Chương 17: Chỉ giáo
Đám người tụ tập đến xem trò vui như ong vỡ tổ.
"Ngươi là ai, ở đâu mà chạy tới đây đòi chỉ giáo?"
"Một tên tội phạm ở nơi này kêu gào, coi chúng ta như chết rồi?"
"Hẳn là không được tuyển nên muốn trả thù, đây không phải nhà của ngươi, đây là Huấn Giới Đường"
"Đại sư huynh đang ở đây, ngươi nói chuyện biết điều một chút, cho ngươi khóc chạy xuống núi ngươi liền đàng hoàng"
"Tam Tử Nhi, trước đây hắn đến từ ngọn núi nào, bị giam bao nhiêu năm rồi, ta thấy cứ dứt khoát giam hắn tiếp đi."
Lục Uyển Tư được ban cho quyền chỉ giáo môn đồ của Huyền Nguyệt Phong còn chưa lên tiếng, mà đệ tử của phong khác ở xung quanh nàng như muốn đem tên to con ăn tươi nuốt sống, tranh nhau thay tiểu sư muội làm chủ, Lục Uyển Tư tránh né, lui vào giữa bọn hắn, giữ im lặng.
Gần đây nhất, nàng chỉ chờ ở dược cốc của Diệu Xuân Phong, có người của Diệu Xuân Phong chiếu cố, đệ tử phong khác cũng thường xuyên đến thăm, còn mang theo chút đồ chơi nho nhỏ thú vị, nhưng Sư tôn cùng Nhị sư tỷ chưa bao giờ ghé qua, Nhị sư tỷ có thương tích trong người... Tinh thần cũng không quá ổn định, cần nghỉ ngơi.
Nhưng sư tôn đâu, nàng như vậy mà vẫn không muốn gặp nàng sao?
Lục Uyển Tư từng nghĩ quay về Huyền Nguyệt Phong để nhìn xem, nhưng các sư huynh sư tỷ nhiệt tình không thể chối từ, nàng từ chối không được, chính lúc nàng ở lâu có chút buồn bực, liền mượn thời cơ lúc Huấn Giới Đường "thả người về núi", đi theo các sư huynh sư tỷ ra ngoài một chút, nghĩ xem có thể trở về nhìn một lát hay không, không nghĩ rằng sẽ đụng mặt Nhị sư tỷ, còn bị to con hung thần ác sát khiêu khích, nhất thời bối rối.
Xin chỉ giáo thế nào mà không tìm Nhị sư tỷ, nàng không phải là thiên tài sao? Tu vi đã đến Kim Đan, khẳng định giải quyết chỉ bằng vài chiêu.
Thế là Lục Uyển Tư cầu cứu nhìn về phía Thu Ngâm, cặp mắt xinh đẹp như nai con, giống như bị trời cao ủy khuất, chờ lấy được sủng ái từ Nhị sư tỷ chỗ dựa của nàng.
Nhị sư tỷ... Nhị sư tỷ hận bản thân không thể giả mù ngay tại chỗ.
Thu Ngâm quay đầu nhìn trời, thật sâu sắc bị cảnh vật ngàn năm không đổi của núi Thái Thanh hấp dẫn.
Lục Uyển Tư không có cách nào, thanh âm tận lực thả nhẹ, giống như từ chân tâm thật lòng vì tên to con mà cân nhắc, thiếu nữ thiện lương hỏi: "Vị sư huynh này là không có nơi để đi sao? Mặc dù Huyền Nguyệt Phong không có tiền lệ thu nhận đệ tử nội môn, nhưng sư tôn cũng không phải là người tâm lạnh, chi bằng để ta hướng sư tôn xin chỉ thị, thu lưu ngươi vào Huyền Nguyệt Phong."
Trần Văn Xương hừ lạnh, đem tên to con liệt kê vào danh sách "những kẻ vọng tưởng bái sư với Kiếm tiên": "Tiểu sư muội nói cái gì đây, loại người này cũng xứng đến ngọn núi Kiếm tiên ngự sao, làm việc vặt cũng không xứng, tưởng uy hiếp tiểu sư muội liền có thể vào Huyền Nguyệt Phong? Tiểu sư muội chính là quá tốt tính."
Tên to con chỉ mang theo kiếm, không giải thích gì, ngược lại làm cho mọi người hiểu lầm là hắn đang có ý nghĩ như vậy thật.
Bọn họ biết qua chuyện trước kia của bảy người, theo nội dung ghi chép của Huấn Giới Đường, ở chỗ này phạm tội nặng nhất chính là tên to con, tuy tu vi chỉ là Trúc cơ Trung kỳ, nhưng là tên cuồng chiến đấu, trước kia còn trà trộn vào Ma cảnh, vượt cấp giết không ít ma.
Lữ Tịnh Liễu để các sư đệ đi tặng quả xong trở về núi, vừa quay về chỉ nghe thấy lời nói của Trần Văn Xương, nhíu mày hỏi: "Thế nào rồi?"
Người chung quanh định thêm mắm thêm muối một đợt, Thu Ngâm như người gặp việc vui vừa lúc đứng bên cạnh Lữ Tịnh Liễu, cười tủm tỉm đáp: "Chuyện này là, đại ca kia muốn cùng tiểu sư muội tỷ thí, tiểu sư muội còn chưa có đáp lời đâu."
Thanh âm của nàng không nhỏ, một chút liền đem chủ đề méo mó vòng trở về, Lục Uyển Tư giật mình, vốn cho rằng sẽ không có chuyện gì, hướng sau lưng Trần Văn Xương né một bước nhỏ, lần này tên to con lên tiếng, còn là một bộ chất phác chỉ biết đánh nhau: "Mời tiên tử chỉ giáo."
"Ta..." Lục Uyển Tư không biết làm sao bây giờ, Trần Văn Xương nổi giận trừng Thu Ngâm: "Bênh vực người ngoài, ngươi là người phe nào?"
Thu Ngâm nhún nhún vai, vô tội nói: "Ta đương nhiên đứng về Thái Thanh Tông bên này, ngàn chữ Huấn có ý nghĩa, vì giúp nhau tiến bộ, trong tông môn luôn cổ vũ hết thảy những trận tỷ thí hợp lý, ta nhìn vị huynh đệ này nửa ngày thấy hắn cũng đâu có trực tiếp xông lên, rất hiểu quy củ, cái này không phải là đang chờ tiểu sư muội trả lời sao. Tiểu sư muội, ý ngươi sao?"
Lửa lần nữa truyền về trên thân Lục Uyển Tư, nàng vừa mới Trúc Cơ, sư tôn chưa dạy kiếm pháp mới, vừa nhìn người này liền biết khó đối phó, đối đầu khẳng định sẽ đánh thua, làm sao bây giờ?
Ngược lại là Tam Tử Nhi khiếp sợ nhìn về phía Thu Ngâm, không biết kẻ không có quy tắc nào đó từ khi nào lại biết có cái gọi là ngàn chữ Huấn, sẽ không phải là bị nhập đi.
Thu Ngâm phát giác được ánh mắt nghi hoặc của hắn, đắc ý nhướn mày, truyền âm cho hắn: "Không cần kinh ngạc, ta chính là ưu tú như vậy."
Tam Tử Nhi: "..." Không biết xấu hổ như vậy, đúng là nàng.
Cuối cùng Lục Uyển Tư cũng có lí do thoái thác, nàng còn mang "tổn thương".
Nhu nhược thiếu nữ hổ thẹn nói: "Ta bị thương còn chưa khỏi, chỉ sợ không thể dùng hết toàn lực, ngược lại sẽ làm sư huynh mất hứng, huống hồ vẫn còn đệ tử ở chỗ sư tôn, ta mới nhập môn, tu vi không bằng sư huynh sư tỷ... Nhất là Nhị sư tỷ."
Nói lời khâm phục nhìn về phía Thu Ngâm, đám người bừng tỉnh đại ngộ cùng nhau nhìn lại, đúng rồi, không phải có Nhị sư tỷ ở đây sao?
Thu Ngâm trong lòng mắng chửi người, tốt, ngay lúc này lại có bệnh, thật kịp thời.
Chiếu tính tình của nàng, sớm trực tiếp mắng lên, nhưng nghĩ tới "vận mệnh" bị ép vây bên người Lục Uyển Tư, nàng khó chịu cũng phải giả vờ, thế là học theo Lục Uyển Tư, bối rối mà áy náy, quan tâm nói: "Sư muội bị thương lúc nào, ta rõ ràng vì bảo hộ sư muội ngươi, thậm chí còn bị kiếm bản mệnh đâm xuyên, bây giờ vẫn còn phải điều dưỡng, kết quả vẫn là để tiểu sư muội bị thương sao?"
Lần này đám người mới nghĩ đến, so với Lục Uyển Tư không bị thương chút nào thì Thu Ngâm thương tổn nặng hơn nhiều. Tiểu sư muội không phải vẫn luôn quan tâm vết thương của Nhị sư tỷ sao, sao giờ lại quên? Lập tức ánh mắt có chút vi diệu.
Lục Uyển Tư triệt để xấu hổ, vẫn là Phùng Tử Mại tiến lên một bước, xuất ra bộ dáng "đảm đương" của trưởng đệ tử dưới trướng Chưởng môn, rút kiếm nói: "Tại hạ bất tài, vị này nếu không chê, đánh với Tử Mại một trận."
Tên to con đợi bọn họ hồi lâu, trải qua từ chối của Lục Uyển Tư, đã mất hứng với nàng, nghe nói nàng có sư tỷ lợi hại, bản thân lại dẫn lên hứng thú, kết quả vẫn là cái nữ nhi nhăn nhăn nhó nhó.
Cuối cùng là đệ tử khác phong, người mà hắn không nhận biết đi lên, tên to con trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, nói thẳng: "Tiên giới đều nói Kiếm tiên tuyệt thế, là đương kim Nguyên Anh đệ nhất tiên nhân, đệ tử một cái hai cái lại không dám ứng chiến, đều là rùa đen rút đầu sao?"
Lục Uyển Tư bị hắn nói đến xấu hổ, Thu Ngâm lại da mặt dày hơn so với tường thành, không có để trong lòng, "rùa đen rút đầu" đã là ôn hòa đánh giá đối với nàng, lời nói trong tông môn so với cái này còn khó nghe hơn nhiều, nếu đều để ở trong lòng, nàng sẽ chết vì mệt.
Nghe tên to con nói một tràng, thu kiếm vào vỏ, khinh thường tổng kết lại: "Không đánh thì thôi. Nhìn lại cái danh Kiếm tiên, cũng không có gì đặc sắc — Ai?!"
Thứ gì đó vừa bay qua, chỉ lưu lại tàn ảnh, bay tới chính giữa mũi kiếm, đem cự kiếm của hắn đánh bay ra ngoài cắm thẳng vào "chiến bài" ở vị trí cao nhất trong đường. Lấy được lệnh bài này có nghĩa là được tông môn tán thành, có thể thách đấu trong tông, mỗi lần thách đấu kết thúc, bài chứng sẽ bị hủy.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, Thu Ngâm còn duy trì động tác ném lê, trong mắt nàng vẫn là ý cười khinh bạc, nhưng không tới đáy mắt, Kim Đan uy áp không khách khí ép tới: "To con, ngươi muốn mắng tiểu sư muội yếu, mắng ta là rùa đen, đều tùy ý ngươi, ta cũng không mất miếng thịt nào, nhưng lôi sư tôn ta vào, lại còn 'Kiếm tiên cũng không có gì đặc sắc' — Ngươi thì tính là thứ gì?"
Đám người rốt cục cũng kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì, thấy hỗn thế ma vương thật tức giận, có vài người quan hệ không tệ định khuyên một chút, to con cũng đã vung lên nắm đấm đấm thẳng về hướng mặt Thu Ngâm, tràn đầy hưng phấn gặp được đối thủ.
Thu Ngâm không để hắn đụng phải, ngược lại mượn nắm đấm của hắn, điểm mũi chân lên, bay thẳng hướng vào trong đường, áo đỏ tung bay, tên to con vội vàng đuổi theo, Thu Ngâm nhanh hơn hắn, nàng rút cự kiếm ra, không dùng một chút kiếm pháp nào, hoàn toàn dựa vào sức mạnh, đem tên to con chấn đẩy ra ngoài đường.
Thu Ngâm một tay lấy lệnh bài ném tới bên tai của tên to con, cự kiếm một đường thẳng tắp đánh xuống, vỡ thành hai nửa, trận chiến trong chớp mắt kết thúc, to con sững sờ nhìn Thu Ngâm, còn chưa hiểu bản thân thua như thế nào.
Mỹ nhân xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: "Lấy tu vi áp chế rất vô nghĩa, nếu nói về kiếm và đạo lý, ta còn không bằng một phần ngàn của sư tôn, nếu là sư tôn ta ở đây, có lẽ chỉ cầm kiếm gỗ, đơn giản so kiếm thuật với ngươi cho công bằng. Nhưng đánh với ngươi là ta, ta không cần mặt mũi, cho nên ngươi chịu đựng chút đi, rõ chưa."
Tên to con không đánh trúng vẫn chưa hoàn hồn, vẫn một bộ dạng sững sờ: "Rõ."
"Rất tốt." Thu Ngâm thỏa mãn, giết gà dọa khỉ, lạnh lùng nhìn qua tất cả mọi người ở đây: "Mọi người đều là người trưởng thành, không phải là cặp sinh đôi dính liền với phụ mẫu hay sư tôn, bàn bạc về chuyện này, không khó lắm. Nếu không, ta sẽ không thể giữ thể diện nữa"
Xung quanh nhất thời yên tĩnh, đều bị Thu Ngâm làm kinh sợ. Đám người hoàn hồn, đồng thời phân nhau pha trò hòa hoãn không khí. Thu Ngâm khoát khoát tay, lười cùng bọn hắn nói nhảm, trực tiếp bỏ đi.
A Khê dán sau lưng Lữ Tịnh Liễu, mắt sáng long lanh nhìn về phía Thu Ngâm: "Nhị sư tỷ, quá soái!"
Có không ít người gật đầu đồng ý, cũng có Trần Văn Xương đối với Thu Ngâm khó chịu đã lâu: "Thật là làm bộ."
Mà đương sự Lục Uyển Tư, ngay từ đầu ngóng trông Thu Ngâm có thể chủ động giải quyết phiền phức, bây giờ Thu Ngâm chân chính giải quyết, nàng ngược lại không cam lòng, cảm thấy ánh mắt của mọi người bị Nhị sư tỷ hấp dẫn đi rồi.
Còn Lữ Tịnh Liễu khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát bóng lưng Thu Ngâm, nghĩ tới sư tôn nhắc nhở, có chút bận tâm thương thế của nàng.
To con rốt cục cũng chậm chạp hồi thần, vội vàng bò lên, đuổi kịp Thu Ngâm: "Ta xin lỗi vì lời nói mạo phạm của bản thân, xin hỏi tiên tử tên gì? Ta có thể nhận tiên tử làm lĩnh giáo không?"
Các đệ tử của phong chủ năm phong cùng chư vị trưởng lão là đệ tử thân truyền, số còn lại đều là đệ tử nội môn. Hàng ngày họ được các đệ tử thân truyền dạy dỗ và quản lý, coi như là bái sư được một nửa, vì vậy gọi các đệ tử thân truyền là "lĩnh giáo".
"Ngươi có thể lưu tại Thái Thanh tông trước rồi nói sau, Huyền Nguyệt Phong trước mắt có một người rảnh rỗi như ta là đủ rồi." Thu Ngâm đầu cũng không quay lại, to con nhìn chằm chằm vào thân ảnh áo đỏ biến mất, cái đầu gỗ chỉ nhận biết đao kiếm lại thêm một đối thủ muốn vượt qua.
Nhị sư tỷ của Huyền Nguyệt Phong sao...
Nhị sư tỷ của Huyền Nguyệt Phong vừa soái tỷ một màn, về đến điện Huyền Nguyệt lại khôi phục dáng vẻ đệ tử ngoan.
Thu Ngâm như không có việc gì đi bái kiến Nam Hận Ngọc trước, bạch y tiên nhân lúc ẩn lúc hiện mà yên tĩnh, ở tĩnh tọa lĩnh hội, Thu Ngâm nhỏ giọng nói: "Sư tôn, con đã về rồi."
Nam Hận Ngọc khẽ gật đầu, vẫn không mở mắt, ra hiệu nàng đã biết, để Thu Ngâm đi về nghỉ ngơi.
Thu Ngâm thả nhẹ thanh âm, ngoan ngoãn lui ra.
Nam Hận Ngọc lại gọi nàng: "Hôm nay ngươi..."
Nàng nói được một nửa thì dừng lại, cũng không biết muốn biểu đạt ý gì, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy, đệ tử trở về có chút kỳ quái.
Thu Ngâm: "?"
"Không có việc gì" Nam Hận Ngọc cho là bản thân suy nghĩ nhiều: "Vi sư còn tưởng rằng với tính tình của ngươi, trời không tối là không về được."
Nam Hận Ngọc không biết chỗ nào không đúng, Thu Ngâm lại hiểu, nàng gần đây luôn quấn lấy sư tôn, không có việc gì cũng phải nói nói vài câu. Hôm nay lại trở về yên lặng, có lẽ là sư tôn không quen, thế là nàng cười đùa tí tửng nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu, mà sư tôn đã dặn rồi, con cũng không dám không nghe lời. Sư tôn là nhớ con phải không?"
Quả nhiên là suy nghĩ nhiều. Nam Hận Ngọc: "Đi đi."
Thu Ngâm vẫy tay: "Được rồi, sư tôn có việc gì thì truyền âm cho con, con đến liền."
Lúc này Nam Hận Ngọc không thèm để ý nàng, Thu Ngâm chạy đi nhanh như chớp, không quên châm chọc một lượt những kẻ thù không đội trời chung biết bay biết leo, dưới ánh mắt muốn giết người của chúng, nàng đắc chí đóng cửa lại, mọi thứ trở về như cũ.
Thu Ngâm thần sắc bình thường khóa cửa lại, châm đèn. Người áo đỏ yếu ớt đi đến bên giường, tằng hắng một cái, cảm thấy ngực bỏng rát, một tia máu từ khóe miệng chảy ra, sau đó rơi xuống như hạt ngọc đứt khỏi chuỗi, nhuộm đỏ giấy trắng ném loạn trên giường, sau đó bị chủ nhân lùa xuống đất: "Thật chiếm diện tích."
Thực tế nàng không nhịn được, không còn cậy mạnh, thả rơi người lên giường, đầu óc có chút rối bời, ngước nhìn trần nhà mà ngẩn người.
Nàng vốn là người vì tư lợi, cốt truyện như đao kẹp trên cổ, nàng chỉ muốn sống, tốt nhất là được sống thoải mái. Người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ đáp lại, nhưng nếu dám ác với nàng, nàng tuyệt đối phải hoàn trả.
Bởi vậy chuyện Bình Dương công chúa về sau, có Lục Uyển Tư vui vẻ theo dõi sự việc, nàng đương nhiên cũng vui vẻ nhìn.
Thời khắc người phải chết là nàng, bản thân nàng còn khó an toàn, lẽ nào nàng còn muốn giúp con cưng của thiên đạo sao?
Rõ ràng dựa vào tâm thái "việc không liên quan tới mình, mình treo lên thật cao", chỉ cần bọn họ không chọc đến mình, thích làm gì thì làm.
Hôm nay nói thoải mái, chính là thoải mái, Trường Hoa Phong cùng tiểu bạch kiểm tranh thủ tình cảm cũng tốt, Lục Uyển tư bị khiêu khích cũng tốt, đều là diễn, nàng chỉ việc xem là được.
Sau này thi đấu so tài ở tông môn, trong nguyên tác là một trận ác chiến, Thu Ngâm vẫn còn thương tổn, hiện tại liền ngoan ngoãn dưỡng thương, mới có thể bảo chứng thực lực đỉnh phong, giảm bớt nguy hiểm, ở trong biến cố biết khó mà lui.
Nhưng vừa nghe đến tên nam nhân dám gièm pha Nam Hận Ngọc, những mưu tính sâu xa này nháy mắt tan biến, trước khi nàng kịp phản ứng, Thu Ngâm đã đem người đánh ngã, lời hung ác cũng đều nói xong.
"..." Thu Ngâm che mắt, phỉ nhổ bản thân: "Người ta đường đường là Kiếm tiên, lại lấy danh ngươi để chứng thực, có phải là ngốc không"
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt của Thu Ngâm, nàng hơi mệt, có chút buồn ngủ.
"Cốc, cốc"
Có người gõ cửa.
Thu Ngâm không tỉnh táo lắm, trong lúc mơ ngủ dường như hỏi: "Ai?"
Nam Hận Ngọc thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến: "Thu Ngâm, mở cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro