Chương 107. Chỉ mình ngươi


Tuy lịch sử Chử gia không dài lâu bằng các gia tộc khác, nhưng thế lực lại trải rộng đại lục tu tiên, cực ít người dám đối nghịch bọn họ.

Trần Nhan Linh nghỉ ngơi ở Chử gia chưa tới một canh giờ liền nghe hạ nhân tới báo rằng Đại tiểu thư đã trở lại.

Trần Nhan Linh nén lòng kích động, ra vẻ bình tĩnh mà đi đại đường.

Kết quả liền thấy tên Vệ Minh Hàm đáng ghét kia đang hỏi han ân cần với Chử Giáng. Chử Giáng bị thương, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tay trái nắm lấy cánh tay phải, ngay cả hồng y cũng không ngăn được dòng máu tươi chảy xuôi bàn tay nàng.

Dù vậy Trần Nhan Linh cũng không thấy Chử Phong lo lắng chút nào, hắn chỉ nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đây?"

Chử Giáng tránh khỏi Vệ Minh Hàm, cũng lười đến phản ứng Chử Phong, lấy đan dược thị nữ truyền tới, lưu loát một ngụm nuốt xuống

Chử Hoài đắc ý nói: "Còn thế nào nữa? Nàng tu vi yếu kém, bị một con thủy quái đả thương, may mà Vệ đại ca đuổi tới kịp thời, bằng không nàng đã toi mạng."

Trần Nhan Linh thờ ơ đứng một bên, dù nàng rất muốn tiến lên giúp Chử Giáng chữa thương, nhưng rõ ràng lúc này nàng không thể hành động lỗ mãng, nhất là khi Chử Phong còn có ý đồ với nàng.

Chử Phong thấy Trần Nhan Linh tới, vội vàng cười giới thiệu Chử Hoài cho nàng biết, sau đó mới giới thiệu Chử Giáng.

Chử Giáng vừa chạm mắt với Trần Nhan Linh liền nhìn ra ngụy trang của nàng, cười nói: "Vị tu sĩ này tuổi còn trẻ đã là Luyện Hư, quả thật là kỳ tài ngàn năm khó gặp, chẳng lẽ nhờ phục dụng linh đan diệu dược gì?"

"Giáng nhi! Không được nói bậy!" Chử Phong nhíu mày quát Chử Giáng, lại đối Trần Nhan Linh nói: "Tiểu nữ tuổi nhỏ, nói chuyện không ra thể thống gì, nếu có chỗ đắc tội, xin đạo hữu thứ lỗi."

Trần Nhan Linh không giận chút nào, ý cười tràn đầy mà nhìn Chử Giáng: "Không đắc tội không đắc tội, người giống ta mới độ tuổi này đã có tu vi Luyện Hư thật sự là quá ít, khó trách các ngươi kinh ngạc. Chẳng qua sư môn ta tu luyện bí pháp độc môn, không chỉ một mình ta tu vi cao, sư huynh đệ của ta cũng có tu vi cao như vậy."

Chử Phong bất giác nhướng mày, khách khí bắt chuyện với Trần Nhan Linh, ý đồ muốn dò hỏi nàng chuyện bí pháp sư môn.

Trần Nhan Linh đương nhiên chẳng có bí pháp gì, nhưng nếu Chử Phong đã cắn câu, Trần Nhan Linh không ngại dắt mũi hắn.

Vệ Minh Hàm híp mắt đánh giá Trần Nhan Linh. Lần trước chính là người này làm hắn mất hết mặt mũi trước Chử Phong, còn bị Chử Phong răn dạy một phen. Lần này Trần Nhan Linh dám trắng trợn xuất hiện ở Chử gia, thật là vô cùng lớn mật. Ngặt nỗi người ta tu vi cao, hắn xác thật không dám làm gì Trần Nhan Linh trước mặt bao người, nhưng ngấm ngầm thì chưa chắc.

Chử Giáng lười coi bọn họ so chiêu, được thị nữ nâng trở về phòng.

Trước khi rời đi, nàng còn hung hăng mà trừng mắt với Trần Nhan Linh một cái.

Trần Nhan Linh thấy người đi rồi, cũng không tâm tư nhiều lời với Chử Phong, hắn hỏi cái gì nàng cũng lấy cớ rằng bí pháp chỉ có thể truyền cho đệ tử bổn môn, không thể cho người ngoài, trừ phi là thân thuộc của đệ tử.

Lời đã nói đến mức này, Chử Phong không cần phải giả ngu nữa.

Người không có huyết thống làm sao trở thành thân thuộc? Đương nhiên là qua quan hệ thông gia.

Trần Nhan Linh lời trong lời ngoài thỉnh thoảng nhắc tới Chử Giáng, khen ngợi khôn xiết, không chút che giấu lòng khuynh mộ của mình.

Đồ ngốc cũng nhìn ra ý đồ của nàng, Vệ Minh Hàm thầm cảm thấy nguy hiểm.

Chử Phong vẫn tươi cười, đối với ý cầu hôn mịt mờ của Trần Nhan Linh, vừa không cự tuyệt, cũng không chấp thuận.

Trần Nhan Linh thấy vậy cũng không nóng vội, tùy ý khách khí vài câu từ biệt, liền rời khỏi Chử gia.

Nhưng nàng không thật sự rời đi, nàng đã nhớ rõ đường đi ngõ nhỏ ở Chử gia, liền chọn một chỗ thủ vệ ít nhất mà trèo tường vào phủ, lợi dụng ẩn thân phù, nhanh nhẹn lẻn tới phòng Chử Giáng.

Mới vừa đi đến ngoài cửa sổ, một trận kình phong bỗng đánh úp lại, thổi mở cửa sổ trước mặt nàng, Trần Nhan Linh lùi lại tránh thoát, ngay sau đó lại tiếp được một bình thuốc từ trong phòng bay ra.

"Có cửa chính không đi, sao cứ thích trèo cửa sổ? Mặt mũi Đại đệ tử thủ tịch để đâu rồi?"

Chử Giáng đang cởi xiêm y, vai ngọc hé lộ, đưa lưng về phía Trần Nhan Linh, không cần nhìn đã biết là nàng.

Trần Nhan Linh nhảy vào phòng, đóng cửa sổ, tiến tới cẩn thận giúp Chử Giáng cởi hết tay áo ra, mở bình thuốc phấn, nhẹ nhàng mà rắc lên vết thương nơi cánh tay phải Chử Giáng.

Lưng Chử Giáng trắng trẻo như ngọc, nửa bên xương bướm gợi cảm mê người, bờ vai nõn nà không chút tỳ vết, nhưng cánh tay phải nàng lại như bị dã thú gặm cắn, da thịt tan tác, thương sâu tới mức ẩn ẩn lộ xương trắng.

Vừa rồi ở đại đường, Trần Nhan Linh tưởng rằng Chử Giáng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không ngờ miệng vết thương dưới hồng y lại dữ tợn như vậy.

Người nàng quý trọng nhất trong mỗi thế giới phút giây này lại vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, tuy người ấy không rên một tiếng, nhưng chỉ chút thuốc bột chạm vào đã khiến người nhíu chặt đôi mày liễu.

Mà lúc đó nàng đang làm gì?

Cứu Thịnh Vũ Ca.

Thịnh Vũ Ca là gì đối với Trần Nhan Linh?

Có lẽ Thịnh Vũ Ca thật sự kính trọng Trần Nhan Linh, nhưng Trần Nhan Linh chưa bao giờ để tâm Thịnh Vũ Ca. Trong mắt nàng, Thịnh Vũ Ca chỉ là một nhiệm vụ.

Nàng vì người dán nhãn "nữ chính" mà bỏ mặc Chử Giáng bị thương nghiêm trọng như vậy.

Nàng vì sao phải cứu nữ chính? Không thể quay về thế giới hiện thực thì thế nào? Nguyên thân trong mỗi thế giới không phải đều là nàng hay sao? Vậy thì tại sao nàng lại không an tâm mà sống theo ý mình trong thế giới này? Thế giới hiện thực có gì tốt? Nàng không nhớ chút gì về thế giới đó, không quay về cũng chẳng có gì đáng lo.

Hệ thống hoảng hốt kêu lên.

【 Ký chủ! Ngài nghĩ gì đó?! Nữ chính mới là cột trục của thế giới, nàng tồn tại thì thế giới mới tồn tại. Cố Vân Hi cũng vậy, Chử Giáng cũng vậy, tất cả đều là vì nữ chính mà sinh ra. 】

Nhưng Trần Nhan Linh không để ý tới nó, nàng hỏi Chử Giáng: "Đau không? Ta cố hết sức nhẹ tay."

Chử Giáng đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy nước mắt trên mặt Trần Nhan Linh, giọng Trần Nhan Linh lại không có gì khác thường.

"Một chút, ăn đan chữa thương xong đỡ hơn nhiều."

【 Ký chủ ngài thanh tỉnh một chút! Ngài phải cứu nữ chính mới có thể bảo hộ Chử Giáng! Không có nữ chính thì cái gì cũng không có! 】

"Sao lại tiếngthương nghiêm trọng như vậy?" Trần Nhan Linh như không nghe được hệ thống thanh âm, tiếp tục nói chuyện với Chử Giáng.

"Đoạt một món bảo bối, ai ngờ dưới hồ có con quái lớn như vậy, đột nhiên lao tới cắn ta một phát, Thường Ngọc cũng bị nó cắn gãy ."

Chử Giáng tuy đau, nhưng vẫn thản nhiên cười nói.

Trần Nhan Linh nhíu mày, nàng thật đau lòng Chử Giáng, coi việc hung hiểm như vậy như chuyện cười, cũng thật mệt nàng còn nói đùa được.

Lúc này hệ thống còn tiếp tục la hét trong tâm trí nàng, thật làm nàng nhức đầu.

"Cô tốt nhất câm miệng cho tôi, nếu không đừng hòng tôi cứu nữ chính. Chỉ cần Chử Giáng an toàn, tôi có rảnh thì dĩ nhiên sẽ đi cứu nữ chính. Nếu cô còn nói nhảm... tôi cho cô biết, tôi chẳng sợ chết đâu."

Sau đó, nàng lại cười hỏi Chử Giáng: "Thứ bảo bối gì quý tới mức khiến ngươi dấn thân phạm hiểm như vậy? Còn làm gãy Thường Ngọc."

Thường Ngọc là di vật duy nhất mẫu thân của Chử Giáng để lại cho nàng, rốt cuộc bảo bối gì làm Chử Giáng đánh đổi nhiều như vậy?

"Trong động có thanh kiếm cắm trên đỉnh một trụ đá, ta vừa thấy nó liền cảm thấy nhất định phải có được. Ta bay lên rút kiếm, nhưng vừa mới đụng tới chuôi kiếm thì con quái kia liền chui ra khỏi nước."

"Kiếm gì? Còn tốt hơn Thường Ngọc sao?"

Chử Giáng nghi hoặc nhíu mày: "Không biết, ta vừa thấy nó liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng nhất định phải chiếm được, thật giống như đó là mạng của ta vậy."

Nói xong, Chử Giáng lật tay, giữa lòng bàn tay xuất hiện ánh lửa, từng điểm lửa dần dần tụ tập, như đá vụn chậm rãi hớp lại, cuối cùng nối thành một thanh trường kiếm màu đỏ dài chừng ba thước, thân kiếm thon dài, thân kiếm khắc phù văn kỳ quái, cả thanh kiếm toả ra ánh hồng quang nhàn nhạt.

Chử Giáng vui vẻ tự hào ngắm nhìn thanh kiếm. Nhưng Trần Nhan Linh lại tâm như sóng cuộn biển gầm.

Kiếm này tên là Xích Lăng, là bội kiếm bản mạng của Thượng thần Hi Hòa.

Trong Tàng Thư các ở Vô Uyên môn có bức họa vẽ thanh kiếm này, Trần Nhan Linh từng đọc ký văn về Xích Lăng.

Truyền thuyết kể rằng sau Đại chiến giữa các Thượng thần, tất cả Thượng thần đều ngã xuống, mà pháp bảo bản mạng của bọn họ thì rơi xuống rải rác khắp nớ trên đại lục, có thứ bị người tư tàng, có thứ vẫn ẩn trong bí cảnh chưa bị phát hiện, mà Xích Lăng là trường hợp thứ hai.

Pháp bảo của Thượng thần đa phần là Thần khí, đều là nhận chủ, người khác dù đoạt được cũng không thể sử dụng.

Nếu Chử Giáng không được sự tán thành của Xích Lăng, vậy Chử Giáng chỉ có thể coi thanh kiếm này như con dao phay, nhưng Xích Lăng trước mắt đương nhiên không phải dao phay, hơn nữa còn vô cùng nghe lời, muốn nó ẩn hình nó liền ẩn hình, muốn nó thành hình nó liền thành hình.

Giống như linh hồ trong rừng Sương mù, thật thân thiết với Chử Giáng.

Chử Giáng ắt hẳn là Thượng thần Hi Hòa.

Nhưng Chử Giáng lúc này còn chưa hoàn toàn trở thành Thượng thần.

Trần Nhan Linh hỏi hệ thống: "Nếu nữ chính có được pháp bảo bản mạng, nàng sẽ lập tức thành thần sao?"

【 Không, cần có thời cơ hội đủ điều kiện mới làm pháp bảo hoàn toàn nhận chủ. 】

Chử Giáng là Thượng thần giống nữ chính, như vậy Chử Giáng cũng cần hội đủ điều kiện mới thành thần được.

Nếu theo khuôn sáo cũ, rất nhiều pháp bảo chỉ cần lấy máu nhận chủ là được. Trần Nhan Linh biết đây là pháp bảo của Thượng thần, nhưng Chử Giáng không biết, nàng đương nhiên không có ý cầm kiếm cắt tay mình.

Trần Nhan Linh không biết sau khi thành thần Chử Giáng liệu sẽ còn giống bây giờ hay sẽ thay đổi thành một người khác? Liệu có thể nhận ra nàng là Ma Tôn Đơn Nhữ không?

Nàng bảo trì trầm mặc, không nói cho Chử Giáng đây là thần kiếm Xích Lăng, mà nói: "Thanh kiếm này hợp ý với ngươi như thế, vậy ngươi lấy cái tên cho nó đi."

Chử Giáng ánh mắt sáng lên, ý cười tràn đầy cặp mắt phượng mê người: "Đúng vậy, kêu nó Xích Lăng đi."

Trần Nhan Linh miễn cưỡng cười, đây là nghiệt duyên sao?.

"Ừ, Xích Lăng thật hợp với nó." Trần Nhan Linh giúp Chử Giáng xức thuốc xong, lau khô nước mắt, sửa sang lại mặt mày, lấy Tử ngọc trong túi trữ vật ra, nói: "Ta muốn đưa ngươi thứ này."

Chử Giáng lập tức xoay người lại, xiêm y còn chưa kéo lên, cảnh xuân nơi ngực bại lộ trước Trần Nhan Linh, làm nàng trong phút chốc khó mà dời tầm mắt.

"Thứ gì?"

"Tử ngọc trong cặp ngọc Tử Mẫu, ngươi đeo nó, một khi ngươi gặp nguy hiểm, Mẫu ngọc ta giữ sẽ lập tức cảm thấy được, hơn nữa mặc dù ngươi ở nơi nào, Tử ngọc đều sẽ chỉ ta biết vị trí của ngươi."

Chử Giáng vươn tay, nhẹ nhàng mà bao lấy tay Trần Nhan Linh lẫn Tử ngọc, hai người mười ngón đan xen, khắn khít cảm nhận hơi ấm từ Tử ngọc.

Chử Giáng cúi đầu, giọng khàn khàn: "Lần trước ta thấy khối ngọc này, Thịnh Vũ Ca còn đeo nó bên hông."

Trần Nhan Linh không thấy được mặt Chử Giáng, chỉ đành ngắm mái tóc đen óng ả của ái nhân. Chử Giáng thường xuyên mang sợi dây cột tóc đỏ, làn tơ lụa dài thon thả vấn lên một phần tóc đen. Trần Nhan Linh nhẹ nhàng cởi dây xuống, thòng dây qua Tử ngọc, cột thành cái kết gọn gàng.

Sau đó nàng ngồi xổm xuống, vòng sợi dây đỏ vào đai lưng Chử Giáng, Tử ngọc cứ như vậy mà treo bên eo Chử Giáng.

"Từ nay về sau, chủ nhân của nó chỉ mình ngươi."

Trần Nhan Linh ngẩng đầu, từ dưới nhìn thẳng tầm mắt Chử Giáng.

Chử Giáng vẫn cúi đầu, tóc thuận thế tản mạn bên má, vài làn tóc khẽ lay động bên má Trần Nhan Linh. Nàng nâng ngón tay thon dài tinh tế gợi lên cằm Trần Nhan Linh, chỉ nhấc thêm chút nữa là môi Trần Nhan Linh liền chạm tới môi nàng.

Nốt chu sa giữa mày Chử Giáng càng thêm đỏ tươi, nàng khẽ híp mắt phượng, tầm mắt thoáng đảo qua đôi môi hồng của Trần Nhan Linh, ngón tay chậm di lên khỏi cằm Trần Nhan Linh, cuối cùng đè nhẹ trên môi nàng.

"Ngươi nếu có nửa câu lừa gạt, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết."

***

Dany: Tiến độ thong thả  các bạn ạ. Sự thật là mình đi làm và không nhiều thời gian rảnh như xưa nữa, chỉ có thể cố hết sức. Sẽ cố gắng tới hoàn thành, mong mọi người ủng hộ. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro