Chương 1: Trắc hoang sư

"Anh trộm một túi xách nhãn hàng nổi tiếng."

Trong căn phòng được ánh sáng ấm áp bao phủ, một cô gái trẻ tuổi ngồi ngay ngắn một bên, ấn nút bộ điều khiển, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một chiếc túi xách.

Giọng nữ nhàn nhạt không biểu cảm truyền vào lỗ tai người đàn ông đối diện.

Hắn ngồi trên một chiếc ghế nhìn có vẻ thoải mái hơn cô gái kia rất nhiều. Ghế bọc da thật, có chỗ tựa cổ, tay vịn, chỗ kê chân, đầy đủ tiện nghi. Nếu đây không phải là Cục Cảnh sát, phòng này kỳ thực rất thích hợp nghỉ ngơi.

Ngón tay hắn buộc một thứ đồ điện tử gì đó, kết nối với một thiết bị có kích cỡ như đầu DVD. Nam nhân kia ung dung trả lời:

"Tôi không có."

"Anh trộm chiếc điện thoại di động này." Cô gái không hỏi gì đến đáp án của hắn, ấn điều khiển một lần nữa, lần này màn ảnh trước mắt biến thành điện thoại di động.

"Tôi không có." Trả lời không khác gì lần trước.

"Anh trộm chiếc nhẫn này."

"Tôi không có."

"Anh trộm ví tiền này."

"Tôi không có."

Cô gái dừng một chút, ý cười bên khóe miệng thoáng qua rồi biến mất.

"Anh giấu nó trong nhà."

"Tôi không có."

"Anh đã bán nó."

"Tôi không có."

"Nó vẫn ở trên người anh."

"Tôi không có."

"Anh giấu trong nhà người quen."

"Tôi không có."

Cô gái khẽ lắc đầu, tên trộm này thật là ngu hết sức.

Đối thoại tiếp tục.

"Anh để trong nhà bạn."

"Tôi không có."

"Anh để trong nhà cha mẹ."

"Tôi không có."

Cô gái đứng lên, tắt màn hình, gỡ xuống đồ vật dán trên tay nam nhân, tỉ mỉ cuốn lại treo sang một bên.

"Sĩ quan cảnh sát, tra xong rồi phải không, tôi có thể đi chưa?"

Động tác trên tay ngừng lại, cô gái ngước mắt nhìn hắn, "Ừ, đi đi."

Hai người ra khỏi gian phòng nhỏ, nam nhân bận bịu cúi đầu với mấy vị cảnh sát bên ngoài, luôn miệng khách sáo khổ cực rồi, vất vả rồi.

"Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước."

"Có thể đi rồi. Tiểu Dương, cùng hắn đến nhà ba mẹ hắn, đem chiếc nhẫn bị trộm cầm về."

Nam nhân mặt kinh ngạc, Tiểu Dương vỗ vỗ bả vai hắn nói, "Ngẩn ra làm gì, đi thôi."

"Lý trung đội thật lợi hại!" Cảnh sát thực tập mới đến nhìn thấy đều ngu người.

"Đối phó loại ăn trộm kinh nghiệm non nớt này, Lý đội trưởng của chúng ta còn không cần nhìn chỉ số trên thiết bị." Cảnh sát Tiểu Bạch chỉ vào màn hình hiển thị biên độ sóng nhìn giống như thị trường cổ phiếu, "Lý đội trưởng chỉ dựa vào quan sát, liền biết hắn nói láo câu nào."

"Cái này chưa ăn nhằm gì đâu, thông thường mà nói cần phải hỏi ba lượt, mỗi lượt từ năm câu hỏi trở lên. Đội trưởng của chúng ta mới hỏi mấy câu, đã tra sạch hắn từ trong ra ngoài." Tiểu Ngô bên cạnh đang ngồi viết ghi chép cũng sấn tới, bổ sung giải thích cho mấy cảnh sát mới đến.

"Vậy tại sao không trực tiếp hỏi hắn, có phải ngươi trộm nhẫn không?" Tiểu cảnh sát suy nghĩ một hồi mới nói ra nghi hoặc của mình.

"Trực tiếp hỏi là phương pháp nước Mỹ bên kia thường dùng, gọi tắt là CQT, còn phải tìm chuẩn xác vấn đề mấu chốt, tỷ lệ lỗi tương đối thấp. Các quốc gia châu Á thì thường sử dụng CIT, cũng chính là như vừa rồi. Được gọi là trắc nghiệm che giấu tin tức." Lý Ninh Ngọc mới vừa giải quyết xong vụ án, tâm tình tương đối tốt, liền giải thích thêm mấy câu: "Người bị hại cung cấp hình ảnh của vài vật phẩm, trong đó chỉ có chiếc nhẫn là bị mất trộm. Mỗi một câu hỏi hắn đều phủ nhận, nếu như không nói dối, vậy thì biên độ sóng sẽ không thay đổi giá trị quá lớn. Nếu như nói dối, vậy thì câu trả lời này so với mấy câu trả lời không nói dối khác, giá trị sẽ biến cao. Càng nhiều câu để so sánh, độ đáng tin của quá trình trắc nghiệm sẽ càng cao."

"Nhưng mà, nếu gặp phải người có tư chất tâm lý tốt, kết quả đo được hoàn toàn không thay đổi thì phải làm thế nào. Trong phim không phải cũng hay gặp tình tiết như vậy sao?"

"Lý đội trưởng của chúng ta làm công việc này vốn dĩ cũng không thể dùng làm chứng cớ, chỉ có thể trợ giúp suy luận và tìm chứng cớ, dò nói dối không thực hiện được, còn có biện pháp khác." Tiểu Bạch sốt ruột tiếp lời.

Lý Ninh Ngọc cười một tiếng bày tỏ đồng ý với lời của Tiểu Bạch, cô cầm lên chìa khóa xe trên bàn, cùng các đồng nghiệp báo một tiếng tan việc.

Người mà hoàn toàn đo không ra...

Kỹ thuật phát hiện nói dối hiện nay cũng không thể xem là tân tiến, có thể đạt tới 70 80 phần trăm cũng đã không tệ rồi. Người được huấn luyện đặc biệt sẽ có ý thức đối kháng với máy dò nói dối.

Hoặc là người có thiếu sót về mặt tinh thần. Chỉ là cái loại người nói dối trời sinh đó, trên đời cũng không có mấy ai.

Lý Ninh Ngọc đạp phanh xe chờ đèn đỏ, cô nghĩ tới một người.

Thành phố Lâm Giang, thành phố như tên.

Một thành phố nhỏ nằm kề biển, tọa lạc tại biên cảnh Tây Nam của đất nước, nằm trong một góc nhỏ "không người để ý", quanh đi quẩn lại sử dụng giao dịch buôn bán đường tàu thuyền để nuôi thành phố này.

Dựa núi ăn núi dựa biển ăn biển, đồng thời cũng sinh ra không ít buôn lậu.

Ngày đó là một ngày thứ ba bình thường, đội trưởng của đội chống buôn lậu tự mình mang một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi đến phòng nghiên cứu của Lý Ninh Ngọc, đồng thời đưa cho cô một bức thư nhờ trắc nghiệm tâm lý.

Bọn họ bắt được cô gái này trong lúc truy đuổi một vụ án buôn lậu.

Nữ hài kia nói, có người cho mình tiền, bảo cô ấy trong thời gian đó mặc quần jean, mang mũ lưỡi trai màu trắng đứng cạnh thùng rác bên đường chờ. Sau đó, sau đó liền bị mang tới đây.

Về phần người cho tiền, đeo khẩu trang che mặt mũi, cô ấy không nhận ra.

Không ít dân buôn lậu đều thích tìm loại thanh niên thất nghiệp này đi thăm dò thực hư, đội chống buôn lậu đã nhiều lần cùng bọn họ chơi trò mèo vờn chuột như vậy rồi.

Bình thường thì giáo dục vài câu rồi thả là xong, nhưng án buôn lậu lần này bọn họ đã theo đuổi rất lâu, đội trưởng đội 1 luôn cảm thấy tâm thần không yên, dưới tình huống không có chứng cớ không biết nên làm sao, liền đem người mang tới chỗ Lý Ninh Ngọc, hy vọng cô có thể thật sự tra ra chút gì.

"Cố Hiểu Mộng, 22 tuổi, người Lâm Giang, mẫu thân mất sớm, đặc biệt là phụ thân, năm năm trước bị bắt vì tội buôn lậu sau đó chết bệnh trong ngục." Lý Ninh Ngọc lật xem hồ sơ của nữ hài.

Lại liếc mắt nhìn nữ hài kia, gương mặt anh khí treo biểu tình khinh thường không đếm xỉa, mặc dù là mặt mộc, nhưng đặt bên trong đám người cùng lứa, vẫn tỏ ra xinh đẹp nổi bật.

Dáng dấp đẹp mắt như vậy làm gì không được, sao lại đến mức làm chân chạy vặt cho người khác để kiếm tiền chứ. Nữ hài này dường như khắp nơi đều lộ vẻ kỳ quái, chả trách đội trưởng đội 1 sẽ cảm thấy tâm thần không yên.

Tiểu Bạch làm trợ thủ cho Lý Ninh Ngọc đã lâu, mỗi lần đều là hắn đến dán điện cực lên ngón tay nghi phạm.

Cố Hiểu Mộng từ khi tiến vào đến giờ, biểu tình vẫn luôn tỏ vẻ không thành vấn đề, không nói lời nào, như thể "Tùy ý mấy người, làm xong nhanh để ta còn đi", ngược lại cũng xem như chịu phối hợp.

"Ở chỗ mấy người, nữ cảnh sát đều xinh đẹp như vậy sao?" Cô gái đột nhiên lên tiếng, mắt nhìn về phía Tiểu Bạch, cứ như không phải đang hỏi Lý Ninh Ngọc.

Người bước vào phòng trắc nghiệm nói dối chưa có ai càn quấy như vậy.

"Cố nữ sĩ, xin cô tự trọng." Mặc dù ánh mắt nữ hài kia không mang vẻ nghiền ngẫm chán ghét như nam nhân, Lý Ninh Ngọc vẫn lên tiếng nhắc nhở cô.

Cố Hiểu Mộng quay đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, ánh mắt mang ý cười: "Tôi là ăn ngay nói thật a, Lý cảnh quan."

Lý Ninh Ngọc không tiếp lời, chuẩn bị xong câu hỏi liền nghiêm mặt bắt đầu.

Mười lăm phút sau, Cố Hiểu Mộng bình yên vô sự về nhà.

Quá kỳ quái.

Lý Ninh Ngọc cũng đánh giá Cố Hiểu Mộng như vậy. Không phải dựa vào kinh nghiệm, mà là một loại trực giác. Một vài tư tưởng huyền học gọi nó là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Nhưng ở chỗ Lý Ninh Ngọc, chỉ có khoa học và suy luận.

Cô đem số liệu trắc nghiệm của Cố Hiểu Mộng in ra nhìn đi nhìn lại, quả thật không thấy chỗ nào có vấn đề. Lý Ninh Ngọc chú ý thấy, trước khi hỏi, số liệu có tăng nhẹ lên trên.

Căn cứ theo kiến thức thông thường, trị số của thời gian trước và sau khi hỏi đều là giá trị thấp, không có bất kỳ ý nghĩa tham khảo nào.

Một phút trước khi hỏi, Cố Hiểu Mộng nói gì, cô ấy nói: "Tôi là ăn ngay nói thật a, Lý cảnh quan."

Lý Ninh Ngọc giơ tay đè một cái lên huyệt thái dương.

Thật đúng là bị đội trưởng đội 1 làm cho nghi thần nghi quỷ, trước khi hỏi cho dù là ngồi xuống đứng dậy đều sẽ dẫn tới số liệu chập chờn, soi những chi tiết này làm gì.

Thời điểm Cố Hiểu Mộng ngồi lên ghế trắc nghiệm nói dối lần thứ ba, Lý Ninh Ngọc cảm thấy huyệt thái dương lại bắt đầu nảy đùng đùng.

"Lần thứ ba rồi, Trương đội trưởng, cô gái này đang chống đối với mấy người sao?"

"Lý trung đội, tôi cũng không muốn mang người tới đâu, mỗi một lần xuất lực lượng bắt người, cô gái này đều sẽ xuất hiện tại hiện trường vì đủ loại nguyên nhân lạ lùng. Chúng tôi mang về, cô ấy lại không nói một lời. Cũng chỉ có lần trước ở chỗ cô còn chịu mở miệng nói mấy câu." Trương đội trưởng gỡ mũ xuống, vô cùng phiền muộn gãi gãi đầu tóc không tính là dài lắm của mình, sợ Lý Ninh Ngọc ngại phiền, lại đảm bảo nói: "Nếu có lần sau tôi sẽ không đến làm phiền cô nữa, trực tiếp xem như làm trở ngại cảnh vụ giam lại một trận."

Lý Ninh Ngọc mím môi, đáp ứng hắn thử lại lần nữa.

Nhưng lần này Lý Ninh Ngọc lại không để Tiểu Bạch dán điện cực cho Cố Hiểu Mộng, ngược lại cho tất cả bọn họ đi ra ngoài tự tìm việc làm.

Có đo thêm mười lần, kết quả cũng giống như vậy thôi.

Là thật sự thuần lương hay là che giấu quá sâu? Cho dù chuyên ngành của cô là tâm lý học tội phạm chứ không phải hỏi cung, Lý Ninh Ngọc vẫn muốn cùng Cố Hiểu Mộng trò chuyện một chút.

Cố Hiểu Mộng đã sớm chui vào phòng dò nói dối, quen thuộc như ở nhà mình. Cô nằm trên ghế da, thoải mái nhắm hai mắt, ngón tay vô thức nâng lên thả xuống, giống như đang bắt nhịp theo một điệu nhạc nhu hòa.

Gian phòng dò nói dối này là nơi Lý Ninh Ngọc chuyên môn dùng để hỏi cung, chế tạo bằng chất liệu đặc thù. Căn phòng nhỏ hiện lên bắt mắt trong một góc văn phòng, bên ngoài màu trắng nhìn như phòng thí nghiệm ấp trứng phim giả tưởng.

Vì để người bị hỏi có thể thả lỏng, phòng dò nói dối luôn sử dụng ánh đèn ấm áp, ghế thì mềm mại, nhiệt độ ổn định, phòng cũng tuyệt đối cách âm. Ngay cả Lý Ninh Ngọc, thời điểm tăng ca mệt mỏi, cũng sẽ ở trong này nghỉ ngơi một hồi.

Lý Ninh Ngọc xê dịch màn hình đi, ngồi ở đối diện Cố Hiểu Mộng.

"Lý cảnh quan, người đều đuổi đi rồi, camera giám sát kia cũng tắt một chút đi." Cố Hiểu Mộng hướng về phía camera thu hình nhướn nhướn mày.

Máy quay sẽ mang đến áp lực cho người bị hỏi, vì vậy được thiết kế vô cùng ẩn khuất.

Có thể nói Cố Hiểu Mộng đã đến ba lần, đối với thiết bị nơi này rõ như lòng bàn tay, cũng có thể nói, cô đối với hoàn cảnh chung quanh luôn luôn cảnh giác, không ung dung như vẻ bề ngoài.

Lý Ninh Ngọc không động đậy, "Tôi là cảnh sát, cô trước mắt là nghi phạm. Đối thoại giữa hai chúng ta nhất định phải có ghi âm và thu hình, hy vọng Cố nữ sĩ có thể hiểu được."

Nghe Lý Ninh Ngọc nói bất cận nhân tình như vậy, Cố Hiểu Mộng bĩu môi một cái, cũng lười kiên trì.

"Chị luôn gọi em là Cố nữ sĩ Cố nữ sĩ, bao xa lạ a, gọi em là Hiểu Mộng đi."

Lý Ninh Ngọc phát hiện điểm kỳ quái nhất của cô gái trước mặt: Cô ấy hình như rất muốn làm quen với bản thân.

Có thể Cố Hiểu Mộng chính là dựa vào gương mặt dễ thân thiện của mình, khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần nhìn cô ấy, ngay cả kiên nhẫn cũng sẽ nhiều hơn thường ngày một chút, không nhịn được xem đối phương như em gái hàng xóm hoạt bát sáng sủa.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, Cố nữ sĩ, đây chẳng qua là lần thứ ba chúng ta gặp mặt."

"Ờ... Vậy thì để em đến nhiều thêm mấy lần?"

"Tại sao mỗi lần Trương đội trưởng làm nhiệm vụ, cô đều xuất hiện ở hiện trường?" Lý Ninh Ngọc không muốn để ý những lời huyên thuyên của đối phương nữa, trực tiếp đi vào chủ đề chính.

"Không phải nói rồi sao, trùng hợp, đơn thuần trùng hợp."

Lý Ninh Ngọc không nói lời nào, nhìn vào mắt người đối diện. Ý tứ như là không muốn nói đùa.

"Được rồi được rồi, chị đừng nhìn em như vậy. Em thừa nhận được chưa. Em chính là muốn gặp chị." Cố Hiểu Mộng ngồi thẳng người, đối diện ánh mắt Lý Ninh Ngọc.

Trong khi thẩm vấn, điều quan trọng nhất chính là quan sát. Đôi mắt của Lý Ninh Ngọc quan sát rất tỉ mỉ, khi cô đối mặt với đối phương, kỳ thực ngay cả cử động của cơ thịt co rút trên môi cũng đều bị cô bắt lấy nguyên vẹn.

Lý Ninh Ngọc nhìn rất kỹ lưỡng, thật đáng tiếc, cô không ở trên gương mặt Cố Hiểu Mộng tìm ra được một tia dấu vết nói dối nào.

(Ed: Máy dò nói dối chạy điện vô dụng, phải xài đến hàng chạy cơm)

Người này tám phần là lão cáo già miệng chém văng xe lửa, nói nhảm không cần làm nháp.

Một cuộc trò chuyện không có giá trị lưu trữ nào, kết thúc bằng việc Lý Ninh Ngọc cảnh cáo Cố Hiểu Mộng tốt nhất đừng xuất hiện ở hiện trường hành động của cảnh sát nữa.

Bảy giờ chiều của tháng hai, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, đèn đã được bật lên.

Lý Ninh Ngọc thu dọn xong xuôi ghi chép trong ngày, chuẩn bị về nhà. Xe mới rời Cục Cảnh sát chưa được mấy mét, ánh đèn xe hơi liền chiếu đến một bóng người quen thuộc ngồi xổm ven đường.

Không phải người buổi chiều mới bị tra hỏi có tên Cố Hiểu Mộng thì còn có thể là ai.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro