Quyển 1 · Chương 18

Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân

Chương 18

Lý Ninh Ngọc cảm thấy mí mắt mình bị người mở ra, một chùm sáng nhức mắt bắn về phía con ngươi, cô theo bản năng nhíu mày một cái, sau đó ánh sáng mạnh biến mất, tầm mắt chỉ còn lại một mảnh mơ hồ. Hiện tại triệu chứng khó thở hụt hơi đã dịu đi rất nhiều, chỉ là lồng ngực vẫn có chút nặng nề, tay chân cũng mất hết sức lực.

"Bác sĩ, người bệnh tỉnh rồi."

Lý Ninh Ngọc quay đầu về phía nguồn âm thanh, bên cạnh là một người y tá trẻ tuổi đeo khẩu trang, nhỏ giọng hỏi cô cảm thấy như thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không.

Bác sĩ chủ trì lấy tới ống nghe, một lần nữa kiểm tra xem nhịp tim của Lý Ninh Ngọc đã khôi phục bình thường hay chưa. Lý Ninh Ngọc để mặc cho bác sĩ tiến hành kiểm tra, ánh mắt tan rã dần khôi phục thần thái.

"May mà được đưa đến kịp lúc, tối nay cần ở lại bệnh viện quan sát thêm, nếu tình huống ổn định ngày mai sẽ có thể xuất viện." Bác sĩ kiểm tra xong, gỡ xuống ống nghe hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó quay đầu phân phó trợ lý: "Thông báo quầy y tá chuẩn bị thuốc, hai giờ sau cho người bệnh uống theophylline một lần. Tôi còn có việc, nơi này giao cho cô."

Mấy giờ rồi? Mình đã hôn mê bao lâu?

Mang theo cơn nhức đầu nhè nhẹ, não bộ Lý Ninh Ngọc chỉ toát ra mỗi vấn đề này. Nhưng hiện tại đang ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô không tin tưởng bất cứ người nào, chỉ đành gian nan ngồi dậy.

"Mau nằm xuống, cô vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, cần phải nghỉ ngơi." Y tá thấy Lý Ninh Ngọc cố gắng gượng dậy liền vội vàng khuyên can, đối phương thì lại thừa cơ vịn lấy bàn tay bản thân đưa tới, mượn lực chống giữ. Thấy Lý Ninh Ngọc nhất quyết muốn ngồi dậy, y tá chỉ đành tìm cái gối cho cô dựa vào, sau đó tiếp tục công việc trên tay, chỉnh lý xe trị liệu đặt bên mép giường, trên đó bày biện đủ loại thuốc men thường dùng.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong nháy mắt sửng sốt, không nhịn được liên tục ho khan mấy tiếng.

Y tá một lần nữa ngừng lại công việc trên tay, xoay người định đỡ Lý Ninh Ngọc nằm xuống: "Cô có khỏe không?"

Khóe mắt Lý Ninh Ngọc nhìn lướt qua xe trị liệu, ho càng mãnh liệt hơn, hồi lâu mới bình phục lại, kéo tay y tá nói: "Có thể rót cho tôi ly nước ấm không? Tôi có bệnh dạ dày, quá nóng hay quá lạnh đều không uống được."

"Vậy cô ở đây chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong y tá vội vàng xoay người chạy ra ngoài, trong phòng cấp cứu không có bình nước ấm, muốn nước ấm thì phải sang phòng làm việc bên cạnh.

Y tá vừa bước chân rời đi, Lý Ninh Ngọc liền đỡ mép giường bước xuống, tay chân tuy hồi phục được chút khí lực, nhưng hành động vẫn còn bất tiện. Chỉ có thể vịn xe trị liệu cúi người xuống, lục lọi chai lọ được xếp chỉnh tề trên xe, sau đó cầm lên một bình thủy tinh trong suốt, xác nhận nhãn hiệu phía trên không sai, liền ngay lập tức xé nhãn xuống, nhét chung với bình thuốc vào túi đồng phục.

Lúc này y tá đang cất bước vào phòng, tiếng bước chân sát tới gần, ở giữa chỉ có một tấm bình phong ngăn cách, Lý Ninh Ngọc không kịp trở về giường được nữa.

"Nước đây!" Giọng nói trong trẻo của y tá vang lên, vừa vòng qua bình phong đã lập tức nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đang ngồi xổm dưới đất mang giày, còn tưởng rằng cô muốn xuất viện, liền khẽ hô lên, "Sao cô lại xuống giường? Cô hiện tại chỉ vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm."

Lý Ninh Ngọc mang giày xong ngồi trở về mép giường, nhận lấy nước ấm y tá đưa tới, nhấp một hớp nhỏ, sau đó ôm chiếc ly, từ từ uống từng ngụm đến cạn nước, mới chậm rãi nói: "Giường ở đây quá cứng."

Giường ở phòng cấp cứu quả thật cứng hơn nhiều so với phòng bệnh thường, y tá nhận lấy ly nước rỗng nói: "Phòng bệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu cô không muốn nghỉ ở đây, tôi mang cô đến phòng bệnh."

Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng đáp ứng, đứng lên mặc áo khoác đồng phục, cài từng nút một. Sau đó lại đưa tay muốn lấy chiếc áo lông dài treo bên cạnh, chỉ là cơ thể phản ứng không theo kịp đầu não, thân hình có chút lảo đảo, y tá liền đỡ lấy, nhân tiện giúp cô phủ áo choàng.

"Đồng nghiệp đưa tôi đến có còn ở đây không?" Lý Ninh Ngọc được y tá đỡ đi ra ngoài.

"Có hai người đưa cô đến, một người đi rồi, người còn lại ở bên ngoài."

Y tá vừa dứt lời, Lý Ninh Ngọc ra khỏi phòng cấp cứu đã thấy được tài xế ngồi trên hàng ghế dài ngoài cửa.

Tài xế thấy vậy vội chạy tới, vẻ mặt khẩn trương, không ngừng xoa xoa hai tay: "Lý sở trưởng, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, ngài xem tôi chỉ mới đến Tiễu Tổng chưa được bao lâu, không biết ngài có bệnh này, còn hút thuốc trên xe, Vương sở trưởng đưa thuốc một cái tôi liền hút, tôi thật là..."

Tài xế là một nam nhân trung niên thành thật an phận, ngày thường cũng làm việc cẩn thận, Lý Ninh Ngọc dĩ nhiên hiểu ý hắn, an ủi: "Không sao, đây là bệnh cũ của tôi, không liên quan đến ông. Nếu như không muốn rước thêm phiền toái, trừ chuyện tôi phát tác hen suyễn ra, những chuyện khác trên xe không được đề cập với người khác, biết không?"

Tài xế trợn tròn mắt sửng sốt mấy giây, sau đó rốt cuộc cũng hiểu ý Lý Ninh Ngọc, trong lòng cảm kích vô vàn, lúc nãy hắn canh giữ ngoài phòng cấp cứu, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi việc, thân ở thời loạn lạc, lại là một người tàn tật, từ nay về sau biết phải làm sao để nuôi sống một nhà già trẻ đây,

"Lý sở trưởng... Ngài thật là một người tốt, tôi..."

Hành lang gió lớn, cộng thêm Lý Ninh Ngọc lúc này thân thể rất yếu, cho dù đã khoác áo choàng, y tá vẫn có thể nhận ra cánh tay Lý Ninh Ngọc đang run rẩy, vì vậy ngắt lời nói: "Được rồi được rồi, đại thúc, chú có lời gì để sau hẵng nói, bệnh nhân cần nghỉ ngơi."

"Được được..." Tài xế vội vàng đáp, theo sau hai người đi đến phòng bệnh.

Ngang qua quầy y tá, Lý Ninh Ngọc dừng bước, tầm mắt rơi vào tủ hàng ở trên quầy.

"Lý sở trưởng?" Tài xế không hiểu vì sao Lý Ninh Ngọc dừng lại.

Lý Ninh Ngọc không trả lời, chỉ quay đầu nói với y tá: "Chúng tôi còn có công vụ, cần gọi điện thoại, cô cứ nói cho tôi số giường và phòng bệnh, gọi điện thoại xong tôi sẽ tự đến đó, có đồng nghiệp của tôi ở đây rồi, cô cứ làm việc của mình đi."

Y tá chần chờ một chút, nghĩ bụng mình quả thật vẫn còn rất nhiều việc phải làm, do dự đồng ý nói: "Được rồi, nhưng mà nói chuyện điện thoại xong, cô nhất định phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, coi như đáp ứng.

"Cô ở giường số 3 phòng số 6, vậy tôi đi làm việc trước đây, nếu không thoải mái liền gọi tôi, tôi tên là..." Nói xong y tá chợt nghĩ đến vị bệnh nhân này bị hen suyễn, lúc này nhỏ giọng nói chuyện đã không dễ dàng gì, đừng nói là lớn tiếng kêu ai. Vì vậy lật đật lục túi định tìm tờ giấy viết cho cô dùng, ngón tay vừa mò đến tờ giấy, bên tai liền vang lên giọng nói của Lý Ninh Ngọc.

"Cô tên là Trương Hữu Lan." Lý Ninh Ngọc khẽ hé mở đôi môi tái nhợt, khóe miệng mơ hồ giơ lên, ánh mắt y tá đầy vẻ kinh ngạc.

"Giấy trực ban trên cửa phòng cấp cứu có ghi tên cô, cảm ơn hôm nay đã cứu tôi."

———

"Vương Điền Hương?!" Nghe Cao Tinh Hạ nói, Trương Tổ Âm vô cùng kinh hãi, sắc mặt tức khắc trở nên âm trầm.

Cố Hiểu Mộng vẻ mặt nghiêm trọng, không biết đang suy nghĩ gì.

Phương Tử Hào đứng ở sau lưng Trương Tổ Âm, lúc mới nghe được được tin tức, trừ lộ vẻ bất ngờ ra, hắn không còn phản ứng nào khác. Hoặc có thể nói, hắn hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của Vương Điền Hương, chỉ chú ý quan sát phản ứng của những người có mặt.

Lúc này thủ hạ tiến tới ghé vào tai hắn nói gì đó, Phương Tử Hào nghe xong nhíu mày một cái, nhỏ giọng nói một chữ "được", liền đuổi thủ hạ đi xuống.

"Sao lại là hắn... Chẳng lẽ là Quân Thống hoặc đội du kích sao?"

Lúc này sự chú ý của Trương Tổ Âm hoàn toàn không ở trên người Phương Tử Hào, nhíu chặt mày đi qua đi lại, sau đó dừng bước xoay người nói với Cao Tinh Hạ: "Cao chủ nhiệm cảm thấy, chuyện này nên làm thế nào?"

Theo lý mà nói chuyện này nên do công thự ra mặt điều tra, dẫu sao công thự cũng đại biểu cho chính phủ địa phương, còn quản lý đội ngũ cảnh sát, nhưng mà Cao Tinh Hạ nghĩ đến tử trạng trước đó của thi thể bên trong xe, hung thủ ra tay lưu loát dứt khoát, một phát bể đầu. Có thể xác định đối phương nhất định là một chuyên gia được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên trừ hai loại tình huống mà Trương Tổ Âm nói, còn có một khả năng khác nữa, đó chính là mua hung giết người, mà kẻ đã mua hung giết người, hơn phân nửa sẽ là người phe mình.

Nghĩ đến đây, Cao Tinh Hạ nói: "Tuy chuyện này nên do công thự chúng tôi tiếp quản, nhưng nếu đã điều tra ra người chết thuộc Tiễu Tổng các người, tôi nghĩ là... chuyện điều tra tiếp theo vẫn nên giao cho Trương tư lệnh thì thích hợp hơn, nhưng mà vẫn phải mời Trương tư lệnh cùng đi một chuyến, xác nhận lại một chút thân phận của thi thể."

Cao Tinh Hạ nói bóng gió rất rõ ràng, Tuy tĩnh công thự không muốn nhúng tay vào ao nước đục này, đưa Trương Tổ Âm đi xem hiện trường là có thể thuận đường bàn giao sự vụ vào tay Tiễu Tổng.

"Cũng được, " Trương Tổ Âm sảng khoái đáp ứng, xoay người nói với Phương Tử Hào, "Nơi này giao cho những người khác thu xếp, đi chuẩn bị một chút, cùng ta xuống núi nhìn xem."

Phương Tử Hào đáp một tiếng liền xoay người rời khỏi, Cố Hiểu Mộng đưa mắt trao đổi với cô Triệu sau lưng, sau đó cô nhắc đến chuyện trước đó ở Cầu Trang, Vương Điền Hương đã chiếu cố mình rất nhiều, cho nên muốn cùng đi với Trương Tổ Âm, Trương Tổ Âm cũng đáp ứng.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Trương Tổ Âm cùng Phương Tử Hào và Cao Tinh Hạ đi chung một xe, Cố Hiểu Mộng đi xe riêng của mình, hai chiếc xe con một trước một sau chạy xuống dưới núi.

Không lâu sau đoàn người đã đến được hiện trường án mạng, Cố Hiểu Mộng khoác một chiếc áo choàng lông chồn bên ngoài lễ phục nên không hề cảm thấy lạnh. Sau khi xuống xe, cô thấy chiếc xe Dodge đã bị dời sang ven đường, xung quanh cũng không có bóng dáng xe hàng nhà mình, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ có lẽ lúc Trần Phi đến đây, xe hơi giữa đường đã bị người của Cao Tinh Hạ chuyển đi, nếu không ông ta cũng không thể lên núi, không ngờ Cao Tinh Hạ bất ngờ đến, ngược lại giúp Cố Hiểu Mộng bớt được một chuyện.

Trương Tổ Âm đi tới ven đường, thi thể ngồi ở ghế tài xế đã được mang ra ngoài, thuộc hạ thay hắn vén lên vải trắng trên thi thể. Trương Tổ Âm liếc mắt một cái, đúng là Vương Điền Hương không sai, sau đó liền không muốn nhìn kỹ thêm nữa.

"Tử Hào, lên xe nhìn xem có còn gì khác không."

Phương Tử Hào gật đầu một cái, mang theo vài người đi về phía xe hơi, bởi vì trời tối, Phương Tử Hào đến gần mới nhìn rõ bảng số xe, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

"Tư lệnh... Đây là chiếc xe hôm nay tôi phái đi đón Lý sở trưởng, tài xế vừa mới gọi điện thoại, nói Lý thượng tá đột phát hen suyễn, bị hắn đưa đến bệnh viện, tối nay không đến được, nhưng tại sao Vương sở trưởng lại ở trên chiếc xe này?"

"Hen suyễn? Chị Ngọc đã rất lâu không phát tác hen suyễn, sao lại như vậy?" Cố Hiểu Mộng làm bộ như không thể tưởng được, cố ý dẫn đề tài đến trên người Lý Ninh Ngọc.

"Có lẽ là mấy ngày qua mệt nhọc quá độ, " Phương Tử Hào vừa chỉ huy thủ hạ cẩn thận kiểm tra mọi vật phẩm trong xe, vừa nói, "Cố khoa trưởng hai ngày nay không ở Bộ Tư Lệnh, có lẽ còn chưa biết, nghe nói Lý sở trưởng vì để giải mã một phần điện văn, ở lại văn phòng làm việc suốt hai đêm, hầu như ba ngày không chợp mắt, có lẽ là mệt mỏi sinh bệnh."

Cố Hiểu Mộng cùng Trương Tổ Âm đứng xa xa một bên, không có ý định nhúng tay, chỉ là lúc nghe được Lý Ninh Ngọc bị đưa đến bệnh viện, ngón tay cô siết chặt. Hiện tại Lý Ninh Ngọc đã được cấp cứu thành công, nhìn thế nào đi nữa thì việc tra tìm hung thủ giết chết Vương Điền Hương vẫn quan trọng hơn, nếu trực tiếp vạch rõ muốn đến bệnh viện thăm, ngược lại sẽ chọc người hoài nghi, dẫu sao hai người họ mấy ngày trước mới náo loạn một trận, chuyện này cả Bộ Tư Lệnh đều biết, Cố Hiểu Mộng đứng tại chỗ tính toán xem chuyện này nên kết thúc như thế nào.

"Điện văn? Điện văn gì mà cần Lý Ninh Ngọc không ngủ không nghỉ suốt ba ngày để giải mã?"

Trương Tổ Âm cảm thấy thật kỳ quái, năng lực giải mã của Lý Ninh Ngọc rõ như ban ngày, một mình cô có thể cân cả Số 76 cộng thêm một cái Đặc Cao Khóa, trừ lần trên thuyền mật mã ra, chưa từng nghe nói có nhiệm vụ phá giải nào khiến cô phải tốn sức như vậy.

"Tư lệnh, đều do tôi, nếu không phải tại tôi tùy hứng, chị Ngọc chắc chắn sẽ không mệt mỏi đến phát bệnh." Cố Hiểu Mộng đứng bên cạnh lộ vẻ hối hận không thôi.

"Chuyện gì xảy ra?"

Cố Hiểu Mộng kể lại đầu đuôi gốc ngọn: "Mấy ngày trước Khoa Điện Tín bắt được mật điện của Quân Thống, áp dụng một loại phương thức mã hóa chưa từng thấy bao giờ, loại phương thức này cần thời gian tính toán vô cùng lớn, tôi phá giải không ra, cho nên đi tìm chị Ngọc. Chị Ngọc nói tôi mấy câu, tôi hôm đó cảm thấy ủy khuất, liền cãi nhau với chị ấy, chị Ngọc nói tôi không cần tới nữa, cho nên tôi giận dỗi, mấy ngày sau đó thật sự không đến. Chị Ngọc mặc dù thường ngày hơi nghiêm khắc với tôi, nhưng tôi biết chị ấy thật sự muốn tốt cho tôi, nếu tôi giúp chị Ngọc chia sẻ một ít công việc giải mã, nhất định sẽ không khiến chị ấy mệt đến phát bệnh."

Trương Tổ Âm nghe xong nhất thời không biết nói gì, chỉ cần dính dáng đến công việc, Lý Ninh Ngọc sẽ không bao giờ biết nể mặt ai, Trương Tổ Âm nhìn cũng không dễ chịu, nhưng làm gì còn cách nào khác, không phải vẫn chỉ đành cung phụng như tổ tông sao?

Sở Cơ Yếu hiện tại toàn bộ dựa vào Lý Ninh Ngọc gánh, cũng bởi vì có Lý Ninh Ngọc, công tác giải mã của Tiễu Tổng Hàng Châu mới nhận được sự khen thưởng của quân đội, ngay cả Số 76 cũng thúc ngựa đuổi không kịp. Lý Sĩ Quần Số 76 ba lần bốn lượt tìm cơ hội muốn "mượn" Lý Ninh Ngọc, Trương Tổ Âm nhất quyết đè lại không chịu thả người, chỉ sợ mượn một cái chính là có đi không có về.

"Cô thật là... về sau đàng hoàng xin lỗi Lý sở trưởng đi."

Cố Hiểu Mộng "tự trách" cúi đầu, khóe mắt vẫn liếc nhìn tình hình lục soát bên kia của Phương Tử Hào, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là cô có thể yên tâm chạy đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc rồi.

"Phương bí thư, tìm được hai thứ."

Phương Tử Hào nhận lấy đồ vật thuộc hạ đưa tới, lật nhìn trái phải một chút, cầm đến trước mặt Trương Tổ Âm: "Tư lệnh, nhìn vị trí trúng đạn của Vương sở trưởng, cộng thêm dấu vết trên cửa sổ xe, hung thủ có khả năng cao là người mà Vương sở trưởng nhận thức, nếu không sẽ không để mặc một người xa lạ ngồi vào ghế phó lái bắn chết bản thân. Còn có những thứ này lục soát được trên xe, ngài nhìn xem." Nói xong liền đem một bình thuốc cam thảo, một bìa văn kiện rỗng đưa cho Trương Tổ Âm.

Cam thảo thì không cần nói nữa, nhất định là Lý Ninh Ngọc làm rơi, nhưng còn bìa văn kiện rỗng là chuyện gì xảy ra?

"Hiểu Mộng, cô nhìn cái này xem." Trương Tổ Âm không nghĩ ra manh mối gì, đem bìa văn kiện đưa cho Cố Hiểu Mộng.

Phương Tử Hào hỏi: "Cố khoa trưởng, mật điện đựng trong này có phải là cái mà cô nói?"

Cố Hiểu Mộng liếc nhìn số thứ tự bên trên bìa cứng: "Không sai, chính là nó."

Sau đó Phương Tử Hào tựa như đang suy nghĩ điều gì quan trọng, vẫn luôn trầm mặc. Cố Hiểu Mộng ở bên cạnh nhìn mà lòng như lửa đốt, manh mối đã rất rõ ràng rồi, chỉ cần đưa ra kết luận là cô có thể lập tức lên đường đến bệnh viện, nhưng cô hy vọng kết luận này là do người khác chỉ ra, Phương Tử Hào trước mắt chính là nhân tuyển thích hợp nhất, vì vậy chỉ đành nói xa nói gần ám chỉ hắn.

"Bình cam thảo này là của chị Ngọc, đoán chừng đã rơi lại trên xe cùng với mật điện, chỉ là tại sao văn kiện lại trống rỗng, Vương sở trưởng sao lại chết ở trên xe này?"

Cao Tinh Hạ lúc nãy không nói một lời, luôn ở bên cạnh nghe, chỉ bằng mấy lời đối thoại ngắn ngủi, hắn đã nhận ra ao nước này có vẻ sâu hơn hắn nghĩ nhiều. Dứt khoát mượn lý do không yên tâm con gái, dẫn người mình đi trước.

"Không hay rồi!"

Trong đầu Phương Tử Hào chợt lóe linh quang, có vẻ đã nghĩ ra điều gì: "Tuy không biết tại sao Vương sở trưởng lại ở trên xe, nhưng nhìn dáng vẻ Vương sở trưởng, chắc hẳn là đang đến đưa mật điện. Hôm nay người đưa mật điện là Vương sở trưởng đã chết, người biết được nội dung chỉ còn lại Lý sở trưởng - người đã phá giải mật điện. Nếu như mật điện này do hung thủ mang đi, mục đích có thể là vì không muốn người khác biết được nội dung, cho nên.."

"Chị Ngọc gặp nguy hiểm!"

"Lý sở trưởng gặp nguy hiểm!"

——————————————

Ps: Chị Ngọc sắp sửa bật util, bắt đầu thời khắc săn giết

Tiểu Cố: Đã lâu không đặt bẫy người ta rồi, ngứa tay

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro