Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân
Chương 15
Cố Hiểu Mộng thúc ngựa rong ruổi quanh bãi cỏ, thi thoảng kẹp chặt bụng ngựa, điều chỉnh tiết tấu nhịp bước của bạch mã bên dưới, thuần thục phóng qua chướng ngại, nhận được từng tràng vỗ tay hoan hô, mà Cố Hiểu Mộng lúc này vẫn đang ở trên ngựa phân tâm quan sát địa hình cùng phòng thủ của biệt thự, không hề hay biết bản thân đã biến thành trung tâm đề tài để mọi người xung quanh thảo luận.
"Kỹ thuật cỡi ngựa của Cố khoa trưởng rất giỏi, ông xem phong thái trên ngựa kìa, giống như quý tộc châu Âu vậy."
"Gì mà giống như, nghe đồn Cố phó hội trưởng là hậu duệ của vua Cao Ly Triều Tiên, nếu lời này không phải giả, vậy thì Cố gia đích thị là hậu duệ hoàng tộc không sai được."
"Không khéo lại là thật, nghe nói Hoàng quân Nhật Bản đến Triều Tiên vận chuyển lương thực quân nhu cũng thường xuyên trưng dụng thuyền đội của Cố gia, còn nhớ hai năm trước, Cố thuyền vương ở Vũ Hán vừa ra tay đã quyên góp cho Uông chủ tịch một chiếc phi cơ, trong thế đạo hiện nay, đây là chuyện mà phú thương có tiền bình thường có thể làm được sao?"
"Aiz... Cũng không biết ai có được cái vận cứt chó* kia, có thể được Cố thuyền vương vừa ý, chọn làm rể hiền Cố gia."
(*) vận cứt chó: ở TQ ngày xưa bán cứt chó làm phân bón cũng có thể kiếm tiền, người lụm được nhiều có thể bán được khá nhiều tiền, cho nên vận cứt chó còn gọi là vận may.
...
Nếu mấy câu đối thoại này bị Cố Hiểu Mộng nghe được, đoán chừng lại phải ở trong lòng trợn trắng mắt khinh bỉ. Mọi người tựa hồ rất thích thêm mắm dặm muối vào những câu chuyện đuổi hình bắt bóng không cách nào chứng thực. Bản thân Cố Hiểu Mộng cũng chưa từng để tâm đến nguồn gốc huyết thống của Cố gia, cô chỉ biết bản thân được sông nước Tây Hồ nuôi lớn, càng huống chi vương triều Cao Ly đã sớm bị tiêu diệt hơn 500 năm, nếu như tin tưởng thứ huyết thống hư vô mờ mịt của hoàng thất tiền triều có thể phù hộ đời sau, vậy thì vương triều kéo dài hơn trăm năm sao lại bị thay triều hoán chúa?
Nhưng mà cũng không thể nói huyết thống này không có tác dụng gì, bởi vì tò mò, khi còn bé Cố Hiểu Mộng đã từng chuyên môn nghiên cứu lịch sử vương triều Cao Ly một hồi. Vương triều Cao Ly khác với vương triều Triều Tiên sau này, tuy giống nhau đều là do phái nam chủ quản xã hội, nhưng địa vị xã hội của phái nữ lại không hề thấp. Khi ấy nho giáo chưa thông dụng, cộng thêm xã hội lưu hành ở rể, nam tử đính hôn từ nhỏ được nuôi trong nhà vợ, xưng là "dự tế", cho nên phái nữ trong gia tộc không chỉ có quyền thừa kế tài sản giống như nam tử, mà thậm chí còn có khả năng lên làm gia chủ.
Về phần phong tục hôn phối của Cao Ly, có thể nói là vô cùng tự do, không giống như xã hội hiện nay vẫn như cũ coi trọng "lệnh của cha mẹ". Trong quyển《 Kê Lâm Loại Sự 》do Tôn Mục thời Bắc Tống biên soạn về bán đảo Triều Tiên, từng nhắc đến pháp chế tục lệ trong chuyện "nam nữ sống chung trở thành vợ chồng". Ở Cao Ly lưu hành chế độ một chồng một vợ khá nghiêm khắc, hiện tượng ly dị cũng rất phổ biến, 《 Tuyên Hòa phụng sử Cao Ly đồ kinh 》của Từ Cảng cũng từng đề cập rằng, "nam nữ lập gia đình, dễ hợp dễ ly".
Mà những thứ này thì lại không hẹn mà trùng khớp với "gia phong Cố gia" theo như Cố Hiểu Mộng cảm nhận được từ nhỏ. Trong ấn tượng của cô, mẫu thân luôn luôn thân thể không tốt, mỗi khi đến mùa đông đều đặc biệt sợ lạnh, sau khi cô lớn hơn một chút mới từ trong miệng người giúp việc biết được, thời điểm Cố ma ma mang thai cô, quả thực đã bị cô giày vò không nhẹ. Mang thai mấy tháng đầu phản ứng rất nghiêm trọng, hầu như ăn gì ói nấy, mấy tháng phía sau Cố Hiểu Mộng cũng không chịu ngừng, ở trong bụng mẹ hết đạp rồi lại giẫm, thường xuyên ầm ĩ làm cho Cố ma ma nửa đêm thức tỉnh, đến tận thời điểm sắp lâm bồn tên nhóc này cũng không để người ta bớt lo, thai nhi ở không đúng vị trí suýt nữa khiến cho Cố ma ma khó sinh.
Sau một trận lăn lộn, Cố Hiểu Mộng sinh ra trắng trẻo khỏe mạnh, mà Cố ma ma thì lại chịu nhiều đau khổ, kéo theo Cố Dân Chương ở bên lo lắng cũng gầy một vòng lớn, cho nên Cố Hiểu Mộng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe Cố Dân Chương nói muốn cho cô thêm em trai em gái.
Những năm gần đây, nhóm tiểu thư xã hội thượng lưu vì bắt chước lối sống quý tộc phương Tây, thường xuyên xúc tiến mở các buổi Salon* đủ mọi chủ đề, dùng để tăng tiến quan hệ giữa những người đồng lứa. Phần lớn đều là các thiên kim tiểu thư gia giáo nghiêm khắc, cho dù mặc y phục phương Tây tay cầm dù ngoại, trong xương vẫn như cũ tuân theo lý niệm mà cha mẹ truyền thụ từ nhỏ, duy trì dáng vẻ mà một đại gia khuê tú "nên có". Có thể tham gia một ít hội đọc sách, hội thưởng thức nhạc cổ điển, cũng đã xem như là hiếu học tiến bộ rồi.
(*) Salon: từ gốc tiếng Pháp, nghĩa là một buổi tụ họp trò chuyện. Thông thường sẽ là một nhóm người trí thức cùng gặp gỡ tại tư gia của một người khác (thường là giàu có), để thảo luận về chủ đề nào đó như văn học nghệ thuật chính trị. (Ko phải salon cắt tóc hen ^^!!)
Mà Cố Hiểu Mộng lúc này phi vùn vụt trên bãi cỏ, mặc cho gió vù vù bên tai, mang theo rét lạnh của mùa xuân, cuốn cho tóc mai có chút lộn xộn, nữ tử buông thả tùy ý như vậy xông vào trong mắt các cô nương khác, đó chính là "dị loại".
Đối với kẻ dị loại khác biệt với người thường, không phải tất cả mọi người đều có thể vui vẻ tiếp nhận, ví dụ như vị Cao tiểu thư đứng trong đám người kia, sắc mặt lúc này rất khó nhìn.
Cao Mân là trưởng nữ của Thiếu tướng Cao Tinh Hạ - chủ nhiệm Tuy tĩnh công thự ở Hàng Châu, trong nhà còn có một đệ đệ nhỏ hơn cô 7 8 tuổi được phụ thân đưa đi du học Nhật Bản từ sớm. Bởi vì Cao Mân thuở nhỏ đam mê văn học kịch nghệ phương Tây, lại có một giáo sư dạy kèm là người từng du học trở về giúp đỡ, phụ thân cũng ủng hộ, liền tổ chức một "Hội đọc sách Tường Vi", thành viên đều là những thanh niên tài tuấn, danh môn khuê tú mà phụ thân cố ý để cho cô tiếp xúc.
Cao Mân thiên tư thông minh, lại thích đọc sách từ nhỏ, ngày thường chỉ cần tùy tiện chia sẻ một vài tác phẩm văn học bản thân từng xem, tâm đắc lãnh hội, cũng đã đủ để người chung quanh ném tới ánh mắt sùng bái rồi. Mà lúc này hai người bạn thân cùng mình dự tiệc lại đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng, trên mặt còn toát ra biểu tình hâm mộ ước ao, Cao tiểu thư nhất thời giận không chỗ phát tiết. Vốn dĩ Cao Tinh Hạ cha cô lần này mang cô cùng tới, chính là giao cho cô nhiệm vụ thân cận nhiều một chút với vị thiên kim nhà Cố thuyền vương này, nhưng mà còn chưa lôi kéo được Cố Hiểu Mộng, "nhóm người bám đuôi" của bản thân đã ngược lại sắp chạy theo đối phương rồi.
"Hừ, không phải là biết cưỡi ngựa sao, có gì hay mà khoe khoang." Cao Mân nhỏ giọng thì thầm, trông chờ hai vị khuê mật bên cạnh có thể nhận ra bản thân phiền muộn, thu liễm một chút.
Nhưng hai người kia ở bên cạnh hồn nhiên không hay biết gì, một người trong đó còn kéo kéo tay áo Cao Mân, hưng phấn hỏi: "Tiểu Mân cậu nói xem, nếu có thể giống với Cố thượng úy cưỡi nhanh như vậy, có phải sẽ cảm giác giống như chim bay lên?"
"Cậu điên rồi sao!" Cao Mân nói chưa trải qua não, chỉ theo bản năng muốn phản bác bạn thân, thế nhưng trong tầm mắt lại nhìn thấy được bóng dáng tuấn mã màu trắng cùng thân ảnh phía trên ngựa cách đó không xa, bị ánh tà dương phía chân trời phủ lên một quầng sáng vàng, đốt cho đáy mắt cô nóng bừng.
Cao Mân yêu thích tác phẩm văn học, thích những con chữ chất phác mà hoa lệ, đó là cánh cửa sổ duy nhất để cô lý giải thế giới này, nhưng cô luôn cảm thấy những câu chuyện thê mỹ hoặc chấn động bày ra trước mắt ấy, giống như chiếc lồng đèn bị một tầng thủy tinh ngăn cách. Mà cái vị Cố Hiểu Mộng lớn hơn mình chưa được mấy tuổi kia lại giống như một người điên cầm đuốc chạy cuồng loạn trong hoang dã, không có nửa điểm dáng vẻ thục nữ cần có giống như lời phụ thân dạy bảo. Nhưng không hiểu sao, hình dáng rực rỡ ánh vàng dưới nắng chiều kia in vào trong mắt cô, lại giống như đốm lửa văng lên giấy Tuyên Thành làm dấy lên mồi lửa bập bùng, trong đầu cô chợt thoáng qua một câu trong quyển tản văn bị phụ thân tịch thu:
"Hải âu thét gào, bay lượn, tựa như một ánh chớp đen, như mũi tên xuyên thẳng vào mây bão, cánh sắc xé sóng bạc đầu."
(*) Trích Bài ca chim báo bão của Maksim Gorky, miêu tả hải âu đang oai hùng chiến đấu trong mưa gió
Cao Mân chỉ cảm thấy bị trận gió này thổi đến đau đầu, vội vàng kéo bạn thân trở lại phòng khách. Cô không hiểu tại sao giờ phút này tim đập dữ dội, trong cơ thể như bị vật gì gõ ra vết nứt, cô sợ mình nhìn nhiều hơn một hồi, liền sẽ không cam lòng trở lại thư phòng mà phụ thân tận tâm tận lực chuẩn bị cho mình nữa.
Lượn mấy vòng, Cố Hiểu Mộng đem tình hình phòng thủ nhớ kỹ trong đầu, liền thả chậm tốc độ trở lại bên cạnh Trương Tổ Âm, đưa dây cương vào tay ông ta.
"Thế nào? Trương tư lệnh, biểu hiện của đứa nhỏ này có khiến ngài hài lòng không?" Phi ngựa chạy có chút nóng, Cố Hiểu Mộng cười hì hì cởi ra bao tay nắm trong tay.
"Hài lòng hài lòng, không chỉ có ngựa là lương câu hảo mã, thuật cưỡi ngựa của Hiểu Mộng cũng là thâm tàng bất lộ a."
"Trương tư lệnh quá khen rồi, ngài thích là được." Nói xong Cố Hiểu Mộng ngoắc ngoắc tay về phía tài xế Trần Phi cùng với mã sư đang đợi một bên, sau đó xoay người tiếp tục nói với Trương Tổ Âm, "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút kén ăn, không thích ăn rơm cỏ tầm thường, cho nên tôi thay Trương tư lệnh chuẩn bị nhiều một chút mấy thứ nó quen ăn, còn có một ít dụng cụ cưỡi ngựa, tôi sẽ để Tiểu Trần đem những thứ này đưa đến chuồng ngựa cho ngài. Tôi còn dẫn theo cả vị mã sư trước nay trông chừng đứa nhỏ này, ông ta sẽ dặn dò những vấn đề nuôi dưỡng thường ngày cho người giúp việc của ngài."
Cố Hiểu Mộng an bài thỏa đáng, Trương Tổ Âm tự nhiên cũng cảm thấy nở mặt nở mày, không ngừng gấp gáp kêu người hầu tới, dẫn Trần Phi cùng mã sư đến chuồng ngựa, ngựa cũng để bọn họ cùng dắt đi.
Trương Tổ Âm mang mọi người trở lại biệt thự, dọc đường đi cùng Cố Hiểu Mộng hàn huyên đủ thứ, dáng vẻ từ ái như thể xem cô là vãn bối nhà mình. Tuy rằng Cố Dân Chương ngó lơ Trương Tổ Âm, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn rất cấp thể diện tư lệnh cho hắn, trong lúc nói chuyện chọc cho Trương Tổ Âm liên tục bật cười.
Trở về đại sảnh, Trương Tổ Âm nhận lấy ly rượu Phương Tử Hào bưng tới, mà một ly khác ở trong khay, Cố Hiểu Mộng lại chỉ cười cười, không có ý muốn cầm lấy. Đang lúc nghi hoặc, cô Triệu bưng một ly nước trái cây tới đưa cho Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng nhận lấy giải thích:
"Tư lệnh xin thứ lỗi, dạ vũ mấy ngày trước tôi ăn bậy một số thứ quá nhạy cảm, bác sĩ nói phải kiêng kỵ."
Trương Tổ Âm bừng tỉnh sáng tỏ, quan tâm nói: "Hiểu Mộng vẫn cần phải cẩn thận thân thể nhiều hơn, thời điểm trẻ tuổi không chú ý, đến tuổi này của ta sẽ phải ăn khổ a."
Cô Triệu từ túi xách móc ra một bình thuốc nhỏ, phụ họa nói: "Trương tư lệnh nói không sai, Hiểu Mộng, tới giờ uống thuốc rồi."
Cố Hiểu Mộng lại như gặp khó khăn, nhíu mày một cái, nghiêng đầu hạ thấp giọng một chút: "Cô Triệu... hay là, hôm nay không uống được không?"
Trương Tổ Âm thấy bộ dạng Cố Hiểu Mộng như vậy liền cười ra tiếng, trêu ghẹo nói: "Làm sao? Cố thượng úy ban nãy ở trên ngựa uy phong lẫm liệt, hóa ra cũng giống trẻ con sợ uống thuốc à?"
Cố Hiểu Mộng lấy ra hai ba phần thủ đoạn làm nũng với Cố Dân Chương thường ngày, giả bộ mất mặt: "Tư lệnh sao cũng lấy trêu chọc Hiểu Mộng làm vui rồi, tôi đâu có phải sợ đắng không muốn uống, chỉ là uống thuốc này vào người liền mệt rã rời, yến hội của Tư lệnh còn chưa bắt đầu, tôi đâu thể nào mơ màng buồn ngủ mà trở về chứ?"
Trương Tổ Âm nghe vậy khua tay chặn lại: "Ta còn tưởng là chuyện bao lớn, Hiểu Mộng như vậy là khách khí với thúc thúc rồi, ở chỗ ta có rất nhiều phòng dành cho khách, mệt nhọc thì nghỉ ngơi một hồi, mấy đại nhân vật phải tối muộn mới tới, đến lúc đó ta giới thiệu cho cô nhận biết, hiện tại đi nghỉ ngơi một chút cũng không sao."
Lời đều nói đến mức này, Cố Hiểu Mộng ra vẻ không tiện khước từ mà đáp ứng, sau đó xoay người nói với cô Triệu: "Nếu đã như vậy, cô ra xe lấy giúp tôi bộ lễ phục sạch sẽ, dù sao mặc trang phục cưỡi ngựa đi gặp các vị thúc bá cũng không tốt."
Cô Triệu gật đầu, đang chuẩn bị rời đi lại bị Phương Tử Hào cản lại.
"Loại chuyện vặt này cứ để Phương mỗ làm giúp cho."
Cô Triệu trong lòng thoáng lộp bộp, chìa khóa xe ở chỗ Trần Phi, nhưng mà Trần Phi hiện tại đang làm chuẩn bị theo chỉ thị của Cố Hiểu Mộng, nếu lúc này Phương Tử Hào tìm đến...
Cô Triệu liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, có chút chần chờ: "Liệu có hơi quá..."
Cố Hiểu Mộng cướp trước một bước, hướng về phía Phương Tử Hào khẽ gật đầu, cười nói: "Vậy thì, làm phiền Phương bí thư rồi."
Cố Hiểu Mộng cùng cô Triệu đi theo người giúp việc đến phòng nghỉ cho khách, cô Triệu tiện tay đóng cửa phòng, Cố Hiểu Mộng không nói một lời, bắt đầu kiểm tra xem trong phòng có trang bị máy nghe lén hay không, đây là chuyện cô nhất định phải làm mỗi khi đến một hoàn cảnh mới.
"Tiểu Trần bên kia..." Cô Triệu thấy Cố Hiểu Mộng đã kiểm tra xong, mới lên tiếng nói chuyện, đối với việc để Phương Tử Hào đi lấy đồ, cô vẫn như cũ có chút không yên lòng. Cố Hiểu Mộng đứng trước cửa sổ vừa quan sát tình huống bên ngoài, vừa trấn an nói:
"Yên tâm, Tiểu Trần rất lanh lợi, không sao, chỉ là không có biện pháp lấy dây thừng ra rồi, lát nữa phải nghĩ cách khác để ra ngoài."
Kế hoạch nguyên bản là cô Triệu ra xe lấy lễ phục, thuận tiện đem đến cho Cố Hiểu Mộng dây thừng đã chuẩn bị sẵn trước đó, nhân vật nổi tiếng như Cố Hiểu Mộng tham gia dạ tiệc mang nhiều thêm một bộ lễ phục dự phòng là chuyện quá thường gặp, sẽ không chọc người hoài nghi. Mà Cố Hiểu Mộng cũng có thể đường hoàng chạy ra ngoài ngay dưới mí mắt của đám người Trương Tổ Âm. Xe mô tô của cô được giấu ngay bên trong đống cỏ rơm dành cho ngựa vừa được vận chuyển vào, thừa dịp trời tối, Trần Phi đem xe mô tô giấu ở sau chuồng ngựa, bên ngoài chính là bãi cỏ kiểu mở, có Trần Phi cùng cô Triệu một trong một ngoài yểm hộ, Cố Hiểu Mộng có thể thừa dịp đêm đen thần không biết quỷ không hay rời khỏi. Đến lúc nhiệm vụ hoàn thành, cô liền quay trở lại, xe mô tô sẽ do Trần Phi đặt trở về xe hàng, vận chuyển ra khỏi biệt thự của Trương Tổ Âm trước.
Mà phiền toái trước mắt chính là, biệt thự của Trương Tổ Âm tổng cộng có ba tầng, mấy căn phòng cho khách đều ở tầng ba, muốn đi ra ngoài mà không kinh động người khác chỉ có thể nhảy cửa sổ. Ban nãy Cố Hiểu Mộng sợ Phương Tử Hào nghi ngờ, chỉ đành ngăn lại cô Triệu, lát nữa Trần Phi nhìn thấy người tới lấy y phục không phải cô Triệu, đương nhiên sẽ chỉ giao lễ phục cho Phương Tử Hào.
"Không khéo nhất chính là, căn phòng lầu ba này lại nằm ở vị trí cách chuồng ngựa xa nhất, Hiểu Mộng có nắm chắc vòng qua được lính canh phòng?" Cô Triệu cau mày đi tới bên cạnh Cố Hiểu Mộng, lúc nãy trên đường đến phòng khách cô Triệu đã ý thức được, bọn họ hôm nay vận khí không tốt lắm.
"Nếu như đi ở dưới đất ít nhất phải ngang qua ba chỗ canh phòng, tuy bây giờ trời đã tối, nhưng vẫn có chút mạo hiểm. Có điều tôi nhớ là vách tường bên ngoài căn phòng này có một đường ống thoát nước, thông thẳng lên nóc nhà, tương ứng với bên phía cách chuồng ngựa gần nhất cũng có ống thoát nước từ trên nóc thẳng xuống mặt đất." Nhiệm vụ ám sát luôn thường xuyên gặp phải các loại tình huống đột phát, Cố Hiểu Mộng đã sớm thành thói quen, cô thò người ra ngoài, quan sát vách tường bên ngoài cửa sổ, quả nhiên phát hiện một đường ống thoát nước, dùng tay thử một chút, rất bền chắc, vì vậy xoay người lại cười nói: Lát nữa tôi từ trên nóc nhà trèo qua, có thể tránh được tất cả lính canh phòng."
Cô Triệu là lần đầu tiên cùng theo Cố Hiểu Mộng làm nhiệm vụ, dĩ vãng đều là Cố Hiểu Mộng một thân một mình ra ngoài, cho dù cần người giúp đỡ cũng là Trần Phi phụ trách tiếp ứng, tuy có thể đoán được những chuyện Cố Hiểu Mộng làm đều vô cùng nguy hiểm, nhưng chính mắt thấy lại là một loại cảm giác khác, chỉ riêng việc tay không từ lầu ba leo lên nóc nhà, đã khiến cho cô Triệu lo lắng không thôi.
Cố Hiểu Mộng một lần nữa đeo kỹ găng tay, vị trí lòng bàn tay của găng được đặc chế, có thể gia tăng lực ma sát khi leo, Cố Hiểu Mộng nhảy lên bệ cửa sổ, đưa tay bám vào ống thoát nước.
Cô Triệu dừng một chút, trầm giọng dặn dò: "Hiểu Mộng, các cô nhất định phải an toàn trở lại."
"Ừ, " Cố Hiểu Mộng đưa cho cô Triệu một ánh mắt an tâm, "Bữa khuya tối nay có canh cá không? Tôi sẽ mang chị Ngọc trở về cùng nhau."
Cô Triệu sửng sốt, vì để tránh hiềm nghi, từ lúc bọn họ ra khỏi Cầu Trang đến nay, thời gian lâu như vậy rồi Lý Ninh Ngọc cũng chỉ từng đến Cố gia một lần, nhưng Cố Hiểu Mộng bây giờ lại không giống như đang nói giỡn, cô Triệu có thể đoán được kế hoạch này của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc tuyệt sẽ không kết thúc sau khi hoàn thành nhiệm vụ ám sát, nhưng chuyện tiếp sau đó Cố Hiểu Mộng chưa từng tiết lộ với cô một chữ nào, cô Triệu chỉ cảm thấy phong cách làm việc của Cố Hiểu Mộng và Cố Dân Chương càng ngày càng tương tự, đây chưa chắc không phải chuyện tốt, ngay sau đó liền an tâm lại.
"Có, canh mà Lý thượng tá thích nhất, trở về làm cho các cô."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro