[Chuyện ở Hoàng Lăng][2] Đổi một lần gặp lại

Càn Long cảm thấy hắn sống một đời, kết quả lại bị tiểu nha đầu Ngụy Anh Lạc kia bắt giữ, là chuyện cực kỳ mất mặt. Nhưng nha đầu kia lúc còn sống sau khi chết đều là bộ dáng vô pháp vô thiên, ỷ vào Hoàng hậu che chở nàng, tuy là tức đến ngứa răng, cũng đành chịu không có cách nào. Thật vất vả chờ tới lúc Ngụy Anh Lạc đi đến chính điện quét dọn, hắn mới có cơ hội tới tìm Dung Âm.

"Nương nương, nương nương, Ngưng Diễm phái người đưa tới cống phẩm!" Ngụy Anh Lạc ôm một cái hộp đựng thức ăn, lòng bàn chân như nổi gió chạy đến thạch điện nơi Dung Âm cư ngụ. Chưa vào đến bên trong, đã liếc thấy Càn Long lượn quanh nương nương nhà nàng, bộ dáng loạn chuyển, lúc ấy tức giận lên, đi tới không chút khách khí vỗ vỗ bả vai Càn Long.

"Hoàng thượng, ngài cản trở ta."

"Ngụy Anh Lạc, nàng lại dám nói với trẫm như vậy!"

Càn Long tóc đã bạc trắng vẫn tính tình bạo liệt như lúc còn trẻ, quay đầu liền muốn đạp cho một cước. Nhưng hôm nay ba người đều đã là quỷ hồn, lúc có hình thể khi thì hư vô, một cước này của hắn đạp hụt. Quay đầu lại, Ngụy Anh Lạc đã chạy đến bên cạnh Hoàng hậu, mở ra hộp thức ăn như hiến bảo.

"Cống phẩm không phải nên là các loại rau quả sao, Anh Lạc ngươi từ chỗ nào lấy tới những thứ bánh ngọt này." Dung Âm cúi đầu nhìn về phía Anh Lạc ngồi xổm cạnh mình, phượng bào màu đen tùy ý lê dài trên đất, rõ ràng đã làm hậu phi nhiều năm, vẫn tính tình trẻ con như vậy, nàng theo thói quen đưa tay đi xoa xoa đầu nhỏ của Ngụy Anh Lạc.

"Hôm qua ta báo mộng cho Ngưng Diễm, bên trong hoàng lăng chỉ có rau quả, ăn không đủ no, nương nương, nương nương, ngươi xem đây là quế hoa cao, bánh táo đỏ, hạch đào cao, còn có, còn có mộc nhĩ!" Ngụy Anh Lạc hai tay giơ bánh ngọt, sau khi chạm đến ánh mắt Dung Âm, lại cứng đờ giữa không trung.

Đã nhiều năm như vậy, nàng nhớ được tên những thứ điểm tâm người từng thích ăn, lại không nhớ rằng đầu bếp làm điểm tâm lúc ấy đã không còn, mỗi người một tay nghề. Những thứ này hôm nay, làm sao được như những thứ ban đầu nương nương thích ăn kia.

Liếc thấy Ngụy Anh Lạc dáng vẻ mất mát, Dung Âm không biết làm sao gõ nhẹ đầu nàng, nha đầu này lại không biết nghĩ đi nơi nào. Bản thân chẳng qua là nhìn những thứ điểm tâm trong hộp đều là mình trước kia có khuynh hướng thích, nhất thời không nói nên lời mà thôi. Tấm lòng Anh Lạc đối với nàng, nàng chưa bao giờ hoài nghi.

"Trẫm một người sống sờ sờ đứng ở đây, vậy mà các ngươi..." Càn Long vừa nói ra khỏi miệng liền tự giác lỡ lời, hắn hôm nay còn có cái gì xem như người sống.

Dung Âm rốt cuộc vẫn là mềm lòng, quá khứ qua đã bao nhiêu năm, yêu cũng được, hận cũng được, đã sớm tiêu tán. Càn Long dầu gì cũng là người từng làm hoàng đế, hôm nay trở thành bộ dáng này, nàng cũng không nỡ để hắn tiếp tục bực bội, vì vậy thầm dùng ống tay áo che lại tay, nhẹ nhàng nhéo móng Ngụy Anh Lạc một cái, tỏ ý nàng nói năng mềm mỏng chút.

"Hoàng thượng, bánh lê mềm, ăn không?" Bảy chữ gọn gàng sạch sẽ.

Càn Long tự cảm thấy không có lý do để tức giận, cộng thêm Hoàng hậu đối hắn vẫy vẫy tay, liền thuận bậc thang bước xuống. Biết Ngụy Anh Lạc là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, nên cũng không đợi người phục vụ, tự mình từ trong hộp thức ăn cầm một miếng bánh lê ngồi vào bên cạnh.

Kể ra thì thạch điện này vẫn là bắt chước mô phỏng theo Trường Xuân Cung, vô luận là bày biện hay trang trí đều gắng đạt tới thống nhất, trừ việc thạch điện là dùng đá, Trường Xuân Cung dùng gỗ, còn lại tuyệt không có khác. Ban đầu cũng chính bởi vì xây dựng thạch điện này, nên mới để cho tử cung của Hoàng hậu tạm thời đặt ở nơi khác suốt bốn năm liền.

"Hoàng thượng ăn xong chưa? Nương nương chúng ta muốn nghỉ ngơi." Ngụy Anh Lạc thấy Càn Long ăn xong một khối bánh lê cuối cùng, mở miệng chính là đuổi người.

Dung Âm biết rõ tính tình của Anh Lạc, tuy rằng nàng trước nay không đề cập tới những chuyện phát sinh sau khi bản thân qua đời, nhưng nhìn nàng cùng Càn Long bộ dáng giương cung bạt kiếm, cũng có thể đoán được một hai. Lập tức cũng không nói nhiều, mặc cho Ngụy Anh Lạc đuổi Càn Long ra ngoài thạch điện, mới gọi nàng tới.

"Nương nương ~" Ngụy Anh Lạc thấy Dung Âm gọi nàng, ba bước gộp hai bước, cười hì hì hướng nàng chạy tới.

Dung Âm kéo Anh Lạc đang muốn ngồi xổm trên đất, đem nàng quăng đến ngồi xuống bên cạnh mình, liếc thấy trong mắt nàng lấp lánh ánh quang, bỗng nhiên liền nhớ lại ngày đó tỉnh lại ở hoàng lăng, ngàn vạn âm thanh đều im bặt, duy có một giọng nói ranh mãnh đang hỏi nàng.

"Phú Sát Dung Âm, ngươi một đời này thích nhất người nào?"

"Vĩnh Liễn "

"Hoàng thượng, Vĩnh Tông thì sao?"

"Trước tử sau phu "

"Vậy còn... Ngụy Anh Lạc thì sao?"

Nàng không trả lời được.

Ngụy Anh Lạc nha đầu này, là gặp ở sinh thần năm ấy. Tú phường làm mất tơ khổng tước, nàng sớm đã đoán được, chẳng qua là muốn nhìn xem nha đầu này sẽ giải thích cái gì, làm bộ như không biết mà thôi. Sau đó nghe Nhĩ Tình nói, sau khi tất cả mọi người đi, nàng lại vòng trở lại, ở phía trước cửa điện Trường Xuân Cung quỳ đoan đoan chính chính, quả thực thú vị.

Sau đó dạy nàng đọc sách biết chữ, dạy nàng xử sự làm người, nhìn nàng ở dưới sự che chở của Trường Xuân Cung từng bước từng bước trưởng thành, hồi đó nàng luôn cho rằng có thể đợi đến khi Ngụy Anh Lạc hai mươi lăm tuổi xuất cung, có thể đợi đến khi nàng có người trong lòng, đến lúc đó nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn tốt, để cho nàng rạng rỡ xuất giá. Nhưng nàng thậm chí không thể chờ được đến khi tiểu nha đầu kia trở về cung sau đêm giao thừa... Bởi vì nàng biết, nhìn thấy nha đầu kia, không chừng một lần dũng khí bước lên đỉnh Tử cấm thành tìm về lại tự do, sẽ biến mất chẳng còn một mảnh. Thẳng đến khoảnh khắc cuối cùng nàng vẫn còn lo lắng Ngụy Anh Lạc. Tiểu nha đầu bao giờ cũng nói mình giống như tỷ tỷ nàng, cho nàng ấm áp, nhưng nàng làm sao không phải, nàng cũng là hy vọng của bản thân a.

"Nương nương! Nương nương!" Ngụy Anh Lạc thấy Dung Âm nhìn mình thất thần, vội vàng đưa tay dao động cánh tay nàng.

"Nhẹ một chút nhẹ một chút, cho dù bổn cung đã chết được nhiều năm, nhưng gần đây luôn cảm thấy linh thể hư vô, chịu không nổi ngươi đung đưa như vậy." Dung Âm đưa tay đẩy Ngụy Anh Lạc ra một chút, mới ổn định tâm thần.

"Làm sao lại còn hư vô? Vừa rồi không phải ăn thật nhiều điểm tâm sao? Lão hồ ly nói với ta, nói là dùng thức ăn phàm trần có thể bổ lại linh thể. Nương nương, nương nương, tay người ở đây, chân cũng ở đây!"

Ngụy Anh Lạc chợt cất cao giọng điệu, cả cái thạch điện trong nháy mắt có âm vọng lại, Dung Âm chỉ cảm thấy trong đầu vọt qua một từ, om sòm.

"Ngừng, nói chuyện đàng hoàng."

Nhìn thấy Dung Âm dáng vẻ mệt mỏi, Anh Lạc cũng không dám la lối nữa, chỉ từ bên cạnh lấy tới một cái gối, sờ đến kim tuyến phía trên, lại một lần nữa cảm khái lão hoàng đế thật dụng tâm.

"Nương nương, nghỉ ngơi một lát đi, Anh Lạc trông nom người."

"Ngươi không nhớ Ngưng Diễm sao... Ta nhớ Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông... Đây là hoàng lăng, hắn là hoàng đế, không còn nơi khác để đi, ta không thể đuổi hắn, nhưng nhìn đến hắn ta liền sẽ nhớ tới Vĩnh Tông của ta, nó nhỏ như vậy, còn chưa kịp nhìn xem hết thảy trên thế gian này... Anh Lạc..."

Nàng biết Dung Âm cực kỳ mệt mỏi, chán nản cực kỳ, muốn để cho nàng vui vẻ hơn một chút, nhưng có cái gì vui vẻ hơn được sống... Nàng chết, nàng ấy cũng đã chết... Các nàng tách biệt với thế gian, chỉ có thể chờ ở hoàng lăng u ám này. Dung Âm thích bầu trời cùng ánh mặt trời như vậy, lại ở chỗ này một mình phiêu đãng mấy chục năm...

"Hồ ly, ngươi ở đâu, ta biết ngươi ở đây... Có thể cầu ngươi một chuyện hay không "

Trong hư không bỗng nhiên dâng lên khói mù, một thanh âm ranh mãnh truyền tới "Nha đầu chết tiệt lại có chuyện gì?"

"Có thể để cho nương nương gặp lại Vĩnh Liễn một chút hay không." Ngụy Anh Lạc cúi đầu nhìn Dung Âm nằm trên giường đá, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, lệ xông lên hốc mắt. Đoạn thời gian cuối cùng kia, thương tâm buồn bã đến bực nào mới sẽ từ địa phương cao như vậy nhảy xuống, nương nương, nương nương, nếu như Anh Lạc có thể ở bên cạnh người thì tốt biết bao nhiêu.

"Thật là thiếp có tình a, bất quá thê vô ý."

"Ta chỉ cầu được thường xuyên bầu bạn bên cạnh nàng, thứ khác không quan trọng. Hồ ly, ngươi nói xem ta có thể đổi được thứ gì, ta muốn đổi lấy nương nương được gặp Vĩnh Liễn một lần..."

"Tiểu hoàng tử đã chuyển thế, nàng không gặp được, bất quá bổn thần quân có thể để cho hai người bọn họ trong mộng tương thông. Nhưng mà Ngụy Anh Lạc, thời gian của ngươi cứ nhất định phải lãng phí lên một người không yêu ngươi sao? Còn có con rồng bên cạnh kìa."

Thần tiên nào đó tự xưng là thần thông quảng đại nhìn Dung Âm trên giường kia, liền nhớ tới lời mình hỏi nàng ta đến nay cũng chưa từng có được đáp án. Làm cách nào mà nàng dụ được nha đầu chết tiệt này vì nàng khăng khăng một mực như vậy, khi còn sống như vậy, sau khi chết vẫn như vậy.

"Ta chưa từng yêu ai, không biết chân chính yêu là dạng gì, điểm ưa thích mông lung đối với Phó Hằng đã sớm biến mất sạch sẽ, đối Hoàng thượng, ta kính ngưỡng hắn, nhưng không yêu hắn, còn đối với nương nương..." Cổ họng cứng lại, đột nhiên nghẹn lời. Nàng cúi đầu nhìn về Dung Âm, đưa tay thay nàng sửa lại một chút tóc loạn, mới ngẩng đầu nhìn về phía khói mù trong hư không.

"Ta cả đời này cũng sẽ không gặp lại được một Phú Sát Dung Âm thứ hai nữa. Ta muốn ở thời điểm nàng không vui trông nom nàng, muốn ở thời điểm nàng bị ức hiếp che chở nàng, muốn bầu bạn bên cạnh nàng thật dài thật lâu... Có người nói ta là chó Trường Xuân Cung nuôi dưỡng, nhưng còn chưa đủ, ta là chó dữ, là ác khuyển trông coi nàng, che chở nàng... Nhưng ta không làm tròn bổn phận..."

"Bổn thần quân đáp ứng ngươi là được, Ngụy Anh Lạc ngươi tiến lên."

Ngụy Anh Lạc bước đi hướng khói mù, chưa từng chú ý tới trên thạch tháp sau lưng nàng, Dung Âm chợp mắt ngủ cạn giấc, khóe mắt lướt qua lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro