Chương 81: Cầu xin lòng thương xót


Thu Ngâm cảm thấy kỳ quái.

Nàng giả trang thành Phò mã, mặc hỉ phục, nắm tay Bình Dương công chúa cùng đi qua con đường trải dài màu đỏ, dắt khăn voan bước vào cửa Hỷ, tam bái thiên địa cao đường, bất quá chỉ là vì tính cấp thiết của nhiệm vụ, tình thế bức bách, nên cũng không có cái hứa hẹn mà phàm nhân gọi là "cùng nhau đi hết quãng đời còn lại."

Nhưng sau vụ bức tranh tiên nhân đó, nàng lại thường xuyên hồi tưởng về ngày ấy pháo nổ rợp trời từng mảnh đỏ chói và Hỷ khúc vui tươi. Cùng với nhiệt độ hơi lạnh của bàn tay khi ấy nắm lấy tay nàng, còn có khi cầm Ngọc Như Ý nâng màn sa che mặt, đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng dưới ánh nến đỏ.

Bình Dương nói rằng nàng ta chỉ tỉnh lại một chút khi Ma sương mù ra tay, vậy người đã cùng nàng nói lời hứa cùng nhau đi qua kiếp này là ai?

Trước kia bị sống chết liên tục càn quét trước mắt, nàng không thể để tâm đến những "tiểu tiết" như vậy.

Nay nghĩ lại, Phân thần thức Hóa ảnh chi thuật... Còn có thể là ai nữa?

Thảo nào chim trắng đột nhiên chữa được bệnh đau mắt đỏ, nàng cứ nghĩ phong thủy trần gian tốt hơn tiên giới.

Dưới cơ thể tầng tầng lớp lớp Vạn Ma của Ma chủ, nhịp đập của trái tim ngày càng rõ ràng, như muốn đánh thức thần hồn nguyên bản của thân thể này.

Thu Ngâm tựa vào lớp đồng vàng, muốn mở ra một khe hở để nhìn thấy người kia lúc này ra sao, tại sao nàng đến Chùa Bồ Đề? Tâm trạng uể oải lạnh lẽo từ đâu mà có? Nàng đang mặc hồng y Hỷ phục sao?

Nàng muốn gả cho ai?

Thu Ngâm bắt đầu chán ghét bóng tối trong tượng Bồ Tát, kể từ khi bò ra từ Vạn Ma Quật, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất an trong bóng tối.

Bản thân nàng cũng không ý thức được, Kiếm Bi Phong đã chống đỡ lên lớp đồng vàng, sẵn sàng xé toạc khe hở bất cứ lúc nào.

Các nàng chỉ cách nhau qua thân hình từ bi của Bồ Tát, cách nhau trong thời gian vỡ vụn mà nhìn nhau xa xăm.

"Cầu người không bằng cầu mình." Nam Hận Ngọc mơ màng thì thào: "Nên ta vốn không đến đây để cầu ngươi."

"Cũng thật kiêu ngạo." Thu Ngâm nghĩ thầm: "Đứng trước Bồ Tát mà nói ta không đến để cầu ngươi, đây có phải là khiêu khích không?"

"Chỉ là..." Nam Hận Ngọc dừng lại một chút, lại là những cơn ho không ngừng, cùng với tiếng vang động của ngọc châu run run ở giữa áo đỏ tơ vàng.

Không đúng, vẫn còn nữa. Thu Ngâm lắng nghe, nàng nghe thấy âm thanh da thịt rách nát, vết thương vỡ ra, từ một nơi lan tỏa khắp người, chỉ nghe thôi đã khiến nàng cảm thấy đau nhói.

Thu Ngâm nhíu mày, nàng ấy bị thương sao?

"Ta từ tấm bé đã theo chân các bậc tiền bối trong tông môn đến Chùa Bồ Đề cầu bái, mặc dù không tin, nhưng cũng muốn gửi gắm điều tốt đẹp để làm động lực. Vì tuổi trẻ khí phách, ta đã từng thỉnh cầu trước các bậc đại năng tiền bối, mong có thể cầm kiếm lên mây, trở thành 'đương kim Đệ nhất nhân', có người nói ta có chí khí bất phàm, càng nhiều người khác nói ta không biết tự lượng sức mình, ta liền nghĩ đây sẽ là một việc khó khăn đầy gian khổ." Nam Hận Ngọc khàn khàn kể chuyện xưa, như đang kể câu chuyện của người khác: "Nhưng sau này ta mới hiểu, đạo có thể ngộ, kiếm có thể mài, yêu ma có thể phá, trời cao có thể đụng tay đến. Đối với ta mà nói, đó đều không phải là những ảo tưởng mà không thể chạm tới."

Thu Ngâm nghe mà ngẩn người, trước đây nàng chỉ là to gan đoán mò về thời thiếu nữ của Nam Hận Ngọc. Hóa ra Nam Hận Ngọc, người vốn dĩ lãnh đạm, cũng từng kiêu ngạo như vậy khi còn trẻ?

Nam Hận Ngọc khó khăn nói: "Điều thực sự không thể chạm tới... không phải cái này."

Nàng lại im lặng.

Thu Ngâm vừa tò mò vừa khó chịu, nàng muốn biết điều gì đã làm khó một đời kiếm tiên, nhưng lại sợ hãi đáp án này, luôn cảm thấy nó sẽ không để cho nàng thoải mái.

Trong im lặng, Nam Hận Ngọc quỳ xuống.

Thu Ngâm nghe thấy âm thanh trán đập xuống đất, chỉ một tiếng, rồi không đứng dậy nữa.

"Những chuyện khác ta sẽ giải quyết." Nam Hận Ngọc nói nhỏ: "Chỉ có một chuyện, ta cầu xin ngươi."

"Ta không cầu nàng phải xuất sắc tuyệt thế, không cầu nàng đường Tiên đồ thuận lợi, không cầu nàng Nguyên Anh Hóa Thần, thậm chí có thể không cầu nàng an khang thuận lợi."

Thu Ngâm lần đầu tiên nghe thấy Nam Hận Ngọc nói chuyện có thể run rẩy thành thế này, như thể đem hết thảy tâm tình đặt giữa môi lưỡi, nghiền nát chính máu thịt của mình vì sợ để lộ ra một chút mà trở nên điên dại, nàng như cởi bỏ vương miện, tự đày đọa bản thân: "Ta không phải Kiếm tiên, ta là một phàm nhân."

Thu Ngâm vô tình nhớ đến những phàm nhân mất nhà cửa và người thân, lưu lạc trong chiến tranh, quỳ trước thần phật cầu xin lòng thương xót, đau khổ và hèn mọn, chỉ để đổi lấy một ảo ảnh tự an ủi, từ bỏ tất cả thể diện và hình thức, để cầu xin thần thấu hiểu.

"Ta chỉ ích kỷ cầu xin, cầu nàng được là chính nàng... chỉ là nàng."

Có lẽ khi Nam Hận Ngọc nói câu này thật sự quá đáng thương, sau khi Thu Ngâm đã giao phó thần hồn cho vạn ma, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc "thương tiếc" đối với Nam Hận Ngọc, loại tâm tình này như một cuốn sách cũ được mở ra, những chữ cái đầu tiên hơi xa lạ, nhưng đọc tiếp lại tự nhiên nhớ lại những điều đã từng đọc, suôn sẻ như dòng nước.

Đó là một loại cảm xúc vô điều kiện, khiến nàng muốn quan tâm, hy vọng Nam Hận Ngọc vui vẻ, không muốn nàng ấy khó chịu, mọi khúc mắc và khoảng cách trong lòng đều tự dưng tan biến, Thu Ngâm chỉ muốn nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy vào lòng, chỉ muốn ôm lấy nàng ấy, xua tan đi cái lạnh của cả hai, cùng nhau dựa vào nhau.

Nhưng giờ đây Thu Ngâm không thể làm được điều đó, nàng lo lắng ngột ngạt trong lớp đồng vàng này, vô thức cào cấu vào thân Bồ Tát. Nàng có một dự cảm, nếu lúc này không nói ra điều gì, thì người đứng trước tượng Bồ Tát sẽ mãi mãi không trở lại.

Thu Ngâm hung hăng đập vào vách đồng, âm thanh vang vọng trong bức tượng. Nàng không biết Nam Hận Ngọc đang sợ hãi điều gì, chỉ có thể thuận theo lời cầu xin của nàng ấy mà an ủi: "Là ta, ta chính là ta."

Nam Hận Ngọc đang quỳ sâu trong đất bỗng ngẩn ra, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng kim đồng Bồ Tát, ánh mắt Bồ Tát nhìn nàng thương xót, như thể thực sự động lòng trước lời cầu nguyện của nàng, hạ xuống chiếu cố.

"Ling—Ling—"

Âm thanh trong trẻo của chuông Phật vang lên rõ ràng và xa xăm, đánh thức những mộng cảnh mờ ảo, ánh sáng mỏng manh từ trên đầu chiếu xuống, Thu Ngâm thấy được cái bóng của mình. Nàng vẫn còn đắm chìm trong những tiếng vang động mãnh liệt cuối cùng, rất ngắn ngủi, như thể Nam Hận Ngọc toàn thân chật vật kéo lấy váy lao tới...

Không thể nào, Kiếm tiên vững chãi như vậy.

Hơn nữa, nàng ấy cũng không nghe thấy gì. Thu Ngâm chợt có chút cô đơn nghĩ như vậy.

Thu Ngâm ngẩng đầu lên, lúc này bức tượng Bồ Tát lại nghiêng đầu sang một bên, lộ ra một lỗ tròn làm lối ra, như con ếch chỉ có thể nhìn thấy bầu trời hình tròn qua miệng giếng, lại như một tia hy vọng sống cho những kẻ bị giam giữ trong bóng tối.

Kiếm Bi Phong linh hoạt lên, cẩn thận hỏi: "Ngươi nghe thấy gì chưa?"

Thu Ngâm hồi thần: "Ngươi không nghe thấy sao?"

Kiếm Bi Phong không trả lời.

Vậy là không nghe thấy.

"Thẩm Chước Lan đến bái." Thu Ngâm tóm tắt thuật lại vài câu, trèo lên trên bức tượng Bồ Tát to lớn nặng nề, vô lễ ngồi lên đầu Bồ Tát, hít một hơi không khí tươi mát, cả người như sống lại: "Ngạt chết ta."

Nghe thấy ba chữ "Thẩm Chước Lan," Kiếm Bi Phong hít một hơi lạnh, kinh hồn táng đảm, nó từ từ bình tĩnh lại, rồi lại nghe Thu Ngâm thả tiếp một quả sấm sét: "Còn nghe thấy Nam Hận Ngọc cũng đến bái."

"Cái gì?!" Kiếm Bi Phong kêu lên, giọng cao thêm tám quãng: "Ngươi còn nghe thấy Nam Hận Ngọc nữa sao!"

"Ừ, hình như nàng ấy bị thương." Thu Ngâm dừng lại một chút: "Nói rất nhiều điều kỳ lạ."

Kiếm Bi Phong lo lắng thấp thỏm phát ra hai tiếng vù vù, nhưng không nói gì, như để an ủi.

Thu Ngâm hiếm khi vuốt ve thân kiếm của nó.

Nàng tạm thời không thể làm rõ, không muốn suy nghĩ nhiều trên đất của người khác, nên đã hướng ánh mắt về phía chính điện.

***

Tại Chính điện của Thiên Hải Các, cái bóng ẩn trong một nơi bí mật gần đó, lạnh lùng quan sát đám người trong Thiên Hải Các tiến vào chợ Bách Bảo, rồi quay người bước vào hành lang sách trên gác lửng trải dài đến sườn núi và đường biển, như những đám mây dài uốn lượn. Trên thì lên trời, dưới thì xuống biển, như thể quay cuồng giữa Thiên Hải, có thể nhìn thấy sự bao la và muôn linh hồn.

Thu Ngâm lướt qua hành lang sách thật dài, lật đông lật tây, giữa hàng loạt văn tự khó chịu không tìm thấy manh mối nào đáng đọc, cũng đành thôi, Thiên Hải Các được xây dựng muộn, không thể so được với Thái Thanh Tông và Lâm Lang Thư Các của họ, nàng đã quá cưỡng cầu.

Nàng từ đầu đã không quá trông chờ nơi đây, dù sao thì Kiếm Bi Phong và Nam Hận Ngọc đều không thể nói ra điều gì, trông cậy vào đám lão già vô dụng này cũng không làm nên chuyện gì, có khi bọn hắn còn không tin mà phản kích hoặc cầu cứu, chỉ làm tăng thêm phiền phức.

Thu Ngâm từ nơi vạn ma liên kết lại một chút khí tức của Sơn Hải Kiếm Trận, ngưng tụ nơi đầu ngón tay chờ cá mắc câu, hành lang tĩnh lặng như đang chờ đợi, cuối cùng hiện ra một sợi chỉ vàng nhạt, tụ về phía sâu.

Nàng lần theo nó mà đi, như không thấy những pháp trận tầng tầng chồng chéo mà đi xuyên qua, dừng lại trước một cái sọt sách trong góc, sợi vàng biến mất, nàng lục tìm trong sọt sách, lấy ra vài tờ tơi tả nhất trong đống cuốn sách cũ nát, trang sách đáng thương cuối cùng đã bị vò nát, rung rinh tàn chi, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành tro bụi.

Đó là chữ viết của Trương Kế Văn.

Chữ viết của người đứng đầu này bị vứt vào góc như đồ ăn của chuột, thật không có chút uy tín nào.

Thu Ngâm có chút chán ghét mà mở ra, nắm một góc, không dám hành động mạnh, sợ rằng những trang giấy rách nát này sẽ ra đi trong tay nàng. Nàng cố gắng phân biệt chữ viết khó coi của người đứng đầu, khá tốn sức, trong lòng thầm nghĩ hắn kém Nam Hận Ngọc không chỉ một hai phần.

Đó là vài trang nhật ký đi chu du không mấy nghiêm túc, chỗ này một chút, chỗ kia một chút, không khó để nhận ra sự tùy tiện của vị Vạn Kiếm Thánh Nhân này.

"Huyền Linh Tông có lẽ cũng bảo thủ như hướng đi của núi thiêng, bất kể là các trưởng lão tiền bối ngàn năm có râu dài đến đất hay là những đệ tử trẻ chưa thấy việc đời được bao nhiêu, đều cho rằng tu sĩ chỉ nên có một thanh kiếm trong đời, giống như một phu một thê nắm tay nhau suốt đời. Vì vậy ta, một tu sĩ thấy thanh nào yêu thanh đó, đã trở thành 'người có một đoàn thê thiếp' trong miệng họ, đây là vu khống."

"Thần hồn và kiếm cần có sự hòa hợp, như là tôi luyện sắt thép, ta tự nhận chỉ có chút tài năng đặc biệt hơn các đạo hữu khác, đó là thần hồn của ta đặc biệt được các loại bảo kiếm yêu thích, ta cũng rèn luyện đạo nghĩa tình hữu độc chung với nhiều bảo kiếm khác nhau, nói như vậy thì đúng là có chút 'không đứng đắn'... Một lá thư từ hậu bối của ta nói rằng đây gọi là 'hình tượng đế vương', nếu như các sư huynh đệ và sư thúc của ta cũng có thể khéo hiểu lòng người như vậy thì tốt quá, nói chuyện dễ nghe là tính cách đặc thù của các cô nương sao? Nếu đúng như vậy, ta hy vọng đám nam đạo hữu này cũng có thể học hỏi một ít."

(Tình hữu độc chung: tình cảm duy nhất cả đời)

Thu Ngâm lướt qua một số lời lẽ vớ vẩn, tiếp tục đọc xuống.

"Kiếm Trận xong rồi! Mặc dù không phải tại Huyền Linh Tông mà thành, lúc đó ta đang trên đường sưu tầm kiếm ngay tại Bồ Đề, thuận theo biển Đoạn mà đến, thanh kiếm đó tên là Hàm Xuyên, ta rất thích, vì cái tên của kiếm khiến ta nhớ đến cảnh sắc giữa Huyền Linh Sơn và biển Đoạn liên kết với nhau, vì vậy đã tôi luyện ra một Kiếm Trận vô song, đặt tên là 'Sơn Hải', thanh kiếm này là tin mừng của ta, nếu có trở lại lần nữa, nhất định phải trả lại ân tình này cho biển Bồ Đề."

Biển Bồ Đề chính là biển Thiên Hải trước kia, hẳn là tiền thân của Thiên Hải Các.

"Đi đến Thái Thanh Tông ban đầu vốn là để ngắm nhìn phong cảnh tuyệt mỹ của Ngũ Phong, đương nhiên chủ yếu là để được chiêm ngưỡng Kiếm Các, nhưng không ngờ mang về một tiểu cô nương không thích nói chuyện, là tiểu đồ đệ của chưởng môn Thái Thanh, tên là Nam Hận Ngọc... Nhưng may mắn là tiểu Nam cô nương chỉ là không thích nói chuyện, chứ vẫn còn có chút tính khí trẻ con kiêu ngạo, khiến ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng quả thực rất lợi hại, bất kể là kiếm đạo hay kiếm pháp, so với những đệ tử khác, nàng không thường hỏi ta, nhưng mỗi một câu nói ra là lại hơn hẳn những điều mà người khác truy vấn mấy chục năm, đôi khi còn khiến ta có chút ngộ hiểu, làm cho ta đối với Sơn Hải Kiếm Trận có một vài ý tưởng mới, thật sự xấu hổ, ta không dám tự xưng là lão sư của nàng, nửa phần cũng không tính, nếu có thời gian, nàng nhất định sẽ vượt qua ta."

Ở giữa là những ghi chép về hành trình chu du tứ hải tìm Kiếm của Trương Kế Văn, Thu Ngâm nhìn về phía sau, ánh mắt dừng lại.

"Ta nhận được một thanh bảo kiếm mới, giống như những thanh kiếm mà các cô nương thích, thon dài và xinh đẹp, nhưng ta từ trước đến giờ vốn không từ chối bất cứ thứ gì. Thanh kiếm này có kiếm linh rất kỳ diệu, hoặc nói là rất sẵn lòng giao tiếp với người, có thể thoải mái giao lưu với ta, xem ra trên con đường tìm Kiếm trong tương lai ta sẽ có bạn đồng hành, ít nhất không còn nhàm chán nữa."

"Nó nói nó không có tên, nhưng ta sẽ không đặt tên, kiếm 'Đầu To' và kiếm 'Nhị Oa' đã chỉ trích ta như vậy, đối với những 'gã thô lỗ' đó thì ta không đau lòng, nhưng đặt tên cho thanh kiếm này là 'Tam Thiết' thật sự là một sự xúc phạm đến vẻ đẹp của nó, ta sợ nó sẽ không nói chuyện với ta nữa. Ta đã định nhờ tiểu Nam tiên tử giúp đặt tên, nhưng nàng gần đây đang trong thời điểm mấu chốt để ngộ đạo Nguyên Anh nên không tiện quấy rầy, vì vậy ta liền phi thư xa ngàn dặm, mời Lan cô nương cứu ta khỏi thủy hỏa. Gia tài văn chương của các cô nương đúng là không thể đánh đồng, đã đặt tên là 'Không Vũ'."

Thu Ngâm ngẩn ra, Lan cô nương này hẳn là người đã an ủi Trương Kế Văn về "hình tượng đế vương tam cung lục viện" ở đoạn trước. Theo lời của Thẩm Chước Lan trong Chùa Bồ Đề, thì nàng ta chính là cô nương đó — tên kiếm Không Vũ là do Thẩm Chước Lan đặt?

Nàng hình dung một chút về cảnh tượng nữ chủ gọi kiếm bản mệnh là "Tam Thiết", hình ảnh thật kinh khủng. Nàng chân thành nghĩ rằng Lục Uyển Tư nên bái Thẩm Chước Lan một cái.

Cái tên này còn hơn cả "Lưỡi Dài" của Vưu Tác Nhân.

Thu Ngâm tiếp tục lật qua, nhưng những chữ phía sau đã sớm nhòe mất rồi, giấy đã mục nát, tro bụi rơi vào lòng bàn tay nàng, có chút ngứa ngứa, còn mang theo cảm giác đau rát nhẹ.

Sao đến đoạn Không Vũ lại không còn nữa?

Thu Ngâm nhíu mày, thanh kiếm đó quả thật có vấn đề, nói nó là tỷ muội sinh đôi của Kiếm Bi Phong, nàng cũng tin.

Nàng vừa đứng dậy, một ánh sáng trắng nhạt lướt qua trong sọt sách, như ánh trăng lặn xuống tuyết mịn, Thu Ngâm quay lại, cảm nhận được kiếm ý quen thuộc đang tan biến.

Là kiếm ý của Bất Trần.







=========================

===============

Editor: Đọc chương này cứ xót xót sao á huhu, tui vừa edit vừa suy tư vừa nghe nhạc nữa, thành ra chương không dài mà edit lâu vỡi. Anw, chương trước là hai người đánh nhau thật nha =)))))))))) hổng có diễn miếng nào hết nha, chỉ là Nam Hận Ngọc không nhẫn tâm thật sự giết đệ tử, còn Thu Ngâm thì vừa giận vừa thương Sư tôn, nên mới hạ thủ nhưng vẫn lưu tình. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro