Quyển 1 · Chương 8
Quyển 1 · Ám Sát Phong Vân
Chương 8
"Thật ngại quá, chị Tiểu Mạn, văn kiện đều đã thu xếp gọn theo yêu cầu của chị rồi, chị xem như vậy được không?"
Cô gái đang nói chuyện là nhân viên mới đến Khoa Tình Báo, tên gọi Trịnh Hữu Hi. Đeo một gọng kính tròn nhìn có vẻ mọt sách, dáng dấp thanh tú giản dị, không bôi son điểm phấn, thuộc loại nhét vào đám đông liền tìm không thấy nữa. Đầu tóc đen nhánh ngay ngắn túm sau ót, nếu đổi thành buộc tóc hai bím, đó chính là một nữ sinh viên đại học ngây thơ chưa trải sự đời.
Trong cả buổi chiều, một mình Trịnh Hữu Hi thu dọn toàn bộ văn kiện mà phòng nghiệp vụ cần gom lại đưa đi tiêu hủy, trên trán lúc này đã lấm tấm một tầng mồ hôi.
Triệu Tiểu Mạn nghe gọi một tiếng "chị Tiểu Mạn", toàn thân tâm đều trở nên sảng khoái, thả xuống hai chân đang bắt chéo, vênh váo đi đến trước mặt Trịnh Hữu Hi, nhìn từng chồng văn kiện đã được kẹp lại, cầm lên tay lật lật, bới móc một chút lỗi vặt, cuối cùng kênh kiệu nói:
"Giấy tính toán dùng để giải mã điện văn thường ngày không được ném bỏ dù chỉ một tờ, còn phải đánh số thứ tự tương ứng, tập trung lại để bảo quản, mỗi tháng đưa đến phòng tài liệu một lần, sau khi đăng ký xong thì cùng người của phòng tài liệu mang đi tiêu hủy. Làm công việc này của chúng ta, nhất định phải có tinh thần trách nhiệm, phải tỉ mỉ kỹ càng, trình tự nên thực hiện không thể thiếu bước nào, nếu không ngày nào đó chết cũng không biết vì sao."
"Vâng, chị Tiểu Mạn, em đều ghi nhớ rồi."
Trong lúc nói chuyện, Triệu Tiểu Mạn quay đầu lại nhìn, Trịnh Hữu Hi đang cầm cây bút chì viết thoăn thoắt, Triệu Tiểu Mạn vừa dứt lời, mấy giây sau bút trên tay Trịnh Hữu Hi cũng ngừng. Triệu Tiểu Mạn tò mò tiến tới nhìn xem Trịnh Hữu Hi viết cái gì, thế nhưng toàn bộ đều là những ký hiệu như nòng nọc.
"Cô đang viết cái gì vậy?" Triệu Tiểu Mạn nhìn không hiểu một chữ nào, không vui nhíu mày.
Trịnh Hữu Hi đưa tay đẩy gọng kiếng trên sống mũi một cái, nở nụ cười mang vài phần thơ ngây: "Là cách viết tả ngôn được lão sư dạy hồi đi học, viết tương đối nhanh, ghi đều là những điểm quan trọng trong công việc mà chị Tiểu Mạn dặn dò hôm nay, để trở về tiện ôn lại."
Cách viết tả ngôn nói trắng ra chính là xưng hô của Nhật Bản đối với cách viết tốc ký, hay còn gọi là phương pháp ghi chép dự thính, sử dụng trong hội nghị. Từ thời kỳ vận động Dương vụ, một số người tiên phong cải cách chữ viết đã sớm đem loại ký hiệu tốc ký ngoại quốc này về giới thiệu trong quốc nội, Thái Tích Dũng gọi loại phương pháp tốc ký này là chữ truyền âm nhanh.
Trên mặt Triệu Tiểu Mạn có chút không nén giận được, ho khan hai tiếng: "Tôi đương nhiên biết đây là viết tả ngôn, cô viết cũng quá khó coi rồi!"
Trịnh Hữu Hi nhìn hiểu sắc mặt của Triệu Tiểu Mạn, thức thời im miệng. Triệu Tiểu Mạn đang muốn tiếp tục giáo huấn thêm một trận, lấy lại thể diện của ma cũ, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người đẩy mạnh ra, sau đó rầm một tiếng nặng nề đóng lại.
Triệu Tiểu Mạn thấy Cố Hiểu Mộng mặt mày tức giận, nhất thời quên mất chuyện Trịnh Hữu Hi ban nãy chọc mình không vui. Dò xét hỏi: "Khoa trưởng... Cô đây là?"
Cố Hiểu Mộng đi thẳng tới trước bàn làm việc của Triệu Tiểu Mạn, đem một phần mật điện thả lên bàn:
"Cái này, cầm đi đưa cho Lý Ninh Ngọc, ai phá giải được thì bảo cô ta tìm người đó, bổn tiểu thư không hầu hạ."
Âm thanh văn kiện rơi xuống bàn không lớn, nhưng Triệu Tiểu Mạn lại bị dáng điệu của Cố Hiểu Mộng dọa run, tuy Cố Hiểu Mộng thường ngày chẳng bao giờ hòa nhã với Triệu Tiểu Mạn, nhưng cũng sẽ không cố ý nhắm vào. Nổi nóng đến như vậy, còn là bởi vì Lý Ninh Ngọc, quả thực chưa từng thấy.
Triệu Tiểu Mạn dè dặt cầm văn kiện lên mở nhìn một cái, là một bức mật điện còn chưa giải mã.
"Khoa trưởng... Cái này... tôi nên nói thế nào..." Triệu Tiểu Mạn mặt cười xòa có chút cứng ngắc, đến Khoa Tình Báo lâu như vậy, chưa bao giờ gặp trường hợp đem điện văn chưa dịch trực tiếp giao cho Sở trưởng.
Cố Hiểu Mộng hừ lạnh một tiếng: "Triệu Tiểu Mạn cô không phải thường ngày rất biết ăn nói sao? Cứ nói với cô ta, Cố Hiểu Mộng tôi chính là nghiệp vụ không tinh, chính là chỉ biết mở salon dạo vũ hội, mật điện này tôi dịch không ra!"
"Khoa trưởng... như vậy không thích hợp lắm đâu..." Triệu Tiểu Mạn nhất thời tiến thoái lưỡng nan, người sáng suốt đều nhìn ra, Cố Hiểu Mộng ở chỗ Lý Ninh Ngọc bị tức, quay đầu liền rải lửa giận lên người mình, Cố Hiểu Mộng không dễ chọc, chẳng lẽ Lý Ninh Ngọc dễ trêu?
"Có gì không thích hợp? Cô chỉ việc đưa đi là được!" Nói xong Cố Hiểu Mộng nhìn mấy khoa viên còn lại xung quanh, ai nấy đều lặng thinh ngậm miệng, nói:
"Nhìn cái gì, tất cả tan việc, buổi tối tôi mời mọi người đi Fanaling!"
Triệu Tiểu Mạn vừa nghe, tức thì mắt sáng lên. Fanaling là vũ trường mới mở năm ngoái ở Hàng Châu, tuy không bằng Paramount ở Thượng Hải, nhưng cũng là vũ trường xa hoa hạng nhất ở thành Hàng Châu hiện tại, chi phí trung bình cho mỗi người cũng cực kỳ cao, nếu không có ai mời, một buổi tối chắc phải tiêu hết hơn nửa tháng lương. Nhưng mà đầu tư cao cũng đồng nghĩa với hồi báo nhiều, có thể đi vào bên trong đều là đại phú thương hoặc là công tử ca con nhà thế gia, nếu vận khí tốt không chừng có thể câu được một chàng rể vàng.
"Khoa trưởng, cô trước bớt giận một chút, cô cũng là thuộc hạ cũ của Lý sở trưởng, Lý sở trưởng tính tình thế nào cô còn không rõ sao? Để tôi giúp cô đem văn kiện đưa đi."
Sắc mặt Cố Hiểu Mộng hòa hoãn đôi chút, được Triệu Tiểu Mạn xun xoe tiễn đến cửa, vừa ra khỏi cửa liền ở trên hành lang nhìn thấy Vương Điền Hương đi về phía phòng nghiệp vụ.
"Vương sở trưởng đây là muốn đem Sở Đặc Vụ dời đến Khoa Tình Báo bọn tôi sao? Mỗi ngày chạy qua chuyên cần như vậy. Không biết còn tưởng Sở Đặc Vụ đã quy về trực thuộc Khoa Tình Báo rồi."
Cố Hiểu Mộng tức giận trừng mắt Vương Điền Hương một cái, không để hắn kịp phản ứng, đôi ủng quân đội mùa đông đã dẫm vang trên sàn hành lang, rời khỏi không quay đầu lại.
Vương Điền Hương đầu đầy sương mù nhìn Triệu Tiểu Mạn, chỉ chỉ phương hướng Cố Hiểu Mộng rời đi: "Ai lại chọc vào Cố đại tiểu thư?"
Triệu Tiểu Mạn hướng về phía văn phòng Sở trưởng bĩu môi, giọng điệu quái gở nói: "Còn có thể là ai, vị kia á."
Vương Điền Hương nghe vậy, từ trong túi quần móc ra một thỏi son Tangee đưa tới trước mặt Triệu Tiểu Mạn. Đây là mấy ngày trước đến khám xét nhà của một giám đốc bảo hiểm, từ trên bàn trang điểm thuận tay lấy về, Vương Điền Hương thường dùng mấy thứ đồ chơi phương Tây này để lôi kéo quan hệ trong Bộ tư lệnh.
Triệu Tiểu Mạn cũng không phải lần đầu tiên nhận đồ từ Vương Điền Hương, dĩ nhiên hiểu ý hắn, tin tức liên quan đến Sở Tình Báo mà Vương Điền Hương dò hỏi được, hơn phân nửa là trao đổi từ chỗ Triệu Tiểu Mạn. Không thể không nói, vị Vương sở trưởng xuất thân kỹ viện này, vô cùng thành thạo đồ dùng của nữ nhân, vì vậy Triệu Tiểu Mạn đưa mắt ra hiệu Vương Điền Hương chờ một chút, đứng ở cửa gọi Trịnh Hữu Hi ra.
"Tiểu Trịnh, tới đây." Triệu Tiểu Mạn miễn cưỡng thu hồi nụ cười trên mặt, đem văn kiện trên tay nhét vào người Trịnh Hữu Hi, ho nhẹ một tiếng: "Vương sở trưởng có công vụ tìm tôi, phần văn kiện này của Khoa trưởng, cô hiện tại đem giao cho Lý sở trưởng."
"Tôi sao?" Trịnh Hữu Hi có chút bất ngờ, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến Khoa Tình Báo, nguyên bản bên nhân sự sắp xếp cô nhận việc từ sau tết, nhưng thông tin và phương thức liên lạc lại đã được điền trước vào danh sách nhân viên của Khoa Tình Báo, vì vậy sáng sớm liền bị điện thoại của Triệu Tiểu Mạn gọi tới. Người khảo hạch cô trước đó chính là Cố Hiểu Mộng, còn vị Sở trưởng thiên tài giải mã trong truyền thuyết kia, Trịnh Hữu Hi chỉ mới đứng xa xa nhìn một lần trong phòng ăn.
"Bảo cô đi thì đi đi, mè nheo cái gì."
Trịnh Hữu Hi ngoan ngoãn gật đầu, ôm văn kiện rời khỏi.
Vương Điền Hương liếc thấy bốn bề vắng lặng, đóng cửa phòng nghiệp vụ lại, thỏi son đã sớm bị Triệu Tiểu Mạn rút đi cầm chơi trên tay.
"Nói nghe xem, chuyện Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc là như thế nào?"
Triệu Tiểu Mạn thấy Vương Điền Hương muốn cầu cạnh mình, bắt đầu úp mở: "Ui, Vương sở trưởng đối với chuyện của nữ nhân cũng cảm thấy hứng thú như vậy?"
"Bớt nói nhảm, đây là hàng Mỹ đó." Vương Điền Hương có chút không nhịn được.
"Được rồi được rồi, Vương sở trưởng thật là, không biết đùa giỡn chút nào." Triệu Tiểu Mạn thấy Vương Điền Hương ra vẻ muốn lấy lại thỏi son, vội vàng bỏ vào túi:
"Hình như là bởi vì chuyện mật điện, tối hôm qua Khoa Điện Tín bắt được bảy phần mật điện của Quân Thống, cho nên sáng sớm hôm nay, cả cái Sở Tình Báo đều bị kêu lên làm việc. Tôi đoán có thể là có một mật điện Cố Hiểu Mộng không dịch được, bị Lý Ninh Ngọc mắng nghiệp vụ không tinh, tính tình đại tiểu thư bùng phát, đòi bỏ gánh mặc kệ không làm."
"Nghiệp vụ không tinh?" Vương Điền Hương mặt đầy không tin.
Mọi người đều biết, trước khi Cố Hiểu Mộng đến, nhiệm vụ giải mã của cả Khoa Tình Báo hầu như đều đè lên người một mình Lý Ninh Ngọc. Năm ngoái Lý Ninh Ngọc ở Cầu Trang không tới mười ngày, sau khi trở lại, điện văn chờ phá giải trên bàn làm việc chất cao thành núi.
Sau đó Cố Hiểu Mộng thăng lên đảm nhiệm Khoa trưởng Khoa Tình Báo, chia sẻ hơn phân nửa công việc giải mã ban đầu của Lý Ninh Ngọc, biểu hiện dễ thấy nhất chính là, hiện nay cho dù Lý Ninh Ngọc thỉnh thoảng đến Thượng Hải hoặc Nam Kinh dự họp, công tác tình báo của Tiễu Tổng Hàng Châu vẫn có thể tiến hành đâu vào đấy.
"Vị kia không phải luôn như vậy sao, đụng đến vấn đề công việc liền lục thân không nhận, từ lúc Kim sở trưởng vẫn còn ở đây, cô ta đã không ít lần làm người ta khó chịu rồi."
Vương Điền Hương như cũ cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, dẫu sao ngày trước với tư cách là người đứng xem, hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình Ryukawa Hihara gục ngã trên tay Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc thảm hại như thế nào.
"Tiểu Mạn tiểu thư, giúp tôi hỏi thăm thêm một chút đi?" Vương Điền Hương cảnh giác liếc nhìn đồng nghiệp từ xa đi đến, thấp giọng nói:
"Mật điện mà ngay cả Cố Hiểu Mộng cũng giải không ra, thật không đơn giản a."
------
Lý Ninh Ngọc nắm bút máy, thất thần nhìn chằm chằm chậu quân tử lan trên bàn.
"Lý sở trưởng, xin phép quấy rầy, tôi có thể vào không?"
Giọng nữ xa lạ ngoài cửa làm Lý Ninh Ngọc có phần bất ngờ, dựa theo bàn bạc trước đó của cô và Cố Hiểu Mộng, lúc này tiến vào phải là Triệu Tiểu Mạn mới đúng.
"Vào đi."
Bất ngờ cũng không khiến nội tâm Lý Ninh Ngọc dao động quá lớn, tầm mắt trở về lại mấy phần mật điện đang mở trên bàn, trong đó có một phần, tên viết trên mục người giải mã, chính là Trịnh Hữu Hi.
Trịnh Hữu Hi ôm văn kiện đẩy cửa tiến vào, biểu hiện rất mất tự nhiên.
"Xin lỗi, Lý sở trưởng, đây là Cố khoa trưởng bảo tôi chuyển giao cho ngài, nói là... cô ấy phá giải không được." Trịnh Hữu Hi tìm kiếm bên trong vốn từ ngữ không được phong phú cho lắm của mình, cố gắng muốn diễn tả ý tứ của Cố Hiểu Mộng một cách uyển chuyển hơn.
Nguyên bản kế hoạch của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng là như vậy, thả ra ngoài tin tức về việc phần mật điện không phá giải được này được mã hoá bởi máy Enigma thế hệ thứ hai. Cố Hiểu Mộng diễn nửa màn trước, Lý Ninh Ngọc điền nốt nửa màn sau. Nhưng điều kiện tiên quyết để làm như vậy là phải chọn được người tiết lộ tin tức, Lý Ninh Ngọc muốn tìm một người mà cô đã hiểu rõ tính cách, không thể nghi ngờ người được chọn không ai khác ngoài Triệu Tiểu Mạn.
"Để ở đó đi." Lý Ninh Ngọc cũng không đem tầm mắt đặt trên người vừa mới đến, tự nhiên ký tên lên điện văn, đối phương vẫn theo đúng khuôn phép nói năng lễ độ, khiến cho cô có chút nhức đầu, trước khi chưa hoàn toàn hiểu được một người, Lý Ninh Ngọc lựa chọn án binh bất động.
May mắn là, hiện tại Lý Ninh Ngọc đã có người có thể nhờ cậy rồi.
"Phần điện văn này là cô phá giải sao?" Lý Ninh Ngọc thuận miệng hỏi.
Tuy rằng Lý Ninh Ngọc buông tay để cho Cố Hiểu Mộng xử lý chuyện khảo hạch, nhưng cô cũng từng xem qua hồ sơ của Trịnh Hữu Hi, tốt nghiệp khoa toán Đại học Chấn Đán Nữ Tử Văn Lý, thành tích tốt nghiệp lớp đặc huấn của Tiễu Tổng bao gồm thể năng, cận chiến, bắn súng, giải mã, trừ giải mã là A ra, còn lại đều B-, nói trắng ra chính là tuyển vào làm nhân viên văn phòng. Nhìn hồ sơ thì có vẻ thích hợp đến ban thư ký hơn. Trong nhóm người khảo hạch, có rất nhiều người có thành tích tổng hợp cao hơn Trịnh Hữu Hi, song Cố Hiểu Mộng lại cố tình chọn trúng người này.
Trịnh Hữu Hi cầm lấy mật điện do Lý Ninh Ngọc đưa tới, liếc mắt nhìn, thử dò hỏi: "Vâng, Sở trưởng... Có vấn đề gì không ạ?"
Lý Ninh Ngọc nhận lấy mật điện Trịnh Hữu Hi trả lại, kẹp vào giữa văn kiện.
"Lần đầu tiên giải mã, tỷ lệ chính xác rất cao, tiếp tục cố gắng." Giọng điệu của Lý Ninh Ngọc nghe không ra vui giận, giống như chỉ đang trần thuật một sự thật.
Lý Ninh Ngọc có thể cảm giác được đối phương sợ hãi mình, vì vậy theo đúng thủ tục nói mấy câu cấp trên khen ngợi người mới, người thức thời cũng nên rời khỏi rồi, không ngờ đối phương lại như thể hoàn toàn không ý thức được.
"Còn có chuyện gì sao?" Lý Ninh Ngọc không khỏi hơi nhíu mày, quả nhiên, loại phương thức câu thông hiệu suất thấp này, đổi một người khác, lượng kiên nhẫn dự trữ của cô lập tức báo cạn.
"Không... Không có gì..."
Đối phương cúi thấp đầu, xoắn xuýt ngón tay.
"Cô làm việc tốt, được thừa nhận là chuyện đương nhiên."
Lý Ninh Ngọc cuối cùng buông xuống bút máy trên tay, ngẩng đầu chăm chú nhìn Trịnh Hữu Hi, không biết là bởi vì đã từng xem ảnh chụp trong hồ sơ hay gì, luôn cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng mà hiện tại quả thật không có tinh lực để phân tâm suy nghĩ. Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Trịnh Hữu Hi, ngữ tốc chậm lại, nhấn mạnh:
"Phạm sai lầm, cho dù là Khoa trưởng của các cô, tôi cũng sẽ khiển trách như thường."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro