[Thẻ tre thời gian][12]

——CHƯƠNG —12—


Kiếp sống cấp ba dường như trôi qua dài dằng dặc đến vô cùng, nhưng một khi kết thúc, lần nữa quay đầu, liền sẽ cảm thấy thời gian thấm thoát vụt đi, quá sức ngắn ngủn.

Một ngày cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp, sau khi đã quen thuộc trường thi, trường học vẫn không thả cho học sinh nghỉ ngơi, nhưng dĩ nhiên, cũng không có sắp xếp cưỡng ép tự học buổi tối.

Hai ngày trước Phó Dung Âm gọi điện thoại dặn Ngụy Anh Lạc thả lỏng xong thì không còn gọi lại nữa, nàng biết rõ, ở loại thời điểm này khích lệ hay an ủi đều dễ dàng mang đến áp lực cho Ngụy Anh Lạc, vậy nên dứt khoát không nói nhiều, chỉ nhắc nàng đừng để bụng đói.

Ngược lại là Phó Hằng, bị chị hắn gọi điện thoại oanh tạc, không phải dặn dò hắn đừng để gãy tay, thì chính là sắp tới đừng chơi bóng cộng thêm chiếu cố bạn học, ví dụ như người họ Ngụy nào đó.

Phó Hằng luôn mãi nhấn mạnh Ngụy Anh Lạc mạnh như rồng như hổ, so với hắn còn nhảy nhót nhiều hơn không cần hắn chú ý. Ngược lại là Ngụy Anh Lạc, nghe được chuyện này mặt như cũ gió thoảng mây bay, nhưng không biết trong lòng tung tăng đến thế nào đâu.

Hai ngày thoáng chốc bay qua, học sinh lớp mười hai cả nước hoặc khóc hoặc cười, nhưng chung quy đều cảm giác như trong chớp mắt được giải phóng áp lực trong lòng, ngay cả Ngụy Anh Lạc cũng không ngoại lệ kêu lớn một tiếng, tạm biệt lớp mười hai.

Chỉ là vào lúc mọi người chè chén say sưa hung hăng xé sách, Ngụy Anh Lạc lại cầm điện thoại di động trộm chạy qua một bên.

Nhận cuộc gọi rất nhanh, Phó Dung Âm có vẻ chính đang đợi điện thoại của nàng.

"Thi xong rồi?"

"Ừ. Dung Âm..." Nàng dừng một chút, tựa hồ đang cân nhắc nên nói như thế nào, cuối cùng vẫn lựa chọn vào thẳng chủ đề, "Em hiện tại sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, vẫn rất thích rất thích chị."

Nàng vẫn còn nhớ lời nói ban đầu của Phó Dung Âm, Phó Dung Âm ngược lại có chút nhức đầu, thông thường mấy tiểu cô nương sau khi thi xong không phải nên cầu an ủi hoặc cầu khen ngợi sao? Sao mà đến lượt người này lại giống như chủ nợ đến cửa đòi nợ vậy.

Không nghe được trả lời, Ngụy Anh Lạc cũng không gấp, nói tiếp: "Em muốn đi tìm chị."

"Được."

Phó Dung Âm lần này lại đáp lời rất nhanh, dù sao thời gian qua bọn họ cũng đã nửa năm không gặp, vì để không quấy rầy trạng thái học tập của Ngụy Anh Lạc, điện thoại hoặc gọi video cũng không nhiều. Đúng là rất nhớ.

Chỉ là câu kế tiếp của Ngụy Anh Lạc làm nàng có chút kinh ngạc —— "Em nói là ngay lập tức."

"Hiện tại đến tìm chị có được không?"

Phó Dung Âm nói không ra hai chữ không được, chỉ có thể khuyên nàng: "Mấy ngày nay mệt mỏi lắm rồi, em đi nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng tới Đế Đô sau."

"Nhưng em muốn gặp chị."

"Rồi sẽ gặp mà."

"Em muốn gặp chị ngay bây giờ!" Giọng điệu Ngụy Anh Lạc có chút tịch mịch, còn hiếm có mang theo chút làm nũng, "Em vô cùng nhớ chị."

Nếu như Minh Ngọc có ở đây, nhìn thấy bộ dáng này của Ngụy Anh Lạc, nhất định sẽ kêu to "Ngụy Anh Lạc cậu uống lộn thuốc hả!"

Nhưng mà Phó Dung Âm lại không phải Minh Ngọc, khác biệt ở chỗ, trong mắt tất cả mọi người Ngụy Anh Lạc rất trâu bò, còn trong mắt nàng đây chính là một tiểu cô nương làm người ta rất đau lòng.

Nàng không nhịn được trả lời: "Chị cũng nhớ em." Ngay khi Ngụy Anh Lạc muốn bùng nổ lập tức cất cánh, nàng lại nói tiếp, "Chị cũng rất nhớ Phó Hằng, hay là qua hai ngày nữa em và nó cùng đến Đế Đô đi."

Ngụy Anh Lạc: "Chị vẫn là đừng có nhớ nữa."

Không lâu sau, bởi vì chủ nhiệm có chuyện thông báo, Ngụy Anh Lạc quyến luyến không thôi cúp điện thoại. Tô Tĩnh Hảo ở một bên đọc sách lúc này mới lên tiếng.

"Vậy mà cậu còn bảo tôi đừng chọc Ngụy Anh Lạc, đến lượt mình ngược lại đùa thật vui vẻ."

"Vậy sao?"

"Phó Hằng oán trách với tôi là mới vừa thoát khỏi biển khổ, cậu đã muốn ném hắn ra ngoài học lái xe. Cậu chính là không muốn hắn tới quấy rầy cậu và con sói con kia chứ gì."

Phó Dung Âm bị vạch trần cũng không có nửa điểm lúng túng, nàng chỉnh lại góc sách lúc nãy vô tình đè lên, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi là vì tốt cho nó, nó xưa nay ham chơi, nếu như thi xong không tìm chút chuyện để làm, không biết lại muốn chạy đi đâu náo loạn."

"Chả trách Phó Hằng nói từ sau khi Ngụy Anh Lạc tới cậu liền không thương hắn nữa." Tô Tĩnh Hảo không nhịn được nói.

Phó Dung Âm nghe vậy, hơi có vẻ chê bai bĩu môi: "Nó bao lớn rồi?"

Đối mặt bạn thân quen biết đã nhiều năm trước nay đều rất ít khi có thể nhìn thấy khuyết điểm, Tô Tĩnh Hảo nói: "Cậu hiện tại thật là thiên vị."

Há chỉ là thiên vị, quả thực là vô cùng thiên vị.

Phó Hằng tuy vẫn đang tuổi thích chơi đùa, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời tỷ tỷ, cho dù trong lòng oán trách, vẫn đàng hoàng đi học xe.

Chỉ là khi biết được Ngụy Anh Lạc đã nhanh chóng mua xong vé máy bay, chuẩn bị đến Đế Đô cùng tỷ tỷ hắn làm một chuyến du lịch tốt nghiệp đơn giản, hắn thiếu chút nữa thở không ra hơi, chỉ có thể ngậm lệ tiếp tục khổ cực lầm than.

Phó Dung Âm bởi vì bận họp định kỳ hội học sinh, trước đó rõ ràng đã nói không thể đến sân bay đón, vậy mà đến khi Ngụy Anh Lạc xuống sân bay lại vẫn nhận được điện thoại, nhìn có vẻ đã đợi nàng được một lúc.

Trong nháy mắt, mệt mỏi ngột ngạt bởi vì ngồi lâu toàn bộ tiêu tán.

"Chị không phải bận họp sao?"

"Xin nghỉ."

Ngụy Anh Lạc đã có chút không nhịn được cười, hỏi: "Chị không phải nói tuần này có hoạt động, họp định kỳ có chút trọng yếu sao?"

Phó Dung Âm đánh giá ba lô của nàng, chỉ có quần áo cùng một vài đồ dùng cần thiết hàng ngày, không nặng lắm, liền yên tâm để nàng đeo.

"Đúng là có chút trọng yếu, nhưng mà không quan trọng bằng tới đón em."

Nàng rất thích nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng hơn một chút so với thường ngày, khiến cho nhịp tim Ngụy Anh Lạc nhảy bình bịch không ngừng. Lại hết lần này tới lần khác đoán được Ngụy Anh Lạc không dám làm gì nàng.

Ngụy Anh Lạc quả thật quá tức giận rồi.

Nhà trọ đã đặt trước xong xuôi, tuy khoảng cách tới đại học Đế Đô không tính là quá xa, nhưng cũng là một đoạn kha khá, sau khi hết thảy được thu xếp ổn thỏa, Phó Dung Âm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã đến giờ cơm.

Ngụy Anh Lạc vốn đã gầy nhỏ, có thể bởi vì khoảng thời gian này áp lực học tập lớn, ép cho nàng càng thêm lộ gầy, nhìn qua hết sức đơn bạc. Phó Dung Âm đau lòng, liền dẫn nàng đi ăn một bữa phong phú, không ngờ đến khi trở về chỗ ở thì thấy Ngụy Anh Lạc ôm bụng mặt đầy ấm ức.

Phó Dung Âm có chút gấp: "Bụng không thoải mái sao?"

"Có chút."

Ngụy Anh Lạc không đành lòng để nàng lo lắng, lại nói: "Vẫn ổn, không quá đau." Chỉ là biểu tình trên mặt lại kiềm giữ không nổi.

Ngụy Anh Lạc kỳ thực không phải quá sợ đau, hồi bé phụ thân tính nóng, lúc tỷ tỷ đi học thường xuyên động roi dạy dỗ mỗi khi nàng không nghe lời, nàng luôn có thể nhịn không chịu nhận lỗi sai vô căn cứ. Đến khi tỷ tỷ trở về, vì không để tỷ tỷ lo lắng, nàng chỉ đành phải làm như không phát sinh chuyện gì, không nói tiếng nào.

Chỉ là hôm nay có người hết lòng quan tâm nàng như vậy, nàng lại bắt đầu sợ đau.

Không biết là do nhớ tới chuyện ủy khuất hồi bé hay là thật sự đau đến không nhịn được, Ngụy Anh Lạc vành mắt hồng hồng, nhìn qua cực kỳ đáng thương. Phó Dung Âm thấy nàng như vậy, có chút hoang mang lo sợ, sờ sờ khuôn mặt có hơi nóng lên của đối phương: "Chúng ta đi bệnh viện, được không?"

Ngụy Anh Lạc mơ mơ màng màng được đáp theo bản năng: "Không được."

"Không đi bệnh viện, Dung Âm ôm ôm hôn hôn là được."

Phó Dung Âm cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, cũng không cùng tên bệnh nhân này nói đạo lý cái gì nữa, nửa đỡ nửa ôm mang Ngụy Anh Lạc ra khỏi nhà trọ đón xe đi bệnh viện phụ cận.

May mà Ngụy Anh Lạc không vùng vẫy phản đối gì, nếu không đoạn đường này khó mà tưởng tượng.

Kiểm tra ra được là viêm dạ dày cấp tính.

Phó Dung Âm nghĩ chắc là gần đây Ngụy Anh Lạc ăn uống không quy luật, không ăn nhiều cơm, sau khi đến Đế Đô bản thân lại nóng lòng mang nàng đi ăn bữa tiệc lớn.

Nàng không nhịn được chọt chọt trán Ngụy Anh Lạc vừa uống thuốc xong đang híp mắt mơ màng buồn ngủ, nhưng trong lúc nhất thời phần lớn lại tự trách.

May mắn không nghiêm trọng lắm, chỉ là về sau ăn uống phải càng chú ý hơn chút.

Ngụy Anh Lạc kỳ thực cũng không ngủ, nhìn biểu tình của Phó Dung Âm liền biết nàng đang suy nghĩ gì, đưa tay móc vào bàn tay còn chưa thu hồi của nàng: "Em sai rồi."

"Em không nên không chú ý thân thể, không nên không ăn cơm đúng bữa, lại càng không nên không nói với chị." Nàng sợ Phó Dung Âm tự đem sai lầm đổ vào trên người mình, liền dẫn đầu trước nhận toàn bộ.

Phó Dung Âm biết ý tưởng của nàng, khẽ cười một cái, lại lập tức thu liễm, ánh mắt trong suốt hỏi: "Anh Lạc, chị có phải không đủ quan tâm em?"

Ngụy Anh Lạc hưởng thụ nàng quan tâm, nhưng cũng không nguyện ý nghe nàng nói chuyện như vậy, có chút bối rối giải thích: "Không phải... là do em không nghe lời, chị có bảo em ăn nhiều cơm, có bảo Phó Hằng chiếu cố em, em đều biết..."

"Phó Hằng quá không cẩn thận." Ngụy Anh Lạc hiếm có tỏ ra ngoan ngoãn, Phó Dung Âm sờ sờ đầu tóc nàng, "Về sau chị tự mình tới chăm sóc em."

"Có được không?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro