Chương 98: Mớm thuốc

Lân Huyệt có kho pháp khí được sắp xếp ngăn nắp hơn Thu Ngâm tưởng tượng, may mà lúc ấy nàng đã chọn vạn ma vì bản thân— vạn ma sẽ không ngoan ngoãn ở lại thu dọn tàn cuộc, gom vật phẩm, nhưng một thuộc hạ xui xẻo của chủ tử tùy hứng thì có thể, mặc dù có khả năng cũng không phải là "ngoan ngoãn".

Thu Ngâm nhìn từng cái túi trong kho được sắp xếp gọn gàng, không mấy để tâm suy nghĩ, hy vọng Tĩnh Trúc ít mắng mình vài câu.

Nàng cầm quyển Thảo Dược Kinh, lướt qua giữa đống thuốc, không ngẩng đầu lên cũng không nhìn, hoàn toàn quên đi sự hiện diện của thuộc hạ. Tĩnh Trúc đã quen với dạng chó thấy sắc quên nghĩa của nàng, bình tĩnh hỏi: "Đây chính là lý do ngài vẫn để con chuột kia lang thang ở Nam cảnh sao?"

"Đừng có nói Nam cảnh như bãi rác, ta không muốn làm thủ lĩnh bãi rác." Thu Ngâm bị vài cây thảo dược tươi tốt mê hoặc, hít một hơi, đôi mày nhíu lại như đang đối mặt với vấn đề sống còn của Tiên giới và Nam cảnh: "Giữ hắn đương nhiên có ích, ta đâu phải đấng cứu thế, chẳng lẽ là ta vì lâu ngày không về tông môn, nên nghĩ đến tình nghĩa sư huynh muội? Oẹ, có chút ghê tởm."

Tĩnh Trúc nhíu mày: "Vậy vị kia ở trên giường của ngài là chuyện gì xảy ra vậy, không niệm tình sư huynh muội, nhưng nhớ tới tình sư đồ?"

"Không" Thu Ngâm cuối cùng cũng cho hắn một ánh mắt, nói một cách sâu sắc: "Đó là tình yêu."

Tĩnh Trúc: "......"

Hắn cố nhịn không phất tay áo bỏ đi, xem ra sức chịu đựng cần phải rèn luyện thêm, hắn vẫn chưa quen với dạng chó của chủ nhân.

Thu Ngâm chần chừ một chút, thì thầm: "Đến rồi."

Vưu Tác Nhân bước vào cửa, đè ép âm cuối của nàng, người đầy bùn đất và cành hoa, giống như vừa được vớt từ ao lên, chật vật mang theo bùn đất và mùi cá tanh, từ từ cúi đầu với Thu Ngâm, như chờ đợi phán quyết.

Thu Ngâm cười một tiếng: "Sư huynh vừa đi bơi à? Biển nào có mị lực đến mức khiến ngài phải tự mình tham gia, không phải là bãi nước đen trước Nam thổ của ta chứ?"

Là sư huynh, chứ không phải Vưu Tác Nhân. Một mực chờ đợi Thu Ngâm lên tiếng, Vưu Tác Nhân thả lỏng một chút, xác định vị trí của mình, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Nơi nào đâu, đó là phúc khí của ta. Hơn nữa, tẩu địa xà của sư muội quá quý giá, ta chỉ có thể đi vòng bằng đường thủy mà thôi. Nhưng không nói cái này nữa, sư muội một ngày trăm công ngàn việc, gọi ta đến, có phải là có nơi nào để sư huynh có thể góp chút sức mọn không?"

Thu Ngâm thực ra đã chuẩn bị không ít lời để đe dọa hắn, nhưng bị những cây thuốc khác cha khác mẹ mà lại giống như sinh đôi này làm phiền đến không còn tâm tư, nàng lướt qua hắn rồi nói: "Vậy ta không khách khí với sư huynh nữa, Nam Hận Ngọc đã nhảy xuống vực, ngươi có biết không?"

Vưu Tác Nhân vẫn giữ nụ cười, mắt nheo lại: "Vạn Ma Quật trong truyền thuyết, trải nghiệm thế nào?"

"Có lẽ không tệ?" Thu Ngâm tạm thời đặt thuốc xuống, nghiêng đầu, những sợi tóc lả lướt rơi xuống bên trán, lộ ra ánh mắt sáng lấp lánh: "Cảm giác bị vạn ma gặm nhấm, tuyệt đối là chết cũng còn khắc ghi, ngươi có hứng thú không?"

Vưu Tác Nhân nghe ra nàng đang nói bóng nói gió, nụ cười nhạt đi: "Sư muội có việc gì cần ta hỗ trợ hay là... đang thách ta tới đây đồng quy vu tận?"

Khung cảnh nhất thời căng thẳng lên, Tĩnh Trúc liếc Vưu Tác Nhân, cười nhẹ, lộ ra răng nanh, như một con chó dữ sẵn sàng được thả.

"Ngươi xem ngươi kìa, một chút cũng không kiềm chế được, mới chỉ trò chuyện vài câu thôi mà." Thu Ngâm giả vờ khách sáo quay lại, gom tất cả các loại thuốc tốt nhất đã chọn vào một chỗ, lại cố tình dùng giọng điệu trêu chọc nhấn mạnh: "Bích Hoa Tiên Tử đã chết rồi, Đại sư huynh của Huyền Nguyệt Phong."

Vưu Tác Nhân không đáp, lần này nụ cười hoàn toàn biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn Thu Ngâm.

"Ta tận mắt chứng kiến nàng chết, không đúng, là ta tự mình xuống tay?" Thu Ngâm dường như còn ngại chưa đủ: "Khi nàng chết trông thật thê thảm, giống hệt như ngươi bây giờ, không có chỗ nào tốt, có thể nói không hổ là sư đồ. Ngươi có muốn nghe một chút về việc sư tôn ngươi làm thế nào mà sống dở chết dở dưới sự gặm nhấm của vạn ma... Ây."

Nàng nghiêng đầu tránh khỏi lưỡi kiếm dài bất ngờ phóng mạnh tới, kiếm ý biến hóa như vô vàn chiếc móc khóa, từ bốn phương tám hướng lao đến, trong khoảnh khắc, kiếm ý suýt chút nữa đã làm nàng bị thương. Nàng điểm nhẹ mũi chân, bất ngờ đẩy Vưu Tác Nhân ngã xuống đất, Thu Ngâm kẹp chặt cổ hắn, mặt lạnh như băng: "Muốn chết?"

Trên thế gian này, ngoài Thu Ngâm và Lục Uyển Tư— hai kẻ biến thái lấy tu vi tranh cao thấp, những người khác dù có tài năng đến đâu cũng không thể so sánh, thật là bình thường đến mức khiến người ta an lòng, vui mừng vì ít nhất cũng có những tu sĩ bình thường.

Kim Đan Đỉnh phong và Nguyên Anh Đỉnh phong cách nhau ròng rã một cái Đại cảnh giới, sự khác biệt lớn đến mức dù có nhiều kinh nghiệm và thủ đoạn bao nhiêu cũng đều có thể biến thành bùa đoạt mạng trong tích tắc. Vưu Tác Nhân hiểu rõ điều này, vì vậy hắn không chút phản kháng, nằm yên chờ chết.

Đại sư huynh khôn khéo của nàng lúc này lại rất quyết liệt, Thu Ngâm ân cần hỏi: "Di ngôn?"

"Cái đó cũng không phải nói với ngươi." Vưu Tác Nhân cười nhẹ, như thể vui vẻ chấp nhận cái chết, dường như cú đánh nguy hiểm vừa rồi chỉ là một màn trình diễn: "Đến bên kia ta sẽ tự mình tạ tội với sư tôn, mà, bất quá kiếm ý đó chưa ai thấy qua, là sát chiêu ẩn giấu của ta, nếu ngay cả cái này cũng không giết được ngươi, ta thực sự không còn cách nào nữa, nàng lão nhân gia chắc cũng sẽ không trách tội ta đâu... khụ!"

Thu Ngâm không tin vào tuyên bố chết an nhàn của hắn, sức lực bỗng dưng gia tăng, ma khí bùng nổ trong Lân Huyệt, khiến Vưu Tác Nhân cảm thấy như gân mạch của hắn bị đứt thành từng đoạn, Kim Đan bị ép biến dạng, sắp sửa bị nghiền nát cùng với linh hồn hắn.

Tĩnh Trúc ghét bỏ lùi sang một bên, sợ rằng máu sẽ bắn lên người mình.

Vào giây phút cận kề cái chết, Thu Ngâm đột ngột buông tay.

"Khụ khụ aaaa!" Không khí lập tức tràn vào khoang ngực, làm cho linh mạch hắn lại lưu thông, Vưu Tác Nhân sống sót sau kiếp nạn, liên tục há miệng lớn hít thở mạnh, cơn đau dữ dội khiến hắn không phân biệt được đông tây nam bắc.

Cái chết, thực sự là cái chết đã đến gần, không chút do dự, không có toan tính, đơn giản chỉ là đưa hắn đi chết, thuần túy lại tràn đầy ác ý.

Thu Ngâm phủi tay: "Cút đi, tên kia của Huyền Linh Tông còn đang chờ ngươi cứu đó, đại anh hùng, ngươi thông minh như vậy, biết nên nói cái gì chứ?"

Vưu Tác Nhân chật vật bò dậy, như bừng tỉnh: "Vậy, khụ khụ, sư tôn không có việc gì chứ?"

" 'Bích Hoa Tiên Tử' chết rồi, nghe mà không hiểu sao? Ngươi không phải nghĩ là ta vẫn chưa quên tình cũ, sống chết không buông tay đó chứ." Thu Ngâm lười biếng cười với hắn: "Ta là ma đầu mà, phong lưu thành thói, có mới chê cũ không phải chuyện bình thường sao? Nghe nói Thính Phong Đạo để lấy lòng ta, vừa gửi đến một cô nương xinh đẹp, là hoa nữ nổi tiếng đã được chọn từ khi người chủ trước chưa chết, chính là mẫu đơn, không chỉ diện mạo mà tính cách cũng hợp với ý ta, chiếu theo những gì ta thích thì coi như cũng thú vị, tên là gì nhỉ..."

Tĩnh Trúc trong lòng liên tục chấn động, nghe thấy chủ nhân của hắn vừa mở mồm là nói bậy vô căn cứ, rồi lại thấy bộ dạng chủ nhân như vừa mới sực nhớ tên của mỹ nhân: "Tên là 'A Ngọc'?"

Thu Ngâm đúng lúc nhìn về phía Tĩnh Trúc, Tĩnh Trúc chết lặng gật đầu.

Rất tốt, giờ hắn đã trở thành đồng phạm của tra nữ phong lưu.

Vưu Tác Nhân dừng lại, hiểu được ý của Thu Ngâm, cười thầm một tiếng, xem ra thời điểm hắn lấy mạng đổi mạng vẫn chưa đến, chỉ là lúc này vị tiên tử kia đang để hắn báo ân trước.

Vì vậy, hắn nhanh chóng vận dụng khả năng xoay xở giữa Nam cảnh và Bắc cảnh, kéo lấy thân xác đầy máu ra ngoài bằng một cách rất có trình độ, không quên giữ vẻ mặt như vừa trở về từ cõi chết— Đại sư huynh của Thu Ngâm mà diễn thì phải ở cấp bậc Đỉnh phong, trông vô cùng tự nhiên.

Khi người gây rối đã đi, Thu Ngâm cầm theo cái lò nhỏ và thảo dược, tâm tình không tệ đi về: "Gọi Vãn Nhi phối hợp cho tốt."

"Vâng." Tĩnh Trúc dừng lại: "Vừa rồi hắn làm vậy là cố ý."

"Bởi vì ta cũng cố ý."

Vưu Tác Nhân biết Nam Hận Ngọc không có việc gì— nếu Nam Hận Ngọc có chuyện gì, Thu Ngâm sẽ không thể thờ ơ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại lật tung chiến trường, trút giận lên tất cả những ai còn thở.

Vạn ma không có tâm, nhưng nhị đệ tử của Nam Hận Ngọc thì có, cho dù chỉ còn một mảnh ký ức không rõ ràng.

Vậy thì màn kịch này có chút tế nhị, Vưu Tác Nhân chợt nghĩ, đây chính là khảo nghiệm của Thu Ngâm.

Thử thách xem cái "ơn" với Nam Hận Ngọc trong lòng hắn sẽ nặng đến mức nào, có dám không màng sinh tử để ra tay với vô lượng ma đầu hiện nay không ai có thể địch nổi không.

Có xứng đáng trở thành một quân cờ của nàng hay không.

Thu Ngâm khoát khoát tay: "Những chuyện này trong lòng đều biết rõ, nhưng vẫn cần phải có một cái cớ."

Tĩnh Trúc: "Vậy ngài bây giờ?"

Thu Ngâm mập mờ nháy mắt mấy cái: "Đi xem 'hoa' của ta."

Khi người gây rối và ma đô đã cút đi, Thu Ngâm trở về động phủ, bên trong huyết mạch của Ma chủ đều là vạn ma sôi trào, chỉ thích cái thánh địa ồn ào như chợ bán thức ăn. Nhưng thực tế, Thu Ngâm lại muốn ở nơi yên tĩnh, không phải là không thích náo nhiệt, mà trong trạng thái thù hận đầy sinh động, nàng thật sự không có tâm trạng để hòa nhập vào niềm vui của người khác.

Vì vậy, không cần thiết phải đến chỗ ồn ào, sự tĩnh lặng ngược lại mang đến cho nàng nỗi buồn ổn định.

Thu Ngâm đã rất lâu không cảm nhận được như vậy, bình thản, nhàn rỗi, nhưng lại ấm áp, như thể có thể an tĩnh đến thiên hoang địa lão.

Ma cũng có tổ, huống chi là nàng, chủ nhân của vạn ma?

Nàng ngồi bên bàn, nhóm lửa bếp lò rồi nấu thuốc, ma khí đẩy lửa và gió ra ngoài để không làm phiền người đang ngủ say. Nàng thường xuyên kiểm tra độ lửa, nhưng như vậy thì không thể ở bên cạnh Nam Hận Ngọc, vì thế dù cùng ở chung trong một căn phòng, nàng cũng phung phí thuật phân thần hóa ảnh— một cái chuyên canh lửa, một cái chuyên canh người, như thể cấm thuật này chỉ là một loại pháp thuật nhỏ cấp độ Luyện Khí, không tốn kém, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Cho người tới trông người. Mà nàng còn suýt nữa tự đánh nhau với chính mình.

Nấu thuốc là một công việc tỉ mỉ, lúc đầu nàng làm bừa, may mà sư tôn nàng có thể sắc mặt không đổi mà uống hết, khiến nàng lầm tưởng mình là thiên tài luyện dược mà Diệu Xuân Phong không thể có được, đắc ý đến nỗi đuôi hồ ly vểnh lên trời. Sau đó tự mình nếm thử một miếng, phun ra làm cho chim trắng ướt sũng bay ra xa trăm trượng, nàng mới nhận ra thiên tài cũng có giới hạn, không ai là hoàn hảo.

Khi Nam Hận Ngọc bế quan, Thu Ngâm đã không ít lần chạy đến điện Diệu Xuân, quấn quít bên Bách Mậu Tiên Nhân và Lữ Tịnh Liễu học cách nấu thuốc sao cho dễ nuốt, không đến nỗi thử một chút đã thành hình nhân thác nước. (là người đứng ói như thác tuôn á =))))) )

Thu Ngâm tính toán thời gian để Nam Hận Ngọc tỉnh dậy, nấu thuốc sẵn trước một chút, đặt bên đầu giường cho nguội bớt chút, kẻ xui xẻo phụ trách nấu thuốc không có việc gì làm đành ngồi lại ghế chính, chuẩn bị xem lại những cuốn sách cũ về thành Thính Phong.

Nàng vừa mở ra thì dừng lại, nàng cùng những trang giấy chằng chịt phê bình chú giải bằng bút đỏ hai mặt nhìn nhau, như những kẻ không quen biết nhau.

Đây là đồ vật quái quỷ gì thế này? Bây giờ ghi chép đã biết tự sửa sang lại sao?

Sau đó nàng nhận ra, đó là ghi chép của Nam Hận Ngọc.

Cảm giác không vui của cái bóng vì không thể ở bên trông coi Nam Hận Ngọc cũng phai nhạt dần, từng chút một nhìn qua nét chữ của Nam Hận Ngọc, như đang phác họa một khuôn mặt khác của nàng, cả người chìm đắm trong những ghi chép khô khan và chữ cổ, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.

Quả thật là một người hay lo lắng.

"Ưm."

Nghe thấy âm thanh, cái bóng đang xem cuốn sách quay trở lại với bản thể bên giường, Thu Ngâm cúi xuống, hôn nhẹ lên má Nam Hận Ngọc: "Thức dậy rồi, ốc đồng cô nương?"

Sắc mặt của Nam Hận Ngọc đã hồng hào hơn nhiều, Thu Ngâm dùng pháp thuật làm sạch bạch y của nàng, sửa sang lại những sợi tóc rối. Sư tôn nàng giờ đây lại trở về dáng vẻ đoan trang của tiên trên trời, nhưng tiếc rằng việc đầu tiên khi tiên nhân mở mắt chính là chẳng đoan trang mà thuận thế ôm lấy cổ Thu Ngâm, còn có chút mơ màng cọ cọ, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Thu Ngâm, xác định rằng đây không phải giấc mơ, mới nhẹ nhàng nói: "Ừm."

Sau đó nàng mới phản ứng lại: "Cái gì ốc đồng cô nương?"

Thu Ngâm bị bộ dạng hiếm hoi không tỉnh táo này của nàng chọc cười, dùng tư thế đang ôm của nàng để dìu nàng lên, khẽ tựa vào đầu giường, bưng thuốc lên thổi thổi, đưa đến bên miệng nàng: "Uống thuốc trước đi."

Nam Hận Ngọc ngửi thấy vị đắng của thuốc, hơi nhíu mày: "Đắng quá."

"Thuốc đắng dã tật" Thu Ngâm nâng mày cười: "Hay là ta dùng cách khác để uy nàng uống? Miệng ta thật sự rất ngọt."

Nam Hận Ngọc bị lời nói không biết xấu hổ của nàng làm cho rũ mắt xuống, thấy Thu Ngâm thật sự muốn rút tay lại để mớm mình uống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, từ từ đưa miệng đến bên muỗng, nhấp từng ngụm nhỏ.

Thu Ngâm lại nhớ đến con mèo mà nàng kết bằng cỏ cho sư tôn, rất có cảm giác quen thuộc mà đút thuốc: "Ốc đồng cô nương chính là tiên tử bước ra từ bức tranh của ta, không chịu nổi việc ta viết chữ bậy bạ, vì vậy tự mình sửa lại, nàng nói xem là ai?"

Có vẻ như giấc ngủ này đã khiến Nam Hận Ngọc hồi phục phần nào, trước đây nàng có thể mặt không đổi sắc mà uống hết một chén thuốc đắng ngắt, nhưng giờ đây, Thu Ngâm vừa dỗ dành vừa cho uống, vị đắng trở nên khó chịu đến mức không thể nhịn. Kiếm tiên đại nhân vững chắc như cây thông, xương cốt như kiếm, bỗng nhiên mắc bệnh ngạo kiều, uống một muỗng lại dừng lại, khó chịu đến mức lông mày đều nhíu thành một hàng, môi mím chặt, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh không mấy vui vẻ.

Nhìn thấy vậy, Thu Ngâm không thể ngừng cười.

Khi Nam Hận Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng mở miệng lần nữa, không đợi đón nhận vị thuốc đắng, Thu Ngâm cúi xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng đưa vào một viên đường, mềm mại mà hòa quyện với nàng, vị đắng bị ngọt ngào quấn lấy hoàn toàn che lấp, rồi Thu Ngâm mới đứng dậy.

Nam Hận Ngọc môi run run, hồi tưởng lại: "Ngọt."

Nàng nói: "Cái đó không phải viết bậy, nàng đã sửa sang rất tốt."

Thu Ngâm đặt chén rỗng sang một bên, cười cười không mấy để tâm: "Lại là sự khuyến khích dạy bảo của sư tôn à?"

"Với năng lực của nàng, ta không cần thiết phải hù nàng, đồ đệ của ta có thể làm được không phải là điều hiển nhiên sao?" Nam Hận Ngọc mỉm cười nhẹ: "Nhưng nếu nàng muốn nghe ta dỗ dành, được thôi, hoặc là nói, ta rất sẵn lòng."

Nghe vậy, Thu Ngâm nâng mày, cười nói: "Ta không muốn bị sư tôn coi là trẻ con."

Nàng lấn người sát lại, nói một cách đầy ý vị thâm trường: "Cần ta chứng minh một chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro