Chương 48.
Gió mùa Tây Bắc gào thét dữ dội, tuyết bay mù mịt. May mà trong phòng có lò sưởi ấm áp, không cảm thấy lạnh.
Liên Nhi nhận ra tình hình nghiêm trọng, mấy ngày nay ít nói hơn. Lúc này, cô bé ngồi ở một góc, tay cầm kim chỉ đang thêu túi.
Thư Thanh Thiển nghe tin Hoàn Nhan Khố Nguyên đến, cuối cùng cũng buông cuốn sách đang đọc, vươn vai một cái.
“Liên Nhi, mang cho ta cái áo choàng.”
“Tiểu thư, người định ra ngoài sao? Nhưng ngoài trời lạnh lắm, thân thể người lại yếu.” Thấy tiểu thư nhất quyết muốn ra ngoài, Liên Nhi đành phải gác kim chỉ, lấy áo choàng khoác lên cho Thư Thanh Thiển, rồi theo nàng ra khỏi phòng.
Thư Thanh Thiển mở cửa, gió lạnh thổi ào ào, táp vào mặt như dao cắt.
Thư Thanh Thiển siết chặt chiếc áo choàng lông cáo viền gấm, rồi bước ra khỏi phủ tướng quân.
Đi lên tường thành, thu cả thành Lĩnh Bắc vào tầm mắt, Thư Thanh Thiển nhìn những bông tuyết trắng xóa, trời đất một màu, cảm thấy lòng mình thư thái.
Đã mấy năm rồi nàng đến Lĩnh Bắc, vì sợ lạnh nên nàng luôn thích ở trong phủ. Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài vào một ngày lạnh như này, ngắm cảnh đẹp như vậy, mới thấy mình đã bỏ lỡ nhiều điều.
Lúc này, đại quân của Hoàn Nhan Khố Nguyên đang ở cách đó không xa, chỉ thấy một mảng trắng mênh mông, hòa lẫn vào cả một khoảng không, không thấy điểm cuối.
Kim quốc quân dựa vào tuyết để tiến quân, nếu không đề phòng, biết đâu đã bỏ qua địch nhân.
Thư Thanh Thiển nhìn mảng trắng xóa xa xa, cảm giác như có một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình trong tuyết, muốn nuốt chửng mọi thứ.
“Ú... ú... ú...”
Tiếng kèn hiệu tấn công vang lên.
Gió mạnh thổi tung lá cờ, ba chữ “Tiêu gia quân” bay phấp phới.
Trận chiến sắp bùng nổ.
Hoàn Nhan Khố Nguyên vốn là con thứ mười bảy của hoàng đế Kim quốc. Mẫu thân hắn vốn là một nô lệ, không được chú ý giữa đám hoàng tử, nhưng lại bất ngờ giành được ngôi vị, tất cả là nhờ hắn khác biệt so với các hoàng huynh khác.
Từ nhỏ, Hoàn Nhan Khố Nguyên đã say mê văn hóa Trung Nguyên. Trong vương phủ của mình, hắn tập hợp một nhóm lớn các mưu sĩ, kết giao nhiều văn nhân Trung Nguyên, dần dần hiểu rõ tình hình đất nước Trung Nguyên, lòng càng thêm hướng về Đại Tề. Hắn đầy tham vọng, mục tiêu của hắn không phải là Kim quốc, mà là Đại Tề. Vì vậy, sau khi lên ngôi, hắn không ngừng tăng cường sức mạnh, chờ đợi thời cơ này.
Hoàn Nhan Khố Nguyên rất giỏi dùng mưu kế đánh lạc hướng, nên trước đó đã tung tin đồn giả, huy động toàn lực quốc gia tấn công Lệ Châu, nhưng thực tế chỉ phái đi vài vạn quân.
Hắn đang chờ đợi Tiêu Tòng Vân rời khỏi thành Lĩnh Bắc, rồi đích thân dẫn đầu hai mươi lăm vạn quân tinh nhuệ tấn công thành Lĩnh Bắc, lúc đó có thể thẳng tiến về phía Nam, vào thẳng kinh thành.
Lúc này, khi đến gần thành Lĩnh Bắc, Hoàn Nhan Khố Nguyên càng thêm kích động, ra lệnh cho quân lính tiến công với tốc độ cao nhất.
Hoàn Nhan Khố Nguyên định đánh úp bất ngờ, nhưng khi đại quân tiến gần thành Lĩnh Bắc, đột nhiên có nhiều binh sĩ cùng ngựa rơi xuống những cái hố sâu. Trong hố có cắm đầy những cây lao sắt nhọn, những chiếc que tre sắc bén, trước đó bị lớp tuyết mỏng che phủ nên không nhìn thấy, vì vậy nhiều binh sĩ và ngựa bị thương rơi xuống hố, bị đâm xuyên, không kịp trở tay mà chết, kỵ binh tổn thất nặng nề, xe công thành cũng không thể tiến lên.
Từ xa, Hoàn Nhan Khố Nguyên nhìn thấy trên tường thành có một nữ tử đang đứng. Nữ tử ấy trông có vẻ yếu đuối, khoác trên mình chiếc áo choàng lông đỏ rực, đứng giữa gió tuyết, ra lệnh canh giữ chặt cổng thành.
“Bắn tên.”
Mưa tên dày đặc phủ xuống, quân Kim lập tức hỗn loạn.
May mắn thay, Hoàn Nhan Khố Nguyên phản ứng rất nhanh, thay đổi chiến thuật, lệnh cho bộ binh cầm khiên tiến lên phía trước, quân đội từ từ di chuyển về phía trước. Không ngờ, cổng thành đột nhiên mở ra, một nhóm kỵ binh hạng nặng xông ra, vung kiếm chém giết tàn bạo, rồi lại rút lui nhanh như chớp.
Hoàn Nhan Khố Nguyên tức muốn hộc máu, nhưng không dừng cuộc công thành.
Trong thành Lĩnh Bắc hiện giờ chỉ có vài vạn binh sĩ, còn quân của hắn gấp năm lần. Cho dù dùng chiến thuật biển người, hắn cũng nhất định phải chiếm được thành.
Tiếng kèn hiệu vang vọng trời cao, toàn quân bắt đầu tăng tốc, mặt đất rung chuyển, giống như một cơn lốc xoáy quét qua đồng bằng, cuồn cuộn dữ dội ập đến.
Không khí chết chóc khiến người ta khiếp sợ.
Liên Nhi chưa bao giờ chứng kiến cảnh chiến tranh tàn khốc như vậy. Băng tuyết trắng xóa giờ đây đã nhuộm đỏ máu, không khí nồng nặc mùi tanh, những xác chết chất thành đống như những ngọn núi nhỏ, khuôn mặt của những binh sĩ trở nên dữ tợn đến mức nghẹt thở.
Thấy Liên Nhi run rẩy không ngừng, Thư Thanh Thiển muốn cô bé trở về.
“Không sao đâu, chúng ta sẽ thắng.”
Nhưng Liên Nhi lắc đầu, khăng khăng ở bên cạnh Thư Thanh Thiển.
Từ nhỏ Liên Nhi đã sống ở kinh thành, dù là một nha hoàn nhưng tiểu thư đối xử rất tốt với cô bé, cô bé cũng chưa từng chịu khổ. Giờ đây, chứng kiến cảnh địa ngục trần gian này, lòng cô bé vô cùng xúc động.
Hầu như không ai tin rằng trận chiến này sẽ thắng, bởi vì họ chỉ có vài vạn người, trong khi đối phương có thể nghiền nát họ bằng số lượng.
Thư Thanh Thiên không nói cho họ biết rằng Tiêu Tòng Vân thực ra chưa đi xa, vì nàng không thể đảm bảo trong quân không có gián điệp. Để đảm bảo an toàn, chỉ có nàng và phó tướng biết chuyện này, nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói ra.
Tuy nhiên, Tiêu gia quân không hề lùi bước, mọi người đều cố gắng hết sức để bảo vệ thành, trận chiến vẫn tiếp diễn.
Thấy thành Lĩnh Bắc khó đánh, Hoàn Nhan Khố Nguyên đành tạm thời đóng quân ngoài thành.
Ngồi trong lều trại, Hoàn Nhan Khố Nguyên hít một hơi thật sâu, “Nữ tử đứng trên tường thành hôm nay là ai, Tiêu Tòng Vân không phải đã rời đi rồi sao? Trước giờ trẫm chưa từng biết Đại Tề có một nữ tướng quân nào.”
Một binh sĩ bên cạnh đáp: “Nữ tử đó tên là Thư Thanh Thiển, vốn chỉ là một tiểu thư nhà quan, trước giờ chưa từng có gì bất thường nên chúng ta cũng không để ý.”
Hoàn Nhan Khố Nguyên mặt mày tối sầm, “Xem ra Thư Thanh Thiển không đơn giản. Ta không tin rằng không có Tiêu Tòng Vân, ta lại không thể chiếm được một thành nhỏ như Lĩnh Bắc. Ta xem nàng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu.”
Thư Thanh Thiển thấy Hoàn Nhan Khố Nguyên đã dựng trại ổn định, có vẻ đã lơ là cảnh giác, định tạm nghỉ ngơi.
Nàng cười nhẹ, ngước nhìn những bông tuyết đang rơi. Vì bị không khí khuấy động, những bông tuyết bay lượn hỗn loạn, xoay tròn rồi lại bay đi.
“Bắn tín hiệu.”
Một quả pháo sáng màu đất nung bắn lên trời, nở rộ thành một bông hoa.
Hoàn Nhan Khố Nguyên lập tức nhận ra có gì đó không ổn, giọng nói hơi hoảng hốt, “Chuyện gì đang xảy ra?”
Không ai trả lời hắn, vì ai cũng không biết.
Rồi đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động sạt lở đất kinh hoàng, rung chuyển cả mặt đất.
Những tảng đá khổng lồ từ trên đỉnh núi lăn xuống, đè bẹp lều trại, gây ra hỗn loạn. Tiêu gia quân không biết từ đâu xuất hiện, đã bao vây phía sau nơi họ đóng quân.
Thấy Tiêu Tòng Vân xuất hiện trước mặt, Hoàn Nhan Khố Nguyên bèn sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra, hắn rõ ràng nhận được tin tức rằng Tiêu Tòng Vân đã dẫn quân đi Lệ Châu, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây? Cho dù Tiêu Tòng Vân có nhanh chân đến đâu thì cũng phải mất mười ngày mới có thể đi rồi lại quay về.
Thấy Tiêu Tòng Vân giương cung bắn về phía mình, Hoàn Nhan Khố Nguyên sợ hãi.
Hắn đã nghe nói đến tài bắn cung thần sầu của Tiêu Tòng Vân, nhanh như chớp. Hắn thấy đối phương giương cung bắn tên, liền xoay người bỏ chạy.
Hoàn Nhan Khố Nguyên vận khinh công, xoay người giữa không trung, mũi tên bay vọt qua bên cạnh hắn, nhưng ngay lập tức, một mũi tên khác lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, hắn đâm thẳng vào.
Lúc đó, rõ ràng mắt thấy mũi tên di chuyển chậm chạp, nhưng bản thân lại không thể trốn thoát.
Trong khoảnh khắc điện quang hoả thạch, Hoàn Nhan Khố Nguyên mới hiểu ra mũi tên đầu tiên của Tiêu Tòng Vân thực chất là cố ý để dụ mình đâm vào mũi tên thứ hai.
Hoàn Nhan Khố Nguyên từ bỏ ý định chạy trốn, kéo một binh lính bên cạnh ra chắn trước người để đỡ mũi tên, nhưng mũi tên đó lại xuyên qua cả hai người, xuyên qua cả áo giáp của hắn.
Hoàn Nhan Khố Nguyên không cam lòng mà nhắm mắt lại.
***
Ba năm đã trôi qua kể từ cuộc đại chiến giữa hai nước, Kim quốc vì thế mà suy yếu, trở thành chư hầu của Đại Tề. Sau này, hoàng đế mới lên ngôi của Kim quốc để tỏ lòng thiện ý đã chủ động hoà thân.
Nhưng công chúa lại mất tích nửa đường.
Vị tướng quân hộ giá hoảng hồn, không biết tìm kiếm ở đâu, đành phải để nha hoàn của công chúa thay thế.
Tất nhiên họ không thể tìm thấy người, vì lúc này công chúa đang ở phủ của Tiêu Tòng Vân.
Liên Nhi sáng nay ra ngoại ô hái hoa quế để làm bánh, không ngờ lại phát hiện một cô gái khoảng mười bốn tuổi bị thương hôn mê, vì lòng tốt nên cô đã cứu nàng về.
Khi Tiêu Tòng Vân nhìn thấy viên ngọc treo ở eo của cô gái, lập tức nhận ra thân phận của nàng.
Tiêu Tòng Vân không khỏi đau đầu, kéo Thư Thanh Thiển sang một bên thì thầm, cuối cùng vẫn quyết định giữ nàng lại.
Liên Nhi chăm sóc cô gái nhỏ đó hai ngày, cuối cùng cô gái cũng tỉnh lại.
Cô gái nhỏ đó luôn ít nói, suốt ngày cau có, Liên Nhi thích trêu chọc nàng.
Khi tỉnh dậy và phát hiện mình đang ở phủ của Tiêu đại tướng quân, trong lòng Hoàn Nhan Vô Song cực kì rối rắm. Trong ký ức của nàng, Tiêu Tòng Vân là một ác quỷ đáng sợ của Kim quốc.
Vì vậy, hàng ngày nàng cẩn thận che giấu thân phận, sợ bị người khác phát hiện.
Cứ như vậy, dưới sự giám sát của Tiêu Tòng Vân, nàng sống qua khoảng nửa tháng. Khi cơ thể Hoàn Nhan Vô Song hoàn toàn hồi phục, nàng định trốn thoát nhưng Liên Nhi lại luôn theo sát sao.
Đáng tiếc, đối phương lại là ân nhân cứu mạng của mình, Hoàn Nhan Vô Song cũng không biết làm sao.
“Vô Song, sao ngươi lại trèo tường thế này, nguy hiểm lắm.”
Liên Nhi vừa gọi, mọi người đều phát hiện ra nàng.
Hoàn Nhan Vô Song mặt mày tối sầm, ngồi trên tường không nhúc nhích, “Gọi ta làm gì?”
Liên Nhi bưng một bát đồ trắng đến, “Đây là kem mà tiểu thư dạy ta làm, ngươi mau lại đây ăn thử đi.”
Liên Nhi rất khéo tay, Thư Thanh Thiển thỉnh thoảng nghĩ ra cách làm của món gì lại dạy Liên Nhi làm, Liên Nhi luôn làm rất ngon.
Hoàn Nhan Vô Song do dự một lúc, cuối cùng cũng nhảy xuống tường.
Quả nhiên món kem này rất ngon, ăn vào mùa hè rất mát lạnh. Hoàn Nhan Vô Song không nhịn được ăn hết một bát, trong lòng thầm nghĩ Thư cô nương quả nhiên hiểu biết nhiều điều.
Thư Thanh Thiển nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, hàng ngày ầm ĩ náo động, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Năm Kiến Hòa thứ hai mươi.
Mùa đông ở Lĩnh Bắc năm nay kéo dài bất thường, cuối cùng, vào một ngày tuyết rơi trắng xóa, Thư Thanh Thiển nhắm mắt xuôi tay.
Ngày hôm sau khi Thư Thanh Thiển qua đời, Tiêu Tòng Vân cũng biến mất.
Có người nói cô tự sát vì tình, có người nói cô mang theo thi thể người yêu lên núi Thiên Sơn.
Dù sao thì cũng không ai thấy bóng dáng của cô nữa, một vị tướng quân lừng lẫy như vậy từ đó biến mất, nhưng Tiêu gia quân của cô vẫn tiếp tục trấn giữ biên cương, bảo vệ cho bao thế hệ.
Tiêu Tòng Vân biết rõ sức khỏe của Thư Thanh Thiển vốn đã yếu, nên khi nàng ra đi, cô cũng không tỏ ra quá đau buồn.
Cô chỉ tìm một hang động trên đỉnh núi Thiên Sơn.
Tiêu Tòng Vân ôm chặt người mình yêu, rồi nhắm mắt lại, “Ta sẽ ngủ cùng nàng, như vậy nàng sẽ không còn lạnh nữa.”
***
An Nguyệt mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại không gian hệ thống, lập tức nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Nhớ lại mọi chuyện đã trải qua ở thế giới này, An Nguyệt chợt cảm thấy hối hận.
Cô không nên để sức khoẻ Thư Thanh Thiển yếu như vậy.
Cô còn chưa thấy thoả mãn.
Vì vậy, An Nguyệt lại đến không gian hệ thống của Thư Thanh Thiển như lần trước, nhưng lần này lại thấy một người khác đứng đó.
Thư Thanh Thiển vẫn đang say ngủ.
Thấy cô bé đó, An Nguyệt cứng đờ người.
“Chủ não, sao mi lại ở đây?”
Cô bé chỉ khoảng bảy tám tuổi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, “An Nguyệt, cô đã vi phạm nghiêm trọng quy định tối cao của chính phủ Liên bang, tùy ý sửa đổi và can thiệp vào nhiệm vụ của người khác. Cô nghĩ có thể giấu được tôi sao?”
An Nguyệt không ngờ chủ não lại xuất hiện, thở dài, “Quả nhiên vẫn bị phát hiện.”
Giọng nói lạnh lùng của chủ não vang lên, “Quan chấp chính rất không hài lòng với hành vi của cô, cảnh cáo cô, nếu còn tái phạm sẽ thu hồi quyền sử dụng hệ thống nữ chính của cô.”
An Nguyệt cười nhạt, “Thế thì quá tuyệt, tôi mong các người có thể làm điều đó ngay bây giờ, để tôi nghỉ hưu sớm một chút.”
Chủ não ngập ngừng một chút, rồi bất lực.
Sau đó, cô bé chớp mắt, một vòng xoáy vô hình xuất hiện, đẩy An Nguyệt ra khỏi không gian hệ thống của Thư Thanh Thiển.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro