Chương 2: Hi, đi nhờ xe không?


Ngày hôm qua sau khi tiếp viên hàng không ra về, không bao lâu sau thì chương trình của ta cũng đại công cáo thành, đúng! Có cảm giác thành tựu! Ha ~

Thời gian đi làm của công ty chúng ta có chế độ thoải mái, chỉ cần tại 11 giờ tới công ty, làm đúng tám tiếng đồng hồ, theo lý thuyết là có thể tan tầm, tức là, đi càng sớm về càng sớm, tới càng muộn về càng muộn! Đương nhiên là có trường hợp ngoại lệ, thí dụ như ngày hôm nay! Ngày hôm qua quản lí nói là muốn sáng sớm thấy kết quả, ai biết sáng sớm của hắn là mấy giờ đâu ==, cho nên, để cho an toàn.., ta bảy giờ thì rời giường , ô ô, dung nhan đẹp đẽ của ta sẽ ngâm nước nóng mất!

Ta mở ra chiếc tiểu March mà lão ba cho ta, nói là con gái có xe tương đối an toàn, còn ta thì cũng cam tâm tình nguyện nhận lấy! Lúc này trời thực sự rất sớm, hơn nữa bầu trời còn có lác đác mưa phùn, trên đường hầu như chẳng có ai, mới từ tầng hầm ngầm đi lên, ngồi chờ đèn xanh đèn đỏ mỗi lần lên đều cản lại ta, kỳ thực tiểu khu này rất an tĩnh, ít cửa hàng, ngay cả trường học đều có chút khoảng cách , tuy không xa lắm, rốt cuộc vẫn là nơi thanh tĩnh.

Đột nhiên thấy dưới lầu của chúng ta có một người đứng, di! Là cái cô tiếp viên hàng không! Mặc đúng trang phục của tiếp viên hàng không, nhìn cô ấy hẳn là không mang dù, nhìn biểu hiện, đang vội! Hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn kêu xe sao?

Đèn đỏ vừa qua, ta thuận thế chạy đến nhà phía trước, hạ cửa sổ xuống.

" Hi, muốn đi nhờ xe không?" Chúng ta thật không sai, lại nói trực tiếp!

" Hi! Là ngươi! Ngươi đi làm sáng sớm vậy sao? Ta có gọi tắc xi , cũng không biết vì cái gì còn chưa tới, bình thường đều tới nhanh lắm!"

"Không có, ta chỉ là ngủ không được, đứng lên tản bộ thôi! Có khả năng do trời mưa, xe bị người qua đường ngăn lại rồi! Chúng ta ở đây rất khó gọi được xe! Lên xe đi !!" lời nói dối phi thường tinh xảo!

Cô ấy lại nhìn một chút xe trên đường , xác định không có một chút màu vàng nào, chậm chậm ngồi lên chiếc tiểu March của ta.

" Cảm tạ ngươi! Ha! Ngươi là đại ân nhân của ta!"

" Ừ! Mời ta ăn đi!"

" Ha ha! Cái đó có vấn đề gì đâu, ta sẽ tự mình xuống bếp đáp tạ."

" Ngươi nói nha! Ta sẽ nhớ kỹ! Bất quá, ngươi xuống bếp có ăn được không?" Ta nói, ta nói chuyện thật là thẳng thắn!

" Khinh thường ta vậy sao? Một đống người xếp hàng muốn cướp mà ăn đó!"

" Ha ha! Không có đâu, bởi vì bản thân ta không biết làm bếp, cho rằng mỹ nữ chưa bao giờ được trời ban cho khả năng đó mà thôi!"

" Hừ! Lý do đó của ngươi! Cứ thử vài lần sẽ rõ!"

" Được rồi! Ta đây sẽ lại lãnh giáo hai chiêu của ngươi, là sân bay Cảng Hạo phải không?"

Ta chuẩn bị lấy GPS ra, một tháng nay GPS vẫn là bạn tốt của ta!

" Ừ! Không sai! Ngươi không biết đường sao? A đúng rồi, ngươi mới tới một tháng mà thôi! Ngươi không cần lấy ra đâu, người hướng dẫn bên cạnh ngươi này!"

" A ! Phải rồi! Ta sợ ngươi lên xe buồn ngủ, mặc kệ ta chết sống!"

" Hừ! Ta là người như thế sao? Ta còn chưa trang điểm nha! Ngươi hiện tại vẫn đi thẳng đi, thấy cái bách hóa bán hàng thì quẹo trái, đi thẳng thì vẫn đi ra, chỉ là cái đường đó đi lâu lắm!"

" Cái đó cùng đường với công ty ta mà! Thật tốt quá! Trở về không sợ lạc đường !" Kỳ thực trong lòng ta đang suy nghĩ, cô ấy căn bản là không cần trang điểm, thần sắc của da đều tốt làm cho ta đố kỵ, thế nhưng, có lẽ tiếp viên hàng không dù lúc rảnh rỗi cũng sẽ trang điểm!

" Ha ha! Chúc mừng ngươi!"

" Chúng ta chưa từng tự giới thiệu nhỉ! Ta là Lâm Úy, còn ngươi?"

" Tự giới thiệu của ngươi ngắn quá rồi! Thừa dịp ta đang trang điểm không nói chuyện được, ngươi trước nói nhiều một chút đi!"

" Nào có như vậy ! ! Vậy ngươi nói tên trước đã!"

" Để lát nói chung luôn, nhanh lên một chút! Ngươi người ở nơi nào?"

" Ở nông thôn == "

Tiếp viên hàng không hóa đá, thong thả chuyển mắt qua trừng ta. . . .

" Được rồi! người Đông Hương! Đại học độc tư quản, vốn là ba ta muốn ta ở lại Đông Hương làm nông, đối với ngươi có thể không thích, hiện tại là lập trình viên, 24 tuổi, đối đồ ăn không chọn lựa! Dễ nuôi! Ừ. . . . Ta thích ăn ba nhạc! == "

" Ha ha ha ha, buồn cười quá đi!"

" Cái gì cơ! ! Ngươi hiện tại trang điểm xong rồi có đúng không! Tới ngươi nói đó !"

" Còn chưa xong, bất quá ta xem ngươi là chờ không nổi nữa . Ta là Phạm Dĩ Nhiên, là người Quan Đông, từ nhỏ đã nghĩ phải đi vòng quanh thế giới, cho nên bay lên trời vẫn luôn là nguyện vọng của ta, ta thích bay, tuy rằng mệt chết đi, thế nhưng mỗi lần mở cửa cabin, thấy được bầu trời của quốc gia khác, đều làm cho tâm tình của ta rất yên bình!"

Phạm Dĩ Nhiên nhìn ta bên này tiếp tục nói, " ừ, ta lớn hơn ngươi ba tuổi, thích ẩm thực các quốc gia, thích nấu nướng, ta cũng thích ba nhạc. . ."

" Phụt!"

Chúng ta hai người đều nở nụ cười!

Trên đường thường thường có chút ổ gà, lắc lư lắc lư, Lâm Úy rất sợ đem lông mi Phạm Dĩ Nhiên bay đi mất! Nhưng nhìn cô ngồi như thái sơn, một điểm bất thuận cũng không có!

" Ghê thật! Không đơn giản nha! Xe này lắc lư như vậy, ngươi còn vẫn tiếp tục trang điểm được!"

" Hắc! Ngươi lại xem thường ta, trình độ ngồi vững, là kỹ năng mà mỗi một người làm tiếp viên hàng không đều phải trang bị, đúng không? Huống chi, năm năm nay ta đều là như thế kêu tắc xi, trang điểm, đi làm! Chút lắc lư nhỏ này, không làm khó được ta!"

" Bội phục!"

. . .

" Ta ba ngày sau mới vừa về, sau lúc đó sẽ mời ăn!" Phạm Dĩ Nhiên trước lúc xuống xe nói.

" Một lời đã định!"

Nhìn cô ấy đi vào sân bay người đến người đi, không biết vì sao, cô gái này lại làm ta có cảm giác muốn thân cận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: