Chương 5


Leo núi gì đó  là chuyện mà tôi ghét nhất!

Vừa mới bắt đầu leo núi thì tương đối bình thường, tôi mang giày cao gót miễn cưỡng cũng có thể ứng phó một chút, nhưng càng lên cao càng mệt, rốt cuộc tôi cũng không leo nổi nữa.

Lạc quân ra dáng thương tiếc khoa trương đối với tôi lắc đầu: "Thật đáng thương."

Tôi căm tức nhìn nàng, xem Dương Tư Dương đang phong thái văn nhã đứng ở nơi đó, tôi lại cảm thấy không thể để phong phạm thục nữ bị bôi nhọ như vậy, vì thế thả chậm thanh âm, ôn nhu nói: "Nếu nhìn tôi đáng thương như vậy, cậu cõng tôi nha."

Mặc cho ai cũng nghe ra tôi đang nói đùa, không nghĩ tới Lạc quân vậy mà lại đi đến trước mặt tôi, đưa lưng về phía tôi rồi ngồi xổm xuống.

"Làm gì vậy......"

"Cõng cậu a." Lạc quân ngược lại cảm thấy tôi kỳ quái.

"Này, cậu......" Tôi nắm lấy vai nàng, cảm thấy cả đoàn người đều đang đứng nhìn chúng tôi, trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói với Lạc quân "Tôi nói giỡn thôi, đừng điên như thế."

Lạc quân ra vẻ ủy khuất: "Cậu, người này, thật là lãng phí tình cảm của tôi."

Dương Tư Dương nhìn chúng tôi, dường như suy tư gì đó mà cười, tôi chỉ dám dùng dư quang nhìn phía nàng. Nàng đột nhiên đi tới, vị lấy cánh tay của tôi rồi bắt đầu cởi giày.

"Cậu muốn làm gì?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Cùng cậu đổi giày. Tôi xem size giày của cậu với tôi cũng không sai biệt lắm."

"Không cần không cần, tôi có thể đi được." Tôi gấp gáp nói.

Dương Tư Dương cười cười, dùng giọng mười phần trung tính của nàng nói với tôi: "Đem giày của cậu cởi ra đi, đi chân trần leo núi cũng coi như tình thú a."

"Đi chân trần sao......" Nói thật, đối với người vẫn luôn theo khuôn phép cũ là tôi đây, kêu tôi ở trước mặt công chúng bỏ giày đi chân trần, bị người qua đường nhìn thấy thì thật sự loại chuyện này làm tôi có chút xấu hổ.

Dương Tư Dương yên lặng nhìn tôi vài giây, nàng đem đôi Nike cởi ra, ném vào trong bao, vỗ vỗ vai tôi nói: "Đi thôi!"

Đi chân trần trên nền đường xi măng cùng với phong cách ăn mặc đang thịnh hàng năm nay, cẳng chân bóng loáng lộ dưới ánh nắng mặt trời, trắng nõn lại khỏe mạnh, làm tôi không thể hiểu được mà nghĩ tới ly sữa bò thuần trắng phải uống uống mỗi buổi sáng thức dậy lẫn buổi tối trước khi ngủ...... Gương mặt của nàng tươi cười như mật ngọt, vừa thơm vừa ngọt ngào giữa hơi nhiệt núi rừng đầu mùa hạ, mang đến một cổ hơi thở thanh xuân tươi mát. Tôi trộm nhìn thoáng qua chân nàng, ngón chân thon dài, móng được cắt đến sạch sẽ, làn da trắng muốt. Bởi vì khá gầy nên chân của nàng ẩn hiện những mạch máu màu lam nhạt.

Trông nàng như thiếu nữ mỹ lệ dào dạt thanh xuân.

"Giờ thì không xấu hổ nữa chứ?" — Dương Tư Dương đứng trên sườn núi nhỏ, nhìn tôi mỉm cười. Giọng nàng vẫn trầm thấp, nhưng mang theo sự dịu dàng dễ chịu đến lạ.

Tôi không trả lời nàng, nhưng cũng cởi giày, chân trần bước lên con đường nóng rát dưới nắng. Lần đầu tiên giữa ban ngày ban mặt, tôi "giải phóng" chính mình như thế. Cảm giác thật lạ, nhưng cũng... thú vị.

Dương Tư Dương và Lạc Quân đi song song phía trước. Tôi nghe thấy Dương nói với Lạc Quân: "Tiểu Bách thật đúng là người nhút nhát như lời đồn."

Lạc Quân vui vẻ đáp: "Không sao đâu, dù sao cậu ấy cũng chưa yêu đương bao giờ, vẫn là cái gì gì đó..."

"Lạc!" — Tôi không chịu nổi cái miệng không biết giữ ý của nàng nữa.

Lạc Quân quay đầu lè lưỡi trêu tôi. Đối mặt với cái kiểu "nữ lưu manh cosplay loli" này, tôi chỉ còn nước giơ tay che mặt để phản công lại sự "vô liêm sỉ" của nàng.

Tuy thỉnh thoảng bị đá sỏi đâm vào chân đau điếng, nhưng tôi vẫn thấy vui một cách kỳ lạ.

Lúc leo đến lưng chừng núi, cô nàng hội trưởng nhỏ nhắn mảnh mai đã thấm mệt, không ngừng kêu khát nước. Dương Tư Dương tháo chiếc balo to khỏi vai, lấy ra vài chai nước đưa cho cả nhóm.

"Chà, chu đáo ghê! Leo núi mà còn nhớ mang nước cho tụi này nữa." Lạc Quân nhận lấy, vặn nắp tu một hơi.

"Không đâu." Dương Tư Dương liếc tôi một cái rồi thản nhiên đáp: "Có tiểu kiều hoa ở đây, tất nhiên là phải chuẩn bị rồi."

Mặt tôi lập tức nóng bừng. Lạc Quân cười phá lên: "Kiều hoa?! Cậu giả bộ làm công cái gì chứ!" — Rồi ôm lấy Dương Tư Dương vào lòng, trêu chọc — "Đừng tưởng giọng khàn khàn thì sẽ làm công được nhé~"

Dương Tư Dương rất hợp tác, giả vờ xấu hổ nép vào lòng nàng, cười ngọt ngào nói: "Lạc công tử, ngài đừng nóng vội~ Giữa ban ngày mà ôm ôm ấp ấp thế này thật ngại quá đi~ Hay là để đến tối về nhà hẵng tính nha~"

Lạc Quân lập tức buông nàng ra, ôm cánh tay run lẩy bẩy: "Trời ơi, ngài đúng là có tuyệt chiêu ghê tởm người ta phải chết! Giọng ngài nói ra mấy câu đó không nổi da gà mới lạ!"

Dương Tư Dương bật cười. Xã trưởng cũng bước tới, khoác tay Dương Tư Dương rồi nói: "Lạc Quân, cậu sai rồi nha. Dương nhà chúng tôi có giọng khàn nhưng cực kỳ gợi cảm."

Lạc Quân trợn mắt: "Vậy chị còn độc thân làm gì? Rước người ta về nhà nhanh lên, đừng chần chừ nữa! Dương Tư Dương là kiểu người được mệnh danh 'nghìn người gục, vạn người mê' đấy! Cứ bước ra đường là trước ngã, sau tiến lên, gái theo nườm nượp — gọi là Hồng Hồ sóng cuộn, một lớp chưa xong lớp khác lại tới!"

Xã trưởng liếc nàng: "Chỉ giỏi nói tầm bậy!"

Dương Tư Dương mỉm cười, tôi thì như người ngoài cuộc đứng một bên nhìn ba người họ cười đùa ầm ĩ.

Mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy... Dương Tư Dương và Lạc Quân rất hợp nhau.

Sau khi nghỉ ngơi và uống nước xong, cả đoàn lại tiếp tục leo.

Tôi mệt rã rời, Dương Tư Dương muốn giúp tôi mang balo, tôi ngại nên định từ chối, ai ngờ nàng chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đoạt lấy. Lạc Quân nghiêng đầu lại gần thì thầm: "Dương người ta tốt quá trời, lại xinh đẹp, chỉ có giọng hơi khàn thôi. Cậu có muốn cân nhắc không?"

Tôi lỡ lời hỏi: "Vậy tốt vậy sao cậu không chọn?"

Lạc Quân lập tức làm ra vẻ đau răng: "Đừng, không phải gu của tớ!"

"Tớ tưởng cậu khen dữ lắm? Đến lượt mình thì lại không muốn à?"

Lạc Quân chỉ lắc đầu quầy quậy, tránh ánh mắt khinh bỉ của tôi, rồi ngó lên đỉnh núi, vô tư ngân nga: "Người ta đang đợi cậu đấy~ Đợi cậu nhào vào lòng tớ đó~"

Tôi trừng mắt nhìn nàng, nàng cười phá lên: "Tiểu Bách, cậu không tin thiệt chứ?!"

"..."

"Cậu đừng nghiêm túc quá. Phải học cách thư giãn đầu óc chút hiểu không?"

Tôi bất đắc dĩ: "Có lẽ tớ vốn dĩ là kiểu người không thú vị rồi."

Lạc Quân không đáp nữa, chỉ cười. Tôi lại cảm thấy hôm nay nàng có chút gì đó... lạ.

Hoặc có thể là cả hai chúng tôi đều lạ.

Dọc đường, tôi nhiều lần muốn lấy lại balo từ tay Dương Tư Dương, nhưng nàng cứ cợt nhả né tránh, miệng luôn gọi tôi là "kiều hoa kiều hoa" khiến tôi chỉ muốn gào lên: "Tôi mà là kiều hoa cái gì chứ?!"

Nhưng dù sao, tôi vẫn thấy... cảm động. Lần đầu tiên có người quan tâm tôi như thế. Dù balo không nặng lắm, nhưng bên trong có đồ trang điểm, còn có hai quyển sách mượn từ Lạc Quân định đọc tối nay, cộng lại cũng có trọng lượng nhất định. Nhìn dáng người Dương Tư Dương mảnh khảnh mà vẫn lẳng lặng cõng giúp tôi, trong lòng tôi có chút xót.

Rõ ràng là con gái, vậy mà cứ phải làm ra vẻ thân sĩ...

Tôi... lại cảm thấy đau lòng vì một người mới gặp lần đầu?

Tôi chắc là... có bệnh thật rồi.

Cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi. Ai nấy đều mệt mỏi rã rời, thi nhau ngồi nghỉ trên ghế dài trong chòi nghỉ.

Xã trưởng dựa đầu vào vai Dương Tư Dương, vừa tao nhã lau mồ hôi vừa đút nàng chocolate. Tôi nhìn mà thấy hơi ngại 囧, xã trưởng hình như quá chủ động rồi thì phải...

Với tôi, con gái nên rụt rè. Dù có thích ai cũng không nên thể hiện quá lộ liễu — đặc biệt là kiểu đút chocolate như vậy... Nhìn biểu cảm hơi ngượng của Dương Tư Dương, nhưng vẫn ăn sạch miếng Ferrero mà hội trưởng đưa, tôi chỉ biết thở dài:

Sao lại thế chứ?

Mà nói thật, tôi chưa bao giờ xếp Lạc Quân — cái kiểu "nữ lưu manh tóc dài thích giày cao gót" này — vào team "hoa đến hoa đi". Dù nàng từng có bạn trai, dù đồ lót nàng gợi cảm... nhưng trên người nàng luôn tỏa ra một loại khí chất "uể oải sống dở chết dở", ngẫu nhiên có vài phút nhiệt huyết vì lý tưởng thì cũng không thay đổi nổi cái hình tượng "đáng khinh" trong lòng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro