Người không biết nói chuyện có thể không nói, người tự mình tìm đường chết liền cách cái chết không xa, sau khi Thu Ngâm lời ra khỏi miệng, cảm thấy sư tôn nhà mình càng đỏ mặt hơn.
Nhưng bối rối chỉ là trong chớp mắt, nàng như lợn chết không sợ bỏng nước sôi mà nghĩ, giận dỗi đến bỏ đi.
"Thu Ngâm"
Thu Ngâm từ giọng điệu bình thản thường thấy của Nam Hận Ngọc nhận ra chút ý vị nghiến răng nghiến lợi. Trước khi Nam Hận Ngọc mở miệng đem nàng giải quyết tại chỗ, nàng đi đầu ngụy biện: "Con chỉ làm bầu không khí sôi động một chút."
Câu nói này mang đến tác dụng ngược, Nam Hận Ngọc cúi thấp đầu, Thu Ngâm chỉ có thể nhìn thấy hai tai lộ ra từ mái tóc đen dài của nàng ấy, nàng xích lại gần chút, cúi đầu quan sát: "Sư tôn, tai của người thật là đỏ, là đang xấu hổ sao."
Nam Hận Ngọc lần này nghiến răng nghiến lợi mười phân rõ ràng: "Thu Ngâm, ra ngoài!"
"Được rồi" Thu Ngâm gật gật đầu, thay Nam Hận Ngọc đắp chăn che đậy thật tốt, đi ra ngoài thật, Nam Hận Ngọc lúc này không gọi nàng nữa, nghiêng đầu như đã ngủ, giống như còn đang xoa dịu vì bị nghiệt đồ kia làm tức giận.
Thu Ngâm người ầm ĩ, hiện không có ở đây. Nam Hận Ngọc cảm thấy âm thanh vù vù còn ồn ào hơn so với nàng, đau đầu không thôi. Nàng thở dốc nặng hơn chút, còn có chút choáng váng.
Thu Ngâm hỏi qua vài lần về lai lịch thương thế, đều bị Nam Hận Ngọc qua loa không trả lời, Thu Ngâm liền hiểu đúng mực, không hỏi đến nữa. Ngày mai là thi đấu, hẳn sẽ không trở về. Thế là Nam Hận Ngọc cởi ra mép áo, sờ sờ lên vết kiếm hạ tại xương quai xanh.
"Sư tôn, con đã quay lại đây, lên uống thuốc..."
Thuốc từ trong chén giương ra một tầng gợn sóng. Thu Ngâm bị sắc đẹp đụng cho váng đầu, vội vàng quay lại, khả nghi bịt lại miệng mũi.
Có lẽ là ở cùng nghiệt đồ lâu, biết nàng ấy vừa nhát vừa bốc đồng, lần này Nam Hận Ngọc bình tĩnh rất nhiều, từ tốn thắt lại áo trắng, ăn miếng trả miếng: "Sao lại đỏ mặt thế?"
Thu Ngâm che mặt, đem thuốc bưng cho Nam Hận Ngọc: "Bên ngoài lạnh lẽo, bị nhiễm lạnh."
Nam Hận Ngọc hời hợt: "Ta tưởng ngươi xấu hổ chứ."
Thu Ngâm bị phản công, tai đúng là đỏ lên, nhưng miệng nàng có thể thành thật hơn so với Nam Hận Ngọc: "Ai nhìn thấy mà không xấu hổ."
Trắng như ngọc...
Thế là Nam Hận Ngọc không tiếp tục chủ đề, luôn cảm thấy nếu nói chuyện này tiếp nữa, lửa sẽ lại dẫn về trên người mình, nàng đưa tay nhận lấy thuốc, lại bị Thu Ngâm tránh qua, Thu Ngâm ngồi bên giường, đỡ lấy nửa thân trên của Nam Hận Ngọc dựa vào: "Đứng cũng không vững, để con làm cho."
Thu Ngâm múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới bên môi Nam Hận Ngọc, Nam Hận Ngọc trầm mặc chú ý nàng, không biết là trong lòng khó chịu hay là sao, không chịu mở miệng.
Thu Ngâm tiện trêu một câu: "Sư tôn là muốn ban thưởng sớm cho con sao, dùng miệng mớm thuốc cũng không phải không được."
Nam Hận Ngọc mấp máy miệng, bỏ qua nghiệt đồ quá phận, cúi đầu xích lại gần, chậm rãi uống thuốc.
Có điểm giống mèo. Thu Ngâm thờ ơ nghĩ, động tác tay dần chậm một chút, sợ Nam Hận Ngọc bị sặc hoặc bỏng.
Thời điểm tập trung vào cái gì đó của vị tinh lực thịnh vượng này không nhiều, chiếu cố sư tôn của nàng hẳn nên tính là một cái đi.
Một bát thuốc được đút tới đáy, Thu Ngâm không cảm thấy gian nan, ngược lại còn thấy thời gian trôi qua thật nhanh, uy thuốc đến ngụm cuối cùng thì thấy có chút tiếc nuối, nàng lại không quấy rầy Nam Hận Ngọc, đem ánh nến trong nhà thổi tắt: "Ngủ ngon."
Nam Hận Ngọc trong bóng đêm nói: "Ta đáp ứng ngươi."
Thu Ngâm không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Bên kia yên tĩnh trong chốc lát: "Nếu đạt đến người đứng đầu, ban thưởng."
Thu Ngâm bối rối, ngược lại càng hồ đồ, lời kia của nàng là do bản thân ngâm hũ giấm, nhất thời nhanh miệng, không nghĩ Nam Hận Ngọc sẽ đáp ứng.
Một cái ý niệm xoay quanh trong đầu, nàng nghe rõ được tiếng tim đập của mình. Lẽ nào sư tôn...
Bất quá, Nam Hận Ngọc rất nhanh đánh phá ảo tưởng của Thu Ngâm: "Ban thưởng thứ ta quyết định."
Thu Ngâm thanh tỉnh, có chút ỉu xìu nói: "Được."
Dù sao cũng tốt hơn là không có, nàng mang theo tư tâm, lại hỏi: "Tiểu sư muội cũng có sao?"
Nam Hận Ngọc: "... Ba vị trí đầu bảng cùng vị trí đứng đầu không giống nhau."
Ý là không có. Thu Ngâm gật đầu một cách nghiêm túc, trong lòng vui như nở hoa.
Thu Ngâm chạy, khi đi cũng mang theo một chiếc đèn, nhưng không phải chiếc đèn của mình, mà là của Nam Hận Ngọc.
Nàng dạo bước trong tuyết, suy nghĩ tràn đầy vô định. Nhịp tim của nàng vừa rồi đập chấn động đến mức đau tai, không biết sư tôn có nghe thấy không. Nàng tưởng tượng có hai khả năng, mà bản thân cũng không biết là hy vọng sư tôn nghe thấy hay hy vọng không nghe thấy.
Nàng dừng lại ở vị trí lần trước Nam Hận Ngọc ngắm trăng, ngước nhìn lên trời.
Hôm nay không có trăng sáng, xem ra kỳ tích rất hiếm khi ghé thăm Huyền Nguyệt Phong.
Lần trước Sư tôn cho là nàng đã nghỉ ngơi, thật ra nàng mở một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ, cũng nhìn thấy mặt trăng.
Nhưng mà mặt trăng cũng không có gì hiếm lạ, cho dù là mặt trăng ở Huyền Nguyệt Phong. Thu Ngâm rất nhanh dời đi ánh mắt, đêm đó Nam Hận Ngọc đang ngắm trăng, Thu Ngâm đang ngắm nàng.
Lấy tu vi của Sư tôn, hẳn là sớm phát hiện ra nàng đi.
Thu Ngâm như có điều suy nghĩ mà quay đầu, trong điện tối đen cùng trời trăng bị ôm vào mây, tất cả ngủ say trong tuyết, sư tôn sẽ đang nhìn nàng sao?
Không thể nào, hôm nay không có trăng sáng.
Đáng tiếc.
Ban đầu nàng không quá quan tâm đến bầu trời ở Huyền Nguyệt Phong, tuyết hay nắng cũng không quan trọng. Nhưng Thu Ngâm từ giờ khắc này, đối với trời đêm quang đãng của Huyền Nguyệt Phong có chút mong đợi rồi.
Tông môn thi đấu sẽ cử hành mười năm một lần. Đối với tu sĩ mà nói, mười năm không bằng một cái búng tay, rất ít người có thể đạt được sự tiến bộ lớn trong khoảng thời gian đó, đại bộ phận tu sĩ phải mất trăm năm thậm chí ngàn năm mới chạm đến ranh giới của một đại cảnh giới tiếp theo.
Mục đích thi đấu là vì luận bàn học tập, chủ yếu là hướng tới đối tượng vãn bối mới nhập môn không lâu, để bọn hắn cảm nhận được ranh giới giữa Tiên và Phàm ở đâu, thắng thua đối với bọn hắn không phải quan trọng nhất, mà là khích lệ cùng dẫn dắt.
Đối với các tiền bối mà nói, những người đã từng đạt được thành tích làm ba người đứng đầu, đã vào Kiếm Các để nhận kiếm, nếu không được kiếm tán thành, họ cũng sớm giống những người khác, tự đi tìm kiếm bản mệnh cho mình, thi đấu không còn là tất yếu, mà chủ yếu là để hiểu rõ con đường của bản thân.
Tu vi đến Kim Đan, phần lớn lựa chọn cầm kiếm xuôi Nam trừ ma, làm rèn luyện. Ví dụ như vị kia trong nguyên tác lác đác vài bút tích — Đại sư huynh của Thu Ngâm, ở lại Nam cảnh lâu dài. Mà tu vi có thể tới Nguyên Anh, đã là tiểu trưởng lão, tìm một cõi cực lạc che trời tu luyện, càng sẽ không tham dự vào giao đấu giữa tiểu bối.
Cho nên khi thi đấu, tu vi cao nhất là đến Trung kỳ Kim Đan, tuyển thủ chủ lực thường là những tiền bối cũ từng bỏ lỡ cơ hội vào Kiếm Các, cùng thiên tài trong lớp người mới.
Tu vi có cao có thấp rất bình thường, dù sao khi bọn họ tỉ thí, một khắc này không phải bắt đầu lúc tông môn tuyên bố "thi đấu bắt đầu", mà đã sớm từ lúc bọn họ bái nhập tông môn liền bắt đầu, mỗi một ngày đều đang tích lũy. Bây giờ muốn tới kiểm nghiệm thành quả.
Những người khác thật ra đều cảm thấy Thu Ngâm sẽ không coi trọng lần thi đấu này, Thu Ngâm đã có kiếm bản mệnh rồi, dù không phải kiếm từ Kiếm Các, nhưng là Bích Hoa tiên tử tự mình ban cho, nghĩ đến cũng là một thanh kiếm tuyệt hảo. So sánh với đám quái gia hỏa trong Kiếm Các kia càng thu hút thần hồn tu sĩ hơn.
Hơn nữa, đây là Thu Ngâm, ai có thể kỳ vọng nàng sẽ nghiêm túc?
Sau đó bọn họ liền nhận thức được Thu Ngâm có thể có bao nhiêu phần nghiêm túc.
Những người này tụ tập lại sau khi phần giải đạo đã kết thúc, nhìn trong môn những tờ giấy tràn đầy bút tích của Thu Ngâm, họ đều thấy sự không thể tưởng tượng nổi từ ánh mắt của nhau.
"Nhị sư tỷ biết giải đạo?"
"Nhị sư tỷ sẽ viết nhiều như vậy??"
Được gọi đến để phụ trợ giám khảo — Tam Tử Nhi, nhẹ nhàng xem bọn hắn, liếc mắt: "Nhị sư tỷ các ngươi thuần thục ngàn chữ Huấn cùng Thanh Tâm kinh hơn các ngươi đấy, đừng đứng chắn ở cửa ra vào chặn đường nữa."
Bọn họ nhường đường xong vẫn không tin, Nhị sư tỷ từ trước đến nay coi văn tự như không, chỉ lúc nói đùa thì ngôn ngữ mới có phần có thành tích, nói đọc sách không bằng trượt người đi chơi.
A Khê nhảy nhót đến vây xem Đại sư tỷ nhà mình so tài, thuận tiện cũng cổ vũ Nhị sư tỷ cố lên, thấy bọn hắn một mặt ngạc nhiên, nhấc tay trả lời: "Cái này ta biết, các ngươi bị phạt chép một ngàn lần khẳng định cũng có thể nhớ kỹ."
Có người đề xuất chất vấn: "Nhưng lúc Nhị sư tỷ đạt Trúc Cơ, đã từng trào phúng ngàn chữ Huấn là tiếng thả bom của Hóa Thần trước mặt các trưởng lão, bị phạt viết hai ngàn lần nàng cũng không có ghi nhớ."
A Khê tạm ngừng, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng rút ra kết luận: "Có lẽ là bởi vì người phạt khác nhau đi."
"Thông minh" Thu Ngâm đúng lúc đáp xong đi ra ngoài, xoa xoa cái đầu nhỏ của A Khê: "Đến xem Lữ sư tỷ sao, nàng đã tới sân huấn luyện trước rồi."
A Khê nhanh nhẹn nói: "Cũng tới xem Nhị sư tỷ."
"Vậy đi thôi." Thu Ngâm dắt tay cô bé, nói: "Có vài người rảnh rỗi tám chuyện, chi bằng cũng phạm tội để bị phạt viết, nói không chừng chép đi chép lại cũng sẽ được khai sáng."
Nàng lại cảm thán một câu: "Bất quá, đáng tiếc. Không phải Sư tôn của ai cũng giống như Sư tôn nhà ta, quan tâm đồ đệ như vậy"
Đám người: "..."
Không cách nào phản bác, nhưng cái phúc khí chép phạt một ngàn lần thì không cần cũng được.
Giải đạo chỉ là "làm nóng người", vì để cho các đệ tử đang quá hưng phấn có thể tỉnh táo lại, rõ ràng chi đạo trong lòng, mới có thể xuất kiếm như thần, tiết mục sẽ áp chảo ở võ đạo.
Quy tắc tỉ thí rất đơn giản, tất cả năm ngọn núi, trừ bỏ Huyền Nguyệt Phong, còn lại bốn ngọn núi, mỗi ngọn núi bày ra hai lôi đài, tổng cộng có tám cái lôi đài, các đệ tử theo rút thăm chia làm tám tổ thi đấu, mỗi tổ ở giữa so tài với nhau, bên thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, cho đến khi mỗi lôi đài còn lại hai người, tám tổ tuyển ra hết thảy mười sáu người.
Có người mới liền chất vấn: "Vậy vòng thứ nhất kia liền đối đầu Phùng đại sư huynh cùng Thu nhị sư tỷ thì chẳng phải là đi dạo chơi một ngày à?"
Thu Ngâm đúng lúc đứng bên cạnh, chụp vai người mới: "May mắn cũng là một loại năng lực."
Có người đằng đẵng tiên đồ đi tám ngàn dặm không có được lời giải, có người vừa ra ngoài trên trời liền vung cho Linh sách.
Dù sao còn có Lục Uyển Tư là cái loại này tồn tại, trong sách nàng bỏ qua mấy dòng, cứ thế nằm thẳng đến phần tiếp theo, thiên đạo sủng ái nàng, không còn cách nào khác, vận may của tiểu sư muội nổi tiếng tốt, chẳng có gì lạ.
Người khác đều cho rằng đối thủ của Thu Ngâm là Phùng Tử Mại và Thường Hải, thực ra trong lòng Thu Ngâm rõ ràng, đối thủ thực sự của nàng là Lục Uyển Tư, được thiên đạo ưu ái – Lục Uyển Tư.
Người mới một giọng kêu to, không ít người nghe được, đương nhiên cũng nghe thấy Thu Ngâm trả lời, bao gồm cả Lục Uyển Tư vừa bốc thăm xong, Thu Ngâm là đại diện tiêu biểu của những người sở hữu thực lực, nên câu nói này rất có phân lượng.
Lục Uyển Tư biết vận may của mình, cho rằng Nhị sư tỷ đang vì mình mà nói tốt, trong lòng nhảy nhót, nhưng nghĩ tới tối hôm qua Nhị sư tỷ lại phát bệnh, không dám tiến lên phía trước.
Thu Ngâm căn bản không nhìn thấy nàng ta, cầm tờ thăm vừa rút tiến về Diệu Xuân Phong.
Bởi vì rất nhiều đệ tử tham gia, các tổ tối thiểu có tám người, nên những tuyển thủ nổi bật không dễ dàng tụ họp lại với nhau. Nghe nói Lữ Tịnh Liễu gặp đệ tử của cha nàng, Phùng Tử Mại cùng Trần Văn Xương cùng nhóm, khả năng sư huynh đệ tương tàn. Còn trong nhóm của Lục Uyển Tư, không ai có thể đánh.
Thu Ngâm nhìn một vòng, không nhìn thấy người nào đáng chú ý.
Không hẳn là không có, Thu Ngâm hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tên to con, Lữ lão đầu làm từ thiện lúc nào: "Ngươi không bị đuổi ra khỏi cửa?"
"Nhờ có Lữ tiên tử, thu lưu ta vào Diệu Xuân Phong", tên to con chắp tay: "Lần trước có nhiều việc mạo phạm, còn mong tiên tử thứ lỗi."
Nguyên lai là Lữ sư tỷ. Lớn như vậy cái to con hung ác, gia nhập nhu nhược Diệu Xuân Phong. Bình thường sẽ bị các cô nương dạy dỗ, ngẫm lại hình ảnh này, thật có "ý tứ"
Có Thu Ngâm trong nhóm này, tiến độ nhanh không chỉ một chút, bản thân nàng so tài xong, phần lớn thời gian là đang xem kịch, tai mắt của nàng cũng đã bay về phía Nghiễm Vân Phong, quan sát nhất cử nhất động của Lục Uyển Tư.
Quả nhiên, hoặc là vòng đấu được bỏ qua, hoặc là đối thủ quá yếu.
Thu Ngâm sớm thi đấu xong, nhóm này bên thắng là nàng cùng tên to con, không có gì lo lắng.
Nàng không có vội vã trở về, ngược lại sau khi xin chỉ thị, liền tới điện Diệu Xuân.
Bách Mậu tiên nhân đang chờ nàng, lão phụ nhân đang nấu thuốc, nghe một cỗ cay đắng xông vào mũi, từ sau khi Thu Ngâm nhìn thấy tia thần thức ảo giác của Bách Mậu tiên nhân trong bức tranh Tiên nhân kia, nàng luôn có vài phần cảnh giác. Dù sao trước mắt là lão thái thái hòa ái dễ gần, lần đầu gặp mặt thế nhưng lại giả trang nữ quỷ, hù dọa nàng.
Bách Mậu tiên nhân ôn thanh hỏi: "Đến lấy thuốc cho Sư tôn ngươi?"
Thu Ngâm cười: "Cái gì cũng không trốn được con mắt của Tiên nhân"
"Để Tịnh Liễu đưa tới là được mà, sao phải đích thân đến đây" Bách Mậu tiên nhân đưa bình sứ qua: "Cũng tốt, ở lại bồi ta nói chuyện một chút rồi hẵng đi, người đã già, một mình không tránh khỏi có chút tịch mịch"
Thu Ngâm nhận lấy: "Đúng lúc phân tổ, được phân đến Diệu Xuân Phong, liền tự mình tới đây. Ta cứ nghĩ tới tu vi của tiền bối, hẳn sẽ thích tìm một góc khuất để tự tu hành, còn chê người khác phiền phức. Trên Diệu Xuân Phong có nhiều đệ tử như vậy, cứ chọn đại một người mà trò chuyện thôi, nếu thực sự không được thì Lữ sư tỷ một lúc nữa sẽ về, tiền bối, ta phải trở về bồi sư tôn ta."
"Ngươi đó, mở miệng ngậm miệng đều là sư tôn ngươi" Bách Mậu tiên nhân trêu ghẹo, giống như một lão thái thái bình thường đang đùa giỡn với những mối tâm sự của cháu gái: "Người biết thì hiểu các ngươi là sư đồ, người không biết liền tưởng là đạo lữ, trông coi nhau như vậy."
Thu Ngâm bị nói đến đáy lòng run lên, nhưng trên mặt vẫn không tìm ra điểm gì sai: "Lời này cũng không thể nói, sư tôn ta sẽ giận chó đánh mèo"
"Ngươi đến không chỉ lấy thuốc, còn có cái khác muốn hỏi đi" Bách Mậu tiên nhân hỏi: "Lại muốn hỏi chuyện cũ của Sư tôn ngươi? Ta cũng không dám nói, Bích Hoa khi bé còn tốt, hiện tại thì ta thật là sợ nàng giận chó đánh mèo nha."
Thu Ngâm lần nữa bị điểm trúng tâm sự, Bách Mậu tiên nhân rốt cuộc là tu đan đạo hay đọc tâm đạo, nàng hỏi: "Vết thương của sư tôn ta, tiền bối có thể cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra không?"
Nam Hận Ngọc không muốn nói cho Thu Ngâm, là y sinh chính của Nam Hận Ngọc, Bách Mậu tiên nhân hẳn là biết.
Bách Mậu tiên nhân: "Sư tôn của ngươi không nói cho ngươi?"
Thu Ngâm hơi ngừng lại, Bách Mậu tiên nhân từ phản ứng của nàng nhìn ra đáp án, lắc đầu nói: "Làm bị thương sư tôn của ngươi, tận cùng là chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một mình nàng biết. Ta chỉ có thể nhìn ra là nội thương, mà lại rất sâu"
"Không biết nguyên nhân, sư tôn ta trước đây có bị Ma làm bị thương hay là trải qua thương tích trên chiến trường không?" Thu Ngâm cau mày: "Sẽ không vô duyên vô cớ, đột nhiên lại bị nội thương nặng đi"
"Đúng vậy", không nghĩ tới Bách Mậu tiên nhân gật đầu một cái.
"Nàng ấy tự nhốt mình ở điện Huyền Nguyệt, không muốn gặp ai. Nếu không phải vì ngươi khi đó đạt Trúc Cơ nàng có xuống khỏi Huyền Nguyệt một lần, đúng lúc gặp ta, ta còn không biết nàng ấy bị thương nặng như vậy"
Lão phụ nhân thở dài: "Ta cùng Bích Vân đàm luận qua, suy đoán sư tôn ngươi hẳn là do hướng Hóa Thần mà bị thương, đừng nhìn sư tôn ngươi đạm mạc như vậy, thật ra nàng quật khởi đến giống như ngươi, bản thân nàng không phối hợp, chúng ta cũng không có cách nào. Ngươi nếu có rảnh, hãy thường xuyên bên cạnh nàng, nàng tuy trẻ tuổi, nhưng so với những lão gia hỏa chúng ta đây còn trầm mặc hơn. Một mình trông coi Vọng Bắc đỉnh cao, khả năng là còn thấy tịch mịch hơn ta, có ngươi ở đó, cũng coi như có một người chăm sóc."
Không tìm được nguyên nhân bị thương của Nam Hận Ngọc, trong lòng Thu Ngâm chìm xuống. Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, Nam Hận Ngọc như bỏ mặc bản thân bị phong tuyết chôn vùi hiu quạnh: "Ta biết."
Trước khi Thu Ngâm rời đi, Bách Mậu tiên nhân lại nhấc lên một chuyện khác: "Bức tranh Tiên Nhân kia, ta nghe theo ngươi, giao cho Bình Dương công chúa xử trí."
Thu Ngâm không bận tâm, chỉ cần bức tranh không rơi vào tay Lục Uyển Tư là được: "Vậy không phải rất tốt sao? Dù sao cũng là do tiền bối để lại cho công chúa, là một sự gửi gắm. Chúng ta, những người ngoài này, cầm đi để tính chuyện gì chứ."
Bách Mậu tiên nhân cười nhạt không trả lời: "Thay ta hỏi thăm sư tôn ngươi."
"Được"
Về đến Huyền Nguyệt Phong đã muộn, Thu Ngâm đỡ Nam Hận Ngọc uống thảo dược, thuốc hôm nay là đan hoàn (thuốc viên), không thể từng ngụm đút cho Nam Hận Ngọc, nàng có chút tiếc nuối, Nam Hận Ngọc nhìn ra tâm trạng nàng không tốt, hỏi: "Hôm nay không phải thi đấu rất tốt sao?"
"Tạm được." Thu Ngâm trong lòng nghĩ về vết thương của Nam Hận Ngọc, hiếm khi khiêm tốn.
Nam Hận Ngọc nói: "Lông mày sắp nhăn thành một chỗ rồi."
Thu ngâm lập tức thả lỏng, chột dạ vuốt vuốt: "Con suy nghĩ chút chuyện."
Nam Hận Ngọc khoác lên ngoại bào mà Thu Ngâm mang đến, ngồi dưới đèn đọc sách, như bóng hình mảnh mai dưới ánh đèn cô đơn, nàng thờ ơ lật một trang sách, cũng không nói gì, nhưng Thu Ngâm biết, nàng ấy đang chờ nàng nói chuyện.
Nhưng cũng không thể nói "rất tiếc, hôm nay không để đút thuốc cho Sư tôn" đi, sư tôn của nàng vừa tỉnh lại chút, dễ bị nàng chọc tức trở lại. Vì vậy, Thu Ngâm nói nhảm: "Trong viện có một con mèo"
Nam Hận Ngọc cho rằng, lại là câu chuyện của đồ đệ ấu trĩ cùng Linh thú trên núi đấu trí đấu dũng, như giải buồn "ừm" một tiếng, ra hiệu nàng kể tiếp.
Thu Ngâm nuốt một cái: "Mèo con trắng muốt, có chút kiêu ngạo, không thích để ý tới con người. Hôm qua con bỗng dưng nảy ra ý định cho nó ăn, có lẽ nó thấy con có dáng dấp thực đẹp mắt, vui vẻ ăn, hẳn là cả hai đều rất vui sướng, nhưng hôm nay không cho nó ăn được"
Nam Hận Ngọc kinh ngạc, Thu Ngâm vậy mà có thể đối xử thân mật như thế với Linh thú, chủ động cho ăn?, nói ra chút hứng thú: "Mèo?"
Nàng không nhớ rõ là điện Huyền Nguyệt có mèo.
Thu Ngâm dừng lại, vội chuyển từ thân mèo sang chỗ khác: "Sư tôn, người luôn ở trong phòng, đương nhiên không biết rồi. Trên núi này cái gì mà không có, ngay cả con cũng có."
Nam Hận Ngọc nhất thời không biết Thu Ngâm là đang khoe khoang hay tự châm chọc, không biết nói gì, đệ tử từ trước tới nay cũng tự biết nhận thức bản thân, chỉ là sự hiểu biết đó thường bị buông thả đi mà thôi.
Hôm nay là ngày trận đầu tiên kết thúc, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, thả các đệ tử tự điều chỉnh, ngày mai không cần đến sớm. Thu Ngâm vốn muốn cho Nam Hận Ngọc đi nghỉ ngơi sớm, nhưng Nam Hận Ngọc không có ý đi ngủ, nàng lại nhớ tới Bách Mậu tiên nhân nhắc nhở, ở lại bồi sư tôn.
Sách là nàng tuyệt đối không thể nào nhìn, chép sách nàng cũng chép đến không muốn gặp nữa. Thế là nàng lấy ra những cỏ dại mấy ngày trước nhặt về từ Trường Hoa Phong, dựa vào bàn dưới ánh đèn, khéo léo tạo hình hoa.
Hồ điệp coi như đơn giản, hồ điệp kia dỗ dành A Khê thuần túy chỉ là luyện tập. Ở dưới mí mắt Nam Hận Ngọc, Thu Ngâm luôn nghĩ nhiều biểu hiện một chút, thế là một con hồ điệp đơn giản được tỉ mỉ gia công, thậm chí Thu Ngâm còn vụng trộm lấy bút trên bàn sư tôn, vẽ hoa văn cho thảo hồ điệp cùng bóng tối.
Thu Ngâm tường tận xem xét một lát, thỏa mãn, linh khí khẽ động, hồ điệp liền nhẹ nhàng mà bay lên, bay qua Bạch y của Nam Hận Ngọc, rơi trên trang sách mà Nam Hận Ngọc mở ra, nó nhận thức được ánh mắt của Nam Hận Ngọc, quang minh chính đại vẫy vẫy cánh, sợ Nam Hận Ngọc không nhìn thấy.
Nam Hận Ngọc lẳng lặng nhìn một hồi, đầu ngón tay tới gần, cung cấp cho nó một chỗ ngừng rơi, sau đó tay kia lật trang sách: "Khống chế linh lực tinh tế hơn so với mấy tháng trước."
Thu Ngâm chống hai tay lên bàn, đỡ mặt nhìn nàng: "Đều nhờ sư tôn dạy bảo."
"Miệng lưỡi trơn tru."
Thảo hồ điệp là Thu Ngâm tự mình làm, quấn người y hệt bản thân nàng, dây dưa ngón tay Nam Hận Ngọc không thả, như muốn lập tổ ở đó.
Một giây trước Thu Ngâm vẫn còn đắc ý tác phẩm của mình được sư tôn thưởng thức, một giây sau liền ghen với "vật chết" mà bản thân điều khiển, linh lực vừa thu lại, hồ điệp từ đầu ngón tay Nam Hận Ngọc rơi xuống.
Nam Hận Ngọc đưa tay nhẹ nhàng tiếp lấy, hỏi đệ tử: "Sao vậy?"
Thu Ngâm bĩu môi: "Không chịu được lời khen, nên không kiểm soát được."
Nói với giọng lý lẽ chính đáng, Nam Hận Ngọc biết Thu Ngâm đang nói dối, nàng không muốn nói, Nam Hận Ngọc cũng không truy vấn, đem hồ điệp đặt lên bàn: "Tâm tính trẻ con."
Nếu là lúc trước, Nam Hận Ngọc nói nàng ấu trĩ, Thu Ngâm còn có thể đường đường chính chính cảm thấy bị coi như trẻ con cũng không có gì xấu. Nhưng bây giờ Nam Hận Ngọc trong lòng nàng, không chỉ là Sư tôn thân thiết, mà còn là người nàng thầm thương trộm nhớ.
Làm gì có ai nguyện ý bị người trong lòng vĩnh viễn coi là đứa bé, nàng là muốn cưới người ấy về làm Phu nhân!
"Con không có". Thu Ngâm cùng thảo hồ điệp giương mắt nhìn, ý đồ đe dọa vật chết, vô cùng hối hận khi làm ra một cái đồ chơi tranh giành tình cảm với nàng: "Con chẳng qua chỉ là cảm thấy cái này không dễ nhìn, con đổi cái khác"
Nam Hận Ngọc liên tưởng đến trạng thái thất thần của Thu Ngâm lúc vào cửa: "Linh miêu?"
Thu Ngâm bừng tỉnh: "Có thể đó."
Thế là nàng lại lấy hoa, ngồi nửa ngày làm một con mèo con tự phụ, dáng vẻ không thích gần gũi con người, nhưng hồ điệp ngốc lại rất thích, đuổi theo cái đuôi của mèo nhỏ đang chạy, mèo con để nó nghịch ngợm tùy ý, lười biếng nằm sấp ngủ trên bàn, thỉnh thoảng cử động cái đuôi dài, đáp lại nghịch ngợm của hồ điệp.
Thu Ngâm khống chế linh lực điều khiển hai con tiểu nhân, tự tiêu khiển tự giải trí nhìn hai đứa nó chơi, còn thật hài lòng đắc chí: "Sư tôn thấy thế nào, có phải là sống động như thật không."
Nam Hận Ngọc không chỉ dành thời gian liếc qua mèo và hồ điệp chơi đùa, còn nhìn Thu Ngâm đang nháo nàng: "Rất giống."
Có được sự khẳng định của sư tôn, Thu Ngâm càng thêm hài lòng, hai món đồ nhỏ này vẫn còn chút hữu dụng, thế là giữ lại tính mạng cho cả hai, để chơi đùa với sư tôn của nàng.
Trái tim lớn của Thu Ngâm không cần an ủi, có khi Nam Hận Ngọc còn sợ khen nhiều làm nàng đắc ý quá mức mà thất bại, nhưng hôm nay Nam Hận Ngọc lại nói: "Vòng thi đấu ngày kia, không cần lo lắng."
Thu Ngâm cho là vi sư tôn sợ nàng bị khẩn trương quá mức, an ủi ngược lại: "Sư tôn yên tâm, con nắm chắc tâm lý."
Nàng vẫn không quên trêu chọc một câu: "Đương nhiên, nếu sư tôn đến xem con thi đấu, nói không chừng con lại vì mỹ mạo của sư tôn mà phân tâm, cho nên không cần lo lắng cho con, hãy chăm sóc tốt chính ngài, hay là ngài nên nghĩ trước xem nên ban thưởng gì cho con đi, ngày mai con liền cầm vị trí đầu bảng ôm về."
Nam Hận Ngọc gật đầu, lại dặn dò: "Ổn định tinh thần, thi đấu tốt."
Ở giai đoạn sau, trong sáu người sẽ phải loại bỏ một nửa, đến cuối cùng chỉ còn lại những gương mặt cũ. Nàng, Phùng Tử Mại, Trần Văn Xương, Lữ Tịnh Liễu, tên to con Tôn Nhất, Lục Uyển Tư, một vị lão sư huynh của Nghiễm Vân Phong – Thường Hải, cùng Nghiêm Lương Tài.
Thu Ngâm có chút bất ngờ. Trong nguyên tác, nguyên chủ đã thua hai vị tiền bối, một vị là sư huynh ở Nghiễm Vân Phong, một vị là sư tỷ ở Châu Thanh Phong. Giờ thì vị sư tỷ đó lại bất ngờ thua to con, mà Nghiêm Lương Tài tên tiểu bạch kiểm này lại có thể thoát khỏi trùng vây, xem ra tiểu bạch kiểm này không chỉ có khuôn mặt đẹp mắt.
Trước khi Nghiêm Lương Tài phạm tội và bị đưa vào Huấn Giới Đường, là đệ tử ngoại môn của Thái Thanh tông, sau đó được đưa vào nội môn. Dù bây giờ đưa về Trường Hoa Phong, nhưng rất nhiều đệ tử ngoại môn bị loại vẫn đến cổ vũ hắn cố lên, coi hắn là đại diện của các đệ tử ngoại môn.
Tám người họ đại diện cho thế hệ trụ cột vững vàng mới, đứng trong điện Trường Hoa, nghe Bàng Nghiễm lời nói khách sáo giảng về phấn chấn lòng người, Thu Ngâm suy nghĩ viển vông, so với lão hồ ly mặt mũi tràn đầy nếp nhăn nói dông nói dài thì hoa cỏ trang trí thanh lịch trong điện hấp dẫn người ta hơn.
"Thế nhân đều nói Tiên nhân không lo âu, nhưng các ngươi ngày đêm tu luyện kiếm một mình, từ những nơi vô thanh vô thức bước đến đây, thì sẽ hiểu rằng Tiên nhân cũng có nỗi khổ và sứ mệnh. Những thiên tài kiêu hãnh của trời vọng Bắc trừ Nam, kiếm trong tay chỉ phương hướng, chính là phương hướng của Thái Thanh Tông, từ thời khắc sư tôn các ngươi dẫn dắt các ngươi gia nhập Thái Thanh tông môn, bọn họ liền ôm kỳ vọng. Bây giờ là thời điểm để các ngươi thể hiện, cũng là cho đám lão gia hỏa này xem thật kỹ, những người sẽ tiếp quản chúng ta trong tương lai."
Không có một tu sĩ nào vào Thái Thanh Tông mà không muốn dùng kiếm để đi khắp thiên hạ. So với những bậc tiền bối, những thiếu niên thiếu nữ chưa từng thấy nhiều về thế giới luôn mang thiên hạ trong lòng mình và ý chí chiến đấu sục sôi, như lời Thu Ngâm nói, họ dễ bị lừa hơn.
Bàng Nghiễm dứt lời, từ trên đài cao của điện Trường Hoa rơi vào mây tiên, tất cả phong chủ của các đỉnh núi cùng các trưởng lão vào chỗ. Bên ngoài lôi đài là chúng đệ tử tham gia náo nhiệt, đều ở đây cổ vũ cho sư huynh sư tỷ nhà mình, vừa có tiền bối vừa có hậu bối, mục đích chính là để khích lệ tinh thần chiến đấu của bọn họ.
Chỉ Thu Ngâm và tên to con là hai tuyển thủ không nhúc nhích.
Tôn Nhất vốn là người chất phác, tâm tình cũng như gỗ, không biến động. Mà hắn lại từng tiến vào ma vực Nam cảnh, kiến thức nhiều hơn cả những nụ hoa đang chớm nở trên Linh Sơn, đều là người từng đổ máu, chỉ tin lấy máu đổi mạng.
Thu Ngâm dù không chịu khổ nhiều như Tôn Nhất, nhưng đao trời ngự trên cổ, tùy thời đều chuẩn bị đưa nàng đi quy thiên. Hướng Bắc cũng tốt, đi về Nam cũng tốt, chỉ cần không phải Tây nàng đều thấy tốt, nàng cũng không rảnh cảm nhận những lời nói nhảm rỗng tuếch, người khác muốn bán mạng thì đi, mạng của mình nàng còn chưa siết trong tay.
Thế là Thu Ngâm cúi đầu suy nghĩ về sư tôn nhà mình để giải buồn, nghe thấy đám người bên trong kêu sợ hãi: "Bích Hoa tiên tử vậy mà cũng tới" mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ánh mắt Nam Hận Ngọc.
Bạch y tiên tử ngồi thẳng trên mây, tựa như trăng sáng trời cao, không thấy sự thương xót, dường như trong mắt nàng không phải là nơi thi đấu ồn ào, mà là cõi trần gian cuồn cuộn, chỉ thoáng qua rồi hóa thành khói mây.
Có người nói thầm: "Bích Hoa tiên tử xưa nay đều không tham dự vào việc của tông môn, những lần trước không đến, sao hôm nay lại đến?"
"Bởi vì trên đài có hai đệ tử của Bích Hoa tiên tử"
"Vậy là đến nhìn ai?"
"Hẳn là tiểu sư muội, Nhị sư tỷ như vậy, không cần lo lắng, có cái gì đáng nhìn."
Thanh âm thảo luận của bọn họ không nhỏ, Lục Uyển Tư thẹn thùng cúi đầu, Thu Ngâm thì nhăn mặt, còn Nghiêm Lương Tài đứng giữa hai nàng, tò mò nhìn hai nàng trở mặt.
Có lẽ biểu cảm của Thu Ngâm quá rõ ràng, Nam Hận Ngọc khẽ gật đầu với nàng, coi như chào hỏi. Thế là tâm trạng Thu Ngâm tốt lên, tự mãn nâng cao lông mày, rồi lại cảm thấy mình quá dễ dỗ, liền vội vàng chỉnh lại biểu cảm.
Nam Hận Ngọc đem tiểu động tác của Thu Ngâm thu hết vào mắt, rũ mắt xuống.
Sư tôn nói không cần lo lắng, là ám chỉ nàng sẽ đến xem tông môn thi đấu, Thu Ngâm thu hồi bộ dáng biếng nhác, nghiêm túc lên.
Tám người bọn họ phân tổ đấu bằng cách rút thăm, Phùng Tử Mại đấu với Tôn Nhất; Lục Uyển Tư đấu với Nghiêm Lương Tài; Lữ Tịnh Liễu giơ thăm rút lên nhìn một vòng, bài hoa mai hiển thị đấu với Thường Hải, trong lòng thở dài, xem ra nàng và vòng đấu tiếp theo không còn quan hệ gì với nhau, ôm tâm thái học tập, chắp tay nói: "Mời sư huynh dạy bảo."
Thế là kết quả đã rõ ràng, Thu Ngâm nhíu mày, nhìn bảng hiệu tùng bách, đối diện với ánh mắt hừng hực chiến hỏa của Trần Văn Xương. Bọn họ là tổ thi đấu thứ nhất.
Thật đúng lúc, khi nàng giả trang thành phò mã bên cạnh Bình Dương công chúa, tên này nhiều lần cản trở, thời khắc mấu chốt thì lại không có mặt. Nàng nhìn Trần Văn Xương, cũng không vừa mắt từ lâu rồi.
Thu Ngâm thân thiện vẫy vẫy tay: "Trần sư huynh, tới đây chịu đòn đi."
Quả nhiên, Thu Ngâm luôn luôn có thể dùng chỉ một câu để nhóm lên lửa giận của Trần Văn Xương, Trần Văn Xương trực tiếp rút kiếm, cao giọng: "Chịu chết đi, Thu Ngâm!"
Thu Ngâm cười nhạo, rút thanh kiếm tạm thời được chọn từ Rừng Kiếm ra, cổ tay đè ép: "Nói lớn như vậy, chi bằng vẫn nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình đi."
Trọng tài phán định vẫn là Tam Tử Nhi ăn không ngồi rồi, xuất thân là quản sự của Huấn Giới Đường, thuần thục móc thẻ bài: "Thân thiện so tài, kị giết hại đồng môn, mỗi người nhận cảnh cáo một thẻ cấm."
Thu Ngâm: "..."
Trần Văn Xương: "..."
Trần Văn Xương hung ác trợn mắt nhìn Thu Ngâm, Thu Ngâm nhún nhún vai, Trần Văn Xương càng thêm nổi nóng.
Không phải Thu Ngâm xem thường Trần Văn Xương, đích thật là Trần văn Xương chỉ kém một chút so với sư huynh hắn, nhưng Thu Ngâm không bận tâm "thể diện của Kiếm tu", nếu không phải là Trần Văn Xương, có khả năng nàng sẽ nhường đối thủ một chút để giữ thể diện cho đối phương.
Nhưng rốt cuộc vẫn là tu sĩ so nhau bằng năng lực. Kiếm pháp của Trần Văn Xương quá hoa mỹ, Thu Ngâm dễ dàng nhìn ra sơ hở, sau vài hiệp liền công phá.
Bại bởi Thu Ngâm, Trần Văn Xương đương nhiên không vui, nhưng thắng thua rõ ràng, hắn cũng không thể không thừa nhận, ôm quyền: "Ta thua."
"Có rảnh thì thường xuyên tỉ thí học tập nha, Trần sư huynh.". Thu Ngâm cười
Nàng xuống khỏi lôi đài trước, vô thức nhìn về phía Nam Hận Ngọc trên mây cao.
Nam Hận Ngọc khẽ gật đầu, phong chủ của Nghiễm Vân Phong quyết đoán ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Không tệ không tệ, không hổ là đệ tử của Kiếm tiên, rất có phong phạm năm đó của Bích Hoa tiên tử."
Ngược lại là Nam Hận Ngọc không có cho Thu Ngâm oai phong, để tránh cho người nào đó đắc ý tận trời: "Nàng còn phải luyện tập thêm."
Thu Ngâm lui xuống lôi đài, vị trí ngay dưới đài cao của điện trường Hoa, trực giác cho thấy Nam Hận Ngọc nói xấu nàng, mắt nhìn sư tôn nhà mình có chút ai oán.
Lời đã nói ra miệng, Nam Hận Ngọc đại khái là sợ Thu Ngâm trở về sẽ nháo nàng, nghĩ thầm, khi nào đạt được vị trí người đứng nhất rồi khen ngợi cũng không muộn, thế là nhìn ánh mắt Thu Ngâm ra hiệu, Thu Ngâm ăn ý đọc được ý tứ "An tâm chớ vội".
Được thôi. Đợi nàng là người đứng đầu lại nói, Thu Ngâm nghĩ.
Có hai trận của Phùng Tử Mại và Lữ Tịnh Liễu đáng xem.
Phùng Tử Mại là đại diện cho danh môn chính đạo, toàn thân đều viết lên vẻ "quang minh chính đại", kiếm pháp mang chính trực mà khí phách, Tôn Nhất trước kia sống tạm bợ ở ma vực, cởi mở hay khép kín, đều là sự liều lĩnh không e dè, hai tướng va chạm. Mặc dù tu vi của Phùng Tử Mại áp Tôn Nhất một đầu, nhưng vẫn là suýt bị Tôn Nhất lật ngược tình thế thành công, lúc kết thúc tiếng vỗ tay như sấm động.
Lữ Tịnh Liễu cũng thế, dù không địch lại Kiếm tu tiền bối Thường Hải, nhưng Đan đạo biến hóa khôn lường cũng để Thường Hải chịu đau khổ không ít, sau khi so tài kết thúc, Thường Hải chủ động chắp tay hướng Lữ Tịnh Liễu biểu thị sự công nhận, bầu không khí sư huynh sư muội hài hòa.
Trận cuối cùng là Lục Uyển Tư cùng Nghiêm Lương Tài, Lục Uyển Tư bằng một cách kỳ diệu đã dễ dàng thắng đến vòng đấu tiếp theo, lại đánh bại người đứng cuối trong mười sáu người, trở thành một trong tám người. Lần nữa lại rút thăm trúng Nghiêm Lương Tài, người yếu ở gần áp chót.
Trần Văn Xương cảm thán: "Vận may của Tiểu sư muội thật là tốt."
Thu Ngâm híp mắt: "Nghiêm Lương Tài này cũng không đơn giản, hắn là thủ hạ của ngươi, ngươi không có cảm giác gì sao?".
Trần Văn Xương thấy Thu Ngâm liền thấy phiền, hắng giọng: "Thủ hạ của ta, ngươi quản ta?".
"Thủ hạ của ngươi có thể vượt qua ngươi tiến đến Bán kết, nằm trong danh sách tám tuyển thủ đứng đầu".
"Đó là bởi vì người ta phải đối đầu là ngươi, đổi lại cho hắn đi thử một chút!"
"Cảm ơn ngươi công nhận ta, sư huynh, ta rất cảm động, bại bởi ta cũng không mất mặt." Thu Ngâm chụp vai Trần Văn Xương, như dỗ trẻ con: "Ngươi đã rất tuyệt, vẫn trong danh sách tám người"
Trước khi Trần Văn Xương tức điên lần nữa, Phùng Tử Mại đã trước một bước kéo hắn đi, Phùng đại sư huynh ổn trọng hơn nhiều: "Một lát nữa gặp trên đấu trường."
Thu Ngâm tùy ý gật đầu, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào trên sân: "Một lát, bất quá ta cũng không có hứng thú với ngươi."
Phùng Tử Mại sững sờ, mím môi một cái: "Sư muội càng muốn so tài cùng Thường sư huynh hơn sao?"
"Ta không có hứng thú với cả hai ngươi". Thu Ngâm nói: "Trận này có hai người đều thú vị, nếu phải đấu với ai cũng được."
Nghiêm Lương Tài giỏi sử dụng mưu mẹo, nhất là các góc độ đánh lén quỷ dị. Hắn đánh lén không giống như Tôn Nhất dựa vào tốc độ cực hạn để vây người từ phía sau, mà là tạp vị cực kỳ làm người buồn nôn, ghê tởm trình độ, làm Thu Ngâm nhớ tới con ma tu cá chạch tinh đã chết dưới kiếm nàng, không khỏi đau đầu.
Tu vi của Nghiêm Lương Tài và Lục Uyển Tư không sai biệt lắm. Bởi vậy trước mặt một Nghiêm Lương Tài linh hoạt, Lục Uyển Tư bị áp chế, nhưng Nghiêm Lương Tài cũng không có đả thương nàng ta, mà lại đem Lục Uyển Tư bức đến ranh giới võ đài, chuẩn bị một kích lật người qua, ra khỏi võ đài và bị loại, dưới đài sẽ có người tiếp được nàng ta.
Lục Uyển Tư dù liên tục bị bức lui, ngược lại cầm chắc kiếm của mình, cho đến khi bị buộc đến ranh giới, nàng ta nhắm mắt lại, đem kiếm để ngang trước ngực, giãy giụa rơi xuống một kiếm tối hậu, linh lực vờn quanh.
"Ta nhận thua."
Thu Ngâm liền đang chờ câu nói này.
Nhưng Thu Ngâm nhíu mày lại, nhìn về phía người nhận thua, là Nghiêm Lương Tài.
Mũi kiếm cách hầu kết của Nghiêm Lương Tài chỉ kém chút nữa, Nghiêm Lương Tài lại phân tâm ngay thời khắc mấu chốt, không tránh qua khi Lục Uyển Tư dốc toàn lực vào một kiếm, bị Kiếm khí đánh xuống đất, mà Linh khí quanh thân Lục Uyển Tư không tiêu tan, thậm chí càng thêm nồng đậm, mang tới điềm lành trên điện Trường Hoa.
Nghiêm Lương Tài nói năng tùy tiện, cười có chút không nhịn được: "Ta thua, Tiểu sư muội lợi hại"
Dưới đài xôn xao một mảnh, không rõ tại sao Nghiêm Lương Tài sắp thắng lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, bỏ lỡ cơ hội thăng cấp, nhóm trưởng lão đều kêu lên đáng tiếc.
Không đúng chỗ nào. Trực giác của Thu Ngâm nói cho nàng. Nàng vô thức nhìn về phía Nam Hận Ngọc, sư tôn của nàng buông thõng mắt, thần sắc như thường.
Là nàng suy nghĩ nhiều? Thu Ngâm lần nữa cảnh giác, một mực nhìn lấy Lục Uyển Tư đi xuống đài, đột nhiên sáng tỏ: "Nàng ta vừa rồi, một kiếm kia..."
Phùng Tử Mại cũng nhìn ra, kinh ngạc nói: "Trúc Cơ Trung kỳ, Tiểu sư muội vượt tiểu cảnh giới?"
Vừa dứt lời, mây đen kéo tới, chớp sáng không ngừng, đúng là muốn hạ xuống Lôi kiếp, bởi vì một kiếm này trên lôi đài của Lục Uyển Tư vượt tiểu cảnh giới!
Phong chủ của Châu Thanh Phong đưa tay hạ xuống trận pháp, để tránh việc các đệ tử bị cướp sét đánh trúng, lại không biết Lôi kiếp uống nhầm thuốc gì, thời điểm bổ xuống Lục Uyển Tư lại xiên một đường, sét bỏ qua Lục Uyển Tư vọt thẳng tới Thu Ngâm dưới đài.
Trong nháy mắt giống như bị thiên ý lửa giận nhắm vào, Thu Ngâm không thể động đậy, cảm thấy bản thân hóa thành hạt bụi theo gió tiêu tán, chỉ có thể nhìn ánh sáng trắng đó thẳng đến tới mình.
"Nhị sư tỷ!!" Có người hô to.
Một trận Kiếm ý băng lãnh cuồn cuộn ép qua, Bất Trần ra khỏi vỏ, xem thiên địa sinh tử như không, thay Thu Ngâm ngăn trở thiên lôi bị tẩu hỏa, Nam Hận Ngọc bảo hộ ở trước người Thu Ngâm, không để thiên lôi đến gần một phân một hào, khẽ quát: "Còn không mau tránh ra!"
Thu Ngâm bị sư tôn đánh thức, thoát ly khỏi trạng thái bất động, dù nàng lo lắng tình trạng của Nam Hận Ngọc, nhưng tự biết lấy năng lực bản thân hiện tại, cứng đầu sẽ chỉ thêm phiền phức, thế là lui qua một bên, chưa tỉnh hồn, chờ đợi trận thiên lôi này kết thúc.
"Cái này là chuyện gì xảy ra, còn có thể bổ méo??"
"Ai biết."
Người khác không biết, nhưng nguy cơ tử vong trong một khắc này, Thu Ngâm thanh tỉnh, Thiên lôi là cố ý, nó đang cảnh cáo nàng.
Nhưng rõ ràng Lục Uyển Tư không đoạt được Bức tranh Tiên nhân, vài ngày trước vẫn thấy là Trúc cơ Sơ kỳ, lại tỉnh ngộ trong khoảnh khắc, vượt cảnh đến Trúc cơ Trung kỳ...
Thiên lôi tán đi, Thu Ngâm nghĩ tiến lên đỡ Nam Hận Ngọc, Nam Hận Ngọc khoát khoát tay, không để nàng đỡ lên, nói với Bàng Nghiễm một tiếng, trở về Huyền Nguyệt Phong trước.
Trước khi đi sợ Thu Ngâm lo lắng vớ vẩn, bí mật truyền âm cho nàng: "Vi sư vô sự, về núi trước, so tài xong thì trở về liền."
Thu Ngâm không có khả năng không lo lắng, nhưng hiện tại xác thực không phải thời điểm tốt, đành phải liên tục dặn dò: "Thuốc ở phía sau quyển sách, con sẽ nhanh chóng trở về."
Lữ Tịnh Liễu chen vào: "Tốc độ vượt cảnh nhanh quá, có chút giống với Thu Ngâm, có thể nói là không hổ là Bích Hoa tiên tử dạy dỗ, hơn cả ăn linh đan diệu dược."
Linh đan diệu dược. Thu Ngâm đột nhiên hỏi: "Gần đây nàng ta đều ngâm suối thuốc ở Diệu Xuân Phong sao?"
"Ừm, nhưng Tiểu sư muội đi giúp đỡ chuẩn bị tông môn thi đấu khắp bốn phía, nhân duyên của nàng tốt, tất cả mọi người đều không nỡ để nàng làm việc, toàn bộ đều coi như cho nàng giải sầu." Lữ Tịnh Liễu nhớ ra cái gì, nói thêm: "Mấy ngày trước, có đệ tử ngoại môn đặc biệt đến tìm Tiểu sư muội, tặng chút linh thạch và đồ chơi, nói là cảm tạ Tiểu sư muội lúc ở thế gian đã bảo hộ nàng, ta thấy, bên trong có một cối xoay gió nho nhỏ được làm tinh xảo, Tiểu sư muội nói muốn ta mang cho A Khê chơi, bất quá A Khê lại không muốn, ta lại mang trả lại."
Thu Ngâm: "Đệ tử ngoại môn kia tên gì?"
"Ta có chút không nhớ rõ, đệ tử kia trước đây hình như là gì đó trong Hoàng thất ở thế gian, vào Tiên môn, từ bỏ tên ở phàm trần." Lữ Tịnh Liễu cố gắng nhớ lại: "Tên là Chước, Chước gì đó... A, là Chước Lan!"
Là Bình Dương công chúa. Mặt Thu Ngâm không đổi sắc, những gì bị đè nén như bùn dưới đầm nước lần nữa bị một con cá dẫn ra, giống như nước đã "vỡ đê".
Có lẽ là cốt truyện còn ngại chưa đủ, bởi vì câu kia của Thu Ngâm: "May mắn cũng là một loại năng lực", lại thêm Lục Uyển Tư một kiếm không tệ, vượt tiểu cảnh giới, dù cho có người có chút không cam lòng hay thậm chí là ghen tỵ, cũng đi theo chúc mừng thắng lợi của Lục Uyển Tư.
Bởi vậy Lục Uyển Tư đầu tiên là thật vui vẻ đi tìm Nam Hận Ngọc, hi vọng lấy được sự khẳng định của sư tôn, nhưng sư tôn đã về núi, Lục Uyển Tư có chút mất mát, lại nhớ đến Thu Ngâm đã nói tốt vì nàng, ở trong đám chúc mừng, mắt cười đối với Thu Ngâm: "Nhị sư tỷ, ta thắng nha."
"Tiểu sư muội vẫn rất thích Nhị sư tỷ, rõ ràng là do Nhị sư tỷ không có sắc mặt tốt với nàng."
"Dù sao cũng là sư tỷ muội thân thiết, Nhị sư tỷ trước kia đối xử với Tiểu sư muội rất tốt, thậm chí còn nói Nhị sư tỷ, ừm, tiểu sư muội kia."
Không chỉ muốn bù đắp cho nữ chính mất đi bí bảo, còn muốn chệch hướng Thiên lôi uy hiếp Nam Hận Ngọc, cũng cùng lúc mang vị lốp xe dự phòng được trời tuyển chọn ra để bù đắp cho nàng ta về mặt "tình cảm".
Mấy vị xung quanh đều nói câu "Chúc mừng", chỉ có Thu Ngâm một lúc lâu vẫn không nói gì, họ không khỏi đều nhìn về Thu Ngâm đang trầm mặc.
Lục Uyển Tư kéo ống tay áo Thu Ngâm: "Nhị sư tỷ?"
"Chúc mừng." Thu Ngâm nói đến yên tĩnh bốn bề, cười với nàng ta tới mức có thể nói là ôn hòa, Lục Uyển Tư vui mừng trong lòng, Nhị sư tỷ quả nhiên vẫn để ý nàng, nhưng lại cảm thấy một tia kỳ quái, ánh mắt Nhị sư tỷ.... Cảm giác không giống như bình thường.
Tựa như trước kia có quyết định mà lại không hạ thành quyết tâm.
Hẳn là do nàng suy nghĩ nhiều đi. Thu Ngâm lấy thân phận Nhị sư tỷ, vỗ vỗ vai Lục Uyển Tư: "Tiểu sư muội, gặp nhau trên đài."
Lục Uyển Tư cho rằng Nhị sư tỷ đang khích lệ nàng tiến vào danh sách ba người đứng đầu, mềm mại "dạ" một tiếng: "Ta sẽ cố gắng cùng một chỗ với Nhị sư tỷ tiến vào Kiếm Các"
Thu Ngâm không nói, nụ cười giống như cái bóng của mặt trăng nổi trên mặt nước, chỉ là một ánh sáng huyền ảo, chạm vào thì tan vỡ.
Nàng không phải cổ vũ Lục Uyển Tư, mà là nàng biết, nàng nhất định sẽ phải đối đầu với Lục Uyển Tư.
Trong truyện, cuối cùng danh sách bốn người tranh ba vị trí đầu bảng là Thường Hải, sư tỷ ở Châu Thanh Phong, Thu Ngâm, Lục Uyển Tư.
Phùng Tử Mại bởi vì ở vòng loại tám người gặp phải Thường Hải, kém một kiếm dẫn đến thất bại, không có duyên với ba vị trí đầu bảng. Giờ đây lại có sự thay đổi "nhân sự", Phùng Tử Mại thay thế cho vị sư tỷ bất ngờ bị loại.
Vì vậy, không phải là không thể thay đổi cốt truyện, mà là phải cam đoan rằng cốt truyện chính của Lục Uyển Tư không bị thay đổi, những thứ khác cứ tùy ý, không quản chết sống.
Nói cách khác, bên trong ba người bọn họ, nhất định có một người muốn nhường đường cho Lục Uyển Tư, tự nhiên sẽ là nàng, một vai diễn nữ phụ rất si tình.
Rất tốt, không phải là buộc nàng đi theo cốt truyện, rời khỏi là chết sao? Nàng đi.
Dù sao nguyên chủ không chỉ là nữ phụ si tình, còn là phản diện cuối cùng không từ thủ đoạn nào ở phần sau.
Si tình thì không thể nào si tình, lòng nàng đã có người thuộc về.
Thiên đạo bất nhân, nàng đành phải trở thành phản diện tới cùng.
===================
=========
Tác giả có lời muốn nói: "Chương dày được gửi đến, chúc các bạn nhỏ năm mới vui vẻ!!"
Editor: Mình edit truyện này vào tháng 9, truyện là tác giả đăng vào tháng 1. Hèn gì lúc edit thấy chương này dài bất ngờ :") dài gấp ba bình thường
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro