Chương 75: Nhẫn tâm
Lúc ở Trường đình Vọng Bắc, Nam Hận Ngọc đã nói "Bắc vào Thiên Thần cảnh, Nam nhập Vạn Ma Quật."
Tiên nhân lên trời, ma quỷ xuống vực, Thiên Thần cảnh là hoài bão trong cuộc sống hữu hạn của tiên nhân, tương ứng với nó, Vạn Ma Quật có lẽ chính là nơi Ma chết đi về tổ.
Thiên Thần cảnh ở thiên ngoại thiên, thần nhân không thấy thế gian, nhưng Vạn Ma Quật thì nằm ngay tại Nam cảnh, với tính cách nhỏ mọn của trời, làm sao có thể dung thứ cho ma đầu hoành hành ngang ngược.
Thế là 'sự cân bằng' ra đời.
"Mới lần đầu gặp Thẩm Tĩnh Trúc, ta đã nghĩ, hắn thực sự quá giống 'người', dù là ôn hòa hay giả dối, đều không giống một Ma vương thống trị." Thu Ngâm nói: "Hắn nhốt quần ma dưới mí mắt mình, thậm chí cho phép chúng chém giết nhau để tìm ra một tên hạ quan mới, nhưng hắn lại sử dụng phương pháp 'chiến đấu luân phiên' kiểu một đối một. Nhưng nếu là ma, lẽ nào không nên đổ tất cả vào một cái túi, cho tự chém giết đến kẻ sống sót cuối cùng mới là người chiến thắng sao?"
"Thẩm Tĩnh Trúc đã xóa bỏ bản chất của ma, cũng đồng thời xóa bỏ chính mình. Thêm vào đó, hắn còn có một muội muội mà hắn cố chấp yêu thương, vậy thì càng giống con người hơn." Thu Ngâm nhẹ nhàng nói: "Người thì đơn giản, ông trời rất biết cách chặt bỏ những con đường khác, trải ra một con đường duy nhất, sau đó nói với con người 'đây là số mệnh'."
"Vì vậy, Nam cảnh chỉ có hai cái Nguyên Anh, một cái thì chia vạn trượng thành ba cái vực sâu, xem kẻ ngoại bang như không tồn tại, còn Vạn Ma Quật thì lại bị Ma tôn vứt bỏ, bị đè nén ở chỗ sâu không thấy ánh mặt trời, chỉ coi như lá bài tẩy để dọa nạt những lão già trong tiên giới, giống như Tiên giới nhốt Kiếm tiên trên đỉnh Huyền Nguyệt Phong, khiến Thẩm Tĩnh Trúc chưa từng dám vượt qua vùng đất phía Bắc."
Thu Ngâm cười: "Ta nói, các người có thấy mệt không? Đều nói bất kể Tiên hay Ma, đều tìm kiếm bản ngã từ dưới lưỡi kiếm và nanh vuốt, nhưng một đám các ngươi lại không phân chính tà, hợp tác hòa bình, các ngươi và Thẩm Tĩnh Trúc có phải tâm ý tương thông không?"
"Thực ra, các người giả vờ khách khí với nhau thì không liên quan gì đến ta, nếu như có thể, ta không ngại nằm ngửa ở Huyền Nguyệt Phong ngắm tuyết, nhưng là các ngươi không cho ta cơ hội."
Thu Ngâm nâng tay lên, ngọn lửa ma chưa tan chảy vào phù văn của Sơn Hải, từng chút từng chút ăn mòn sách tiên, rồi tự mình thay thế bằng những ký tự máu, công khai biến tấm lá chắn của Tiên giới thành trận pháp phòng ngự của Nam cảnh.
Những thứ còn lại trong Sơn Hải bị giẫm lên đầu mạo phạm, không còn ngạo mạn như trước, kim quang bừng sáng. Xuôi theo nước biển liên tục hướng về Thu Ngâm, từng vòng từng vòng như sóng vàng không ngừng, muốn thu thập nàng.
Không gian vô tận của Sơn Hải được lấp đầy bằng phù văn màu vàng, so với lồng giam, càng giống như dây xích hơn, trực tiếp muốn nghiền nát những ma đầu ngông cuồng, khiến cho tro tàn của nàng bình tĩnh lại trước cơn giận dữ của núi.
Vạn ma.
Thu Ngâm thì thầm: "Vẫn chưa đủ."
Nàng bây giờ chỉ là "tạp chủng" được hình thành từ sự hòa trộn của vạn ma và linh hồn của bản thân, là một con rối tả tơi, dù rõ ràng khao khát sức mạnh để phá vỡ cục diện, nhưng lại hèn nhát muốn giữ lấy bản thân đáng thương của mình.
Tầng lớp vàng ấy như dây đèn trải dài của chợ Bách Bảo, che khuất bầu trời mà nàng có thể nhìn thấy, nàng cuối cùng đã hạ quyết tâm, một đi không trở lại.
Biển vàng nhấn chìm nàng, núi nặng nề, biển bát ngát, tất cả những điều không thể vượt qua của thiên địa đều đè lên chiếc áo đỏ mỏng manh của nàng.
Cái núi ma duy nhất đang hình thành bị vây khốn trong ánh vàng, đình trệ bất động.
Kiếm trận muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, vua không còn, giặc sẽ tứ cố vô thân (xung quanh không còn người thân), bên trong Sơn Hải đắc ý vang lên vài tiếng, chế nhạo cái gọi là Vạn Ma hóa ra cũng chỉ có vậy.
Núi ma dừng lại như bị đông cứng lại bất ngờ lưu động lần nữa, thậm chí còn nhanh hơn cả trước, bên trong Sơn Hải ngẩn ngơ, gấp gáp kéo đi, kết quả chữ ma nổ tung như lửa, không chút khách khí thiêu rụi kim phù, như thế chẻ tre bùng cháy theo từng vòng sóng vàng, đốt thành một biển ma nổ liên tiếp.
"Ưm." Giữa trung tâm bị sóng vàng nhấn chìm phát ra một tiếng rên quyến rũ, chút kim phù cuối cùng bên người nàng hóa thành máu đỏ, nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc áo đỏ rơi xuống.
Thu Ngâm nằm ngửa trên biển ma, nhìn phong cảnh thanh tú biến thành bầu trời u ám và máu loãng, chậm chạp chớp chớp mắt.
Nàng đưa tay ngoắc ngoắc, vạn ma thuần túy như tứ chi của nàng phun trào ra, chỉ một ý niệm trong đầu, chúng liền nghe lời tách biển ma ra.
Nàng trông thấy một bộ hài cốt ở trong tro bụi.
Thu Ngâm nhảy xuống biển ma, hài cốt của Trương Kế Văn đang ngồi ở trung tâm Sơn Hải, cơ thể phủ đầy những mảnh vải rách nát, che miệng, chỉ thấy đôi mắt trống rỗng, xung quanh là đủ loại bảo kiếm được dựng đứng, như một khu rừng gai, cùng chôn với chủ nhân của chúng.
Nàng tìm quanh một lượt, quả nhiên không thấy kiếm Hàm Xuyên và kiếm Không Vũ.
Thu Ngâm không khách khí, kéo phăng mảnh vải trên miệng Trương Kế Văn, không ngờ miệng hắn vẫn chưa hóa thành xương, mà còn liên kết với máu thịt, đang di chuyển lên xuống, thốt ra một lời trăn trối: "Không phải người..."
Một nửa khuôn mặt dưới của hắn đột nhiên như trái cây héo rũ, thối rữa, không thể nói hết câu, biến thành hài cốt thực sự.
Trương Kế Văn đã chết từ lâu trong Sơn Hải kiếm trận của chính mình.
Là từ lúc nào, sau sự kiện chợ Bách Bảo, hay là còn sớm hơn?
Thu Ngâm sờ tay vào tay áo, lấy ra một chiếc quẻ tre, là quẻ rút xuất hiện trên người nàng sau khi ảo cảnh kết thúc, trên quẻ rút trang nhã viết "Mẫu tử bình an", có lẽ là Thẩm Chước Lan cầu ở chùa Bồ Đề khi mang thai Bình Dương.
Nàng lật mặt sau, máu dính vào quẻ rút, chảy thành một hình hoa lan màu máu, vài chữ hiện ra.
— Không phải kiếm.
Kiếm liên quan đến Thẩm Chước Lan chính là kiếm Bi Phong.
Còn tất cả các kiếm của Trương Kế Văn, cái mà nàng biết có thể được gọi là quỷ dị chỉ có kiếm Không Vũ.
Kiếm Bi Phong là "không phải kiếm", kiếm Không Vũ là "không phải người".
Là ý này sao?
Hay là nàng hiểu không đủ nên đã nghĩ lệch đi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ. Thu Ngâm vung tay, hài cốt đột nhiên vỡ thành tro bụi, trở về với biển ma.
Nàng lấy ra một thanh bảo kiếm ở lân cận, những thanh kiếm khác lần lượt rời khỏi mặt đất, bao quanh bên nàng, trở thành đoàn tùy tùng, mở rộng như cánh hoa, xuyên qua lớp cuối cùng của "cấm địa".
Tại núi Huyền Linh, các đệ tử cầm kiếm đối chiến với những ma đầu rơi xuống, chưởng môn Huyền Linh Tông sau khi nghe lời của Lục Uyển Tư nói, biết rằng vị ma chủ mới nhậm chức dám ngông cuồng xông vào Huyền Linh Tông, xem thường những người già nua bọn hắn, hắn tuy giận dữ, nhưng rốt cuộc đối phương vẫn là kẻ có thể treo Thẩm Tĩnh Trúc trên đường Thiên Ấn để thị chúng, nên cẩn thận, định viết thư cho bạn tông để cầu viện trợ.
Kết quả cảm nhận được động tĩnh của Sơn Hải kiếm trận, chưởng môn thở phào nhẹ nhõm, không khỏi hừ lạnh, tiểu bối không biết trời cao đất dày, tưởng rằng trở thành ma chủ thì có thể công phá Sơn Hải kiếm trận?
Thật quá coi thường vạn kiếm hành giả, sư tôn của nàng ta trở thành người đứng đầu cũng không hơn trăm năm, vẫn là sau khi Chưởng môn tiền nhiệm vào cấm địa. Mà Trương Kế Văn thế nhưng đã là người đứng đầu ngàn năm.
Hắn hồi đó còn chú ý đến thiên phú của Thu Ngâm, muốn đào góc tường của Bàng Nghiễm, may mà lúc đó không kéo cái tai họa này đến đây.
Giờ vị ma chủ này sợ là không thể ra ngoài được nữa.
"Phi thư thông báo một tiếng là được, bảo họ không cần vội vàng đến." Chưởng môn Huyền Linh nói: "Chỉ cần tiêu diệt hết ma còn lại là được."
Không ngoài dự đoán của chưởng môn, ma quỷ trong ngục nước đen giảm đi, biển nước an tĩnh lại, trở thành một lớp màng mỏng, đã có thể thấy được bầu trời quang đãng và ánh mặt trời.
Lục Uyển Tư đỡ Nam Hận Ngọc rời khỏi Yên Vũ Lâu, bay tới chủ phong. Nàng ta do dự nói: "Sư tôn, ngài..."
"Không cần lo lắng cho ta." mái tóc đen cùng bạch y của Nam Hận Ngọc hơi loạn, nàng bất động thanh sắc tránh tay của Lục Uyển Tư, tuy nói những lời an ủi nhưng lại chật vật ho khan, như thể muốn ho ra cả tâm phế, hoàn toàn không thể khiến người khác yên tâm: "Ta không sao."
"Ngài trông chẳng giống không sao chút nào." Lục Uyển Tư đầy lo lắng: "Thật là, Nhị sư tỷ, nàng cũng không niệm một chút tình cũ sao. Đối với ta như vậy, đối với ngài cũng như vậy, thậm chí còn quá đáng hơn..."
"Đủ rồi." Nam Hận Ngọc nhíu mày, không muốn đề cập thêm: "Chuyện đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích."
Đôi mắt nàng không còn sự thương hại, lướt qua bầu trời đen kịt, bắt gặp ánh mặt trời: "Nàng ấy đã không còn là sư tỷ của ngươi nữa."
Lục Uyển Tư sững sờ, như thể không ngờ Nam Hận Ngọc lại quyết đoán như vậy. Nàng ta nhìn Nam Hận Ngọc, ánh mắt từ từ trở nên kiên định: "Đúng, dù sao vì ngài, con cũng sẽ tự tay... làm một cái kết thúc."
Nam Hận Ngọc như không nghe thấy lời Lục Uyển Tư, chỉ nhìn lên trời: "Cũng không còn là đồ đệ của ta nữa."
"Thật sao."
Chất giọng tra hỏi lười biếng bao trùm tất cả âm thanh của núi Huyền Linh, vang vọng rõ ràng bên tai mọi người, vô cùng quỷ dị. Lục Uyển Tư ánh mắt biến đổi, bảo vệ trước người Nam Hận Ngọc.
Nam Hận Ngọc vẫn đứng yên, như thể lạc vào cõi thần tiên, không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
Chưởng môn Huyền Linh không khỏi hoảng hốt, lớn tiếng hỏi: "Ai, cút ra đây!"
Sơn Hải kiếm trận câu liên với Cửu phong lại một lần nữa sáng lên, chỉ là biến thành một trận máu đỏ tươi, ma khí không rõ chui ra từ kiếm trận, kéo theo Ma từ bầu trời rơi xuống, không có bù đắp cho ngục nước mà ngược lại hoàn toàn xuyên thủng, lộ ra màn trời chói mắt.
Và ngay dưới ánh mắt của trời, núi Huyền Linh lại rơi vào trong tay quần ma.
Thu Ngâm đáp lấy kiếm Bi Phong, dừng lại trên chủ phong, nhìn xuống quần ma đang tùy tiện tàn phá ngọn núi linh thiêng.
Hoa cỏ trên núi Huyền Linh trong biển ma đã héo úa, các đệ tử bị quần ma đột ngột mạnh mẽ tấn công, những ma đầu này rõ ràng trước đó không nhanh và mạnh như vậy!
Như thể vừa vượt cảnh trong nháy mắt!
Chưởng môn run rẩy tay: "Ngươi, ngươi là loài súc sinh, ngươi— A!"
Thu Ngâm vung tay lên, quần ma như chui ra từ bùn máu, kéo chưởng môn Huyền Linh vào trong đất: "Ngươi không có tư cách hỏi, người tiếp theo."
Chưởng môn Nguyên Anh Trung kỳ thậm chí còn chưa rút được kiếm đã bị ma nuốt chửng, núi Huyền Linh nhất thời chìm trong sự chết chóc "tĩnh mịch" đầy tiếng kêu rên.
"Thu Ngâm." Lục Uyển Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ngươi à." Thu Ngâm ngáp một cái, lười biếng trả lời: "Như ngươi thấy đấy, tấn công Huyền Linh Sơn."
Lục Uyển Tư tức giận: "Ngươi quả thật đã nhập ma... Tại sao!"
"Ma giết người cần lý do sao? Ngươi thật là cao thượng nha. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn một lời giải thích... Sơn Hải kiếm trận này khá tốt, nên ta đến cướp lấy, giống như ta thấy vị trí Ma tôn này cũng không tồi, nên Thẩm Tĩnh Trúc liền được nghỉ ngơi vinh quang, dễ hiểu chứ?"
Thu Ngâm tự cho là đã giải thích rất dễ thương, có chút nghiền ngẫm mà nhìn Lục Uyển Tư, Lục Uyển Tư cảm thấy linh hồn mình run lên, nàng ta luôn cảm thấy Thu Ngâm không giống như trước... không phải chỉ đơn thuần là nhập ma, mà đôi mắt kia như ánh mắt của động vật máu lạnh, lóe ra ánh sáng tàn ác, như hung thú rốt cuộc cũng phá vỡ được xiềng xích cuối cùng, từ bỏ những tình cảm của "con người".
"Vậy thì, kỳ tài ngút trời Lục tiên tử." Thu Ngâm ngay lập tức từ trên trời xuất hiện trước mặt Lục Uyển Tư, bóp lấy cổ nàng ta đè xuống đất, tiếng động ầm ầm vang lên như núi lở: "Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của ta?"
Trong hố sâu, khói bụi tan đi, lộ ra gương mặt đang giãy giụa của Lục Uyển Tư, cái cổ phát ra tiếng kêu răng rắc, nếu không nhờ linh khí kịp thời hội tụ chữa lành, nàng ta đã chết rồi.
"Nguyên Anh sao, có thể có thể, nếu đợi thêm một thời gian nữa nhất định sẽ là một Nguyên Anh người đứng đầu." Thu Ngâm lại một lần nữa ra đòn chết, ma khí bùng nổ siết chặt cổ Lục Uyển Tư, nhưng bị một đạo kiếm quang chặn lại.
Thu Ngâm tránh qua, nhìn về phía thanh kiếm quen thuộc, nhíu mày: "Trần Văn Xương hữu dụng vậy sao? Thanh kiếm của ngươi đã bị ta vỡ thành tro bụi, còn có thể dùng huyền thiết phục hồi như cũ à?"
Lục Uyển Tư lùi lại, trừng mắt: "Là ngươi!"
"Kiếm linh Không Vũ không nói với ngươi sao?" Thu Ngâm cười một cách ý vị thâm trường: "Các ngươi không phải là kiếm chủ và kiếm linh không có gì giấu giếm nhau sao? Nó đã không nói cho ngươi à, sao có thể như thế được."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."
"Sơn Hải kiếm trận đã tới tay." Nam Hận Ngọc vẫn luôn chưa nói gì, tằng hắng một cái: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
"Ngài không chết à." Thu Ngâm từ từ quay sang khuôn mặt trắng bệch của Nam Hận Ngọc: "Ta còn tưởng ma hỏa đã đưa ngài đi Tây Thiên rồi, mạng của ngài cứng vậy sao?"
Ma vương không còn hứng thú với sư muội yếu đuối trước mặt, nhìn Nam Hận Ngọc từ trên xuống dưới: "Ngươi vừa mới nói cái gì nhỉ, ta không còn là đệ tử của ngươi nữa, đúng không?"
Nam Hận Ngọc lạnh lùng nhìn nàng: "Đúng."
Thu Ngâm gật đầu một cái, cười nói: "Dân gian có câu chuyện, cắt xương trả cha, cắt thịt trả mẹ. Ngươi là sư tôn của ta, muốn ta trả như thế nào? Thịt nát xương tan, hay là hồn phi phách tán?"
Câu này khiến Nam Hận Ngọc đổi sắc mặt, vẻ lạnh nhạt vừa rồi phút chốc biến mất. Khi kiếm Bất Trần ra khỏi vỏ, tay cầm kiếm của nàng hơi run, như bị xúc phạm nghiêm trọng: "Không cần, ta sẽ tự tay giết ngươi tại đây."
Lục Uyển Tư một lần nữa chắn trước mặt Nam Hận Ngọc, nắm chặt kiếm Không Vũ, nước mắt tuôn rơi: "Ta không biết vì sao lại thành ra như hôm nay, nhưng dù ngươi từng là sư tỷ mà ta kính yêu nhất, ta cũng sẽ không để ngươi động đến sư tôn một phân một hào."
Lần này, sắc mặt Thu Ngâm cũng lạnh xuống, nàng lại nắm lấy đầu Lục Uyển Tư, thô bạo ấn vào cổ mình, như đang cầm đầu của một tiểu động vật yếu ớt, muốn dùng tay không bóp nát đầu của nàng ta: "Ngươi thật sự không hiểu sao?"
Gương mặt gần giống như yêu quái của Thu Ngâm áp sát vào tóc Lục Uyển Tư, bàn tay nhuốm máu nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng ta, như người yêu thì thầm bên tai, ánh mắt quỷ quyệt mà điên cuồng lại không rời khỏi Nam Hận Ngọc đang đứng ở xa xa sau lưng nàng ta: "Bởi vì ta yêu ngươi, yêu đến mức không thể chịu đựng nổi, không thể chịu đựng được ánh mắt của ngươi nhìn người khác, không thể chịu đựng được người mà ngươi quan tâm nhất không phải là ta, không thể chịu đựng được ngươi và người khác ân ân ái ái, quên lãng ta, bỏ rơi ta. Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Có muốn ta móc tim ra cho ngươi xem không? Ngươi đang ép ta phải đánh gãy chân ngươi, trói ngươi bên cạnh ta sao?"
Thu Ngâm từ từ siết chặt lực quanh cổ Lục Uyển Tư, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của nàng ta, ánh mắt nhìn thẳng như lột sạch bạch y không thể khinh nhờn của Nam Hận Ngọc: "Ta muốn làm gì? Ta muốn 'làm' ngươi."*
===========================
=================
Editor:
*: Câu văn gốc của tác giả đây, các bạn tự quăng vào google để nhận điều bất ngờ nhé: 我想干你
Thực ra câu đó có hai nghĩa (tùy ngữ cảnh). Nghĩa thứ nhất là "ta muốn làm ngươi bị thương", nghĩa thứ hai là "ta muốn làm 'chuyện Tấn Giang không cho phép' với ngươi" =)))))))))) Cho nên các bạn cũng có thể hiểu rằng, nghĩa thứ nhất là dành cho Lục Uyển Tư, nghĩa thứ hai là dành cho Nam Hận Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro