Chương 11: Lượm cái sư phụ
"Tiểu thí chủ nhất định đang rất vui, cảm thấy mình như đang nằm mơ, cho nên nhắm mắt lại." Pháp Từ hòa thượng vuốt râu mà cười, hỏi Ngụy Anh Lạc, "Tiểu thí chủ, ngươi nói xem có phải không?"
"... Ta" Ngụy Anh Lạc nhất thời nghẹn lời.
Nàng tuyệt đối không ngờ tới, lão hòa thượng này lại là một kẻ thích tự tâng bốc mình.
Nàng không muốn đi tu, vô luận là ni cô phật môn hay đạo cô đạo giáo, nàng đều không muốn làm. Vừa nghĩ tới bản thân phải cạo đầu hoặc búi tóc đội mũ, mặc xiêm áo thuần sắc, tụng kinh gõ mõ bầu bạn thanh đăng cổ phật, trong lòng đã phát hoảng.
Kiếp trước sau khi Dung Âm chết, nàng đến Viên Minh Viên ở trong chùa ngây người ba năm.
Cuộc sống ba năm hơn ngàn ngày kia, nàng hàng đêm vì Dung Âm chép kinh đến nảy sinh nguyền rủa, lần lượt tụng kinh siêu độ Dung Âm, Tiểu Thất cùng Vĩnh Liễn. Nhìn thì như là trấn an linh hồn Dung Âm, trên thực tế, cũng là trui luyện tính tình bản thân.
Nàng luôn luôn không phải người tốt, cũng ghét người khác định nghĩa nàng là người tốt.
Người bình thường chọc giận nàng, nàng đều sẽ có thù tất báo.
Chỉ bởi vì gặp phải Dung Âm, nàng mới thu hồi móng vuốt, nguyện ý ở bên cạnh Dung Âm làm một Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn ôn hòa.
Nhưng ông trời không có mắt, 'người tốt khó tái sinh, ác nhân mệnh ngàn năm', đám tiện nhân hại chết Dung Âm trong ba năm đó vẫn như cũ ở hậu cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, không có nửa điểm dấu hiệu sám hối hổ thẹn.
Trong lòng nàng hận, hận đến mức muốn dùng một mồi lửa thiêu hủy cả tử cấm thành phù hoa tội ác này.
Nhưng càng hận, trên mặt càng trầm ổn hơn, khiến cho người không nhìn ra tâm tình.
Đèn xanh cá gỗ ba năm, rèn giũa ngủ đông, nàng cuối cùng ở trước mặt lão thái hậu được coi trọng, đánh trở về hậu cung, từng bước một đem nhóm tiện nhân kia lăn tới địa ngục.
Nhưng đời này, chuyện Dung Âm bị hại chết còn chưa phát sinh. thân thể ấm áp đầy sức sống của Dung Âm vẫn còn đang ôm bản thân.
Thế này bảo nàng làm sao chịu đi làm tiểu ni cô, cùng Dung Âm tách ra.
"A di đà phật, Tiểu Anh Lạc có lời gì cần giao phó với người nhà sao?" Pháp Từ nheo lại cặp mắt tròn, không nhanh không chậm xoay chuyển phật châu, nhìn về phía Anh Lạc, cười càng thêm hiền hậu.
"Phía trên ngươi có hai người sư huynh, đều dùng 'Lập' làm chữ lót, theo thứ tự là Lập Đức, Lập Ngôn. Ngươi liền kêu Lập Bạch đi."
(*) Lập Bạch là tẩy cho trắng sạch
"Ta..." Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Ngụy Anh Lạc nhất thời sụp xuống, lão thần tiên này sao không chịu xem hiểu sắc mặt, trên mặt nàng chỗ nào viết nguyện ý? Còn không kịp chờ đợi đã đặt pháp danh rồi.
Bên này Ngụy Anh Lạc vẫn còn đang vắt óc làm sao thoái thác chuyện này. Dung Âm đã nhìn ra trên khuôn mặt nhỏ của Ngụy Anh Lạc viết đầy 'không muốn'.
"Pháp Từ đại sư, ngài chậm đã, Anh Lạc đã được bổn cung chọn trúng, không thể làm nữ đệ tử của phật môn." Dung Âm ôn nhu cắt đứt, "Ngài cứu Anh Lạc một mạng, bổn cung sẽ báo với hoàng thượng, trọng tố kim thân(*) cho tất cả tượng phật của Hương Sơn Tự. Ngài nếu muốn nhận đồ đệ, bổn cung cũng sẽ từ con cháu trăm quan tuyển chọn một vài đứa nhỏ thông minh tới, để cho ngài chọn. Chuyện Anh Lạc làm đệ tử của ngài, coi như bỏ qua đi."
(*) trọng tố kim thân: dát vàng toàn thân
Trước mặt mọi người trong nhà, nàng hôn một cái lên trán Ngụy Anh Lạc, đem tóc trên trán Ngụy Anh Lạc vuốt về phía sau tai, lại gỡ xuống ba chiếc bông tai vòng vàng khảm ngọc bên tai trái, cắm một cái ở lỗ tai Ngụy Anh Lạc. Hai cái còn lại bỏ vào khăn gấm, nhét vào lòng bàn tay Ngụy Anh Lạc.
"Cẩn thận cất kỹ." Nàng điểm điểm cái mũi nhỏ của Ngụy Anh Lạc, "Ba cái khuyên tai này, chính là vật chứng đến lúc ngươi hướng ta yêu cầu nguyện vọng."
"Khụ... Tiểu thí chủ chỉ là treo cái danh ở chỗ lão nạp mà thôi. Lão nạp cũng không ngờ, mình sẽ vào những năm gần trăm tuổi gặp được một người đệ tử hợp duyên như vậy. Còn là một bé gái, lão nạp thành tâm thu đồ đệ, nguyện ý miễn cho nàng lễ quy y, về sau nếu có người ái mộ, trần tục khó quên, lão nạp cũng đồng ý cho phép cưới gả."
Pháp Từ hiếm khi thấy Phú Sát hoàng hậu hiển lộ rõ tâm tình bao che con cái như vậy, trong bụng kinh ngạc. Đồng thời cảm thấy thú vị, càng muốn đùa giỡn.
"Tiểu thí chủ, ngươi chẳng lẽ không muốn học chút bản lãnh, đến lúc đó có thể giúp Hoàng hậu nương nương sao..."
"Đại sư, ta nguyện ý bái nhập môn hạ ngài." Ngụy Anh Lạc ánh mắt kiên nghị, trong nháy mắt đổi chủ ý. Tuy nói ghét bỏ pháp danh Lập Bạch khó nghe, nhưng tấm lòng yêu mến bảo hộ của Dung Âm đối bản thân là thật.
'Lấy chân tâm của ta, đổi chân tâm của người.' Dung Âm đối nàng như vậy, nàng có thể đáp lại Dung Âm thì có tiếc gì?
Hiện tại bản thân tay trói gà không chặt, thân thể yếu nhược gây tai họa không gánh nổi trách nhiệm bảo vệ Dung Âm là sự thực.
Hôm nay một cái bánh đậu xanh nho nhỏ đã có thể giết chết nàng, ngày mai sẽ có thể là một khối bánh táo. Cho dù không phải bánh táo, không chừng cũng sẽ là mấy thứ kỳ quái khác.
Nàng ngàn phòng vạn phòng, cũng không thể bảo đảm mỗi một loại mình đều có thể giám định ra. Cho dù bản thân bất tử không tổn hại chút lông tóc nào đi nữa, người ham muốn vị trí hoàng hậu vẫn có vô vàn, chỉ cần muốn làm hoàng hậu, liền sẽ đem Dung Âm nhìn thành cái đinh trong mắt.
Địch nhân của Dung Âm quá nhiều quá nhiều, nàng phải trở nên mạnh mẽ, muốn giống như Dung Âm hôm nay che chở bản thân, che chở Dung Âm.
"Sư phụ, ta nguyện ý làm đồ đệ Lập Bạch của ngài. Nhưng có thể cho ta mấy ngày hay không, ta về cùng cha và a tỷ từ biệt, sau lại lên núi học bản lãnh."
"Dĩ nhiên là ——"
"Không được!"
"Pháp Từ đại sư, " Phú Sát Dung Âm gạt đi nụ cười, mặt lạnh nói: "Anh Lạc chỉ là một đứa nhỏ, bổn cung không cần nó bảo vệ. Nếu nó đã không muốn bái ngài làm thầy, ngài không cần làm khó người khác."
Dứt lời, nàng lại cúi đầu đối Ngụy Anh Lạc nghiêm túc nói: "Anh Lạc, ngươi chỉ cần làm bản thân mình là được. Ta không cần ngươi bảo vệ." Nàng là Đại Thanh hoàng hậu, đích nữ của Phú Sát gia. Bên cạnh có một đống người bợ đỡ ra sức bảo vệ nàng, an nguy của nàng hoàn toàn không cần một tiểu cô nương bảo vệ.
Bé con khả ái Ngụy Anh Lạc này, khiến cho nàng nhìn một lần liền trúng ý, cuộc đời còn lại chỉ cần có thể trôi chảy bình an, làm chuyện muốn làm là được.
"Khụ, vậy thì nhìn ý tứ của bản thân Anh Lạc đi." Pháp Từ cũng thu liễm thần sắc, hắng giọng một chút, đem vấn đề vứt cho Ngụy Anh Lạc, ra vẻ phóng khoáng như là lão nạp hoàn toàn để quyền lựa chọn vào trong tay ngươi.
Ngụy Anh Lạc:... (làm sao bây giờ, thật muốn phản thầy ghê.)
Phú Sát Dung Âm dù sao cũng là hoàng hậu một nước, bộ dáng ung dung đại độ đã nhập sâu vào lòng người. Nhưng hôm nay ba lần bảy lượt vì một tiểu nha đầu lần đầu gặp mặt mà mất khí độ, biểu lộ ra tâm tình không khác gì người thường.
Không cần phải nói, lão hòa thượng cùng Minh Ngọc Nhĩ Tình ba người, đều có thể nhìn ra Phú Sát Dung Âm tức giận.
Bản thân Ngụy Anh Lạc, cũng có chút thấp thỏm.
"Dung Âm tỷ tỷ, ngươi đối ta tốt như vậy. Ta ở đây học bản lãnh, về sau có thể bảo vệ ngươi có được hay không? Ta tin tưởng sư phụ là một sư phụ đáng tin, hắn nhất định cũng muốn đem tất cả bản lãnh lợi hại của mình đều dạy cho ta. Nếu như tỷ không đồng ý, ta nghĩ lấy bông tai cầu nguyện vọng thứ nhất." Kiên trì đến cùng dùng chất giọng con nít hôi sữa của mình làm nũng, Ngụy Anh Lạc đỏ bừng mặt. Cẩn thận đem bông tai gỡ xuống, đưa cho Dung Âm.
Dung Âm xụ mặt, cặp mắt phượng xinh đẹp hẹp dài vẫn lưu ý động tác của Ngụy Anh Lạc.
Nàng bản ý là không muốn ủy khuất Anh Lạc. Nhưng nhìn Ngụy Anh Lạc như vậy, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.
Nàng đẩy bông tai trở về, nghiêm túc nói: "Nha đầu ngốc, đây là chuyện tự ngươi có thể quyết định. Không cần ngươi trực tiếp lấy nguyện vọng để đổi. Ta chỉ là sợ ngươi chịu khổ. Cuộc sống trên núi, không thể ăn đồ mặn."
"Ta... Ta nguyện ý vì Dung Âm tỷ tỷ ăn chay cả đời." Tiến lên đón lấy tròng mắt trong suốt của Dung Âm, Ngụy Anh Lạc không kiềm hãm được nói ra ý niệm trong lòng.
Chỉ cần Dung Âm sống tốt, nàng ăn đá đều thấy giòn.
Pháp Từ âm thầm liếc mắt khinh bỉ:... (đồ đệ này thật không biết xấu hổ.)
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
—— tiểu kịch trường kẹo đường《 cấm tiệt tập sách nhỏ》——
Hoàng Hậu: (mặt nghiêm túc) "Bổn cung từ nhỏ đã biết, bổn cung xinh đẹp như hoa, luôn có người âm thầm lặng lẽ ái mộ ta. Nói, ngươi có phải là thời điểm năm sáu tuổi, trộm gặp bổn cung ở đâu, cho nên nhớ mãi không quên, chờ ở bên ngoài Hương Sơn Tự, giả vờ đụng phải bổn cung?"
Ngụy Anh Lạc: "... Ngươi nói sao thì là vậy đi." (Ai mà biết ngươi sẽ ở đâu, rõ ràng là ngươi đụng phải ta có được không?)
Hoàng Hậu: (không chút do dự đưa tay bóp mặt Ngụy Anh Lạc) "Ngươi tại sao lại do do dự dự?! Hừ, chẳng lẽ duyên phận giữa ngươi và ta không phải là vì ngươi muốn giở trò lưu manh với ta mà sinh ra sao... Ngươi ban đầu ở ngoài xe, chính là muốn hấp dẫn ta chú ý!"
Ngụy Anh Lạc: (đau gò má thoát ra, ánh mắt trấn định.) " Đúng, nương nương ngài nói đều đúng."
(Bản thân hai kiếp làm người, chuyện trước tám tuổi đều không nhớ gì. Sáu tuổi lúc đó đại khái là cùng đám trẻ đầu thôn lên cây móc trứng chim, ngay cả hình dạng thế nào mới được gọi là mỹ nhân cũng không biết. Đâu ra mà nhớ nhung đại mỹ nhân nhà Phú Sát. Nhưng mà nhìn Dung Âm như vậy, bản thân nhận hết là đúng rồi.)
Hoàng Hậu: (hài lòng, xoa nắn gương mặt phát hồng của Ngụy Anh Lạc. ) "Rất tốt, bản năng cầu sinh rất mạnh. Tuy rằng bổn cung biết ngươi đang nói hưu nói vượn, nhưng về sau đều phải dựa theo phương thức hôm nay dỗ người ta, hiểu chưa?"
Ngụy Anh Lạc:... (xoay người lau sạch mồ hôi)
Chờ Dung Âm ngủ, Ngụy Anh Lạc rón rén dậy, hỏi Minh Ngọc ở phòng bên: "Dung Âm ban ngày bị cái gì kích thích, tại sao ở trước mặt ta tự khen mình xinh đẹp như hoa?"
Minh Ngọc: "Hả?" (chủ tử không cần mặt mũi nữa sao... )
Đành phải đem biểu hiện của Dung Âm lại tái hiện một lần, Ngụy Anh Lạc trợn mắt nhìn Minh Ngọc đang nén cười, nghiến răng: "Cứu người một mệnh còn hơn xây bảy tầng tháp. Nàng rốt cuộc làm sao vậy?"
Minh Ngọc: (Hu, ánh mắt Anh Lạc thật là đáng sợ) Lục tung đồ tìm ra một tập sách nhỏ, đưa cho Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc: "Đồ chơi gì đây?" Liếc một cái, mở ra, trong nháy mắt mặt xanh mét, phẫn nộ nói: "Dung Âm!"
Con bà nó, cái tập《 Làm cách nào đối phó đối tượng của ngươi 》 là do đồ ngu xuẩn nào viết? Còn truyền tới tận thâm cung?
Cấm! Đồ chơi này phải cấm! Thật vất vả hai người đi tới bước này, Dung Âm không biết suy xét để tính cách ôn nhu nhiều một chút như kiếp trước thì thôi, còn âm thầm học cách đào bẫy người. Thật quá đáng!
Ngụy Anh Lạc nén giận trở về tẩm điện, chuẩn bị tìm Dung Âm giảng đạo.
Nhưng vén lên màn che, thấy Dung Âm điềm tĩnh ngủ say. Nàng đứng khựng lại, như khí cầu xì hơi, lửa giận trào ra trong lồng ngực đột nhiên biến mất. Nhìn một chút tập giấy nhăn nhúm trong tay, lại nhìn một chút Dung Âm.
"Được rồi, tha thứ ngươi một lần. Bất quá mấy thứ đồ chơi thiếu dinh dưỡng này không thể xem nữa, ta phải cất giúp ngươi." An tĩnh như gà một lần nữa nằm ở bên cạnh Dung Âm, Ngụy Anh Lạc cũng ngủ thật say, một đêm vô mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro