Chương 68: Biểu hiện giả dối


Thu Ngâm vẫn luôn là người giỏi châm chọc khiêu khích, chỉ là chưa từng nhắm vào Nam Hận Ngọc.

Trước kia nàng ôm lấy Nam Hận Ngọc còn biết làm bộ nói câu "Thất lễ", bây giờ thì không khách khí chút nào chân thành nói: "Kiếm tiên đại nhân có phải nghĩ mình trăm tuổi mà thân thể xương thịt vẫn cường tráng? Người ta thường nói Lục Uyển Tư yếu đuối, nàng ta chỉ là giả vờ, còn nàng so với nàng ta yếu ớt hơn cả cây liễu trước gió nhiều."

Nam Hận Ngọc dường như đã lâu không nhận sự kích thích như vậy, bất kể là thể xác hay tinh thần. nhưng nàng thật sự như mất sức dựa vào lòng Thu Ngâm, tóc đen trên đỉnh đầu vô tình cọ qua cằm Thu Ngâm, nàng lại che miệng ho vài tiếng, khiến Thu Ngâm nhíu mày.

Nhưng Thu Ngâm cũng không tiếp tục nói, như thể đang nén lại một cơn tức giận.

Chiếc giường duy nhất ở tầng hai của lầu trúc đặt sát cửa sổ, đệm và chăn đã bị mưa thấm ướt một nửa. Thu Ngâm cúi đầu dùng răng nanh cắn mở chiếc áo choàng đen của mình, áo choàng theo gió rơi xuống, trải đều trên giường một cách ổn thỏa, nàng nhẹ nhàng đặt Nam Hận Ngọc lên đó, vừa đứng dậy định đi đóng cửa sổ thì lại bị Nam Hận Ngọc kéo lại, không cho nàng rời đi.

Cổ áo của Thu Ngâm bị Nam Hận Ngọc nắm chặt, nửa thân trên của nàng chỉ có thể cúi xuống để chiều theo động tác của nàng ấy. Thấy Nam Hận Ngọc không có ý định buông tay, nàng thuận theo cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên khóe môi Nam Hận Ngọc, thấp giọng nói: "Đừng nháo, ta đi đóng cửa sổ."

Nam Hận Ngọc cứng đờ, nghiệt đồ vừa rồi còn không kiêng nể mà khi dễ hạ thấp nàng, giờ lại ôn nhu chiều chuộng mà đi đóng cửa lót áo cho nàng, nàng nhất thời không theo kịp tốc độ trở mặt của Thu Ngâm, không biết đâu mới là Thu Ngâm thật.

Nhưng có lẽ do sau khi xuất quan đã bị đệ tử mạo phạm quá nhiều, nàng đã gần như quen thuộc. Nam Hận Ngọc từ từ thả lỏng, buông tay.

Thu Ngâm tự nhiên nắm lấy bàn tay của Nam Hận Ngọc vừa rời khỏi, không dùng sức nhưng rất chắc chắn, tay còn lại nâng lên, kéo cơ thể về phía trước, bóng tối bao trùm cả người Nam Hận Ngọc vào trong lòng, "bang" một tiếng đóng cửa sổ lại, ngăn cản gió và mưa, khiến trong phòng trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Nàng dứt khoát ngồi bên giường, thấy Nam Hận Ngọc nhìn bàn tay hai người đan xen vào nhau, nhíu nhíu mày. Nàng nắm chặt bàn tay xinh đẹp của Nam Hận Ngọc trong lòng bàn tay mình mà thưởng thức, chậm rãi vuốt ve qua khe hở giữa các ngón tay, chạm vào những khớp xương nổi lên trên mu bàn tay: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Nam Hận Ngọc để Thu Ngâm tùy ý làm xằng làm bậy, cũng tự nhiên nói: "Một chút chuyện xưa. Khi ta còn là đệ tử thân truyền của Trường Hoa Phong, ta đã từng đến Huyền Linh Tông tu luyện vài năm."

Thu Ngâm không kiêng nể nói: "Vài năm. Thái Thanh Tông đã bán nàng làm con tin à?"

"Chỉ là xuất phát từ việc học tập và trao đổi về kiếm thuật mà thôi." Nam Hận Ngọc nói: "Ta đã học được rất nhiều điều về kiếm đạo, nhờ đó mà thành tựu được như hôm nay."

"Nói như vậy, sư tôn rất quen thuộc với Huyền Linh, chắc chắn không đến nỗi lạc đường trong Huyền Linh Cửu Phong." Thu Ngâm cười tươi nói: "Người có thể chỉ điểm cho kiếm tiên, chắc chắn không phải là người tầm thường, phải chăng là vị chưởng môn trước đây, người đã khiến vạn kiếm quy nhất?"

"Sơn Hải kiếm trận của hắn không ai không biết, không ai có thể phá." Nam Hận Ngọc dừng lại một chút: "Cho dù là Bất Trần, cũng phải cân nhắc một chút."

"Cân nhắc một chút, tức là có khả năng đánh bại, nàng không cần phải khiêm tốn với ta, có thể buộc ta rời khỏi Nam cảnh cũng chỉ có nàng." Thu Ngâm bổ sung, hơi lộ ra răng nanh: "Cho dù vị chưởng môn quy nhất đó có mang theo hàng trăm thanh bảo kiếm đến, ta cũng có thể kéo hắn xuống địa ngục."

"Đừng coi thường hắn, trước khi ta xuất hiện, hắn xứng đáng là người số một." Nam Hận Ngọc như thường lệ dạy dỗ nàng đừng kiêu ngạo: "Mặc dù hắn sống trên núi Thanh Lĩnh nước non hữu tình, nhưng xét về khí phách, chưa chắc đã kém ngươi, Sơn Hải kiếm trận vì sao lại không thể phá, chính là vì hắn lấy bản thân làm trận nhãn, bảo vệ Huyền Linh bát phương bình yên."

"Vậy càng khiến người ta động tâm hơn." Thu Ngâm cùng nàng mười ngón khấu chặt: "Nàng hiểu ta mà, muốn cái gì ta sẽ tự mình đi tranh, nàng rõ ràng biết ta đến vì lý do gì."

"...... Sơn hải kiếm trận." Nam Hận Ngọc nhẹ giọng nói.

"Đúng một nửa." Thu Ngâm cười một cách nghịch ngợm, nghiêng người về phía Nam Hận Ngọc: "Còn có nàng nữa."

Nam Hận Ngọc chớp chớp mi mắt.

Thu Ngâm chăm chú nhìn vào mắt Nam Hận Ngọc, không cho Nam Hận Ngọc bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, cũng tự cắt đứt đường lui của chính mình, như thể nhổ tận gốc một tảng đá lớn đã chôn sâu trong lòng đất, phơi bày những tình cảm thầm kín cùng vẻ lo lắng: "Ta không phải là con chó trên phố, không có thói quen thấy người là nhào tới hôn. Ta rất kén chọn, suốt nhiều năm qua cũng chỉ thích một người, nàng có muốn đoán xem là ai không?"

Nam Hận Ngọc cúi mắt, thật lâu không đáp. Dù Thu Ngâm đã đoán trước, nhưng theo thời gian trôi qua, sự im lặng khiến nàng nhận ra rằng, chữ "tình" có lẽ mãi mãi không hợp với lý trí, mà lại nguyện ý hòa trộn với sự chua xót, khiến nàng vừa khinh thường đầu óc của mình, vừa khinh thường lòng mình.

Nam Hận Ngọc nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

"Đây chính là câu trả lời của nàng?" Thu Ngâm cười nhạt, giờ đây đôi mắt nàng cong lên nhưng không còn dáng vẻ giảo hoạt như hồ ly dính người, mà chỉ còn sự độc ác như rắn độc bò trên da thịt: "Câu trả lời của nàng không quan trọng. Dù nàng có thái độ gì, ta muốn cái gì đều sẽ tự mình đến tranh, đó là thái độ của ta. Tất nhiên, không phải bây giờ."

Bản thân nàng cũng không nhận ra rằng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm, không có câu trả lời lại là một câu trả lời tốt đối với nàng.

Tay của hai người giao thoa dây dưa, truyền hơi ấm cho nhau, tình cảm mập mờ đến không tưởng. Thu Ngâm lại thay đổi sắc mặt, như một đứa trẻ ngây thơ và hiếu kỳ hỏi: "Ta làm chuyện quá phận như vậy mà nàng cũng không tức giận, khiến cơn giận của ta cũng không còn, nàng đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?"

"Ngươi muốn ta giận ngươi như vậy sao?" Giọng Nam Hận Ngọc vốn đã nhẹ nhàng giờ lại càng nhẹ hơn, như thể đang nói cho bản thân nghe: "Ta sẽ không giận ngươi."

"Lục Uyển Tư trong Ma vực cũng nói nàng ta sẽ không làm hại ta, nhưng nàng ta đã muốn mạng ta hai lần." Thu Ngâm cố tình nhắc đến tiểu sư muội hiện đang nổi tiếng khắp Tiên giới với mỹ danh "người đẹp thiện tâm" không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của Nam Hận Ngọc: "Nam Hận Ngọc, nàng muốn ta tin nàng thế nào?"

Nam Hận Ngọc có phản ứng khi nghe đến nửa câu đầu, giống như khi các nàng đang giằng co sau cánh cửa trúc và bất ngờ nghe thấy tên Lục Uyển Tư. Thu Ngâm cẩn thận phân rõ những tầng ý nghĩa sâu xa hơn trong đó, nhưng như thể đang nhìn qua lớp mây mù của toàn bộ Tĩnh Hải Phong, cái gì cũng nhìn không rõ.

Bỗng nhiên, Thu Ngâm nói: "Nàng đang cảm thấy có lỗi."

"...... Là lỗi của ta." Nam Hận Ngọc chỉ bình thản nói ra câu khiến Thu Ngâm tức giận, càng khiến Thu Ngâm không thể nhìn thấu. Thu Ngâm nhận ra rằng cảm giác tội lỗi của Nam Hận Ngọc có thể khác với những gì nàng nghĩ.

Trong ấn tượng của Thu Ngâm, Nam Hận Ngọc chỉ là người hơi lãnh đạm, không phải là người có chuyện mà không nói, có thể đối với người khác nàng ấy là một bình hồ lô đậy kín, nhưng chỉ cần nàng quấy rầy đòi hỏi, sẽ luôn có cách mở miệng cái bình hồ lô này.

Nhưng giờ đây, Nam Hận Ngọc giống như một cái vỏ sò đóng chặt, vô luận nàng có dụ dỗ thế nào cũng không chịu mở ra một khe hở.

Lần này lại lâm vào im lặng, giống như vừa rồi khi bị nàng đè lên cánh cửa, nàng ấy nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay nàng không phải để dỗ dành, mà chỉ là hành động lừa dối ngọt ngào tạm thời.

Giống như với tư cách là kiếm chủ mà Thu Ngâm không thể nhận được câu trả lời từ Bi Phong. Với tư cách là đệ tử, nàng cũng không thể nghe được sự thật từ miệng Nam Hận Ngọc.

Nàng ấy đang kiêng kỵ điều gì?

"Ta không ghét âm mưu, nhưng ta ghét những âm mưu mà ta nhìn thấu nhưng lại không thể nói ra." Thu Ngâm buông tay, từ từ đứng dậy, nàng chỉnh sửa lại bộ áo đỏ đơn bạc của mình, từ trên cao nhìn xuống Nam Hận Ngọc một cái: "Nói thẳng ra, ta ghét các ngươi coi ta là kẻ ngốc mà đùa nghịch."

"Đừng ra ngoài." Nguồn ấm áp rút lui, Nam Hận Ngọc bị lạnh khẽ run, ho khan hai cái: "Nàng ta đang thủ ở phía dưới."

Thu Ngâm dừng lại, nàng đoán rằng Lục Uyển Tư sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng và ở dưới chân núi ôm cây đợi thỏ, nhưng không ngờ Nam Hận Ngọc lại nhắc nhở.

"Đa tạ nhắc nhở, nhưng chắc ta đã nói rõ mục đích đến đây của mình." Thu Ngâm cười, ngẫu hứng khiêu khích: "Ta đến đây để giết người, da của tiểu sư muội ngày xưa của ta cũng không tệ, không biết lột ra sẽ có cảm giác gì?"

Nam Hận Ngọc nhíu mày, không còn là cái bình hồ lô kín bằng băng nữa, nàng mạnh mẽ kéo Thu Ngâm lại. Nhưng không ngờ rằng vừa mới ngồi dậy nửa người, chiếc áo đen bên dưới bỗng bùng lên ngọn lửa đen, cháy lên bạch y của Nam Hận Ngọc, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nam Hận Ngọc, ngọn lửa nuốt chửng cả người nàng.

Bàn tay vừa nắm lấy vạt áo lơi lỏng, từ từ rơi vào biển lửa.

Ngọn lửa đen không chỉ nuốt chửng một người mà còn thuận theo gỗ trúc lan ra khắp nơi, rất nhanh chóng dán một lớp "tường mới" màu đen lên ngôi nhà trúc, hừng hực không thể dập tắt.

Thu Ngâm không quay đầu lại, một giây trước còn nắm tay người dỗ ngon dỗ ngọt, một giây sau liền mang cả người lẫn phòng thiêu đến không còn bóng dáng. Nàng chỉ lạnh lùng bước ra ngoài, tay đóng chặt cửa, khóa toàn bộ ngọn lửa bên trong, như thể vô thanh vô thức đốt sạch những giấc mộng cũ chói mắt.

"Có ai còn dám nói Thẩm Tĩnh Trúc là hỉ nộ vô thường không? Ta sẽ mắng kẻ đó không có mắt." Bi Phong nghĩ mà sợ, như âm dương quái khí nói: "Hắn mà so với ngươi, như thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy." (tiểu vu kiến đại vu)

"Ta nghĩ cái này đối với Ma chủ là một lời khen." Thu Ngâm cười một cách rùng mình: "Cảm ơn, ngươi cũng thích sao?"

"Không, không cần, ta không xứng." Bi Phong ngoan ngoãn nhận thua, trung thành hỏi han ma chủ đại nhân hỉ nộ vô thường: "Đi đâu bây giờ? Lục Uyển Tư đang ở dưới chân núi, hiện tại chưa phải thời điểm tốt."

Thu Ngâm ánh mắt lóe lên: "Ta đặt bản thân vào nguy hiểm, dùng thần hồn để lừa Thẩm Tĩnh Trúc, sao lúc đó ngươi không khuyên ta? Ngươi thật sự coi trọng Lục Uyển Tư vậy sao?"

Kiếm linh Bi Phong giật mình, nó vừa thư giãn một chút đã bị mũi chó của chủ nhân bắt đến, vội vàng nói: "Đó không phải là sư muội của ngươi sao, lại là do Kiếm tiên dạy dỗ, không thể nào kém được. Ngươi là chủ của ta, ta đương nhiên lo cho ngươi."

"Ngươi đã để ta chịu bao nhiêu thiệt thòi rồi?" Thu Ngâm liếc nhìn về phía sau: "Có Bất Kiến Tiên ở đây, trực tiếp xuống cũng chẳng sao..."

"Ôi—— Ầm!"

Âm thanh của lửa bùng lên bất ngờ khiến Thu Ngâm sững sờ, nàng quay lại nhìn trong mưa, chỉ thấy ngọn lửa đen phá tan cửa sổ, nanh vuốt nhanh chóng chui ra từ các kẽ hở của Yên Vũ Lâu, như một bàn tay lớn từ trên cao đè xuống chế trụ toàn bộ Yên Vũ Lâu, không thể cưỡng lại mà bùng cháy, như những đốm lửa nổ tung giữa mưa, sáng rực và nổi bật, tựa như không thể bị mưa giội tắt.

"Chuyện gì xảy ra!" Giọng Kiếm linh Bi Phong vang lên cao: "Ngươi không phải đã kiểm soát ngọn lửa ở trong phòng đó sao?"

"Ngươi thật sự nghĩ lửa có thể thương tổn Nam Hận Ngọc sao?" Thu Ngâm lạnh lùng cắt ngang: "Nếu vậy thì tên tuổi Kiếm tiên của nàng cũng quá tầm thường."

"Ngươi cũng cố tình đúng không? Ngươi làm gì mà phải như vậy, giờ thì nơi này thành cái bia phát sáng rồi." Bi Phong kêu lên: "Đều kéo đến đây hết rồi!"

Thu Ngâm híp mắt, quyết đoán chia thần thức thành hai, bản thể thật chạy về phía sườn núi, dẫn dắt ma hỏa nhảy ra khỏi ngọn núi, treo lơ lửng trên đỉnh núi đá của Huyền Linh Tông, chỉ cần nhảy vào biển Đoạn là có thể trốn thoát.

Còn cái bóng hóa hình thì đảo tay ngự kiếm mà lên, dưới tác dụng của Bất Kiến Tiên nhanh chóng bay về Tĩnh Hải Phong, trong lúc các trưởng lão của Huyền Linh lập pháp trận bao vây toàn bộ ngọn núi, quả thật phát hiện ra Lục Uyển Tư đang ẩn mình trong số họ, Lục Uyển Tư bất chấp sự ngăn cản của mọi người, kiên quyết bay vào Tĩnh Hải Phong, vừa chịu đựng ma hỏa, vừa gọi tên Nam Hận Ngọc.

Thu Ngâm chỉ lướt nhìn một cái, lập tức không ngừng bước chân hướng về chủ phong được tám ngọn núi vây quanh.

"Không phải chứ, ngươi đi đâu vậy, a a a Thu Ngâm, ngươi dừng lại cho ta xuống, ngươi muốn tự chui đầu vào lưới sao!" Kiếm linh Bi Phong kêu to: "Ta vừa tỉnh dậy, ngươi lại muốn ta chết!"

"Ta không quan tâm ngươi có chết hay không, ngươi cũng không phải lần đầu chết, đừng ồn ào." Thu Ngâm lạnh lùng nói: "Kéo mọi người đến Tĩnh Hải Phong, thời cơ tốt trời ban, đồ ngốc."

Kiếm linh Bi Phong ngẩn ra: "Thời cơ tốt gì?"

Thu Ngâm không nói nên lời: "Ngươi sẽ không thực sự nghĩ rằng ta không ở Nam cảnh xem trò vui, không nếm rượu ngon ở Thính Phong Đạo, ngàn dặm xa xôi đến Huyền Linh Tông cái nơi lạ lẫm không quen biết này chỉ để đánh nhau với Lục Uyển Tư chứ? Nàng ta xứng sao? Không phải đã nói rồi ư, là vì Sơn..."

Kiếm linh Bi Phong bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi đến đây vì để trêu chọc Nam Hận Ngọc."

"......" Thu Ngâm nuốt xuống bốn chữ "Sơn Hải Kiếm Trận" trầm mặc một lát: "Quả nhiên vẫn nên ném ngươi xuống biển Đoạn cho cá ăn."









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro