Chương 7: Đến Hoang Cổ Cấm Địa
"Diệp Phàm: Thạch Thiên Minh bằng hữu, sau này ta phải chú ý đến chuyện gì không?".
Nếu bây giờ hắn biết cô hiểu rõ tương lai của hắn, cho là hắn không hỏi về tất cả mọi chuyện sẽ phát sinh, hắn cũng sẽ sớm chuẩn bị nếu hiểu được một số điểm trọng yếu.
"Thạch Thiên Minh: Tiếp theo các ngươi sẽ ngừng lại ở Hỏa Tinh Huỳnh Hoặc, đến lúc đó nhớ kỹ mang theo cổ khí bên trong miếu, hạt Bồ Đề đó là thứ trân quý nhất, sau đó điểm cuối cùng là hạ xuống ở Hoang Cổ cấm địa, nước suối cùng quả màu đỏ ăn nhiều một chút đó là đồ tốt vô cùng tận".
Sự tình gì sẽ phát sinh cô không có nói, chính yếu là một chút cơ duyên, chờ một chút cô muốn thử một trong hai công năng duy nhất bên trong nhóm, đó là truyền tống vượt giới.
"Diệp Phàm: Hảo, cảm ơn rất nhiều".
"Thạch Thiên Minh: Chờ ngươi đến Hoang Cổ cấm địa, thì nói cho ta biết ta cũng muốn đến nơi đó xem một chút a, đến lúc đó nhớ đồng ý yêu cầu của ta là được".
Nếu có công năng gửi đi đồ vật cô cũng sẽ không đến nỗi tự mình qua đó, Cửu Diệu Bất Tử Dược, còn có thần tuyền Hoang Cổ, đều là chí bảo hiếm có, cho dù là kinh động đến Ngoan Nhân thì cũng đáng để thử một chút, hơn nữa có Diệp Phàm chắc hẳn Ngoan Nhân sẽ không làm gì cô.
"Diệp Phàm: Hảo, ta cũng có ý định gặp chủ nhóm a".
"Nhan Như Ngọc: Thật đáng tiếc ta không có cơ hội gặp mặt chủ nhóm".
"Đoạn Đức: Đúng vậy a, nếu là chỗ khác thì tốt rồi".
Hoang Cổ cấm địa là cấm khu sinh mệnh, bất kể là tu sĩ nào đều đối với nó vô cùng e dè. Nhiều năm qua đi tới nay, có bao nhiêu người không sợ chết mà tiến vào, cuối cùng chỉ có một vài người đi ra, toàn bộ đều lưu lại nơi đó sống chết không rõ, người đi ra ngoài có bao nhiêu đều trở nên điên rồi.
-------
Mười ngày sau, Diệp Phàm phát tin tức.
"Diệp Phàm: Ta đến Hoang Cổ cấm địa rồi đây, đây là chuyến đi đường dài suôn sẻ mà ta từng đi, Thạch Nam Thiên ngươi có thể đến đây a".
"Thạch Thiên Minh: Chờ một chút, ta bây giờ liền gửi đi yêu cầu".
"Đinh, Thạch Thiên Minh hướng ngươi yêu cầu vượt giới, có đồng ý hay không?".
Diệp Phàm nhìn thấy yêu cầu này không nghĩ nhiều liền đồng ý.
"Đây chính là thông đạo đi tới thời đại Già Thiên sao?".
Cô nhìn thông đạo xuất hiện trong phòng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, qua mấy giây do dự cuối cùng cắn răng đi vào.
"Biến mất?" Khi cô biến mất ở Thạch thôn, Liễu Thần giật mình tỉnh giấc, thân cây tản ra ánh sáng nhu hòa, thần thức vô cùng mênh mông cơ hồ quét qua nghìn dặm địa vực, cuối cùng kết luận chính là cô hư không tiêu thất.
"Ngươi đến cùng là thân phận gì?" Liễu Thần lẩm bẩm.
-------
Hoang Cổ cấm địa, chỉ xét cảnh sắc căn bản cũng không như cấm khu sinh mệnh gì, liên miên núi sống chập chùng, nham thạch hình thù kỳ quái, cổ thụ già dặn, cỏ xanh như tấm đệm, hoa dại hương thơm, như một mảnh Tịnh thổ tường hòa sinh mệnh.
Người ngồi trên quan tài đồng nhảy cẫng hoan hô ở đó, so với trong quan tài hắc ám, không khí an lành nơi đây khiến các nàng buông lỏng cảnh giác.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác rời đi phụ cận quan tài đồng, bắt đầu tìm kiếm dịch tuyền và trái cây màu đỏ.
"Bàng Bác ngươi có cảm giác mất đi chút thể lực không hiểu hay không?" Diệp Phàm ngưng trọng nói.
Bởi vì có cô nhắc nhở, cho nên Diệp Phàm từ đầu đến cuối không có thả lỏng, lực cảnh giác có thể nói là rất lớn.
"Diệp Tử, ngươi nói ta cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bình thường ta đi bộ bằng khoảng cách đấy cũng không giống như thế này" Sắc mặt Bàng Bác hơi đổ, hắn sờ lên thân thể vạm vỡ của mình.
"Rất bình thường, nơi này chính là sinh mệnh cấm khu, làm sao có thể an toàn như vậy?".
Một thanh âm xa lạ vang lên từ phía sau lưng cả hai, lập tức dọa bọn hắn nhảy dựng.
"Này, 'tiểu đệ đệ' ngươi là dân bản địa ở đây sao?" Bàng Bác nhìn đến 'cậu bé' bảy đến tám tuổi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình muốn hỏi thăm tin tức.
"Cái áo da này trong thật đẹp trai a, so với mấy tấm da kia trông tốt hơn nhiều"
"Đây là làm bằng da gì, da cá sấu sao?...."
"Diệp Phàm, người này nói nhiều như vậy?" Cô chỉ vào Bàng Bác đang lải nhải, không nói nên lời hỏi.
"Khụ khụ, Bàng Bác, đây là bằng hữu của ta" Diệp Phàm che mặt, không khỏi có chút lúng túng.
"Thạch 'huynh đệ' ngươi là người thời kỳ Viễn Cổ?".
Mặc áo da thú hơn nữa tóc còn dài, bất kể nhìn thế nào cũng không có liên quan không lớn đến người hiện đại.
Cô nhìn lại quần áo da thú (tự thiết kế) của mình, rồi nhìn lại trang phục bình thường hiện đại hóa của Diệp Phàm và Bàng Bác, cũng không thắc mắc vì sao bọn họ hỏi vấn đề này. Mà sao tới tên này cũng không nhìn ra ta là nữ nhân vậy? Mà thôi mặc kệ đi giả nam nhân cho dễ sống.
Người bên trong Thạch thôn đều mặc y phục như vậy, đợi vào Hoàng đô Thạch Quốc xem một chút mua một kiện quần áo mới a.
"Xem như thế đi, ta không biết cách bao nhiêu kỷ nguyên với thời đại này của các ngươi, tuy ta nhìn qua so với cái ngươi nhỏ, nhưng xét về bối phận thì trở thành tổ tông của hai người các ngươi là dư sức".
Bàng Bác vẻ mặt bối rối, còn Diệp Phàm rất nhanh hiểu ra không khỏi càng thêm hiếu kỳ đối với Group Chat này, uy lực của nó có thể vượt qua các thời đại khác nhau có thể thấy là cường đại thế nào.
"Không hổ là Hoang Cổ cấm địa, vừa đến đã hấp thu tinh khí sinh mệnh" Cô cảm thấy huyết khí của mình không bị khống chế mà tràn ra khỏi cơ thể, tạo thành một tầng nhàn nhạt ngọn lửa màu đỏ ngòm, một cổ sức mạnh quỷ dị, không ngừng hấp thu tinh khí sinh mệnh trong cơ thể cô.
"Huynh đệ, ngươi không sao chứ, sao lại tự thiêu a, nước, nước, nước...." Bàng Bác sợ hết hồn tìm kiếm nguồn nước bốn phía.
"Ta không sao, không cần lo lắng, nhanh đi tìm trái cây màu đỏ a" Cô lắc đầu, sức mạnh mười ba vạn cân, làm cho huyết khí của cô vô cùng thịnh vượng, lúc này tự hấp thụ huyết khí chính mình, khi huyết khí hấp thu không sai biệt lắm chính là tinh khí sinh mạng.
"Thiên Minh, ngươi nói ở đây sẽ hấp thu sinh mạng lực của con người?" Sắc mặt của Diệp Phàm thay đổi kịch liệt, rốt cuộc hiểu ra chút mệt nhọc kia là gì.
Bàng Bác cả người không xong, thậm chí còn nghĩ đến bản thân tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng già nua, sắc mặt tái nhợt một mảnh.
"Ân, thể chất của ngươi đặc thù, mặc dù chưa được mở ra hoàn toàn nhưng sinh mệnh tinh khí dư dả, còn Bàng Bác thể chất so với người bình thường tốt hơn, trong nhất thời không biết phát sinh sự tình gì, tuy nhiên sau một thời gian dài thì không nhất định".
Cô không nói ra ngươi là ca ca chuyển thế của Ngoan Nhân Đại Đế, khi chưa xác định triệt để sẽ không chết dễ dàng, đặc biệt là ở Hoang Cổ cấm địa nơi bế quan của Ngoan Nhân Đại Đế.
"Điều thật sự lo lắng là những người bạn học kia của các ngươi, bọn hắn không có thể chất tốt như các ngươi, đoán chừng khi trở về chính là nhìn thấy một đám lão thái thái, lão đầu tóc bạc hoa râm" Cô thản nhiên nói.
Cô không biết họ cũng không quan tâm sống chết của bọn họ ra sao.
"Bây giờ chúng ta trước đi tìm nước suối và quả hồng a".
Bằng vào cảm giác của mình cô mang theo Diệp Phàm và Bàng Bác tìm được nước suối thần kỳ, còn Cửu Diệu Bất Tử Dược mọc ở một bên.
"Cuối cùng cũng đã tới, Diệp Tử, trên mặt ta đều có nếp nhăn ở đây thật đúng là tà dị a".
Bàng Bác thở hồng hộc lau mồ hôi, vừa đến Hoang Cổ cấm địa hắn vẫn là một đứa trẻ ranh to xác, mà bây giờ trên mặt không chỉ có nếp nhăn mà cả trên đầu tóc cũng có mấy sợi bạc.
"Đúng vậy a, chỉ mất chưa đầy nửa ngày có thể làm cho một người già đi nhiều như vậy" Bởi vì Diệp Phàm là Hoang Cổ Thánh Thể dù là chưa mở ra, sinh mệnh tinh khí tự thân rất nhiều, cho nên trên mặt hắn chỉ vẻn vẹn một chút xíu nếp nhăn.
"A? Tiểu ca, ngươi tại sao không hề già đi một chút nào a?" Bàng Bác chú ý tới khuôn mặt cô vẫn như cũ trẻ đẹp, tràn đầy collagen, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt.
"Không có gì, ta là người tu luyện tự thân huyết khí phong phú, đoạn đường này chỉ tiêu hao vẻn vẹn tinh lực của ta, hiện tại mới bắt đầu hấp thu sinh mệnh tinh khí" Cô đơn giản giải thích.
Bất qua đây là cô đi theo bên người Diệp Phàm, nếu như cô đi một mình cho dù hiện tại cô ở Bàn Huyết cảnh viên mãn, cũng không đủ để Hoang Cổ cấm địa hút vào, trong thời gian ngắn có thể đến một giọt cũng không sót lại.
"Tu tiên sao? Là loại trong phim truyền hình phi thiên độn thổ, khai sơn bổ hải sao?" Ánh mắt Bàng Bác sáng lên hưng phấn hỏi.
"Ách.... loại kia mà ngươi nói, ta tạm thời còn không có đạt tới" Cô khóe môi giật giật, cô bổ xuống một tiểu sơn thì vẫn được, còn về phi hành cô chưa thử qua, chờ sau khi đột phá Động Thiên rồi nói tiếp, nếu là nhảy thì cô sẽ nhảy được thật cao a.
"Vậy ta có thể bái ngươi làm thầy không?".
Bàng Bác rất muốn trở thành người tu luyện như thế kia, cho dù cô nhỏ tuổi hơn hắn nhưng người thành đạt là sư, nếu có thể học được năng lực thì bái sư cũng không phải không được.
"Vẫn là thôi đi, ta không dạy ngươi nổi cái gì".
Cô dứt khoát từ chối tu hành trong thời đại này là Thạch Hạo khai sáng ra dựa trên cơ thể, khác với hệ thống tu luyện của cô không có cách nào dạy bọn họ, nếu mở ra Động Thiên đoán chừng sẽ tạo thành biến cố rất lớn.
Trình độ pháp tắc hoàn chỉnh ở phiến thiên địa này, thậm chí hạ xuống cũng không đạt được như Thạch thôn, hẳn là đại chiến năm đó đưa đến lấy thân vi chủ ngược lại thích hợp với hoàn cảnh nơi này.
"Bàng Bác, chúng ta đều đã đến thế giới tu chân này còn sợ tìm không thấy phương pháp tu luyện sao?" Diệp Phàm vỗ bả vai Bàng Bác tâm tính rất rõ ràng.
Chiếm được là nhờ vận may, mất đi là do số mệnh. Không cần thiết ép buộc, người khác chưa chắc phù hợp với bản thân.
"Nhanh lên ăn đi, bằng không kéo dài thêm một chút nữa liền bị Hoang Cổ cấm địa hút khô, hơn nữa đối với các ngươi tương lai có chỗ tốt cực kỳ".
Ánh mắt cô rực lửa nhìn Cửu Diệu Bất Tử Dược, tuy rằng không hoàn chỉnh nhưng vẫn ẩn chưa tinh hoa thần tính kinh khủng, thời kỳ Đại Đế này tương đương với thời kỳ Loạn Cổ Chí Tôn, Bất Tử Dược có thể khiến cho Đại Đế động tâm có thể sống ra đời thứ hai.
Cửu Diệu Bất Tử được Ngoan Nhân Đại Đế chia làm chín phần, không còn hoàn chỉnh nhưng vẫn là trân bảo hiếm có, nếu không phải ở trong Hoang Cổ cấm địa, dù là cường giả Thánh cấp bọn họ cũng sẽ đến tranh đoạt.
"Nhìn trông rất ngon" Bàng Bác lau nước miếng.
Mọc ra mười mấy quả, trái cây đỏ rực trên cây lớn chừng quả trứng gà, tản ra mùi trái cây nồng đậm cực kỳ khiến cho khoang miệng người ta không tự chủ mà tiết ra nước bọt.
Bọn hắn chưa kể du hành trong quan tài đi qua tinh không một thời gian dài như vậy, bụng đã sớm rỗng tuếch, cả hai không lo nhiều đến việc có độc hay không.
"Ngọt quá a, con mẹ đúng là mỹ vị" Bàng Bác hái xuống một quả cắn một cái, nước trái cây màu đỏ tươi chảy ra, ngon đến độ hắn mất kiểm soát mà văn tục.
"Ân, rất ngọt a, ta chưa từng ăn qua loại quả nào như vậy" Diệp Phàm cũng cắn một cái con mắt lập tức sáng lên.
Không chỉ là mỹ vị, khi ăn loại quả này một cỗ sinh mệnh tinh khí chảy từ phần bụng ra khắp toàn thân, cảm giác tổn thất tinh lực đang khôi phục từng chút, khí tức mùi thơm ngọt ngào xông thẳng đến lục phủ ngũ tạng, khiến cho người ta cảm giác như vũ hóa thành tiên.
"Ta cũng muốn thử một chút".
Nhìn thấy cách ăn của Diệp Phàm và Bàng Bác cô không khỏi khóe môi giật giật, quả Bất Tử Dược là vô cùng trân quý, nhìn khắp Già Thiên thời đại là linh túy trân quý mười phần, giờ bị hai người ăn như một quả táo, quả nhiên là thật không đành nhìn thẳng.
Ăn một quả thứ nhất, cơ thể cô run lên một chút, huyết khí bị hấp thu nháy mắt tràn ngập thậm chí nhiều đến mức tràn ra ngoài thân, từng sợi hào quang phát ra từ mũi miệng khi cô hít và thở ra, giống như từng tiểu Long màu vàng.
"Thật sự là tinh hoa thần tính kinh khủng, nếu Bất Tử Dược hoàn chỉnh là sẽ ghê gớm cỡ nào" Cô cảm thán nói. Cô chỉ ăn có một quả bằng không chờ đến phát huy tác dụng thì sẽ rất thống khổ.
"Thần tuyền Hoang Cổ cấm địa, Liễu Thần hẳn là có thể dùng được".
Cô lấy ra hai cái bình gốm, đổ tràn đầy đây không phải là nước suối bình thường, có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng, có thể nuôi dưỡng Bất Tử Dược đủ để chứng minh đều rất có lợi cho tuyệt đại đa số thực vật.
"Nước rất ngọt, rất giải khát" Bàng Bác ăn xong bốn quả, gục xuống tại chỗ uống nước như động vật, kinh ngạc nói.
"Chúng ta mang về một chút đi, bọn hắn rất lâu không có uống nước" Diệp Phàm dùng lòng bàn tay làm chỗ chứa, múc nước suối bắt đầu uống, hết sức lạnh buốt nhưng vừa ngọt lại vừa ngon miệng, cho dù là nước khoáng đắt nhất cũng không sánh bằng.
Cô nhìn mười mấy gốc thực vật, nghĩ xem có nên hay không lấy về một cây, nhiều cây như vậy chắc hẳn là Ngoan Nhân Đại Đế không để ý đâu.
"Lụm!" Nghiến răng một cái không biết sẽ được đến nơi này, cô thận trọng lấy tay đào một gốc sau đó xếp gọn, lúc này mới thở phào một hơi còn may mắn Ngoan Nhân không có ra tay.
"A!" Hai tiếng thét vang lên bên tai, khi cô quay đầu lại Diệp Phàm và Bàng Bác đã lăn ra nằm ở đó, toàn thân hồng huyết, có tơ máu chảy ra từ cơ thể, bên ngoài thân có một luồng huyết khí lượn lờ, như là hỏa diễm, Diệp Phàm trên người có mấy sợi huyết khí màu vàng nhạt, khí tức dương cương tràn ngập, không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể.
"Tốc độ hấp thu tăng nhanh" Sắc mặt cô lập tức ngưng trọng, Hoang Cổ cấm địa đang tăng nhanh hấp thu tinh khí tính mạng của bọn cô, chẳng lẽ vừa rồi đào thuốc cô chạm phải trận pháp gì a?.
Cô cũng không lo cho hai người Diệp Phàm, đều đã ăn quả thánh còn uống nước suối, chờ bọn hắn tỉnh lại sẽ có lợi vô tận.
"Chỉ có thể như vậy" Cô chịu đựng đau đớn bị rút tinh khí sinh mệnh ra khỏi cơ thể, xếp bằng bên cạnh nước suối. Cô không suy nghĩ gì tâm vô tạp vô niệm, toàn thân phảng phất cùng chung quanh hoàn cảnh hòa làm một thể.
Giờ khắc này, bảo thể lưu chuyển hào quang sáng lạng, như tiên kim bảo ngọc tạo thành, oánh quang lấp lòe phù văn từ cái này đến cái khác hiện lên, tự thân giống như một cái lò luyện tạo hóa thôn phệ mọi thứ, linh khí chung quanh đang điên cuồng hội tụ lại chỗ cô, hấp thu chi lực thiên địa tạo hóa.
___________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro