☆Chương 5: Không phải lần đầu gặp gỡ?
Trên đường đi ngang qua siêu thị gần nhà, Đường Triều Vũ mua một đống bánh quy nén cùng một số thực phẩm ngày thường khó nuốt có hàm lượng calo cao, còn mua thêm một ít nước lọc.
Nàng không biết kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với điều gì, cũng không biết lần này nàng có thể sống bao lâu, nhưng nàng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Triều Vũ vẫn luôn suy nghĩ sau khi tìm được thứ mình muốn thì phải làm gì, lúc đi ra cửa, nàng suýt đụng phải người đàn ông đang đi vào, nàng vội vàng nghiêng người tránh, thấp giọng nói xin lỗi.
Nam nhân không thèm liếc nhìn nàng một cái, đi thẳng đến kệ đồ ăn, bẻ ngón tay như đang tính toán điều gì đó.
Đường Triều Vũ cũng không để ý nhiều, mà là tăng tốc chạy về hướng cửa hàng tái chế phế liệu.
Vừa đến tiệm đồ cũ, Đường Triều Vũ bước chân có chút gấp, đi vào liền đè nặng thanh âm mở miệng nói: "Mã sư phó, tôi muốn mua vài món đồ phòng thân."
Ông chủ Mã đã gần 40 tuổi, đội chiếc mũ quả dưa màu xanh, đeo tạp đề đen bóng, ngồi một góc sửa sang lại mấy món đồ rèn.
Hắn để râu quai nón, trong miệng ngậm thuốc lá sợi, mỗi lần Đường Triều Vũ đến đây đều nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hơn nữa biểu tình trên mặt luôn bất biến, giống như đang đeo mặt nạ.
Thân là cư dân ở đây, Đường Triều Vũ tất nhiên tránh không được gặp hắn, hắn tự nhiên cũng nhận thức Đường Triều Vũ.
Đối phương chào đón Đường Triều Vũ bằng một câu như thường lệ, "Là Tiểu Đường sao, cô cần món đồ gì?"
Trong mắt Đường Triều Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, Mã sư phó dường như không nghe thấy lời vừa rồi của nàng.
Nhưng nhìn vẻ mặt dò hỏi của đối phương, cũng không có chút nào không đúng, Đường Triều Vũ đành phải nói lại một lần: "Mã sư phó, tôi muốn tìm chút đồ vật phòng thân, tốt nhất là quân đao hoặc kiếm."
Mã sư phó nghe vậy ngẩn ra, hút điếu thuốc, nói: "Muốn đao phòng thân, cô gặp phải chuyện gì?"
Đường Triều Vũ châm chước một chút, thần sắc nghiêm túc: "Chuyện rất nghiêm trọng, liên quan đến tính mạng. Mã sư phó, chú giúp tôi lần này, tôi chỉ dùng phòng thân, sẽ không cố ý hại người."
Mã sư phó nghe vậy nhăn lại mi nhìn chằm chằm Đường Triều Vũ, như là đang xác nhận nàng nói thật hay giả, thấy Đường Triều Vũ vẻ mặt kiên trì, hắn mới xoay người đi đến chỗ phế liệu chất đống ở cửa, cúi xuống lục lọi mấy lần, rút ra một thanh đao rỉ sét loang lổ.
"Tôi mới tìm được nó gần đây trong kiện hàng cũ được đưa tới, nó không bị ăn mòn quá nhiều, trông cũng còn dùng được, cô cần không?" Hắn liếc Đường Triều Vũ, trong mắt mang theo dò hỏi.
Đường Triều Vũ nhìn qua, cẩn thận nhận dạng mới có thể thấy được, nó vốn là một thanh đường đao dài 1m2, nàng cầm lên kiểm tra, xem như có chút trọng lượng.
Đao đích xác bị ăn mòn, thoạt nhìn chẳng ra gì, nhưng Đường Triều Vũ không có thời gian lại đi chọn thứ khác, chỉ có thể khẽ gật đầu, thuận tiện cầm một thanh côn sắt. Vạn nhất đao gãy, so tay không vẫn tốt hơn.
Nàng chưa bao giờ là người chấp nhận số mệnh, cho nên dù có phải chết, nàng vẫn muốn thử một lần.
Đường Triều Vũ nhặt mảnh vải rách quấn lên đao, nàng cầm đồ vật xoay người liền chuẩn bị đi, nhưng trước khi ra cửa, nàng dừng lại, quay về phía Mã sư phó đang thu dọn phế phẩm: "Chú Mã, trên đường đã xảy ra chuyện, đợi chút chỉ sợ sẽ có quái vật ăn thịt người tấn công, chú nhớ mang đồ vật phòng thân, đóng cửa cho kỹ, không cần đi ra ngoài."
Đến nỗi nàng, không thể lưu tại đây trốn tránh, ít nhất hiện tại không thể, nàng phải đi ra ngoài tìm hiểu rõ ràng, nàng tuần hoàn rốt cuộc là bởi vì cái gì.
Đường Triều Vũ không để ý những gì mình nói đã làm cho Mã sư phó bị chấn động mạnh, nhanh chóng rời đi.
Mã sư phó vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm theo bóng dáng Đường Triều Vũ, ngay sau đó tràn đầy nghi hoặc, nha đầu này nói linh tinh gì vậy?
Nhưng khi một người đàn ông mặc áo hoodie đen đội mũ trùm bước vào, Mã sư phó giống như đã quên chính mình nghi hoặc, bày ra công thức hiếu khách: "Xin hỏi quý khách cần gì?"
Nam nhân lấy ra một tấm thẻ bài, ngọn lửa đỏ sậm như ẩn như hiện trên tấm card, dường như đang đong đưa, "Tôi muốn mua chút đồ phòng thân."
Sau khi Đường Triều Vũ rời khỏi cửa hàng tái chế, trên đường liền đi ngang qua ba người, hai nam một nữ, nàng không thấy rõ diện mạo đối phương, nhưng nam nhân áo đen kia có chút quen mắt, đúng là người nàng suýt đụng phải khi mua đồ ăn ở siêu thị.
Nàng quay đầu lại nhìn, ba người kia đều bước nhanh về phía cửa hàng tái chế.
Nhưng thực mau, cách đó không xa truyền đến từng trận tiếng kêu sợ hãi ngăn trở Đường Triều Vũ tiếp tục quan sát.
Mới đầu tiếng la hét chỉ là thưa thớt, đến sau trở nên liên tục, như thủy triều trào dâng, tiếng ầm ĩ trong nháy mắt xé rách sự yên tĩnh của buổi sáng.
Trong đó một tiếng gào rống sắc nhọn như dã thú, lập tức nghiền áp những cái đó rối loạn, truyền tới đây. Tuy rằng âm thanh này hoàn toàn không thể so sánh với nỗi kinh hoàng khi nghe ở khoảng cách gần, nhưng nó vẫn khiến tim Đường Triều Vũ nhất thời dâng lên.
Nhịp tim của nàng gia tốc không thể kiểm soát, nỗi sợ hãi đánh thẳng đại não, khiến da đầu nàng căng chặt.
Đường Triều Vũ thở dồn dập, kẹp côn sắt lên ba lô, đặt ở sau người, tay trái kéo ra vải bố quấn đường đao, lau thật mạnh vết rỉ sét trên lưỡi đao, ngay sau đó quấn quanh chuôi.
Khu phố cổ này chằng chịt như bàn cờ, mật độ dân cư đông đúc, nhà ở san sát, Đường Triều Vũ nhớ rõ đám quái vật kia lần đầu xuất hiện đều nhảy từ trên lầu xuống.
Cho nên, nàng cần thiết rời xa khu dân cư này trước. Nhưng lựa chọn con đường nào, hoàn toàn dựa vào vận khí!
Đường Triều Vũ không do dự nữa, bởi vì đã có vài người kinh hoảng thất thố mà từ ngõ nhỏ vọt ra, trong miệng hô to cứu mạng!
Đường Triều Vũ nhìn hai người từ ngõ hẻm đối diện chạy về phía bên này, kết quả một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, thật mạnh đem một nữ nhân trong đó chụp xuống đất.
Hắc ảnh từ lầu năm nhảy xuống, khi nó chạm đất thậm chí còn bắn lên tới lăn một vòng. Nhưng nó vẫn di chuyển dễ dàng, đôi chân gãy dị dạng đứng lên, nhào về hướng nam nhân còn lại đang sợ tới mức nằm liệt trên đất. Nam nhân hét thảm một tiếng, huyết bắn mãn tường, hai chân không ngừng run rẩy.
Đường Triều Vũ sắc mặt tái nhợt, trong lòng càng thêm nặng nề, xem ra quái vật xuất hiện không phải sự kiện ngẫu nhiên.
Nàng một khắc không ngừng, xoay người chạy vào con hẻm bên trái. Mà quái vật kia hiển nhiên nhìn thấy nàng, khuôn mặt tràn đầy máu tươi hướng bên này rống lên một tiếng, nhưng đại khái nó quá đói bụng, cũng không lập tức đuổi lại đây, mà chỉ lo nhấm nuốt hai người trên đất.
Đường Triều Vũ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong đầu hiện lên sự phân bố khu vực ngõ nhỏ nơi này, các con hẻm ngang dọc đan xen, rắc rối phức tạp, có quá nhiều lựa chọn.
Nhưng nàng cũng không trì hoãn, dưới chân ngược lại càng chạy càng nhanh, mặc kệ như thế nào, rời đi nơi này liền ý nghĩa rời xa đám quái vật.
Kinh nghiệm của lần tuần hoàn trước nói cho nàng, tử vong cũng không phải kết thúc, những người bị quái vật cắn chết sẽ bị nhiễm virus, biến thành quái vật giống như vậy.
Đường Triều Vũ chạy chưa được trăm mét thì đột nhiên một ống sắt cũ nát nện dưới chân nàng, thiếu chút nữa liền đánh trúng nàng.
Đường Triều Vũ vội vàng phanh gấp, nghiêng người tránh đi. Chỉ là nàng chạy trốn quá nhanh, lảo đảo va vào trên tường, tay trái tức khắc một trận nóng rát.
Nàng kinh hồn chưa định, theo bản năng ngẩng đầu, lại bỗng nhiên cứng đờ. Ống sắt rơi xuống cũng không phải ngoài ý muốn, mà do một người phụ nữ tóc bù xù đứng ở mái nhà đối diện. Thân thể bà ta lung lay, va chạm làm đổ một bên giàn giáo chưa được dỡ bỏ.
Những ngôi nhà ở đây tuy rằng không cao, nhưng hầu hết đều có mái tôn ngắn bằng lá sắt, bị ăn mòn đến tàn phá bất kham, tùy thời khả năng ngã xuống.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không đứng ở nơi đó.
Đường Triều Vũ lập tức nghĩ đến đám quái vật kia xuất hiện như thế nào, tức khắc nhận ra có điều gì không ổn, nắm chặt đao chạy đi.
Do một khắc trì hoãn này, hơn nữa tâm hoảng ý loạn, nàng đã va phải một bóng người ở giao lộ tiếp theo.
Hai bên tốc độ đều thực mau, tránh cũng không thể tránh.
Đường Triều Vũ chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên văng sang bên phải, lần này nàng ngã xuống không hề phòng bị, nàng gần như bay đi ra ngoài, rơi quỳ rạp trên mặt đất cả người đều choáng váng.
Thân thể đau đớn làm Đường Triều Vũ cơ hồ không thể động đậy, nàng nỗ lực vài lần cũng chưa ngồi dậy nổi.
Mà phía sau một tiếng nặng nề trọng vang làm nàng ý thức được người phụ nữ trên mái nhà nhảy xuống tới.
Ngay lúc nàng hốt hoảng, người bị nàng đụng ngã đã đứng lên, đối phương bước nhanh đi tới, trảo một cái đã bắt được tay phải Đường Triều Vũ, đỡ cánh tay nâng nàng đứng dậy.
"Cô không sao chứ? Nhanh đứng lên...."
Nữ nhân ngữ tốc có chút mau, lại không hoảng loạn.
Đường Triều Vũ bất chấp xem đối phương, mà là mượn lực nhanh chóng đứng dậy. Cúi đầu tầm mắt của nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân nàng ấy, quần màu nâu cùng giày vải màu trắng.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp nữ nhân này, thậm chí nàng còn chưa thấy mặt, nhưng lại có một loại cảm giác thân quen không thể giải thích được, làm cho nàng có chút thất thần.
Đường Triều Vũ cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì ngay khi nàng chuẩn bị đứng dậy, cô gái ấy không biết vì sao đột nhiên ngưng lại, lực đỡ nàng trong nháy mắt bị rút đi, Đường Triều Vũ mất đi chỗ dựa liền ngã trở về.
"Tê!" Vốn là thân thể đau đớn lại lần nữa bị thương, Đường Triều Vũ nhịn không được tê thanh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Này vừa thấy, cho dù là giờ này khắc này, Đường Triều Vũ như cũ có chút hoảng thần.
Nữ nhân mặc một kiện áo khoác quân đội màu xanh đơn giản, để mặt mộc, không điểm phấn trang lại mười phần tinh xảo. Nàng ấy buộc tóc đuôi ngựa, trang dung chỉnh tề, đeo kính gọng mỏng, lúc cùng Đường Triều Vũ đối diện, đuôi mắt hơi nhướng lên, đồng tử tối sầm lộ ra tia lạnh lùng. Chính điều này làm cho ngũ quan vốn nhu hòa kia thêm vài phần khí tràng lạnh lẽo, có vẻ văn nhã lại cấm dục.
--------------------------------------
*Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương 5, rốt cuộc Tiểu Đường có thể đi ra ngoài, các bạn đoán xem là ai tới?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro