Chương 13: Kiếm Trì

Kiếm Trì, cấm địa của Hâm Hải Vân Các, người canh giữ Kiếm Trì chính là một bà lão, Bách Lý Thần không nhìn ra tu vi của đối phương, nhưng thấy Bách Lý Thương Mặc đối với bà lão vô cùng cung kính, nghĩ bụng bà lão này chắc hẳn cũng địa vị bất phàm.

Chỉ là, dung mạo nữ tử tu tiên sẽ luôn mãi mãi không thay đổi, giống như lão thái bà trăm ngàn tuổi Bách Lý Thương Mặc này vậy, vẫn trước sau như một trẻ mãi không già, thế nhưng bà lão này thì lại thật sự già yếu lụm khụm.

Đối với việc Bách Lý Thương Mặc mang Bách Lý Thần tới, bà lão cũng không phản ứng gì lớn, chỉ gật đầu một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại, ngược lại là Bách Lý Thương Mặc, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Cô cô, lão bà bà này là ai?" Bách Lý Thần kỳ thực muốn nói là lão thái bà này, nhưng mà nghĩ bụng vẫn nên vừa phải một chút thì tốt hơn, người tu tiên không so được với người bình thường, nếu lão thái bà này nghe ta nói như vậy, không chừng lại phát điên tới diệt ta luôn cũng nên. Đến lúc đó, cũng không biết Bách Lý Thương Mặc có bảo vệ được nàng không?

"Chỉ là một người mang tội thôi." Bách Lý Thương Mặc không nói gì nhiều, từ khi nàng gia nhập Hâm Hải Vân Các thì bà lão này đã tồn tại rồi, về phần phạm vào tội gì, sợ là không mấy ai biết. Cho dù là những vị trưởng lão không màng thế sự kia, cũng không biết được.

"Ồ." Bách Lý Thần thấy Bách Lý Thương Mặc không có tâm tình trả lời thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ gật đầu một cái, dẫu sao bà lão kia cũng không quan hệ gì đến mình.

Bách Lý Thần vốn cho rằng Kiếm Trì hẳn là một cái ao (trì), trong ao đều là kiếm, nhưng mà đến khi thật sự nhìn thấy thì lại có chút trợn tròn mắt. Bởi vì cái gọi là 'Trì' này, hoàn toàn không phải ao nước, mà là hai quang cảnh cực kỳ trái ngược.

Hoàn cảnh này có hơi giống một trò chơi nhập vai RPG ngày xưa từng chơi, bên trong sơn động, một nửa thiêu nóng như lửa, một nửa rét lạnh như băng.

"Đây mà là Kiếm Trì? Tại sao lại như vậy?" Bách Lý Thần kinh hãi, hố cha a, trì đâu ra?

"Viêm Băng Động, lửa và băng tồn tại riêng biệt, cái gọi là Kiếm Trì, chẳng qua là một cái tên mà thôi. Chân chính Kiếm Trì kỳ thực là Viêm Băng Động, một nửa là lửa, một nửa là băng, băng hỏa tương dung. Kiếm thuộc tính dương ở Viêm Động, kiếm thuộc tính âm ở Băng Động. Ngươi muốn đi nơi nào chọn kiếm?" Bách Lý Thương Mặc giải thích, "Đi Viêm Động thì không thể đi Băng Động, dính viêm khí xong mà còn đi Băng Động thì sẽ thu hút địch ý của băng khí bên trong Băng Động, ngược lại cũng vậy."

Hóa ra là như vậy a! Tuy Bách Lý Thần cảm thấy tiên kiếm của Bách Lý Thương Mặc rất ngầu, nhưng mà con người nàng không thích cái gì quá lạnh giá, cũng không muốn học theo Bách Lý Thương Mặc, theo bản năng muốn đi ngược lại với Bách Lý Thương Mặc, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Ta đi Viêm Động." Binh khí tốt xấu cũng không phải quá quan trọng, cho dù bên trong Băng Động có thần khí, nàng cũng không muốn đi.

Chọn binh khí cái gì đó, nàng sao cũng được.

Ngày trọng yếu như vậy, Thú Ca lại không biết đi đâu rồi, muốn trưng cầu ý kiến cũng vô dụng, Bách Lý Thần chỉ có thể ôm ý niệm mua vé số, dù sao chỉ cần có thể dùng để ngự kiếm phi hành là được, ta cũng không có ý định đấu phép với người ta, cho dù là phàm phẩm cũng không thành vấn đề.

Nhắc tới phẩm cấp, binh khí chia làm phàm phẩm, bảo khí, linh khí, tiên khí, thần khí, càng lên cao càng tốt.

Bách Lý Thương Mặc dùng chính là chân chân chính chính tiên khí, về phần thần khí chắc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có lẽ cũng chỉ có Thú Ca trước kia gặp qua.

Bách Lý Thương Mặc dẫn Bách Lý Thần đi về phía cửa hang bên trái, càng đi vào trong, càng cảm thấy nóng, tựa hồ như có lửa từ bên trong xông ra.

Bách Lý Thần vận tiên pháp, khó khăn lắm mới cảm thấy khá hơn một chút.

Sơn động này rất dài, mặc dù không có vật chiếu sáng, nhưng lại có hồng quang toả ra chói mắt, ánh sáng này chính là từ bên trong phát ra.

Dọc đường đi, có không ít binh khí linh tinh nằm rải rác trên đất, đa số là kiếm.

Bách Lý Thần nhớ tới lời của Đại sư tỷ Mộ Vũ Dao, nghĩ bụng đây có lẽ là phế phẩm của Luyện Khí Đường trong môn phái, nói là phế phẩm, nhưng so với vũ khí trong thế tục giới thì tốt hơn gấp mấy chục lần, chỉ là đối với người tu chân, phàm phẩm chẳng khác nào phế phẩm.

Bách Lý Thương Mặc cũng biết một chút nội tình, cho nên nàng cũng không dừng lại.

Đệ tử trong môn lúc nào cũng thích đem phàm phẩm ném ở địa phương gần cửa hang, càng đi vào trong, cần tu vi càng cao.

Vốn dĩ dựa vào tu vi của Bách Lý Thần, chắc chắn không đi nổi đến đáy, chỉ là Bách Lý Thương Mặc vẫn lặng lẽ đánh lên người nàng một đạo khí tức, dù sao đối phương cũng là cháu ruột mình, nói cho cùng vẫn là thân thích. Trong lòng nàng vẫn hy vọng Bách Lý Thần có thể chọn được binh khí nào tốt một chút.

Hai người đi đến một hành lang dài hẹp, chỉ cảm thấy trước mặt thông thoáng, bất quá có một luồng hơi nóng ập lại.

Trên đất cắm đầy binh khí, ngay cả trên tường cũng vậy.

Đất nứt nẻ lộ ra màu đỏ thấp thoáng bên trong, như thể nham thạch sắp sền sệt xông ra, từng chút một ăn mòn nửa đoạn trường kiếm cắm trên đất. Có vài cây kiếm không chịu nổi nhiệt đã sớm bể nát, khắp mặt đất nhìn như bị thiêu rụi. Hơi nóng dâng trào kia, ngay cả tông sư Tịch Diệt hậu kỳ như Bách Lý Thương Mặc cũng loáng thoáng cảm giác được nhiệt ý nóng bỏng.

Bách Lý Thần nuốt nước miếng, binh khí là đồ dẫn nhiệt, sẽ không làm tay ta phỏng chứ?

"Tự đi chọn đi." Bách Lý Thương Mặc phất ống tay áo một cái, hướng về phía vách tường, nhắm mắt.

Nàng cũng chỉ có thể giúp đến đây, chọn binh khí nào tất nhiên thuộc về duyên phận.

Bách Lý Thần quay đầu lại nhìn Bách Lý Thương Mặc một cái, cô cô này thật đúng là vô cùng liêm minh công chính a! Bách Lý Thần lại không biết, nếu không có Bách Lý Thương Mặc giúp đỡ, nàng làm sao có thể đi vào đến trong này?!

"Vâng, cô cô." Bách Lý Thần trả lời một câu, tầm mắt quay trở về địa phương khắp nơi tràn đầy binh khí này.

Cái này khó xử nha, ta chọn sao đây?

Bách Lý Thần từng bước một đi tới, nhìn hết thanh này đến thanh nọ, song lại không đưa tay sờ, chỉ giống như dạo phố lượn ngắm những binh khí này.

Có thể ở được chỗ này tối thiểu cũng là bảo khí, tuy rằng bảo khí ở tu chân giới cũng thuộc loại binh khí không đáng tiền, nhưng mà Bách Lý Thần lại cảm thấy không sao cả, kỳ thực quan trọng nhất là binh khí này phải hợp gu nàng.

Chính cái gọi là, mắt duyên.

Tốt nhất là gặp cái loại mà liếc mắt nhìn liền muốn chọn trúng đó.

Nếu như Bách Lý Thần có một sư phụ, thời điểm nàng tiến vào Kim Đan kỳ như vậy, sư phụ nàng tự nhiên cũng sẽ tặng cho binh khí, cấp thấp nhất cũng là bảo khí. Đáng tiếc, Bách Lý Thương Mặc thì một chút ý niệm muốn tặng đồ cho nàng cũng không có, mà Mộ Vũ Dao muốn tặng lại không có đồ để tặng, binh khí của nàng cũng là do Bách Lý Thương Mặc tặng cho.

Binh khí nơi này không thiếu mấy thể loại kỳ dị, có mấy thứ Bách Lý Thần hoàn toàn không biết là cái gì, hôm nay đúng là mở mang kiến thức rồi.

Bách Lý Thần ở bên trong lượn một vòng, nhưng phát hiện căn bản không có thứ mình thích, ngay cả binh khí cắm trên tường nàng cũng nhìn, lại không một cái nào hợp ý, không khỏi có chút mất mát.

Bách Lý Thần cũng không biết nàng muốn thế nào, ưu tiên chọn dĩ nhiên là kiếm, nhưng nàng lại không quá muốn theo trào lưu.

Kiếm là vua binh khí, cho nên ở tu chân giới, trên căn bản 100 người thì đã có 99 dùng kiếm, là người của thế kỷ 21, nàng quả thực không muốn bản thân cũng gia nhập vào trong số đó, ngược lại hy vọng có loại gì khác thì tốt hơn.

Bách Lý Thần thầm thở dài một hơi, thấy trong góc có một khối đá cao bằng nửa người, không tự chủ được sờ một cái.

Ừm, kỳ quái, sao không nóng chút nào?

Theo lý thuyết, ở trên đất này, đặt cái trứng gà cũng có thể lập tức luộc chín.

Bách Lý Thần vận lên chín phần công lực đánh vào hòn đá kia, hòn đá kia lại ngay cả một mảnh vụn cũng không rơi ra.

Không có binh khí tăng lực quả nhiên không được.

Bách Lý Thần từ lúc giải phong ấn cho Thú Ca trong hòn đá nhỏ, liền đặc biệt ưu ái tảng đá, trong này biết đâu chừng cũng có thứ gì tốt thì sao?

"Cô cô ——" Bách Lý Thần tựa hồ nghĩ tới điều gì, quay đầu gọi Bách Lý Thương Mặc, người kia từ sau khi vào đây chưa từng mở miệng lần nào.

Bách Lý Thương Mặc mở mắt ra, quay đầu sang, "Chọn xong rồi?" Vẫn là ngữ khí không mặn không nhạt, không lạnh không nóng kia.

Bách Lý Thần gật đầu rồi lại lắc đầu, chỉ chỉ hòn đá kia, "Cô cô giúp ta đập bể nó, có được không?"

Ba chữ 'có được không' tựa hồ có chút mùi vị làm nũng, chỉ là Bách Lý Thần đã bất chấp rồi, nếu quả thật có thứ tốt, vậy thì mình hy sinh một chút cũng không thành vấn đề.

Ta vốn chính là tiểu bối mà? Làm nũng thì đã sao?!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro