Chương 8: Bánh ngọt là độc dược
"Không được. Tỷ nói trước, nói xong để ta suy nghĩ xem có thể đáp ứng hay không." Ngụy Anh Lạc lắc đầu.
Đối với kẻ hiện tại thế đơn lực bạc tay ngắn chân ngắn như nàng mà nói, cơ hội ở ngoài cung thấy được Dung Âm thực sự quá hiếm có, lần này gặp được nhưng không biết lần sau gặp mặt sẽ là lúc nào.
Nàng một mực ngoan ngoãn gật đầu sẽ chỉ để cho Dung Âm cảm thấy, nàng và những hạ nhân đón ý nói hùa kia của Dung Âm không có gì khác nhau.
Nhưng nàng sống lại một đời, chính là muốn đứng ở vị trí sánh vai với Dung Âm, giương ra đôi cánh bảo vệ Dung Âm.
Mà không phải là làm người hầu của Dung Âm. Người hầu vị trí cao mấy cũng không được.
Hơn nữa, ban nãy trong đầu nàng chợt lóe tia sáng, nghĩ đến một phương thức khác để thay đổi vận mệnh của Dung Âm cùng tỷ tỷ.
Thanh cung phòng thủ sâm nghiêm, cung nữ thái giám có hơn trăm ngàn, đây là còn chưa tính số lượng ngự tiền thị vệ. Người bình thường muốn vào cung làm việc, phải trải qua tầng tầng khảo hạch.
Kiếp trước nàng thông qua kỳ sát hạch lên làm cung nữ của tú phòng là lúc mười sáu tuổi.
Từ bây giờ đến lúc nàng mười sáu tuổi ở kiếp này, còn đến tám năm.
Tám năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Nàng không kịp đợi cũng không nguyện ý đợi cho tai ách hạ xuống, nàng sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện Dung Âm bị tiểu tiện nhân trong cung ra ám chiêu làm suy sụp thân thể.
Trong tư tâm, nàng càng không cách nào dễ dàng tha thứ Hoằng Lịch, tên lường gạt hoa tâm, một mặt cho Dung Âm đội mũ cao, thắt gông xiềng, nói Dung Âm là hiền hậu, hợp tâm ý hắn nhất. Một mặt lại không ngừng lật thẻ bài nữ nhân khác, hàng đêm ôm nữ nhân khác tâm tình.
Đời trước, bản thân bởi vì muốn báo thù cho Dung Âm, lật ngã Thuần phi Nhàn phi, mới theo ống quần Hoằng Lịch leo lên vị trí Hoàng quý phi. Thù của Dung Âm báo được, nhưng cũng tự đem mình dán đi vào. Không nói rõ được bản thân có cam lòng hay không, nhưng dù sao đời này nàng không nên cùng Hoằng Lịch vướng mắc với nhau.
Không chỉ không thể dây dưa với nhau, nàng còn phải từ chỗ Hoằng Lịch cứu ra Dung Âm, để cho Dung Âm được tự do làm Phú Sát Dung Âm!
Dung Âm cũng giống như nàng, từ trong xương cốt đều có một linh hồn tự do.
Nếu không phải bởi vì trên người gánh vác trách nhiệm sâu nặng, gánh vác vinh hoa Phú Sát gia, Dung Âm vốn có thể vui vẻ nhiều hơn.
Núi Trường Bạch tuyết phủ trắng ngần Dung Âm chưa từng xem qua, ruộng lúa bạt ngàn Dung Âm chưa từng đi qua, bầu trời sa mạc đầy sao Dung Âm cũng chưa từng ngửa mặt ngắm nhìn.
Mười lăm tuổi gả cho Hoằng Lịch, ba mươi bảy tuổi qua đời. Thế gian thiếu nợ Dung Âm quá nhiều, Dung Âm nàng thì lại đến chết cũng không có ý niệm hại tính mệnh người.
Không thể lại nghĩ nữa, vẻ tàn khốc tích tụ nơi đáy mắt, Ngụy Anh Lạc bấm lòng bàn tay để tự bình tĩnh, cảnh cáo bản thân không được có vẻ mặt dị thường, hù đến Dung Âm.
Bây giờ không giống ngày xưa, nàng cũng coi như đã chiếm đoạt tiên cơ so với kiếp trước. Nếu như suôn sẻ, mượn cơ hội lần này theo Dung Âm vào cung, nàng có thể ỷ vào quan hệ giữa mình và Dung Âm, dùng ân uy cảnh cáo Ngụy gia và cha, đoạn tuyệt ý niệm đem tỷ tỷ đưa vào cung làm con cờ thí của bọn họ.
Bản thân lại tích góp chút đồ riêng, trợ giúp tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ xem xét nơi quy tụ tốt.
Từ đại ca có thể đứng đầu nhân tuyển, nhưng tuyệt đối không thể là lựa chọn duy nhất của tỷ tỷ, quăng lưới nhiều hơn, nhìn nhiều một chút. Nàng cũng không tin, có Ngụy Anh Lạc ở đây, A tỷ sẽ còn thảm trạng không có người yêu.
Sau đó, lại nghĩ tiếp biện pháp, để cho Dung Âm biết Hoằng Lịch chính là một đống cặn bã ba hoa.
"Tiểu Anh Lạc đang suy nghĩ gì đấy?" Dung Âm cười khẽ, nàng vừa rồi có một thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới Ngụy Anh Lạc sẽ cự tuyệt mình.
Nhưng nhìn đến Ngụy Anh Lạc phùng mang phình má, thần sắc trên mặt biến ảo khó lường, trong lòng lại không sinh ra được nửa điểm phiền chán. Ngược lại tự suy ngẫm lần nữa, có phải là nàng suy nghĩ quá ích kỷ hay không, chưa gì đã muốn hỏi Anh Lạc, có nguyện ý cùng bản thân kết thân một cái, nàng muốn cho Ngụy Anh Lạc danh nghĩa cao một chút, một thân phận có thể tùy thời vào cung.
Chẳng hạn như, tiểu thư bé của Phú Sát gia.
Cái ý niệm này, đối Phú Sát Dung Âm mà nói, hoàn toàn không phải là trong chớp mắt loạn tưởng.
Nàng vốn luôn muốn có một muội muội hoặc là một đứa con gái bên cạnh, có thể mềm mại như áo bông, bên trong mùa đông cùng mình bầu bạn, cùng nhau đọc sách viết chữ.
Anh Lạc xuất hiện, để cho tâm tư yên lặng đã lâu của nàng phút chốc nhóm mồi lửa trong lòng.
Nàng thiếu chút nữa đã lỗ mãng hỏi Anh Lạc, không ngại thì bái thêm người tỷ tỷ, nhận thêm cái a mã cùng ngạch nương.
Nếu như Anh Lạc đồng ý, a mã cùng ngạch nương nhất định cũng sẽ rất vui vẻ. Tên của Minh Ngọc là a mã lấy, nguyên nhân vì biết được lời tiên tri của Pháp Từ hòa thượng, tận lực phòng ngừa.
Nhưng nữ hài tốt đẹp sáng sủa như Anh Lạc, nhất định là trân bảo trời cao đưa cho nàng.
Dung Âm tin tưởng ánh mắt mình sẽ không sai, hiện tại nội tâm ấm áp như vậy, khẳng định chính là bởi vì Anh Lạc đến.
Không chừng đến lúc Anh Lạc vào cung, Vĩnh Liễn thấy được cũng sẽ rất mừng rỡ. Đây sẽ là tiểu di duy nhất của Vĩnh Liễn ngoài bốn người cậu ra.
"Dung, Dung Âm tỷ tỷ, ngươi muốn nói gì với ta..." Ánh mắt Dung Âm ôn nhu sâu thẳm như đòi mệnh, Ngụy Anh Lạc cảm giác bản thân sắp bị chìm chết.
Nàng sẽ không phải là người đầu tiên của Đại Thanh bị nhìn đến chết chứ... Rõ ràng là Dung Âm xinh đẹp nhất, bị nhìn đến chết ngất cũng phải là Dung Âm bị mình nhìn chết mới đúng.
Không cam lòng yếu thế ngước mắt nhìn, đón lấy tầm mắt của Dung Âm. Ngụy Anh Lạc tự mình đếm thời gian. Một giây, hai giây... Ây chà, lông mi Dung Âm sao mà dài như vậy, hình môi sao lại hoàn mỹ như vậy, nhìn nhìn một hồi, tâm thần mềm rục rựa.
"Được rồi. Tỷ nói đi, ta đều đáp ứng." Ngụy Anh Lạc đã chuẩn bị thỏa hiệp, bản thân có tật xấu gì nàng đều biết, đấu với Dung Âm nàng chính là phải thua không thể nghi ngờ. Nhưng còn không chờ Dung Âm đáp lời nàng thì...
Đột nhiên lỗ mũi mãnh liệt phun ra một dòng chảy nóng."Ụm ——" Ngụy Anh Lạc che lỗ mũi tích tích máu, còn chưa hoàn hồn, cổ họng lại trào lên huyết khí, ục một phát ói ra một bãi máu đen lớn. Máu đen mang theo mùi tanh, thấm ướt áo Ngụy Anh Lạc, cũng làm bẩn váy dài màu khói của Dung Âm.
"Xin, xin lỗi, làm dơ quần áo tỷ..." Ngụy Anh Lạc đoán bản thân đây là trúng độc rồi, có người muốn hại Dung Âm, khối bánh đậu xanh kia không chỉ dễ mắc nghẹn còn có kịch độc.
"Ngươi, ngươi chưa ăn cái bánh đậu xanh kia chứ..." Nàng lại ói ra một bãi máu.
"Mau nằm xuống!" Tròng mắt Dung Âm chợt âm u, tay ôm lấy Ngụy Anh Lạc, khẽ run.
Ngụy Anh Lạc lắc đầu, nghĩ bảo Dung Âm đừng lo lắng, nàng ói hai ngụm máu xong, cảm giác bản thân trừ nóng ra, hình như không còn cảm giác khó chịu nào khác. Đầu óc cũng tỉnh táo, không chừng mình chỉ là nóng trong người thì sao.
Nhưng Dung Âm đã nhanh chóng đứng dậy, vô cùng sốt ruột để nàng nằm ngang trong xe, hướng ra ngoài kêu, "Có thái y đi theo không?!"
"Hoàng Hậu nương nương, sao người toàn thân là máu vậy?" Ngụy Anh Lạc lỗ tai nghe rõ ràng, đây là tiếng Minh Ngọc kinh hô.
"Đừng để ý ta, phụ cận đây nơi nào có đại phu!?" Dung Âm thanh âm càng nghiêm khắc.
"... Ta, khoan đã... hình như..." Ngụy Anh Lạc động đậy, nàng muốn giơ tay lên kéo lấy Dung Âm, ngăn lại hành vi đánh động bầy sói của Dung Âm.
Địch nhân ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng.
Trực tiếp rêu rao Hoàng Hậu Đại Thanh ở đây, hình như không tốt lắm đâu. Hơn nữa, nàng, nàng có vẻ còn chịu nổi.
Ngụy Anh Lạc tay ngắn không đụng tới được Dung Âm, nàng thử để cho bản thân ngồi dậy, để Dung Âm ổn định tâm tình.
Còn không kịp chống tay ngồi dậy, đã nghe được Nhĩ Tình ở bên ngoài nói: "Nô tỳ có biết, Pháp Từ đại sư trước khi xuất gia từng là Cốc chủ Thần Nông Cốc, là một vị thần y."
Ngụy Anh Lạc: "..."
Tại sao, tại sao bản thân vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh đi gặp con lừa trọc kia?!
"Ta không sao... phụt..."
Không biết là buồn bực hết sức hay là cuối cùng độc cũng bắt đầu phát tác, Ngụy Anh Lạc lần này cảm thấy ngực ẩn ẩn đau, giống như bị người dùng quả chùy ngàn cân nặng nề đập xuống!
Trước mặt Dung Âm, nàng hoành tráng phun ra một bụm máu lớn, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết hôn mê bất tỉnh.
-------
P/s: T còn tưởng nhìn đến phụt máu mũi nữa chứ ( ' ω ' )
Như cũ, tối 9h còn một chương ┐(︶▽︶)┌
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro