Chương 7 : Khắc Định Quyết Gia
Trong thư phòng phủ Bá Tước, ấu nữ của Lý Hiếu Nghĩa bưng một chén canh đến, thấy trên đuôi lông mày của phụ thân có chút ưu sầu, liền nói: "Hôm nay gia gia khôi phục được tước vị liền phải vào đại nội tạ ơn, sao phụ thân còn mặt mày ủ rũ như vậy?"
Nhìn thấy nữ nhi hiện giờ đã trưởng thành cũng có vài phần tư sắc, Lý Hiếu Nghĩa sáng mắt: "Tuyên nhi còn nhớ Doãn Ngôn hay không?"
Nhiều năm không nhắc tới cái tên này, hôm nay nhắc lại liền ảnh hưởng đến trái tim thiếu nữ: "Hôm nay là quan lễ của biểu ca Doãn Ngôn, nữ nhi đương nhiên nhớ rõ, chỉ là..."
"Công báo đã truyền ra rồi, bây giờ biểu ca tên là Vệ Hoàn, là Sở vương, phụ thân hỏi như vậy...?"
"Tuyên nhi, phụ thân hỏi ngươi, ngươi có thích biểu ca ngươi không?"
Thiếu nữ lúc này ngượng ngùng cúi đầu: "Gia gia nói rồi, mạng của nữ nhi là do biểu ca cứu, nhà chúng ta còn thiếu biểu ca một phần ân tình."
Nhìn nữ nhi cúi đầu nhăn nhó, hắn liền hiểu được : "Phụ thân hứa gả ngươi cho Sở vương kia, ngươi thấy như thế nào?"
Trong lòng nàng tất nhiên là thích, nhưng lại có chút lo lắng, vì vậy liền ảm đạm thất sắc nói: "Biểu ca là Thân vương, mà ta..."
"Hắn là Thân vương không sai, nhưng hắn cũng là biểu ca của ngươi a. Hôm nay gia gia ngươi đã khôi phục tước vị, từ trước đến nay hắn lại yêu thương ngươi. Chờ gia gia ngươi trở về, chỉ cần hắn đồng ý đi cầu Đức phi muội muội..." Âm thanh của Lý Hiếu Nghĩa càng lúc càng thấp: "Hiện giờ Thái tử và Triệu vương đang đấu với nhau, quan gia chỉ có ba người nhi tử, nói không chừng ngày sau..."
"Phụ thân nói vậy là có ý gì?"
Lý Hiếu Nghĩa phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi mình: "Không có việc gì, sắp đến hoàng hôn rồi, gia gia ngươi chắc cũng sắp trở về rồi, đi đón gia gia ngươi đi."
"Vâng."
...
Sơn Âm Bá từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt cũng không được tốt lắm, về đến phủ liền thấy trên bàn chất đầy một đóng hộp lớn.
"Đây là cái gì?"
"Hồi bẩm A Lang, sau khi ngài đi thì có rất nhiều người đến phủ bái phỏng, đây là do bọn họ tặng."
Sơn Âm Bá híp mắt, không biết xấu hổ hừ một tiếng: "Lòng người đúng thật sự là...trả lại những thứ này theo danh sách đi, trả lại từng cái một."
"Vâng."
...
"Gia gia."
"Phụ thân."
"Là Lâm Tuyên a, tới đây." Sơn Âm Bá chỉ nhìn thoáng qua nhi tử một cái, rồi lại vẫy tay với tôn nữ của mình.
"Các ngươi đều lui xuống đi."
"Vâng."
"Gia gia đây là...?"
Sơn Âm Bá lôi kéo tôn nữ ngồi xuống: "Gia gia hỏi ngươi, nếu để cho ngươi gả vào Thiên gia..."
"Phụ thân, có phải là ý của muội muội hay không?"
"Ngươi câm miệng!"
"Gả vào Thiên gia sao?"
Sơn Âm Bá gật đầu: "Quý phi nương tử nói với ta, hôm nay mặc dù Sở vương có được ân sủng của Hoàng đế, nhưng cũng là nằm trên lưỡi đao. Quan gia để cho nữ nhi của các đại thần có công tham gia quan lễ của Sở vương, chính là muốn thay Sở vương tuyển phi. Tính tình Sở vương ngươi cũng biết, Quý phi là muốn ngươi gả vào Sở vương phủ, trở thành Sở vương phi. Ngày sau bất luận Sở vương có như thế nào thì ngươi cũng phải thủy chung đứng ở bên cạnh hắn, nếu không Lý gia của chúng ta..." Sơn Âm Bá lắc đầu: "Ngươi có thể làm được không?"
"Tôn nữ..."
"Nếu ngươi đồng ý, Quý phi nương tử cũng đảm bảo với ta, kiếp này Sở vương sẽ chỉ có một vị Sở vương phi là ngươi, vĩnh viễn sẽ không nạp thiếp, nếu như không chịu thì khi khác ta sẽ..."
"Tôn nhi đồng ý!"
"Đứa nhỏ ngoan, tuy Sở vương có tính ăn chơi một chút, nhưng cũng coi như là một hài tử nhu thuận, đối đãi với người khác cũng có lễ giáo."
"Biểu ca là loại người gì, tôn nữ biết."
"Được, vậy ta sẽ viết thư đáp lại Quý phi, nàng sẽ hướng lên quan gia thỉnh chỉ tứ hôn."
Lý Lâm Tuyên đột ngột quỳ xuống một cái: "Tôn nữ tạ gia gia thành toàn."
"Phụ thân, muội muội nàng đã trở thành Quý phi, bây giờ vị trí Hoàng hậu kia vẫn còn trống, nếu có thể tiến thêm một bước, Sở vương kia..."
Sơn Âm Bá giận dữ vỗ bàn: "Ngươi to gan!"
"Chuyện quan trọng há có thể để ngươi nghị luận sao?"
Lý Hiếu Nghĩa bất mãn với sự rụt rè của phụ thân mình, to gan nói: "Nam nhi sống trên đời đương nhiên phải kiến công lập nghiệp, chí hướng cao xa. Hiện giờ ta sống ở đây giống như phế nhân vậy."
Sơn Âm Bá đứng dậy, khinh thường nhìn một cái: "Chí hướng cao xa, chỉ có ngươi có sao? Hừ!"
"Tuyên nhi."
"Gia gia."
"Đi theo ta."
Bị phụ thân không tin tưởng cùng khinh thường khiến trong lòng hắn cực kì không cam lòng, trong mắt đỏ bừng: "Từ nhỏ người đã thiên vị đại ca, bây giờ đại ca đã chết, người vẫn không chịu nhìn vào ta dù chỉ một lần!"
Sơn Âm Bá đã đi xa, tất nhiên không nghe thấy lời oán giận của hắn.
***
Ngày hôm sau, thư của Sơn Âm Bá còn chưa được gửi đến được đại nội thì ý chỉ tứ hôn của Hoàng đế đã được ban xuống.
Người của nội thị vừa rời khỏi Sở vương phủ, Vệ Hoàn liền nâng chén trà lên, muốn đập bàn một cái nhưng nhìn những nữ sứ và nội thị bên cạnh thuở nhỏ luôn đi theo nàng, nàng mặt mang ưu buồn, đem chén trà thả trở về.
Thấy nàng như vậy làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, chủ tử tức giận đập đồ đạc trút giận chẳng những không giải được gì mà còn rắc rối thêm, những hạ nhân này còn phải liên tục chịu tội.
"A Lang ngài mau bớt giận a, tức giận có hại cho thân thể." Sau khi Tiểu Lục Tử trấn an Vệ Hoàn xong, lại xoay người phân phó: "Các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Vệ Hoàn ngồi liệt trên ghế, mặt như tro tàn, chợt nở nụ cười: "Ha ha ha, thì ra đêm đó hắn tìm ta chơi cờ đã coi ta như là thịt cá rồi."
"Hôm qua mới làm quan lễ, lại truyền thêm ba đạo thánh chỉ xuống, động tác của những người này thật đúng là nhanh." Trong đầu Vệ Hoàn không ngừng lóe ra ký ức khi còn nhỏ, kết cục chết chóc của Nhị ca khiến cho nàng đột nhiên hoảng sợ: "Không được, ta không thể ngồi chờ chết!"
Nàng đứng dậy từ chỗ ngồi: "Ý chỉ này ta không thể nhận được!"
"A Lang ngài muốn đi đâu?"
"Tiến cung."
"A Lang, ngài bây giờ đang là Thân vương a!" Tiểu Lục Tử lớn tiếng nói, thấy nàng dừng bước, hắn lại nói: "Không có ý chỉ triệu kiến thì ngài không thể tự mình tiến cung được. Hơn nữa bây giờ đã sắp đến hoàng hôn, cửa cung sắp đóng rồi a."
"Không được, trước khi chiếu cáo thiên hạ thì ta còn có thể khuyên bệ hạ thu hồi ý chỉ, nếu để muộn..." Tiểu Lục Tử không thể khuyên can nàng, bởi vì hắn không biết chuyện đại hôn đối với Vệ Hoàn có ý nghĩa lớn như thế nào.
***
Trong cung cấm, Phúc Ninh điện.
"Ý chỉ đã hạ xuống rồi."
"Để ba tỉnh đóng dấu xong thì sẽ chiếu cáo."
"Cuối cùng cũng xong một chuyện." Hoàng đế ngửa đầu tựa vào ghế.
"Nô tỳ nghe nói, hôm qua sau khi quan lễ kết thúc, các vị đại thần đều nghị luận, nói bộ dáng của Sở vương cực kỳ giống bệ hạ."
Nghe hoạn quan nói, Hoàng đế nói cười luôn luôn nghiêm nghị lúc này cũng khẽ nhếch khóe miệng: "Thay hắn cưới nữ nhi của Tiêu gia cũng không tính là bạc đãi, chỉ là không biết ý của hắn như thế nào."
"Khai Quốc Công theo Tiên đế chinh chiến xa trường, Sở vương phi tương lai lại là đích tôn của hắn, thần nghĩ đến khi Sở vương tiếp ý chỉ của bệ hạ, lát nữa hẳn là sẽ đến tạ ơn."
Hoàng đế liếc mắt nhìn nội thị đi theo mình hơn bốn mươi năm: "Ngươi a..."
"Bệ hạ, Triệu vương cầu kiến."
***
Vệ Hoàn cưỡi ngựa từ Sở vương phủ chạy một đường như điên đến cửa Tuyên Đức, cửa cung còn chưa kịp đóng, nhìn mặt trời lặn ở chân trời, binh lính khóa cửa cũng đã sắp tới.
"Vương gia, ngài không thể đi vào!"
Cửa ở ngay trước mắt, lại bị cấm quân ngăn lại dưới chân.
"Để ta đi vào, ta muốn gặp bệ hạ."
"Vương gia, không có ý chỉ ngài không thể tiến cung!"
"Tướng quân, làm ơn cho ta vào đi!"
"Chuyện này là an nguy của xã tất lẫn bệ hạ, xin đợi mạt tướng trước tiên đi bẩm báo với bệ hạ đã."
Vệ Hoàn nhìn sắc trời: "Sắp đóng cửa cung rồi, không còn kịp nữa a."
"Chuyện gì ồn ào như vậy?"
"Thái tử điện hạ." Các binh lính hành lễ.
"Bổn cung tới thỉnh an bệ hạ, các ngươi đây là...?"
"Là Sở vương đòi vào cung."
"Điện hạ, để thần vào cung đi!"
Vệ Diệu nhìn ánh mặt trời phía Tây, lại nhìn vào ánh mắt của Vệ Hoàn: "Luật pháp của Đại Tống nghiêm minh, hôm qua Lục ca mới làm quan lễ nên chớ có làm càn. Lát nữa cửa cung sẽ đóng lại, mau về phủ đi."
"Thái tử điện hạ, thần có việc quan trọng muốn gặp bệ hạ!"
Hắn chỉ lắc đầu, không đáp ứng, xoay người hướng vào trong cung.
"Ca!"
Âm thanh truyền vào trong tai khiến cho Vệ Diệu dừng bước, xoay người nói: "Từ khi Lục lang rời cung, đã năm năm chưa từng gọi ta như vậy a." Không đợi nàng tự mình giải thích, hắn lại nói: "Bất quá cũng đúng, ngươi đi đất Thục tận ba năm, tẩu tẩu ngươi thường hỏi ta về ngươi, ba năm không gặp ta còn tưởng rằng ngươi đã quên đi phần tình cảm này rồi."
"Để cho hắn vào đi."
"Điện hạ, nhưng bệ hạ vẫn chưa triệu tập Sở vương."
"Lần này Lục lang từ đất Thục trở về được bệ hạ coi trọng, yêu thương còn không hết, sao lại không muốn gặp chứ."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì cả, xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu." Sắc mặt Vệ Diệu âm trầm: "Chẳng lẽ hoàng thành này thật sự mang họ Tiêu rồi sao?"
Thủ tướng sợ hãi, chợt phất tay bảo cấm quân buông Vệ Hoàn ra: "Vâng."
"Đa tạ." Vệ Hoàn tiến lên đi vài bước, chắp tay: "Đại ca."
"Mau đi đi, phụ thân lúc này hẳn là đang ở Phúc Ninh điện."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro