Chương 101: Hòa giải
Nếu vụ án chỉ giới hạn trong Quân khu III, Đồng Nhu có đến tám phần chắc chắn mình sẽ kiểm soát được tình hình, chưa nói đến việc kết quả xét xử ra sao, nhưng ít nhất bà ta có thể giữ vững thế chủ động, không để vụ án của Trang Khanh có cơ hội tái điều tra.
Nhưng nếu hồ sơ được chuyển lên Tòa án Nhân dân Tối cao...
Sự can thiệp của Quân khu I và Quân khu V sẽ khiến tình hình không trong tầm kiểm soát nữa, các thẩm phán và các mối quan hệ vốn có cũng không thể phát huy tác dụng như trước... Những gì trước đó bà cho rằng đã định sẵn kết quả, nay lại trở nên mờ mịt, không rõ ràng.
Đồng Vân bất an, "Mẹ, dù vụ án được đưa lên Tòa án Nhân dân Tối cao, chứng cứ của chúng ta vẫn rất xác thực, đều không thể chối cãi, hơn nữa, mục đích ban đầu của chúng ta không phải là để truy cứu trách nhiệm mà là để ngăn chặn quá trình tái điều tra vụ án của Trang Khanh..."
"Chứng cứ xác thực thì có thể đảm bảo không xảy ra sai sót sao?"
Sắc mặt Đồng Nhu âm trầm, đôi mắt khép hờ, giọng nói của bà vẫn như mọi khi, rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự khó chịu khiến người ta cảm thấy áp lực.
"Lần trước, rồi lần trước nữa, từ lúc để Tiểu Lộ tiếp cận Trình Lang cho đến khi tố cáo Tống Chân biển thủ tài liệu mật, lần nào ra tay mà chúng ta không cảm thấy nắm chắc phần thắng? Vậy mà kết quả thì sao?"
Đồng Nhu thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, "Trên đời này, làm gì có chuyện gì là tuyệt đối chứ!"
Đồng Vân cũng nhớ lại hai lần trước đó, lần đầu tiên là khi họ không ngờ Trình Lang lại sẵn sàng từ bỏ tiền đồ để phản bội bọn họ, lần thứ hai, họ đưa Giáo sư Smith đến để chỉ đích danh thân phận của Tống Chân, nhưng không ngờ Trúc Tuế lại nhờ Giáo sư Smith giúp đỡ, từ đó lấy được tài liệu từ phòng thí nghiệm nước ngoài, lật ngược tình thế ngay tại tòa, đồng thời còn vận động được sự ủng hộ của giới nghiên cứu y dược thế giới, bao gồm cả Giáo sư Smith trong đó...
Lần nào đối đầu với Tống Chân, họ cũng như rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng, lúc nào cũng... Cũng bị...
Đồng Vân do dự nói, "Vậy... ý mẹ là chúng ta nên rút đơn kiện sao?"
"Nghĩ gì vậy, sao có thể rút đơn kiện, những chứng cứ kinh thiên động địa đó đã được trình lên cho các thẩm phán Quân khu ta xem rồi, chuyện đã làm như bát nước đổ đi, làm gì có chuyện dễ dàng thu hồi như vậy?"
"Vậy..." Đồng Vân không thể đoán được ý định của Đồng Nhu.
Nhưng Đồng Nhu không định tiếp tục thảo luận với cô nữa, chỉ day trán, thở dài, "Để mẹ suy nghĩ thêm đã."
"Con ra ngoài đi, để mẹ yên tĩnh một chút."
"Vâng."
Đồng Vân rời đi, cẩn thận đóng của phòng lại.
Đồng Nhu cầm lấy máy tính bảng, trên màn hình là những trang bản thảo điện tử mà Trang Khanh để lại tại Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, bà ta đã đọc đi đọc lại những trang tài liệu này không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, bà chống khuỷu tay lên bàn, đỡ trán, lại một lần nữa lướt qua toàn bộ nội dung, nhưng cũng giống như mọi lần trước, ngoài những gì thể hiện trên mặt chữ, bà ta không thể nhìn ra thêm bất kì một điều gì khác.
Ngón tay Đồng Nhu gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp, tự lẩm bẩm, "Rốt cuộc, cô còn biết được những gì?"
Hỏi xong lời này, nghĩ đến giới tính của Tống Chân, Đồng Nhu lại khẳng định, "Chắc chắc cô còn che giấu chuyện gì đó."
Là do bà không tìm ra, hay là do Trang Khanh quá cẩn trọng, chưa từng để lại chút manh mối nào, dù là trong môi trường thí nghiệm an toàn nhất.
Sự mơ hồ này không chỉ kích thích khát khao khám phá khó kiềm chế mà còn khiến bà ta cảm thấy bất an.
Cảm giác bất an đó, đã rất rất nhiều năm rồi Đồng Nhu chưa cảm nhận lại được.
Trước đây khi Trang Khanh còn là Phó viện trưởng, đã bất chấp thể diện của bà mà điều bà ra khỏi phòng thí nghiệm trung tâm, nhưng lại không thể không đề bạt bà ta lên chức cao hơn, việc đó chỉ chứng minh một điều, đó là bà ta hiểu lòng người hơn ai hết, về mặt nghiên cứu khoa học, bà ta có thể thua kém Trang Khanh, nhưng xét về phương diện đối nhân xử thế, nhìn thấu lòng người và điều khiển cục diện thì có ba Trang Khanh cộng lại cũng không bằng một mình bà.
Nói cách khác, những việc do Đồng Nhu tự mình xử lý, hiếm khi nào vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ít nhất, tình thế hỗn loạn trước mắt là điều mà trong suốt hơn mười năm qua bà ta chưa từng lĩnh hội.
Nhìn những tư liệu trên màn hình, Đồng Nhu lại thở dài, "Từ nhỏ cô đã là người có thiên phú cao nhất trong nhóm chúng ta, cô kiên quyết xuống làm việc ở bệnh viện nông thôn suốt 5 năm rồi quay lại Giang Thành với thành tựu nghiên cứu chấn động thế giới, đặt nền móng đầu tiên cho một lĩnh vực nghiên cứu khoa học hoàn toàn mới..."
"Tôi chưa từng thắng được cô, tôi chấp nhận."
"Nhưng chẳng lẽ đến con gái của cô cũng là một kẻ dị biệt sao? Tôi thua cô đã đành, chẳng lẽ đến cuối cùng còn phải bị nó đè đầu cưỡi cổ?"
Lời nói càng lúc càng gay gắt, những ngón tay siết chặt lấy máy tính bảng, "Cạch" một tiếng, chiếc máy tính bảng rơi xuống mặt bàn.
Ý thức được sự thất thố của mình, Đồng Nhu nhắm mắt, hít sâu.
Bà ta không nghĩ về quá khứ nữa mà tập trung vào tình hình trước mắt.
Tình hình bây giờ không hề lạc quan, nếu muốn tiếp tục truy tố, đây sẽ là một ván cờ sinh tử, làm đối phương tuyệt đường sống thì bản thân cũng không còn đường lui.
Hơn mười mấy năm làm Viện trưởng ở Viện nghiên cứu Quân khu III, kế hoạch đều đã được sắp xếp kĩ lưỡng như vậy, làm sao có chuyện thất bại?
Nhưng...
Ngón tay Đồng nhu khẽ gõ lên màn hình, tự hỏi, thực sự cần làm đến cùng như vậy sao?
Nếu ép Tống Chân vào đường chết, khiến nàng từ bỏ việc tái điều tra vụ án của Trang Khanh, đương nhiên sẽ giải quyết được triệt để vấn đề.
Nhưng hơn mười mấy năm qua, bà luôn giữ vững hình tượng đức độ nhân từ của mình, tấm bia đá ngay trước cổng Viện nghiên cứu vẫn còn khắc tên Trang Khanh, ghi lại những thành tựu, huân chương, công trạng của Trang Khanh, vinh danh bà ấy... Ai ai cũng nói rằng bà là một người bạn tốt...
Nếu tuyệt tình nêu lên tội danh, đệ trình chứng cứ, thì dù tố cáo có thành công hay không thành công thì dư luận vẫn sẽ dậy sóng.
Hơn nữa, một phiên tòa chính thức cũng đi ngược lại với kế hoạch ban đầu của bà ta, vốn dĩ bà ta chỉ muốn giữ vụ án trong phạm vi Quân khu III, sau đó đưa cho Quân khu III một lý do đủ mạnh mẽ, để từ đó họ từ chối tái thẩm vụ án của Trang Khanh...
Nhưng làm quá tuyệt tình... Người xưa có câu "Ai binh tất thắng", phàm là người bị dồn đến bước đường cùng, tất sẽ liều chết mà vùng phản công...
Đồng Nhu hiếm khi cảm thấy hỗn loạn như lúc này, thở dài.
Cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên bị người nào đó vội vàng đẩy ra, không ai khác chính là Đồng Hướng Lộ, người vừa nghe được tin đã vội vã chạy từ phòng thí nghiệm về nhà, vừa vào đã nói ngay với Đồng Nhu về tin tức liên quan đến vụ án của Trang Khanh.
Đồng Nhu bóp trán, "Chị con vừa nói với mẹ rồi."
Đồng Hướng Lộ không nhận được phản ứng như mong đợi, có chút khó hiểu nhìn Đồng Nhu, "Mẹ, vậy không phải chúng ta nên kiện tới cùng luôn sao? Bằng chứng đã đầy đủ, chỉ cần kiện thì chắc chắn..."
Lời nói bỗng khựng lại, dưới ánh mắt sắc bén của Đồng Nhu, Đồng Hướng Lộ bất giác cảm thấy bất an, "Sao mẹ lại nhìn con bằng ánh mắt đó?"
Đồng Nhu thật sự đau đầu, thái độ khác thường, nghiêm giọng trách mắng: "Tính cách tùy tiện, làm gì cũng không suy nghĩ của con, lỡ như một ngày nào đó nhà họ Đồng không bảo vệ được con nữa thì sao, con đã nghĩ đến chuyện mình phải tự lo cho bản thân thế nào chưa?"
Lời này khiến Đồng Hướng Lộ sững sờ, không thể tin mà nhìn mẹ mình, nàng ta vừa kinh ngạc vừa thấp thỏm: "Mẹ, mẹ lại dọa con rồi, nhà mình có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Sau đó bĩu môi nói thầm, "Tống Chân có giỏi đến đâu thì cũng chỉ ở Quân khu I thôi mà, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô ta làm gì được con chứ?"
"Con tự nghĩ lại những lời mình vừa nói đi, xem có giống với cái gọi là 'nước sông không phạm nước giếng' không?"
Đồng Hướng Lộ mím môi, cúi đầu xuống, tay vô thức vân vê vạt áo, không phục nhưng cũng không dám cãi lại.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Đồng Nhu không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ, trước kia vì thấy nàng có năng khiếu nên đã quá nuông chiều, giờ muốn uốn nắn lại chỉ e là không dễ nữa.
May là trong nhà vẫn còn Đồng Vân, ít ra đứa nhỏ đó vẫn rất chín chắn...
Sau khi thở dài lần thứ n trong ngày, cuối cùng Đồng Nhu cũng có quyết định, "Thôi vậy..."
"Thôi là sao?" Đồng Hướng Lộ khó hiểu.
Đồng Nhu đứng dậy, cũng không quan tâm Đồng Hướng Lộ có hiểu ngay không, chỉ nói, "Lùi một bước, biển rộng trời cao."
*
Hồ sơ vụ án của Trang Khanh được trình lên Tòa án Nhân dân Tối cao, cùng lúc đó còn có một đơn kiện nội bộ cũng được Đồng Nhu gửi đi.
Đồng Nhu đệ đơn kiện Trang Khanh, yêu cầu bảo mật hồ sơ, vì vậy nội dung cáo buộc không được công khai ra bên ngoài mà được chuyển đến Tòa án Nhân dân Tối cao với hình thức một tập hồ sơ được niêm phong.
Thượng Kinh là thủ đô của Hoa Quốc, hiển nhiên Tòa án Nhân dân Tối cao cũng được đặt tại đây.
Tuy nhiên, vì được phân chia thành 3 Quân khu, nên dù trụ sở được xây dựng ở Thượng Kinh, nhưng các thẩm phán cấp cao thì sẽ được luân phiên điều động đến đây để cùng xử lý công việc, ngoài bọn họ ra thì phần lớn nhân sự ở đó chỉ là nhân viên hỗ trợ.
Vụ án của Trang Khanh có áp lực từ quốc tế và sự quan tâm rộng rãi của công chúng, đây là vụ việc rất nghiêm trọng, rõ ràng đã vượt ngoài thẩm quyền của các nhân sự cấp thấp.
Vì vậy, ngay từ ngày Quân khu V ký tên chấp thuận chuyển hồ sơ lên Tòa án Nhân dân Tối cao, thì Chánh án Tòa án Quân sự Quân khu V cùng một số thẩm phán cấp cao khác đã nhanh chóng lên đường đến Thượng Kinh.
Việc tái thẩm vụ án của Trang Khanh vốn được Quân khu I đề xuất, cho nên các thẩm phán Quân khu I cũng đã sớm họp bàn và lập danh sách các thẩm phán sẽ tham gia phiên tòa lần này.
Đứng đầu danh sách đương nhiên là Chánh án Tào, tiếp theo là một loạt các thẩm phán cấp cao khác của Quân khu I.
Bị động nhất chính là Tòa án Quân sự Quân khu III, Chánh án và thẩm phán cấp cao của Quân khu này là những người đến chậm nhất.
Đến cùng với các thẩm phán của Quân khu III còn có gia đình Đồng Nhu, bên bị trong vụ kiện lần này, cùng với một số nhà nghiên cứu kỳ cựu từ Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, được biết những người này từng tham gia vào dự án nghiên cứu phát triển Alpha năm đó.
Tất cả những người có liên quan nhanh chóng tề tựu, chỉ trong vòng một tuần kể từ khi Quân khu V đồng ý ký tên, đội ngũ thẩm phán của Tòa án Nhân dân Tối cao đã được tập hợp đầy đủ, sau một ngày nghỉ ngơi điều chỉnh, bọn họ đã tổ chức một cuộc họp tổng quát, dưới sự chủ trì của ba vị Chánh án đến từ mỗi Quân khu, Tòa án Nhân dân Tối cao chính thức bước vào quá trình xử lý vụ án.
Trước khi có quyết định cuối cùng về việc tái thẩm vụ án của Trang Khanh, Tòa án Nhân dân Tối cao thống nhất quyết định, trước tiên sẽ xét xử vụ kiện do Đồng Nhu đứng đơn, tức là vụ Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III truy tố tội danh của Trang Khanh.
Lý do rất đơn giản.
Tội danh mà Đồng Nhu đưa ra là tội đặc biệt nghiêm trọng, nếu việc truy tố thành công, thì xét theo lẽ thường, việc tái thẩm vụ án của Trang Khanh gần như không còn cần thiết nữa.
Bởi lẽ, một nhà khoa học bị kết tội "Chống loài người", thì còn ai dám đề xuất minh oan cho người đó, e rằng chỉ cần nước bọt của dư luận thôi cũng đủ khiến thẩm phán của ba Quân khu chết đuối rồi.
Đồng Nhu hiểu rõ điểm này.
Còn Tống Chân, lúc đầu không nghĩ đến, nhưng sau một thời gian nàng cũng dần nhận ra vấn đề.
Vì thế, dưới sự ngầm hiểu của các bên, vụ án chính thức bước vào giai đoạn xét xử.
*
"Hả? Em nói gì cơ?"
Tống Chân không thể tin nổi.
Trúc Tuế lặp lại, "Hòa giải. Tòa án Nhân dân Tối cao thông báo rằng trước khi xét xử vụ truy tố tội danh của Trang Khanh, họ sẽ tiến hành hòa giải do tòa án chủ trì."
Tống Chân ngơ ngác, "Nhưng mà hòa giải chẳng phải chỉ có trong các vụ tranh chấp dân sự thôi sao?"
Thời tiết bắt đầu nóng lên, vừa từ Tòa án Nhân dân Tối cao trở về, Trúc Tuế đưa tay cởi cúc quân phục, để lộ chiếc cổ trắng nõn, cô cười nói: "Vậy chị nghĩ vụ này là án hình sự sao?"
Tống Chân khựng lại.
Trang Khanh đã qua đời, theo lẽ thường, một người đã khuất thì nhà nước sẽ không truy tố thêm... Xét về mặt pháp lý, đúng là không thể xem là án hình sự.
Nhưng tội danh "Chống loài người" này cũng không thể xếp vào tranh chấp dân sự được...
"Không phân loại được có đúng không? Tòa án Nhân dân Tối cao cũng đang đau đầu vì vụ án này đây." Trúc Tuế cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống uống ngụm nước, "Thật ra thì, đây vốn dĩ chỉ là một vụ án 'dân không kiện, quan không truy' mà thôi."
"Huống hồ, danh tiếng ngoài nước của cô Trang tốt như vậy, kết quả phán quyết mười mấy năm trước đến giờ vẫn bị Hiệp hội Nghiên cứu Dược phẩm Quốc tế lên án hằng năm, yêu cầu Hoa Quốc trả lại công bằng cho Trang Khanh..."
"Lần nước chúng ta dẫn dắt dư luận cũng có tác dụng, bây giờ dư luận trong nước cũng không hoàn toàn chỉ trích bà ấy như trước nữa."
"Chị nói xem, trong tình huống thế này, ai lại muốn đội áp lực dư luận lớn như vậy lên để truy cứu tội danh của một nhà khoa học đã khuất chứ? Hơn nữa, chuyện cũng đã từ mười mấy năm trước, người ta vẫn hay nói 'người chết là hết, nên để cho họ an nghỉ', vậy mà giờ lại đi đào chuyện cũ lên, kiểu làm này dạo gần dây bị cư dân mạng chỉ trích dữ lắm."
Tống Chân vỡ lẽ.
Tả Điềm ngồi bên cạnh nghe cũng hiểu ra, "Cho nên, thực ra Tòa án Nhân dân Tối cao cũng không muốn xét xử vụ án này?"
"Đương nhiên."
Trúc Tuế lý giải, "Đây cũng là nét văn hóa của nước ta, mọi người đều tin rằng khi một người chết đi thì là hết, thân tử đạo tiêu, có lỗi lầm thì cũng theo đó mà quay về với cát bụi."
"Đồng Nhu làm như vậy... Chỉ có thể nói là may mà bà ta đã xin bảo mật hồ sơ, nếu tin tức về việc bà ta cáo buộc cô Trang tội chống loài người bị lộ ra ngoài, không biết dư luận sẽ bùng nổ đến mức nào!"
"Nhưng mà, Đồng Nhu đồng ý hòa giải sao?"
"Chị hỏi đúng trọng tâm rồi đấy, hòa giải là do chính bà ta đề xuất với Tòa án Nhân dân Tối cao, họ thấy khả thi mới thông báo cho chúng ta." Trúc Tuế cụp mắt, "Nếu bà ta chịu nhượng bộ, thì e là các thẩm phán cũng vui vẻ đồng ý thôi."
Bởi lẽ nếu để những cáo buộc này bị phơi bày, hậu quả gây ra sẽ rất kinh khủng, ảnh hưởng đến xã hội hiển nhiên là không nhỏ.
Chưa kể, còn phải suy xét những cống hiến của Tống Chân với đất nước, cũng như dư luận quốc tế.
Tống Chân chớp mắt, gật đầu, "Vậy thì thôi, nếu bà ta muốn nói thì chị đi nghe thử một chút..."
"Thế bao giờ hòa giải? Đã ấn định ngày chưa?"
"Rồi, là ngày mốt."
Tống Chân gật đầu, nhưng Tả Điềm bên kia lại ngây ngẩn cả người, vô thức mân mê ngón tay.
*
Trúc Tuế đến để đưa tin tức, xong thì còn có việc quay về Cục III, dạo gần đây Cục III cực kì bận rộn, Vưu đội thường xuyên triệu tập Trúc Tuế họp hành, khiến Tống Chân mơ hồ cảm giác được có lẽ chuyện nhà họ Đồng sắp có kết quả rồi.
Nhưng Trúc Tuế không nói cho Tống Chân, nàng cũng hiểu là chưa đến lúc để mình biết, nên cũng không hỏi gì.
Trước khi Trúc Tuế đi, Tống Chân đưa cho cô một bình nước, cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò đôi câu lái xe cẩn thận.
Cô vừa đi, Tả Điềm đã cắn môi nhìn Tống Chân, ấp úng.
Tống Chân đóng cửa, quay lại thấy bộ dạng này của cô bạn thì bật cười: "Cậu sao vậy? Có chuyện gì mà do dự mãi thế?"
Tả Điềm đỏ mặt cúi đầu, cười ngượng, lại cắn môi một lúc rồi cuối cùng cũng mở lời.
"Chân Chân, ngày mốt hòa giải, tớ, chắc là tớ không đi được."
Tống Chân sửng sốt.
Tả Điềm lại cúi đầu, vừa buồn vừa bất đắc dĩ nói, "Ngày kia Hứa An Bạch bay về Quân khu V, ngày mốt anh ấy mời tớ..."
Nói được nửa câu lại ngập ngừng.
Nhưng Tống Chân đã hiểu, đây là lần gặp mặt cuối cùng trước khi chia xa.
Cảm thấy đau lòng cho bạn tốt, Tống Chân hỏi: "Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Nếu cậu cần tớ đến thì tớ chắc chắn sẽ..."
"Tớ không nói đến phiên hòa giải, tớ hỏi là cậu đã nghĩ kỹ chưa, cứ thế mà từ bỏ sao?"
Tả Điềm sửng sốt, ngước mắt nhìn Tống Chân, đáy mắt thoáng hiện lên một tầng nước mỏng, rồi lại cười nói, "Đây chẳng phải là chuyện đã định sẵn rồi sao?"
"Từ hồi đại học cậu đã không có dây thần kinh yêu đương rồi, tớ còn nhớ có một nam sinh theo đuổi cậu, đến nửa năm sau cậu mới nhận ra là người ta vì thích cậu nên mới đối xử với cậu tốt như thế...
Dừng một chút, Tống Chân chân thành tiếp tục, "Điềm Điềm, nhưng chuyện khác thì không nói, vụ án này cũng vốn là chuyện nhà tớ, cậu có muốn bầu bạn với tớ hay không cũng không sao, dù sao thì Tuế Tuế vẫn luôn ở bên tớ mà, nhưng Hứa An Bạch thật sự là một người tốt, vừa hay cậu cũng thích anh ấy, tớ chỉ là, tớ... Tớ sợ cậu sẽ hối hận."
Tả Điềm nhắm mắt, căn phòng phút chốc trở nên yên lặng.
"Cảm ơn cậu, nhưng mà, tớ nghĩ kỹ rồi." Cuối cùng, Tả Điềm nói.
"Tiễn anh ấy đi rồi, tớ sẽ nhanh quên thôi, cậu cũng biết mà, tớ không tim không phổi, sẽ quên rất nhanh thôi."
Tống Chân không nỡ nhìn biểu cảm đó của Tả Điềm nữa, đưa tay ôm lấy bạn tốt, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, dịu dàng nói.
"Tớ tôn trọng quyết định của cậu."
"Tớ cũng không định dẫn người của khoa Tuyến tố đến phiên hòa giải, nếu cậu có chuyện quan trọng thì cứ đi đi."
Dừng một chút, Tống Chân chỉ nhẹ giọng nói: "Chơi vui vẻ nhé."
Tả Điềm gật đầu, nói, "Vậy xong việc thì tớ sẽ đến nhà cậu hỏi kết quả hòa giải."
Nghĩ đến tâm trạng của Tả Điềm hôm đó, Tống Chân cũng không yên tâm để cô về nhà một mình, liền gật đầu đồng ý, "Ừm."
*
Thời gian nhanh chóng trôi qua, phiên hòa giải diễn ra vào buổi chiều, Tả Điềm và Hứa An Bạch cũng hẹn nhau vào chiều hôm đó.
Hôm nay Tống Chân mặc một bộ đồ trang trọng, từ khi thuốc thử Z được nghiên cứu thành công, Tống Chân đã sắm cho bản thân mấy bộ trang phục cao cấp, hôm nay mặc vừa ra dáng, vừa có khí thế, còn cài thêm một cái ghim cài áo xinh đẹp làm điểm nhấn.
Trúc Tuế thì hoàn toàn ngược lại, dạo này cô thường xuyên đến Cục III, ăn mặc ngày càng giống đồng nghiệp, toàn là đồ thể thao.
Nhưng dáng người cô đẹp, dù mặc đồ rộng thùng thình thì vẫn giữ được dáng vẻ thẳng thớm, eo thon chân dài.
Đứng ở chỗ nào cũng tỏa ra khí chất con nhà trâm anh thế phiệt.
Còn Tả Điềm hiếm khi mặc váy, hôm nay lại diện một chiếc màu hồng phấn, kết hợp với một chiếc túi xách sáng màu.
Trần Nghiệp vừa vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy mọi người ăn mặc như thể nhảy từ chiều không gian này sang chiều không gian khác, rồi lại tiếp tục nhảy sang một chiều không gian khác.
Sững sờ hồi lâu mới lúng túng nói, "A, Ha ha, mọi người đều ờ... Rất có phonk cáck!"
Sau khi ăn trưa cùng nhau, buổi chiều Tả Điềm xin nghỉ, Tống Chân cũng không nói gì, ở bãi đậu xe còn giúp cô chọn màu son, sau đó hai người lái xe riêng, rời khỏi Viện nghiên cứu khoa học.
*
Tả Điềm thấp thỏm, lúc nhìn thấy Hứa An Bạch, nghĩ rằng dù sao cũng là lần cuối, lòng cô dần bình tĩnh lại.
Tả Điềm vẫy tay, sau một thời gian lạnh nhạt, cô lại lần nữa mỉm cười với Hứa An Bạch, dưới ánh nắng chiều, rạng rỡ nói, "Ở đây này, tên ngốc!"
Cùng lúc đó, Tống Chân và Trúc Tuế đến tòa án.
Tống Chân bước xuống xe, nhìn cánh cổng lớn của tòa án mà ngẩn người, Trúc Tuế đỗ xe xong, nhìn mấy bậc thang cao rồi ôm lấy Tống Chân nói, "Đi thôi, vào trong."
Tống Chân gật đầu, theo bản năng đưa tay nắm lấy tay Trúc Tuế.
Trúc Tuế cũng nắm lại, hai bàn tay đan vào nhau, Tống Chân đang nhíu mày cũng dần thả lỏng.
*
Đây là phiên hòa giải trước khi xét xử chính thức.
Vụ án nghiêm trọng, nên người được chỉ định làm hòa giải viên cũng là thẩm phán cấp cao, lại xét đến bối cảnh nên đều là thẩm phán của Quân khu V.
Đồng Nhu đến sớm hơn bọn họ.
Đi cùng là luật sư và Đồng Vân, không thấy Đồng Hướng Lộ.
Nhưng nghe nói Đồng Hướng Lộ cũng đến.
Luật sư của Tống Chân và Trúc Tuế đến cuối cùng, tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ, mọi người đã có mặt, buổi hòa giải chính thức bắt đầu.
Thẩm phán sơ lượt về quy trình hòa giải.
Bất ngờ là, luật sư của Đồng Nhu đã lập tức đồng ý, đồng thời yêu cầu được nói chuyện riêng với bên Tống Chân.
Trúc Tuế nhìn về phía Tống Chân, liên quan đến vụ án của cô Trang, cô đều tôn trọng ý kiến của Tống Chân.
Tống Chân gật đầu.
Sau khi hai bên đồng ý, thẩm phán tạm thời rời đi.
Đồng Nhu và luật sư trao đổi vài câu, luật sư mang một tập tài liệu đi đến chỗ Tống Chân, nhưng không đưa cho Tống Chân mà đưa cho luật sư của nàng, tập tài liệu cũng không nhiều lắm, nhưng sau khi luật sư xem xong, mồ hôi lại tuôn ra, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Trúc Tuế: "Là gì vậy?"
Luật sư bên Tống Chân đã được nhắc nhở trước, cũng không đưa tài liệu cho Trúc tuế, chỉ nói: "Chứng cứ rất... Đầy đủ, cô Tống và Trung tá Trúc không nên xem thì hơn, để tránh bị kích thích."
Luật sư bên Đồng Nhu gật đầu, hỏi: "Vậy những tội danh trên, dựa theo chứng cứ, có thể thành lập được không?"
Luật sư bên Tống Chân mồ hôi đầm đìa, khó khăn gật đầu.
Luật sư quay lưng lại, nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên chuyên môn: "Nếu có thể hòa giải, vậy thì... Hãy hòa giải đi."
Tống Chân cũng không xem những chứng cứ đó, chuyện đã xảy ra ở Quân khu III với bố Tống, về những việc đó nàng đã rõ, xem hay không cũng không quan trọng.
Tống Chân chỉ hỏi: "Vậy nếu Viện trưởng Đồng đồng ý hòa giải, xin hỏi sẽ không có điều kiện nào khác chứ?"
"Cô Tống nói đúng trọng tâm rồi."
Luật sư của Đồng Nhu nhìn luật sư bên bị một cái, luật sư của Tống Chân hiểu ý, tự đi sang một bên lau mồ hôi.
Khi chỉ còn ba người, luật sư bên kia mới trịnh trọng nói, "Rút đơn kiện không vấn đề gì, nhưng Viện trưởng Đồng có một yêu cầu."
"Viện trưởng Đồng có thể không truy tố cô Trang, nhưng đồng thời, hy vọng cô Tống cũng từ bỏ việc tái điều tra vụ án năm đó."
Quả nhiên, trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí.
Mục đích của Đồng Nhu vẫn không thay đổi, bà ta vẫn muốn ngăn chặn việc tái điều tra vụ án của Trang Khanh.
Luật sư: "Vụ việc năm đó đã nhiều năm trôi qua, khi đó xử lý có phần vội vàng, nếu tái điều tra, sẽ có không ít người trong Viện nghiên cứu Quân khu III bị liên lụy, Viện trưởng Đồng cũng là suy xét vì tất cả mọi người."
"Hơn nữa, những tội danh này, từ lúc sự việc xảy ra năm đó, Viện trưởng Đồng hoàn toàn có thể nộp đơn lên Tòa án Quân sự Quân khu III, nhưng bà ấy đã không làm vậy, chỉ mong mọi chuyện qua đi, một điều nhịn chín điều lành."
"Bây giờ cô Tống cũng đã có rất nhiều thành tựu, hà tất gì phải làm tất cả mọi người khó xử, có đúng không?"
Tống Chân gật gật đầu, nhất thời chưa lên tiếng, nhưng những ngón tay bên hông đã nắm chặt lại.
Suy cho cùng, vẫn là đang ép nàng, buộc nàng đưa ra lựa chọn.
Giống hệt như vụ kiện của Trình Lang, cả hai bên đều đặt cược xem, ai sẽ là người chịu thua trước.
Tống Chân: "Đây là những gì bà ta bảo anh nói sao?"
"Bảo bà ta sang đây nói trực tiếp với tôi."
Tống Chân nói xong, luật sư không đoán được thái độ của Tống Chân, cuối cùng vẫn đến thì thầm hai câu với Đồng Nhu.
Nét ôn nhu thường trực trên đôi mắt của Đồng Nhu nhìn về phía nàng, khóe miệng nở nụ cười, quả nhiên, bà đứng dậy đi đến.
Khi chỉ còn ba người, Đồng Nhu nói: "Luật sư của tôi đã nói rất rõ rồi, tôi nghĩ mình không cần lặp lại nhiều nữa, vậy nên tôi chỉ nói điều quan trọng nhất thôi, tôi có thể rút đơn kiện, nhưng tôi hy vọng, bên cô cũng đồng thời rút đơn đề nghị tái thẩm vụ án đó."
"Người ta thường nói, lùi một bước, biển rộng trời cao..."
"Cô biết con người tôi thế nào, việc tôi chịu lùi một bước vốn không dễ dàng gì, bây giờ tôi đồng ý lùi rồi thì cô nên..."
Lời chưa dứt, nhưng ý tứ rất rõ ràng, là 'nên biết điều đi'.
Trúc Tuế ở bên cạnh hơi rũ mắt xuống, hỏi lại, "Thực sự là lùi một bước sao, Viện trưởng Đồng chẳng phải là sợ khi vụ án được tái điều tra sẽ liên lụy đến mình à? Đến cuối cùng vẫn không chịu nói rõ sao?"
Đồng Nhu mỉm cười, không đáp lại mà hỏi ngược, "Số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha gửi đến Quân khu I đã lâu, theo thời gian mà tôi tính toán thì cũng đủ cho các cô kiểm tra lại vài lần rồi, xin hỏi cô Tống, đã tìm ra điểm nào không đúng chưa?"
Tống Chân mím môi.
Đồng Nhu thấy phản ứng im lặng của hai người thì nụ cười càng mở rộng hơn, mà giọng nói thì lại hạ thấp xuống, "Vụ án năm đó có chữ ký của Tư lệnh Quân khu III, có Chính ủy dự thính, cuối cùng mới quyết định, nếu tái thẩm, thì từ trên xuống dưới đều phải điều tra lại một lần..."
"Tôi thì lại không có vấn đề gì, số liệu lâm sàng Alpha đã cung cấp hơn nửa năm, các cô có thấy tôi sốt ruột tìm các cô đòi lại không?"
"Nhưng xung quanh tôi sẽ có rất nhiều người bị liên lụy, đó không phải là kết quả mà tôi muốn thấy."
Chuyển chủ đề, Đồng Nhu lại nói: "Hơn nữa, nếu các cô không đồng ý, thì tôi tiếp tục truy tố là được."
"Vẫn là câu nói đó, cô biết rõ tôi, không đảm bảo nắm chắc phần thắng thì tôi sẽ không làm đến thế này."
"Hiện tại Khanh Khanh chỉ là gián tiếp làm hại hơn mười thai phụ, nhưng một khi truy tố thì mỗi lần nhắc đến, cô ta sẽ trở thành tội nhân chống lại loài người, cô thực sự muốn thấy hình ảnh này sao?"
Móng tay Tống Chân găm sâu vào lòng bàn tay.
"Nếu, tôi không đồng ý thì sao?"
Sắc mặt Đồng Nhu sa sầm, nụ cười tắt ngấm, giọng lạnh lùng nói, "Vậy thì đứng trách tôi vô tình bạc nghĩa!"
"Tôi cho cô lựa chọn, là chính cô không muốn."
"Sau này dư luận chửi bới Trang Khanh thế nào, đó là do cô tự chuốc lấy, tự làm tự chịu!"
Tống Chân: "Viện trưởng Đồng đây tự tin mình nắm chắc phần thắng sao?"
"Không dám nói là chắc chắn, nhưng có ba tội danh, việc bị truy tố là hoàn toàn có thể."
Ba tội danh...
Xem ra ngoại trừ tội chống loài người là nặng nhất ra, thì còn các tội nhỏ khác nữa, thật sự là...
Tống Chân nắm chặt rồi lại thả lỏng bàn tay, gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Lúc Đồng Nhu cho rằng Tống Chân sẽ nhượng bộ, trong lòng chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì nghe đối phương nói.
"Thực ra bà nói nhiều vô ích rồi, bởi vì tôi, tuyệt đối không có chuyện từ bỏ đề nghị tái thẩm vụ án đó."
"Viện trưởng Đồng cứ việc truy tố đi.
"Bà có kế hoạch của bà, tôi cũng có tính toán của tôi, chúng ta như tám tiên qua biển vậy, mỗi người đều có cách riêng của mình."
"Chỉ có điều, nói nhiều như vậy, nhưng có vẻ Viện trưởng Đồng bỏ sót một khả năng rồi, đó là ——"
"Nếu tôi thắng, thì cục diện sẽ thế nào đây?"
Tống Chân nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, nhưng cười không đến đáy mắt, chỉ là một nét cong hờ hững ở khóe môi, châm chọc mỉa mai nói, "Bà đoán xem."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro