Chương 37: Gián điệp
"Gián... Gián điệp?" Cố Hiểu Mộng bỗng khẩn trương đến cà lăm, trong niên đại này, loại người gì mới có thể được gọi là gián điệp?
"Đúng, chính là gián điệp như em nghĩ."
MI6, 007, CIA, Mossad... trong đầu Cố Hiểu Mộng vụt qua một đống từ ngữ chỉ xuất hiện trong phim hành động.
"Nhưng ba em từ trước tới nay, đúng là làm buôn lậu mà." Cố Hiểu Mộng quả thực rất khó đem người cha nhìn có vẻ nho nhã kia của mình liên hệ đến 007 trong phim ảnh.
"Không hề mâu thuẫn. Chú ấy vừa là cảnh sát vừa là gián điệp, thân phận trùng hợp."
Vậy cũng được sao? Cố Hiểu Mộng thử dò hỏi: "Vậy, là Cục An ninh Quốc gia sao?"
Phan Hán Khanh lắc đầu.
"Hiểu Mộng có từng nghe nói đến Cục Tình Báo của Tổng cục Tham mưu chưa?"
"Chưa từng nghe thấy." Cố Hiểu Mộng cảm thấy mỗi một câu kế tiếp đều sẽ vượt qua phạm vi nhận biết của mình, cô tự giễu nói: "Em cao lắm cũng chỉ biết đến Cục An ninh, em còn tưởng mình làm cảnh sát, làm nằm vùng đã là giỏi lắm rồi."
"Hiểu Mộng thật sự rất giỏi." Lý Ninh Ngọc nắm tay cô, vẻ mặt như lẽ đương nhiên.
Phan Hán Khanh thấy Lý Ninh Ngọc để ý cảm thụ của Cố Hiểu Mộng như vậy, chỉ còn thiếu điều ở bên cạnh nói: Em gái, em nhìn anh xem, anh cũng là gián điệp nè, sao em không khen anh một câu!
"Em không biết, vậy thì hoặc là bọn họ thật sự không biết chuyện mà Cố Dân Chương đang làm, dù sao cấp độ bí mật cũng quá cao. Hoặc là bọn họ căn bản không nói cho em biết." Phan Hán Khanh uống một hớp, bắt đầu giới thiệu bộ phận của hắn.
Trong thời kỳ chiến tranh, Tổng cục Tham mưu của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc chỉ là một cơ quan chỉ huy quân sự đơn thuần. Mà cơ quan tình báo quân sự đương thời, chính là Tổng cục Tình báo được thiết lập trực thuộc Quân ủy. Đồng thời, bên dưới Tổng cục Tham mưu cũng thiết lập hai bộ phận quản lý tình báo. Qua nhiều năm, cơ cấu tổ chức quân sự không ngừng được điều chỉnh, tất cả các bộ phận quân sự đều sát nhập vào Tổng cục Tham mưu, Tổng cục chính trị và Tổng cục Hậu cần, tức ba trụ sở chính. Cơ quan tình báo quân sự cũng được bố trí vào Cục 2, Cục 3 của Tổng cục Tham mưu, cùng với Cục Thông tin Liên lạc thuộc Tổng cục Chính trị.
"Bộ phận của anh và Cố thúc, chính là Cục 2 của Tổng cục Tham mưu."
"Các bộ phận này, bình thường đều làm những gì?" Lý Ninh Ngọc cũng nảy sinh hứng thú với Cục Tình Báo trong lời nói của Phan Hán Khanh.
"Thứ khác anh không nói nhiều, nói Cục 2 đi. Bọn anh được gọi là 'Cục Tình Báo', ý nghĩa như tên, chủ yếu phụ trách thu thập tình báo quân sự, bao gồm ba chức năng: Một là phân công và truy tìm các đặc vụ thu thập tình báo mai phục ở nước ta; Hai là phân tích tình báo từ các ấn phẩm xuất bản công khai ở nước ngoài; Ba là gửi các phái viên quân sự đến các đại sứ quán ở nước ngoài."
Những thứ này cũng nằm trong tình lý, mỗi quốc gia đều sẽ có loại cơ quan như vậy, có nơi còn gọi đại loại như Hiệp hội Nghiên cứu Quan hệ Quốc tế, nhằm che giấu tai mắt.
"Vậy là anh và ba em thuộc loại thứ nhất?"
"Cùng gần gần vậy, nhưng cấp bậc của Cố thúc cao hơn, ba anh là hạ tuyến do chú ấy phát triển. Sau đó ba anh qua đời, anh nhận lấy vị trí này. Anh sợ Tiểu Ninh bị hại, cho nên thương lượng với Cố thúc, tiếp tục âm thầm làm là được. Do đó trong hệ thống chỉ có tên của ba anh, không có tên anh."
"Sau đó Cố thúc đột nhiên qua đời, anh liền thật sự thành tội phạm buôn lậu." Lý Ninh Ngọc tức khắc chỉ rõ điểm mấu chốt.
"Đúng. Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, chuyện này tương đối phức tạp. Nhân viên tình báo của Cục 2 trên căn bản có ba loại người: Mật công, thương cán, trực thuộc. Loại thứ nhất trên căn bản là gián điệp được huấn luyện chuyên nghiệp, Cố thúc chính là nhân viên như vậy. Ba ba phối hợp công việc buôn lậu của chú ấy, cũng thuộc trong biên chế, là thương cán (cán bộ kinh thương), hiện tại mỗi tháng anh vẫn có thể nhận được một lượng tiền phụ cấp nhất định. Cố thúc lấy cho anh thân phận trực thuộc, theo bản chất mà nói trực thuộc không tính là nhân viên tình báo, loại như anh khắp nơi đều có. Dựa lưng đại thụ dễ hóng mát, thời điểm làm việc sẽ được cung cấp chứng chỉ miễn kiểm thuế nhập khẩu. Anh không có trong hệ thống, lại bởi vì mang thân phận trực thuộc, một khi đổi cục trưởng người ta liền không nhận nữa, lại phải ra ngoài tìm quan hệ."
Nghĩ đến đời cha đã hy sinh của bọn họ, lại nhìn Phan Hán Khanh không tên không họ trên hệ thống vẫn như cũ yên lặng làm việc bao năm này, Cố Hiểu Mộng thở dài, những người như thế này, hy sinh cũng không cách nào lưu lại danh tính. Tuy hiện tại là thời đại hòa bình, nhưng người giống như họ lại vẫn còn rất nhiều.
Bất kể chuyện Lâm thúc là như thế nào, Cố Hiểu Mộng từ đầu đến cuối không hối hận đã bước lên con đường hiện tại, cuộc sống vô vàn hiểm nguy này rốt cuộc vẫn do cô tự chọn. Nếu như không đi con đường này, cô không thể nào biết hóa ra ba ba đang làm chuyện vô cùng tài giỏi, cũng sẽ không gặp được Lý Ninh Ngọc.
Cô muốn biết nhiều hơn về chuyện ba mình làm trước kia, cô hỏi: "Hai người lúc đó làm thế nào truyền tình báo thông qua buôn lậu?"
"Chuyện mà các bậc cha chú làm trước kia anh cũng chỉ biết chút da lông, bọn họ không chịu nói nhiều. Năm 97 từ sau khi Tân An được trao trả, bọn họ vẫn luôn cố gắng vì chuyện này. Anh từ năm 98 mới bắt đầu đi theo Cố thúc, khi đó đã gần một năm, Tân An rất ổn định, rất nhiều nhân viên cùng tinh lực đều bị rút ra khỏi. Bên trên thấy Cố thúc làm rất tốt, liền để chú ấy tập trung trọng tâm vào Đông Châu. Anh chính là vào lúc này mới bắt đầu đi theo chú ấy. Mân Châu xem như là trạm trung chuyển của Cố thúc, cách Đông Châu rất gần, bất kể là tài liệu chứng cứ cụ thể, hay là nhân viên chuyển vận, truyền tin tức, thông qua buôn lậu đều có thể làm được."
"Hơn nữa còn bọc hai lớp vỏ, nếu thật bị bắt, chẳng qua cũng chỉ là buôn lậu. Lâm Giang là địa phương nhỏ, lại còn ở biên giới, cách Đông Châu xa như vậy, ai có thể ngờ được sào huyệt cuối cùng lại nằm ở địa phương hẻo lánh như vậy đâu. Không chừng ba em còn từng có nhiệm vụ theo dõi buôn lậu ma túy ở biên giới." Cố Hiểu Mộng bây giờ không còn nghi vấn gì đối với chuyện Cố Dân Chương làm buôn lậu nữa, cô bắt đầu nghi ngờ một chuyện khác, "Anh Phan, sau khi ba em qua đời, theo lý mà nói anh cũng tự do rồi, sao còn không dám liên lạc với chị Ngọc."
"Bọn họ ngay cả người không hay biết gì như em cũng không bỏ qua, lại sẽ bỏ qua cho anh sao?" Phan Hán Khanh căm giận nói, hiển nhiên không hài lòng lắm với cách làm của bên trên. "Quả thật cũng có tới tìm anh, cấp bậc của anh thực sự quá thấp, bọn họ cảm thấy chắc hẳn anh cũng không biết gì, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ qua anh. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, anh liền vui mừng may mà lúc ấy quyết định để Tiểu Ninh giả chết."
"Anh hai, cảm ơn anh." Lý Ninh Ngọc đối với Phan Hán Khanh vẫn luôn mang cảm kích trong lòng, anh hai chèo chống cả gia đình, tiếp tục làm chuyện phụ thân chưa hoàn thành, trên phương diện kinh tế càng chưa từng bạc đãi cô.
Nhờ có người anh này thay cô che mưa chắn gió, những năm qua cô mới có thể bình an tự do làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm. Lý Ninh Ngọc tự cho rằng làm cảnh sát là đã thấy được nhiều điều đen tối rồi, hôm nay lại phát hiện vẫn còn có bóng tối lớn hơn, hóa ra những người thân cận nhất vẫn luôn ngăn cản nó cho cô, Lý Ninh Ngọc cảm thấy tự hào vì bọn họ.
Cô không khéo ăn nói, chỉ có thể chân thành cảm ơn.
Tuy rằng luôn muốn Lý Ninh Ngọc để ý hắn một chút, nhưng chỉ đơn giản một câu cảm ơn, Phan Hán Khanh bỗng nhiên ngượng ngùng. Dù sao hắn làm những chuyện này, cũng không phải là muốn cảm ơn.
"Bọn họ tìm đến anh hai và Hiểu Mộng, nguyên nhân đều giống nhau sao?" Lý Ninh Ngọc nói tiếp.
"Đúng vậy, người có liên quan đến Cố thúc, chắc bọn họ tìm cả rồi."
"Cho nên bọn họ là đang tìm..." Cố Hiểu Mộng cúi đầu trầm ngâm,
"Nguyên nhân cái chết của ba em/ Cố thúc!" Ba người đồng thời bật thốt lên.
Rốt cuộc Cố Dân Chương vì sao ở tù, lại vì sao bạo bệnh mà chết, Cố Hiểu Mộng không biết, Phan Hán Khanh cũng không biết.
"Anh biết nhiều hơn một chút, anh nói trước vậy. Anh không biết người tìm anh và tìm Hiểu Mộng có phải cùng một nhóm người hay không, hoặc có thể nói, rất nhiều người đều đang tìm, bởi vì thế lực mà Cố thúc dính dáng đến quả thực rất nhiều."
"Cố thúc có phải đã tra được tình báo quan trọng gì?" Lý Ninh Ngọc nói ra suy đoán của mình: "Cục 2, Cục 3, Cục An ninh, thậm chí có thể là bên phía Đông Độc cùng với tàn dư sót lại ở Tân An bên này, hoặc là bên phía nước Mỹ ủng hộ Quốc dân Đảng, bọn họ đều có khả năng."
Mới nghe mấy câu đã có thể nghĩ đến bước này, nếu thời điểm phát sinh tai nạn xe Lý Ninh Ngọc tuổi lớn hơn một chút, có lẽ Cố Dân Chương sẽ cho hai anh em cùng nhau làm việc, chứ không phải đồng ý để bọn họ giả chết chia lìa.
"Đúng. Anh cũng nghĩ như vậy, bất kể là đả kích trả thù, hay là giết người diệt khẩu, anh đều nghiêng về giả thiết Cố thúc nhất định đã tra được gì đó." Phan Hán Khanh gật đầu, "Vốn dĩ những năm qua còn có chút yên bình, không làm buôn lậu thì an tâm làm kinh doanh, thi thoảng lại đi gặp Tiểu Ninh. Nhưng Hiểu Mộng vừa tốt nghiệp một cái, liền có liên hệ với Long Xuyên, anh không thể không chú ý động tĩnh của bên này, cho nên nghĩ biện pháp móc nối với Long Xuyên. Không khéo chính là Tiểu Ninh cũng bị điều đến Lâm Giang, anh lo lắng không yên nên đã quyết định tới."
"Nhiệm vụ bọn họ giao cho em đến bây giờ vẫn là giám thị Long Xuyên, tránh buôn lậu ma túy súng ống đạn dược. Em đã bảo mà, Long Xuyên buôn bán lớn đến mức nào mà cần cả hai đời Cố gia ngồi canh, hiện tại em hiểu rồi, hơn phân nửa là muốn xem xem em có thể từ chỗ Long Xuyên moi được tin tức gì khác của ba em hay không, dù sao ba em và Long Xuyên vẫn luôn là cộng sự." Cố Hiểu Mộng thử phân tích nguyên nhân thật sự tổ chức phái mình tới.
"Bọn họ không trực tiếp nói cho Hiểu Mộng biết chuyện liên quan tới Cố thúc. Có thể là do bọn họ thật sự chỉ biết Cố thúc là cảnh sát chứ không phải đặc công, hoặc cũng có thể là bọn họ biết Cố thúc tuyệt đối sẽ không nói với em bất cứ chuyện gì, cho nên lợi dụng việc em rất để ý nguyên nhân cái chết của phụ thân, để em đến gần Long Xuyên, để em tự đi thăm dò. Trong một số chuyện, sự ăn ý giữa hai cha con có lẽ sẽ tốt hơn bọn họ mò kim đáy biển." Lý Ninh Ngọc cũng cùng phân tích với Cố Hiểu Mộng, sau đó đưa ra giả thiết của mình.
"Long Xuyên..." Nhắc tới Long Xuyên, Cố Hiểu Mộng cảm thấy sương mù trước mắt lại dày đặc hơn chút, "Trong thời gian xảy ra những sự kiện trên, Long Xuyên sắm vai nhân vật như thế nào, hắn có biết ba em là gián điệp không? Năm đó nhất định đã có người tìm đến hắn, hắn có từ trong đó suy đoán ra điều gì hay không? Nhưng hắn hiện tại lại rất tín nhiệm em, hắn rốt cuộc giữ em lại làm gì, là thật sự cảm thấy cần chiếu cố thật tốt con gái của huynh đệ, hay là cũng giống như bọn họ, cũng muốn biết nguyên nhân cái chết của ba em?"
Ba người trò chuyện rất lâu, bên ngoài trời cũng đã tối.
Cố Hiểu Mộng đứng dậy gọi điện thoại mua đồ ăn.
Đồ ăn mang đến, cô bảo nhân viên đưa hàng để ở cửa là được, mở hòm thư bên cạnh là có thể thấy tiền mặt.
Xác định người đã đi, Cố Hiểu Mộng mới xuống lấy đồ.
Biển đêm và bầu trời phảng phất như dung hợp với nhau, trở thành một màn đen thăm thẳm.
Cố Hiểu Mộng đứng ở cửa hóng gió một hồi, cô nghĩ, đến bao giờ trời mới sáng lên đây.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ed: Đông độc được nhắc ở trên thực ra là Đài độc, bởi vì lý do chính trị, khá nhiều địa danh trong truyện đã bị tác giả sửa không giống với đời thực, chẳng hạn như Tân An, Đông Châu,...
Lời tác giả
Tình tiết về Cố Dân Chương đã được suy nghĩ từ sớm, nghĩ cùng lúc với kết cục của truyện. Về phần địa danh đã chỉnh sửa, chắc mọi người đều biết rồi.
Thời điểm cùng mấy người bạn trò chuyện tôi còn từng nói, cái này cũng hơi quá rồi, sợ là viết một hồi lại gào khóc lăn ra ngất hhhh, kỳ thực đã uyển chuyển sửa đổi một phần rồi.
Đúng là một từ rất xa xôi trong thời đại hòa bình, nghĩ sao mà viết về cái này? Mấy năm trước, bởi vì một ít nguyên nhân, sẽ không nói kỹ lưỡng. Lúc ấy cục trưởng cục an ninh của thành phố mở một hội thảo cho mấy người chúng tôi, phát sách, ký mấy thứ đại loại như không làm gian mưu bảo vệ an ninh quốc gia.
Lúc ấy tôi mới biết kỳ thực nghề nghiệp này cách chúng ta không xa, chỉ là tin tức báo chí rất ít.
Lúc ấy nghĩ đến đoạn này, cảm thấy đây là nghề nghiệp gần với《Phong Thanh》nhất trong niên đại hòa bình. Không ngờ chứ gì, năm 41 làm gián điệp, qua năm 70 vẫn còn làm gián điệp.
Hạt nhân của truyện vẫn rất 《 Phong Thanh 》, cho nên bên trong 《 Bẫy Rập 》, Cố Dân Chương bởi vì thứ mình đang sở hữu mà không bảo vệ được Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng không thể không tiến vào tổ chức; Nhưng cũng bởi vì thứ ông đang sở hữu, Cố Hiểu Mộng lại không giống với người khác, trong rất nhiều tầng lớp đều có người có thể bảo hộ Cố Hiểu Mộng.
Lão Cố quá thảm, ở đâu cũng không tránh được kết cục con gái bị người ta tính kế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro