C71 - Cô ấy không phải là kiếm tu sao?
Sau khi về phòng, Mục Nhược Thủy liền buông tay Phó Thanh Vi.
Phó Thanh Vi quan sát thần sắc của cô, thấy không có gì khác thường, dường như cô hoàn toàn không hiểu mười ngón tay đan nhau có ý nghĩa gì.
Quán chủ hành sự tùy ý, có lẽ lúc đó cô muốn làm vậy thì làm thôi, không suy nghĩ sâu xa.
Nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, điều đó có phải đại diện cho một chút cảm xúc nào đó mà cô chưa nhận ra?
Chắc không phải đột nhiên cô cảm thấy lạnh chứ???
Nghĩ đến chuyện ban ngày cô thú nhận mình bị mất trí nhớ, Phó Thanh Vi bỗng cảm thấy thật ra người thực sự ngây thơ là quán chủ, còn chính mình mới là kẻ mang ý đồ xấu. Nghĩ đến những lúc âm thầm chiếm lợi từ cô, nàng cũng ít nhiều cảm thấy hơi chột dạ.
Phó Thanh Vi không truy hỏi lý do tại sao cô đan tay với nàng, bởi hỏi cũng không có kết quả gì.
Quán chủ đã bắt đầu cởi y phục, chuẩn bị đi ngủ.
Phó Thanh Vi cầm cuốn Tổng hợp trận pháp đến nhờ cô giảng giải, đồng thời quan sát biểu cảm của cô, hỏi: "Ở đây có một dòng chữ được khoanh bằng bút chu sa, là sư tôn viết sao?"
Mục Nhược Thủy: "Ở đâu?"
Khi Phó Thanh Vi chỉ kỹ hơn, cô mới nhìn thấy dòng chữ nhỏ với nét bút xiêu vẹo, mặt không đổi sắc nói: "Chắc là ta dùng tay trái viết."
Cô vốn luôn mang dáng vẻ không biểu cảm như thế, dù Phó Thanh Vi có quan sát thế nào cũng không tìm ra được điều gì khác thường.
"Tại sao tự nhiên lại dùng tay trái vậy?"
"Viết bằng tay phải chán rồi thì dùng tay trái, chuyện này lạ lắm sao?"
"Không lạ."
"Ngủ đi." Mục Nhược Thủy kết thúc chủ đề.
Phó Thanh Vi đặt cuốn sách trở lại bàn, tự trèo lên giường nằm vào bên trong, nhắm mắt lại.
Nếu sư tôn bị mất trí nhớ, tại sao lại khẳng định nét chữ khác biệt kia là cô viết bằng tay trái, trừ khi trong lòng cô đã có câu trả lời, cố tình che giấu sự tồn tại của người thứ hai.
Một khả năng khác ít xảy ra hơn: đúng là cô viết bằng tay trái thật. Có thể sau khi tỉnh lại, cô đã thử viết tay trái và thấy chữ giống hệt.
Thế nhưng, khi ở dưới núi, Phó Thanh Vi chưa từng thấy cô cầm bút. Trước hôm nay, thư phòng đó cô cũng không nhìn kỹ, làm sao có thể nói đến chuyện mài mực và viết chữ.
Phó Thanh Vi khẽ xoay người, quay mặt về phía Mục Nhược Thủy.
Cô còn bao nhiêu bí mật nữa?
Mục Nhược Thủy đợi rất lâu, chờ người bên cạnh chìm vào giấc ngủ.
Câu trả lời mà cô buột miệng nói ra, thực chất đang giấu diếm điều gì đó với Phó Thanh Vi. Quá khứ đối với cô đã là chuyện của kiếp trước, cô không muốn dây dưa mãi, càng không muốn vì chuyện này mà nảy sinh rắc rối.
Nếu nói ra suy đoán của mình, chắc chắn Phó Thanh Vi sẽ lại truy hỏi, đôi bên lời qua tiếng lại, không chừng nàng sẽ lại rơi nước mắt.
Đồ đệ muốn quản quá rộng, khiến sư tôn như bị trói tay trói chân, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Mục Nhược Thủy khép mắt lại, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi.
*
Đến ngày rằm tháng Giêng, hai người xuống núi một chuyến mua pháo hoa mang về. Trong thành phố không được đốt, nhưng ở trên núi nhà mình thì không ai quản.
Đã lâu lắm rồi Phó Thanh Vi không chơi pháo hoa. Lần cuối cùng là vào dịp Tết Nguyên Đán, nhưng chỉ là mấy cây pháo que. Khi đó nàng đứng dưới khu chung cư, trẻ con tụ tập cười đùa, vung tay vẩy pháo hoa, còn người lớn thì đứng lặng lẽ trong góc tối, tự mình thắp sáng cây pháo que nhỏ bé.
Đến tối, ánh sáng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Trong thôn trang gần đó, từng tràng pháo hoa được đốt lên nối tiếp nhau. Hai chú mèo nhỏ bỏ cả ăn, chạy ra xem pháo hoa. Chúng ngồi sóng đôi dưới bầu trời đầy sao, đầu tròn tai nhỏ, trông rất nổi bật. Phó Thanh Vi đặt chén cơm xuống, bước ra ngoài và chụp một tấm ảnh bóng lưng của hai chú mèo từ phía sau.
Sau bữa tối, Phó Thanh Vi bê pháo hoa ra sân, dùng bật lửa châm, rồi bịt tai chạy nhanh.
Mục Nhược Thủy khoanh tay dựa vào khung cửa, khẽ cười nhạo: "Thật chẳng ra dáng gì cả."
Phó Thanh Vi đã lâu không được thấy cảnh tượng này, không thèm để ý đến cô, vẫn bịt tai đứng chờ. "Vút——" Một chùm pháo hoa như ngôi sao băng phóng lên bầu trời đêm, nở rộ ở điểm cao nhất, nổ "đoàng đoàng" thành từng bông sáng rực.
Phó Thanh Vi ngửa mặt lên, buột miệng thốt ra một tiếng: "Wow——" không thèm giữ hình tượng.
Hai chú mèo ngồi dưới chân nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Mục Nhược Thủy không thể không để ý, cũng phải miễn cưỡng hòa vào bầu không khí, ngẩng đầu lên theo. Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của cô.
Thực ra cô cũng chưa xem pháo hoa nhiều.
Vào thời xưa, pháo hoa là thứ của nhà giàu, dân nghèo chỉ có thể xem chút náo nhiệt vào dịp Tết, mà sự náo nhiệt ấy cũng rất hiếm hoi.
Từng chùm pháo hoa bắn lên cao, ngắn ngủi nhưng lộng lẫy, sáng chói đến mức có thể khắc sâu mãi mãi vào lòng người.
Mục Nhược Thủy bước ra khỏi ngưỡng cửa, đến bên cạnh Phó Thanh Vi.
Cô cúi mắt, liếc nhìn bàn tay nàng đặt bên cạnh mình, rồi dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay mềm mại của nàng.
Phó Thanh Vi vẫn ngước nhìn pháo hoa, nhưng tay nàng liền nắm lấy tay cô, từng ngón tay đan chặt lại với nhau.
Hai người, hai mèo, cùng ở dưới một mái hiên, cùng thưởng thức một bầu trời đầy pháo hoa.
*
Sau rằm tháng Giêng, màu xanh trên núi ngày một đậm hơn. Gió xuân đã đến từ lúc nào không hay, khi nhận ra thì sắc xuân đã tràn ngập khắp nơi.
Chú mèo nhỏ lông nâu vàng bị bỏ lại đang ngồi xổm trước chính môn Bồng Lai Quán. Bộ lông được ánh nắng chiếu vào bóng loáng, đôi mắt vàng trong trẻo, uy nghi nhưng không hung dữ.
Kỳ thi tuyển của Linh Quản Cục đã hoàn thành ba vòng thi lý thuyết đầu tiên.
Bầu không khí trong nhóm chấm bài hôm nay có phần nặng nề.
Thực ra năm nào cũng nặng nề, nhưng năm nay đặc biệt nặng nề hơn.
Kể từ khi bước vào thời kỳ hiện đại, quy mô của Linh Quản Cục không ngừng mở rộng, ngày càng được tiêu chuẩn hóa và hiện đại hóa. Tổng thể được chia thành hai bộ phận lớn: hậu cần và tiền tuyến.
Bộ phận hậu cần có không ít người bình thường, chẳng hạn như nghiên cứu chế tạo trang thiết bị mới, thực nghiệm giải phẫu, giám sát dao động năng lượng. Những việc này thì đừng trông mong vào đám tu sĩ chỉ biết đánh đấm, vẽ bùa, niệm chú, mà phải cần đến các nhân tài có học vấn cao.
Còn tiền tuyến thì cơ bản là những người làm việc trực tiếp tại hiện trường. Họ có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, chuyên xử lý các sự kiện siêu nhiên, hàng yêu phục ma, phải liều mạng không ít, tỷ lệ thương vong cao hơn hậu cần rất nhiều.
Nhu cầu của hai bộ phận này khác nhau rất lớn, nhưng không thể thiếu bộ phận nào. Vì vậy, việc tuyển chọn của Linh Quản Cục được tách riêng. Tiêu chuẩn tuy không hoàn toàn khác biệt, nhưng có sự phân hóa rõ ràng. Do hậu cần tương đối ổn định, nguy hiểm của nhiệm vụ không lớn như tiền tuyến, nhân sự lại ít nên cứ ba năm tuyển một lần, có khi còn ngừng tuyển.
Trong khi đó, bộ phận tiền tuyến nơi cần liên tục bơm máu tươi cho đội ngũ thì mỗi năm tuyển một lần. Phó Thanh Vi đăng ký thi vào chính bộ phận này.
Nhóm chấm bài vừa sửa bài vừa than thở.
Không vì gì khác, chất lượng thí sinh quá kém.
Những người có trình độ học vấn cao đều thi vào hậu cần, còn thi vào bộ phận thực chiến thì mười người hết tám, chín là từ trong núi sâu rừng thẳm khổ luyện mà thành. Có được tất có mất, để họ làm mấy bài thi đòi hỏi kiến thức như thế này chẳng khác gì ép vịt leo lên lưng cọp.
Nhưng quy trình là quy trình, dù có khó chịu cũng phải làm.
"Nếu tôi phạm sai lầm, thì phạt tôi đi họp còn hơn ngồi đây chấm mấy bài thi nhảm nhí thế này," một giáo viên chấm bài than thở.
"Cậu còn đỡ đấy, xem bài của tôi này, bài nghị luận mà chép nguyên một trang Nam Hoa Chân Kinh."
"Của tôi là Xung Hư Chân Kinh, chắc cùng một thầy dạy cả."
"Có bài để giấy trắng đây này, xem thế nào."
Nhóm chấm bài đồng loạt đứng dậy, chẳng rõ là kích động hay chỉ để góp vui.
"Không điểm! Phải cho không điểm! Đúng là không coi quy tắc thi cử ra gì!"
Giáo viên chấm bài đặt bài trắng sang một bên, chậm rãi nói: "Chủ nhiệm Tuế có dặn, nếu gặp bài thi trắng thì chú ý đặc biệt, nếu mang họ Mục thì càng phải thông qua."
"Có người quen chống lưng mạnh đến mức tay chân vươn tới cả Chủ nhiệm Tuế luôn sao? Chủ nhiệm Tuế không sợ bị người ta tố cáo à?”
"Không thể nói là người quen được, vì cô ấy chính là người của Cục chúng ta." Giáo viên chấm bài xé phong bì tên, lộ ra dòng chữ đen trắng trên giấy: Mục C.
Giáo viên cầm bài thi lên, giơ cao cho mọi người xem, tỏ vẻ tự hào: "Phải nói thế nào đây nhỉ? Đại lão trở về làng làm lính mới."
"......"
Mọi người lập tức xúm lại, chiêm ngưỡng tờ giấy thi trống trơn.
"Là Cố vấn Mục của đạo quán Bồng Lai sao?"
"Nghe danh chưa thấy mặt, chỉ biết lần trước ngài ấy dùng một chưởng đánh bại chưởng môn Linh Xu Tử của phái Các Tạo, khiến các trưởng lão mất hết tinh thần."
"Đúng, đúng, tôi cũng nghe thế."
"Phái Các Tạo không phải không cho phép truyền ra ngoài sao? Sao các cậu đều biết?"
"Ai mà biết được, chắc tôi nghe trong mơ đó."
"Từ Nhượng chân nhân chẳng phải đang bế quan thanh tu ở Bồng Lai sao? Sao lại đột nhiên xuống núi?"
"Phiên bản cập nhật rồi, ngài ấy xuống núi từ lâu rồi, còn nhận một đồ đệ. Nếu không thì làm sao chưởng môn Linh Xu Tử bị đánh bại được, nhất định là muốn đấu võ chiêu thân tranh đồ đệ."
"Nghe nói Cố vấn Mục đội một lớp ngụy trang, đặc biệt xuống núi để đồng hành thi cử cùng đồ đệ."
"Thật là sư phụ nhị thập tứ hiếu. Sư phụ tôi chỉ toàn mắng tôi là đồ ngu."
"Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài, thân phận của Cố vấn Mục là tuyệt mật."
Mục Nhược Thủy đề xuất muốn tham gia thi tuyển vào Linh Quản Cục để đồng hành cùng đồ đệ, Chủ nhiệm Tuế dĩ nhiên hết lòng hoan nghênh, chỉ đưa ra một yêu cầu: cố gắng đừng nộp giấy trắng, viết linh tinh cũng được, nếu không rất khó mà "giúp đỡ" một cách công khai, nhỡ bị các thí sinh khác nhìn thấy thì không ổn.
Mục Nhược Thủy đã cố gắng rồi, chỉ có môn nghị luận là cô không biết viết, nên mới nộp giấy trắng.
Ba môn đầu có kết quả, thành tích của Phó Thanh Vi khá ổn: phần thi thần học hơi yếu một chút, nhưng môn trắc nghiệm hành chính và nghị luận đều nằm trong top ba. Chỉ cần trong vòng thi thực chiến thứ tư đạt mức trung bình khá, khả năng trúng tuyển sẽ rất lớn.
Sau khi nhận được thông báo từ Cục, cô biết rằng ba ngày sau sẽ diễn ra vòng thi thực chiến. Vòng đầu tiên là đối kháng cá nhân.
Do từng làm thực tập sinh, và hoàn cảnh đặc thù của mình, nên trong các vòng thi trước, Phó Thanh Vi không dám chủ động nói chuyện với người khác, sợ rằng họ sẽ bóc trần thân phận của cô, hoặc nói những điều khiến nàng lúng túng.
Vì da mặt mỏng, nàng e rằng sẽ xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Bây giờ thành tích đã có, cũng xem như sáng sủa, lưng nàng cũng thẳng hơn khi nghĩ đến việc gia nhập Linh Quản Cục.
Tại điểm tập hợp.
Lác đác đã có vài người tụ lại, khi Phó Thanh Vi bước vào từ cổng, nàng nghe thấy họ đang tự giới thiệu về mình. Hiện tại thính lực của cô đã tốt hơn trước.
Có đạo trưởng Trương của Long Hổ Sơn, Thiên Sư Cốc của Mao Sơn, người của Võ Đang, Trường Xuân Quán, Cung Viên Minh ở Thanh Thành Sơn...
Đều là người xuất thân từ các môn phái danh tiếng, nhìn trang phục và thần thái của họ thôi cũng đã toát ra vẻ kiêu ngạo hơn người.
Còn những người không phải xuất thân danh môn thì hầu hết đều đi lẻ, hoặc từng đôi một. Họ im lặng ít nói, không tham gia vào mấy màn giao lưu xã giao.
Phó Thanh Vi bước qua cổng lớn, ánh mắt mọi người theo thói quen đều nhìn về phía nàng. Những người có mặt hôm nay đều là đối thủ, ánh nhìn đầu tiên của họ đều đổ dồn vào hai thanh kiếm trên lưng nàng, một dài một ngắn. Thanh dài được quấn bằng dải vải xám, chỉ lộ ra chuôi kiếm mộc mạc đơn giản, thanh ngắn là một thanh kiếm gỗ đào.
Ánh nhìn thứ hai mới dừng lại ở vẻ ngoài xuất chúng của nàng. Tuổi tác khoảng chừng hai mươi, không khác biệt nhiều so với phần lớn những người có mặt. Nàng mặc một chiếc áo hoodie đen, quần jogging, dây giày thể thao buộc gọn gàng. Đôi mắt màu hổ phách sáng trong, mang theo vẻ ngây thơ, vô hại.
Tuy trang phục giản dị, nhưng khí chất đặc biệt khiến người ta không thể đoán được xuất thân của nàng.
Người phụ nữ áo xanh bên cạnh nàng, đeo khẩu trang, lại càng bí ẩn hơn. Tay áo dài thướt tha, eo thắt một sợi dây mảnh màu vàng trắng đan xen, để buông tự nhiên phía trước. Tóc dài buộc phía sau, chỉ dùng một dải lụa cột ở đuôi, toát lên phong thái của ẩn sĩ chốn rừng trúc.
Trong lòng cô còn ôm một chú mèo nhỏ, vừa đi vừa cúi đầu vuốt ve bộ lông của nó.
Có lẽ đó là linh thú của cô.
Vừa bước vào, hai người từ một môn phái lớn đã bước ra, thể hiện ý chào đón họ.
Phó Thanh Vi đành phải cùng Mục Nhược Thủy tiến lại gần.
Danh môn chính phái quả nhiên là danh môn, ngay cả đường cũng chỉ đi hai bước, phần còn lại để đối phương tự chủ động.
Người dẫn đầu mặc đạo bào chắp tay thi lễ, nói: "Bần đạo thuộc Long Hổ Sơn, Trương Lĩnh, chưa có dịp thỉnh giáo..."
Phó Thanh Vi đáp lễ chắp tay, tự giới thiệu: "Không tài cán, đến từ đạo quán Bồng Lai, Phó Thanh Vi."
Trương Lĩnh hơi khựng lại một chút, sau đó mới cười nói: "Hóa ra là đạo hữu, đạo hữu Phó từ bi."
"Vô lượng thọ phúc*." Phó Thanh Vi chậm rãi niệm một câu, sau đó giới thiệu người bên cạnh: "Đây là sư phụ của ta, Mục Từ."
*无量寿福: Sự trường thọ và phước lành vô hạn
"Đạo hữu Mục từ bi."
Đạo hữu Mục không muốn để ý đến hắn ta, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Phó Thanh Vi giải thích: "Tai của sư tôn tôi không được tốt lắm."
Sư tôn tai không tốt của nàng mắt nhắm mắt mở.
Không quan tâm Phó Thanh Vi nói gì bên ngoài, chỉ cần không bắt cô phải chào hỏi người khác là được.
Một nữ đạo sĩ trẻ mặc đạo bào vàng, trên thắt lưng treo một chiếc chuông nhỏ, tự giới thiệu: "Tôi tên là Cốc Truyền Âm, đến từ phái Mao Sơn."
So với vị đạo trưởng Trương vừa rồi thì thân thiện hơn nhiều.
Phó Thanh Vi lần đầu gặp đạo sĩ Mao Sơn chính hiệu, kích động nói ngay: "Dòng phim Cương Thi Tiên Sinh là phim yêu thích nhất của tôi, tôi đã xem rất nhiều lần rồi."
Cốc Truyền Âm mỉm cười nói: "Cảm ơn, rất nhiều người cũng nói như vậy."
"Nhưng tôi nghe nói chú Anh không phải đạo sĩ thực sự, nhưng trên mạng có người bảo ông ấy đã học qua pháp thuật của đạo sĩ. Cô biết thật giả thế nào không?"
Cốc Truyền Âm cười như không cười. Suy nghĩ của Phó Thanh Vi từ chỗ gặp thần tượng nhanh chóng quay về thực tế, đầu óc cũng bình tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi."
Cốc Truyền Âm chậm rãi nói: "Tôi cũng không biết nữa."
Nghe ra người này không thân thiện như vẻ bề ngoài, e rằng chẳng khác gì Trương Lĩnh. Phó Thanh Vi thoáng chốc cảm thấy hội chứng sợ giao tiếp bùng phát.
Cứu tôi với, ai đó cứu tôi với!
"Đạo hữu Phó!" Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tiêu Linh Tú mặc đạo bào xanh đậm nhảy cẫn lên chạy đến, kéo ngay Phó Thanh Vi ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tiêu Linh Tú kéo nàng qua một bên, nói:
"Hai ngày trước tôi gọi cô, sao cô không trả lời? Thi xong chạy mất hút."
Phó Thanh Vi áy náy đáp: "Tôi không nghe thấy. Năm nay cô lại đến thi à?"
Tiêu Linh Tú thở dài: "Đúng vậy đúng vậy, ai bảo tôi rút thăm thua chứ."
Phó Thanh Vi: "......"
Tiêu Linh Tú nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ôm mèo, nói: "Chân nhân cũng ở đây à, chân nhân cát tường."
Phó Thanh Vi vội vàng: "Suỵt!"
May mà ba người họ đứng ở góc khuất, giọng của Tiêu Linh Tú không gây chú ý. Tiêu Linh Tú hiểu ý, nhìn hai người, hạ giọng nói: "Phải giữ bí mật, đúng không?"
Phó Thanh Vi gật đầu.
Tiêu Linh Tú liền đổi lời: "Vậy sau này cứ gọi là đạo hữu Mục như bình thường, chỉ cần chân nhân không trách tôi mạo phạm."
Chân nhân chỉ chú tâm vuốt ve bộ lông chú mèo Tiểu Tam Hoa, chẳng buồn để ý.
Khó khăn lắm Phó Thanh Vi mới gặp được người quen, bèn lười di chuyển, đứng tại chỗ trò chuyện với Tiêu Linh Tú:
"Sao cô không đứng chung với người của Long Hổ Sơn? Các Tạo Sơn đâu phải vô danh tiểu tốt."
Tiêu Linh Tú bĩu môi, nói: "Bọn họ xem thường chúng ta. Nhìn hai kẻ cầm đầu kia kìa, họ Trương với họ Cốc, mắt mọc trên đỉnh đầu, ai cũng không để vào mắt, tự cho mình là nhất với nhì. Chúng tôi chỉ là tấm nền cho bọn họ, không cần làm lá xanh."
Phó Thanh Vi nhìn về phía đó, tuy không đến mức nịnh bợ lố lăng, xấu xí, nhưng quả thật là xung quanh họ như sao vây quanh mặt trăng. Hai người kia lúc nào cũng ngẩng cao đầu.
Thì ra người tu đạo cũng chẳng khác gì phàm nhân, chỉ cần là con người thì đều giống nhau.
Những người không muốn làm nền cho hai kẻ kia, như Tiêu Linh Tú, mỗi người đều chọn một góc riêng.
Phó Thanh Vi nhìn qua từng người, phong cách ăn mặc đủ loại. Ngoài đạo sĩ, có người mặc trang phục Miêu Cương đầy trang sức bạc, có người mặc đồ hiện đại như nàng, cũng có người mặc đạo bào dài như Mục Nhược Thủy, trông như ẩn sĩ tu hành.
Phó Thanh Vi cảm giác được một ánh nhìn chằm chằm về phía mình, nàng quay đầu nhìn theo hướng đó. Một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi búi tóc cao, đầu quấn khắn hỗn nguyên, đạo bào vừa vặn, nhỏ hơn một cỡ so với người trưởng thành.
Cô ấy ôm trong tay một chiếc phất trần đuôi ngựa, bốn mắt giao nhau, thiếu nữ hơi căng thẳng, cúi chào Phó Thanh Vi.
Phó Thanh Vi từ xa đáp lễ, sau đó thu hồi ánh mắt.
Còn nhỏ vậy đã đến thi vào Linh Quản Cục sao?
Dù mới chỉ hai mươi tuổi, Phó Thanh Vi bất giác cảm thấy mình như con sóng trước bị sóng sau đè bẹp, lòng dâng lên chút cảm giác già nua.
Đúng chín giờ rưỡi, hai vị giám khảo của Linh Quản Cục mở cửa bước vào, ánh mắt của hai, ba chục người trong đại sảnh đồng loạt nhìn về phía họ. Khi giám khảo đi đến phía trước, đám đông cũng dần tiến lại gần, cuối cùng tập trung giữa trung tâm đại sảnh.
Một giám khảo hòa nhã nói: "Trải qua ba môn thi lý thuyết khô khan, hẳn mọi người đều nóng lòng muốn thể hiện bản lĩnh, thử xem đạo hạnh của mình đến đâu."
Giám khảo còn lại đảo mắt nhìn mọi người, thẳng thắn nói: "Kỳ thi này kết thúc, chỉ một nửa trong số các vị ở đây có thể gia nhập Linh Quản Cục. Đây là môn thi cuối cùng, mong mọi người dốc hết sức mình."
Chỉ hai câu ngắn gọn đã khơi dậy lòng hiếu thắng của tất cả mọi người.
Phó Thanh Vi nghe thấy một âm thanh vo ve, dường như là tiếng kiếm rung động trong vỏ. Nàng tưởng mình nghe nhầm, nhưng mọi người trong sảnh đều đồng loạt nhìn về một hướng. Trương Lĩnh của Long Hổ Sơn chạm tay vào thanh kiếm bên mình, tiếng rung lập tức dừng lại.
Giám khảo nhìn hắn đầy tán thưởng:
"Trong các vị đã có người đạt đến cảnh giới người và kiếm hợp nhất. Xem ra kỳ thi lần này sẽ rất đặc sắc, tôi rất mong chờ."
Trương Lĩnh khiêm tốn nhưng không giấu được vẻ vui mừng.
Sắc mặt của những người khác ngày càng lạnh lùng, thần thái trở nên nghiêm túc.
Phó Thanh Vi đưa tay vuốt ve chú mèo Tiểu Tam Hoa trong lòng Mục Nhược Thủy, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của mình.
Giám khảo dẫn mọi người đến một tòa nhà độc lập. Dù diện tích bên ngoài không lớn, nhưng khi cánh cửa mở ra, bên trong lại là một không gian rộng lớn bất ngờ, chẳng khác nào quảng trường Thái Cực của núi Các Tạo. Trước mắt mọi người là một khoảng đất rộng lát đá cẩm thạch trắng, khiến ba mươi người đứng đó chẳng khác nào ba mươi con kiến.
Chính giữa có một bệ đá hình vuông được nâng cao khoảng một thước so với mặt đất, dễ dàng quan sát toàn bộ biểu hiện của người thi đấu trên đó.
Hai bên bệ được lắp đặt máy quay siêu tốc để hỗ trợ giám khảo giám sát.
Kỳ thi sử dụng phương thức bốc thăm ngẫu nhiên trên máy tính. Mỗi người đều nhìn thấy đối thủ của mình hiện trên màn hình.
Mục Nhược Thủy chẳng quan tâm đối thủ là ai.
Phó Thanh Vi thì bốc phải một đạo hữu họ Tôn.
Trước khi bắt đầu, Phó Thanh Vi cầm điện thoại đi quanh sân, thỉnh thoảng giơ lên làm động tác chụp ảnh, tỏ vẻ kinh ngạc.
Đám đông: "……"
Đúng là kiểu môn phái nhỏ chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, có khi đây là lần đầu nàng nhìn thấy kết giới.
Khi nàng quay lại, Mục Nhược Thủy khẽ nói bên tai: "Diễn hơi lố."
Phó Thanh Vi thì thầm: "Không sao, dù sao cũng chẳng ai biết em, làm gì cũng là bình thường."
Khóe môi Mục Nhược Thủy dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch lên.
Trên màn hình hiện lên tên Phó Thanh Vi và Tôn Thừa Chí.
Phó Thanh Vi là người đầu tiên nhảy lên bệ đá, nhưng chân nàng không vững, suýt chút nữa ngã nhào. Nàng phải chống tay xuống đất mới đứng thẳng được. Sau đó, nàng bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi trên bệ, chỗ này nhìn, chỗ kia sờ. Đạo hữu Tôn đợi đến mức mất kiên nhẫn, thúc giục: "Đạo hữu, đừng lề mề nữa, không muốn đánh thì nhận thua đi."
Phó Thanh Vi đã chuẩn bị xong, làm động tác sẵn sàng nghênh chiến: "Tôn đạo hữu, mời."
Tôn Thừa Chí muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, lập tức lao lên tấn công không chút do dự. Phó Thanh Vi lùi một bước, một con hổ trắng trên trán có vệt sọc từ sau lưng nàng uy phong nhảy ra.
Toàn thân nó có bộ lông óng ánh, bốn chân toát ra sức mạnh hoang dã nguyên thủy nhất. Mỗi bước đi đều khiến cơ bắp dưới lớp lông chuyển động rõ ràng, trông vừa nguy hiểm vừa mạnh mẽ.
Thuật điều khiển thú?
Tôn Thừa Chí bất giác rùng mình.
Trên bệ đá vang lên tiếng hổ gầm, Tôn Thừa Chí rút kiếm đâm về phía con hổ lao tới. Thân hình con hổ thoáng chốc tan biến rồi lại tụ lại, vung móng đè mạnh hắn xuống đất.
Nếu không phải thanh kiếm cản được một chút, một cú vỗ của nó đã đủ khiến hắn hộc máu.
Sao lại có thuật điều khiển thú? Con hổ này nàng giấu ở đâu?
Trong sân thi đấu, mọi người đều mờ mịt, nhưng người dưới đài lại nhìn thấy rất rõ.
Phó Thanh Vi đứng ở góc bệ, hoàn toàn không hề di chuyển. Tôn Thừa Chí vừa chạy đến giữa sân thì bất ngờ ngã ngửa xuống, hai tay cầm kiếm ngang trước người, gân xanh trên trán nổi lên, mặt đỏ bừng, như đang cố gắng chống lại một thứ gì đó.
"Đó là trận pháp!" Có người phát hiện ra sự thật.
"Hóa ra vừa rồi cô ấy lén lút trên bệ là để bày trận, thật đáng sợ."
"May mà tôi không phải người đầu tiên gặp cô ấy, ai mà ngờ được chứ? Đạo hữu Tôn lần này chắc chắn thua rồi."
"Cứu mạng, cô ấy không phải kiếm tu sao?!!"
Mục Nhược Thủy ở dưới đài vừa tự hào lại vừa cảm thấy phức tạp. Cô cũng muốn biết, tại sao một kiếm sĩ cận chiến như mình lại có thể dạy ra một đệ tử giỏi trận pháp như vậy?
***
Lời tác giả:
Con đường trưởng thành của Tiểu Phó bắt đầu rồi [móng mèo][móng mèo].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro