[Đạo mộ ngắn][2] Xem tivi

CP: Ngụy Anh Lạc x Phú Sát Dung Âm

—— Chính văn ——

Ngụy Anh Lạc lại nằm mơ, chuyện này thật kỳ quái. Từ lúc nàng đem Phú Sát Dung Âm, cũng chính là lão bánh tông trăm năm kia lãnh về nhà, nàng đã rất ít khi nằm mơ nữa rồi.

Nhưng trong mộng vẫn như trước kia, kiến trúc đời Thanh, cung nữ lui lui tới tới cùng bầu không khí sâm nghiêm kiềm nén. Chỉ là thị giác trong mộng lần này xem ra có chút khác biệt, trước kia mỗi lần nằm mơ bao giờ cũng lộn xộn bừa bãi nhiều đoạn phim ngắn, nhưng mộng lần này lại dị thường rõ ràng cùng chân thực.

Trên đỉnh đầu là bầu trời tờ mờ sáng, nàng đeo một cái túi bước tới phía trước, mặc một thân quần áo mùa đông, trong lòng tràn đầy vui sướng, thật giống như sắp trở về nơi nào.

Nhưng lúc này có tiếng chuông vang lên, còn có một người bộ dạng thị vệ vọt ra, trong lúc chạy nhanh qua còn không cẩn thận đụng phải bả vai nàng, Ngụy Anh Lạc nghe thị vệ kia trong miệng hô to: "Hoàng hậu nương nương băng thệ."

Những lời này hắn lặp đi lặp lại thật nhiều lần, thanh âm cũng truyền đi thật xa, người bên ngoài nghe được đều rối rít quỳ xuống, chỉ có Ngụy Anh Lạc lại thoáng mê man.

Trong lòng nàng rất rõ đây chỉ là một giấc mộng, chẳng qua lần này nàng ở trong một thị giác tương đối nguyên vẹn hơn mà thôi. Nhưng thời điểm nàng nghe được câu này trong tim lại vẫn cảm thấy trận trận đau đớn, quả thực giống như có ai ném một cái máy xay bỏ vào trong ngực nàng, đem tim gan khuấy thành một đống máu thịt mơ hồ vậy.

Chủ nhân của thị giác mà nàng nhập vào không khống chế được tiếp tục đi, Ngụy Anh Lạc cũng không biết nàng đang đi đâu, mặc dù có lòng muốn đi xem vị Hoàng hậu băng thệ kia, nhưng sự tình diễn ra trong giấc mộng chưa bao giờ để cho nàng chi phối. May mắn chủ nhân thân thể này sau cùng đi đến một tòa cung điện treo đầy vải trắng, Ngụy Anh Lạc nghĩ có lẽ đây chính là cung điện của vị Hoàng hậu băng thệ kia.

"Băng thệ?" Nàng nghĩ đến hai chữ này liền lại bắt đầu cảm thấy đau lòng khó nhịn, thậm chí ngay cả hô hấp đều dị thường khó khăn. Chủ nhân thân thể lảo đảo xuyên qua đám người quỳ đầy đất, thấy được thi thể trong điện bị vải trắng che lấp. Ngụy Anh Lạc vừa thoáng nhìn bên dưới liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía không diễn tả được thành lời, mà chủ nhân thân thể này thì đã trực tiếp quỳ xuống. Bên cạnh di thể của vị Hoàng hậu không biết húy danh kia có một nữ nhân đeo băng tang, lệ rơi đầy mặt chất vấn nàng: "Ngươi tại sao hiện tại mới trở về?"

Ngụy Anh Lạc không nói ra được một câu, rõ ràng tất cả giấc mộng trước đó nàng đều lấy góc độ khách quan đối đãi, nhưng lần này nàng lại cảm thấy nhức đầu sắp nứt, chỉ hận không thể đập đầu một cái tự tử trên góc quan tài gỗ để có thể giải thoát đau thương trong lòng.

"Trường Xuân Cung đột ngột gặp hỏa hoạn, Thất a ca bất hạnh hoăng thệ, nương nương đau đến không muốn sống, từ trên đỉnh lầu nhảy xuống." Nữ nhân kia vẫn còn đang nói chuyện với nàng, nhưng Ngụy Anh Lạc lại cảm thấy một trận hoa mắt ù tai, giống như sắp chết chìm trong nước, mất đi khí lực.

Sau đó để cho nàng phục hồi tinh thần lại chính là một câu chất vấn của đối phương, trong mộng nàng nghe được tên mình. Nữ nhân kia nói với nàng: "Ngụy Anh Lạc, ngươi tại sao lại trễ một ngày?"

Tấm bảng "Đức Hiệp Lục Cung" là bốn chữ cuối cùng Ngụy Anh Lạc trông thấy trước khi sợ hãi thức tỉnh.

"Chòi má nó!" Ngụy Anh Lạc mở mắt liền trước tiên mắng một câu, nàng từ trên giường thoắt cái nhổm dậy, xoay mình ngồi ở mép giường. Trên mặt không biết là nước mắt hay mồ hôi đang dính chặt chảy dài, nàng phiền não vén áo lót lên thô lỗ lau một cái.

"Anh Lạc ngươi làm sao vậy?" Bên kia giường truyền đến thanh âm nữ nhân bị đánh thức còn mơ màng buồn ngủ.

Ngụy Anh Lạc quay đầu lại liền thấy người đang vuốt mắt ngồi dậy tựa vào đầu giường —— Phú Sát Dung Âm, nữ bánh tông nàng nhặt về từ trong cổ mộ vô danh ba tháng trước.

Người này một tháng trước còn không biết nói chuyện, cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Ngụy Anh Lạc cố chấp cho rằng nàng chắc chắn không phải người câm. Vì vậy Ngụy tỷ cứng đầu từ nhỏ đến lớn của chúng ta liền ngày ngày dùng đủ loại phương pháp đùa giỡn cho nàng nói chuyện, nhìn xem nàng rốt cuộc có phải thật sự câm hay không. Nhưng kết quả, binh pháp Tôn Tử ba mươi sáu kế đều đã dùng xong rồi, cũng không thấy người này chịu mở kim khẩu. Ngụy Anh Lạc làm thế nào cũng không được, nàng cảm thấy bánh tông được gọi là Phú Sát Dung Âm này có lẽ trời sinh tốt tính, ngay cả khi mình níu tóc nàng, nói nàng thiểu năng trí tuệ cũng không thấy nàng bực tức. Sau một tháng lăn lộn như vậy, nàng cũng đã thành quen với việc đối phương chốc chốc lại đưa một tờ giấy nhỏ cho mình xem, Ngụy Anh Lạc hoàn toàn buông tha, hoàn toàn cho rằng người này trước khi chết chính là một người câm, sống trở lại cũng không biết nói chuyện.

Nhưng chuyển biến này tới cũng đột nhiên, chỉ trong một ngày rất đỗi bình thường. Bởi vì đã đến mùa hè, trên ti vi lại bắt đầu phát sóng 《 Hoàn Châu cách cách 》, phía trên chính đang chiếu đến tập vừa vặn có Lệnh phi lên sàn.

Sau đó Phú Sát Dung Âm lên tiếng, nàng mở đôi mắt long lanh nước nhìn về phía Ngụy Anh Lạc đang ở một bên cắt dưa hấu cho nàng, hỏi: "Lệnh phi là ai?".

"Lệnh phi là người chứ ai." Ngụy Anh Lạc theo bản năng thuận miệng đáp, kết quả ngay giây sau nàng liền kịp phản ứng, "Chòi mé!" Ngụy tỷ gặp kinh bất biến của chúng ta hô to một tiếng, thoắt cái nhảy cỡn lên, dùng tốc độ nhanh gấp ba lần so với lúc ở trong mộ gặp được đại huyết thi chạy tới ghế sa lon, nhìn Phú Sát Dung Âm ngồi phía trên, lập cà lập cập, không dám tin hỏi: "Ngươi vừa mới nói chuyện?"

Về sau chuyện này bị Ngụy Anh Lạc nói thành "kỳ tích chữa bệnh được sáng tạo bởi phim não tàn". Nói tóm lại, Phú Sát Dung Âm hiện tại đã có thể nói chuyện, tuy rằng cũng không hoàn toàn nhờ vào công lao của Ngụy Anh Lạc. Vì vậy nàng ngồi ở trên giường đưa tay đẩy một cái Ngụy Anh Lạc đang bởi vì nghĩ đến chuyện khác mà bắt đầu đi vào cõi tiên, hỏi thêm một lần: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không sao." Ngụy Anh Lạc thuận tay đem bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm của đối phương siết trong lòng bàn tay, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Nằm mơ mà thôi."

"Mộng đẹp?" Phú Sát Dung Âm nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, giống như đứa bé tò mò hỏi.

"Ừ!" Ngụy Anh Lạc aka kẻ nói láo không bao giờ chột dạ, khẳng định gật đầu một cái.

Phú Sát Dung Âm lại càng tò mò hơn, nàng hứng thú bừng bừng hỏi: "Vậy nằm mơ thấy cái gì?"

"Nằm mơ thấy ta biến thành bươm bướm mê hoặc chết ngươi." Ngụy Anh Lạc đem người ôm vào trong ngực miệng ba hoa nói.

"Giống như Hương phi bên trong Hoàn Châu cách cách sao?" Gần đây dị thường say mê xem ti vi Phú Sát Dung Âm trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi.

"Ngươi không phải thích Lệnh phi sao?" Ngụy Anh Lạc bỗng dưng cảm thấy không vui, nàng cũng không biết mình rốt cuộc đang ghen cái gì.

"Không thích, ta không thích Lệnh phi." Phú Sát Dung Âm nhíu đôi mày thanh tú, nghiêm túc lắc đầu một cái.

"Nữ nhân, tên của ngươi nên là Phú Sát Giỏi Thay Đổi!" Ngụy Anh Lạc giơ tay lên nhẹ nhàng chọt trán Phú Sát Dung Âm một cái, oán trách nói.

"Ta chỉ thích Ngụy Anh Lạc." Phú Sát Dung Âm hé mắt, đem đầu chui vào lòng Ngụy Anh Lạc, mềm nhũn nói.

"Lại có yêu cầu gì nữa đây?" Đối với hành động lấy lòng cùng làm nũng của đối phương, Ngụy Anh Lạc ngoài mặt giả bộ nghiêm túc hỏi, nhưng bên trong lại cảm thấy thê lương trống rỗng trong lòng sau khi từ trong mộng tỉnh lại đều biến mất hết, chỉ còn lại tràn đầy ấm áp cùng hạnh phúc.

"Một ngày hai ly nước dưa hấu, ta còn muốn tài khoản thành viên iQiyi." Phú Sát Dung Âm chìa ra hai đầu ngón tay nói.

"Được! Đều cho ngươi!" Ngụy Anh Lạc đem đối phương ôm trọn vào lòng. Thuận tiện nàng còn cảm thấy người cũng được gọi là Ngụy Anh Lạc trong mộng kia trăm phần trăm là đồ thiểu năng trí tuệ.

Sau đó Phú Sát Dung Âm còn say đắm《Hý Thuyết Càn Long》 cùng 《Chân Hoàn Truyện》 vân vân, nguyên một loạt phim thanh cung, Ngụy tỷ trùm sò giới đổ đấu của chúng ta cảm thấy, Dung Âm nhà nàng hình như đặc biệt thích ý nhìn người khác biên loạn dã sử nhà Ái Tân Giác La.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


P.s: Aiz, hết series đạo mộ òi, chắc là từ đó tên trộm mộ họ Ngụy cùng cái bánh tông sống hạnh phúc mãi mãi về sau =)))) 

┐( ̄~ ̄)┌

(Đại thần nào viết bộ đạo mộ cho dân chúng đọc với nèo ^^)  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro