Chương 4: Ta không quen bị người ôm

Ngụy Anh Lạc kiếp trước đã biết tỷ tỷ rất tốt, đối bản thân có thể nói là bao che khuyết điểm.

Nhưng bởi vì bản thân khi đó tuổi còn nhỏ, lại chia tay với tỷ tỷ vô cùng sớm, trong ấn tượng chỉ có từng đoạn ngắn trí nhớ tỷ tỷ ở nhà dạy dỗ bản thân thêu thùa, hoàn thành tác phẩm, tỷ tỷ liền thưởng cho một khối bánh mềm nhũn ngon miệng.

Nếu thật muốn kể ra những chuyện tốt tỷ tỷ làm cho nàng, nàng... nàng chỉ có thể hồi tưởng lại vị ngọt trong khối bánh nhỏ, mặt hùng hổ nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của nàng chính là rất tốt.

Nhưng đời này, nàng mới xem như chân thật cảm nhận được, cảm giác được tỷ tỷ bao che bảo hộ, là một loại cảm thụ hạnh phúc lại phức tạp như thế nào.

Ui ~ cái eo với cái mông, thiếu chút nữa, gãy mất rồi.

"Tỷ, buông, buông tay. Đừng khẩn trương. Có Từ đại ca, bọn họ sẽ không làm gì ta. Ta nói cho tỷ biết nga, ta cảm thấy phu nhân trong xe ngựa sẽ là quý nhân của chúng ta."

"Không." Ngụy Anh Ninh mạnh mẽ kéo tay, gương mặt xinh đẹp hùng hổ như cũ không thả.

Quý nhân hay không quan hệ gì đến nàng, nàng chỉ cần Anh Lạc nghe lời.

Ngụy Anh Lạc: "...."

"Được rồi, ta hứa với tỷ, ta trước cùng tỷ tỷ áo xanh này đi gặp chủ nhân nàng, chờ lát nữa sẽ đi xem đại hòa thượng có được hay không ~ "

Quả thực không có biện pháp, Ngụy Anh Lạc đành nhượng bộ, sát bên tai Ngụy Anh Ninh mềm mại nói. Chỉ cần có thể để cho nàng thấy được Dung Âm, đi gặp quỷ cũng không thành vấn đề.

"Thật không?" Ngụy Anh Ninh cau mày, trong lòng hơi buông lỏng cảnh giác một chút.

Nếu như có thể để cho Anh Lạc chủ động đi gặp cao tăng, mà không phải bị bản thân thảm thiết áp giải tới, hiệu quả không chừng tốt hơn rất nhiều. Ít ra, nàng cũng sẽ không áy náy mình buộc Anh Lạc làm chuyện nó ghét.

Huống chi đối phương tuy rằng nhìn người đông thế mạnh, nhưng nhiều lão bách tính như vậy đều tụ tập ở đây, bọn họ muốn cướp người trước mặt chúng nhân, cũng không chạy thoát được.

Hơi do dự, Ngụy Anh Ninh nhìn về phía Từ Hải Băng, nhưng lời lại như nói với Minh Ngọc. "Từ đại ca, huynh nói xem ta có nên để Anh Lạc cùng cô ta một mình đi qua đó một chút không?"

"Đương nhiên không thể đi theo." Minh Ngọc nghiến răng, nghĩ muốn hất mặt khinh bỉ.

Chủ tử nhà nàng lại không phải hoa cỏ có thể tùy ý đi xem, làm gì có chuyện người khác muốn gặp liền được gặp. Hơn nữa, chủ tử nói, chỉ muốn gặp một mình cô bé kia. Vậy tỷ tỷ của cô bé khẳng định không thích hợp đi theo.

Từ Hải Băng cũng lắc đầu "Để cho một mình Anh Lạc theo cô nương này đi đi. Ta tin tưởng vị cô nương vẻ mặt hiền lành này cũng sẽ không làm thương tổn Anh Lạc."

"Cô nương, cô nói xem." Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía Minh Ngọc.

"Ngươi yên tâm, ta mang nó đi gặp chủ tử một chút liền đủ lông đủ tóc đưa về cho ngươi." Minh Ngọc tức giận nói.

Nàng không cần cẩn thận suy xét, cũng biết nam nhân này nói có hàm ý gì.

Tuy rằng nam nhân này lời nói uyển chuyển, đội cho nàng cái danh 'vẻ mặt hiền lành'. Nhưng trong lòng vẫn hoài nghi nàng.

Minh Ngọc nàng đi theo bên cạnh chủ tử đã nhiều năm, có lúc nào bị đối xử vô lễ như vậy. Nàng không khỏi hừ một tiếng, thật nghĩ muốn nói ra thân phận chủ tử mình để cho đám người phàm này run rẩy.

Phải biết chủ tử nhà nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này trừ Hoàng thái hậu ra, chủ tử chịu liếc mắt nhìn nữ oa kia, khoan nói đến việc nữ oa kia có phúc phần mấy đời tu luyện, đối với người một nhà này, cũng đã là ân sủng tận trời.

Bọn họ lại không cảm kích, hoài nghi tới hoài nghi lui. Thật là tức chết người!

"Vậy thì, được rồi. Từ mỗ cùng Ngụy gia tiểu thư liền chờ ở đây. Làm phiền ngài nhanh một chút đem người mang về, chúng ta hôm nay xác thực có chuyện quan trọng." Từ Hải Băng chắp tay nói. Cho dù có thể rõ ràng nhìn ra cô nương áo xanh không vui, hắn vẫn phải nói cho hết lời.

Lúc nãy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn kỳ thực đã nhìn ra một chút kỳ quặc, chiếc xe ngựa nhìn không quá bề thế kia chung quanh ẩn núp ít nhất tám nam nhân biết võ công, trong đó ít nhất có ba người rõ ràng võ công ở trên hắn.

Bọn họ thế lực mạnh mẽ như vậy, nếu thật muốn ngay trước mặt mọi người cướp đi Anh Lạc, hắn cũng không thể bảo đảm bản thân có thể che chở tỷ muội Ngụy gia toàn thân trở lui. May mà hắn không nhận ra được địch ý trên người đám người này.

Nếu đã không nhận ra địch ý, vậy trước tiên để cho Anh Lạc cùng cô nương áo xanh kia đi trước, hắn cùng Ngụy gia đại tỷ yên lặng theo dõi lấy bất biến ứng vạn biến.

"Các ngươi thật là —— "

"Tiểu tỷ tỷ, ta hiện tại cùng ngươi đi qua."

Ngụy Anh Lạc ngay trước lúc Minh Ngọc đang cực kỳ cáu kỉnh muốn mở miệng mắng chửi người, nhanh chóng từ trên người Ngụy Anh Ninh trượt xuống. Đi đến bên cạnh Minh Ngọc, đưa tay dắt Minh Ngọc, so với Minh Ngọc còn nóng lòng đi tới xe ngựa hơn.

Người bình thường bái kiến phượng giá, tối thiểu phải để cho thị vệ kiểm tra xem trên người có mang lưỡi dao đồ vật sắc bén gì hay không, để ngừa xúc phạm Hoàng Hậu.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Anh Lạc quá có tính lừa dối. Lại là Hoàng Hậu nương nương chủ động mở miệng muốn gặp, sau khi hơi do dự, bọn họ nhìn nhau một cái, lựa chọn tiếp tục ẩn núp, rất rõ ràng tiếp tục trò chơi giả trang bình dân.

"Làm phiền, có thể cho ta cái ghế lên ngựa không." Ngụy Anh Lạc nhìn cái bánh xe đều cao đến ngực mình, gò má hơi ửng đỏ.

"Cái đó là chuyên dùng cho chủ tử nhà ta, ngươi, thôi để ta ôm ngươi lên đi." Minh Ngọc đang buồn bực không nghĩ ra tại sao Ngụy Anh Lạc so với nàng còn quen thuộc hơn, bị người xa lạ mang đi còn bộ dáng rất vui vẻ. Lại thấy Ngụy Anh Lạc ở trước xe ngựa dừng lại, nhăn nhíu khuôn mặt nhỏ nhất định muốn ghế lên ngựa, trong bụng càng thêm kỳ quái.

Nàng ngồi xổm người xuống, ra vẻ muốn ôm Ngụy Anh Lạc lên đi, Ngụy Anh Lạc lại không biến sắc tránh, ánh mắt khao khát nhìn Minh Ngọc, "Tiểu tỷ tỷ, thật không có ghế lên ngựa sao. Ta... Ta không quen để người khác ôm ta."

Dung Âm đang ở bên trong, nàng sao có thể không biết ngượng để cho nữ nhân khác đem mình ôm lên xe.

Trách thì chỉ đành trách chân mình quá ngắn, cũng chưa từng học vượt nóc băng tường hay công phu mạnh mẽ gì, nếu không nàng thật muốn ở trước mặt Dung Âm biểu diễn một phen, cố gắng đạt tới mục đích để cho Dung Âm khắc sâu ấn tượng với nàng, nghĩ quên đều không thể quên được.

"Ngươi! Đứa nhỏ này!" Minh Ngọc thật là tức chết, nàng vẫn luôn cảm thấy đứa bé này kỳ lạ, hiện tại lại trợn tròn mắt nói bậy, nếu đã không muốn người ôm, vậy vừa rồi người bị chị nó ôm là ai?

Đáng ghét, hiện tại còn ở trước mặt chủ tử làm bản thân khó chịu. Cực kỳ bực bội!

"Minh Ngọc, chủ tử bảo cô đem cái ghế lên ngựa kia đưa cho nó."

Nhĩ Tình mặc xuân trang màu hồng phấn vén rèm lên, đưa ra một băng ghế nhỏ vuông vuông làm từ gỗ lim, trên mặt có khắc hoa văn bách điểu triều phượng.

Ngụy Anh Lạc biết, đây là ghế lên ngựa dành riêng cho Dung Âm.

Cho dù rất ít thấy cái này, nhưng đối với đồ vật thuộc về Dung Âm, bất luận là cái gì, Ngụy Anh Lạc đều dụng tâm ghi nhớ tất cả.

Kiếp trước, Dung Âm khao khát tự do cả một đời, lại bị vây khốn ở trong cung, mỗi lần xuất hành đều là mấy chục người khiêng phượng kiệu, căn bản không có bao nhiêu cơ hội xuất hành tự do như thuở thiếu thời làm tiểu thư nhà Phú Sát.

Chiếc ghế này cũng bị phủ bụi khóa kín ở trong nhà kho riêng của Trường Xuân Cung, không người hỏi han đến.

Cho tới sau này, nàng tiến vào Trường Xuân Cung làm cung nữ, thời điểm ở trong phòng kho quét dọn phát hiện nó, còn đặc biệt đem nó lấy ra lau chùi sạch sẽ, nghĩ đến chờ khi Thất a ca lớn lên, Dung Âm thân thể khỏe nhiều hơn, nàng cũng bắt chước theo một ít hoàng đế cải trang vi hành mang Dung Âm, ngồi xe ngựa đi khắp nơi.

Hiện tại, vật này cũng giống như Dung Âm, đều chân thật bày ra trước mặt. Nói cho nàng, kiếp trước đã qua. Đời này, nàng sống lại từ rất sớm, chính là muốn mang Dung Âm trải qua một cuộc sống khác.

Lông mi rủ xuống mí mắt, che giấu sợ hãi trong lòng. Ngụy Anh Lạc buồn bực nhận lấy chiếc ghế nhỏ.

Nhĩ Tình đi xuống xe ngựa, nghi ngờ quan sát Ngụy Anh Lạc một chút, nhàn nhạt nói: "Chủ tử ở bên trong đợi đã lâu, ngươi đi vào cũng đừng đụng vào chủ tử."

Đụng? Ngụy Anh Lạc siết chặt nắm tay che dưới tay áo, nàng hận không thể xé miệng Nhĩ Tình, trực tiếp nhào vào trong lòng Dung Âm. Nói cho Dung Âm, Nhĩ Tình là loại vong ân bội nghĩa. Còn có những kẻ xấu kia, nàng muốn đem hết thảy những gì mình biết đều nói cho Dung Âm.

Nhưng sự thực là, lý trí.

Nàng phải vạn phần lý trí.

Rất nhiều chuyện đều chưa phát sinh, nàng nếu như ở trước mặt Dung Âm nói những thứ này, đến lúc đó Dung Âm không chừng cũng giống như tỷ tỷ, cũng cho là nàng điên rồi...

------------

Tác giả có lời muốn nói:

—— tiểu kịch trường nghỉ ngơi giữa giờ ——

Hoàng Hậu: ( mặt u oán ) Bổn cung chờ ngươi thật sốt ruột. Làm sao, gặp ngươi một cái còn phải thông qua chị ngươi đồng ý?

Ngụy Anh Lạc: Ta... ( chết toi, bỗng dưng cảm giác có mùi chua là chuyện gì xảy ra??? )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro