Chương 95: Thỏa hiệp


Nam Hận Ngọc lại không trả lời, mười ngón tay nàng lướt qua kẽ tay của Thu Ngâm, tựa như làm như vậy có thể len lỏi vào trái tim Thu Ngâm, nhìn thấy ý nghĩ chân thật của Thu Ngâm lúc này.

Thu Ngâm chờ lâu không đợi được nữa, nhìn về phía Nam Hận Ngọc hỏi thăm. Nàng không biết Nam Hận Ngọc đang xảy ra chuyện gì, nhưng môi tự nhiên giương lên một chút, vừa ngả ngớn vừa hững hờ, khéo léo dùng cách này để trấn an.

Nam Hận Ngọc ngược lại cúi đầu, trong lòng thở dài một hơi.

Nàng biết tính tình của Thu Ngâm hoàn toàn khác mình, một người thì tĩnh lặng lạnh lùng, một người thì phóng khoáng nồng nhiệt, như băng và lửa không thể dung hợp. Nếu đem ra ngoài, người không biết còn có thể nghĩ rằng hai nàng như kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau là đã có thể "hừ" vài tiếng làm lời mở đầu, trong bóng tối giương cung bạt kiếm mong chờ có thể diệt trừ "bên đối lập". Dẫu biết rằng, trong Tiên giới cũng định kỳ lại bàn tán một lần, Kiếm tiên lạnh lùng rốt cuộc đã dạy ra một vị ma vương tùy hứng như thế nào?

Nhưng Bàng Nghiễm từng lắc đầu thở dài, hắn bảo đứa trẻ này thật sự giống nàng quá.

...Nam Hận Ngọc lúc đó không mấy tôn kính mà nghĩ, sư huynh của nàng có lẽ đã lớn tuổi, nói chuyện như người say, đầu bị úng nước.

Nhưng nay nghĩ lại, Thu Ngâm đúng là giống nàng— các nàng đều là hai người cao tay trong việc che giấu cảm xúc, chỉ khác là nàng đối diện với mọi người bằng khuôn mặt lạnh lùng, còn Thu Ngâm thì lúc nào cũng nở nụ cười, chỉ cần Thu Ngâm muốn, đều có thể hòa hợp với bất kỳ ai, như thể sướng vui giận buồn đều hiện rõ trên mặt, dễ hiểu vô cùng, nhưng thực chất chỉ là một lớp da được vẽ rất khéo, khoảng cách từ nụ cười đến trái tim đã xa ngàn dặm.

Nàng ấy đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn, dù có người phát hiện, bóng núi chập chùng và dòng sông dài cũng đã đủ để làm mờ đi gương mặt thật sự của nàng ấy.

Nam Hận Ngọc nghĩ, còn cao tay hơn cả mình.

"Sư tôn?" Thu Ngâm gọi.

Nhìn xem, liền giống như lúc này, mang theo chút nũng nịu và oán trách gọi nàng, như thể không hài lòng vì nàng không để ý đến mình, thực ra đã sớm nhạy bén phát giác được điều không ổn từ sự im lặng của nàng, nên đang lặng lẽ dụ dỗ nàng chuyển hướng sự chú ý.

"Ta đây." Nam Hận Ngọc đáp lại như thói quen, nhưng không định buông tha cho nàng ấy: "Vừa nãy..."

"A Thu?" Lá bùa lại hiện ra chữ viết, Liên Y hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"

Hai cái "vừa nãy". Thu Ngâm dừng lại, trước tiên nàng cần phải chọn một cái.

Dù ý thức được chuyện mà Nam Hận Ngọc sắp hỏi có lẽ nàng không muốn trả lời, nhưng vẫn tạm thời ấn lá bùa xuống trước, nhẹ nhàng hỏi Nam Hận Ngọc: "Có chuyện gì?"

Nam Hận Ngọc lắc đầu, ra hiệu nàng quay về bên Liên Y trước, ở lá bùa bên kia, Phong Nương đại nhân lo lắng nàng gặp chuyện, lòng như lửa đốt, chữ viết chen chúc đầy trên lá bùa nhỏ.

Thu Ngâm đáp lại một câu "Không có gì", nhưng cũng không giải thích trước, mà lại nhìn sang Nam Hận Ngọc với ánh mắt dò hỏi, vì vậy Nam Hận Ngọc đành bất đắc dĩ: "Để lát nữa nói."

Sợ Thu Ngâm lại truy hỏi, Nam Hận Ngọc bổ sung thêm một câu: "Chỉ khi có hai người chúng ta."

Câu này vô tình lấy lòng Thu Ngâm, nàng gật đầu, đơn giản viết vài câu về việc đi vào ảo cảnh của những hồi ức cũ: "Sư tôn vẫn chưa nói, phản văn?"

Nam Hận Ngọc vừa định đọc thuộc lòng từ định nghĩa đến tác dụng một loạt những câu từ khó hiểu, cho đến khi đối diện với ánh mắt không hiểu chữ nghĩa của Thu Ngâm, nàng mới nhớ ra giấy mực ở điện Huyền Nguyệt đều đã bị đồ đệ rũ xuống Bắc sườn núi để chơi với chim, cổ họng nàng khẽ động lại nuốt vào, đổi lời nói: "Nghĩa trên mặt chữ. Lật ngược ký tự của phù chú, 'ý nghĩa' mà pháp trận ban đầu được viết cũng sẽ bị đảo ngược, giống như nếu là trận 'thủ', thì sau khi bị phản văn sẽ biến thành trận 'công' cùng cấp."

"Ý nghĩa nguyên bản của trận xuyên hành là 'Thông'." Thu Ngâm lập tức hiểu ra: "Cho nên bây giờ là 'Phong'."

("Thông" là thông hành, cho phép đi qua, "Phong" là phong bế, tức là khóa lại.)

"Đúng." Nam Hận Ngọc liếc nhìn pháp trận: "Hơn nữa trận xuyên hành của Liên gia, có thể thông qua trăm lối, là pháp trận có độ khó sánh vai với cấm thuật, nếu bị phản văn, không chỉ đơn giản là lắp một cánh cửa khóa cho con đường vốn thông suốt, mà còn giống như đập nát con đường mà đổ thành phế tích— cái này đã trở thành nơi mà toàn bộ Tiên giới khó thông đường vào Hoàng Sa bí cảnh nhất."

"Ừm" Thu Ngâm có phần hứng thú: "Nghe có vẻ không tồi, có vẻ rất dễ sử dụng."

"Cũng không." Nam Hận Ngọc chỉ vào mu bàn tay nàng: "Mặc dù nói chỉ cần lật ngược tất cả ký tự của phù chú là được, nghe có vẻ như nó là một bộ quy tắc chung, nhưng cách 'phản' thật ra có hàng ngàn cách, nghĩa là phản văn của tất cả pháp trận đều là một bộ 'trận phù mới' và độc lập, không có điểm chung, đồng thời tiêu hao thần thức cực lớn, dễ bị phản phệ, rất khó thành công..."

Nam Hận Ngọc thấy ánh mắt Thu Ngâm càng ngày càng sáng, dáng vẻ rất là háo hức, liền biết nàng ấy hoàn toàn không nghe lọt tai, đành phải bỏ những giáo điều dường như lợi hại qua một bên, chỉ ra điều nguy hiểm mà bản thân nàng để ý nhất: "Phản văn tương đương với việc vi phạm tất cả ý nghĩa của pháp trận gốc, sẽ cõng lên 'nhân quả' của trận pháp gốc... Đây không giống như việc nàng dùng Ma khí để viết lại Sơn Hải kiếm trận, cái đó của nàng là 'đoạt thể', xem như là bức một người từ Tiên thành Ma, còn phản văn là tháo từng cái xương và kinh mạch của một người ra, sau đó lật ngược vị trí từng cái rồi lắp trở lại, không thể đánh đồng."

Nàng nói xong thì dừng lại một chút, thấy Thu Ngâm hơi nhíu mày, liền khéo léo nói: "... Dĩ nhiên, nàng có thể 'đoạt thể' Sơn Hải kiếm trận của Vạn Kiếm Thánh Nhân cũng rất lợi hại... vô cùng lợi hại, ngoài nàng ra không ai làm được, ta cũng không được."

"... Ta không để ý đến chuyện này." Thu Ngâm thả lỏng lông mày, bị coi là trẻ con, nàng có chút buồn cười, nhưng rất nhanh lại thực sự đắc ý lên, nhướng mày nói: "Nhưng nếu là sư tôn khích lệ, thì ta xin vui vẻ nhận lấy."

Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần... Nam Hận Ngọc vẫn luôn biết đồ đệ của mình có mặt mày sáng sủa, đẹp mắt đến mức nổi bật một cách ngang ngược, nhưng mỗi khi thấy nàng ấy cười rạng rỡ như vậy, Nam Hận Ngọc không thể không động lòng. Nàng thích nhất bộ dáng tràn đầy sức sống của thu Ngâm, có thể đánh thức mọi băng sương trăm năm trong lòng nàng. Nàng không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt của nàng ấy, như muốn khắc ghi mãi mãi trong lòng, dịu dàng mà trịnh trọng.

Đúng, như vậy mới đúng. Nam Hận Ngọc nghĩ, y phục đỏ của nàng ấy nên là ngọn lửa rực rỡ, chứ không phải là thứ máu tanh không thể rửa sạch.

Vì điều đó, nàng sẵn sàng hy sinh tất cả, trăm ngàn khổ sở cũng không chối từ, ngàn lần chết cũng không hối hận.

"Ta luôn cảm giác nàng đang nghĩ đến chuyện gì đó không hay." Thu Ngâm cảnh giác tiến lại gần, dựng lên đôi tai hồ ly: "Đừng có mà suy nghĩ lung tung... Sư tôn rất thích ta cười như vậy sao?"

Nam Hận Ngọc chuyển ánh mắt đi, nhưng lại như lưu luyến sắc thái trên khuôn mặt của nàng, quay lại: "... Ừm."

Thừa nhận rồi. Thu Ngâm cười tươi: "Ta biết rồi."

Nam Hận Ngọc lại hiểu lầm: "Đừng tự ép mình..."

Thu Ngâm hôn nhẹ lên môi Nam Hận Ngọc, ngắt lời sự lo lắng của sư tôn, nàng ghé sát bên tai Nam Hận Ngọc, với nụ cười giảo hoạt nói: "Mặc dù không thích vẻ mặt khổ sở, nhưng ta không thể lúc nào cũng cười như vậy, rất mệt mỏi, vì vậy để có những khoảnh khắc như thế này, sư tôn phải cực khổ một chút... Vậy thì, hãy luôn nhìn ta, được không?"

Nam Hận Ngọc cảm thấy tai mình tê dại, ngọt ngào lan tỏa đến tận đáy lòng, nàng cúi đầu: "Đây là đang làm nũng sao?"

Thu Ngâm nhíu mày, nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai mềm mại của nàng, một cách rất nghiêm túc mà sửa lại: "Là ép buộc."

"Ta nói..." Lá bùa nóng hổi truyền đến, Liên Y phát ra tiếng kháng nghị không ai chú ý: "Nhìn ta đi, ở đây còn có một người sống sờ sờ này, Thu Ngâm, ngươi có phải cố tình không vậy? Giải thích về phản văn gì đó đã đồng bộ truyền cho ta thì coi như xong đi, vì cái gì mà các ngươi nàng nàng ta ta cũng phải truyền qua đây, ngươi có lịch sự không!!"

Thu Ngâm như vừa nhớ ra còn một người khác, không mấy để tâm nói: "Thật có lỗi, quên mất A Liên một mình cô đơn, không hiểu tình cảm yêu đương, nhưng mà như vậy không tốt sao, Thu lão sư sẽ làm mẫu cho ngươi học bù, giúp ngươi xây dựng nền tảng cho tương lai, chậc chậc, quả thật là có thể gặp mà không thể cầu."

Chữ viết của Liên Y hiện ra với cảm giác cắn răng nghiến lợi: "... Ta cảm ơn ngài."

Thu lão sư tiếp nhận tốt đẹp: "Khách khí khách khí."

Tựa hồ không cam tâm bị nhồi nhét một màn ân ái không coi ai ra gì, lại bị đồng bọn vô sỉ châm chọc đến tức giận, Phong Nương đại nhân nheo mắt lại: "Có phải là A Ngọc cô nương không?"

Thu Ngâm nhận được cái gật đầu của Nam Hận Ngọc, mới đáp: "Đúng."

"Ô." Phong Nương khéo léo dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì để trò chuyện, vô tình hỏi: "Cây trâm kia của ngươi, còn chưa xong sao?"

"..." Ha ha, hỏi hay đấy.

Khi nàng muốn nghiêm túc điêu khắc thì liên tiếp bị cuốn vào nguy cơ sinh tử, nàng không có cơ hội, nhưng khi nàng có thể thở phào, lúc rảnh rỗi thì trong lòng lại trống rỗng, chỉ biết ngồi bên bãi bùn đen đỏ nghiên cứu loại cỏ đuôi chó màu đỏ.

Phong Nương đại nhân thừa thắng xông lên: "Ngươi chưa làm được."

Thu Ngâm: "......"

Sự im lặng của Thu Ngâm thu hút sự chú ý của Nam Hận Ngọc, Thu Ngâm theo bản năng che đậy, nhưng lại cảm thấy càng che càng lộ. Đầu ngón tay xẹt qua, không một tiếng động mà dùng ma khí xóa đi, lại mở ra lần nữa, chỉ còn là những chữ viết cẩu thả, truyền đạt sự không kiên nhẫn của nàng một cách tận tình— một chữ "Biến" sống động.

Nam Hận Ngọc bất đắc dĩ: "Thu Ngâm."

"À đúng, không được mắng người." Thu Ngâm thầm nghĩ mình đã sai lầm, ngoan ngoãn chớp mắt, quay lại chủ đề chính: "Sư tôn, ta muốn lật lại phản văn của trận xuyên hành."

Nằm trong dự liệu, nhưng Nam Hận Ngọc vẫn thở dài trong lòng, nàng biết quyết định của đồ đệ rất khó thay đổi... điều này cũng giống như nàng.

Vậy thì, hai người bướng bỉnh các nàng khi trán đụng vào nhau, bình thường sẽ là ai thỏa hiệp?

— Người bị kẻ giảo hoạt ăn vạ trước sẽ thỏa hiệp.

Thế là Nam Hận Ngọc cúi đầu xuống. Thực ra, gương mặt của nàng cũng không hề nhạt nhòa, có thể nói mỗi nơi đều đẹp đến mười phần tươi sáng, chỉ là khi nàng không biểu lộ cảm xúc, tự nhiên sẽ phủ lên một lớp sương lạnh lùng, như thể tự đưa mình lên đỉnh núi cao ngàn trượng, khiến người khác phải ngước nhìn, cảm thấy kính sợ trước độ cao và băng lạnh không thể chạm tới, tự nhiên phải cúi đầu kính lễ.

Nhưng lúc này, ánh mắt nàng lại lạc xuống, tỏa ra nỗi buồn nhẹ nhàng, như những đám mây u uất trôi dạt, nàng tự dẫn theo váy đi xuống, kéo theo một cơn tịch mịch đầy đỉnh núi, khiến người ta khó mà không sinh ra ảo giác "nữ thần có tâm trạng", hận không thể tự phạt mình ba ngàn chỉ để xóa đi một chút ưu tư giữa đôi mày của nàng.

Thu Ngâm lại phản ứng nhanh hơn nàng, tiến vào lòng Nam Hận Ngọc, dựa đầu vào nàng, tóc mai cọ sát, như đã đoán trước mà không nhìn nàng, trông còn đáng thương hơn nàng nhiều: "Sư tôn không phải đã nói mong ta kế thừa y bát sao, ta cũng là đồ đệ tâm đắc của sư tôn, sư tôn không tin ta có thể lật lại được sao, rõ ràng vừa nãy còn khen ta lợi hại, là lừa gạt ta sao?"

...Ôi.

Biểu cảm của Nam Hận Ngọc dừng lại, đã trễ một bước.

Nàng lấy lại vẻ thờ ơ, mặt không biểu cảm nói: "Tùy nàng."

Thu Ngâm tựa cả người vào Nam Hận Ngọc, lười biếng cười vài tiếng, không có chút áy náy ăn vạ nào: "Bị phát hiện rồi."

Nàng lại dỗ dành: "Đừng giận mà, vì điều này mà ta đã phải hy sinh mới thấy được bộ dáng đáng thương đáng yêu hiếm có của sư tôn đó, ta cũng rất thiệt thòi nha."

Nam Hận Ngọc không bình luận, không muốn để ý đến nghiệt đồ đã được tiện nghi còn khoe mẽ.

Thu Ngâm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Nhìn thấy nàng khó chịu, ta chắc chắn sẽ lập tức đầu hàng. Nếu lại có cảnh 'nữ thần rơi lệ' thì ai cũng không thể chống đỡ được, huống chi ta lại còn phải thêm một cái tội trạng... Ta thích nàng."

"......" Hô hấp bỗng chốc chậm lại.

Thu Ngâm chờ mãi không thấy phản hồi, lại không dám nhìn biểu cảm của Nam Hận Ngọc, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không phải thật sự khóc chứ..."

"Thu Ngâm." Nam Hận Ngọc đột nhiên gọi nàng.

"Ừm?" Thu Ngâm hơi rời ra một chút, nghiêng đầu, bị bàn tay chờ đợi từ lâu của Nam Hận Ngọc nhẹ nhàng xoay lại, nàng ngoan ngoãn rơi vào cạm bẫy đã được sắp đặt từ trước, không nói lời nào, bị khóa môi: "... ư."

Nụ hôn này hơi dài, lưu lại cho Thu Ngâm dư vị để thưởng thức, sự khẩn trương mơ hồ và mạnh mẽ của Kiếm tiên khiến trái tim nàng tan chảy, ôn nhu đáp lại, an ủi chút bất an không thể xóa nhòa của sư tôn.

Trong mắt sư tôn, hình như nàng chỉ như một con bướm quá nhẹ nhàng, chỉ cần tay hơi mở ra một khe hở, gió sẽ liền vỗ lên đôi cánh của nàng, cao chạy xa bay.

Sẽ không đâu. Nàng thầm nghĩ, nàng chỉ giống như một con muỗi phiền phức, liên tục bay quanh Nam Hận Ngọc, kêu vo ve khó chịu. Nếu Nam Hận Ngọc không nhìn nàng, nàng sẽ trả thù bằng cách chích một phát, để được nếm mùi máu của nàng ấy.

Ma chủ đại nhân mười phần tự nhận thức mình, đem bản thân ví von thành côn trùng có hại, thậm chí còn tự hào về tính khí phiền phức và "hung ác" của mình.

Đến nỗi, khi nụ hôn kết thúc, Nam Hận Ngọc thấp giọng nói điều gì đó, nàng nhất thời không nghe thấy: "Gì cơ?"

Nam Hận Ngọc im lặng một chút, ánh mắt nhẹ nhàng nâng lên, như đang suy nghĩ xem có phải Thu Ngâm cố ý hay không.

Thu Ngâm thật sự không nghe thấy. Thế là nghiệt đồ lại giả vờ ngoan ngoãn chớp mắt, lông mi nhẹ nhàng quét qua gương mặt của Nam Hận Ngọc, trêu chọc tiếng lòng của nàng.

Nam Hận Ngọc đương nhiên thua trận, tiến lại gần, môi lại một lần nữa áp lên môi Thu Ngâm, mượn hơi thở quấn quýt để truyền tải một tâm tư khó nói suốt hai kiếp cho Thu Ngâm, cũng đồng thời truyền âm, sợ rằng Thu Ngâm không nghe thấy, sẽ bỏ lỡ mất tình cảm chân thành thật ra cũng đang phiêu diêu bất an như nàng.

Thu Ngâm nghe thấy giọng nói của Nam Hận Ngọc vang lên trong tai và tâm trí nàng.

Nàng nghe thấy nàng ấy nói: "... Ta cũng vậy."








========================

==============

Tác giả có lời muốn nói:


A Liên: Hello? Có ai không?

___________________________

_______________

Editor: Phong nương đại nhân (bằng một cách không tình nguyện) đã thay mặt 500 chị em húp trọn bát cơm chó này =)))))))

À, bài "chầm chậm thích anh" mình cảm thấy rất nhẹ nhàng phù hợp với chương "kẹo đường" này nên gắn vào, hi vọng mọi người nghe nhạc đọc truyện vui vẻ ^^


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro