2. Khách lạ dừng chân, lòng người khẽ động

Thật ra, ban đầu Cẩm Yến chẳng để tâm. Trong Trịnh Gia Trang, người ra kẻ vào như nước chảy qua cầu, mấy khi đọng lại được giọt nào lâu. Nhà họ Trịnh giàu, người làm đông, kẻ nấu bếp, người giặt đồ, đứa nuôi gà, đứa chẻ củi, thảy đều có vai có vế, nhưng đổi người thì như đổi lá trong mùa mưa. Có đứa vô được ba bữa thì ăn vụng trái cây bị bắt, có đứa vừa mới quen đường thì khóc suốt vì nhớ mẹ, cuối cùng không chịu nổi phải xin về. Lại có mấy cô gái làm giỏi, siêng năng, được tin tưởng, rồi cũng lần lượt gả đi xa, mỗi lần có tin cưới là bếp dưới lại xôn xao một trận.

Nên chuyện có một người mới đến, cũng chẳng phải điều gì đáng chú ý. Lâm được đưa về trong một buổi chiều không mấy đặc biệt, mưa lất phất rớt qua mái ngói, gió hắt qua sân làm bay mấy tàu lá chuối cũ chưa kịp dọn. Người thì ướt, tóc thì rối, quần áo xộc xệch như kẻ ăn mày, mặt không cảm xúc, ánh mắt cũng chẳng mang nét hoang mang như mấy kẻ lần đầu bước vào cổng nhà giàu.

Cẩm Yến chỉ liếc qua một cái rồi quay đi. Không hỏi tên, không dòm kỹ. Với nàng, người ấy chỉ là một đứa ở mới, lúc ấy là vậy.

Nhưng Lâm, em rất khác.

Em không rầu rĩ, không nhõng nhẽo, cũng không hề cố làm thân với ai trong nhà. Có người gọi thì dạ, không ai để ý thì lặng lẽ làm phần mình. Làm gì cũng đúng giờ, làm xong thì lui ra sau, không dây dưa, không nói năng. Ngày qua ngày, bóng dáng em lặng lẽ đi ngang sân, cúi xuống nhặt cọng rau rơi, gỡ miếng vải kẹt trên hàng dây phơi, cẩn thận như thể trong lòng luôn có một khuôn phép chặt chẽ mà chẳng ai dạy.

Cơm canh em bưng lên không sót món nào, nước trà pha đúng độ nóng, đũa đặt thẳng tắp hai bên chén. Dọn dẹp sân nhà, em lau từng bậc gạch đỏ như sợ bụi vướng vào mắt tổ tiên. Mỗi khi làm việc nặng, dù vai áo ướt đẫm mồ hôi, em cũng chẳng kêu ca. Nhưng có một điều mà ai cũng dần nhận ra, em không cười, cũng không khóc, không than phiền và không thẹn thùng, cũng không bắt chuyện. Em không thân thiện nhưng cũng chẳng xa cách. Lâm như thể một người không có nhu cầu giao tiếp, không cần quan tâm, chỉ cần tồn tại.

Cái im lặng đó không hề lạnh lùng, cũng không kiêu kỳ. Nó chỉ đơn giản là "yên". Yên như mặt nước không gợn, như ánh trăng không tiếng, như thể từ trong ruột gan đã được mài mòn hết sắc cạnh. Có lần bà vú nói "Con nhỏ đó không phải hiền mà là không muốn dính líu gì với ai hết trơn" rồi lại lắc đầu "Thứ người như vậy, nếu không có chuyện cũ, thì chắc cũng là người từng khổ."

Chính cái yên tĩnh dị thường ấy khiến Cẩm Yến bắt đầu chú ý.

Lúc đầu là thoáng nhìn, rồi dần dần thành để ý.

Nàng thấy em thường đứng bên vại nước khi trời chưa sáng, rửa rau mà mắt nhìn về hướng núi xa, nơi chẳng có gì ngoài mây và cây. Thấy em quỳ gối lau nền nhà, tay run lên vì lạnh mà vẫn không rút lại. Thấy em đứng lặng rất lâu dưới giàn hoa giấy, ngửa mặt nhìn một cánh hoa rơi như người vừa nhớ điều gì từ rất xa xưa.

Mỗi một lần nhìn thấy như vậy, trong lòng Yến như có tiếng động rất nhỏ, giống tiếng mảnh sành va vào bậc đá, không đủ lớn để người khác nghe, nhưng nàng lại nghe rất rõ.

Và rồi có một buổi sáng, nàng nhận ra mình đang đợi. Đợi xem hôm nay Lâm sẽ làm gì, đi đâu, có lặng lẽ như hôm qua hay không. Không phải nhớ, cũng không hẳn là mong. Nhưng có một mảnh suy nghĩ đã lén đi theo bóng áo nâu đó, từ lúc nào không hay.
Lại một buổi chiều, trời hanh. Gió lùa nhè nhẹ qua những rặng tre cuối vườn, làm tàu lá chuối lật phật như những bàn tay gầy đang vẫy gọi điều gì không rõ. Cẩm Yến thay vì vào thư phòng như thường lệ, lại mang sách ra hiên. Nàng cũng không biết vì sao. Chỉ là lúc bước qua ngạch cửa, chân tự nhiên rẽ về hướng khác. Chắc vì hôm nay trời dịu hơn, cũng có thể, vì có ai đó đang lom khom dưới sân.

Lâm hong áo bên giàn tre, cái dáng người gầy mà không yếu, nhỏ mà không lọt thỏm. Bước chân em nhẹ như thể chưa bao giờ làm phiền ai, đến nỗi con mèo nằm lim dim bên vại nước cũng chẳng buồn trở mình. Gió thổi, nhang trầm từ gian thờ ông nội bay theo từng sợi khói mỏng, vướng vào tóc nàng, vướng cả vào bóng em dưới nắng.
Yến ngồi xuống bậc hiên, đặt sách lên lòng. Một thói quen vừa mới chớm, chưa kịp có tên, đã thành hình.

Hôm đó, nàng đọc Tam Tự Kinh, giọng không to, không nhỏ, vừa đủ để lọt tới khoảng sân nơi Lâm đang đứng. Em không ngẩng đầu, không biểu lộ gì, chỉ tiếp tục công việc nhưng không rời đi.

Cẩm Yến bắt đầu nhận ra, nàng không đọc chỉ vì sách, không vì đạo lý, không vì cha đã từng dạy rằng con nhà lễ nghĩa thì phải lấy Trung Dung làm gốc, Tam Tự làm nền. Nàng đọc vì có người đang ở đó, có một đôi tai đang hiện diện. Một bóng dáng đang lặng lẽ như cái bóng thứ hai của nàng, không xen vào, không chen lên, nhưng cũng không hề rời khỏi.

Nàng cũng không rõ bản thân đang làm gì, không có kế hoạch, không có mục đích rõ ràng. Chỉ là muốn đọc để Lâm nghe, muốn em đừng bỏ đi, muốn mỗi lần giảng nghĩa, ánh mắt em khẽ nghiêng đầu lắng nghe, dù không nói lời nào, muốn mỗi khi dừng lại giữa câu, tay em đang nhặt rau cũng sẽ khựng một chút như thể chờ nàng tiếp tục.

Cẩm Yến thấy mình kỳ lạ. Nàng, cô ba nhà họ Trịnh, vẫn được khen là đoan trang, nết hạnh, luôn biết phân biệt phải trái, giờ đây lại như một cô gái vụng dại. Từng chữ nàng đọc ra không còn chỉ là bài học, mà là những con thuyền nhỏ chòng chành trên dòng cảm xúc chưa kịp gọi tên. Một phần trong nàng muốn giữ thể diện, một phần khác lại âm thầm mong được nhìn thấy ánh mắt kia.
Dù chỉ là một cái liếc, một thoáng lắng nghe, một sự đồng hành lặng lẽ.

Yến bắt đầu nghĩ nhiều hơn những gì một tiểu thư nên nghĩ.

Khoảng sân giữa hiên nhà và giàn tre, ánh sáng cuối ngày rơi nghiêng trên vai người con gái mặc áo nâu, về mùi khói bếp còn đọng nơi ống tay áo và hơi nước từ mái tóc em mỗi khi gội đầu xong. Cẩm Yến nghĩ về Lâm và mọi thứ xung quanh em.

Và chính nàng cũng thấy sợ chính mình nhưng là một nỗi sợ dịu dàng. Như người đang bước chân trần xuống một lòng suối mát, không biết nước sâu cạn, nhưng không thể quay lại.

Một chiều nọ, khi đang đọc đến đoạn: "Tử tại tề nguy, tại phục binh, tại tang hung, vô trắc dã...", nàng chợt ngừng lại. Vì Lâm đã xoay lưng bước đi, không phải vì nàng đọc dở, cũng không phải vì em bất mãn, chỉ là rau đã nhặt xong.

Vậy mà tim nàng khẽ thắt. Một cảm giác vừa hụt hẫng, vừa tủi thân, vừa tự giễu.
"Mình đang làm gì vậy trời? Khi không lại mong một người ở lại chỉ để nghe mình đọc sách!"

Nghĩ là vậy, nhưng hôm sau, nàng lại mang sách ra hiên, Cẩm Yến lại đọc và lại chờ. Nàng chờ một sự âm thầm lắng nghe, chờ một ánh mắt không lén lút, nhưng cũng chẳng thờ ơ.

Cẩm Yến không biết gọi tên điều mình đang cảm là gì. Chỉ biết, mỗi lần em hiện diện, trái tim nàng như có ai đó bước qua, không chạm nhưng để lại dấu vết.

Mấy hôm sau, nàng lại xuống hiên. Lúc thì là Trung Dung, lúc là Nữ Giới, các quyển cha nàng vẫn nhắc như lẽ sống, như nền tảng của một nữ nhi gia giáo. Cẩm Yến giở từng trang, giọng đọc không lớn, nhưng rõ ràng và chừng mực. Có hôm, nàng đọc mạch lạc như đang giảng cho một lớp học vô hình; có hôm, chỉ đọc vài dòng rồi dừng lại, mắt xa xăm nhìn vào quãng trời sau vòm cau.

Chẳng vì ai yêu cầu mà cũng chẳng vì ai khen ngợi, Cẩm Yến không rõ vì sao mình lại làm thế. Chỉ biết rằng mỗi lần có Lâm dưới sân, tay em cắm cúi nhặt rau hay rửa bát, thì lòng nàng như được kéo ra khỏi sự tĩnh lặng thường ngày. Có cái gì đó khe khẽ nảy mầm, như một mầm non trồi lên giữa kẽ gạch sau mưa, không rộn ràng, nhưng nhất định là sống động.

Mỗi khi nàng dừng lại một câu, em sẽ khựng tay một nhịp, không hề quay lại, không ngẩng đầu. Nhưng cái dừng ấy đều đặn đến mức khiến nàng phải tự hỏi "Em ấy có đang nghe không? Hay chỉ là trùng hợp?"

Có lần, khi nàng bối rối trước một đoạn khó, Lâm đặt bó rau xuống, nghiêng đầu, gật rất khẽ, một cái gật không phải là đồng tình, mà như thể đang nói "Tôi đang nghe"
Từ hôm đó, trong lòng Yến như có chiếc lá rơi xuống mặt nước yên. Không gây sóng, nhưng từ tâm, nước tự động lan tròn. Rất lâu.

Và rồi, đêm hôm ấy, nằm trên giường, trán chạm vào bệ gối thêu hoa mẫu đơn, nàng cứ lật qua lật lại hình ảnh cái gật đầu kia. Mấy lần nàng tự nhủ "Có gì đâu. Một cái gật thì đã sao?" Nhưng tim vẫn đập nhè nhẹ, như thể chạm phải một điều gì vừa mơ hồ, vừa nghiêm trọng.

Cẩm Yến không biết mình đang làm gì. Chưa từng có ai dạy nàng phải cư xử ra sao khi trái tim rung động. Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ học cách làm con ngoan, làm người mẫu mực. Nhưng chưa ai dạy nàng phải làm gì khi muốn được một người chú ý. Khi muốn một ánh mắt, một lời đáp, một sự hiện diện, dù chỉ là yên lặng bên nhau.

Nàng chỉ biết một điều: mỗi lần ngồi đọc sách ngoài hiên, nàng muốn Lâm ở đó. Không cần phải ngẩng đầu. Không cần phải nói gì. Chỉ cần ở đó thôi, để nàng có cớ mà đọc tiếp, mà nói ra tiếng lòng vốn chưa từng được phép thốt nên lời.

"Hình như mình muốn kết bạn với Lâm"

Cẩm Yến chưa từng có bạn.

Không phải vì nàng cao ngạo hay khinh người, mà vì từ nhỏ đến lớn, ai tiếp cận cũng chỉ vì phép lịch sự. Họ gọi nàng là cô ba, là khuê nữ Trịnh gia, là người sau này sẽ nối gót mẹ quản lý trong ngoài. Còn nàng thì giữ mình đúng mực, không thân ai, cũng chẳng gần gũi với ai. Chơi chung vài trò thêu thùa, nhưng chưa từng có ai khiến nàng muốn mở lời thật lòng.

Cho nên, khi mỗi buổi chiều nàng tự mang sách ra hiên, để đọc, để giảng, để dõi theo từng cử động lặng thinh nơi người con gái áo nâu dưới sân... nàng đã nghĩ, có lẽ mình đang muốn kết bạn.

Lâm không giống ai cả, không phải kiểu người sẽ nhờ vả, sẽ nịnh nọt, cũng không phải người khiến người khác thấy dễ gần. Nhưng chính sự lặng lẽ đó, cái cách em không cố làm thân, không cố tránh xa, khiến Yến thấy nhẹ lòng. Với Lâm, nàng không cần phải giữ vai trò gì cả. Không cần làm cô chủ, không cần làm hình mẫu, chỉ cần là người có thể mở sách ra đọc một đoạn, có thể nói một câu mà không cần câu trả lời.

Một buổi tối, khi đang chải tóc trước gương đồng, nàng buột miệng hỏi mẹ "Mẹ có từng quý ai mà không biết rõ lý do chưa mẹ?"

Bà Trịnh nhìn con gái trong gương, khẽ mỉm cười "Quý ai thì quý. Nhưng không biết rõ lý do thì thường không phải quý bình thường đâu." Ấy vậy mà bà cũng không lấy làm tò mò vì sao con gái mình bỗng dưng hỏi như thế.

Yến cúi mặt, cười nhẹ. Tưởng mình đã khôn lớn, nào ngờ chỉ một câu hỏi cũng khiến má nóng bừng. Nàng nói với mình "Chắc là muốn làm bạn thôi mà. Mình chưa từng có bạn mà cũng đâu có gì lạ khi thấy ai đó làm mình nhẹ nhõm đâu." Nhưng sâu trong tim, có điều gì đó không chịu gật đầu.

Mọi chuyện cứ vậy kéo dài thêm hai tháng, gia nhân bắt đầu đồn.

Họ không nói to, không nói thẳng nhưng lúc nào cũng có ai đó đang lầm rầm điều gì đó sau cánh cửa, dưới giàn mướp, hoặc trong lúc hong quần áo. Như thể chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài để bọn họ xào nấu.

Họ xầm xì bên bếp, chỗ giếng, ngay cả khi bưng mâm cơm qua nhà trên:

"Cô hai dạo này hay xuống bếp nghen. Không lẽ để ý thằng Cảnh bếp nhỏ?"

"Xời, thằng đó mà để ý chi! Tui nghe đâu là cái con nhỏ mới vô tên Lâm gì đó..."

"Ừ, cái đứa ít nói mà tay siêng dữ ha. Mà sắc mặt cô hai cứ khác lạ mỗi khi gặp nó..."

Tiếng đồn thì nhẹ nhưng ánh mắt thì nặng. Có lần bà vú già nhìn nàng khi nàng xuống nhà dưới tìm gói thuốc cho mẹ. Không hỏi, cũng không nói, chỉ có đôi mắt già nua, như giấy chiếu cũ lâu ngày ẩm nước, dày, thô, và chỉ cần sờ nhẹ cũng rách.

Cẩm Yến nghe hết những lời bàn tán đó, không cách nào không nghe và cũng không cách nào phản bác. Bởi chẳng ai nói gì trực tiếp, mà chính nàng cũng không biết mình đang làm gì.

Bữa cơm nọ, cha nàng gắp miếng cá, vừa nhai vừa than "Bây giờ tìm một thằng con trai ra hồn khó lắm. Toàn thứ lười học, vụng việc. Gả con đi rồi nó khổ, biết trách ai?"

Mẹ nàng thong thả xới thêm chén cơm cho ông, giọng hờ hững mà ý thì như đã nghĩ từ lâu "Thì khỏi gả. Nó giỏi, tự nuôi thân được. Có khi còn nuôi cả cha mẹ lại."

Ông Trịnh không đáp, chỉ khẽ hừ mũi, như đã nghe điều ấy nhiều lần, và thôi không muốn nói về đề tài này nữa.

Cẩm Yến không ngẩng đầu, vẫn ăn cơm, vẫn lặng yên như bao buổi khác. Nhưng trong lồng ngực, trái tim nàng gõ nhè nhẹ, như ai đó đang đứng bên ngoài, đưa tay gõ cửa, không gấp, không dồn dập, nhưng kiên trì và không rời đi.

Nàng không biết mình nên buồn hay nên vui. Bởi trong đầu chỉ còn lại một hình ảnh, cô gái áo nâu ngồi rửa rau sau nhà, tay ngâm trong nước lạnh, tóc dính vào má. Lặng lẽ, y như hôm đầu tiên bước vào cổng Trịnh gia, không xin chào, không cúi đầu, không tỏ ra gì cả. Đôi mắt ấy lặng như khúc sông lừ đừ nước, sâu tới mức có thể giấu cả một trời uẩn khúc.

Chiều hôm đó, khi mưa vừa trút xuống, trời như kéo sầm lại, không giông, không chớp, chỉ âm âm một màn nước phủ xuống sân gạch Trịnh Gia Trang. Trên nền đất nung đỏ au, nước đọng thành vũng, rồi chảy lăn tăn như rút máu từ lòng đất.

Mùi tro bếp chưa tan hết, gió lùa qua bếp sau, hất mùi khói lên theo từng làn lạnh. Bên hiên nhà trên, một gốc mai già trút lá rụng đầy lối đi. Cẩm Yến ngồi đó, lưng tựa cột gỗ, tay cầm quyển Trung Dung đã đọc quen thuộc đến mòn trang. Nhưng hôm nay, chữ không còn nghe như mọi hôm, chữ cứ chao đi, trượt khỏi mắt, vì lòng nàng không yên.

"Quân tử trung dung chi đức, vị chí hồ dân..."
(Cái đức Trung Dung của người quân tử tuy cao đẹp đúng đắn nhưng khó truyền đạt rộng rãi đến dân chúng bình thường)

Nàng đọc như thói quen, như cách cha vẫn dạy "Làm người, quan trọng nhất là giữ đạo trung dung, không thiên, không lệch, không nóng, không lạnh, biết lúc tiến, biết lúc lui." Nhưng hôm nay, nàng đọc tới đâu, thì lòng lại như đang lệch dần đi khỏi cái trung dung đó.

Một thứ gì đó trong nàng đã bắt đầu rung lên, mỏng như một sợi tóc, nhưng kéo giật tận tâm can. Nàng ngẩng đầu.

Dưới hiên nhà dưới, Lâm vẫn đang ngồi vo áo. Từng cái áo nâu xếp ngay ngắn trong chậu nước mưa hứng tạm. Tóc em đã bết lại, cổ áo sẫm màu vì thấm nước, mặt em không biểu cảm, cũng không vội vã, cứ lặng lẽ như sông ngầm, làm việc từng chút, từng chút.

Lúc đó, Yến cảm thấy như tim mình bị bóp lại không phải thương hại cũng không phải tò mò. Mà là một thứ rất lạ, rất riêng. Nó như thể nàng đang nhìn thấy một phần của mình đang phải chịu khổ "Em ấy không lạnh hả trời? Mưa mà sao không vào trú đi, nhà này có bóc lột người ở đâu?"

"Nè..." Cẩm Yến nhìn không nổi nữa nên đành gọi người kia, giọng nàng hơi khàn trong mưa. "Lên đây ngồi, khéo ướt rồi sinh bệnh"

Lâm ngẩng đầu, không nói cũng không hỏi "cô kêu ai?", không lưỡng lự. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, dù ngắn thôi nhưng như thể ánh mắt ấy vừa lướt qua tim người ta, để lại một dấu xước nhỏ.

Rồi Lâm đứng dậy. Chậm rãi, không hề vội vàng, không có vẻ gì là chịu ơn hay ngại ngùng. Em bước lên bậc hiên, một bậc, hai bậc, rồi dừng lại. Em ngồi xuống mép ngoài, vừa đủ tránh mưa, vừa đủ tránh gần.

Cẩm Yến ngồi thẳng dậy. Trái tim nàng, nãy giờ tưởng như chỉ bị mưa làm ướt thì ra đã đầm đìa vì một thứ khác, một thứ cảm giác không gọi tên được. Chỉ biết rằng, khi em ngồi đó, khi đôi tay em khép vạt áo lại, khi tóc em nhỏ giọt lên đầu gối thì tim nàng cũng mềm ra, như vạt áo kia, ướt mà vẫn cố giữ lấy chút đoan trang.

Cẩm Yến không dám nhìn lâu nhưng cũng không thể không liếc sang. Nàng đọc tiếp, mắt dán vào chữ, nhưng đầu óc thì đang lội giữa những câu hỏi. Em có đang nghĩ gì không? Em có biết mình đang ngồi gần cô chủ không? Em có thấy lạnh không?

Rồi tới một đoạn khó, nàng dừng lại "Em... hiểu không?"

Câu hỏi bật ra như tiếng gõ vào cửa, không hề định trước.

Lâm ngẩng đầu, ánh mắt ấy, khi nhìn thẳng vào nàng, khiến Cẩm Yến không thở nổi. Không có tia sáng nào trong mắt em, nhưng cũng không có gì tối tăm. Chỉ là một khoảng lặng sâu thẳm, sâu tới mức nàng tưởng như mình đang trượt vào mà không có dây vịn.

Rồi Lâm gật, một cái gật rất nhẹ, không nặng như đồng tình. Không rõ như xác nhận, đơn giản chỉ là tôi nghe, tôi ở đây, tôi không chối từ. Thế là đủ.

Với Cẩm Yến, lúc đó, từng giọt mưa gõ xuống mái hiên như tiếng đàn. Mỗi giọt vang lên một tiếng trong tim nàng. Một cái gật, một cái ngồi cùng, một đôi mắt nhìn thẳng. Chỉ vậy thôi mà nàng biết, từ đây về sau, lòng mình sẽ không còn "trung dung" như xưa nữa.

Cẩm Yến nhìn Lâm, tay vẫn ôm khư khư quyển sách, nhưng miệng đã cất tiếng, như thể chính cơn mưa đêm nay làm nàng mạnh dạn hơn "Toàn bộ kiến thức bữa giờ... em hiểu hết thật hả?"

Lâm không trả lời ngay. Em rút tay khỏi vạt áo, khẽ lau nước mưa bám trên tay rồi ngẩng lên nhìn nàng.

"Hiểu." Giọng em khàn khàn, nhỏ, nhưng rõ. Như là tiếng nói đã được giữ rất lâu trong ngực, bây giờ mới buột ra, một tiếng đơn âm, nhưng khiến ngực Yến nhói lên lạ lùng.

Nàng nghiêng đầu, hơi nhướng mày. Trong lòng thoáng lướt qua một chút nghi ngờ nhưng không phải nghi ngờ trí tuệ của em mà nghi ngờ bản thân mình. Nàng hỏi tiếp "Sao không hỏi? Không phản biện, không thắc mắc gì hết?"

Lâm cúi đầu, đôi mắt nhìn xuống nền gạch ướt "Vì không cần."

"Không cần?" Yến nhướng mày.

"Vì em biết cô muốn được nghe chính mình nói. Em không muốn làm phiền."

Cẩm Yến khựng lại, nàng không ngờ được em nói như thế. Không phải một câu sáo rỗng, không phải kiểu trả lời kẻ dưới dạ trên mà là một nhận xét đúng ngay tim.

Mưa vẫn rơi, gió vẫn tạt nhưng trong lòng Yến, vừa có gì đó rung lên như một bức màn được kéo nhẹ sang bên, để hé lộ một điều mà chính nàng không dám đối diện, đúng thật, nàng vốn muốn được Lâm nhìn thấy, được Lâm lắng nghe, hơn là thật sự giảng giải đạo lý cho ai.

Nàng mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, không phải của một cô tiểu thư luôn đoan trang đúng mực, mà là một thiếu nữ mười chín tuổi, lần đầu bị ai đó nhìn trúng vào nơi mềm yếu nhất "Vậy... em nghe cô nói, là vì thương hại?"

Lâm ngẩng đầu. Lần này, ánh mắt em không né tránh.

"Không."

Một chữ "không" nhẹ, nhưng không hề lạnh. Cẩm Yến định quay đi, nhưng em lại nói tiếp. Giọng em không to, nhưng đều và rõ, như từng chữ đã được nghĩ kỹ từ lâu "Vì em thấy cô buồn."

Yến muốn nói gì đó hoặc ít nhất, muốn ở yên trong im lặng một chút, để thấu cái cảm giác kỳ lạ đang cuộn lên trong ngực. Nhưng chưa kịp mở lời, từ phía nhà dưới đã vang lên tiếng gọi:

"Lâm ơi, sao còn ngồi đó? Quần áo vo xong chưa? Đem thau khoai vô gọt đi!"

Là chị Lý, người nấu bếp chính, giọng không gay gắt, nhưng đủ lớn để kéo người khác về lại chỗ mình phải đứng.

Lâm đứng lên, áo vẫn còn thấm nước. Trước khi quay đi, em nhìn Yến lần nữa, ánh nhìn không đợi hỏi, cũng không hứa hẹn gì, chỉ là một ánh nhìn thật lòng. Rồi em đi xuống bậc gạch, lặng lẽ như khi bước lên, dáng gầy khuất dần sau bụi chuối và rặng râm bụt đang thẫm ướt trong mưa.

Tiếng mưa vẫn rơi, trang sách vẫn mở nhưng Cẩm Yến đã không còn đọc tiếp nữa. Nàng đưa tay vuốt nhẹ chỗ giấy bị cong, như muốn là phẳng lại điều gì đó vừa nhói lên trong tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl