Chương 12: Ngày đầu ở chung

Bách Lý Thương Mặc thân là chưởng môn Hâm Hải Vân Các, nơi ở hiển nhiên so với Bách Lý Thần cao hơn cả mấy cấp bậc, ngay cả tây phòng không ai trụ cũng sạch sẽ vô cùng, ít nhất cũng lớn gấp ba lần nơi ở cũ của Bách Lý Thần, điều này ngược lại làm cho Bách Lý Thần thấy được một chút xíu chỗ tốt. Ai mà không thích ở phòng lớn?

Cái này giống như Bách Lý Thần từ khu dân nghèo dọn vào nhà trắng vậy, địa vị thẳng tắp đi lên.

Dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì Bách Lý Thần và Bách Lý Thương Mặc chung quy có một tầng quan hệ thân thích, huống hồ Bách Lý Thần hiện nay cũng là tiền đồ vô lượng, Bách Lý Thương Mặc cũng sợ nàng lầm đường lạc lối, nếu không, Bách Lý Thần đoán chừng vĩnh viễn không lọt được vào mắt Bách Lý Thương Mặc.

Bách Lý Thần cũng lười thu dọn phòng, chỉ đơn giản đem đồ bỏ vào tủ.

Nghĩ đến bản thân và Bách Lý Thương Mặc cứ như vậy ở trong cùng một nhà, Bách Lý Thần thật không biết mình đang mang tâm tình gì.

Nếu nói là vui vẻ, có một chút.

Dẫu sao có một cô cô giống như tiên nhân như vậy, ai không cảm thấy tự hào? Chỉ là thân cô cô này thực sự có hơi quá khó đoán, không để ý đến mình, thậm chí còn xem thường mình, cũng chính vì vậy, Bách Lý Thần cũng tương tự không mong gặp nàng.

Nếu không, một cây đại thủ có thể dựa vào hóng mát như vậy, sao nàng lại không quay ra nịnh bợ?

Cũng không biết tại sao, đột nhiên nghĩ tới Thú Ca những năm gần đây tàn phá bản thân, Bách Lý Thần giật mình một cái, bản thân chẳng lẽ là dê vào miệng cọp?! Thân thể thoắt cái lạnh run, Bách Lý Thần thầm tự giễu, bản thân cũng biến thành không bình thường rồi, Bách Lý Thương Mặc sao có thể bách hợp được chứ? Cho dù nàng là bách hợp, nàng cũng sẽ không vừa ý ta! Đột nhiên nhất thời nhớ tới bức vẽ kia, bản thân thiếu chút nữa thì bởi vì phá hủy bức họa kia mà bị Bách Lý Thương Mặc giết, chẳng lẽ ——

Oa chài, chẳng lẽ bị Thú Ca nói đúng rồi? Chẳng lẽ Bách Lý Thương Mặc thật thích nữ tử bên trong tranh cuốn kia?! Tin tức siêu bùng nổ a!

Bách Lý Thần trước kia còn chưa phát giác, từ sau khi bị Thú Ca tàn phá, luôn cảm thấy nhìn hai nữ nhân thân mật trêu chọc nhau liền có vấn đề, cũng không biết rốt cuộc là ai có vấn đề, dù sao thì là có gì đó không bình thường.

Ngươi nghĩ xem toàn bộ Hâm Hải Vân Các đều là nữ đệ tử, đây là có bao nhiêu JQ a?! (JQ: gian tình)

Bách Lý Thần vội vàng hất đầu, muốn đem ý niệm không thuần khiết trong đầu vứt đi, Bách Lý Thương Mặc là nữ tử giống như thần tiên, làm sao mà thế được? Chính phải chính phải, cái loại nữ nhân như nàng là không có cảm tình, nói là cái máy tu tiên cũng không quá, làm sao mà thích người nào được? Hơn nữa còn là nữ nhân?!

Được rồi, mặc kệ nàng, nàng cũng không phải là gì của ta, ta quản nhiều như vậy làm gì?

Tu luyện một chút, không thể bị nhất thời an nhàn làm mờ mắt.

Khoanh hai chân, Bách Lý Thần đem tạp niệm trong lòng vứt hết ra ngoài, chú tâm tiến vào trạng thái tu luyện.

Kỳ thực từ khi Bách Lý Thần bước vào khuôn viên, Bách Lý Thương Mặc đã bắt đầu dùng thần niệm chú ý nàng, thấy Bách Lý Thần không có gì dị thường, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cũng sợ Bách Lý Thần xem lời nàng như gió thoảng bên tai, vậy thì nàng không tránh khỏi phải động thủ với Bách Lý Thần.

Mặc dù tu tiên chính là vô dục vô cầu, nhưng nàng dẫu sao cũng là người, cũng có tình cảm của người, chỉ là nàng không cần thiết biểu lộ đối với người mình không quan tâm mà thôi. Huống chi, Bách Lý Thương Mặc thân là chưởng môn tự lấy mình làm gương, cho nên nàng xưa nay luôn là dáng vẻ vô dục vô cầu.

Bách Lý Thần, không tiếng động lẩm bẩm ba chữ này, Bách Lý Thương Mặc lại xuất thần.

Nàng vậy mà lại để cho người khác tiến vào nơi cư ngụ của mình, nàng là người yêu thích thanh tịnh, hôm nay lại có người tới chia sẻ thanh tịnh của nàng.

Dường như khỏa tâm không gợn sóng không sợ hãi kia, bắt đầu vì người nào đó mà lăn tăn sóng, động thật tình.

Có lẽ ngay cả bản thân Bách Lý Thương Mặc cũng không biết, tương lai bởi vì hành động này của nàng, toàn bộ thay đổi.

Cho dù biết rồi, nàng thật có thể đem Bách Lý Thần đuổi ra ngoài sao? Chưa chắc!

Sáng sớm ngày kế tiếp, Bách Lý Thương Mặc chờ ở trong sân, chỉ là không ngờ người nàng chờ lại chậm chạp chưa có tới.

Từ sau khi Bách Lý Thương Mặc lên làm chưởng môn, trước nay chưa từng chờ ai, cũng không có ai dám để cho chưởng môn đại nhân chờ lâu, người nào cũng đều đến từ sớm, cũng chỉ có Bách Lý Thần mới dám làm ra chuyện như vậy.

Mới từ trong giấc ngủ tỉnh hồn Bách Lý Thần vẫn đang chậm rãi đánh răng rửa mặt, ngày hôm qua tu luyện được một nửa, thật sự là không có cảm giác tiến triển gì, dứt khoát nằm lên giường ngủ.

Nếu không phải nhớ ra hôm nay phải đi Kiếm Trì, có lẽ nàng sẽ ngủ đến buổi trưa cũng không chừng.

Từ sau khi tu chân, nàng ít có thời gian ngủ, thỉnh thoảng ngủ, cũng là mỏng giấc, một chút động tĩnh liền sẽ tỉnh, đâu có được như ngày hôm qua? Một đêm mộng đẹp a!

Chỉ là mới ra cửa không mấy bước đã nhìn thấy Bách Lý Thương Mặc toàn thân bạch y, đứng ở trong sân, quay đầu lại lãnh đạm nhìn nàng, "Ngươi tới trễ."

Nói thật, Bách Lý Thần thật sự bị Bách Lý Thương Mặc dọa sợ hết hồn, vẻ mặt cũng rất mất tự nhiên, nàng vốn đang buồn ngủ nhập nhèm hai mắt, thấy một nữ tử bạch y đứng thẳng tắp cách đó không xa, không tự chủ được nhớ đến 'Sadako', hơn nữa 'Sadako' này còn mở miệng nói một câu 'Ngươi tới trễ', có bao nhiêu hề hước?

Ta cùng ngươi chốt hẹn lúc nào? Bách Lý Thần lải nhải trong lòng, ngươi chỉ nói là sáng sớm, ai biết là sớm bao nhiêu? Còn nữa, dậy sớm như vậy để đi bắt ma sao?

"Cô cô, ta sai rồi!" Sớm nhận sai là đứa bé ngoan, nhận sai không thay đổi mới là bản sắc nữ nhi thế hệ chúng ta.

"Lần này thì thôi, nhưng mà ta không hy vọng nhìn thấy lần sau." Bách Lý Thương Mặc là người đúng giờ thủ tín, cho nên nàng cảm thấy đệ tử Hâm Hải Vân Các mỗi người đều nên như vậy, nàng quả thực không muốn thấy Bách Lý Thần không giống người khác.

"Vâng, ta biết." Dù sao đoán chừng cơ hội lần sau cũng không nhiều.

"Nếu ngươi đã biết, ta cũng không nói thêm nữa, chúng ta sẽ đi Kiếm Trì ngay bây giờ." Đối với Bách Lý Thần, Bách Lý Thương Mặc bao giờ cũng tương đối nhiều lời hơn một chút, cũng không biết là sợ Bách Lý Thần không hiểu hay là cố ý nói rõ hơn, tránh cho sau này vướng mắc.

"Vâng, cô cô." Đối với thái độ của Bách Lý Thương Mặc, Bách Lý Thần đã thành thói quen, bản thân trên căn bản chỉ có nước tuân theo, đây gọi là châu chấu đá xe, thực lực không đủ, ngươi không có quyền lợi phản bác. Muốn lấy được hảo cảm của Bách Lý Thương Mặc, vậy thì phải làm đứa cháu ngoan.

Bách Lý Thần dường như đã trở thành khách quen trên tiên kiếm của Bách Lý Thương Mặc, đoán chừng người được Bách Lý Thương Mặc mang theo nhiều nhất chính là nàng.

Cũng không biết là thói quen, hay là không phát hiện, Bách Lý Thần từ lần đầu tiên nắm vạt áo Bách Lý Thương Mặc, hiện nay đã trở thành nắm cổ tay Bách Lý Thương Mặc.

Bách Lý Thần cảm thụ ngọc thủ mềm mại trong lòng bàn tay, cổ tay thật nhỏ a, len lén liếc mắt, chậc chậc, thật trắng nha.

Mọi người không nên cảm thấy Bách Lý Thần có ý niệm gây rối gì, ít nhất hiện tại Bách Lý Thần vẫn là một đứa trẻ thuần khiết, không có nửa điểm ý nghĩ khinh nhờn Bách Lý Thương Mặc, chỉ là đơn thuần cảm khái mà thôi.

Kỳ thực Bách Lý Thương Mặc rất muốn đem Bách Lý Thần ném xuống, nhưng mà nàng vẫn nhịn được.

Nàng thật không thích có người chạm vào mình, nhưng mà đối với Bách Lý Thần, nói cũng vô ích.

Lần đầu tiên ngự kiếm phi hành mang theo Bách Lý Thần, nàng đã nói rồi, hôm nay không phải vẫn lặp lại tình trạng cũ sao, lại còn càng lúc càng thêm quá.

Nàng lần này lại nói nữa, đoán chừng lần kế Bách Lý Thần không phải nắm tay nàng, mà là ôm eo nàng.

Dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì Bách Lý Thương Mặc không biết có Thú Ca tồn tại.

Càng không biết nguyện vọng sau cùng của Thú Ca chính là muốn kết hợp Bách Lý Thương Mặc cùng Bách Lý Thần, nếu không, Bách Lý Thương Mặc còn lâu mới thèm quản ngươi có phải cháu gái ta hay không, tuyệt đối sẽ hạ sát thủ với Bách Lý Thần.

Thuận tiện diệt luôn thằng nhãi Thú Ca này, thế giới liền thanh tĩnh.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro