Chương 23.

Rất nhanh, Phùng Chính Hạo nhận được cuộc gọi của Từ Nham, thông báo mọi việc đã xong xuôi, rồi thúc giục chú ta nhanh chóng chuyển tiền.

Phùng Chính Hạo nở nụ cười man rợ, chuyển số tiền một triệu còn lại cho đối phương.

Một triệu để mua mạng của Phùng Miêu Miêu, quá hời, chú ta thu được nhiều hơn thế nhiều.

Quả nhiên, hơn mười phút sau, chú ta lại nhận được cuộc gọi từ anh cả, nói Miêu Miêu gặp tai nạn giao thông vào sáng nay, bảo chú đến bệnh viện ngay.

Phùng Chính Hạo cười càng tươi rói, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho nghe thật đau khổ, nói rằng mình sẽ đến ngay.

Đến bệnh viện, Phùng Chính Hạo nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, thay đổi vẻ mặt thành ra đau buồn, rồi đến bên ngoài phòng bệnh.

Cha Phùng ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, cau mày nhìn vào trong, mẹ Phùng cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Thấy vậy, Phùng Chính Hạo òa khóc nức nở, “Miêu Miêu ơi, cô cháu gái ngoan của chú, sao con lại xui xẻo như vậy chứ?”

Cha Phùng liếc nhìn người em trai này một cái, lạnh lùng nói, “Chú đã đến rồi.”

Phùng Chính Hạo vội vàng an ủi, “Anh cả, chị dâu, hai người cũng đừng quá đau buồn, Miêu Miêu sẽ không sao đâu. Nếu có gì, để em chăm sóc cho hai người.”

Ánh mắt cha Phùng lộ rõ sự thất vọng, thở dài một hơi thật sâu, “Không cần đâu.”

Phùng Chính Hạo đang âm thầm vui mừng trong lòng, thì bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng chú ta, “Cha mẹ, con vừa đi mua chút đồ ăn sáng, hai người chưa ăn gì phải không?”

Phùng Chính Hạo quay đầu lại, kinh hãi nhìn Thư Thanh Thiển đứng trước mặt mình, không thể tin được mà hỏi, “Sao con lại ở đây?”

Thư Thanh Thiển mỉm cười nhẹ nhàng, “Con không ở đây thì phải ở đâu?”

“Anh cả nói con gặp tai nạn, sao con lại không sao?”

Thư Thanh Thiển đưa thức ăn cho cha Phùng, “Sáng nay có một tài xế lái xe đâm thẳng vào con, nhưng con đã tránh được. Tài xế đó đâm vào tường, giờ đang nằm viện rồi.”

Đúng lúc này, hai cảnh sát bước ra từ thang máy, đi thẳng đến chỗ Phùng Chính Hạo và còng tay chú ta lại.

Phùng Chính Hạo mặt tái mét, hoảng hốt hỏi, “Các người làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi?”

Thư Thanh Thiển lạnh lùng nhìn Phùng Chính Hạo, “À quên nói với chú, vì nghi ngờ có người cố ý gây án nên con đã báo cảnh sát. Mười lăm phút trước, cảnh sát đã tìm thấy một triệu đồng trong tài khoản của chú được chuyển vào tài khoản của người nhà tài xế. Chú tự ra đồn giải thích đi.”

Phùng Chính Hạo cuối cùng cũng bật khóc, chỉ trong một ngày, tâm trạng của chú ta từ trên đỉnh rơi xuống vực sâu. Chú ta mới hiểu ra rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Thư Thanh Thiển.

Với đủ bằng chứng về vụ tai nạn và những bằng chứng khác về tội tham ô của Phùng Chính Hạo mà cha Phùng đã cung cấp, Phùng Chính Hạo bị kết án chung thân vì tội tham ô và cố ý gây thương tích.

Chuyện của Phùng Chính Hạo cuối cùng cũng kết thúc. Thư Thanh Thiển một lần nữa mở hệ thống của mình.

Nhân vật: Phùng Miêu Miêu

Giá trị sinh mệnh: 25/100 (Nhắc nhở: Khi giá trị sinh mệnh đạt 100, nhân vật sẽ tự động biến mất khỏi thế giới này)

Nội dung nhiệm vụ: Thực hiện ước nguyện của nguyên chủ, ngăn chặn công ty phá sản

Độ khó nhiệm vụ: S

Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 90% Đang đánh giá

Không ngờ còn sót lại mười phần trăm nữa. Thư Thanh Thiển phân tích sơ qua, nghĩ rằng chắc chắn phải giải quyết xong chuyện của Sở Ngưng Tuyết mới được, thế là âm thầm bắt đầu trả thù Sở gia một cách điên cuồng.

Quả thật, Sở Ngưng Tuyết là một đối thủ khó nhằn. Thư Thanh Thiển vốn đã âm thầm gây áp lực lên Sở gia nhiều lần, nhưng kể từ khi Sở Ngưng Tuyết trở về, mọi chuyện đã khác.

Dù có trong tay thông tin nội bộ của đối phương, Thư Thanh Thiển vẫn thất bại nhiều lần.

Phải nói rằng Sở Ngưng Tuyết là một thiên tài kinh doanh, tư duy linh hoạt, phản ứng nhanh nhạy. Có cô ấy, Sở gia sẽ không dễ dàng sụp đổ.

Gần đây, tập đoàn Sở Thị bao trùm bởi một bầu không khí u ám, ai nấy đều bất an.

Sở Ngưng Tuyết vừa bình phục một chút đã quay lại công ty. Gần đây, công ty có quá nhiều việc phải làm, khiến cô bận rộn đến mức sức đầu mẻ trán.

Không biết vì sao, công ty liên tục mất đi nhiều hợp đồng lớn. May mà có cô về, tình hình mới tạm ổn, nhưng cũng không thể xoay chuyển tình thế. Thậm chí, lần đấu thầu tưởng chừng như chắc thắng này lại thất bại trước tập đoàn Phùng Thị.

Chính vì thất bại trong cuộc đấu thầu này mà cổ phiếu của công ty liên tục giảm sàn trong ba ngày liên tiếp, giá trị thị trường bốc hơi hàng trăm triệu.

Sở Ngưng Tuyết đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời âm u mà suy nghĩ miên man.

Phùng Thị, Phùng Miêu Miêu.

Rốt cuộc cô muốn gì?

***

Thư Thanh Thiển đã bị bản thân nhốt trong phòng hơn nửa tháng.

Trong suốt nửa tháng đó, nàng chẳng làm gì cả, chỉ ngủ dậy rồi xem phim, sống một cuộc sống vô cùng thoải mái. Nàng cảm thấy rất hài lòng.

Hôm nay, tình cờ lướt qua kênh tài chính, nàng lại thấy tin tức về tập đoàn Sở Thị. Hiện tại, tập đoàn Sở Thị đang rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu liên tục giảm sàn.

Thư Thanh Thiển nhíu mày khi đọc tin này, nhanh chóng nhận ra đây chắc chắn là việc do một bản thể khác của mình gây ra.

Không được, “mình” đang làm gì vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế này, nàng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng nhận ra tình hình nghiêm trọng, nàng không thể lơ là nữa, phải tìm cách thoát ra.

Những ngày qua, Thư Thanh Thiển đã khám phá kỹ căn phòng này, nàng biết rõ rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể trốn thoát, buộc phải cầu cứu bên ngoài.

Thư Thanh Thiển quyết định đánh cược một ván.

Nàng chất tất cả ga giường, vỏ gối ở cửa rồi đốt lên, sau đó dập tắt. Ngay lập tức, một lượng khói lớn cùng mùi khét lẹt bao trùm căn phòng, nàng lặp lại hành động này nhiều lần, khói lọt ra ngoài qua khe cửa.

Thư Thanh Thiển đứng ở lỗ thông hơi, lặng lẽ quan sát. Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng có người phát hiện ra sự bất thường, nghĩ rằng có đám cháy, vội vàng gọi cứu hỏa.

Đội cứu hỏa nhanh chóng đến hiện trường, phá cửa xông vào, nhưng không tìm thấy dấu hiệu cháy nổ nào. Và rồi, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Thư Thanh Thiển bước ra.

***

Đêm xuống, ánh trăng tròn sáng tỏ.

Chiếc đèn chùm pha lê hình hoa với những cánh hoa rỗng tinh xảo chiếu sáng rực rỡ khắp sảnh tiệc. Hương thơm của thức ăn lan tỏa khắp hội trường, cùng với tiếng đàn piano du dương, cả hội trường trở nên nhộn nhịp, mọi người trò chuyện rôm rả.

Thư Thanh Thiển đi giữa đám đông, trên môi luôn nở nụ cười nhạt.

Hôm nay là một bữa tiệc kinh doanh, quy tụ toàn những doanh nhân thành đạt, mỗi người đều đi cùng bạn đời, chỉ có Thư Thanh Thiển đến một mình.

Rất nhanh, nàng đã phát hiện ra Sở Ngưng Tuyết trong sảnh.

Hôm nay, Sở Ngưng Tuyết diện một chiếc váy dạ hội dài màu đen, phần eo được điểm xuyết bởi ren hoa, tôn lên vòng eo thon thả. Váy dài quét đất, che khuất mắt cá chân, trên váy còn thêu những họa tiết hoa văn tinh xảo, đính đầy những viên kim cương lấp lánh, trông vô cùng lộng lẫy. Tóc cô buông xõa, uốn lọn nhẹ nhàng, gương mặt trang điểm tinh tế, toát lên vẻ sang trọng và quyến rũ.

Ngay khi xuất hiện, Sở Ngưng Tuyết đã thu hút mọi ánh nhìn. Bên cạnh vẻ đẹp kiêu sa, địa vị của cô cũng là một yếu tố thu hút sự chú ý. Sở Ngưng Tuyết sở hữu một vẻ đẹp thanh lịch quý phái, cử chỉ tao nhã, quả thực là một người phụ nữ hoàn hảo.

Thư Thanh Thiển cũng không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô. Phải thừa nhận, cô ấy rất đẹp, rất hợp gu mình.

Sở Ngưng Tuyết đi cùng Tề Dao. Hôm nay, Tề Dao mặc một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, cổ áo đính ngọc trai, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự bối rối.

Tề Dao liên tục nhìn quanh một cách lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một buổi tiệc sang trọng như vậy, cô cảm thấy vô cùng lạc lõng và sợ mình sẽ mắc phải sai lầm nào đó.

Sở Ngưng Tuyết thong thả bước vào sảnh, ánh mắt dừng lại trên người Thư Thanh Thiển.

Tối nay, Thư Thanh Thiển mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi, trông rất đơn giản nhưng lại vô cùng thanh lịch. Trên cổ nàng đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai xanh dương, cùng đôi bông tai ngọc trai xanh dương, tạo nên một tổng thể hài hòa. Tóc nàng búi cao, chỉ để lại một vài lọn tóc mai buông xõa, trông khác hẳn so với vẻ ngoài thường ngày.

Sở Ngưng Tuyết tiến đến bên cạnh Thư Thanh Thiển, trên môi nở một nụ cười, “Lâu rồi không gặp, Phùng tổng ngày càng xinh đẹp. Chúc mừng.”

“Sở tổng quá khen.” Thư Thanh Thiển cười nhạt.

Sau khi ra ngoài, nàng đã tìm hiểu mọi chuyện và biết được rằng “mình” đã âm thầm gây ra những tổn hại cho tập đoàn Sở Thị. Khi kiểm tra lại tiến độ nhiệm vụ, nàng phát hiện ra rằng độ hoàn thành đã giảm từ 20% xuống còn 10%.

Thư Thanh Thiển: Tôi có một điều không biết có nên nói ra hay không.

Thư Thanh Thiển vội vàng dừng mọi kế hoạch tấn công vào tập đoàn Sở Thị. Bản thân nàng cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

“Phùng tổng quá khiêm tốn rồi.” Sở Ngưng Tuyết nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng, Thư Thanh Thiển vội vàng muốn giải thích.

Tề Dao không hiểu cuộc trò chuyện của hai người, đành ngồi ăn buffet một mình. Nhìn thấy Sở Ngưng Tuyết và Thư Thanh Thiển đứng nói chuyện cạnh nhau, một đen một trắng, lại cao ngang nhau, cô chợt thấy hai người họ rất xứng dôi.

Cảm thấy mình không thuộc về thế giới này, Tề Dao nhìn chiếc bánh trứng trong tay mà thấy chán ngán, cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa.

Rất nhanh, bản nhạc du dương trong sảnh tiệc chuyển sang điệu valse. Nhiều cặp đôi bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc.

Sở Ngưng Tuyết bỏ qua Thư Thanh Thiển, đi đến bên cạnh Tề Dao và nắm lấy tay cô, cùng cô nhảy một điệu.

Thư Thanh Thiển ngồi một mình, chống cằm nhìn hai người họ nhảy.

Khi điệu nhảy kết thúc, vì vết thương ở chân chưa hoàn toàn lành, Sở Ngưng Tuyết không thể đứng lâu nên cũng đến ngồi xuống nghỉ ngơi. Thư Thanh Thiển vừa định tiếp tục cuộc trò chuyện thì Tề Dao lại đến bên cạnh, mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Miêu Miêu, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?”

Thư Thanh Thiển hơi bất ngờ, sau một lúc do dự, nàng gật đầu đồng ý.

Sở Ngưng Tuyết đứng bên cạnh, nghiến răng ken két, không biết mình đang ghen tị với ai. Cô lạnh lùng nói: “Không được nhảy.”

Tề Dao dừng tay lại, mỉm cười nhìn Sở Ngưng Tuyết: “Ngưng Tuyết, em chỉ thấy Miêu Miêu ngồi một mình nên muốn rủ cô ấy nhảy thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”

“Cô ta muốn nhảy thì nhảy với tôi, em không được phép nhảy với cô ta!” Sở Ngưng Tuyết hừ lạnh.

Tề Dao: “...” Cảm giác có gì đó sai sai.

Sau đó, Sở Ngưng Tuyết kéo Thư Thanh Thiển vào điệu nhảy. Thư Thanh Thiển đành phải cứng nhắc theo điệu nhảy của cô.

Sở Ngưng Tuyết ôm eo Thư Thanh Thiển, tự nhiên nhảy phần của nam, còn Thư Thanh Thiển hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng đối phương, rồi bắt đầu nhảy phần của nữ.

Trong một thế giới cởi mở với tình yêu đồng giới, việc thấy hai cô gái ôm nhau nhảy không có gì là lạ, mọi người còn dành cho họ những ánh nhìn ngưỡng mộ.

Đây là lần đầu tiên Thư Thanh Thiển nhảy với một cô gái. Khoảng cách giữa hai người quá gần, họ có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nhau. Đôi môi đối phương gần đến mức Thư Thanh Thiển có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh.

Cả hai cùng uyển chuyển theo điệu nhạc, váy áo bay lượn, tạo nên những đường cong mềm mại.

Sở Ngưng Tuyết cũng trở nên dịu dàng hơn, cô hỏi: “Tại sao cô lại làm như vậy?”

Thư Thanh Thiển biết Sở Ngưng Tuyết đang nói về việc nàng gây khó dể cho tập đoàn Sở Thị. Thực ra nàng cũng muốn hỏi tại sao, nhưng giờ không phải lúc thích hợp.

Sở Ngưng Tuyết đã cho nàng cơ hội để giải thích.

Thư Thanh Thiển do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nói: “Thật ra, mình thích cậu. Mình làm vậy chỉ để thu hút sự chú ý của cậu thôi. Mình sẽ trả lại mọi thứ cho tập đoàn Sở Thị.”

Sở Ngưng Tuyết nhìn Thư Thanh Thiển với ánh mắt nghi ngờ. Có loại thu hút sự chú ý như vậy hả?

Thư Thanh Thiển chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Thật mà, mình hứa sẽ không làm thế nữa. Cậu đồng ý cho mình theo đuổi cậu được không?”

Ánh mắt tha thiết, chân thành và nóng bỏng.

Sở Ngưng Tuyết hơi nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương.

Sau đó, cả hai không nói gì nữa, cứ thế nhảy hết bài rồi mới buông tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro