Chương 103: Không Vũ
Sát ý.
Tuy không ngợp trời, mà lại như một thanh đao ẩn mình giữa đêm tối, sắc lạnh và không thể nghi ngờ. Lục Uyển Tư từng nhiều lần nghiêm túc muốn đoạt mạng của Thu Ngâm, nhưng chưa bao giờ lại băng lãnh và chân thật như lúc này, nàng ta tựa như đang tự tay ghi tên một người đã chết vào sổ Diêm Vương.
Kế đến là pháp trận sáng rực, tương tự như Long Cốt kiếm trận, không coi Ma Chủ là người ngoài, lợi dụng Ma hỏa vẽ ra một khu vực, trực tiếp ở bên trong phác họa ra một cái lồng giam bằng kiếm ý của Không Vũ, lóe sáng đến mức làm Thu Ngâm đau mắt, ánh sáng trắng như lột bỏ hồng y và da thịt nàng, không để lại bất kỳ bí ẩn nào, thật sự gây bất an, hoàn toàn ngăn cách hai người các nàng với Thính Phong Đạo.
Hết lần này tới lần khác, Thu Ngâm vẫn còn ngả ngớn ném cho nàng ta một cái liếc mắt đưa tình, như sợ rằng "Lục Uyển Tư" sẽ không tức giận đến mức bốc khói: "Khi Trương Kế Văn bị ngươi hại vào trong Sơn Hải Kiếm trận, cũng kinh ngạc như vậy sao?"
Nàng liếm môi, châm chọc: "Khá khen cho câu 'Kiếm là nửa thân', ngươi đây chẳng phải đã đạp thẳng vào Kiếm Chủ để tự đi trăm bước sao? Trương Kế Văn vẫn trong ký ức mà cảm thấy kỳ quái, nói rằng ngươi có thể giao tiếp tự do với thần hồn của Kiếm Chủ, để đối đãi theo tính đặc thù, sợ là hắn cũng không ngờ rằng cuối cùng lại bị chính thanh kiếm yêu dấu của mình đoạt xác lấy hồn đi. Ngươi khoác lên lớp da của hắn làm vỏ bọc, vào trong chợ Bách Bảo, kết thúc cái tai họa ngầm mà Thẩm Chước Lan để lại, tình cờ gặp phải ta, lúc đó ngươi đang nghĩ gì?"
Không ai muốn trở thành tro bụi trong cuộc giao chiến của hai Nguyên Anh. Chuột đã chạy sạch, chỉ còn lại hai người đang đối diện, chợt thấy phố xá phồn hoa trở nên hoang vắng, dường như có chút mùi vị của Ma vực. "Lục Uyển Tư" nhảy lên đỉnh Thính Phong Lâu, ống tay áo tung bay, lãnh đạm nhìn xuống nàng.
"Ban đầu, ta cho rằng ngươi là vì kiếm Bi Phong." Thu Ngâm dừng lại, có chút tự luyến nói: "Ngươi thích ta sao?"
Lục Uyển Tư thật sự suy tư một phen: "Quả thật như vậy."
"Xác nhận Bi Phong đã chết, ngươi như thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thẩm Chước Lan năm đó suýt nữa đã dùng nó xuyên phá lớp vỏ giả dối của ngươi, để sau khi nàng ta chết nhiều năm rồi mà ngươi đến nay vẫn còn kiêng kỵ, đêm đêm nghĩ về Bi Phong có khiến ngươi bị dọa khóc không? Đã để ngươi khổ sở sống chung với thanh kiếm hỏng nhà ta trong Kiếm Các mấy năm rồi." Thu Ngâm cười nói: "Kiếm ý thật sự của Không Vũ không chỉ là thủ đoạn 'hoán đổi' giữa bản thể thật và cái bóng, sâu hơn nữa, bản chất khiến ngươi kiêu căng phách lối chính là tách rời xác và hồn, cho phép ngươi hoán đổi thần thức, tự do đoạt xác, điều kiện là xuyên qua trái tim?"
Mỗi câu nói của Thu Ngâm, ánh mắt "Lục Uyển Tư" lại lạnh thêm một tấc, đến cuối cùng như một núi tuyết băng đóng dày ba thước, lạnh lẽo đến mức làm người ta sởn gai ốc, nhìn thế nào cũng không giống một con người.
"Ta biết mình phong lưu tuyệt sắc, quyến rũ vô cùng, nếu nghiêm túc lên, ngươi nghĩ dưới váy Lục Uyển Tư còn có kẻ nào sao? Đường đường là Thần kiếm cổ mà lại gấp gáp muốn tặng không cho ta, nếu đã mềm mỏng đến mức không lừa gạt mà ta vẫn không nhận lấy, thì sẽ đến cưỡng ép nhận lấy. Nhưng lúc đó đã không thành công, còn khiến ngươi suýt nữa hồn phi phách tán dưới kiếm của Nam Hận Ngọc, đành phải bỏ lại Trương Kế Văn thân thể tàn tạ chỉ có thể bọc vải che đậy, như chuột qua đường hoảng sợ chạy trốn, giống như những phế vật mà ngươi không vừa mắt. Hận ta đến nghiến răng nghiến lợi sao? Cho nên, dù có thèm thuồng thân thể và thiên phú của ta, cũng phải hung hăng giẫm ta ở dưới chân, bẻ gãy kiêu ngạo của ta, đoạt đi những gì ta yêu quý, mọi thứ ta tự hào và trân trọng, ngươi đều muốn chiếm làm của riêng, để nhìn ta khóc lóc thảm thiết mà còn phải làm ra bộ dáng 'chó vẫy đuôi mừng chủ' với ngươi, đây mới là lý do ngươi nhắm vào Lục Uyển Tư." Thu Ngâm cười nhếch môi, lạnh lùng không kém gì nàng ta, ý cười không chạm đến đáy mắt: "Thần kiếm cổ? Ta thấy ngươi còn... ti tiện hơn cả Thiên Đạo."
Lục Uyển Tư nhìn Thu Ngâm với ánh mắt kỳ quái và vô hồn, cuối cùng Thu Ngâm cũng hiểu được sự đáng sợ của ánh mắt đó — loại ánh mắt nhìn xuống nhân gian, cảm thấy không cùng gốc rễ với con người.
Cái thứ đó khoác lên lớp da xinh xắn động lòng người của Lục Uyển Tư, yên tĩnh một hồi, không biết đang nghĩ gì, rồi hứng thú hỏi: "Ngươi phát hiện ra điều này bằng cách nào, lúc nào, Nam Hận Ngọc đã nói cho ngươi?"
"Rất sớm đã nghi ngờ, còn về lý do..." Thu Ngâm xoay xoay kiếm Bi Phong: "Bởi vì người mà ngươi đoạt xác chính là Lục Uyển Tư."
Kiếm linh của thần kiếm cổ gánh lấy thân thể Lục Uyển Tư, nghiêng đầu, không giấu giếm cái dáng vẻ không phải người, sát ý vẫn không giảm, nhưng vẫn không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi: "Nàng ta là con cưng của Thiên Đạo, chọn nàng ta thì đường đi sẽ dễ dàng hơn nhiều, có vấn đề gì sao?"
"Bởi vì nàng ta ngu quá." Thu Ngâm cười nói: "Tiểu sư muội của ta, ngu xuẩn đến mức vô phương cứu chữa, một kẻ vô dụng, ngày nào cũng ghen tị kẻ này, không phục kẻ kia, dựa vào việc Thiên Đạo mắt mù, chỉ biết dùng những thủ đoạn không ra gì— nhưng ngươi thì khác, ngươi quá thông minh. Khi ta gặp ngươi ở Ma vực, thân xác này chắc hẳn đã là của ngươi rồi, thật tiếc cho nàng ta, còn vui mừng vì chưa vào Kiếm Các đã có được thần kiếm, ta tỉ mỉ thiết kế cho nàng ta bị vỡ kiếm, ngược lại lại vô tình làm cho ngươi cái hỷ phục — Thần hồn chết trong kiếm Không Vũ chính là Lục Uyển Tư phải không?"
"... Trách sao được, có thể khiến Bi Phong cúi đầu nhận chủ, ngay cả Thẩm Chước Lan cũng không làm được." Kiếm linh không Vũ nhìn nàng với ánh mắt rực rỡ, ca ngợi nói: "Xem ra là mắt nhìn của ta không sai? Lúc trước ta đã nhìn trúng ngươi ở chợ Bách Bảo, ta cũng từng để ý đến Nam Hận Ngọc. Chỉ tiếc, ngươi và nàng đều quá có chủ kiến, ngươi nói đúng, Lục Uyển Tư quá ngu, nên mới dễ dàng thao túng, vận khí tốt như vậy mà phí hoài trên người nàng ta thật sự đáng tiếc, ta đành phải thu nạp thôi."
Ánh mắt các nàng giao nhau, nhiệt huyết và sát ý lạnh lẽo va chạm vào nhau, nếu ánh mắt có thể giết người, các nàng đã giao chiến sinh tử hàng trăm hiệp, khiến cho xương cốt đối phương cũng không tìm thấy.
"Lục Uyển Tư" đột nhiên thu hồi ánh mắt, kìm nén tâm tư: "Bây giờ chưa phải lúc, bản thể thật của ngươi không ở Thính Phong Đạo phải không."
Thu Ngâm nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Đó rốt cuộc vẫn là kiếm ý của ta, Thu Ngâm, ngươi rất rõ, một khi bản thể thật rời khỏi cái bóng quá xa, ngươi sẽ không thể điều khiển sự trao đổi từ xa, nên ta mới nói thật đáng tiếc, tài năng như vậy mà không thể làm việc cho ta, thật sự là phung phí của trời. Nếu không, cho dù tận chân trời góc biển, cũng không ai có thể bắt kịp ngươi và ta." Kiếm linh không Vũ nói những lời kỳ quái và mập mờ, khóe miệng mang theo nụ cười không cảm xúc: "Hơn nữa, ngươi cách bản chất kiếm ý của ta quá xa, Thu Ngâm, ngươi đối xử với bản thân tàn nhẫn, đối xử với kẻ thù tàn nhẫn, nhưng đối xử với những loài sâu kiến khác thì lại có một sự thiện lương vô ích mà không tự hay biết, làm tổn hại đến tính cách trong máu của ngươi, chỉ trở thành chướng ngại vật trên con đường giết chóc đơn độc của ngươi, may mà cuối cùng ngươi cũng đã khai ngộ, nhờ vào vạn ma, cũng không tính là muộn."
"Ta nói này." Thu Ngâm híp mắt lại: "Ta mỉa mai ngươi một tiếng thượng thần, ngươi liền lên mặt đúng không?"
Kiếm linh Không Vũ mỉm cười, lại có vài phần ngây thơ thiếu nữ của Lục Uyển Tư: "Lần tới gặp, sợ là phải có một cái hồi kết."
Ma hỏa di chuyển, trong khoảnh khắc vượt qua cái lồng giam ánh sáng bằng kiếm ý Không Vũ, phóng tới Lục Uyển Tư, một tiếng hạc trắng thét dài, lập tức bay qua người Đào Yêu tiên nhân, sắc mặt Thu Ngâm trầm xuống: "Hạc trắng của Lữ Thái..."
Thu Ngâm hiểu rõ Đường chủ của Huấn Giới Đường là một người bướng bỉnh, lão đầu ấy thực sự là con mắt cao hơn đỉnh đầu, theo đuổi sự thuần túy, rất không vừa mắt Lục Uyển Tư, dù có kiếm linh Không Vũ khoác lên vỏ bọc cũng chưa chắc sẽ lọt vào mắt hắn, nói không chừng còn khiến hắn châm chọc châm biếm, không thể có khả năng giao Hạc trắng cho nàng ta được.
Lữ Thái đã gặp chuyện.
Kẻ giả mạo này đã trở nên vô cùng kiêu căng.
Bi Phong xuyên qua ánh sáng trắng và hắc hỏa, như sao băng xé toạc bầu trời, thẳng hướng lên người đang đứng phía trên, kết quả vừa đi được nửa đường, bị một chiếc mũ rộng vành như hàng tre trúc nhẹ nhàng chặn lại.
Thu Ngâm ánh mắt chuyển hướng, chỉ thấy một lão phụ nhân chậm rãi đội lại chiếc mũ rộng vành tả tơi, che nửa bên tóc mai trắng, toàn thân bạch y, điềm tĩnh đến mức không phù hợp với tình hình hỗn loạn ở Thính Phong Đạo, như một khách nhân từ chốn đào nguyên ở thế giới bên ngoài lạc vào giữa chiến tranh nơi đây.
Ma chủ khẽ nhếch môi: "Đến đây để chết sao?"
"Đến đây để đưa tin." Bách Mậu Tiên Nhân khẽ cười, đôi mắt tràn đầy nếp nhăn của năm tháng, tay nâng lên, một con chim trắng như tuyết linh đậu trên mu bàn tay, móng vuốt buộc phi thư, đôi mắt đỏ như máu đối diện với ánh mắt cũng nhảy lên ngọn lửa u ám của Ma chủ, thân thiết kêu lên hai tiếng chíp chíp.
Nếu như nhớ không lầm, trước khi hiến tế cho vạn ma, nàng đã để lại Chim Trắng bên cạnh Hàn Thuận.
Đây là thư của Trạng Nguyên.
Tiếng kêu hoảng hốt của Liên Y lại vang lên: "Thu Ngâm, Chuông Tam Vấn đã bị đánh cắp!"
Trái lại, Bách Mậu tiên nhân ôn hòa nói: "Ta nghĩ ngươi sẽ muốn xem thư từ Tương Quốc trước."
Thu Ngâm cười lạnh: "Xem ra trong bụng ta còn thật nhiều giòi, Trương Quỷ."
Hữu hộ pháp đang tuần tra bên ngoài Thính Phong Lâu lập tức hành động, đuổi theo phía trước.
Ma chủ khẽ cong đầu ngón tay, Ma kiếm đen nhánh quay trở lại, sức mạnh như phá gió, Bách Mậu tiên nhân bất đắc dĩ nhẹ nhàng tránh sang một bên, lại nói: "Cung Tử Loan, có người đã ra đi."
"Nếu như không phải là Nhân Khải hoàng đế, ta sẽ rất khó chịu." Thu Ngâm lạnh lùng liếc nhìn chim trắng, con chim run rẩy, lập tức bỏ mặc vị Phong chủ tốt bụng của Diệu Xuân Phong, không chút do dự bay về phía Thu Ngâm, thử thăm dò đậu lên vai nàng, thấy Thu Ngâm im lặng không đáp, nhưng cũng không lập tức biến nó thành chim nướng, nó nhẹ nhàng cọ cọ vào tóc nàng để lấy lòng.
Thu Ngâm ghét bỏ, kéo cánh chim trắng, lấy phi thư ra, chỉ thấy những dòng chữ được viết bằng máu: "Nhị Hoàng tử đã băng hà."
Người chết là Lưu Hàm.
Ma chủ đại nhân nhướng mày, có phải là âm mưu của thuộc hạ nàng không? Nàng tìm kiếm ý của Bi Phong được lưu lại trong Tử phủ của Nghiêm Lương Tài, thế nhưng lại bị ngắt đứt, không còn tin tức nào.
Chết thì còn dễ, nhưng nếu chưa chết... Thu Ngâm liếm môi, cười cười một cách đẫm máu.
Hy vọng những điều nàng đã nói có thể khiến thuộc hạ của nàng hiểu, nếu mặt mũi hiền lành mà hắn không thích, nàng đành phải hoan hỉ khai triển bộ dạng ác quỷ của mình.
Thu Ngâm ngẩng đầu, nhìn về phía Bách Mậu tiên nhân, lão phụ nhân nhẹ nhàng nhìn nàng, đôi mắt mờ đục như tấm voan mềm mại phủ lên xác chết: "Năm đó nàng ta cũng như vậy, từ bỏ tất cả, không màng tới gì. Ta luôn nghĩ đó là chứng bệnh do kiếm Bi Phong gây ra, giờ nhìn lại, có lẽ ta đã quá nông cạn."
Chứng bệnh. Thu Ngâm nghiền ngẫm hai chữ đó, thật là một cách miêu tả khiến người ta lạnh gáy.
(Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm) Non cao nước chảy khó tìm tri kỷ, nhưng nếu không phát ra âm thanh, thì dù là tri kỷ cũng không thể hiểu được sóng ngầm mãnh liệt bên dưới nước non.
"Thẩm Chước Lan nghe được câu này cũng sẽ không vui đâu." Thu Ngâm cười nhạo.
"Chắc chắn là rất không vui, nhưng nàng ta không giỏi tức giận với người khác." Bạch Mậu tiên nhân nửa nhớ thương nửa cười: "Có lẽ chính vì các ngươi đều là những người như vậy, nên mới thu hút được thanh kiếm đó."
Lão phụ nhân lục tìm ra một cuộn tranh từ trong túi nhỏ, buộc bằng dây mềm: "Ta đến đây chỉ muốn đưa cái này cho ngươi, Bức tranh tiên nhân thực ra có hai lớp, đây là lớp dưới, là những gì Chước Lan để lại cho người kế tiếp đã đi được tới bước này— Đó là của ngươi, mặc dù hiện tại đối với ngươi nó không còn nhiều tác dụng, nhưng ta nghĩ đây vốn dĩ là thứ thuộc về ngươi."
Thu Ngâm cười nhìn cuộn tranh bay tới: "Ngài dùng cái này làm khảo nghiệm quá lâu, giữ cửa cho nàng ta bao nhiêu năm rồi vậy?"
Chưa kịp để cuộn tranh lại gần, nó đã tự bốc cháy trên không trung, phát ra tiếng nổ lách tách, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Thu Ngâm: "Củi lửa qua mùa Đông mới đến muộn, chi bằng không đốt, không thể sưởi ấm người, chỉ làm bùng lên lửa giận. Nếu đã là đồ của ta, ta muốn xử lý thế nào cũng được, không có ý kiến gì chứ?"
Bách Mậu tiên nhân hơi sững sờ, không ngờ bức tranh Tiên Nhân mình vất vả ngàn dặm mang đến lại bị ma hỏa bao trùm, chậm rãi cười khổ một cái: "Cứ tự nhiên."
Lần này, Liên Y không lớn tiếng la hét, nhớ ra rằng cần dùng bùa. Thu Ngâm liếc qua, một dòng chữ lóe lên: "Phùng Tử Mại phối hợp với Lục Uyển Tư để đánh cắp Chuông Tam Vấn, đã rời khỏi Thính Phong Đạo, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch."
"Tiểu sư muội của Thái Thanh Tông thật là làm người khác ưa thích, đây cũng là Đại sư huynh của Trường Hoa Phong, lại còn thêm Phong chủ của Diệu Xuân Phong, đúng là sợ nàng ta không trốn thoát khỏi Thính Phong Đạo." Thu Ngâm nói: "Khi Thẩm Tĩnh Trúc bắt cóc Bình Dương, có nội ứng chạy khắp núi mở cửa để dẫn hổ vào. Nghĩ lại, ta vào Ma đạo, chắc chắn cái quỷ này sẽ vui mừng hớn hở ụp lên đầu ta. Ta gánh một tội lớn như thế cho Bách Mậu tiên nhân mà không hề oán thán, cũng bởi vì nghĩ ngươi là 'bằng hữu' không phản bội. Bây giờ, xem ra là ta đã bất cẩn, Thẩm Chước Lan có biết là ngươi đã đưa nữ nhi bảo bối duy nhất của nàng ta vào hang hổ của huynh trưởng nàng ta không?"
Bách Mậu tiên nhân giữ im lặng, như một tù nhân nhận tội. Chẳng ai có thể nghĩ rằng, chính vị không tranh đoạt này, sứ giả hành y từ bi, Phong chủ của Diệu Xuân Phong lại vì Ma đạo mà mở cửa Tiên giới. Thu Ngâm miễn cưỡng cất giọng: "Trương Quỷ, đừng đuổi theo nữa, quay lại đi. Đưa Phong chủ của Diệu Xuân Phong đến Nam Cảnh làm khách, Bách Mậu tiên nhân, có cần ta mời ngài không?"
==========================
================
Editor: Lại thêm 1 cú plot twist bẻ lái nữa. Các bạn có thấy đó giờ chửi sai đối tượng chưa, con nhỏ Lục Uyển Tư nó đi lãnh cơm hộp từ hồi ở trong Ma vực Hoàng Sa bí cảnh (chương 39) rồi =))))))))))))
Từ nay về sau không còn Lục Uyển Tư nữa, chỉ còn Không Vũ thôi. Thấy cái tên "Lục Uyển Tư" thì cứ tự động hiểu đó là Không Vũ nhé .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro