Chương 28: Trấn an đến từ Ngụy Anh Lạc

Dưới chân hoàng thành, tại một gian nhà nhỏ trong một con hẻm vô danh.

Nghĩ đến lát nữa có thể gặp Dung Âm, Ngụy Anh Lạc hồi hộp không ngủ được.

Lỗ tai dựng thẳng, vô cùng nghiêm túc nghe động tĩnh ngoài cửa sổ.

Trước khi đi Vệ Thất ca có nói, dùng ba tiếng gõ cửa làm ám hiệu, bao giờ người nọ tới, hắn sẽ đến cửa sổ nhỏ nhà Hồ di gõ nhẹ ba cái.

Nếu như người nọ không tới được, vậy thì chỉ đành tiếc nuối hẹn lần khác thôi.

Ngụy Anh Lạc khao khát được gặp Dung Âm, nhưng cũng không phải là đứa trẻ tám tuổi thật sự, tâm tư u mê. Dựa vào kinh nghiệm đời trước, nàng biết thâm cung thủ vệ sâm nghiêm, đi vào đã khó, đi ra càng khó hơn.

Nếu Dung Âm có thể đến gặp nàng, nàng tất nhiện cảm động vạn phần.

Nếu không thể tới, nàng mặc dù sẽ tiếc nuối, nhưng phần lớn chính là thư thái, tuyệt sẽ không oán giận như trẻ con. Xem như hứa nguyện lần này là hy vọng xa vời đi. Nàng cố gắng một chút, sớm một chút đưa một bản thân tốt hơn đến bên cạnh Dung Âm là được.

Nhưng nàng còn chưa nói ý niệm này với Vệ Thất ca, Vệ đại ca đã vèo một cái bay đi.

Nếu Vệ Thất đã giúp nàng đi tìm Dung Âm, vậy thì nàng cứ ngoan ngoãn ngồi chờ tin thôi.

Nàng sợ mình lỡ hẹn gặp mặt với Dung Âm, cho nên dù bên dưới là giường lớn đệm mềm Hồ di trải cho nàng, chăn có ấm áp dễ chịu, ôn nhu như mặt trời giữa đông đi nữa, nàng vẫn không có nửa điểm buồn ngủ, ngay cả ngáp cũng không.

"Anh Lạc a, sao ngươi còn chưa ngủ?"

Nửa đêm tỉnh dậy, Hồ di đã chợp mắt được một hồi.

Mở mắt lại phát hiện Ngụy Anh Lạc tròng mắt sáng chói, còn nhìn trần nhà không chớp mắt, không biết làm sao, buồn ngủ ngáp một cái, đưa tay muốn ôm Ngụy Anh Lạc.

"Đã trễ thế này, người kia có lẽ không trở lại đâu. Cái đầu nhỏ này a, sao không nhớ a tỷ của ngươi, lại đi nhớ một người xa lạ gặp chưa được mấy lần làm gì?"

"Không, Hồ di, " Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái, cự tuyệt chui vào lòng Hồ di, "Ta nghĩ đợi thêm một chút. Nếu như người đó tới thật, ta nhất định phải dậy, ngủ trong lòng dì nhất định sẽ đánh thức dì."

Rốt cuộc vẫn thấp thỏm khao khát, nàng trằn trọc đến tận trời sáng.

Từ nơi này đến hoàng cung khoảng cách không xa, Vệ Thất qua lại một lần chỉ cần hai canh giờ.

Nhưng hắn đến bây giờ còn chưa trở lại, có phải chứng tỏ Dung Âm không cự tuyệt nàng, đang chuẩn bị xuất cung?

Tạm thời lừa gạt bản thân như vậy, chưa nhìn thấy được người chưa nghe được hồi đáp, mọi chuyện đều có biến số, đều có hy vọng.

Không biết đợi thêm bao lâu, sương mù đậm đặc tan đi, ánh sáng nhàn nhạt phía chân trời xuyên thấu tầng cửa giấy mỏng manh, Ngụy Anh Lạc nghe được một tiếng gõ 'Cốc' nhẹ nhàng va chạm.

Tiếp đó, lại nhẹ nhàng 'Cốc', 'Cốc' 'Cốc'

'Vệ đại ca!'

Ngụy Anh Lạc từ trên giường nhảy bắn ra, nhịn cả một đêm, nàng sắp chịu không được rồi, mí mắt trên đánh mí mắt dưới, đang chuẩn bị nhận thua nhắm mắt một hồi, nhưng mà ám hiệu của Vệ đại ca đã tới.

Tuy rằng ám hiệu từ ba tiếng lại quỷ dị biến thành bốn tiếng, nhưng trời chưa sáng đã dùng tảng đá đập cửa sổ Hồ di, trừ Vệ đại ca ra thì còn ai?

Ngụy Anh Lạc rón rén chỉnh sửa y phục, xuống lầu mở cửa cho Vệ Thất.

Cửa mở ra, Vệ Thất đứng ngoài cửa, gương mặt con nít tuấn tú đỏ bừng, muốn nói lại thôi.

Ngụy Anh Lạc nhìn về sau lưng hắn, trừ vài người đi đường thưa thớt, cũng chỉ có mấy gánh hàng rong đang bày biện.

"Người đó không tới phải không." Con ngươi u ám thoáng chớp một cái, Ngụy Anh Lạc ngước mắt hướng về phía Vệ Thất lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Vệ đại ca, không sao, hữu duyên rồi sẽ gặp nhau. Ta tin tưởng ta và vị tỷ tỷ kia có duyên phận trời định. Nếu lần này ta và nàng vô duyên gặp nhau, vậy thì ta cất giữ lại cơ hội hứa nguyện, lần sau ta tự mình đi tìm nàng. Đại ca còn chưa ăn điểm tâm phải không, ta đi làm cho."

Nàng nghiêng người sang cho Vệ Thất vào cửa, để hắn ngồi trong đại sảnh của tiệm nhỏ. Còn mình thì đi tới phòng bếp, đeo tạp dề màu trắng của Hồ di bọc trước người.

Nàng xuống phòng bếp nhìn hàng tích trữ, ừm, Hồ di vẫn còn rất nhiều đồ vật có thể chế biến.

Một giỏ trứng gà vườn nhà, một hũ mỡ heo đông, một bó hành, một miếng thịt heo mỡ nạc đan xen, còn có hành gừng tỏi linh tinh, tuyệt nhất chính là, nàng ở trong phòng bếp tìm tới nấm mối tươi non.

Những thứ này đủ để nàng làm ra vài món ăn tươi mềm ngon miệng, phối hợp húp vài ngụm cháo trắng, sáng sớm mùa đông có thể thích ý khởi đầu rồi.

Vệ Thất bên ngoài lại có hơi đứng ngồi không yên.

Hắn sợ nhất là ánh mắt thất vọng của mấy tiểu cô nương, bất luận là ba con gà trong nhà, hay là Ngụy Anh Lạc.

Vừa nghĩ tới các nàng sẽ bởi vì hắn không làm xong chuyện mà nước mắt lưng tròng, trái tim thô thiển của chàng hán tử liền nhéo chặt lại với nhau.

Đêm qua, hắn ở ngoài tường thành đụng đầu Vệ Lung, từ chỗ Vệ Lung lấy được tín vật và lời nhắn của chủ tử, trước khi chia tay còn bị Vệ Lung hung hăng mắng một trận, Vệ Lung trách cứ hắn khoe tài với ngoại nhân, không để ý an nguy chủ tử, có phải là đầu óc rỉ sét.

Hắn mở miệng nghĩ muốn phản bác, nhưng cũng không biết nói sao, bản thân đích xác là đối mặt Ngụy Anh Lạc liền có một loại trực giác tin tưởng nàng sẽ không gieo họa chủ tử.

Vệ Lung trách mắng, làm trong lòng hắn có một tia bực bội, nhưng phần lớn chính là tự kiểm điểm.

Hắn là tử sĩ nhà Phú Sát đưa cho Hoàng hậu, chỉ có thể sinh tử vì chủ tử. Cho dù chủ tử để cho hắn đi bảo vệ Ngụy Anh Lạc, hắn cũng nên đầu óc thanh tỉnh, không nên quên chính yếu thứ yếu mới phải.

Thật là điên rồ, lại nghe lời một đứa bé, thỉnh cầu chủ tử xuất cung.

Nửa hối tiếc nửa phản tỉnh, hắn trở lại Hồ gia từ sớm, nhưng không vào cửa.

Một mình ở trên nóc nhà ngồi một đêm gió lạnh.

Hắn thật vất vả tự làm mình lòng dạ cứng rắn lên, muốn ở bên cạnh Ngụy Anh Lạc làm một hộ vệ thiết huyết vô tình.

Kết quả, ờ, mở cửa chớp mắt một cái, nhìn đôi mắt sáng như sao của Ngụy Anh Lạc trở nên u ám mất mát, trong lòng lại trào dâng áy náy.

Oan nghiệt a... Gãi đầu gãi tai nghĩ phải làm sao mới có thể để cho tiểu nha đầu vui vẻ hơn một chút, ít ra lần này chủ nhân còn đưa tới cả tín vật bên người rồi.

Kết quả còn chưa nói câu nào, liền đã ngây ngốc đi theo tiểu nha đầu ngồi trong đại sảnh.

Nhưng mà, đồ gì thơm như vậy, con sâu thèm ăn rục rịch chui ra.

Men theo mùi hương đi tới phòng bếp, Vệ Thất nhìn mấy món ăn bày bên cạnh bàn, mắt trợn trừng.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro