Hồi 21: Tâm đồng nhất thể P.1

Em nghĩ điều tốt nhất chúng ta có thể làm hiện tại là buông bỏ đi chấp niệm và bóng ma của bản thân, nếu cứ để chúng tồn tại em sợ cả hai sẽ lại cách xa nhau như mở đầu của một vở bi kịch.
Dụ Ngôn hai tay giữ lấy đôi gò má trắng nỏn của người đối diện, mắt nàng mở to tròn con ngươi màu nâu cứ thể nhìn thẳng vào người, đôi môi đỏ mọng chu ra giọng hoá tông ngọt như một hài tử vòi kẹo.
Đới Manh mặc nàng tỏ vẻ đáng yêu vẫn không gật đầu chấp thuận mong muốn kia, ngài chống tay một bên nhìn nàng phụng phịu giận dỗi nhìn sao thật khả ái hơn dáng vẻ giả khi nãy.
"Rõ ràng là ngài không quan tâm ta! Người ta xin gãy lưỡi vậy mà không cho, hứ giận không thèm ngài nữa ta sẽ đi với Tôn Cường và Tăng Uy Mãnh!" - Dụ Ngôn tay chống hông, mặt vểnh cao.
Lần này Đới Manh thật sự bị tác động, tay vừa pha trà vừa dùng chất giọng chua nhất nói với nàng: "Nàng nghĩ họ dám hay không?! Nàng ngoan đi nếu không ta bế lên giường cột lại thành cái bánh lớn đấy!"
"Ngài dám sao?!" - Dụ Ngôn cười khẩy ngài, trò con nít đem dùng với nàng.
Còn đang làm giá khinh lấy lời Đới Manh thì thân người Dụ Ngôn đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Đới Manh lực tay rõ ràng dụng sức ném nàng lên giường thô bạo, tiếp đến quấn nàng trong lớp chăn bông dùng dây màn treo cố định lại, phía Dụ Ngôn là bất lực kêu thế nào ngài cũng không dừng lại.
"Lần sau không được thách bổn vương!" - Đới Manh trưng bộ mặt tra không tả nổi cười nhếch mép.
Dụ Ngôn bé nhỏ chịu uất ức mắt lưng trừng long lanh, miệng bắt đầu mếu: " Người không thương ta! Thô bạo với ta, làm lơ lời ta!"
Người xưa nói quả không sai, nước mắt chính là thứ vũ khí có sức mạnh hơn cả đao kiếm, Đới Manh chỉ muốn nàng tịnh dưỡng thêm nhưng nàng nằng nặc đòi ra ngoài tham gia lễ hội của Tây Thổ, thấy nàng buồn quay lưng đi không nhìn ngài nữa cũng yếu lòng mà hạ giọng dỗ dàng bảo bối.
"Ngôn Ngôn, ta thương nàng mà! Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi, đừng im lặng với ta như thế này!" - Tay Đới Manh vỗ vỗ lên vai nàng, giọng nhỏ nhẹ.
Dụ Ngôn mặt thật sự cười rồi, nhích khối chăn kia quay lại vẫn bộ mặt uỷ khuất: "Từ đầu như vậy phải hơn không?! Cởi dây cho ta đi, Manh Manh!"
Ngài đang suy nghĩ có phải mình bị nàng lừa hay không, mà thôi bị nàng lừa cũng được, nàng muốn gì ngài đều chiều theo. Nhanh chóng thoát ra, Dụ Ngôn bật người hai tay ôm cổ Đới Manh kéo lại giảm khoảng cách của cả hai, đôi môi đo đỏ hay vểnh của ngài không bao lâu đã bị đôi môi nhỏ mỏng của nàng chiếm lấy, lúc đầu khá bất ngờ nhưng rồi Đới Manh cũng nhanh chóng theo kịp nhịp độ, từ cái hôn phớt ngọt ngào tham luyến thành nụ hồn cháy rực của ái tình, đến khi buồng phổi cạn kiệt Dụ Ngôn dùng tay đẩy Đới Manh ra mà hô hấp lại.
Đôi mắt cả hai đổ ngầu vì cái nóng của cơ thể nhưng rồi cũng dần về nguyên thuỷ, Đới Manh nhìn gò má nàng ửng hồng, đôi môi sưng đỏ mà mỉm cười ôn nhu kết thúc sự tình bằng cái hôn ấm áp trên trán nàng.

Tây Thổ mỗi năm đều tổ chức lễ hội cầu mưa mong cho mùa màng bội thu cơm no áo ấm, ở đây trang trí không phải màu đỏ rực như nước ngài mà thay đó là màu xanh của lúa mạ nhìn thanh mát hơn, Dụ Ngôn bên cạnh tay ôm lấy cánh tay Đới Manh nhìn phố xá nhộn nhịp nàng hết chỉ món này lại đòi đi chỗ kia, ngài bên cạnh cũng theo ý nàng lấy món nào liền móc bạc ra trả, nàng đút món nào là ăn món đó dù mùi vị có phần cay so với khẩu vị thanh đạm của mình.
Cả hai dừng lại một nơi diễn tạo kỹ, nhiều trò được diễn ra rất ngoạn mục lại công phu tiếng vỗ tay vang rõ chiếc chiêng đồng leng keng từng đồng xu tiền thưởng, đến chỗ Đới Manh ngài đặt cả lượng bạc vào làm người mãi nghệ kia cúi đầu cảm tạ.
Màn biểu diễn tiếp theo là nuốt lửa, một thiếu niên tuổi không quá mười lăm thân rắn rỏi da vẻ rám nắng đầu cạo trọc, thân thủ rất nhanh nhẹn nuốt ngụm dầu cậu thi triển phun lửa toé lên mọi người xung quanh trầm trồ tán thưởng, tiếp đến là màn xiếc ghế quay đĩa của hai tiểu cô nương tóc búi hai cục tròn trông thật khả ái, Dụ Ngôn xuyên đến đây cũng lâu nhưng lần đầu xem kỹ nghệ thật thích thú làm sao, Đới Manh thấy nàng cười tít mắt như vậy gật gù hài lòng thưởng bạc càng lớn.
Hai người đi chơi cũng đã tới buổi đêm, không khí sôi nổi vẫn tiếp tục có phần lớn hơn buổi sáng, ngồi trong một tửu lâu trên cao gọi vài món ăn cùng ấm trà ngắm pháo hoa là tuyệt nhất.
Đới Manh gắp thức ăn vào chén nàng, ngài gọi đa phần món thanh đạm không muốn nàng ăn món cay nhiều dầu mỡ, Dụ Ngôn thì ngược lại gắp đầy chén ngài toàn thịt muốn tẩm bổ cho ngài có da thịt hơn. Bữa cơm diễn ra hạnh phúc dường nào, không rôm rả chuyện trò như mọi người chỉ là hai con người yên ắng gắp thức ăn cho nhau, đôi lúc lại đưa khăn lau vết thức ăn lẫn nhau. Cơm nước no say, ấm trà xanh cũng được đưa lên, gió đêm thổi vào làm nàng khẽ run lên hai tay áp vào tách trà nóng mà sưởi ấm, Đới Manh ngồi dậy khoác ngoại y của mình cho nàng rồi mới an ổn thưởng thức vị trà.
Pháo hoa sau cùng cũng bắt đầu, bầu trời đêm bỗng toả sáng đầu màu sắc, từng người đứng lại ngước nhìn chắp tay cầu nguyện ước muốn của bản thân, còn ở nơi cao lầu một kinh diễm mỹ nữ đầu đang tựa vào vai tuấn mỹ cao lãnh kế bên, hai bàn tay mười ngón đan xen nhắm mắt lại cùng ước nguyện.
Đới Manh vuốt ve mái tóc đen mang hương lài thanh mát của Dụ Ngôn, từ tay áo lấy ra một chiếc trâm bạc điểm hoa lan trên đó dịu dàng cài lên cho nàng, Dụ Ngôn đưa tay sờ lên nó ngay lập tức khoé môi mỉm cười cây trâm ngày nào thật sự là dành cho mình.
"Ta tưởng ngài sẽ tặng Mạc Hàn!" - Dụ Ngôn rút vào người ngài tìm hơi ấm.
"Ta thấy nàng mang phù hợp hơn!" - Đới Manh choàng tay ôm lấy thân người Dụ Ngôn.
"Có những vật chỉ phù hợp khi trong tay người thích hợp! Cũng giống như Dụ Ngôn là mảnh ghép còn khuyết của Đới Manh vậy!" - Lời nói chân thật bầy tỏ từ phía Đới Manhkhiến phiến hồng ngại ngùng nơi Dụ Ngôn xuất hiện.
"Ừ, ta là của ngài! Và ngài cũng mãi là của ta!" - Dụ Ngôn giọng đầy tâm tư.
Đới Manh hôn lên đỉnh đầu nàng: "Ừ ta cũng là của nàng, mọi thứ của ta cũng sẽ là của nàng!"
Pháo hoa ngoài trời phát sáng rực rỡ như những đoá hoa muôn sắc đang thi nhau đua nở, nơi nào kia cũng nở rực mối tình của hai con người thuộc về hai thế giới nào ngờ lại hoà hợp đến vô cùng đến mức nhịp đập của trái tim cũng đều đặn như nhau.

Lễ hội cũng kết thúc, hai người lên kiệu về lại hoàng cung đi qua cổng thành thì bị chặn lại, rời khỏi kiệu Đới Manh mắt sắc lạnh nhìn người trước mặt thân người chắn trước Dụ Ngôn thể hiện sự che chở đối với nàng.
Bước đi đổng đảnh hai bên hông uốn cong đánh qua lại theo bước chân của chủ nhân, thanh y trang nhã nhưng chìm trong cái chói loá của trang sức đeo khắp người, Đới Manh mặc kệ người kia trực tiếp nắm tay Dụ Ngôn đi ngang qua.
"Đứng lại! Ngài bước tiếp ta e không niệm tình nữa đâu!" - Lời người kia vừa nói binh lính xung quanh liền rút giươm khỏi bao.
Đới Manh cười khinh bỉ xoay người nhìn nàng ta, giọng lạnh lùng: "Quận chúa lại muốn gì?"
Châu Tử Thiến đi tới tay vuốt qua xương quai hàm Đới Manh, tặc lưỡi một cái xong quay qua nhìn Dụ Ngôn bên cạnh ngài mắt nhìn khinh thường.
"Lâu ngày ta chưa có cơ hội trò chuyện với Manh vương, sáng nay liền chạy qua tính mời ngài cùng tham gia lễ hội thì mới hay tin ngài đã ra ngoài. A thì ra là đi cùng bằng hữu làm ta cả ngày bồn chồn, nóng rực chờ!" - Châu Tử Thiến kết câu đầy vị chua chát.
"Đây không phải bằng hữu, Dụ Ngôn là hôn thê của bổn vương! Trời cũng đã tối, hai ta cả ngày dạo chơi cũng thấm mệt xin phép rời đi!" - Đới Manh lời chắc chắn khẳng định một gáo nước lạnh dập đi người kia.
Nghe được ngụ ý trong lời nói, Châu Tử Thiến mặt trắng cũng hoá đỏ nghiến răng ken két kiềm lại tức giận của bản thân, nhưng nhìn hai người tình ý nồng đượm trước mắt cũng không bình tĩnh nữa giật lấy thanh gươm trong tay hộ vệ trảm tới Dụ Ngôn, Đới Manh kinh hãi không nghĩ nhiều tay hất thanh gươm đi vì thế lãnh một vết máu lập tức tuôn ra còn Châu Tử Thiến lại bật người hưởng ngược lại lực trảm của mình lưỡi gươm đâm vào vai, nàng ta thét lên đau đớn.
Đới Manh không quan tâm tới chỉ nhìn Dụ Ngôn xem có bị thương hay không, còn nàng thì lại lo lắng xé vạt áo quấn quanh vết thương của ngài cầm máu lại, nhanh chóng trở về băng bó cẩn thận.
Sự tình Châu Tử Thiến bị thương đã kinh động đến Châu Bình Vương, Triệu Tiểu Đường đang ở tẩm cung của Ngu Thư Hận nhận được tin báo cũng bất ngờ mà nhanh chóng đi xem tình hình.
Biển cả thanh bình bất chợt vì một cơn gió lại nổi gợn sóng, bầu trời trong xanh vội vàng kéo mây đen phủ kín. Ải này lại chông gai hay chỉ là sự xúc tác cho một điều gì đó cho hai ta.
End 21.
Tác giả: Tôi ngoi lên rồi đây, các bạn có nhớ tôi không nè? Để lại bình luận cho tôi làm động lực nha! 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro