Chương 2: Thật giả Diệp Chiêu?
Thật giả Diệp Chiêu?
【Cảnh Một 】
Mấy người họ đi đến một chỗ không người ở hẻm núi bên cạnh, Thu Thủy kìm nén không được, hỏi trước: "Hai người các ngươi, đến cùng ai là Tướng Quân?"
Thu Hoa nói: "Khẳng định có một cái là giả! Hừ, ngay cả Tướng Quân của chúng ta cũng dám giả mạo, thật sự là to gan mà!"
Hồ Quân Sư đứng ở một bên, vừa vuốt càm của mình ngó ngó người này một cái, lại liếc xem người kia.
Tê ——
Thấy thế nào hai Tướng Quân này. . . Đều để cho hắntâm động a! Lại đẹp trai lại đẹp gái, giống nhau như đúc, hai người đứng chung một chỗ thì mị lực như là một cộng một lớn hơn ba vậy. . . Không được không được. . . Tê, tại sao lại bị mê mất rồi —— ta là Quân Sư, ta phải tỉnh táo! Ừ tỉnh táo. . .
Thu Lão Hổ vây quanh hai cái Diệp Chiêu dạo qua một vòng, vỗ vỗ trán của mình nói: "Xong rồi, ta nhận không ra!"
Hai cái Diệp Chiêu cùng nhìn nhau, đều là híp mắt, ôm lấy khóe môi, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng.
Một Diệp Chiêu nói ra: "Chỗ nào dùng phiền toái như vậy? Trực tiếp đánh chết tên giả mạo là được!"
Một cái khác Diệp Chiêu liền bẻ ngón tay răn rắc, cũng nói: "Không tệ, ta Diệp Chiêu từ tám tuổi đến nay, chưa có địch thủ, hai vị ca ca đều đánh không lại ta, vừa vặn hoạt động tay chân một chút!"
Hồ Quân Sư xem xét ngữ khí thần thái của hai người, càng xem càng cảm thấy kỳ quặc, bận bịu ngăn cản nói: "Khoan khoan khoan khoan, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ a! Như vậy, hai người các ngươi ai là Tướng Quân, ai là giả mạo, ta hỏi các ngươi mấy vấn đề chẳng phải rõ ràng?"
【Cảnh Hai 】
May mà Quân Sư vẫn còn có tác dụng, hai vị Tướng Quân tạm thời hành quân lặng lẽ, ngồi đối diện hai bên của Quân Sư, chờ hắn đặt câu hỏi.
Đầu tiên là đơn giản một chút, như là:
"Ông bà nội của ngài là ai?"
"Cha mẹ ca ca tẩu tẩu chất tử là ai?"
"Trong quân tướng lĩnh có ai?"
"Chức vị của họ lần lượt là như thế nào?"
Những câu hỏi này đều có thể thăm dò được. Một kẻ có thể giả mạo được thân hình, ngữ khí quen thuộc hằng ngày cũng có thể bắt chước, thì mấy chuyện như vậy không thể không biết.
Vì vậy vòng tiếp theo liền hỏi vài vấn đề cơ mật.
Hồ Quân Sư mang hai người phân biệt tách ra, sau đó đơn độc đi sang một bên, hỏi một số vấn đề quân sự cơ mật chỉ có hắn và Diệp Chiêu mới biết, hoặc là chuyện cũ năm xưa, thậm chí còn hỏi chuyện hắn phát hiện Diệp Chiêu là nữ nhi khi nào, nhưng hai cái Diệp Chiêu đồng dạng có thể đáp rỏ ràng.
Cuối cùng lúc mà Quân Sư hỏi tới đồ ăn vặt mà chính hắn thích ăn nhất, hai cái Diệp Chiêu đồng loạt mộng bức*.
*Mộng bức: chết đứng, ngây ngốc, chả biết gì, đơ ra một cục.
"Uống hoa tửu?"
Hồ Quân Sư: ". . ."
Hình như đó là sở thích của ngươi a? ! !
Hắn đột nhiên rất muốn nói cả hai người đều là giả, đồng loạt đem đi bắn chết hết đi!
【 Ba 】
Hai cái Diệp Chiêu đều không kiên nhẫn được nữa, một cái nói: "Làm gì dông dài, tới tới tới, người nào thua, chính là tên giả mạo!" Một cái khác cũng nói: "Không tệ, là cái đàn ông liền đánh đi!"
Hai cái mười phần "Đàn ông" Diệp Chiêu gần như đồng thời xuất thủ, đánh lên. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, quyền lực bất phàm, lập tức cát đá văng khắp nơi, vụn cỏ bay tán loạn, hai người khinh công trác tuyệt, từ mặt đất đánh tới giữa không trung, từ giữa không trung đánh lên dốc đá, lại từ dốc đá đánh lên sơn cốc. Hồ Quân Sư cùng Thu Lão Hổ muốn ngăn cản nhưng mà căn bản không xen tay vào được a! Thu gia hai tỷ muội càng nhìn càng tràn đầy phấn khởi, còn rảnh rổi thảo luận thân thủ ai tốt hơn, nhưng trong nháy mắt liền không phân rõ ai là ai.
Cho đến lúc cả hai đều mất hút sau vách núi, bốn người mới vội vàng đuổi theo. Hơn nửa ngày rốt cuộc tìm được người, lại trông thấy hai cái Tướng Quân lúc này đang ngồi trên tảng đá thảo luận chuyền gì thân mật lắm.
Thu Hoa chạy đến trước mặt người bên trái, nói: "Tướng Quân!"
Thu Thủy chạy tới trước mặt người bên phải, nói: "Các ngươi không có sao chứ?"
Diệp Chiêu bên trái phất phất tay nói: "Không có gì."
Thu Lão Hổ nói: "Hai ngươi không đánh nữa?"
Diệp Chiêu bên phải nhíu mày nói: "Không đánh, đều là Diệp gia công phu, người một nhà, không sai đâu mà!"
Diệp Chiêu bên trái gật đầu nói: "Không tệ, không nói đến đây là công phu chính tông của Diệp gia, liền cái thân thủ này, lực đạo này cũng rất quen thuộc, người bên ngoài là tuyệt đối không thể học được!"
Diệp Chiêu bên phải gật đầu nói: "Cho nên, chúng ta đang xác minh một số chuyện chỉ có bản thân mình biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết đến."
Đây thật là. . . Thực sự là. . . Quá kỳ diệu! Làm sao có hai cái Tướng Quân đâu?
Liền ngay cả quan sát cẩn thận, trực giác kinh người như Hồ Quân Sư đều không có phát hiện hai người có một chút xíu khác biệt nào.
Chúng người đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu nói: "Kia, kết quả đây?"
Diệp Chiêu bên trái nói: "Kết quả phát hiện chuyện xúi quẩy cứt chó* gì lúc con bé cũng nhớ giống nhau y như đúc."
*Cứt chó: nguyên văn cẩu thì... k phải ta cố tình dịch bậy -_-
Diệp Chiêu bên phải nói: "Đúng a, suy nghĩ của chúng ta vậy mà không khác gì nhau!"
Diệp Chiêu bên phải nói: "Chỉ có một điểm không giống!"
Đám người hiếu kì vô cùng, vội vàng nói: "Cái gì không giống?"
Diệp Chiêu bên trái nói: "trong trí nhớ của ta, liên quan tới chuyện khi còn bé, ký ức đặc biệt khắc sâu một tiểu nam hài, nàng hoàn toàn không có ấn tượng!"
"Đúng đúng, ta thật sự là một chút ấn tượng cũng không có!" Bên phải Diệp Chiêu nói, " mà nàng!" Chỉ vào bên trái Diệp Chiêu, "Nàng thế mà không có chút nào nhớ đến những sự tình có liên quan đến Biểu Muội! Thật sự là quá kì quái!"
Đám người càng kinh ngạc, quả thực bị hai cái Diệp Chiêu làm choáng váng.
Chỉ có Hồ Quân Sư như có điều suy nghĩ, tiếp lấy hỏi tới vài câu, mới nói: "Ta đã hiểu. Hai vị Tướng Quân, các ngươi một cái quên Biểu Muội, nhưng nhớ kỹ thuở thiếu thời từng cùng chung sống chơi đùa với một tiểu lang quân; một người khác không nhớ rõ tiểu lang quân, nhưng nhớ kỹ Biểu Muội, đúng không?"
Hai cái Diệp Chiêu đồng thời nói: "Đúng!"
Ngữ khí, âm lượng giống nhau như đúc, ngay cả biểu lộ cùng đập bắp đùi thủ thế đều y như nhau!
Liền một động tác này, để đám người trừng tròng mắt tiếp nhận sự thật rằng Tướng Quân đã biến thành hai người.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhớ kỹ nhắn lại thúc giục ta ngang ~
Edit-Tiểu Bạch: Nhớ cmt thúc giục ta dịch nga~~~
Những cmt và vote của các bạn chính là động lực cho mình~
Xin ủng hộ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro