[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][14]

Chương 14


Hoằng Lịch gần đây có chút không vui, ngày xưa ở Tử cấm thành, hắn bận rộn nhiều việc không có tâm tư dạo hậu cung lúc ban ngày. Nhưng đến khi xuống dưới này không cần xử lý chính vụ nữa, hắn muốn đi ngắm nhìn hậu cung sủng hạnh hậu phi một chút, lại phát hiện đều đã chạy cả rồi.

Mỗi ngày chỉ còn lại Phó Hằng lắc lư trước mắt hắn.

Một hai ngày còn có thể tìm tiểu tử này đánh cờ giải buồn, nhưng thời gian qua lâu, Hoằng Lịch mỗi lần thấy Phó Hằng trong lòng liền vọt lên lửa giận muốn đạp mông hắn.

Hắn nghĩ bụng không ổn, tiếp tục như vậy nữa bản thân có khác gì thái giám đâu, phải nghĩ cách để cho mấy nữ nhân kia trở lại bên cạnh mình.

"Hoàng hậu, Ngụy Anh Lạc, Cao quý phi, Thuần phi, Thuận tần, Nhàn phi, Lục Vãn Vãn, Nạp Lan."

Đại móng heo nói thầm tên mấy người này, híp mắt lại.

"Ừm, Hoàng hậu luôn luôn ôn thuận lễ phép, nhưng mà Ngụy Anh Lạc lại dễ nổi nóng, đôi các nàng trước để đó đã."

"Cao Ninh Hinh cùng Tô Tĩnh Hảo, khà khà, Thuần phi tính tình ôn hòa, Cao Ninh Hinh không có đầu óc, trước phá đôi này!"

Hoằng Lịch đắc ý cười cười, ngâm nga điệu nhạc chuẩn bị mưu đồ kế hoạch phục hưng hậu cung.


"Anh Lạc, " Phú Sát Dung Âm ngồi trên lưng ngựa gọi sói con đang dắt ngựa một tiếng.

"Ngươi cũng lên đây đi."

Ngụy Anh Lạc quay đầu nhìn Phú Sát Dung Âm đưa tay về phía mình, có chút do dự, nàng đột nhiên nghĩ đến trước kia vì để gạt tên đại móng heo Hoằng Lịch, bản thân từ trên ngựa té xuống, tuy rằng hiệu quả rất tốt, bất quá, chậc, quả thật là đau.

"A, Dung Âm ngươi cưỡi là được, ta nhìn thôi."

Phú Sát Dung Âm khẽ cau mày, con khỉ nhỏ này không biết cưỡi ngựa?

Khỉ con không sợ trời không sợ đất rốt cuộc cũng có chuyện biết sợ rồi?

Ngụy Anh Lạc thấy trong mắt Phú Sát Dung Âm mang theo ý cười, biết tâm tư mình bị nhìn thấu triệt, lỗ tai có hơi đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu qua tiếp tục dắt ngựa đi về phía trước.

"Yo, Ngụy Anh Lạc, ngươi bây giờ sao lại đổi nghề làm quan chăn ngựa rồi?"

Cao Ninh Hinh cưỡi ngựa từ phía sau xuất hiện.

"Ngươi nói nhiều như vậy coi chừng không cẩn thận té xuống, hù dọa Thuần phi nương nương của chúng ta bây giờ."

Ngụy Anh Lạc thấy Thuần phi đang ôm thật chặt Cao Ninh Hinh, làm cái mặt quỷ.

"Hừ, ta cưỡi ngựa không phải chỉ là gối thêu hoa(*) đâu, so tài không?"

"So thì so."

(*) gối thêu hoa: ý là chỉ có bề ngoài, ko có thực tài.

Tô Tĩnh Hảo và Phú Sát Dung Âm sao có thể ngăn được hai đứa trẻ này, Ngụy Anh Lạc cũng không quan tâm mình có biết cưỡi ngựa hay không, quay người ngồi ở sau lưng Phú Sát Dung Âm, hai tay bắt dây cương sít sao vòng lấy thân thể Phú Sát Dung Âm.

"Ninh Hinh, ngươi cũng mới học không bao lâu, cẩn thận a." Tô Tĩnh Hảo tay ôm thật chặt eo Cao Ninh Hinh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Suỵt, đừng cho bên kia nghe được, không sao, ngươi ôm chặt ta." Cao Ninh Hinh quay đầu lại cười cười với Tô Tĩnh Hảo, vỗ nhẹ tay nàng một cái.


"Vãn Vãn, trà sữa ở đây thật thơm a, ngươi mau tới nếm thử xem."

Nạp Lan liếm môi một cái hướng Lục Vãn Vãn vẫy vẫy tay.

"Ngươi uống ít một chút."

Lục Vãn Vãn nhìn đại tiểu thư đối diện trên môi còn dính chút sữa, nhẹ nhàng lấy khăn lau chùi.

"Lát nữa coi chừng ngươi ăn trưa không nổi bây giờ, buổi tối lại tìm ta đòi ăn bữa khuya."

Bữa khuya?

Trầm Bích ngồi bên cạnh Nhàn phi nghe thấy, không nhịn được quay đầu nhìn Lục Vãn Vãn một cái.

May mà lời này là Lục Vãn Vãn nói, nếu để thốt ra từ miệng con sói Ngụy Anh Lạc, bữa khuya lại không phải là bữa khuya rồi.

Nhàn phi dùng khóe mắt dư quang liếc thấy cáo nhỏ đang tự mình cười ngây ngô, có chút kỳ quái.

"Cười cái gì đấy, nói một chút ta nghe xem?"

Trầm Bích huơ huơ tay mập mờ cười một tiếng.

"Không có gì, đột nhiên nhớ ra Ngụy Anh Lạc đêm nào cũng thích ăn bữa khuya mà thôi."

Nhàn phi và Lục Vãn Vãn vừa nghe liền biết Trầm Bích nói chính là Ngụy Anh Lạc mỗi đêm cùng Phú Sát Dung Âm gì đó, mặt tức thì có chút nóng lên.

Chỉ có Nạp Lan nghe như vậy liền vội vàng quay đầu.

"Nàng cũng ăn khuya sao? Nàng ăn cái gì? Ta rất thích ăn bánh ngọt buổi tối Vãn Vãn làm cho ta, so với bánh gạo nếp Thuần phi làm cho Cao quý phi còn ngon hơn. Ấy? Vãn Vãn sao ngươi lại đỏ mặt?"

"Nhưng mà, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, Phú Sát Dung Âm bọn họ đi đâu?"

Nhàn phi uống một hớp nước trà cho hạ nhiệt một chút, ngẩng đầu hỏi Trầm Bích.

"Các nàng nha, đi cưỡi ngựa. Chắc sắp trở lại rồi."

"Sao ngươi không đi theo? Ta nhớ ngươi thích nhất cưỡi ngựa."

Trầm Bích nhìn Nhàn phi nương nương trước mặt, nuốt ngụm nước miếng, thừa dịp Nạp Lan vẫn còn ở sau lưng Lục Vãn Vãn trộm uống trà sữa, liền nắm tay Nhàn phi, ngồi xổm người xuống đặt đầu nhỏ trên đầu gối Nhàn phi cọ nhẹ.

"Có thể là tối hôm qua uống nhiều rượu quá, sáng nay lại tỉnh dậy trên giường nương nương. Trầm Bích cũng không hiểu sao nữa, eo có chút không thoải mái, nương nương, hay là tối nay ngài giúp ta xoa một chút?"

Nhàn phi mặt đỏ lên, trong phòng lại có người ngoài, vội vàng đổi chủ đề.

"Phú Sát Dung Âm thì ta biết, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng luôn luôn cực tốt. Cao Ninh Hinh không phải mấy ngày trước mới học sao, cũng dám lên ngựa chạy loạn à?"

"Đúng vậy, "

Trầm Bích thấy Nhàn phi xả đề tài không đề cập tới chuyện say rượu phát sinh, có chút không vui bĩu môi.

"Sáng hôm nay còn mang theo Tô Tĩnh Hảo nói là đi hóng gió."

"Tô Tĩnh Hảo cũng thật nhát gan, khả năng là chưa cưỡi ngựa bao giờ, nương nương ngài không thấy đâu, cặp tay kia của Tô Tĩnh Hảo ôm đến sắp siết gãy eo Cao Ninh Hinh rồi."

Nhàn phi hơi ngẩng đầu nhìn Trầm Bích một chút.

"Ngươi nói chính là Tô Tĩnh Hảo?"

Trầm Bích nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Nhàn phi, lập tức kịp phản ứng.

"Ý ngài là...?"

Nhàn phi cúi đầu nhấp một hớp trà, khóe miệng không che giấu được ý cười.

"Kỹ năng cưỡi ngựa của Tô Tĩnh Hảo, còn tốt hơn cả Phú Sát Dung Âm."


———————

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro