Chương 19: Bi Phong
Gần đây Thu Ngâm luôn trốn tránh Nam Hận Ngọc.
Do cuộc thi đấu tông môn sắp tới, rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, đệ tử thân truyền ở mỗi ngọn núi đều bị kéo đi làm lao động tay chân, được người yêu thích như Lục Uyển Tư cũng bị bắt tới điện Trường Hoa, duy chỉ có Thu Ngâm mang bệnh trong người có thể may mắn thoát khỏi.
Tuy nhiên, Thu Ngâm bệnh hay không cũng không quan trọng, năm ngoái vào thời điểm này nàng cũng chạy bốn phía vui chơi, không thể tìm thấy người.
Nhưng năm nay không giống vậy, Thu Ngâm năm nay, người vội vàng giữa các ngọn núi, chăm chỉ như ong mật, tất cả mọi người đều truyền tai nhau, Nhị sư tỷ bị đâm, khả năng không phải ở lưng mà là đầu óc.
"Nói lung tung, nàng ta đâu có làm việc". Trần Văn Xương khinh thường: "Chạy đi quấy rối khắp đỉnh núi nghe còn tạm được, hôm qua nàng ta tới điện Trường Hoa, lấy đi cỏ rác không dùng đến, kết thành hoa rồi kéo cánh hoa mà chơi, ở đây chỉ để thu nhặt ve chai."
Hôm nay Thu Ngâm sẽ quấy rầy Diệu Xuân Phong.
Mỗi một đệ tử ở Diệu Xuân Phong đều sẽ có vườn thuốc của mình, chia theo sự khác biệt năng lực, vườn thuốc có to có nhỏ, vườn thuốc của A Khê cùng nàng đều nho nhỏ giống nhau, mỗi hàng mỗi cột chỉ có thể trồng bảy cây thuốc, Thu Ngâm ngồi xổm trong đó như một con quái vật khổng lồ.
"Nhị sư tỷ, ngươi đang làm gì vậy?" Tiểu cô nương với kiểu búi tóc lộn xộn của Thu Ngâm, tò mò ngồi xổm bên cạnh, quan sát đôi tay khua khoắng của Thu Ngâm.
Thu Ngâm nắm lòng bàn tay lại, thần bí giơ lên trước mặt A Khê, mở ra, một con bướm làm bằng cỏ liền bay ra.
A Khê hào hứng: "Oa!"
Thu Ngâm: "Đẹp không?"
A Khê gật đầu mạnh: "Đẹp quá."
"Cho ngươi." Thu Ngâm vẫy tay, con bướm cỏ nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay của cô bé, bay vòng quanh A Khê.
Trẻ nhỏ dễ dụ, cùng một con bướm có thể chơi hết một ngày, Thu Ngâm là "nhàm chán đại nhân" không chịu ngồi yên, đem dược điền mới của A Khê khai hoang, nhưng tâm trí thì không tập trung.
"Nhị sư tỷ"
Thu Ngâm hoàn hồn, cô bé mới vừa rồi còn vây quanh hồ điệp cười ngây ngô, lúc này lại nghiêm túc nhìn nàng, khẳng định chắc nịch: "Ngươi có tâm sự."
"Cái này ngươi không hiểu được ta đâu." Thu Ngâm qua loa: "Ta ăn uống ngon miệng, lòng dạ rộng như biển lớn, không có chuyện gì cả"
"Nói bậy". A Khê khăng khăng nói: "Đại sư tỷ nói với ta, trong lòng có chuyện thì mặt mới giống như bị giẫm hư vườn thuốc được nuôi trồng tám trăm năm, ngươi đang giống như vậy."
"Cái kia hẳn là cảm giác tức giận mà? Đâu có giống ta"
A Khê đắc ý: "Không đánh mà khai, cho nên trong lòng Nhị sư tỷ quả nhiên là có chuyện, là chuyện gì vậy, mau nói!"
Cô bé ra dáng hỏi cung, Thu Ngâm có chút đau đầu: "Tên tiểu quỷ nhà ngươi, không phải mới đầu ngươi sợ ta lắm sao, bây giờ cái gì cũng dám hỏi. Ngươi không nghe người trong tông truyền nhau là ta nửa đêm bắt trẻ nhỏ ăn thịt à? Ta liền chọn mấy đứa như ngươi đó, da mịn thịt mềm."
A Khê nhăn cái mũi nhỏ, không thích nghe những lời này: "Bọn họ nói bậy, Nhị sư tỷ chỉ trộm gà của Huấn Giới Đường để ăn thôi, không ăn trẻ nhỏ."
Thu Ngâm đầu óc rối bời, không dám nghĩ sâu. Nàng du đãng ở bên ngoài, xoắn xuýt vài ngày, gặp Lục Uyển Tư cũng mấy lần, vẫn không dám về điện Huyền Nguyệt, đều là nửa đêm thừa dịp Nam Hận Ngọc đã nghỉ ngơi mới lăn về.
Lời này nàng không có cách nào nói với người ngoài, với Nam Hận Ngọc càng không được, Thu Ngâm một kẻ lắm lời lại nhanh nín thinh, A Khê còn nhỏ như vậy, tâm trí chưa trưởng thành, vấn đề hẳn không lớn, bỗng có thể trở thành nơi nàng trút bầu tâm sự.
Thu Ngâm quăng cuốc ra, ngồi xuống cùng A Khê, ánh mắt ngang nhau, đồng dạng nghiêm túc mở miệng: "A Khê, ta có việc hỏi ngươi, ngươi cứ nói suy nghĩ thật của ngươi, ta, ừm, ta có một người bạn."
Câu mở màn kinh điển, A Khê bắt ngay trọng điểm: "Nhị sư tỷ còn có thể có bằng hữu?"
Thu Ngâm: "..."
Mặt nàng không đổi sắc, chỉ làm một cái đập đầu.
"Ai u" A Khê che trán, nước mắt rưng rưng: "Thật hung dữ."
"Ta chỉ có vậy thôi." Thu Ngâm hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi bắt nạt trẻ con: "Nói chuyện chính, ta có một người bạn, nàng vì một số lý do, biết được một bí mật lớn, bí mật rất lớn. Chính là người bên cạnh nàng sẽ hại chết nàng, lại có rất nhiều nhân tố không thể phản kháng, hơn nữa nàng còn có người mà mình thích, trong tình huống này..."
A Khê lo sợ, một phát bắt lấy tay Thu Ngâm, rưng rưng nhìn nàng: "Hu hu, Nhị sư tỷ muốn hại chết ai, ta không muốn, A Khê không muốn tới địa lao của Huấn Giới Đường để thăm ngươi."
Thu Ngâm hết cách: "Rốt cuộc ta trong mắt ngươi là cái hình tượng gì, không phải ngươi nói ta không ăn trẻ nhỏ sao."
A Khê: "Trẻ nhỏ thì không ăn, lớn thì không biết."
Thu Ngâm không hiểu cái tư duy lý luận thần kỳ của cô bé, nhưng sự căng thẳng ban đầu đã giảm bớt nhiều, trêu đùa: "Dù sao thì, bằng hữu của ta, có thể đại khái là, thích người mà sẽ hại nàng ấy, mà người nàng thích đó cũng thích người khác, nói như vậy, ngươi hiểu không?"
A Khê bị quay choáng váng, mắt nổ đom đóm: "Thật nhiều từ, thật là nhiều người."
Thu Ngâm thở dài, bản thân thật vất vả nghĩ lại, đích thật là nàng đang khi dễ trẻ con rồi, nàng nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của A Khê một cái: "Được rồi, một đứa bé như ngươi có thể hiểu cái gì."
A Khê tuổi còn nhỏ, tính cách cũng nhẹ nhàng, tính tình không để bụng, nhưng nàng rất ghét người khác nói nàng trẻ con nên cái gì cũng không biết. Các sư huynh sư tỷ cũng nói như vậy, thật sự nhìn nàng ấu trĩ lắm sao?
"Ai nói ta không hiểu.". A Khê không phục, ưỡn người lên, nhận ra vẫn không cao bằng Thu Ngâm đang ngồi xổm, nàng nhón chân lên, chiếm lấy vị trí cao hơn: "Ta hiểu, không phải là Nhị sư tỷ đang thích thầm... Ưm!"
Thu Ngâm bịt miệng A Khê, lo lắng nhìn xung quanh: "Tiểu cô nãi nãi, ngươi nói nhỏ chút."
Đoán đúng. A Khê lông mày đắc ý nhướn lên, nàng bĩu môi, để Thu Ngâm buông nàng ra, Thu Ngâm bán tín bán nghi buông tay: "Ngươi cũng chớ nói linh tinh, ta đã nói rồi, là bằng hữu, bằng hữu."
"Lời nói dối vụng về, ta còn không nói dối như vậy. Các ngươi cho là ta ngốc, thật ra ta rất thông minh" A Khê tiểu đại nhân liếc nhìn Thu Ngâm, giống khổng tước nhỏ kiêu ngạo.
Thu Ngâm bị chọc cười, bị một đứa bé nói toạc tâm sự, quẫn bách trong lòng tán đi, nàng ngồi nghiêm chỉnh thỉnh giáo: "Như vậy xin hỏi A Khê đại nhân, ta nên làm gì đây?"
A Khê thận trọng gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu với vẻ rất nghiêm trọng.
Thu Ngâm cho rằng A Khê không nói nên lời, nàng vốn cũng không trông cậy tìm được đáp án từ trên người cô bé, bộ dáng A Khê suy tính quá đáng yêu, nên nàng làm bộ như chơi cùng cô bé, tâm tình cũng chuyển biến tốt.
Kết quả, A Khê thực sự nghĩ ra đáp án, như chuyện đương nhiên mà hỏi: "Người khác hỏi thì thôi, Nhị sư tỷ hỏi làm quái gì, thích thì theo đuổi đi, lẽ nào Nhị sư tỷ có thể nhịn mà chắp tay nhường cho người khác sao? Không giống ngươi nha."
Nhị sư tỷ sẽ lùi bước nhường nhịn, toàn tông môn đều sẽ vì thế mà cảm động rơi lệ.
Thu Ngâm sững sờ. Quả thật, nếu Nam Hận Ngọc không có ý với nàng thì thôi, chỉ vì một người không quan trọng, có cũng được không có cũng không sao như Lục Uyển Tư mà nàng lại quan ngại, cũng quá không giống mình.
Nàng ôm chặt lấy cô bé: "A Khê, ân nhân của ta!"
A Khê bị Thu Ngâm siết ngạt thở, còn phải an ủi nàng: "Không có gì, chuyện nên làm."
Cô bé được buông ra: "Thế là giờ Nhị sư tỷ muốn trở về để theo đuổi người ta hay sao?"
"Đương nhiên —-" Thu Ngâm quả quyết thừa nhận rồi lúng túng: "Không phải. Ta không dám, ít nhất là bây giờ không dám. Nhưng cũng coi như đã giải quyết được một cái đại họa trong đầu."
"À?"
Thu Ngâm hôm nay vẫn chuẩn bị chui vào điện Huyền Nguyệt một cách không bình thường.
Tới gần bóng đêm, Thu Ngâm ngồi xổm trên tường đầy tuyết, suýt nữa tuột xuống, dựa vào linh lực ổn định thân hình.
Nàng xua xua cây tùng bách, lén lén lút lút nhìn vào phòng Nam Hận Ngọc, ánh đèn u ám, chỉ chốc lát sau liền tắt.
Sư tôn ngủ. Thu Ngâm hơi kinh ngạc, vốn cho rằng còn phải ngồi xổm trong gió chờ hồi lâu, sư tôn hôm nay nghỉ ngơi sớm như vậy?
Thu Ngâm như mèo, nhảy vào trong nội viện, gian phụ ở phía Bắc, lại đi tiếp chính là trường đình vọng nhìn Bắc cảnh, nàng nghĩ khi trở về phòng nhất định sẽ đi ngang qua phòng Nam Hận Ngọc.
Không phải Thu Ngâm khoác lác, nếu không có nàng, điện Huyền Nguyệt sẽ không có chút sức sống nào.
Hành lang hiu quạnh đuổi theo ánh trăng, sự tịch mịch biến thành âm thanh của vạn vật, trong gió lạnh và tuyết rơi hòa quyện thành một bản nhạc lệch tông. Thu Ngâm lặng lẽ bước vào trong, như thể bước vào một thành phố trống rỗng vĩnh viễn không gặp gỡ thế gian.
Nàng cũng nhanh trở về, nhưng khi đi qua lại không nhịn được nghiêng đầu, sư tôn sớm đã tắt đèn, là không đợi nàng sao?
Không đúng, mấy ngày trước đây tắt đèn muộn, cũng không chắc là vì đợi nàng.
Thu Ngâm thầm chế giễu bản thân vừa mới hiểu rõ tâm tư, là tự mình đa tình, nhận ra tâm tư nhỏ của bản thân không đúng thời điểm, nàng ngược lại càng trở nên quái đản, thích suy nghĩ lung tung về những điều nhỏ nhặt.
Cử chỉ điên rồ.
Thu Ngâm bước nhanh hơn, trở về phòng phụ, gió tuyết rì rào, không thể cản bước chân nàng.
Phòng phụ, nàng vừa mở cửa, tối đến dọa người.
Thu Ngâm không tìm thấy nến ở chỗ mọi khi, nghi hoặc sờ soạng: "Để ở đâu rồi."
Vừa dứt lời, ánh nến yếu ớt sáng lên, chiếu sáng cằm sắc như kiếm của Nam Hận Ngọc. Thu Ngâm giật mình, cà lăm nói: 'Sư, sư tôn?"
"Ngài thế nào lại ở đây"
Nam Hận Ngọc đem ngọn nến thả trên đài, ánh nến yếu ớt, liên tục sáng, nhàn nhạt giống như quỷ hồn mắc kẹt trong thành phố hoang: "Chờ ngươi."
Thu Ngâm giống như bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Ồ, ngài cứ truyền âm cho con thôi, cần gì phải tự mình đến tìm con chứ"
Nam Hận Ngọc không cho Thu Ngâm cơ hội vòng vo: "Không phải ngươi trốn tránh ta sao?"
"..." Sư tôn của nàng lúc nào cũng nói thẳng như vậy, không cho đệ tử đường sống.
Thu Ngâm pha trò: "Ngài đoán mò gì thế, ngài là sư tôn của con, con nào dám"
"Ngươi thì có cái gì không dám". Nhưng có chính sự, Nam Hận Ngọc cũng không làm khó Thu Ngâm, tạm thời buông tha nàng: "Đóng cửa, đến đây, có liên quan đến chuyện tông môn so tài, ta có một số việc bàn giao cho ngươi"
Thu Ngâm tạm thời trốn qua một kiếp: "Dạ"
Nàng làm bộ nhẹ nhõm nói: "Tông môn so tài có thể xảy ra chuyện gì, trước kia con còn nhỏ không đấu lại, giờ đã đạt Kim Đan rồi, sao có thể thua được."
Nam Hận Ngọc ân cần: "Đã như vậy, chúng ta nói tiếp chuyện ngươi trốn tránh ta nhé?"
Thu Ngâm liền vâng lời: "Ngài nói tiếp đi."
"Tiểu bối các ngươi so tài, chúng ta sẽ không quản, ngươi không nên lười biếng là được" Nam Hận Ngọc nói: "Nhưng có một việc, ta muốn dặn dò ngươi... Liên quan tới kiếm Bi Phong."
Nghe tới tên phản bội, lưng Thu Ngâm ẩn ẩn đau, tư thế nghiêm túc hỏi: "Chuyện như thế nào?"
Nam Hận Ngọc hỏi: "Ngươi cũng biết, tông môn so tài, sẽ thưởng gì cho Thủ Khoa?"
Cái này Thu Ngâm rất rõ, nói: "Được vào Kiếm Các"
Thái Thanh Tông lấy Kiếm Đạo làm nền móng, tự nhiên môn phái nặng nhất sẽ là Kiếm tu, bảo kiếm vô số, có rừng Bách Bảo Chi Kiếm. Mỗi Kiếm tu đạt Trúc Cơ đều có thể vào Rừng Kiếm tìm kiếm, cũng có thể mời làm kiếm mới.
Mà Kiếm Các, treo trên Rừng Kiếm, quản lý những thanh kiếm mạnh mẽ tuyệt thế và quái dị nhất trong Rừng Kiếm. Tất cả bảo kiếm đều có Kiếm Linh, tính tình khác nhau. Có thể nói, Rừng Kiếm là người chọn kiếm, còn Kiếm Các là kiếm chọn người.
Kiếm Các chỉ có những người đạt tu vi Nguyên Anh mới được phép vào, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể tùy tiện vào, phải có sự cho phép của chưởng môn. Còn những tu sĩ trẻ muốn có cơ hội vào Kiếm Các, thì phải đứng trong danh sách ba người đứng đầu ở cuộc đại so tài của tông môn.
Trong nguyên tác, nguyên chủ không quá để ý lần tông môn so tài này. Một là nàng xuống núi làm nhiệm vụ, bị thương nặng cần phải nghỉ dưỡng sức lại còn muốn chiếu cố cho Lục Uyển Tư; Hai là nàng sớm đã có kiếm bản mệnh bất phàm, không có nhu cầu vào Kiếm Các.
Vì vậy về sau thua ở trận gặp hai vị có tu vi cao hơn nàng là lão sư huynh sư tỷ, nàng "vỡ đê mở cống", cố ý thua cho Lục Uyển Tư một đường thuận buồm xuôi gió, đem hạng Ba chắp tay nhường cho nàng ta, Lục Uyển Tư nhờ vậy mới có thể tiến vào Kiếm Các, được ưu ái nhận lấy thanh kiếm của tiền bối đã Hóa Thần.
"Ba hạng đầu tiên đều có thể vào Kiếm Các, nhưng đối với ngươi mà nói, Kiếm Các không có cần thiết" Nam Hận Ngọc nhàn nhạt ném tiếp một lôi điện lớn: "Bởi vì kiếm Bi Phong vốn là Kiếm bên trong Kiếm Các"
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của đệ tử, Nam Hận Ngọc nói: "Là ta tự tay chọn vì ngươi."
=======================
==========
Editor: Mọi người nhớ kỹ cái câu kiếm Bi Phong là sư tôn tự tay chọn cho Thu Ngâm nha. Sau này có plot twist :")))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro