chương 7

Đi dọc theo con đường mòn xuyên qua khu rừng rậm rạp, cả ba người tiến vào gian nhà chính. Không gian nơi này mang theo hơi thở của thời gian, mộc mạc nhưng trầm ổn. Như thường lệ, Tư Khiêm lặp lại hành động quen thuộc—đặt từng tách trà nóng trước mặt hai người họ, nhưng không vội vàng thưởng thức mà chỉ nhẹ nhàng nhìn hơi nước bốc lên từ chén trà đầu tiên.

Ông trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói không quá lớn nhưng lại mang theo sức nặng:

"Hẳn cả hai đứa đều đã rõ, chúng ta chỉ còn năm ngày trước khi tận thế ập tới. Không còn thời gian để buông thả nữa, tất cả các bước chuẩn bị đều phải được hoàn thiện, các con hiểu chứ?"

Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương đồng loạt gật đầu, giọng nói dứt khoát không chút do dự.

"Con hiểu rồi, thưa thúc."

"Sư phụ, con đã rõ."

Thấy cháu gái và học trò của mình đều hiểu rõ sự nghiêm trọng của tình hình, Tư Khiêm có phần yên tâm. Dù sao đi nữa, ông chỉ có một người con gái ruột, mà con bé lại là một omega với thể chất yếu đuối. Ông luôn cưng chiều con bé, không nỡ để nó phải trải qua những cuộc huấn luyện khắc nghiệt như Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương. Nhưng tận thế sắp đến rồi, dù có thương con bé thế nào, ông cũng phải chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất.

Ngôi nhà gỗ này vốn nằm sâu trong rừng, ít người lui tới nên tạm thời sẽ không bị thây ma tấn công. Lương thực trong nhà cũng không thiếu, nếu khéo léo tính toán thì mỗi ngày đều có thể ăn uống đầy đủ. Tuy nhiên, ông vẫn không thể chắc chắn liệu nơi này có thực sự an toàn lâu dài hay không.

Lý Tuệ An suy nghĩ một lúc rồi nói ra điều đã ấp ủ từ lâu:

"Thúc, hay là người chuyển đến ở với bọn con? Con đã mua một căn biệt thự rất lớn và đã cho cải tạo lại, có đầy đủ hệ thống phòng thủ. Phòng ốc nhiều, không lo thiếu chỗ ngủ. Để thúc ở lại nơi này, con thực sự không yên tâm."

Cô đã biết trước tương lai, biết rằng Tư Khiêm có thể sẽ sống sót qua tận thế, nhưng con gái ông thì không. Vì thể trạng yếu ớt, lại sống trong điều kiện không đủ tốt, cô ấy đã qua đời chỉ sau hai tháng. Đó là điều mà Lý Tuệ An không muốn nhìn thấy một lần nữa.

Lương Tịch Dương cũng lập tức lên tiếng ủng hộ:

"Đúng đấy sư phụ! Lương thực và nước sạch bọn con đã chuẩn bị rất nhiều. Còn có hệ thống lọc nước, nhà kính trồng rau, không lo đói rét. Quan trọng nhất là bọn con cũng đã tích trữ rất nhiều thuốc, Tiểu Nhu sẽ không phải lo bị bệnh nữa."

Cô không phải người hay lo chuyện bao đồng, nhưng Tư Nhu là một ngoại lệ. Tuy chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng cô bé ấy lại mang nét ngây thơ, trong sáng hiếm có. Lần nào đến nhà Tư Khiêm, cô bé cũng ríu rít chạy đến quấn lấy cô, nũng nịu đòi chơi cùng, thậm chí còn thích so đo những chuyện nhỏ nhặt với cô như một đứa trẻ con. Một người như vậy, làm sao cô có thể bỏ mặc cơ chứ?

Tư Khiêm nhìn hai đứa học trò của mình, ánh mắt trầm lặng nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Hóa ra, thời gian qua ông dạy dỗ bọn chúng cũng không uổng phí.

Ông hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:

"Được. Đến nước này rồi, chỉ mong nhờ cậy các con chăm sóc thân già này thôi."

Nhưng ngay sau đó, giọng ông trầm xuống, mang theo một tia nghiêm nghị:

"Nhưng trước hết, đừng nói với Tiểu Nhu. Đến ngày ấy, ta sẽ tự đưa con bé qua. Ta không muốn con bé phải nặng lòng. Nó quá tốt bụng để có thể bỏ mặc người khác."

Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ ý ông. Tiểu Nhu vốn có lòng trắc ẩn quá lớn, nếu biết trước tận thế sắp đến, cô bé chắc chắn sẽ tìm cách giúp đỡ những người khác, thậm chí là hy sinh bản thân mình.

Tận thế không phải nơi dành cho lòng tốt quá mức.

Hai người họ khẽ gật đầu, đồng thời quyết tâm trong lòng—dù thế nào đi nữa, họ cũng sẽ bảo vệ những người quan trọng của mình.

Lần này, khi bước vào bếp, Lý Tuệ An không còn thấy Tư Khiêm đứng bên cạnh nữa. Thay vào đó, người đeo tạp dề, cầm dao loay hoay trước thớt lại là Lương Tịch Dương. Cô ấy đang cau mày, vẻ mặt hậm hực như thể bị ép buộc phải làm điều gì đó khó chịu.

Lý Tuệ An khoanh tay, khóe môi cong lên đầy ý trêu chọc:

"Đứng đó làm gì? Còn không mau thái khoai tây đi."

Lương Tịch Dương bặm môi, hậm hực cầm dao lên bắt đầu thái khoai. Nhưng vừa nhìn thấy cách cô ấy cắt, Lý Tuệ An lập tức tròn mắt.

"Cậu đang làm cái quái gì vậy? Thái khoai nấu canh mà cậu thái lát như thế này à?"

Lương Tịch Dương thản nhiên liếc nhìn cô, giọng điệu đầy khiêu khích:

"Cậu bảo tôi thái khoai chứ có bảo thái để làm gì đâu."

Lý Tuệ An nhất thời nghẹn họng, trừng mắt nhìn cô bạn. "Cậu... Cậu không nói lý lẽ! Nhìn đồ trên bếp cũng biết là để nấu canh rồi, cậu làm vậy rõ ràng là đang kiếm chuyện với tôi!"

Lương Tịch Dương nhếch môi, đặt dao xuống, khoanh tay đầy thách thức:

"Đúng rồi đấy, tôi kiếm chuyện với cậu đấy, thì sao? Tưởng lão tử đây sợ cậu à?"

"Cậu..."

Bầu không khí trong bếp lập tức trở nên hỗn loạn. Hai học trò sức dài vai rộng của Tư Khiêm lao vào tranh cãi, dao thớt va chạm loảng xoảng, suýt chút nữa là đồ ăn chưa nấu đã thành một bãi chiến trường.

Bên ngoài phòng khách, Tư Khiêm vẫn bình thản ngồi thưởng trà, đôi mắt khẽ nhắm hờ, môi hơi nhếch lên như đang tận hưởng sự náo nhiệt. Ông đã sống một mình với Tư Nhu quá lâu, đột nhiên có mấy tên nhóc náo loạn thế này, cũng không hẳn là tệ.

Sau bữa tối, Tư Khiêm bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về nhà chính trong trung tâm thành phố B để đón con gái. Nhìn thấy vậy, Lương Tịch Dương lập tức xung phong đưa ông về. Cô không giỏi thể hiện tình cảm bằng lời nói, nhưng hành động lại luôn chứng minh cô rất quan tâm đến vị sư phụ này.

Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương cùng nhau giúp ông xếp hành lý lên xe. Chiếc xe bán tải mới của Lương Tịch Dương có khoang cốp rộng rãi, thoải mái chứa đồ đạc. Nội thất bên trong cũng không quá chật hẹp, đủ chỗ cho cả bốn người ngồi.

Lý Tuệ An đặt một tay lên cửa xe, tò mò nhìn ngắm rồi hỏi:

"Xe mới à?"

Lương Tịch Dương liếc cô một cái, nhướng mày đầy đắc ý:

"Ừ, chẳng lẽ cậu định vác bộ vật tư về nhà bằng tay à? Nhà chúng ta ở ngoại ô đấy, thiên tài ạ."

Lý Tuệ An lập tức trừng mắt:

"Cậu... Cậu không mỉa mai tôi là cậu ngứa miệng lắm à?"

Bầu không khí trong xe nhanh chóng biến thành một trận đấu võ mồm không hồi kết. Ngồi ghế sau, Tư Khiêm chỉ có thể lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ rằng những ngày tháng sau này của ông chắc chắn sẽ không thiếu tiếng cãi vã ầm ĩ.

Sau khi đưa Tư Khiêm về căn nhà trong trung tâm thành phố, Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương quyết định tranh thủ thời gian đi kiểm tra tiến độ cải tạo của căn biệt thự.

Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương lái xe hướng về ngoại ô, nơi căn biệt thự đang được cải tạo. Đường phố trung tâm thành phố B vẫn náo nhiệt, nhưng sự yên bình này sẽ không kéo dài lâu nữa. Chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa, tận thế sẽ ập đến.

Lý Tuệ An ngồi ghế phụ, chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, lòng cô có chút nặng nề. Cô biết mình đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng liệu có đủ không?

Lương Tịch Dương liếc nhìn cô một cái, thấy Lý Tuệ An trầm tư hiếm thấy, cô bật cười, đánh tay lái một cách điêu luyện rồi hỏi:

"Sao thế? Đừng nói là cậu sợ nhé?"

Lý Tuệ An liếc xéo cô một cái, thản nhiên đáp:

"Sợ? Tôi chỉ đang suy nghĩ xem nên thu gom thêm gì nữa để đảm bảo sống sót lâu dài thôi."

"À, thế thì đỡ. Tôi tưởng cậu run quá định bỏ cuộc cơ."

Lý Tuệ An hừ một tiếng, không buồn đáp lại.

Xe rời khỏi khu trung tâm nhộn nhịp, tiến về khu ngoại ô vắng vẻ hơn. Không bao lâu sau, trước mắt họ hiện ra một căn biệt thự vườn ba tầng rộng lớn, từ bên trong bước ra là gương mặt Lý Tuệ An vô cùng quen thuộc - quản lý Lưu

"Lý tiểu thư, Lương tiểu thư, rất vui được gặp hai vị. Hai vị đến để kiểm tra tiến độ thi công, đúng không ạ?"

Quản lý Lưu, với dáng vẻ bận rộn nhưng vẫn đầy chuyên nghiệp, nhanh chóng tiến về phía họ. Đằng sau anh, đội ngũ công nhân vẫn đang tất bật hoàn thành những công đoạn cuối cùng. Theo hợp đồng, còn hai ngày nữa mới đến hạn bàn giao, nhưng nhờ tiến độ suôn sẻ, dự án có thể hoàn thành sớm hơn dự kiến. Nếu không có gì thay đổi, ngày mai biệt thự sẽ chính thức được bàn giao.

"Thật đúng lúc, căn biệt thự đã gần hoàn thiện. Chúng tôi chỉ cần kiểm tra lần cuối và dọn dẹp, sau đó có thể bàn giao ngay. Tiện đây, nếu hai vị tiểu thư không phiền, tôi sẽ hướng dẫn qua về các chức năng và thiết kế cải tạo trong nhà."

Giọng điệu quản lý Lưu nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên sự chuyên nghiệp. Không hổ danh là người đã lăn lộn trong ngành xây dựng và bất động sản nhiều năm, tác phong làm việc của anh ta quả thực không thể chê.

"Được." Lý Tuệ An gật đầu.

Chỉ chờ có vậy, quản lý Lưu lập tức đưa cho cô một chiếc máy tính bảng chuyên dụng, đồng thời bắt đầu giới thiệu chi tiết:

"Trước tiên, về hệ thống phòng thủ bên ngoài. Hàng rào bao quanh biệt thự được làm từ hợp kim siêu bền, có khả năng chịu lực cực tốt, thậm chí súng chống tăng cũng không thể để lại vết xước. Theo yêu cầu của tiểu thư, hàng rào này được thiết kế theo cơ chế âm đất, có thể nâng hạ tùy ý. Bên trong là khu sân tập rộng rãi với đầy đủ dụng cụ võ thuật, nhà phụ được cải tạo thành phòng gym hiện đại. Khu nhà kính đã được xây dựng hoàn chỉnh với hệ thống đèn nhân tạo mô phỏng ánh sáng mặt trời, đảm bảo cây trồng phát triển tốt ngay cả khi không có ánh nắng tự nhiên. Hệ thống tưới tiêu tự động có thể được lập trình sẵn trên bảng điều khiển này. Ngoài ra, toàn bộ nước thải và chất thải hữu cơ trong nhà đều được xử lý tại hệ thống chứa đặc biệt, sau đó chuyển hóa thành phân bón hữu cơ."

Lý Tuệ An lướt qua từng thông tin trên màn hình máy tính bảng, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng. Mọi yêu cầu cô đưa ra gần như đã được thực hiện hoàn hảo.

Lương Tịch Dương đứng bên cạnh cũng gật gù, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. "Xem ra số tiền bỏ ra hoàn toàn đáng giá."

Quản lý Lưu cười, tiếp tục giới thiệu:

"Về hệ thống an ninh, chúng tôi đã lắp đặt công nghệ tối tân nhất. Cửa chính và cửa sổ đều được làm từ hợp kim titan chống đạn, có thể chịu lực va đập mạnh. Hệ thống camera giám sát hồng ngoại được bố trí tại tất cả các khu vực trọng yếu, bao gồm cả bên ngoài hàng rào, đảm bảo không có điểm mù. Nếu phát hiện bất kỳ chuyển động nào trong phạm vi 500m, hệ thống sẽ lập tức gửi cảnh báo."

Lý Tuệ An gật đầu. Đây chính là điều cô cần—một pháo đài bất khả xâm phạm.

"Còn về hệ thống năng lượng, biệt thự được trang bị pin mặt trời cùng máy phát điện dự phòng, đảm bảo nguồn điện ổn định ngay cả khi hệ thống lưới điện bên ngoài bị ngắt. Hầm trú ẩn dưới lòng đất cũng đã hoàn thiện, trang bị đầy đủ hệ thống lọc không khí và nước, có thể duy trì sự sống cho 10 người trong vòng một năm mà không cần tiếp tế."

Lương Tịch Dương quay sang nhìn Lý Tuệ An, ánh mắt pha lẫn chút kinh ngạc. "Cậu thực sự đã tính toán đến mức này sao?"

Lý Tuệ An nhún vai. "Đề phòng vẫn hơn."

Dù thế giới chưa chính thức sụp đổ, nhưng chỉ còn vài ngày nữa, mọi thứ sẽ thay đổi. Cô không cho phép mình bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Quản lý Lưu thấy hai người hài lòng thì càng thêm phấn khởi: "Nếu hai vị tiểu thư không có yêu cầu gì thêm, tôi sẽ sắp xếp dọn dẹp lần cuối, ngày mai có thể bàn giao biệt thự đúng hẹn."

Lý Tuệ An suy nghĩ một lát rồi gật đầu. "Rất tốt. Cảm ơn anh đã làm việc tận tâm như vậy."

Quản lý Lưu mỉm cười: "Vậy tôi xin phép đi kiểm tra lần cuối. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, hai vị có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Sau khi quản lý Lưu rời đi, Lương Tịch Dương ngả người dựa vào lan can, ánh mắt dõi theo khu biệt thự rộng lớn trước mặt. "Tớ phải công nhận, nơi này đúng là một pháo đài thực sự."

Cô quay sang nhìn Lý Tuệ An, khẽ nhếch môi. "Nhiều khi tớ không biết nên kính nể hay e sợ cậu nữa. Quả không hổ danh là đứa trẻ thông minh nhất viện phúc lợi."

Lý Tuệ An bật cười, ánh mắt mang theo chút trêu chọc. "Cậu mà không tranh thủ chọc ngoáy tôi một câu chắc khó chịu lắm đúng không?"

Hai người nhìn nhau, rồi bỗng bật cười. Giữa không khí căng thẳng của những ngày cận kề tận thế, khoảnh khắc này lại trở nên hiếm hoi và đáng quý hơn bao giờ hết.

Lý Tuệ An và Lương Tịch Dương tiếp tục đi kiểm tra xung quanh biệt thự. Mọi thứ đều được bố trí một cách hoàn hảo, đúng như kế hoạch ban đầu, không thậm chí còn hơn cả ban đầu.

Sau khi kiểm tra xong, cả hai quyết định ở lại biệt thự qua đêm để thử nghiệm hệ thống an ninh và tiện nghi trong nhà. Lý Tuệ An mở bản đồ thiết kế trên máy tính bảng, chỉ vào một số khu vực:

"Tớ muốn kiểm tra lại hệ thống cửa ra vào và hệ thống thoát hiểm. Nếu có vấn đề gì, chúng ta cần sửa chữa ngay lập tức."

Lương Tịch Dương gật đầu đồng ý. Cả hai chia nhau đi kiểm tra từng khu vực, từ tầng hầm trú ẩn cho đến hệ thống giám sát trên tầng cao nhất. Khi quay trở lại phòng khách, họ nhận thấy rằng căn biệt thự không chỉ an toàn mà còn cực kỳ tiện nghi. Bếp núc, hệ thống sưởi, hệ thống lọc khí và nguồn cung cấp điện đều hoạt động trơn tru.

Buổi tối, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thưởng thức một tách trà nóng. Lương Tịch Dương chống cằm nhìn Lý Tuệ An, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò:

"Cậu thực sự đã lên kế hoạch cho tất cả điều này từ bao lâu rồi? Không lẽ ngay từ khi biết tận thế sắp đến, cậu đã bắt đầu chuẩn bị?"

Lý Tuệ An đặt tách trà xuống, khẽ cười: "Cậu nghĩ sao? Tớ không thích đặt cược số phận của mình vào may rủi. Khi còn nhỏ, tớ đã học được một điều: muốn sống sót thì phải dựa vào chính mình."

Lương Tịch Dương nhìn người bạn của mình, trong lòng không khỏi cảm khái. Dù đã biết Lý Tuệ An từ nhỏ, nhưng mỗi ngày cô lại càng khâm phục người bạn này hơn.

Bên ngoài, màn đêm dần buông xuống. Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên căn biệt thự kiên cố, bên trong là hai cái Alpha đang vừa xem tin tức vừa bàn luận về tương lai.

"Cậu biết gì chưa? Ở biên giới nước Z bỗng xuất hiện những người kỳ quái, vật vờ đi lại trên địa đạo quân sự. Vì video được quay ở khoảng cách khá xa nên không thể nhìn rõ họ, nhưng trên mạng xã hội đã bắt đầu đoán già đoán non rồi."

Lương Tịch Dương giơ điện thoại lên, trên màn hình là một đoạn video mờ nhạt ghi lại cảnh những bóng người lảo đảo qua lại, có cả người mặc thường phục lẫn quân phục. Phát ra từ video là một giọng nói nước ngoài với âm điệu thần bí, rõ ràng là cố tình tạo hiệu ứng thu hút người xem.

"Bên chính phủ nước Z có động thái gì không?"

Lý Tuệ An nhìn vào màn hình, ánh mắt trầm tư.

"Ngay khi video này bị phát tán, chỉ hai ngày sau chính phủ nước Z đã ra thông báo chính thức, nói rằng đó chỉ là những bệnh nhân không may nhiễm một loại virus mới và hiện đang được cách ly, điều trị trong khu tập trung gần đó. Họ còn yêu cầu chủ bài xóa video."

Lương Tịch Dương nhún vai, cười nhạt: "Nhưng nghĩ mà xem, tin tức trên mạng lan nhanh còn hơn lửa bén rơm. Hai giờ đồng hồ còn đủ để viral chứ đừng nói hai ngày. Giờ nó đã lan khắp nơi, đến cả những đất nước xa xôi như chúng ta. Cậu nghĩ sao?"

Lý Tuệ An nhẹ nhàng cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:

"Quá muộn."

"Hả?" Lương Tịch Dương tròn mắt.

Lý Tuệ An đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu thẳm. "Hai ngày là quá muộn. Nếu đây thực sự là một sự cố nghiêm trọng, chính phủ nước Z đáng lẽ phải kiểm soát thông tin ngay lập tức. Nhưng bọn họ lại mất tới hai ngày mới lên tiếng, chứng tỏ tình hình đã rơi vào hỗn loạn từ trước. Việc ra thông báo lúc này chẳng qua chỉ là để cố che giấu, ngăn cản thông tin rò rỉ ra ngoài để tiếp tục nhận viện trợ từ các nước khác. Nhưng đến thời điểm hiện tại, không chỉ chúng ta, mà nhiều quốc gia khác cũng đã nhận ra điều đó. Một khi viện trợ bị cắt đứt..."

Cô ngẩng đầu nhìn Lương Tịch Dương, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự nghiêm trọng.

"Nước Z... coi như xong rồi."

Lương Tịch Dương bất giác rùng mình. Nếu những gì Lý Tuệ An nói là thật, thì tận thế đang đến gần hơn bao giờ hết. Hôm nay, đất nước Z chìm trong hỗn loạn, vậy liệu chỉ trong vài ngày nữa, đất nước H1 này cũng sẽ rơi vào thảm cảnh tương tự?

Ý nghĩ ấy khiến lòng cô nặng trĩu. Từ trước đến nay, cô luôn tin rằng với sức mạnh và kỹ năng của mình, chẳng có điều gì có thể làm khó cô. Nhưng giờ đây, khi phải đối diện với một thảm họa vượt xa sự tưởng tượng của con người, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy có chút bất an.

Lý Tuệ An đứng bên cạnh, bắt được nét lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt cô, không nhịn được mà buông lời trêu chọc:

"Ôi, gì đây? Đệ nhất võ sĩ của chúng ta cũng biết sợ rồi sao?"

Lương Tịch Dương lập tức bị khiêu khích, tâm trạng chùng xuống vừa rồi nhanh chóng bị lửa giận thiêu đốt, cô bật cười hừ một tiếng, ánh mắt sáng lên đầy kiêu ngạo:

"Ha! Sợ sao? Lão tử đây có thể đấu vật liên tiếp cả trăm trận cũng chưa từng biết sợ là gì! Vài con thây ma gầy gò ốm yếu này mà cũng đòi làm ta sợ ư? Đừng đùa!"

Nhìn thấy tinh thần của cô bạn thân đã phấn chấn trở lại, Lý Tuệ An cũng không ngại đùa thêm vài câu. Hai người cứ thế trêu chọc nhau một hồi, không khí căng thẳng ban nãy cũng dần dịu đi, thay vào đó là sự thoải mái như những ngày bình thường.

Sau một hồi cười đùa, cảm giác mệt mỏi bắt đầu kéo đến, hai người quyết định lên lầu chọn phòng rồi đi ngủ. Lý Tuệ An chọn phòng ngủ chính—phòng master bên trái cầu thang, còn Lương Tịch Dương thì ở phòng phụ trên tầng 3.

Cô không chần chừ lâu, vừa bước vào phòng đã nhanh chóng lấy đồ đi tắm. Cả đêm qua không được ngủ, hôm nay lại phải chạy đi chạy lại, tập luyện liên tục, cơ thể cô giờ đã rã rời đến mức không muốn nhấc nổi tay chân nữa.

Nước ấm xoa dịu những mệt mỏi trên người, giúp tinh thần cô thư giãn phần nào. Nhưng khi bước ra khỏi phòng tắm, Lý Tuệ An thậm chí còn không buồn lau tóc khô hoàn toàn, vừa đặt lưng xuống giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên kia, Lương Tịch Dương lại không được thoải mái như Lý Tuệ An. Cô nằm chằn chọc mãi mà không tài nào chợp mắt. Mặc dù cơ thể đã mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển và tập luyện, nhưng tâm trí cô vẫn không ngừng quay cuồng với những hình ảnh từ đoạn video vừa rồi.

Tận thế thật sự sắp đến. Cô không muốn tin, nhưng tất cả dấu hiệu đều đã quá rõ ràng. Căn biệt thự này đủ vững chắc để chống chọi với thảm họa, những người sẽ đồng hành cùng cô sau này đều là những người đáng tin cậy. Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể xua tan cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.

Cô có thể bảo vệ bản thân, có thể bảo vệ những người ở đây, nhưng những người khác thì sao? Những người mà cô quan tâm nhưng lại không ở bên cạnh lúc này thì sao?

Ngay sau khi nghe Lý Tuệ An nói về tận thế, cô đã vội vàng cảnh báo vài người thân quen. Nhưng đúng như dự đoán, không ai tin cô cả. Họ nghĩ rằng cô chỉ đang đùa cợt như bao lần trước, thay vì xem đó là một lời cảnh báo nghiêm túc.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi siết chặt bàn tay. Đến khi mọi chuyện thực sự diễn ra, liệu họ có còn cơ hội để sống sót không? Liệu cô có còn cơ hội để giúp đỡ họ không?

Suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu, như một con dao vô hình cứa vào lòng cô từng chút một.

Cảm giác bất lực chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

---------------

Hello mọi người, lại là tác giả đây!

Sau một đêm hết công suất, tôi đã quẩy liền tù tì tận ba chương, đúng là cảm hứng đến thì không cản nổi! Nhưng giờ có lẽ tôi cần phải đi chạm cỏ để nạp lại năng lượng rồi.

Dù sao thì, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đồng hành đến tận chương này! Sự ủng hộ của mọi người chính là động lực to lớn giúp tôi tiếp tục viết tiếp câu chuyện này. Hẹn gặp lại ở chương sau nhé! 💖

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro