Quyển 1 · Chương 4
Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân
Chương 4
Sau bữa ăn sáng, thời gian rảnh rỗi hiếm có bị tiếng điện thoại phiền lòng cắt đứt. Lý Ninh Ngọc đứng dậy đi nghe điện, Cố Hiểu Mộng giống như cái đuôi của Lý thượng tá, lôi kéo vạt áo Lý Ninh Ngọc lon ton đi phía sau. Lý Ninh Ngọc cũng không ngại, để ống nghe cách tai một khoảng, lộ âm thanh cho kẻ theo đuôi nghe cùng.
"Ừm... là tôi."
"Được, tôi biết rồi."
Lý Ninh Ngọc cúp điện thoại, đồng thời, chuông cửa dưới lầu reo lên.
Cố Lý hai người đưa mắt trao đổi, Lý Ninh Ngọc nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, xác định không có dấu vết Cố Hiểu Mộng lưu lại. Cố Hiểu Mộng núp sau rèm cửa sổ, hất ra một kẽ hở, góc độ vừa vặn có thể nhìn xuống tình huống dưới lầu. Người nhấn chuông cửa chính là cô Triệu, trên tay xách một chiếc vali mây tre, trên xe là Trần Phi, tài xế của Cố Hiểu Mộng.
"Là cô Triệu và Tiểu Trần, để em mở cửa."
Cố Hiểu Mộng hướng về phía Lý Ninh Ngọc gật đầu, bước xuống cầu thang đi mở cửa, ban nãy Lý Ninh Ngọc nghe điện thoại cô ở ngay bên cạnh, Cố Hiểu Mộng từ âm thanh lộ ra nghe được đại khái nội dung cuộc gọi, đoán chừng cô Triệu đến tìm mình là vì cùng một chuyện.
Khoa Điện Tín bắt được mật điện mới của Quân Thống, điện thoại gọi đến tận nhà Sở trưởng đại diện, không lý nào lại không gọi cho Khoa trưởng Khoa Tình Báo là Cố Hiểu Mộng cô một tiếng.
"Cô Triệu, là Bộ tư lệnh gọi điện thoại đến nhà sao?" Cố Hiểu Mộng vừa nói, vừa né người để cô Triệu vào cửa, song đối phương lại không có ý định này, giơ tay đưa rương hành lý cho cô.
Cô Triệu thấy Cố Hiểu Mộng đã biết tình huống nên không thuật lại nữa: "Hiểu Mộng, tôi đến để đưa cô đi làm." Thấy Lý Ninh Ngọc đứng sau lưng Cố Hiểu Mộng, cô Triệu gật đầu tỏ ý chào hỏi, nói thêm:
"Dù sao cũng đã ghé qua nhà Lý thượng tá, nếu Lý thượng tá cũng cần đến Bộ tư lệnh, chi bằng cùng lên xe quá giang một đoạn?"
Dứt lời, cô Triệu nhìn hai người cười một tiếng, xoay người trở về xe chờ.
Cố Hiểu Mộng mở rương hành lý ra nhìn, bên trong là quân trang cùng với áo khoác ngoài, đã được ủi phẳng phiu. Cô Triệu xưa nay làm việc chu đáo, hôm qua Cố Hiểu Mộng cùng Cố Dân Chương tham dự liên hoan ở xưởng tàu Cố gia, dĩ nhiên chỉ mặc lễ phục, mặc dù trong nhà Lý Ninh Ngọc có một ít quần áo của Cố Hiểu Mộng, nhưng nếu mặc đồ thường đến Bộ tư lệnh, không tránh khỏi bị người chỉ trích.
Cô Triệu ngồi bên ghế phó lái chờ chốc lát, liền thấy Cố Lý hai người ăn mặc chỉnh tề rảo bước đi ra ngoài, mỗi người thống nhất khoác một chiếc áo lông mùa đông dài.
Cố Hiểu Mộng đi vòng qua bên phía cửa sát mặt đường, Trần Phi thay cô mở cửa xe, trước khi lên xe Cố Hiểu Mộng cảnh giác quét nhìn đường phố chung quanh. Sáng sớm mùng một đầu năm, trừ mấy đứa trẻ bán báo ra, hầu như không có ai.
Xe vững vàng khởi động, đường phố trống trải, tốc độ xe so với ngày thường nhanh hơn không ít. Lý Ninh Ngọc nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Cố Hiểu Mộng thu hồi lại tầm mắt đang tập trung trên người Lý Ninh Ngọc, tò mò hỏi:
"Chỉ là đến Bộ tư lệnh xem tình hình, Tiểu Trần đến đón là được, ba ba cũng thật là, còn để cô Triệu chuyên môn chạy một chuyến."
Cô Triệu là gia sư dạy kèm kiêm bạn nữ của Cố Hiểu Mộng, vừa là thầy vừa là bạn, Cố Hiểu Mộng từ nhỏ đã xem cô Triệu như người thân. Tuy rằng quan hệ giữa cô và Lý Ninh Ngọc đã sớm bị các thành viên chủ chốt của Cố gia nhìn thấu không nói thẳng ra, nhưng mà cả đêm không về bị trưởng bối bắt gặp chính diện, Cố Hiểu Mộng ít nhiều vẫn có chút ngượng ngùng.
"Tiên sinh phân phó, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là thư ký riêng của tiểu thư." Cô Triệu xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái đầy ẩn ý.
Lý Ninh Ngọc bên cạnh như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng không lên tiếng, hai tay giao nhau đặt trước người lơ đãng nắm chặt.
Từ khi Cố Dân Chương quyết định báo cáo với Đới Lạp rằng Lý Ninh Ngọc đã bị mình chiêu dụ, ông cũng không giấu diếm gì với Lý Ninh Ngọc nữa, dù sao với sự thông minh của Lý Ninh Ngọc, cho dù Cố Dân Chương không nói, dựa vào nhiều năm hiểu biết, Lý Ninh Ngọc cũng có thể đoán được, cô Triệu chính là liên lạc viên đứng giữa Cô Châu và Quân Thống Hàng Châu.
Hôm nay Cố Dân Chương để cô Triệu trở thành trợ lý riêng của Cố Hiểu Mộng, đồng nghĩa với việc Hồ Điệp sắp bước lên thay thế công việc của Cô Châu ở Hàng Châu một cách toàn diện, cũng có nghĩa là... Đới Lạp cố ý đẩy Cố Dân Chương rời khỏi hệ thống tình báo, con đường tiếp theo của Cố Hiểu Mộng càng thêm gian nan.
Chuyện mà Lý Ninh Ngọc có thể nhìn thấu, Cố Hiểu Mộng với tư cách là người trong cuộc dĩ nhiên cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ là cô không ngờ, hành động cứu Lý Ninh Ngọc ra khỏi Cầu Trang lại ảnh hưởng lớn như vậy đến diễn biến về sau, cái ngày Hồ Điệp hoàn toàn thay thế Cô Châu, so với kiếp trước còn sớm những hai năm.
Bởi vì Cố Dân Chương chế tạo cho Ryukawa Hihara một vết nhơ vô cùng xác thực, khiến cho kế hoạch ban đầu của Cố Hiểu Mộng trở nên càng toàn vẹn hơn. Lợi dụng Cô Châu hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của số 76, giá họa lên đầu Ryukawa. Đồng thời chứng minh với Đới Lạp rằng Cố Dân Chương ông chỉ có một thân phận Cô Châu, nếu không cũng sẽ không bị ép đến mức dù phải chịu hậu quả để cho điện đài Cô Châu ngủ đông vĩnh cửu, cũng muốn cứu Cố Hiểu Mộng ra ngoài. Mặc dù sự việc này không tạo thành thiệt hại thực chất đối với Quân Thống, nhưng không thể nghi ngờ rằng đây là một tín hiệu.
Tín hiệu này sẽ ở trong lòng Đới Lạp châm một cây gai.
Sự kiện Cầu Trang lần này chứng tỏ cho Đới Lạp thấy, Cố Hiểu Mộng đúng là xương sườn mềm* có thể gây khó dễ Cố Dân Chương. Đồng thời cũng mang hàm ý, nếu như Đới Lạp lại lần nữa nhắm chủ ý lên đầu Cố Hiểu Mộng - con gái độc nhất của Cố Dân Chương, hoặc là xem cô như vật hy sinh cho kế hoạch của Quốc Dân Đảng, vậy thì Cố Dân Chương tuyệt đối dám hoàn toàn cắt đứt với Quốc Dân Đảng, đến lúc đó hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là Cô Châu im lặng.
(*) xương sườn mềm: điểm yếu
Cố Dân Chương dùng hành động để biểu lộ với Đới Lạp, mình chung quy vẫn là một thương nhân, không có giác ngộ cam nguyện hy sinh con gái vì đảng quốc. Làm như vậy, Đới Lạp hiển nhiên sẽ từ từ đẩy Cố Dân Chương ra khỏi chiến trường điệp báo, để ông ta vào vị trí khác thích hợp hơn.
Cố Hiểu Mộng cau mày trầm mặc một hồi: "Bên phía ba ba không có cô Triệu trợ giúp, có thuận tiện hay không?"
Cô Triệu hiểu ý cười: "Hiểu Mộng quên rồi sao? Trên phương diện công việc, bên cạnh tiên sinh có cả một đoàn thư ký, thực nghiệp, tài chính, thương vụ, pháp luật, hải quan, mọi người bình thường đều ai làm việc nấy. Trọng tâm công việc tiếp theo của tiên sinh nằm ở bến tàu, bên nước Mỹ cũng đang chuẩn bị thành lập công ty mới, nghiệp vụ về sau của tập đoàn sẽ bận rộn hơn rất nhiều."
Cuối thế kỷ 19 là thời kỳ quá độ giữa chủ nghĩa tư bản tự do và chủ nghĩa tư bản độc quyền, các quốc gia phương Tây lần lượt xuất hiện rất nhiều tập đoàn đa quốc gia. Cố Dân Chương trên phương diện này vẫn luôn là nhà tư bản công nghiệp đi đầu trong nước, tuy rằng những năm qua hơn nửa thời gian ông đều ở quốc nội, nhưng sản nghiệp bên phía nước Mỹ vẫn luôn có người chuyên phụ trách xử lý, định kỳ báo cáo với Cố Dân Chương. Cũng chính bởi vì Cố gia ở nước Mỹ có không ít sản nghiệp và mạng lưới giao thiệp, Cố Dân Chương ban đầu mới an tâm để Cố Hiểu Mộng đi du học ở đại học Princeton.
Năm ngoái Cố Dân Chương quyên góp máy bay cho chính phủ Nam Kinh, chính là mua được bằng cách sử dụng chi nhánh nước Mỹ để phụ trách liên lạc giao dịch. Trong hoàn cảnh quốc tế hiện giờ, các loại vật tư quân đội như súng ống đạn dược, không phải có tiền là có thể mua được.
Bất tri bất giác, xe đã chạy đến cửa lớn của Bộ Tiễu Tổng tư lệnh rồi ngừng lại. Đám người ra vào Bộ tư lệnh không tự chủ chậm lại bước chân, quan sát xem trong xe có những ai.
"Đa tạ Triệu tiểu thư, nếu không hôm nay chắc sẽ trễ nãi công vụ rồi." Sau khi Lý Ninh Ngọc xuống xe, liếc thấy có người đứng hóng chuyện, cô bình thản hướng cô Triệu bày tỏ cám ơn.
"Lý thượng tá khách khí rồi, mùng một đầu năm đến xe kéo cũng phải nghỉ ngơi, thường ngày ngài đối Hiểu Mộng có nhiều chiếu cố, Cố tiên sinh vẫn luôn cảm kích trong lòng. Dù sao Hiểu Mộng cũng phải tới Bộ tư lệnh, đón ngài cũng chỉ là chạy nhiều thêm hai con phố mà thôi."
Trong lúc cười nói, cô Triệu cố ý đưa tầm mắt về phía những kẻ nhiều chuyện sau lưng Lý Ninh Ngọc, ai cũng biết Sở trưởng đại diện hiện tại của Sở Cơ Yếu Lý Ninh Ngọc nổi tiếng khó gần, không nể tình ai, đám người kia thừa dịp Lý Ninh Ngọc còn chưa quay đầu lại, vội vàng đùn đẩy bước nhanh rời khỏi.
"Cố tiên sinh khách khí rồi, Cố thượng úy công tác chăm chỉ, làm gì đến mức cần chiếu cố, đều là chuyện trong bổn phận."
Dứt lời, Lý Ninh Ngọc xoay người bước lên bậc cấp, thấy Cố Hiểu Mộng chậm chạp không theo kịp, cô nghi hoặc ngoái đầu nhìn. Lúc này, Cố Hiểu Mộng đang đưa lưng về phía cô, là bị cô Triệu gọi lại.
Cô Triệu làm bộ như đang giúp Cố Hiểu Mộng sửa sang áo choàng, âm thầm đem tờ giấy nhét vào trong tay, Cố Hiểu Mộng thấy chung quanh không ai chú ý, mượn góc khuất được cô Triệu đứng che, lặng lẽ mở ra tờ giấy trong lòng bàn tay.
Nhưng mà, ngay một giây sau Cố Hiểu Mộng liền ngẩn người đứng yên tại chỗ, thật lâu không đáp lời.
"Xử lý công vụ xong xuôi thì gọi điện về nhà, Tiểu Trần sẽ đến đón." Nói xong cô Triệu bắt lấy bàn tay đang siết tờ giấy của Cố Hiểu Mộng, ra hiệu giấu đi.
"Gần đây gió lớn, cẩn thận nhiều hơn."
Cô Triệu giống như chỉ đang dặn dò tiểu bối chú ý thân thể chớ để cảm lạnh, kéo kín áo choàng cho Cố Hiểu Mộng, sắc mặt bình thường lên xe rời đi.
Cố Hiểu Mộng vẫn đứng tại chỗ cũ, trước khi thu hồi tờ giấy, cô cúi đầu xác nhận lại lần nữa.
"Hồ Điệp: Ám sát Lý Ninh Ngọc. —— Hoàng Sa"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro