Chương 15: Lén lén lút lút
Màn đêm mới lên, tiền viện Ngụy phủ, khói xanh lượn lờ;
Tiền nhân qua đời, để lại cho hậu nhân chỉ còn có hồi ức. Đêm ba mươi tế bái tiền nhân, là tập tục thế hệ trước lưu lại, đốt chút vàng mã, gửi đi tư niệm.
Cao Ninh Hinh đứng phía trước cột đỏ, lẳng lặng nhìn hai tỷ muội Ngụy gia, suy nghĩ cũng theo cảnh bay xa. Thân nhân, đối với nàng mà nói từ này nghe thật xa lạ, trong lòng thầm nghĩ.
"Đại tiểu thư, thức ăn đã dọn lên."
Quản gia đứng đã hồi lâu, thấy hai người tế bái cũng nên đến lúc kết thúc, liền đi tới.
Ngụy Anh Lạc đứng dậy, nhìn quản gia gật đầu một cái. Cao Ninh Hinh cũng đi tới, đỡ Anh Ninh đứng dậy.
"Đi thôi." Nhẹ giọng nói.
Trong mắt Ngụy Anh Ninh còn dư lại nhàn nhạt phiền muộn, nhìn Cao Ninh Hinh khẽ gật đầu.
Ngụy gia đêm ba mươi hơi có vẻ quạnh quẽ, ngoài quản gia cùng vài người hầu ở hai bên bàn cơm, trên bàn cũng chỉ có ba người các nàng.
"Lạc quản gia, lấy bầu rượu tới đi."
Ngụy Anh Ninh nhàn nhạt mở miệng, dẫn tới Cao Ninh Hinh cùng Ngụy Anh Lạc nhìn chăm chú. Ngụy Anh Ninh hướng về phía hai người cười yếu ớt nói: "Hôm nay giao thừa, uống chút rượu, không hại đến đại thể."
Cao Ninh Hinh thì lại gõ bàn tính nhỏ, thường ngày Anh Ninh không để cho mình uống rượu, hôm nay nếu nàng đã chủ động nói ra, đây cũng là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chờ lát nữa nhất định chuốc cho nàng hôn mê. Trong lòng nghĩ đến, trên mặt hiện ra một nụ cười xấu xa.
Ngụy Anh Lạc ngược lại không bày tỏ gì, tỷ tỷ cao hứng là được.
Trong lúc đợi rượu, Cao Ninh Hinh mới đột nhiên nghĩ ra mình quên mất chuyện trọng yếu, mặt nhìn Ngụy Anh Lạc, có chút không kịp chờ đợi hỏi: "Ngụy Anh Lạc, thuốc ta đưa cho ngươi trước khi đi Mạch Vân Cung ngươi ăn chưa?"
Ngụy Anh Lạc không biết tại sao Cao Ninh Hinh đột nhiên nhớ tới chuyện này, nghĩ đến chuyện mình đem thuốc kia đưa cho Minh Ngọc, có chút chột dạ nhìn Cao Ninh Hinh gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, Cao Ninh Hinh thực muốn hét to không phải chứ, tuy thương tổn của Ngụy Anh Lạc là bản thân cố ý chế tạo, nhưng chút thương nhẹ kia đối với sư tỷ mà nói hoàn toàn không phải việc khó gì, tại sao lại bị Ngụy Anh Lạc này ăn mất, thương tiếc nghĩ, bản thân vì để được ở riêng với Ngụy Anh Ninh, đem tất cả bảo bối đưa cho Ngụy Anh Lạc, không ngờ mới chỉ một tháng xú nha đầu này đã trở lại rồi.
"Thánh linh cũng bị ngươi ăn, sao ngươi không có cảm giác gì vậy, có phát hiện thể chất mình thay đổi gì không?"
"Không, nửa điểm phản ứng cũng không có."
Cao Ninh Hinh cau mày, thuốc nàng tốn hơn mười năm luyện chế bị Ngụy Anh Lạc ăn, trấn cung chi bảo mấy thập niên của Mạch Vân Cung cũng bị nàng ăn, kết quả, người này một chút phản ứng cũng không có?
"Thật là lãng phí!"
"Quá khen, đều là bị ngươi ép."
Ngụy Anh Ninh đối với việc hai người thường ngày cãi vã đã thành thói quen, càng huống chi y thuật của Ninh Hinh nàng vẫn rất yên tâm, suy cho cùng cũng sẽ không cho Anh Lạc ăn thứ gì kỳ quái.
"Đại tiểu thư, chỉ còn dư lại chút rượu tương đối mạnh, ngài nhìn xem?"
Quản gia lấy rượu trở lại, đặt hai hũ trong tay lên mặt bàn, Cao Ninh Hinh nhìn một cái, trong lòng vui vẻ, Cao Lương Tửu cùng Nữ Nhi Hồng đều là rượu thuộc loại tương đối mạnh, đoán chừng chờ một hồi không cần mình lừa gạt, Anh Ninh cũng sẽ uống thành quên hết trời đất.
Ngụy Anh Ninh do dự chốc lát, cuối cùng cũng không bảo quản gia cất đi, rót đầy cho hai người bên cạnh, hôm nay là bữa cơm giao thừa, cũng nên hưởng dụng.
Có thể là do vui mừng ngày lễ tết, cũng có thể là do nhớ nhung thân nhân, các nàng đều cùng nhau cụng ly, xong bữa cơm này, Ngụy Anh Ninh đúng như Cao Ninh Hinh mong đợi đã không còn đứng dậy nổi, Ngụy Anh Lạc cũng cảm thấy đầu có chút chóng mặt, nhìn Cao Ninh Hinh đem tỷ tỷ đỡ xuống, trong lòng cũng không có gì vướng mắc, hơi lâng lâng đi về sân nhỏ phòng mình.
Trong phủ yên tĩnh hình thành đối lập rõ rệt với náo nhiệt bên ngoài, có chút tịch mịch, Ngụy Anh Lạc biết. Ngoài cửa đèn lồng treo cao, ngồi trên bậc cửa, mặt nhỏ bị ánh chiếu đỏ bừng, không biết là bởi vì rượu, hay là bởi vì lồng đèn này chiếu sáng.
Đã hơn hai tháng, mỗi lần nhớ tới nữ nhân kia, trong lòng liền đau một phần. Có lẽ chung quy vẫn là để ý, mới sẽ nhớ đến. Nàng hiện tại đang làm gì? Liệu có thi thoảng nhớ tới mình hay không? Cũng không cần nhớ tới, bản thân để lại cho nàng trừ lừa gạt ra còn có cái gì đâu? Nhưng mà, thật nhớ nàng, thật muốn gặp lại một lần, cho dù là xa xa nhìn một lần, cũng hài lòng thỏa dạ.
Ngụy Anh Lạc không biết là có suy tính trước hay nổi hứng liền hành động, lúc nàng đứng trên tường cao bên ngoài Ngụy phủ, đáp án đã không thể tìm thấy nữa rồi.
Đi thôi, tỷ tỷ có Cao Ninh Hinh chiếu cố, không sao. An ủi bản thân, tự cho mình lý do đi nhìn nữ nhân kia.
Không biết có phải do uống rượu, bay vùn vụt trong đêm rét nàng lại không cảm giác được chút lạnh nào, công phu trên chân từ lúc nào tốt như vậy rồi? Đầu có chút đau, thật giống như rất nhiều chuyện đều nghĩ không thông, mà chuyện duy nhất rõ ràng chính là sự thực mình muốn nhìn thấy nữ nhân kia.
Sáng sớm mùng một, bên trong Ngụy phủ truyền ra một tiếng rống giận, nghe kỹ, chính xác là thanh âm của Ngụy gia đại tiểu thư.
Không vì gì khác, chỉ vì vị muội muội kia lại ở ngay mùng một đầu năm bỏ nhà ra đi! Thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không để lại, có người tức giận, có người trong lòng vui vẻ, Cao Ninh Hinh âm thầm nghĩ, có phải là xú nha đầu này thông suốt, biết lưu lại không gian riêng tư cho hai nàng? Cao Ninh Hinh vừa hùa theo Anh Ninh, vừa ở trong góc Anh Ninh không nhìn thấy cười trộm, mà Ngụy Anh Lạc đã sớm rời khỏi kia cũng không biết ngày tháng về sau của mình đã bị tỷ tỷ an bài thỏa đáng.
Một đường đi đi dừng dừng, nhưng không phải bởi vì mệt mỏi, nguyên nhân thực sự chỉ có chính nàng biết, sợ hãi gặp, lại muốn gặp, mâu thuẫn khiến cho nàng nhiều lần dừng chân.
Cuối cùng, vào thời điểm trước khi màn đêm buông xuống chân núi, đứng ở bên đình, trí nhớ mấy tháng trước ùa tới, để cho nàng lại một lần nữa khiếp đảm dừng bước.
"Ta cho rằng, nếu ta có thể trị hết ngươi, câu nói đầu tiên nghe được là ngươi kêu ta một tiếng sư phụ..."
Câu nói của nữ nhân kia giống như lời nguyền luôn quanh quẩn trong đầu, ấm áp của nữ nhân kia, giống như độc dược gây nghiện, khiến cho nàng tham luyến. "Đi đi, chỉ đứng xa đưa mắt nhìn thôi." Trong lòng cổ động, lại một lần nữa di chuyển bước chân.
Bên trong Mạch Vân Cung rất náo nhiệt, đầu năm, Minh Ngọc cho mỗi đứa nhỏ một bộ đồ mới, bị những hài tử này kéo chơi cả ngày, tâm tình coi như tốt, điều này làm San Kỳ vui đến hỏng. Hôm nay sư tỷ thật ôn nhu, dù mình len lén chiếm chút tiện nghi nhỏ, sư tỷ cũng để mặc mình, tuy rằng trong mắt sư tỷ những động tác nhỏ này chỉ là thân thiết.
"Minh Ngọc, San Kỳ."
"Trân Châu tỷ tỷ."
San Kỳ thấy rõ người tới, cao hứng từ chỗ Minh Ngọc chạy sang.
"Trân Châu, có chuyện gì không?" Minh Ngọc hỏi.
"Ừ, lát nữa Hải Lam sẽ đến luyện võ trường bắn pháo hoa, ta tới thông báo các ngươi một tiếng."
Nghe được tin tức, trên mặt hai người đều lộ ra mong đợi.
"Ừ, ta thu thập xong rồi tới."
"Vậy ta đi trước nói cho những sư huynh muội khác."
Trân Châu nói xong liền rời khỏi Ức Tích Các.
Tái Du bởi vì chuyện lần trước, một người vốn dĩ hoạt bát sáng sủa, hiện nay ngày ngày luyện công phu, rảnh rỗi liền đi loanh quanh phụ cận Trường Xuân Các, chỉ muốn để cho mình cách cung chủ gần một chút, có thể ở thời điểm cung chủ gặp nguy hiểm kịp thời xuất hiện. Cái gì nhi nữ tình trường, ở trong lòng hắn, an nguy của cung chủ, ân cứu mạng của cung chủ mới là trọng yếu nhất.
Bóng dáng linh hoạt của Ngụy Anh Lạc đáp xuống nóc nhà, nhìn Tái Du đi loanh quanh ở phụ cận, càng thêm cẩn thận. Có thể cảm ứng được khí tức người nọ trong phòng, lại không suy nghĩ sâu xa xem làm thế nào cảm ứng được. Tái Du đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi này, phải nghĩ một chút biện pháp.
Mượn đêm tối che đậy, Ngụy Anh Lạc cố ý lộ ra dấu vết để cho Tái Du phát hiện, suy đoán thân thủ của hắn, dùng tốc độ hắn có thể đuổi theo để mang hắn rời khỏi phụ cận Trường Xuân Các. Để hắn nhìn thấy cũng không sao, chậm rãi xoay người.
"Là ngươi!?" Tái Du thấy rõ người tới, mặt thận trọng nhìn nàng.
"Rút kiếm đi."
Tái Du không hiểu, nhưng cường địch ở phía trước, không cho phép hắn nghiên cứu mục đích đối phương, từ bên hông chậm rãi rút kiếm ra. Chỉ cảm thấy một đạo thân ảnh thoáng qua trước mắt, Tái Du trợn to đôi mắt không thể tin, thẳng tắp ngã xuống, tốc độ của một người sao có khả năng nhanh đến như vậy? Hắn không có nhiều thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì Ngụy Anh Lạc đã đem hắn đánh xỉu.
Ngụy Anh Lạc cũng có chút không dám tin tưởng, lần trước có thể một chiêu chế phục Tái Du là bởi vì Tái Du không phòng bị, mà lần này... Nhìn tay mình, trong mắt cũng tràn đầy khó tin.
Chỉ sau chốc lát thất thần, liếc nhìn Tái Du té xỉu trên đất, Ngụy Anh Lạc liền phi thân đến Trường Xuân Các. Trong thời gian này, người bên trong nhà đã đi ra, Ngụy Anh Lạc thấy vậy, lập tức tìm vật chắn, che giấu bóng dáng.
Tim bùm bùm nhảy loạn, ban nãy chỉ hoảng hốt lướt qua, chưa kịp cẩn thận nhìn, nhưng chỉ như vậy, cũng đã đủ để nàng khẩn trương chảy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay giữa đêm đông giá rét. Ổn định tâm thần, lộ ra nửa cái đầu len lén nhìn về phía người nọ, đối phương đứng ngẩn ngơ trong viện, mắt nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ gì. Mấy tháng không gặp, lại gầy đi rất nhiều. Đang nhìn nhập thần, người trong sân chẳng biết tại sao đem tầm mắt chuyển hướng về vị trí nàng đang ẩn thân, thất kinh vội vàng rút đầu lui, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần khiến cho Ngụy Anh Lạc thót tim tới cổ họng, cẩn thận di động thân thể, cầu nguyện đừng bị nhìn thấy. Song hết thảy đều là nàng suy nghĩ nhiều, chỗ ẩn thân kia trùng hợp là đường Dung Âm phải đi qua khi đến luyện võ trường, chỉ là lướt ngang qua mà thôi.
Thở dài nhẹ nhõm, sau khi thoáng an tâm lại có chút thất vọng. Nhìn bóng lưng đã đi xa, do dự bước theo, duy trì khoảng cách không xa theo phía sau.
"Cung chủ tới rồi!"
Đám người San Kỳ đã đến luyện võ trường, thấy Dung Âm chỉ một thân một mình, vội vàng từ bên cạnh Minh Ngọc bước nhanh tới.
Dung Âm ôn nhu nhìn người tới, thấy nàng chạy tóc bay lộn xộn, theo thói quen sửa sang lại một phen. Trước khi không có Tiểu Ngôn, Dung Âm đối San Kỳ đã tương đối đặc thù, đây là người trong cung đều biết, cho nên mọi người đều chẳng lấy làm lạ, chỉ là người ẩn núp sau lưng lại đau xót trong lòng.
"Trân Châu đã tới chưa?"
"Ừm, Trân Châu tỷ tỷ và Hải Lam sư huynh đang chuẩn bị lửa khói."
Dung Âm gật đầu một cái, bỗng nói: "Có thấy Tái Du đâu không?"
San Kỳ nghe vậy, lắc đầu một cái, Tái Du đại ca đi đâu, phải hỏi Trân Châu tỷ tỷ mới đúng.
"Cung chủ người ngồi trước một hồi, đệ tử đi hỏi Trân Châu tỷ tỷ xem."
Dung Âm gật đầu, đi tới ngồi xuống ở vị trí đã chuẩn bị sẵn.
Sau thời gian một chung trà, San Kỳ cùng Trân Châu còn có Hải Lam cùng nhau trở về, như cũ không ai biết tin tức Tái Du, Trân Châu có chút nóng nảy, Dung Âm cũng nhíu mày, an ủi: "Hải Lam, phái mấy người đệ tử đi tìm thử xem."
Hải Lam nhận lệnh lui ra.
Ngụy Anh Lạc núp cách đó không xa nghe được toàn bộ đối thoại của các nàng, thầm nghĩ không tốt, trước Hải Lam một bước chạy đến nơi Tái Du té xỉu, may mà người vẫn còn ở. Đánh thức dậy, có chút cứng rắn đem chủy thủ đặt ở chỗ yếu hại của hắn.
Tái Du căm hận nhìn Ngụy Anh Lạc, không biết người này rốt cuộc muốn làm gì, tại sao không trực tiếp một đao giết mình cho thống khoái?
"Ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi không cần trợn mắt nhìn ta như vậy."
"Hừ! Ngươi cho là ta sẽ còn tin tưởng lời một tên lừa gạt sao?" Tái Du một lời hai nghĩa phẫn nộ nhìn người trước mắt, ngặt nỗi hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Ngụy Anh Lạc hiểu ý hắn, cũng không muốn nói cái gì, "Đáp ứng ta một yêu cầu, ta sẽ bỏ qua ngươi."
Tái Du như cũ hừ một tiếng quay mặt đi không nhìn.
Ngụy Anh Lạc cười thu hồi chủy thủ: "Ta không quan tâm ngươi có tin hay không, ta chỉ là thuận đường lên núi nhìn một chút, ngươi không cần phải lo lắng. Ta để ngươi rời khỏi, ngươi cũng đừng nói cho người khác biết ta từng tới là được."
Tái Du càng ngày càng không hiểu người trước mặt, bất quá cũng không cự tuyệt đề nghị này.
Ngụy Anh Lạc thấy hắn như vậy, biết hắn sẽ không nói, liền đứng lên, giả vờ phi thân xuống dưới núi.
Thời điểm Hải Lam tìm được Tái Du, Ngụy Anh Lạc đã rời khỏi được một hồi. Tái Du qua loa lấy lệ Hải Lam mấy câu, liền đi theo hắn đến luyện võ trường.
"Hải Lam, có thể bắt đầu rồi."
Dung Âm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tái Du tới trễ, cũng không hỏi gì, phân phó Hải Lam tiến hành biểu diễn, tiểu đệ tử bên dưới đã không kiềm chế được hưng phấn.
Màn diễn quan trọng bao giờ cũng phải lưu lại cuối cùng, lúc pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tâm tình hạnh phúc không giống nhau.
Người có mặt đều bị cảnh đẹp trên bầu trời hấp dẫn, Dung Âm cũng không ngoại lệ. Đương lúc lại một quả pháo hoa nở rộ trong đêm tối, Dung Âm ngẩng đầu, tựa như nhìn thấy bóng dáng Ngôn Nhi, chẳng qua là khi nàng cẩn thận tìm kiếm, nào có cái gì khác, sợ rằng chỉ là bản thân xuất hiện ảo giác.
Trong nháy mắt, tâm tình xem pháo hoa cũng mất, đi thì đi đi, vì sao lúc nào cũng tới kích thích lòng ta?
Buồn bã đứng dậy, không ai chú ý nàng đã rời khỏi.
Cho rằng thời gian có thể xóa nhòa vết thương, nhưng, nỗi nhớ vừa tràn lên, lại khó mà dằn xuống.
Cửa sân Trường Xuân Các theo bàn tay Dung Âm dùng sức, kẽo kẹt mở ra. Thiên phòng đã lâu không đi ngang qua tại sao lại sáng đèn? Trái tim mất quy luật nhảy lên, bước nhanh đến gần, đột ngột dừng lại âm thầm tự giễu, có thể là đệ tử nghịch ngợm nào đó xông vào. Trong lòng nghĩ vậy, lại phủi không đi được chút hy vọng kia, hơi run rẩy đẩy cửa phòng ra, giương mắt nhìn, bên trong lại không một bóng người.
Tròng mắt thật vất vả có ánh sáng, giờ phút này đổi thành u tối. Rũ thấp mắt, lệ, không tiếng động buông xuống.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro