Cô liếc nhìn qua tên liếm cẩu Đỗ Phi trên mặt đất vẫn còn tinh thần buồn bã.
"Tiểu Đỗ, bài "May mắn đến" anh có hát được không?" Cô nói.
Đỗ Phi vốn vẫn đang chìm đắm trong nổi buồn mất mát, nghe cô nói hắn lập tức hưng phấn hắn bật nhảy một phát đứng dậy khỏi mặt đất.
Tuy hắn bạn nhạc giải tán, còn đắc tội Diệp gia nhưng hắn còn có một cái đùi khác đêt ôm, Giang lão bản thản nhiên có thể lấy ra 1 ức, cực kỳ bá đạo.
Đỗ Phi rất mong chờ nhìn cô, như là một đại thần suýt chút chảy cả nước miếng ra.
Cô bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, cô cảm thấy cái tên này chả phải là hạng người tốt gì.
Đỗ Phi lập tức bật chế độ liếm cẩu nói: "Đương nhiên là tôi biết chứ, đừng nói là bài May mắn đến bài nào cũng hát được, miễn là Giang lão bản xinh đẹp thích nghe, Tiểu Đỗ tôi cái gì cũng biết".
"Tranh thủ thời gian hát đi đừng có nói nhảm nữa" Cô nhíu mày cô muốn rút thưởng đéo có thời gian với cái tên cặn bã này.
Đỗ Phi nghe xong không dám nói lời nào lập tức nhặt cây guitar dưới đất lên chơi bài may mắn đến.
Cùng theo nhịp điệu Đỗ Phi thân thể còn uốn éo để tăng thêm thú vị, trong nháy mắt toàn bộ nhà ăn đều tràn ngập không khí tốt lành.
Cô gật đầu nói: "Không hổ là có thực lực, người không tốt thì nên đọc nhiều sách, cổ nhân nói không sai".
Với giai điệu may mắn cô cũng nhắm hai mắt lại mở lên giao diện hệ thống, cô ngay lập tức đổi số điểm thành hộp mù.
Tổng cộng có 45 cái, đặt nguyện vọng đi chúng ta chuẩn bị xé túi mù, à không hộp mù =)))).
Cô vung tay một lần kích hoạt mười cái.
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
Ba xanh bảy trắng, tổng cộng 37 vạn nhân dân tệ, mười phát mà không có thưởng lớn nào.... chuyện này cũng bình thường thôi.
Cô lại tiếp chọn một phát mười lần nữa.
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 100 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
【 Ban thưởng: 1000 vạn nhân dân tệ 】
Bốn xanh sáu trắng, tổng cộng 46 vạn nhân dân tệ, không có màu vàng a.
Tay cô run lên một cái, mẹ nó sao xu cà na quá vậy? Hôm nay đéo tốt, trước đây nó chưa bao giờ tệ như vậy đi.
Cô cảm thấy có chút không đúng, cô dừng rút thẻ mở hai mắt ra, Đỗ Phi hắn vẫn còn đang gào rú ở đó.
"Dừng" Cô nói.
"Có chuyện gì vậy?" Đỗ Phi vẻ mặt mờ mịt nói.
Cô lấy cây đàn guitar trên tay hắn đặt vào tay của Dao Văn Văn.
"Tiểu Văn cô hát bài May mắn đến đi" Cô nói.
"Tôi?" Dao Văn Văn chỉ vào mình, có chút không tự tin nói.
Mặc dù nàng đã học qua chơi guitar, nàng cũng biết hát nhưng dù sao nàng cũng không thành thạo lắm, cũng không đủ cấp độ biểu diễn trước mặt mọi người.
"Đúng vậy, cô cứ hát đi" Cô gật đầu nói.
Dao Văn Văn nghe vậy cũng không tiện để từ chối, sau đó nàng bắt đầu hát.
Giọng của Dao Văn Văn rất ngọt ngào thuộc loại thanh âm trời ban, tuy kỹ thuật cần cải thiện nhưng nó nghe rất êm tai.
Cô lập tức nắm lấy cơ hội nhắm hai mắt lại tiến nhập vào hệ thống, trực tiếp rút mười lần nữa.
Lần này màu vàng đã xuất hiện mà còn là hai cái.
Hai cái ban thưởng màu vàng chậm rãi xuất hiện trước mắt cô.
【 Ban thưởng bạo kích: Một cái đồ giám tầm bảo (số lần sử dụng: 3) 】
(Chú thích: Sau khi sử dụng, kí chủ sẽ được chỉ dẫn lộ trình tìm tầm bảo, đồng thời tranh sách bổ sung có công năng có thể phân biệt được lai lịch của tất cả trân bảo)
【 Ban thưởng bạo kích: Một bình dung dịch cường hóa thân thể 】
(Chú thích: Sau khi sử dụng kí chủ tố chất thân thể sẽ được cải thiện rất nhiều, ngay cả một người mập mạp thể chất yếu kém cũng có thể đạt được thể lực của một vận động cấp quốc gia).
Cuối cùng cũng xuất hiện, cô thở phào một hơi, nếu như mười lần rút này đi đời thì không chỉ cô bị cao huyết áp mà còn bệnh tim cùng một lúc luôn.
Cô mở mắt ra lập tức đá vào mông Đỗ Phi một cái.
'Hừ đồ chết bầm hát may mắn đến báo hại ta không rút được thẻ vàng mà còn xu cà na' Cô tức giận nghĩ.
Đỗ Phi cảm thấy ủy khuất không phải yêu cầu hắn hát sao tại sao lại đá hắn a.
Cô trong lòng rất tức giận, cô vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tiểu Đỗ tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, sau này cậu tốt nhất đừng đi theo tôi".
Đỗ Phi nghe xong sợ đến mức nằm luôn xuống đất, hắn vẻ mặt cầu xin kêu rên, một bản nhạc nền cực kỳ bi thương dường như đang phát ra sau lưng hắn.
Một bữa cơm no nê, các nữ thần dưới trướng của cô vẻ mặt đều rất thỏa mãn, lần này các nàng đã mở mang tầm mắt, nhà hàng xa xỉ cao cấp có bao nhiêu kinh khủng. Nhưng đến lúc tính tiền các nàng lại không khỏi có chút đau lòng khi nhìn số tiền trên hóa đơn.
Tuy các nàng không có trả tiền nhưng các nàng nhìn những món ăn xa xỉ trên bàn, cảm thấy có chút thịt đau.
Cô ngược lại rất bình thản, tiếp tục nhâm nhi ly rượu vang đỏ Lafite.
"Tính tiền đi, đến giờ đi rồi" Cô nói.
Vương quản lý nghe vậy liền nhỏ giọng nói: "Không cần phải phiền toái như vậy, chúng ta sẽ tự động trừ vào ba tháng hoa hồng cổ đông của ngài a".
"Hoa hồng mỗi quý là bao nhiêu?" Cô hỏi.
Vương quản lý mỉm cười, đưa lên tám ngón tay nói: "Tối thiểu bao nhiêu đây".
"8000 vạn?" Cô nhướn mi nói.
"Không, 8 ức" Vương quản lý nói.
Cô ậm ừ một tiếng, chỉ có vài ức thôi thêm mười lần rút nữa là được rồi, thứ quan trọng chỉ có ban thưởng bạo kích mà thôi.
Cô nghĩ đến hai ban thưởng bạo kích mà cô đã rút được, cường hóa thân thể thì ai cũng hiểu rồi nên không cần nói nhiều. Về phần đồ giám tầm bảo kia cái này nghe ra có chút thú vị, cô có dự cảm loại đồ giám tầm bảo này sẽ có mang lại lợi ít đáng kinh ngạc cho cô.
Dao Văn Văn ở một bên thấp giọng hỏi: "Lão bản, chúng ta ăn cơm xong rồi tiếp theo sẽ làm cái gì a?".
"Tiếp theo..." Cô chợt nhớ đến tiểu mỹ nữ tên Diệp Y Nhiên kia, không phải nàng vừa nói nàng là người của Diệp gia đường phố đồ cổ sao?.
Không bằng đi dạo một vòng phố đồ cổ xem sao, không những cô gái kia có ưa thích đi dạo phố hay không a?.
Cô nhìn đám nữ nhân thủ hạ của mình nói: "Chúng ta đi dạo phố, từ phố đồ cổ đến trung tâm thương mại thành phố, hôm nag chúng ta sẽ đi dạo mấy lần các cô thích thứ gì thì cứ mua, hôm nay tôi trả tiền".
Dứt lời đám nữ nhân kinh ngạc kêu lên.
"Lão bản muốn dẫn chúng ta đi dạo phố, chúng ta có thể tùy tiện mua thứ mình thích sao?"
"Lão bản còn thanh toán tiền với giá cao ngất trời, giờ lại còn mang chúng ta đi dạo phố, hôm nay chúng ta sợ sẽ bị sủng đến xuất huyết"
"Lão bản thật tuyệt vời".
【 Đinh, điểm chấn kinh +50 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +50 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +50 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +50 】
【 Đinh, điểm chấn kinh +50 】
Cô rời khỏi nhà hàng Faith Carlton, sau đó lái xe đến đường phố đồ cổ ở thành thị khu ba của Nam Thành.
Vừa đến nơi cô đã nhìn thấy một đám đông huyên náo, khá là náo nhiệt, con phố này có đủ loại quầy hàng, cửa hàng đều buôn bán đủ loại đồ dùng.
Từ chiếc quạt gấp, ngọc thạch, dây chuyền, cho đến những bình hoa cổ lớn, trân châu phỉ thúy, không thiếu thứ gì cả.
Chỉ là đồ thật đồ giả khác nhau mà thôi, rất nhiều người kinh doanh nghề này hơn chục năm, nhận hàng chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, có người mắt sáng như đuốc kiếm ra quốc bảo giá trị đến mấy chục ức trở nên giàu có như diều gặp gió.
Cô có chút mong chờ nhìn con phố đồ cổ này, chuẩn bị đi vào bên trong kiếm chút tiền, có rất nhiều xe cộ và người đến người đi. Bên đường nam nhân đang gào khóc mà không quan tâm đến xung quanh, cô cảm thấy hình dáng của nam nhân này có chút quan mắt.
Cô ngập ngừng dò hỏi: "Trần Tiểu Vũ?".
Người nam nhân kia quay đầu nhìn cô lập tức nhận ra: "Giang Kỳ".
Cô gật đầu người này chính là bạn học thời cấp ba của mình, tên là Trần Tiểu Vũ, nhiều năm không gặp không ngờ lại trên con đường này gặp lại hắn.
"Thật đúng là cậu a" Cô vỗ vai hắn nói, khi còn đi học quan hệ của bọn cô khá tốt.
Sau vài năm sau khi tốt nghiệp ai cũng bước ra xã hội, điều bọn họ nhớ nhất chính là thời thanh xuân tươi đẹp thời cấp ba, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phác của Trần Tiểu Vũ chắc là hắn gặp phải chuyện gì rồi.
"Cậu còn ổn không?" Cô hỏi.
Trần Tiểu Vũ khóc đến mức không còn khí lực, nói: "Tôi không sao, tôi vừa mới chia tay cho nên tâm trạng không được thoải mái thôi, đời tôi sẽ không bao giờ yêu bất kỳ nữ nhân nào nữa... huhu".
Có điều lời vừa dứt khóe mắt hắn nhìn thoáng qua các nữ nhân ở phía sau của cô, ba nữ nhân trù thân, Tôn Nhã Hàm, Tiểu Nhã, và nữ quản gia Dao Văn Văn.
Trần Tiểu Vũ bị nhan sắc của các nàng làm cho chấn kinh.
【 Đinh, điểm chấn kinh +100 】
Hắn kéo cô nhỏ giọng hỏi: "Giang Kỳ, các nàng là ai thế?".
Cô bình tĩnh nói: "Các nàng đều là bạn của tôi".
"Đều là bạn của cậu, ở đâu mà cậu có nhiều nữ thần làm bạn như vậy? Cậu giới thiệu cho tôi một người đi" Trần Tiểu Vũ mắt sáng lên.
Cô đen mặt không nói nên lời, ủa không phải ngươi vừa rồi nói cả đời này sẽ không yêu thêm nữ nhân nữa sao? Vừa gặp mỹ nữ liền đổi ý nhanh như lật bánh trán vậy?.
Tra nam.
Cô trong lóng có chút khinh bỉ hắn, nhưng hắn nào biết các nàng chỉ là thủ hạ bình thường của cô mà thôi.
"Cậu trước nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra giữa cậu và bạn gái cậu đi" Cô nhàn nhạt hỏi.
"Việc kinh doang của tôi ở phố đồ cổ này mấy năm nay đều thất bại, tôi thiếu nợ không ít hôm nay chủ nợ sắp tới cửa tìm... bạn gái của tôi rất chán nản cho nên đã chia tay tôi" Trần Tiểu Vũ vẻ mặt ảm đạm nói.
Cô gật đầu loại chuyện này cũng bình thường, chẳng phải là cô trước đó cũng trải qua sao, tất cả đều là nguyên do đéo có tiền, nhưng bây giờ thì cô đã khác rồi.
Trần Tiểu Vũ nói: "Chúng ta đã nhiều năm như vậy không gặp, cậu đến tiệm của tôi ngồi chút đi cậu đến đây chơi, tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt a".
Cô gật đầu, nhưng nhìn những người đi theo mình, cô thấy thật sự là hơi nhiều, thế là cô phân phó các nàng đi dạo một lúc, chỉ để lại Dao Văn Văn theo cô.
Ba người cùng nhau trở về một cửa hàng đồ cổ bình thường, bất quá có vẻ cửa hàng này sắp trên bờ vực đóng cửa dẹp tiệm, đéo có khách nhân nào tới.
Thỉnh thoáng người trên đường đi ngang quá nhìn vào cửa hàng đồ cổ của Trần Tiểu Vũ với ánh mắt cợt nhã.
Nhưng cô lại cảm thấy có chút gì đó hơi khác lạ, bởi vì cô đồ giám tầm bảo hơi động, có thể cửa hàng này có cắt giấu đồ vật đặc thù nào đó.
______________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro