau bụng? Đau bụng gì, có nghiêm trọng không?" Lạc phu nhân rõ ràng bán tín bán nghi.
"Dạ, là đau bụng. . . đi cầu, mẹ ơi con nhịn nãy giờ rồi, sắp chịu không nổi" Cô giả vờ xuýt xoa đau đớn quằn quại: "Đau. . . đau quá. . . ây da".
"Hả? Sao không nói sớm, mau nhanh đi đi, nhịn lâu quá dễ gây táo bón lắm"
"Dạ, con đi ngay đây, chúc mẹ ngủ ngon"
Cô cúp máy, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.
"Giám đốc trong công ty giải trí có khác, diễn thật xuất sắc" Bạch Dao Băng hừ lạnh, nói bóng nói gió đâm chọt.
"Còn không phải tại cậu?" Cô bật điện thoại về chế độ máy bay, ném nó lên bàn, rồi lại bắt đầu giở trò sờ mó vuốt ve trên eo nàng: "Cậu nói xem tôi nên trừng phạt cậu thế nào đây?".
Bạch Dao Băng không hề bị cô uy hiếp, nàng câu lấy cổ cô, miệng ngậm ý cười nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ: "Đi xem mắt bao nhiêu lần rồi?".
Nó không giống một lời chất vấn hỏi tội, mà chỉ như bâng quơ hỏi chơi chơi không nhằm mục đích gì.
Máu sinh tồn trỗi dậy, Lạc Tịch Ngôn vội thành thật đáp: "Ừm. . . năm lần, thêm hôm nay nữa là sáu".
"Ôh, tính ra A Ngôn cũng đào hoa phết đấy"
"Đó là do cha mẹ tôi sắp đặt, chứ không phải tôi đào hoa hay tự nguyện"
"Không tự nguyện mà vẫn đến xem mắt đấy thôi"
"Thì do bị ép, đối tượng bên kia cũng bị cha mẹ ép mà, nên hai bên chỉ nói chuyện rồi thôi ai về nhà nấy"
"Ưm. . . vẫn có thể nói chuyện vậy là vẫn có điểm chung để khai thác, chẳng bù cho mình không hợp gu cậu"
"Sao gì cậu cũng bắt bẻ được hết vậy?"
Bạch Dao Băng cười quyến rũ, hai tay bóp chặt bả vai cô: "A Ngôn nãy giờ chắc mệt lắm rồi, thôi để mình phục vụ cậu".
Linh tính mách bảo cho Lạc Tịch Ngôn biết có điềm không lành, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì nàng đã chuyển động hông, vòng eo con kiến nhún từ chậm đến nhanh rồi dồn dập, tiết tấu dần dần tăng mạnh hỗn loạn mất kiểm soát, dâm dịch giữa nơi kết hợp phun ra dữ dội như ống nước bị vỡ.
Lạc Tịch Ngôn sợ hãi kêu lên: "Băng Băng, cậu chậm thôi, gãy mất"
Cường độ chơi 'thú nhún' của nàng quá điên cuồng mãnh liệt, cô không thể không nghi ngờ côn thịt của mình sẽ bị ngắt gãy làm đôi.
"Xem ra còn biết sợ" Nàng nhếch mép cười tà ác sau khi đã thành công dọa cô một phen khiếp vía. Nàng tạm buông tha thả chậm nhịp nhún xuống, nghiêng nửa thân trên về phía trước, đưa hai bầu ngực cao vút ngạo nghễ đút đến miệng cô:
"Làm nó thoải mái" Giọng điệu này hoàn toàn là ra lệnh.
Để giữ tính mạng trước kẻ địch, cô tuân theo chỉ thị, đưa miệng mình sát đến nhũ hoa phấn hồng thổi nhẹ lên nó, quả nhiên nhìn thấy đỉnh ngực mẫn cảm hơi run rẩy. Cô tỏ ra thích thú như vừa được cổ vũ, bèn chìa đầu lưỡi liếm xung quanh quầng vú theo chuyển động xoay tròn, liếm lộng kích thích mấy viên bi nhỏ trên đó, rồi dùng răng day cắn lên nhũ hoa, kết hợp môi và lưỡi cùng ngậm mút mơn trớn nhè nhẹ.
Trong khi đang ra sức lấy lòng nàng, cô vẫn không quên ngó xem phản ứng của nàng. Không ngờ nàng trở nên phấn khích động tình hơn những gì cô nghĩ, càng đè ép ngực dâng đến miệng cô hơn, muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Lạc Tịch Ngôn ôm chặt lấy tấm lưng trơn trụi nhẵn bóng của nàng, một bên vuốt ve làn da mịn màng, một bên ngoạm đỉnh ngực bú mút từ nhẹ đến nặng, tạo cho nàng vô vàng khoái cảm hưng phấn chưa từng có.
Bạch Dao Băng ngửa đầu, cắn môi rên rỉ mê loạn, cơn tê dại sảng khoái từ nhũ hoa đang lan tràn len lỏi khắp cơ thể. Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng luồn mười đầu ngón tay xuyên qua kẽ tóc Lạc Tịch Ngôn rứt lấy tóc cô.
Da đầu truyền đến cảm giác nhói đau, nhưng cô chẳng hề hấn, vẫn chuyên tâm tỉ mỉ đổi bên qua lại mút giữa hai khoả to tròn. Bên dưới hông thì cùng phối hợp với nhau nhịp nhàng nhấp nhô lên xuống.
"A Ngôn~" Bỗng nhiên nàng lớn tiếng gọi tên cô. Nhận biết đây là dấu hiệu sắp lên đỉnh, Lạc Tịch Ngôn lập tức nhả nhũ hoa của nàng ra, hai tay càng ôm chặt lưng nàng, vòng eo và cơ mông rắn chắc hữu lực gia tăng vận tốc tối đa nhấp kịch liệt và dồn dập.
Dương vật đâm vào rút ra huyệt động kéo theo đầm đìa dâm thuỷ, không thể đếm xuể cô đã ra ra vào vào bên trong nàng bao nhiêu lần, cũng không hề có điểm dừng. Trong đêm đen mờ tối yên tĩnh, tiếng thở dốc rên rỉ hòa chung tiếng da thịt va đập *bành bạch* đặc biệt phóng đại, gần như vang vọng khắp cả căn nhà hai tầng.
"Ah. . ." Sau hơn năm phút vận động đưa đẩy không ngừng, Bạch Dao Băng rốt cuộc ôm ghì lấy đầu Lạc Tịch Ngôn, còn cô thì hôn hít lấy cần cổ nàng, cả hai quấn chặt đối phương rồi cùng xuất ra một lúc. Quy đầu co giật, mã mắt mở rộng bắn ra đợt tinh dịch mới, lần nữa lấp đầy bơm căng tử cung của nàng.
Hai người giữ nguyên tư thế trong chốc lát, đợi cho hô hấp dần ổn định mới đưa mắt nhìn nhau. Bạch Dao Băng chợt rung động, vòng hai tay câu lấy gáy cô dán môi mình lên, luồn lưỡi xâm nhập vào lãnh địa, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm ngọt mang hương vị Martini khiến mình mê đắm kia, cùng nhau loạn vũ dây dưa, nước bọt lênh láng triền miên, chỉ đến khi cả hai gần như tắt thở mới chịu lưu luyến rời đi.
Đột nhiên Bạch Dao Băng vùi mặt mình vào trong chiếc cổ hấp dẫn của Lạc Tịch Ngôn, cuối cùng thì nàng cũng thực hiện được nguyện vọng từ rất lâu, há miệng gặm cắn lên chiếc cổ thon dài gợi cảm, như một Dracula khát máu vừa cắn vừa hút.
"Ai da"
Lạc Tịch Ngôn đau đến nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Bạch Dao Băng cắn đã rồi mới hài lòng nhả miệng ra, để lại hai hàng dấu răng sâu hoắm, thậm chí còn rỉ máu.
"Đau, cậu làm gì thế" Lạc Tịch Ngôn che cổ oán giận.
Bạch Dao Băng lè lưỡi liếm giọt máu dính trên mép môi mình, chẹp chẹp miệng thưởng thức hương vị tanh tanh ngọt ngọt. Hình ảnh này rơi vào mắt Lạc Tịch Ngôn thật giống một kẻ sát nhân biến thái.
Nàng ngông nghênh trả lời như điều hiển nhiên: "Đánh dấu chủ quyền, cảnh cáo mấy con mén Omega khác biết điều mà tránh xa".
"Làm gì có Omega nào khác mà tránh xa?" Nàng hạ răng quá tàn độc, ngón tay chỉ vừa chạm nhẹ lên vết cắn thôi đã thốn đến tận xương tuỷ rồi.
Nàng thấy cô thực sự đau đớn khó chịu, thâm tâm bỗng cảm thấy xót vô cùng, bèn chủ động sửa sai bằng cách nắm tay cô kéo ra, đưa lưỡi lại gần liếm láp nhẹ nhàng lên vết cắn muốn dùng nước bọt để xoa dịu nó.
Lạc Tịch Ngôn bất lực than thở, thật không thể nào trách nổi cô gái khó ưa này mà.
"Băng Băng được rồi nhột quá, tôi không sao"
Cô bị cái lưỡi tinh nghịch chọc tới chọc lui làm cho vừa nhột vừa ngứa thay thế cảm giác đau đớn, nhịn không được bật cười khanh khách ngăn cản hành vi quấy rối của nàng lại.
Bạch Dao Băng thôi không trêu cô nữa, nàng kiệt sức nằm vật trên người cô. Lạc Tịch Ngôn dịch thân xuống để cả hai cùng nằm thẳng trên giường cho thoải mái, nàng được cô ôm ấp âu yếm sưởi ấm trong lòng, cả tâm lý lẫn sinh lý đều vô cùng thỏa mãn, ngón tay vuốt ve dấu răng trên cổ cô, giọng rệu rã buồn ngủ:
"A Ngôn, bữa tối ngày mai chúng ta ra mắt trưởng bối hai bên gia đình nhé"
"Được" Cô không chút nghĩ ngợi liền đồng ý: "Cậu mệt thì ngủ đi, để tôi giúp cậu dọn dẹp"
"Đừng rút ra A Ngôn" Nàng đè cô lại không để cô ngồi dậy: "Cứ giữ nó bên trong mình đi, rất ấm" Nàng rất thích cảm giác huyệt thịt của mình cuốn quanh ôm trọn chuôi thân lúc này, hai người gắn kết thân mật chặt chẽ giống như một thể thống nhất, vĩnh viễn không tách rời.
Lạc Tịch Ngôn vỗ về lưng nàng, dịu dàng thỏ thẻ bên tai: "Tôi ôm cậu ngủ".
Được cô ân cần dỗ dành, nàng yên tâm nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng rồi ngủ mất. Có lẽ do quá mệt mỏi mà nàng ngủ rất trầm, cô khẽ gọi hai tiếng thấy nàng không trả lời, xác định nàng sẽ không bị mình đánh thức, mới cẩn thận rút dương vật đã mềm rũ bên trong cơ thể của nàng ra, sau đó nhẹ nhàng từng li từng tí lật người nàng nằm sang bên cạnh.
Dưới thân hai người toàn là chất lỏng nhầy nhụa, gần nửa ga giường đều bị nước thấm ướt đẫm, cô và nàng lại vừa vận động mạnh xuất một thân mồ hôi nữa chứ, thật sự cô không thể để thế này mà ngủ được.
Đầu tiên là tìm hai chiếc khăn sau đó vào nhà tắm vắt nước ấm một chiếc, lau sạch sẽ cơ thể cho nàng, lấy chiếc khăn kia lau khô thêm lần nữa rồi giúp nàng thay một bộ váy ngủ, bế nàng chuyển qua nằm tạm bên sofa, sau khi đã dọn dẹp và thay ga giường khác, cô mới bế nàng trở về nệm đắp chăn êm ấm.
Chợt dư quang liếc thấy tấm vải lụa lưu vết tích lạc hồng rơi dưới gầm giường, chỉ lộ ra một góc. Cô bước tới nhặt nó lên, gấp lại đặt ngay ngắn vào trong hộp gỗ, đóng nắp trả về chỗ cũ.
Xong xuôi mọi thứ, cô hài lòng cầm khăn và áo choàng tắm bước vào nhà tắm rửa ráy mình mẩy. Lúc ra ngoài cũng đã hơn một giờ đêm, sợ cắm máy sấy tóc làm ồn đến nàng, nên cô chỉ qua loa dùng khăn lau khô rồi leo lên giường nằm bên cạnh Bạch Dao Băng.
Tứ chi rã rời thiếu điều rụng khỏi cơ thể, mệt muốn chết không còn tí sức lực nào luôn. Cô ôm nàng, vừa nhắm mắt đã nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ.
_______________________
Tg: Khiếp 5k từ, viết hai ngày mới xong.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro