Chương 37: Âm mưu
Sét lóe sáng, ma khí trong Ma vực như nổi loạn sôi sục. Nam Hận Ngọc đứng giữa đống đổ nát không một bóng người, nắm chặt tay, trong túi gấm nàng để lại pháp trận, nhưng lúc này lại không cảm nhận được vị trí của Thu Ngâm.
Mạng che mặt vẫn còn, nhưng mũ rộng vành của đệ tử đã bị gió thổi bay, Nam Hận Ngọc không nhìn về phía bầu trời đang gầm gừ với những tia sét lớn, mà đi ngược lại với tiếng sét, bạch y bay bổng như một linh hồn cô độc.
Sét rơi, nổ trắng cả bầu trời, thiên lôi vượt đại cảnh giới không chỉ có một đạo, khi rơi xuống, lại linh hoạt di chuyển, từ từ hướng về phía đường xuất phát của Nam Hận Ngọc, giống như một kẻ biến thái theo dõi nữ tử độc hành.
Nam Hận Ngọc tăng tốc, cố gắng thoát khỏi thiên lôi, nhưng tiếng sét vẫn quanh quẩn bên tai, nàng dừng lại.
Thiên lôi chậm rãi tiến gần, Nam Hận Ngọc bình tĩnh trong giây lát, ngược lại như ý muốn của thiên lôi, nàng đi về hướng sét đánh, thiên lôi cuối cùng cũng đứng yên.
Trên đường trở về, bất ngờ phát hiện mũ rộng vành đã bị gió thổi bay, Nam Hận Ngọc nhặt lên, cẩn thận phủi bụi, lại đội lên đầu, thần sắc cũng hòa hoãn hơn một chút.
Thiên lôi vượt đại cảnh giới khó đối phó, kiếm Không Vũ vốn đã mệt mỏi, Lục Uyển Tư nâng kiếm chống đỡ, khó khăn tránh né trong cơn sét. Nam Hận Ngọc ẩn mình trên cao, nhìn xuống cảnh Lục Uyển Tư chật vật, không một tiếng động như hòa vào bóng đêm.
Khi bước vào bí cảnh, Lục Uyển Tư theo sau các sư huynh sư tỷ, hầu như không cần xuất thủ, nên khi bọn họ bị đám Tranh vây khốn, ngược lại có cơ hội nhất là nàng.
Vì vậy, nàng theo lời của kiếm Không Vũ, dùng sức mạnh của kiếm cũ thu hút thú dữ, trong trận chiến khổ sở bị cuốn vào bão táp, đến được mặt tối của Hoàng Sa Bí Cảnh, lại một lần nữa rơi vào cuộc khổ chiến.
Có lẽ đây mới thực sự là Hoàng Sa bí cảnh.
Hung thú trong Ma vực còn hung hãn hơn, lần này không có sư tỷ sư huynh, cũng không có bão táp mang nàng đi, nàng chỉ có thể liên tục tránh né, cố gắng giết địch, may mắn có kiếm Không Vũ bên cạnh, nếu không chỉ dựa vào bản thân thì thực tế không dám nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng chịu đựng quá nhiều, kiếm Không Vũ vẫn bị thương.
Lúc này trong tình thế nguy cấp, việc kết Kim Đan đối với Lục Uyển Tư là một thử thách không nhỏ, giữa lúc liều sống liều chết, nàng chặn lại tia sét cuối cùng, trên thân kiếm xuất hiện một vết nứt nhỏ, chỉ bằng sợi tóc của nàng, Lục Uyển Tư trong lòng căng thẳng, ôm kiếm ngồi xuống, thở dốc một chút.
Dư quang bắt được một màu trắng, Lục Uyển Tư tùy ý quay đầu, liền thấy ở chỗ cao có người quay lưng về phía nàng, đang nhảy lên, thân ảnh biến mất, chỉ chừa một vệt góc áo.
Có người? Nhị sư tỷ sao? Lục Uyển Tư không màng nghỉ ngơi, vội vàng phi thân đuổi theo: "Chờ một chút!"
Lục Uyển Tư không kịp đuổi theo tốc độ của Nam Hận Ngọc, nhưng Nam Hận Ngọc nhất thời lại bị Lục Uyển Tư bắt kịp. Bởi vì khắp nơi đều bị Thu Ngâm bố trí trận pháp, nàng không muốn làm ra chấn động lớn, nên không cưỡng chế phá trận.
Nàng không biết trận pháp của xui xẻo đệ tử có giam cầm được kẻ địch hay không, nhưng chắc chắn đã giam cầm được sư tôn của nàng ấy.
Lục Uyển Tư hỏi thăm thân phận từ phía sau, Nam Hận Ngọc không để ý tới, Lục Uyển Tư không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng trong ma vực mà độc hành quả thực là đang thách thức tâm trí người ta, nàng thử hỏi dò: "Cô nương cũng bị bão cuốn vào đây sao?"
Nếu hỏi Nam Hận Ngọc am hiểu đóng vai hạng người gì nhất, Thu Ngâm nhất định sẽ trả lời "Mất tự nhiên, mỹ nhân câm điếc". Nam Hận Ngọc thậm chí không nhúc nhích, nếu không phải vừa rồi Lục Uyển Tư nhìn thấy động tác của nàng ấy, nàng còn tưởng mình gặp một pho tượng.
Pho tượng dáng người thẳng tắp, khí chất thoát tục, thật sự rất bắt mắt, nhưng Lục Uyển Tư vẫn nhớ đây là nơi nguy hiểm, có chờ mong nhưng không quên cảnh giác nói: "Ngươi không nói, ta cũng không ép, độc hành quá nguy hiểm, nếu cô nương tin tưởng ta, chúng ta có thể đi cùng nhau."
Nam Hận Ngọc im lặng không đáp. Có lẽ là do trải qua một tháng đầy đặc sắc, Lục Uyển Tư đã quen với sự ngượng ngùng: "Cô nương tốt xấu gì cũng phải phản hồi một cái, ta chỉ là không yên tâm về sự an nguy của ngươi."
"Đích xác là không tiện lắm." Nam Hận Ngọc dùng giọng nói khó phân biệt nam nữ của Thính Phong Lâu, nàng không giỏi bịa chuyện, chỉ có thể tạm thời dùng danh phận do Thu Ngâm thiết kế: "Ta cùng người yêu vào bí cảnh, nếu ở chung một chỗ với cô nương, e rằng nàng ấy sẽ suy nghĩ nhiều."
"?" Lục Uyển Tư không hiểu: "Ta cũng là một cô nương... Ngươi là nam tử?"
"Ta là nữ tử." Nam Hận Ngọc dừng lại một chút: "Người yêu của ta cũng vậy."
Lục Uyển Tư chấn kinh, mất một lúc lâu để tiêu hóa, khó khăn giải thích: "Ta không có ý gì khác... Dù sao ta cũng có người mình thích, nói ra thì trùng hợp, người ta thích cũng là nữ tử nha."
Gió thổi qua, làm những cây khô đều gãy, tiếng kêu cọt kẹt làm Lục Uyển Tư giật mình, vừa định quay đầu lại, Nam Hận Ngọc liền nói: "Vậy đi thôi, đi về phía trước xem."
Lục Uyển Tư vui vẻ ra mặt: "Được."
Có lẽ vì các nàng đều thích nữ tử, Lục Uyển Tư ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không biết tại sao, thú dữ trong Ma vực dường như cũng ít đi, không biết đã trốn về đâu, có thể bị thiên lôi dọa chạy rồi.
"Thật ao ước cái lưỡng tình tương duyệt của các ngươi, không giống như ta, có đôi khi ta nghĩ, người mà ta thích có phải sẽ mãi mãi không đáp lại ta."
Lục Uyển Tư không nhịn được mà bộc lộ chút tiếng lòng, Nam Hận Ngọc không chỉ giả câm, còn giả điếc, cho đến khi Lục Uyển Tư hàn huyên từ người nàng ta thích tới "người yêu" của nàng, Nam Hận Ngọc mới nói: "Không liên quan tới cô nương."
"..." Lục Uyển Tư giải thích: "Ta không có ý mạo phạm, chỉ là cảm thấy cô nương không tầm thường, người yêu của cô nương khẳng định cũng sẽ không tầm thường, nên có chút hiếu kỳ."
Nàng ta phỏng đoán: "Nhất định là người chững chạc rất đáng tin đi, có thể để người như cô nương yên tâm dựa vào."
Nam Hận Ngọc bình thản nói: "Nàng ấy là ở rể."
Biểu tình hâm mộ của Lục Uyển Tư bỗng chốc cứng đờ: "Như vậy sao, ừm, không nhìn ra nha. hóa ra cô nương là người bị dựa dẫm à?"
"Nàng ấy rất thích gây chuyện." Nam Hận Ngọc tiếp tục: "Bình thường thì ta phải chịu trách nhiệm, vì vậy nàng ấy càng thêm không kiêng nể gì cả."
Lục Uyển Tư từ ao ước ban đầu chuyển sang không hiểu, đặt mình vào cảm thụ, thấy bất bình: "Sao lại như vậy, nếu yêu nhau thì phải cùng nhau cố gắng mới đúng, cô nương chiều theo như thế, đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất, còn coi trọng nàng ấy vì cái gì?"
"Cô nương đúng là rất quan tâm đến chuyện của người khác." Nam Hận Ngọc hoàn toàn không hiểu Lục Uyển Tư đang tức giận vì điều gì, hời hợt nói: "Chắc là vì coi trọng khuôn mặt của nàng ấy đi."
Một bầu nhiệt huyết ngay lập tức bị dập tắt, Lục Uyển Tư nghẹn lời, không ngờ tình yêu tuyệt mỹ mà mình chúc phúc lại khởi đầu từ một điểm "giản dị" như vậy.
"A——" Tiếng hét của một nữ tử phá vỡ bầu trời đêm, kéo Lục Uyển Tư về lại cảnh giác. Nàng cuối cùng nhớ ra đây là Ma vực, chứ không phải Hoa Cốc trong núi nơi các nữ tử nói chuyện trời đất.
Hai người chạy tới, liền thấy một nữ nhân váy trắng bị trói chặt trên tấm đá, ánh mắt trống rỗng, máu từ tứ chi và trái tim không ngừng chảy ra, nhỏ xuống, hòa vào những ký tự khắc đầy trên đài hiến tế, từ màu vàng nhuộm thành màu đỏ, một nam nhân trùm mũ đen cầm kiếm bảo vệ bên cạnh.
Nghiêm Lương Tài đã sớm cảm nhận được sự xuất hiện của các nàng, thân thuộc chào hỏi: "Ôi, Tiểu sư muội, A Ngọc cô nương."
"Ngươi biết ta?" Lục Uyển Tư nghi hoặc, Nghiêm Lương Tài lúc này mới chậm rãi kéo mũ xuống, mỉm cười với Lục Uyển Tư đang kinh ngạc: "Vẫn là phản ứng của Tiểu sư muội thú vị hơn nhiều."
"Ngươi có biết mình đang làm gì không?" Lục Uyển Tư quát lớn, rút kiếm Không Vũ lên, kết quả bị Nghiêm Lương Tài nhẹ nhàng khoát tay, đánh bay đến nơi khác.
Lục Uyển Tư phun ra một ngụm máu, không thể tin được, nàng hiện tại đã có Kim Đan, sao có thể bị Nghiêm Lương Tài chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ đánh mà không thể phản kháng.
"Kim Đan. Tốc độ vượt cảnh của Tiểu sư muội còn đáng sợ hơn cả Nhị sư tỷ, chỉ trong một năm mà đã nhảy một cái Đại cảnh giới, Nhị sư tỷ mất tận tám năm.". Nghiêm Lương Tài hứng thú ngồi xổm xuống trước mặt Lục Uyển Tư: "Thời nay trẻ con thật khó lường, nếu không cố gắng hơn, ta sẽ trở thành người bị cuốn trôi đằng sau mất. Nhưng Kim Đan của ngươi vẫn còn kém chút, so với Thu Ngâm vẫn là có khoảng cách, là vì vừa vượt cảnh nên chưa ổn định sao, hay là con đường nhỏ¹ rốt cuộc không bằng chính đạo?"
Lục Uyển Tư mím môi: "Nhị sư tỷ đích thật lợi hại, nhưng ta đã cố gắng theo kịp, hiện giờ chúng ta cùng cấp."
"Bách Lý Nhĩ." Nam Hận Ngọc đánh gãy bọn họ: "Nàng đâu?"
"Thật không hổ là một đôi, đoán sai cũng như nhau." Dưới áp lực của Nguyên Anh, Lục Uyển Tư không dám động đậy dù chỉ một cử động nhỏ, Nghiêm Lương Tài bất đắc dĩ: "Ta thật sự không phải Bách Lý Nhĩ, sao tiểu phu thê các ngươi thế nào cũng không tin vậy."
"Người của Thính Phong Đạo là giả, chỉ có Kim Đan đỉnh phong." Nam Hận Ngọc hỏi: "Ngươi rời khỏi Thính Phong Đạo, không quan tâm đến người khác thay thế danh vọng và thành quả nhiều năm của ngươi, lén lút ngụy trang xâm nhập vào các tông môn, chỉ để bắt một cô nương để lấy máu hành hung sao, Nguyên Anh?"
"Vậy nên làm cái gì, chui vào hang núi làm đá gõ Thiên môn? Thật là một đạo lý kỳ quái. Nếu người nhà ngươi ở đây, hẳn sẽ không đồng ý câu này, nếu nàng ấy đạt tới Nguyên Anh, chắc chắn sẽ càng 'không câu nệ tiểu tiết' hơn ta." Nghiêm Lương Tài khoa trương thở dài: "Chỉ là không biết nàng ấy còn có thể sống sót không, nhưng quý tông môn chắc cũng không quá buồn bã đâu, nói không chừng còn cho rằng đó là chuyện tốt, giải quyết được một cái đại họa trong đầu, trong tông không phải đều đang đồn 'Nhị sư tỷ sớm muộn gì cũng nhập ma' sao, ta thấy nàng ấy cũng đúng là loại này."
Sát khí tụ lại thành lưỡi đao, khó khăn lắm mới vừa đủ chạm vào cổ Nghiêm Lương Tài, Lục Uyển Tư muốn thừa cơ trốn chạy, nhưng bị Nghiêm Lương Tài một tay ấn lại, Lục Uyển Tư đau đến mức cảm thấy da mặt mình như bị lột ra hết, bên tai vang lên tiếng ong ong không ngừng, không biết đêm nay là đêm nào.
Nghiêm Lương Tài ra tay tàn nhẫn, nhưng giọng nói lại có chút vô tội: "Đừng tức giận mà, ta chỉ cần một suất vào Hoàng Sa Bí Cảnh, dù sao đại tông môn nắm giữ cửa vào bí cảnh, chỉ mở cho đệ tử của đại tông môn. Ta lại rất hứng thú với Kiếm Các của quý tông môn, tiếc rằng bị Lục Uyển Tư này làm rối loạn kế hoạch, tuy không vào đó nhưng vẫn có được kiếm Hàm Xuyên cũng coi như là niềm vui bất ngờ."
Máu từ Liên Y không ngừng chảy ra, gần như khô cạn, phù văn từ từ được chuyển đổi, Nghiêm Lương Tài xác định nghi thức đã ổn định, rồi nắm lấy mặt Lục Uyển Tư, từng bước kéo về phía Nam Hận Ngọc: "Dù Thu Ngâm có chút lỗ mãng, không đủ thông minh, nhưng thật ra ta rất thích nàng ấy. Ta chỉ muốn lợi dụng nàng để tiếp cận trẻ mồ côi này của Liên gia, không ngờ nàng lại bị Bùa gang tấc đưa đến nơi này, bùa không phải của ta đưa, mà là người đẹp thiện tâm nhất Thái Thanh Tông - Tiểu sư muội cố ý để lại cho Nhị sư tỷ, làm cho các vị của Huyền Linh Tông xoay vòng, khiến cho đệ tử của tông khác phải làm việc vì nàng ta, nếu không phải đúng lúc ta tình cờ gặp được, thật không nghĩ tới Tiểu sư muội có loại thủ đoạn này."
Nghiêm Lương Tài kéo Lục Uyển Tư đến trước mặt Nam Hận Ngọc: "Người nhà của người ta đã oán hận đến trên đầu ta rồi, ta thật oan ức, Tiểu sư muội không giải thích một chút sao?"
Mỗi lời Nghiêm Lương Tài nói ra, ánh mắt Nam Hận Ngọc lại âm trầm thêm một phần, trong khi Lục Uyển Tư đầu óc đau đớn muốn nổ tung, hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói gì, trong lòng lớn tiếng gọi Không Vũ, kêu gọi kiếm linh cứu nàng.
Kiếm Không Vũ cảm nhận được nguy cơ của chủ nhân, ánh sáng bùng lên, Nghiêm Lương Tài nhẹ buông tay, xoay chuyển cổ tay suýt nữa bị chém đứt: "Thật nguy hiểm. Cổ thần kiếm, thật không thể không phục cơ duyên của Tiểu sư muội."
Lục Uyển Tư nhịn đau, vừa định tránh đi, kiếm Hàm Xuyên rơi xuống, nàng dùng kiếm Không Vũ chặn lại, Nghiêm Lương Tài dồn toàn lực một nhát đâm tới, Lục Uyển Tư nghe rõ tiếng nứt vỡ, là kiếm Không Vũ, nhưng nàng căn bản không dám buông tay.
Âm thanh nứt vỡ không ngừng, vết nứt của kiếm Không Vũ lan rộng như mạng nhện, mũi kiếm vỡ vụn, Lục Uyển Tư cùng thảm kiếm bị đẩy xuống mặt đất, không thể đứng dậy.
Đúng lúc này, nghi thức phía sau đã kết thúc, ánh đỏ che phủ bầu trời, Nghiêm Lương Tài liếc nhìn Nam Hận Ngọc, dường như không để nàng vào mắt, tạm thời bỏ qua nàng, trở lại bên tế đàn.
Màu đỏ lan tràn ra tế đàn, càn quét toàn bộ thành phố trống rỗng, Nghiêm Lương Tài lặng lẽ chờ đợi, như thể biết kết quả đã được định đoạt, hắn liền hảo tâm giải thích vài câu: "Ta lớn lên trong tòa thành này, trước khi Hoàng Sa bị hủy diệt trở thành bí cảnh. Ta đã từng thấy qua bộ dáng phồn hoa nhất của nó, vì vậy muốn tái tạo lại trên mảnh đất vàng này, nhưng không thành hình dạng, may mắn tìm được hậu duệ còn sót lại của Liên gia, để hồi sinh quê hương chung của chúng ta, ta nghĩ nàng ta rất sẵn lòng hy sinh như vậy."
Thi thể của nữ nhân đã máu thịt khô khốc, vẫn giữ vẻ mặt trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt, không nhìn ra "sẵn lòng" ở đâu.
Nam Hận Ngọc yên lặng nghe, không nói một lời.
Chờ một hồi lâu, ánh đỏ dần dần tán đi, Nghiêm Lương Tài có chút kích động nhìn lại— không có gì thay đổi, Ma vực như đang chế nhạo hắn tự mình đa tình.
Nếu Thu Ngâm ở đây, khẳng định sẽ cười đến mức cả tòa thành đều nghe thấy.
Nghiêm Lương Tài sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía tế đàn, thi thể của nữ nhân như cành khô hóa thành tro bụi tán đi, cuối cùng chỉ còn lại một viên cầu đen như ngọc, chính là Bất Kiến Tiên mà Liên Y đã lấy đi.
Liên Y hắn bắt đi không phải là người thật, mà là ảo ảnh của Bất Kiến Tiên. Biểu cảm của Nghiêm Lương Tài âm u đến vặn vẹo.
"Nàng ấy đôi khi đúng thật có lỗ mãng, nhưng không có nghĩa là nàng không đủ thông minh." Nam Hận Ngọc vẫn thần sắc nhàn nhạt, mang theo chút ý cười khó nhận thấy: "Ngươi vẫn chưa đủ hiểu rõ nàng."
Từ xa, trên tháp cao ở trung tâm tòa thành cũ nát, tất cả các lỗ thủng đều bị ma khí bịt kín, Liên Y bất đắc dĩ, nàng dùng kiếm mà Thu Ngâm đưa cho để đến được trong tháp, nơi đáng lẽ treo chuông thì trống rỗng, nghiến răng: "Tên rác rưởi đó, hóa ra Chuông Tam Vấn đã bị hắn lấy đi."
Khi Thu Ngâm giao Bất Kiến Tiên cho nàng, đã điểm một cái vào tay nàng, để lại một bí tự trong lòng bàn tay, ám chỉ rằng mục tiêu của Nghiêm Lương Tài có thể là nàng.
Vốn dĩ đã không tin tưởng nhau, nên khi đến bí cảnh, nàng liền bóc ra Bất Kiến Tiên từ trong người.
Biết Thu Ngâm gặp nguy hiểm, Liên Y liền sai ảo ảnh đi cứu, cảm tạ huyết mạch của nàng, mặc dù nàng không phải là thiên tài, nhưng cũng biết chút thủ đoạn mà thế nhân không biết.
Nàng vẫn luôn trốn trong phế tích, cho đến vừa rồi nhìn thấy A Ngọc, còn có một nữ tu sĩ khác.
Liên Y giật mình, phát ra một tiếng động nhỏ, A Ngọc hình như đã thấy nàng, nhưng không vạch trần, dẫn theo nữ tu đó rời đi.
Tính ra, cặp thê thê này giúp nàng không biết bao nhiêu lần.
Liên Y hạ quyết tâm, một kiếm xuyên qua tay mình xoay một vòng, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, dán lên phù chú, máu ngừng chảy, chỉ còn lại một lỗ hổng.
Nàng dùng thân thể mình làm một cái vu môi, thay thế Chuông Tam Vấn để đặt câu hỏi, trong lòng thầm niệm: "Thần kiếm ở đâu?"
Gió từ vết thương của nàng thổi xuyên qua, phát ra âm thanh như tiếng nghẹn ngào, nhưng không có câu trả lời, câu hỏi đầu tiên thất bại.
Áp lực của tu sĩ cấp cao từ xa tiến lại gần, là tên rác rưởi đó đến. Liên Y vội vàng thầm hỏi lần thứ hai.
Kiếm Hàm Xuyên bị bóng kiếm của Nam Hận Ngọc chặn lại, Nghiêm Lương Tài sắc mặt u ám nói: "Hóa ra vừa rồi toàn là kéo dài thời gian. Tưởng rằng ngươi cùng lắm là Kim Đan, không ngờ là tu sĩ cùng cấp, là ta đã đánh giá thấp ngươi, tránh ra!"
Cuộc va chạm giữa Nguyên Anh khiến thành phố trống rỗng lại rung chuyển, đám hung thú gào thét, những con nhỏ yếu đã bị nghiền thành bột.
Nam Hận Ngọc một bước cũng không nhường, Nghiêm Lương Tài kích thích nàng: "Có công phu như này, không bằng đi cứu Thu Ngâm, đoán xem ta đã ném nàng ấy ở đâu? Biết tại sao tòa thành này không có lối ra không? Vì cổng thành ở phía Nam, phía Nam dẫn đến đâu, không cần ta nói cũng biết, bây giờ ngươi qua đó nói không chừng còn có thể thu lại xác nàng ấy toàn vẹn."
Cổ tay bị bẻ gãy, Nghiêm Lương Tài kêu lên một tiếng, kiếm Hàm Xuyên bị Nam Hận Ngọc cướp đi, Nghiêm Lương Tài sống mấy trăm năm, trực giác mách bảo hắn không thể tiếp tục gây sự, nên lập tức triệu hồi sương đen phong tỏa Thu Ngâm, tranh thủ cơ hội giam giữ Nam Hận Ngọc, suýt bị một kiếm đánh tan. Hắn miễn cưỡng giữ vững, chạy về phía tháp trống.
Hắn phát ra linh áp Nguyên Anh, sương đen tranh nhau bịt kín tất cả các lỗ hổng, Liên Y thấy có sương muốn chặn tay mình, vội vàng giơ cao hỏi lần thứ ba.
"Ở đây." Nghiêm Lương Tài nháy mắt xuất hiện trên đài chuông, một tay nắm lấy tay Liên Y, chặn lại nghi vấn của nàng, hắn che khuất tất cả ánh sáng, từ trên cao nhìn xuống Liên Y: "Lâu rồi không gặp, Liên gia tiểu công chúa, tiếc rằng lần này không ai có thể cứu ngươi được."
Liên Y trừng mắt nhìn Nghiêm Lương Tài: "Ngươi là người của thành Thính Phong, làm sao ngươi dám!"
Sương đen có thể vây khốn Thu Ngâm, nhưng căn bản không vây khốn được Nam Hận Ngọc bao lâu, Nghiêm Lương Tài lười nhác nói nhảm với nàng, đưa tay chuẩn bị phế bỏ tứ chi của Liên Y, cưỡng ép kéo người đi.
Rắc Rắc—
Từ xa bỗng vang lên một tiếng sấm, xé toạc bầu trời u ám.
Đây là đạo lôi kiếp thứ hai trong ngày, trước cả kiếm của Nam Hận Ngọc, đã xé toạc sương đen.
Phía nam, cổng thành.
Thu Ngâm toàn thân chật vật bước ra khỏi ma khí như sương mù, áo bị xé rách như không còn che nổi thân thể, tóc bù xù như vừa bị sét đánh, vết thương trên mặt vẫn nhỏ máu.
Chỉ có trên cổ quấn hai cái đuôi đỏ thẫm, rất quý phái.
=====================
===========
Chú thích:
(1) Con đường nhỏ: Ý của Nghiêm Lương Tài là muốn nói móc Lục Uyển Tư không đường đường chính chính đạt được Kim Đan mà do giở thủ đoạn. (Cụ thể là thủ đoạn cướp công của Thu Ngâm để có được Bức tranh Tiên nhân, được tiên nhân phù trợ nên may mắn vượt cảnh nhanh như vậy.)
______________________
____________
Editor: "Chương 37: Âm mưu" đánh dấu cho cú bẻ lái, màn đảo khách thành chủ đầu tiên của truyện :)))) Đồng thời thể hiện IQ của Thu Ngâm👏 bis bis
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro