☆Chương 14: Tôi biết cô tên Tống Vãn Phong



Khi Đường Triều Vũ tỉnh lại sau cơn nghẹt thở, nàng dĩ nhiên chết lặng. Nàng ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi ngơ ngác nhìn những vật quen thuộc trước mắt, như thể linh hồn đã không còn nữa.

Sau một hồi nàng mới bưng kín mặt, con mắt chua xót đến không thể nhẫn nại, chỉ có thể mặc cho nước mắt giội rửa. Cho dù nàng chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, thì trải qua nhiều lần thất bại cùng tử vong như vậy, cũng đủ hủy diệt lý trí nàng.

Đường Triều Vũ từ bên trong tan vỡ nhặt về một tia lý trí, nàng sững sờ nhìn trên bàn, mọi thứ vẫn còn đó, chỉ là cơn gió kia vẫn chưa tới.

Đầu óc hỗn độn của nàng dường như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng nó chỉ thoáng qua liền mất. Nàng ngơ ngác đi chân trần xuống giường, mở bút ký lấy ra mảnh giấy màu nâu quỷ dị, cái quái gì đang nhốt nàng ở đây vậy?

Nàng ném cục giấy ra ngoài, lau mặt, khẽ cắn răng đi vào nhà tắm. Nàng cũng không tin, ông trời đến cùng có thể cho nàng bao nhiêu cơ hội quay lại!

Đường Triều Vũ dần dần bình tĩnh, nàng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, rửa mặt xong đầu óc thanh tỉnh không ít, nàng cẩn thận mang theo những thứ cần thiết, định lấp đầy bụng rồi mới đi, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền theo bản năng nhìn về phía đầu giường.

Đúng lúc này, đồng hồ báo thức ở đầu giường đột nhiên vang lên. Âm thanh máy móc ồn ào như tiếng trống gõ vào đầu Đường Triều Vũ, nàng vội vàng xông lên trước cầm lấy đồng hồ báo thức.

Nó còn đang lôi kéo cổ họng kêu la, làm người ta tâm phiền ý loạn, Đường Triều Vũ thấy rõ, kim phút mới đi qua số bốn, nàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, đồng hồ báo thức vang lên lúc 7 giờ 20, thời điểm nàng tỉnh lại sớm hơn lần trước!

Bởi vì nàng không có lập tức xem thời gian khi mới tỉnh, nên không biết chính xác là sớm hơn bao nhiêu. Nhưng nàng nhớ rõ mấy lần trước nàng đều kiên trì thức dậy lúc 7 giờ 59, và nàng không hề nghe thấy tiếng đồng hồ reo lúc 7 giờ 20.

Lần gần đây nhất, nàng cũng ra ngoài lúc 7 giờ 42.

Tại sao thời gian càng lúc càng sớm? Và tại sao nó chỉ xảy ra ở hai lần này? Là bởi vì nàng chết quá nhiều lần, hay bởi vì cự ly hoạt động của nàng càng ngày càng xa? Hay là nàng đã kích phát sự kiện đặc biệt nào đó?

Đường Triều Vũ hoàn toàn không có manh mối, nàng hiện tại giống như con rối trong tay thượng đế, nó đang quan sát nơi giải trí của mình, nhìn nàng viên cờ này ở giữa sân không ngừng khắc phục khó khăn.

Tâm tình lần thứ hai rơi xuống đáy vực, Đường Triều Vũ phức tạp nhìn đồng hồ báo thức, tại sao lại trở về sớm hơn? Cho nàng thêm thời gian để trốn thoát ư? Còn những người nàng từng gặp ở những lần trước thì sao? Nàng có thể tránh khỏi bọn họ, đi con đường của chính mình không?

Nghĩ đến Tống Vãn Phong, Đường Triều Vũ có chút do dự, nàng vẫn muốn....

Chỉ là ý nghĩ này rất nhanh tan biến, lần trước mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, nàng sở dĩ bị té nhào cũng bởi vì xác sống có ý thức kia, vậy chỉ cần sớm tách nó ra, có lẽ tình huống đã hoàn toàn khác. Nhưng nếu lựa chọn thoát ly mọi người, đó lại là một con đường hoàn toàn khác, kết quả không thể nào đoán trước.

Nghĩ tới đây, Đường Triều Vũ trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Lần này bởi vì rời nhà sớm, Đường Triều Vũ ung dung hơn rất nhiều, nàng có thêm thời gian để tích trữ một vài thứ, nhưng nàng cũng không ham, dù sao phiêu bạt giữa lúc tận thế, mang theo nhiều đồ lại dễ khiến người chú ý, đúng như câu "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội."

Nàng lần nữa tiến vào cửa hàng phế phẩm, tìm được thanh đường đao. Tuy rằng nó rỉ sét loang lổ nhưng lại có tính thực chiến, ít nhất nó tốt hơn thanh đao thép của Tống Vãn Phong, mới chém mấy lần đã cong lợi hại.

Nghĩ đến thanh đao thép, Đường Triều Vũ cầm lên dùng tay thử lưỡi đao một chút, khẽ lắc đầu: "Chú Mã, đao này không đủ rắn chắc, lưỡi dao rất dễ cong vênh."

Mã sư phụ nghe vậy híp mắt đánh giá Đường Triều Vũ, dường như lần đầu thấy nàng như vậy, ánh mắt từ việc đối đãi người quen đã chuyển sang nhiệt tình khi gặp khách quý.

Hắn đứng lên tiếp nhận đao trong tay Đường Triều Vũ, cười nói: "Đây chỉ là loại đao tôi thường ngày sưu tầm được, phẩm chất khá thấp nên không đủ cứng. Nếu cô cần, chỗ tôi có ba loại đao, hãy nhìn xem cô muốn cái nào?"

Câu này của Mã sư phụ làm Đường Triều Vũ hơi kinh ngạc, nàng nhạy cảm phát hiện thái độ ông ấy đã thay đổi, nhiệt tình hơn lần trước rất nhiều.

Nàng dĩ nhiên không lý do cự tuyệt, tuy nàng không có nhiều tiền nhưng cũng không cần thiết giữ lại vào lúc này.

Nàng theo Mã sư phụ tiến vào sau nhà, nơi đó có một dãy kệ chất thành ba hàng, mặt trên lung ta lung tung chất đống đồ vật, Đường Triều Vũ kinh ngạc phát hiện đều là vũ khí lạnh.

Nàng có chút khó có thể tin, Mã sư phụ làm sao sẽ tồn nhiều vũ khí như vậy. Hơn nữa nàng nhìn lại, mỗi một tầng đều dán nhãn mác. Theo thứ tự là màu tím, màu xanh lam, màu xanh lục.

Mã sư phụ chỉ vào ba tầng kệ, dưới đáy giá rẻ nhất, tương đương với thanh đao thép lúc nãy, 599 tệ, ở giữa là 999 tệ, phía trên nhất 2999 tệ.

Đường Triều Vũ nghe vậy sững sờ, giá tiền này thật sự có chút thái quá.

Thời điểm này, rất ít người ở khu bình dân có được vài ngàn tệ trong nhà, mọi người căn bản sống hôm nay không biết ngày mai, đừng nói 2999 tệ, liền ngay cả 999 tệ cũng không cách nào lấy ra trong một lần mua sắm.

Mã sư phụ tựa hồ nhìn thấu Đường Triều Vũ khó xử, cười nói: "Cô tới sớm, phỏng chừng không đủ tiền, vậy thì lấy cái rẻ nhất, hoặc là thanh đao thép này đi."

"Tôi đến rất sớm ư?" Đường Triều Vũ nhíu mày.

Mã sư phụ chỉ cười không đáp.

Sau khi tính toán số tiền mình có, Đường Triều Vũ vô pháp lấy thứ tốt nhất, chỉ có thể mua cái ở giữa.

Chẳng qua là khi nàng nhìn lại số sư chính mình, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc mua đồ ăn nàng không để ý, bây giờ nghĩ một hồi, lần này tiền trong túi nàng nhiều hơn vòng tuần hoàn trước, dĩ nhiên đủ 999 tệ để mua vũ khí tầm trung.

Nàng trong lúc nhất thời cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ nàng đã quên đi cái gì? Chỉ là nàng nghi vấn nhiều lắm, giờ khắc này nhiều thêm một vấn đề cũng không ảnh hưởng, nên trước nghĩ biện pháp gặp được Tống Vãn Phong. Riêng mấy người Từ Thanh, nàng cũng chỉ có thể xem ông trời sắp xếp như thế nào thôi.

Nàng xem xét thật kỹ mấy món đồ trên kệ giữa, ánh mắt bị một cây đao hấp dẫn.

Cây đao này cũng không dài, còn chưa tới 1 mét, chuôi đao màu mực có chút mài mòn nên trông không đẹp lắm. Bao kiếm được làm bằng da trâu, dáng vẻ cũ kỹ, đặt giữa một đám đao mới hoàn toàn không hợp.

Đường Triều Vũ rút ra vừa nhìn, đây là một thanh đao thép lưỡi phẳng, nửa trước của nó đã bị gãy, cho nên chỉ còn lại hơn 60 cm, thân đao màu đen, còn dính một chút bụi đất.

Đường Triều Vũ giơ lên nhìn, nàng tựa hồ có thể cảm giác được một luồng ý lạnh, sát khí không thấp, nắm trong tay cũng rất có trọng lượng.

Nhưng nếu dùng để đối phó xác sống, một tấc ngắn một tấc hiểm, cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

"Cây đao này hỏng rồi, nếu không thì nó đã không nằm ở đây." Mã sư phụ nhìn nàng đang quan sát, mở miệng nói.

Đường Triều Vũ do dự một chút, nàng thân thủ cũng không tốt, đối phó tang thi chỉ có thể dùng sức, đoản đao đối nàng mà nói cũng không thực dụng, thế nhưng nàng lại mạc danh cảm thấy đao này rất thích hợp Tống Vãn Phong.

Trong đầu nàng không hiểu ra sao hiện lên hình ảnh Tống Vãn Phong, nàng ấy rút quân đao ra khỏi vỏ, xoay đao thành tàn ảnh, chém tang thi như chém bùn, cực kỳ thuần thục, như thể thanh đao này vốn dĩ sinh ra thuộc về nàng ấy.

Đang thất thần, ánh mắt nàng lại vô thức quét mấy lần trên tầng nhất, đột nhiên đồng tử nàng co lại, đưa tay chạm vào mặt bên trái thanh ngang trên cùng, nàng phát hiện được đồ án cực kỳ quen thuộc, đoàn hỏa diễm ám màu, giờ khắc này khắc trên mặt gỗ hồ đào, giống như một ngọn lửa bốc cháy dữ dội ,thiêu đốt ánh mắt Đường Triều Vũ.

Nàng không thể kiềm chế được tâm tình mình, quay đầu hỏi Mã sư phụ, "Chú Mã, hình vẽ này từ đâu tới? Có ý nghĩa gì sao?"

Nghe xong lời của nàng, Mã sư phụ hơi ngưng một chút, ánh mắt tùy ý liếc nhìn hình vẽ rồi nhìn Đường Triều Vũ, cười bí hiểm, "Sao cô lại hỏi tôi chuyện này, đáng lẽ cô phải biết chứ."

Nói xong hắn lắc đầu, hối thúc nàng chọn vũ khí, "Cô chọn xong rồi sao? Tôi còn phải bận rộn chuyện khác."

Đường Triều Vũ cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồ án ngọn lửa kia: "Tôi tại sao phải biết, các người đến cùng đang chơi trò bí hiểm gì?"

Nhưng Mã sư phụ giống như không nghe thấy, chỉ là hỏi dò Đường Triều Vũ có muốn mua thêm gì nữa không.

Rõ ràng Mã sư phụ sẽ không tiết lộ, Đường Triều Vũ bình tĩnh lại, nhanh chóng trả tiền rồi cầm lấy thanh đoản đao kia, bọc vải đen kỹ lưỡng trước khi rời đi.

Lúc ra cửa, nàng vẫn nhắc nhở Mã sư phụ một vài chuyện sắp xảy ra, liền xoay lưng đi rồi.

Nàng muốn thật nhanh hội hợp Tống Vãn Phong, lần này có đồ tốt cho nàng ấy. Nghĩ đến đây, khóe môi nàng không khỏi nhếch lên. Gặp gỡ Tống Vãn Phong, thật sự là một sự kiện vui vẻ.

Nàng đi đến đoạn đường sẽ hội ngộ Tống Vãn Phong, xem xét thời gian một chút, vẫn còn khá sớm, nên tranh thủ lúc này thăm dò địa hình xung quanh.

Nếu như có thể nàng vẫn muốn gặp Từ Thanh, không chỉ vì cô ấy đã cứu các nàng, mà vì nàng có một loại trực giác, rằng Từ Thanh là một nhân vật trọng yếu trên đường đến quận mới của nàng cùng Tống Vãn Phong.

Trong lúc chờ đợi Đường Triều Vũ cũng không nhàn rỗi, lúc thảm họa bắt đầu, nàng đã đứng trên đỉnh một tòa nhà ba tầng, quan sát bốn phía.

Dịch bệnh không chỉ bùng phát ở một chỗ, mà xảy ra khắp nơi. Đường Triều Vũ vẫn không hiểu, loại virut chân nấm kia làm thế nào trong một đêm bao phủ nơi này, mà trước đó không một chút manh mối.

Tống Vãn Phong vẫn chưa xuất hiện, Đường Triều Vũ có chút sốt ruột, nàng lấy dũng khí thử một mình đối mặt người nhiễm bệnh vừa lên tới mái nhà. Nàng hy vọng lúc không có Tống Vãn Phong, nàng vẫn có thể giải quyết một ít tang thi.

Khi Đường Triều Vũ nhìn thấy Tống Vãn Phong lần nữa, nàng không biết phải làm sao diễn tả tâm tình mình. Cảm xúc của nàng dường như sắp bùng phát.

Bóng dáng mảnh mai kia từ trong con hẻm đổ nát một đường đi tới, trong nháy mắt đã xoa dịu thần kinh căng thẳng của Đường Triều Vũ, nàng liếc mắt liền thấy được nàng ấy.

Lộ trình của Tống Vãn Phong vẫn không thay đổi, vẫn là như vậy, quyết chí tiến lên. Dường như những tang thi kia đều bất lực trước nàng, trên gương mặt của cô gái trẻ này không hề có hoảng sợ mà chỉ có kiên định.

Đường Triều Vũ nhanh chóng tới gần, nàng biết chính xác tòa nhà nào trong khu vực này có thể trèo lên bằng giàn giáo, nàng không chậm trễ chút nào, cầm lấy sào tre bên người, dựa vào tính dai của nó để chống đỡ, mượn lực nhảy lên tòa nhà hai tầng gần sát bên Tống Vãn Phong.

Nàng tính toán thời cơ, theo sào tre như một làn khói tuột xuống.

Tống Vãn Phong mở to mắt nhìn từ trên trời rơi xuống một cô gái, cô ấy dùng sào tre chống đỡ một cước đạp bay xác sống, còn chặn ngang cọc gỗ cản đường mấy quái vật khác, xoay người đem thanh đoản đao từ trong bọc vải lấy ra, ném tới chỗ nàng.

"Tống Vãn Phong, cầm lấy!"

Tống Vãn Phong nhất thời ngừng lại, lần này trên mặt nàng đã không chỉ là kinh ngạc, mà là choáng váng.

Đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, giơ tay vững vàng tiếp nhận đoản đao, ánh mắt dưới kính lộ vẻ cảnh giác cùng khó hiểu, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đường Triều Vũ.

Đường Triều Vũ nhìn nàng tiếp nhận đao, ngược lại bày lên tư thế đối phó tang thi, cười nói: "Tôi biết cô tên Tống Vãn Phong, tôi tên Đường Triều Vũ, cô có thắc mắc gì chờ một chút tôi sẽ giải thích, trước tiên giải quyết mấy thứ này. Cô tin tôi đi, không hại cô đâu!"

Dứt lời nàng đã hạ một đao, chém vào xác sống phía sau.

Tống Vãn Phong cúi đầu liếc nhìn đoản đao trong tay, vừa mới rút ra, một cảm giác quen thuộc lạ kỳ xông tới làm nàng không khỏi nhíu mày, trong mắt lược hiện bất ngờ. Chất liệu thép cứng, lưỡi đao phẳng, đây là quân đao chuyên dụng của bộ đội đặc công, chỉ dành cho lực lượng đặc nhiệm ở Quận Mới, người bình thường không thể có.

Tống Vãn Phong không khỏi lần thứ hai nhìn về phía cô gái kỳ quái đột nhiên xuất hiện, đối phương múa đao động tác rất gọn gàng, xem ra cũng có chút kỹ năng, chỉ là hành động cũng không nước chảy mây trôi, còn phải rèn luyện thêm. Nhưng nàng ấy thoạt nhìn đã quen chiến đấu với đám quái vật kia, cũng không hề sợ hãi.

Tống Vãn Phong nhìn giây lát, tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nàng lại cảm thấy rất hứng thú, ở khu vực này vậy mà có người gọi ra ba chữ Tống Vãn Phong, điều này thật sự ngoài dự liệu của nàng.

Trong lúc suy tư nàng đem quân đao xoay chuyển mấy vòng, tuy rằng bị gãy một nửa, chất liệu vẫn là nhất đẳng, rất thích hợp nàng.

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro