Quyển 1 · Chương 11

Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân

Chương 11

Đêm đó, từ phòng trực ban trước cổng Bộ tư lệnh nhìn lên, văn phòng Sở trưởng Sở Cơ Yếu vẫn như cũ luôn luôn sáng đèn, Lý Ninh Ngọc suốt hai ngày liền không bước ra khỏi Bộ tư lệnh một bước, rất ít khi tiếp xúc với người khác, nhưng mà tối nay người không ngủ vì cô lại không chỉ có một.

Từ trong trạch viện ngoại ô nằm trên núi của Cố gia, một chiếc xe mô-tô phân khối lớn BMW R-12 màu xanh quân đội, cùng với tiếng gầm nhẹ của động cơ, lặng lẽ phi ra ngoài. Bóng dáng người lái nhanh chóng hòa vào trong màn đêm dày đặc, chỉ còn chừa một chùm sáng qua lại như thoi đưa trên con đường núi tối đen như mực.

Vương Điền Hương nằm trên giường thao thức cả đêm, càng suy nghĩ về tin tức sáng nay Triệu Tiểu Mạn cung cấp cho hắn, càng cảm thấy bức mật điện kia của Quân Thống có ẩn tình rất lớn, nhưng mà trên tay hắn lúc này thực sự có quá ít manh mối, sự kiện này nhìn vào vẫn chỉ toàn là sương mù dày đặc.

Điều duy nhất hắn dám khẳng định chính là, Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không đơn giản là loại nữ nhân chỉ biết ghen tuông như Triệu Tiểu Mạn nói, cho dù Cố Hiểu Mộng cùng Phan Hán Khanh thật sự có gì, Lý Ninh Ngọc cũng sẽ không dùng phương thức cấp thấp như vậy để trả thù Cố Hiểu Mộng. Lúc ở Cầu Trang, hắn và Ryukawa chính vì đánh giá thấp vị thiên tài giải mã này nên mới phải trả giá đắt.

Buổi chiều, sau khi Phương Tử Hào rời khỏi văn phòng Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc liền gọi điện thoại cho Sở Nội Cần, không lâu sau Sở Nội Cần phái người tới thi hành an ninh cấp 1 đối với văn phòng Sở trưởng. Người mà Vương Điền Hương phái đi theo dõi trở lại báo rằng, hiện tại phòng làm việc của Lý Ninh Ngọc có thể nói là một con ruồi cũng không bay lọt.

Chuyện này trong dĩ vãng chưa từng phát sinh bao giờ, rốt cuộc là tin tức gì, có thể khiến cho người đã từng gặp qua đủ loại sóng to gió lớn như Lý Ninh Ngọc cẩn thận phòng bị như vậy? Hơn nữa, mục đích Lý Ninh Ngọc gây gổ với Cố Hiểu Mộng rốt cuộc là gì?

Trước mắt Sở Cơ Yếu có một bức mật điện của Quân Thống chưa được phá giải, Cố Hiểu Mộng lại trở mặt với Lý Ninh Ngọc ngay trước mặt mọi người, từ khi nổi cơn tam bành đến nay vẫn chưa trở lại Bộ tư lệnh lần nào, việc này cũng phù hợp với tính tình của Cố đại tiểu thư. Chỉ là như vậy xem ra, nếu Lý Ninh Ngọc cố ý gây khó dễ Cố Hiểu Mộng, so với giải thích của Triệu Tiểu Mạn, Vương Điền Hương ngược lại cảm thấy nhìn càng giống như là Lý Ninh Ngọc cố ý đem Cố Hiểu Mộng loại ra khỏi phạm vi những người được biết nội dung của bức mật điện Quân Thống này hơn.

"Xem ra nội dung phần mật điện này, ngày mai phải trực tiếp hỏi Lý Ninh Ngọc mới có thể biết được."

Vương Điền Hương tự mình lẩm bẩm, hắn tin chắc chỉ cần hắn hỏi, Lý Ninh Ngọc nhất định sẽ nói thật. Cũng không phải hắn tự cao, mà là bởi vì trong số những kẻ biết được bí mật lớn nhất của Lý Ninh Ngọc ở Cầu Trang, một người đã chết, còn lại một người, chính là Vương Điền Hương hắn.

Buổi sáng ngày kế tiếp, Cố Hiểu Mộng như cũ không xuất hiện ở Bộ tư lệnh, mà lính canh trước cửa văn phòng Lý Ninh Ngọc cũng chưa rút lui. Theo lý thuyết hiện tại không phải buổi tối, không cần lo lắng có người lẻn vào lấy trộm tình báo, ban ngày ban mặt, còn là ở Bộ tư lệnh, quả thực không cần thiết bố trí an ninh. Vì vậy Vương Điền Hương mang đầy bụng nghi ngờ, đi một chuyến đến Ban Bí Thư trước, mượn dùng lý do nóng lòng lập công, muốn từ chỗ Phương Tử Hào hỏi thăm xem hai ngày qua Sở Cơ Yếu có báo lên tình báo mới hay không.

Phương Tử Hào biết vị Vương sở trưởng Sở đặc vụ này đang nhắm chủ ý gì, từ sau khi Trương Tổ Âm ngầm cho phép Sở đặc vụ nhúng tay một lần vào nhiệm vụ của Đội Hành Động, ham muốn của Vương Điền Hương càng ngày càng lớn, chuyện Vương Điền Hương muốn một phát ra tay bắt lấy quyền quản lý Đội Hành Động, đã là tâm tư Tư Mã Chiêu người người Bộ tư lệnh đều biết. Phương Tử Hào hiện tại là người tâm phúc bên cạnh Trương Tổ Âm, từ lời nói và hành động thường ngày của Trương Tổ Âm là có thể nhận ra được, Trương Tổ Âm coi thường gã Vương Điền Hương này, tuy rằng hắn không biết nguyên do bên trong, nhưng cũng hiểu được lần nhờ vả này quyết không thể tùy tiện đáp ứng.

May mà Lý Ninh Ngọc bên kia quả thật không có chút động tĩnh nào, Phương Tử Hào liền nói thật: "Vương sở trưởng, không phải tôi cố ý giấu anh, hai ngày nay Sở Cơ Yếu thật sự không báo lên tình báo gì cả. Chỉ là..." Ngay sau đó Phương Tử Hào đổi đề tài, "Hôm qua lúc tôi đến đưa thiệp mời cho Lý sở trưởng, Lý sở trưởng đúng là đang phá giải một phần mật điện rất khó giải quyết, còn nói chờ chiều hôm nay giải mã hoàn tất, sẽ đến tham dự tiệc mừng tân gia của Trương tư lệnh, trực tiếp báo cáo cho Trương tư lệnh."

Phương Tử Hào lơ đãng nói một câu, liền dụ cho Vương Điền Hương chuyển mục tiêu đến chỗ Lý Ninh Ngọc, còn thuận nước đẩy thuyền cho Vương Điền Hương một cái ân tình, có thể nói là khéo léo mẫn tiệp, ai cũng không đắc tội.

"Còn có chuyện này?" Nghi ngờ trong lòng Vương Điền Hương càng thêm sâu, nhìn thẳng ánh mắt Phương Tử Hào, hàm súc nói, "Tôi chỉ là có chút kỳ quái, xưa nay không phải Lý sở trưởng coi trọng thủ tục nhất sao? Hễ có tình báo nhất định sẽ báo lên Ban Bí Thư, sau đó để cho Phương bí thư báo với Trương tư lệnh, hôm nay ngược lại có chút mới lạ."

Phương Tử Hào cười hì hì: "Đây đều là chuyện của các nhân vật lớn, một bí thư văn phòng nhỏ nhoi như tôi thật không rõ cho lắm."

"Nói gì vậy, Phương bí thư tuổi còn trẻ đã nắm giữ chức vụ trọng yếu, trước mắt còn là người tâm phúc số một bên cạnh Trương tư lệnh, về sau các huynh đệ Sở Đặc Vụ bọn tôi nếu muốn được hoan nghênh trong Bộ tư lệnh, còn phải nhờ Phương bí thư dìu dắt rất nhiều."

Kết thúc dò xét ở chỗ Phương Tử Hào, Vương Điền Hương càng khẳng định suy đoán hôm qua của bản thân —— mục đích Lý Ninh Ngọc phát sinh tranh chấp với Cố Hiểu Mộng, chính là vì muốn tận lực thu hẹp phạm vi biết nội dung tình báo, Cố Hiểu Mộng, bao gồm cả Phương Tử Hào, đều bị Lý Ninh Ngọc loại trừ ở ngoài.

Từ khi Lý Ninh Ngọc nắm quyền Sở trưởng đến nay, cho dù là tình báo quân đội liên quan đến chiến lược trên chiến trường, cô cũng tuyệt đối không vượt thủ tục trực tiếp báo cáo Trương Tổ Âm. Chưa kể, càng là quân tình quan trọng, nguy hiểm đi kèm cũng càng lớn. Vượt qua Ban bí thư đồng nghĩa với việc mật điện này không được làm thủ tục báo cáo chính quy, nếu tình báo là thật, hành động hoàn thành thuận lợi, dĩ nhiên không có gì đáng ngại, thủ tục đều có thể bổ sung sau.

Nhưng nếu hành động thi hành dựa trên tình báo này bị thất bại, đến lúc đó sẽ không giải thích rõ được thiệt hại của Bộ tư lệnh là do tình báo bị sai, hay là do người khác tiết lộ trước. Chuyện này về sau truy cứu, Trương Tổ Âm tuyệt đối có thể đùn đẩy không còn một mống, đổ toàn bộ trách nhiệm cho một mình Lý Ninh Ngọc gánh lấy, Lý Ninh Ngọc sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Cho nên Vương Điền Hương kết luận, nội dung của mật điện Quân Thống mà Lý Ninh Ngọc lựa chọn trực tiếp báo cáo Trương Tổ Âm, tuyệt đối không liên quan đến cơ mật quân sự.

Vậy thì, nội dung phần mật điện bị che giấu này rốt cuộc liên quan tới cái gì?

Quân Thống, máy Enigma đời thứ hai, Cố Hiểu Mộng bị loại bỏ khỏi phạm vi biết chuyện, vượt thủ tục thông thường báo lên trên, Trương Tổ Âm, còn có... Lý Ninh Ngọc.

Vương Điền Hương mơ hồ cảm thấy, hết thảy những đầu mối này đều chỉ hướng một địa phương cũ —— Cầu Trang.

-----

Lý Ninh Ngọc nằm sấp trên bàn, mấy ngày liên tiếp sử dụng não lực cường độ cao, cộng thêm thời gian ngủ cực ít, tuy rằng vành mắt đen không quá hiện rõ, nhưng tròng mắt đã sớm phủ đầy tia máu, môi mỏng cũng mất đi hồng nhuận ngày hôm qua, trắng bệch như tờ giấy. Cô đã giãi mã xong mật điện Đới Lạp để lại cho mình, nhưng đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, vấn đề nghiêm trọng hơn chính là làm thế nào đem thế cờ bị động tiếp nhận khảo nghiệm này, đảo ngược thế tấn công, biến thành chủ động nắm ưu thế trong tay.

Tuy nhiên, sắc mặt tiều tụy cũng chưa tính là nghiêm trọng nhất, giờ phút này Lý Ninh Ngọc chỉ cảm thấy tim phổi mình rất khó chịu, như thể bị người đổ chì, lồng ngực nặng nề khó thở, các bộ phận trên cơ thể đang dùng phương thức đặc biệt của chúng, thành thật báo hiệu cho cô biết, cổ thân thể này cần nghỉ ngơi.

Thể xác cần nghỉ ngơi, còn tinh thần, Lý Ninh Ngọc càng thêm nhớ cái người đã 43 tiếng đồng hồ không xuất hiện trước mặt cô. Có điều thật may người kia không ở đây vào lúc này, nếu đối phương nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, không chừng sẽ lại giận đến đỏ mắt mất.

Thời gian ở bệnh viện trước kia, Cố Hiểu Mộng khuyên nhủ mãi mới buộc được Lý Ninh Ngọc đi làm một lượt kiểm tra sức khỏe toàn thân, bác sĩ cho ra kết luận hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lý Ninh Ngọc, người 30 tuổi, thân thể 40 tuổi.

Từ góc độ huyền học mà nói, cái này gọi là ông trời trước nay luôn công bằng, đưa cho người một đại não mạnh mẽ, tất nhiên phải lấy lại một thứ khác. Nhìn từ góc độ chủ nghĩa duy vật, tương tự như các thiên tài khác trong lịch sử, có thể nói đại não của Lý Ninh Ngọc đã chiếm đoạt đại đa số chất dinh dưỡng cung cấp cho cơ thể.

Trước 30 tuổi, Lý Ninh Ngọc cảm thấy kết quả như vậy cũng không ảnh hưởng gì, thân thể này mặc dù không thể nói là khỏe mạnh, nhưng đủ để cô đem bản thân làm củi đốt, vì tín ngưỡng cùng lý tưởng, đốt cháy hết mình bất kể hậu quả, đây là nơi quy túc hoàn mỹ cho một người làm cách mạng. Bởi vì thiên tài cùng người điên, thường thường chỉ cách nhau một sợi chỉ.

Nhưng con người mang tên Cố Hiểu Mộng đó đã ngang ngược không nói đạo lý xông vào cuộc đời cô, đem vận mệnh của bản thân cùng đối phương buộc chặt vào nhau. Từ đó về sau, Lý Ninh Ngọc phát hiện, bản thân bắt đầu trở nên tiếc mệnh.

Cũng không phải cô dao động quyết tâm hy sinh vì quốc gia, mà là trên hành trình thúc đẩy thời đại này đi về phía quang minh, cô không còn gấp gáp truy cầu mục tiêu bằng cách cháy hết mình với mức độ cao nhất như trước kia nữa.

Còn nhớ trong một đêm trăng thanh gió mát, sau khi hai người phóng túng đòi lấy, đem bản thân giao phó cho nhau không chút giữ lại nào, tay phải cùng eo lưng của Lý Ninh Ngọc đã sớm bủn rủn, mà Cố Hiểu Mộng thì vẫn giống như con thú nhỏ không biết mệt mỏi, chưa thỏa mãn liếm cắn vành tai còn chưa hết đỏ ửng của người mình ôm trong lòng.

"Tên nhóc này, không biết mệt sao?" Lý Ninh Ngọc lại cắn một cái lên phần thịt mềm trên cằm Cố Hiểu Mộng, sau khi cùng Cố Hiểu Mộng ở bên nhau, Lý Ninh Ngọc cảm thấy tính tình của bản thân cũng bị nhiễm một chút trẻ con, cô thích nhìn dáng vẻ Cố Hiểu Mộng bị đau lại không có biện pháp gì với mình, đó là sự cưng chiều sủng nịch mà cô chưa bao giờ cảm thụ được ở bất cứ đâu.

"Bởi vì tư tưởng của tôi so với đồng chí Lão Quỷ tân tiến hơn nha."

Thân là người giới thiệu đối phương nhập đảng, bị đối tượng mà bản thân phát triển nói như vậy, Lý Ninh Ngọc đương nhiên không phục, làm bộ lại muốn cắn Cố Hiểu Mộng, lần này ngược lại để cho Cố Hiểu Mộng sớm đã có phòng bị tránh đi.

"Đồng chí Lão Khương, cô tốt nhất nói rõ cho tôi."

Cố Hiểu Mộng cười hì hì dụ dỗ Lý Ninh Ngọc nằm sấp trên giường, sau đó thoắt cái xoay mình đè lên.

"Đừng quên em là người trở lại từ Tân Trung Quốc mang trong mình tư tưởng tân tiến, chủ tịch đã từng nói, thân thể là tiền vốn cách mạng."

Lý Ninh Ngọc không ngờ Cố Hiểu Mộng sẽ nói mấy câu đứng đắn như vậy vào thời điểm này, cảm giác xấu hổ xen lẫn vào một loại cảm giác khác thường, từ vị trí sống lưng mà Cố Hiểu Mộng ép sát xông thẳng lên đỉnh đầu.

"Cố Hiểu Mộng, em xuống cho tôi!"

"Quốc phụ cũng từng nói, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng."

(*) Quốc phụ là chỉ Tôn Trung Sơn.

Sau đó, khi Lý Ninh Ngọc cho rằng chuyện mà đêm đó không thể tránh khỏi sẽ phát sinh lần nữa, cuối cùng lại không có phát sinh, đôi tay vừa mới đốt lửa trong cơ thể mình, đang thành thật quy củ xoa bóp vòng eo ê ẩm của cô.

Lý Ninh Ngọc giờ mới hiểu được, Cố Hiểu Mộng muốn nói điều gì.

Giống như ban đầu Lý Ninh Ngọc muốn Cố Hiểu Mộng hứa với mình, từ nay về sau không cho phép lại lừa gạt cô, giấu diếm cô. Cố Hiểu Mộng cũng đưa ra một yêu cầu cho Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc tưởng rằng Cố Hiểu Mộng sẽ yêu cầu bản thân một lời hứa hẹn liên quan đến tình yêu.

Cố Hiểu Mộng luôn nói rằng Lý Ninh Ngọc là ngọn gió mà cõi đời này ai cũng không bắt được, Lý Ninh Ngọc đã từng cảm thấy, đó là bởi vì Cố Hiểu Mộng đối với cô lo được lo mất. Lần này cô cuối cùng cũng có cơ hội đem câu nói xấu hổ kia thốt ra khỏi miệng, nói cho người mà cô thích nhất nghe. 'Nguyện vi tây nam phong, trường thệ nhập quân hoài'*.

(*) Nguyện làm gió tây nam, mãi thổi trong lòng người

Lý Ninh Ngọc đã chuẩn bị xong đáp án, nhưng đề bài Cố Hiểu Mộng yêu cầu lại vượt ra khỏi dự trù của thiên tài giải mã.

"Em chỉ có một yêu cầu đối với chị Ngọc, bất kể em có ở bên cạnh chị hay không, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải đúng hạn ăn cơm, đúng hạn nghỉ ngơi, em muốn chị khỏe mạnh, em muốn chị so với yêu em, càng yêu bản thân hơn."

Lý Ninh Ngọc nhất thời nghẹn lời, đầu mũi ê ẩm đáp ứng.

Câu thơ kia cuối cùng vẫn không có cơ hội nói ra, nhưng Lý Ninh Ngọc cảm thấy, bản thân càng lúc càng không thể rời xa vị người yêu chưa từng nói với mình bất cứ lời hẹn thề tình ái nào này.

"Tại sao nói tôi giống như gió?"

Lý Ninh Ngọc muốn nói mình không phải là gió, cô cùng lắm chỉ là một con diều, mà sợi dây giữ chặt lấy cô, đã sớm cam tâm tình nguyện thắt ở trên người Cố Hiểu Mộng.

"Bởi vì, gió là hình thái sinh mệnh tự do nhất mà em từng gặp, cũng là dáng vẻ em thích nhất nơi chị."

Nụ cười của Cố Hiểu Mộng trong ký ức, lại lần nữa chiếu rọi lên mặt hồ trong lòng Lý Ninh Ngọc, như cũ giống như làn gió xuân thổi qua, sưởi ấm vạn vật.

Trái tim mệt mỏi nặng như chì, dường như cuối cùng đã lưu thông máu huyết trở lại.

Lý Ninh Ngọc đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra, không khí se se lạnh khiến cả người cô sảng khoái hơn rất nhiều. Nhìn mảnh đất trống trong sân Bộ tư lệnh, mấy người thợ sửa xe đang tu sửa xe cộ, một người trong đó đang kiểm tra bộ phận động cơ, thỉnh thoảng liếc nhìn chung quanh.

"Báo cáo!"

Tiếng lính canh ngoài cửa cắt đứt nỗi nhớ nhung Lý Ninh Ngọc gửi gắm trong gió rét đầu xuân, cô luyến tiếc đem cửa sổ đóng lại.

"Lý sở trưởng, Vương sở trưởng của Sở Đặc Vụ có chuyện tìm gặp."

"Mời ông ta tiến vào."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro