C10 - Gặp được người khiến em rất vui
"Đạo trưởng, đã lâu không gặp." Phó Thanh Vi vốn đang nửa ngồi xổm trước quan tài, thấy người mở mắt đáp lại mình, liền thoải mái ngồi xuống, ra vẻ như vừa gặp lại cố nhân.
"Ta với em thân lắm sao?"
Mục Nhược Thủy không hiểu, hai người họ chẳng phải chỉ mới gặp nhau hai lần, tổng cộng nói chưa đến trăm chữ, vậy mà nàng lại có thể mở miệng tự nhiên như thế. Nhìn qua gương nước, nàng cũng đâu phải kiểu người dễ gần.
"Không thân lắm." Phó Thanh Vi ngoan ngoãn đáp.
Cuối cùng, nàng cũng thu lại nụ cười rạng rỡ quá mức của mình, Mục Nhược Thủy lại nhắm mắt, tai được yên tĩnh.
Nhưng từ trên lại truyền xuống một giọng nói nhỏ nhẹ: "Chỉ là, khi gặp được người, em cảm thấy rất vui."
Mục Nhược Thủy nhắm mắt, thần sắc vẫn bình thản.
"Nếu còn làm ồn, ta sẽ ném em ra ngoài."
"...... Dạ." Phó Thanh Vi hơi cụp mắt, chán nản. Nàng chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Mục Nhược Thủy, từng bước lùi về sau cho đến khi tầm nhìn bị mép quan tài chắn lại.
"Đợi đã."
"Đạo trưởng có gì dặn dò?" Phó Thanh Vi lập tức đáp.
"Ồn quá, giúp ta đậy nắp quan tài lại."
"Được."
Nắp quan tài chỉ khép một nửa, để lộ nửa thân người của Mục Nhược Thủy. Phó Thanh Vi đi tới cuối quan tài, dốc hết sức đẩy.
Chiếc quan tài này được chế tác hoàn toàn từ đá, nắp quan tài cũng vậy, nặng tới mấy trăm cân. Với sức của một người bình thường, căn bản không thể đẩy nổi. Phó Thanh Vi dồn hết sức lực, nắp quan tài vẫn không nhúc nhích.
Người phụ nữ nằm trong quan tài, mắt vẫn nhắm, cất giọng chế nhạo.
"Vô dụng như vậy, Linh Quản Cục cử em đến đây làm gì?"
Phó Thanh Vi đứng lặng một bên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không còn chỗ nào để trốn.
Không phải vì lời của cô quá cay nghiệt, mà vì một người trẻ lớn tuổi lên dưới ánh sáng của thời đại, rất hiếm khi bị ai đó làm nhục một cách thẳng thắn đến thế. Nàng bị bầu không khí này đè nén đến mức cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục.
"Em đi đi."
Nắp quan tài lạnh lùng đóng lại, người phụ nữ thậm chí không muốn nhìn mặt nàng nữa, thản nhiên buông lời đuổi khách.
Nếu Phó Thanh Vi từng chứng kiến cô xua đuổi người khác thế nào, hẳn sẽ hiểu việc mình không bị quăng thẳng ra khỏi đạo quán, đã là biểu hiện vô cùng dịu dàng và nhân từ.
Phó Thanh Vi, một cô sinh viên da mặt mỏng, chỉ vài lời đã nảy sinh suy nghĩ không nên quấy rầy đối phương. Nhưng nửa đêm đi ra ngoài thật sự khiến nàng không dám, chắc sẽ bị yêu ma quỷ quái chia nhau làm thịt mất. Vì vậy, nàng rúc vào một góc tường, cúi đầu nhắn tin cho Chiêm Anh. Nàng không dám gọi điện thoại, sợ Mục Nhược Thủy phàn nàn rằng quá ồn.
Phó Thanh Vi: [Quán chủ bảo tôi đi.]
Chiêm Anh: [Không đúng, tôi đang ở ngay bên ngoài nè, chẳng thấy cô đâu cả. Cô bay theo hướng nào thế?]
Phó Thanh Vi: [Ngài ấy ngủ rồi, tôi vẫn ở bên trong.]
Chiêm Anh: [!!!]
[Hay thật, chỉ đang tỏ ra kiêu ngạo với cô thôi đúng không?]
Phó Thanh Vi: [???]
Cô ấy làm sao nghĩ ra được cách gắn ghép từ đó với Quán chủ vậy?
Chiêm Anh: [Người khác thì thường là bị ném ra ngoài đập vào cây trước, sau đó mới nghe được câu "cút" của ngài ấy. Cô ngẫm mà xem, ngẫm kỹ mà xem.]
Phó Thanh Vi ngẫm nghĩ..... nhưng nàng nào dám nghĩ quá sâu.
Nói về sợ hãi thì nàng không hề sợ chút nào. Dù trong sân vắng vẻ chỉ có mỗi một chiếc quan tài ở cạnh mình, nhưng nằm trong quan tài là một người sống hẳn hoi, hơn nữa lại là đạo trưởng đã cứu nàng hai lần thoát khỏi nguy hiểm. Nàng có gì mà phải sợ? Cùng lắm là chết trong tay ngài ấy, vẫn tốt hơn là chết trong tay quỷ.
Hơn nữa, nàng cứ cảm thấy khi nãy, lúc Mục Nhược Thủy lần đầu tiên mở mắt, dường như đã cười với nàng, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười trở thành sự lạnh lùng, nàng cũng không chắc liệu cô có thực sự cười hay không.
Phó Thanh Vi: [Tôi không ra ngoài, ngủ tạm ở đạo quán một đêm.]
Chiêm Anh: [Nếu có việc gấp thì gọi cho tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cô không gặp nguy hiểm đến tính mạng.]
Từ hai chữ "cố gắng" và "tính mạng," Phó Thanh Vi có thể đọc ra sự thiếu tự tin và lòng dũng cảm đáng khen của cô ấy.
Phó Thanh Vi: [Tôi đi ngủ đây.]
Lần đầu đến đây, cô nhớ trên tường và dưới đất đều dán kín bùa chú màu vàng, chi chít bao quanh chiếc quan tài đá. Qua bao ngày, gió đã cuốn hết những lá bùa mất hiệu lực xuống chân tường, chất thành một lớp dày.
Phó Thanh Vi ngồi xuống đống giấy mềm mại ấy, kéo khóa áo khoác lên che đến sống mũi, hai tay ôm trước ngực, nghiêng đầu rồi chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày nay, nàng sống dở chết dở, ban ngày chỉ nghỉ được một tiếng ngắn ngủi trên xe. Lúc này, cảm giác an toàn gấp vạn lần so với trước đó. Tiếng côn trùng rả rích trong núi trở thành thứ âm thanh trong trẻo êm dịu, xoa dịu toàn bộ sự căng thẳng trong lòng nàng.
Nàng ngủ sâu hơn cả ban ngày.
Cơn gió lạnh từ trên núi thổi qua, Phó Thanh Vi theo bản năng co người lại, chỉ siết chặt áo khoác hơn, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc.
Giờ Dần là lúc ba giờ sáng.
Chiếc quan tài giữa sân khẽ động. Một đôi tay từ từ đẩy nắp quan tài lên. Những móng tay dài có chút vướng víu, cô di chuyển phần gốc bàn tay lên cao hơn, đẩy nắp quan tài đến ngang thắt lưng rồi ngồi dậy.
Lá cây rung rinh trong gió, ánh trăng trong trẻo xuyên qua kẽ lá, tạo thành những bóng đổ loang lổ.
Bước chân của người phụ nữ dẫm nát ánh trăng, bóng của cô phủ xuống người Phó Thanh Vi, che lấp ánh sáng đang bao bọc lấy nàng. Một lúc lâu sau, bóng dáng ấy mới chậm rãi rời đi.
.......
Phó Thanh Vi tỉnh dậy trong bóng tối dày đặc. Nàng với tay mò lấy điện thoại trong túi áo, đôi mắt ngái ngủ hé ra nhìn rõ thời gian: chín giờ sáng.
Sao chín giờ trời vẫn tối thế này?
Chỗ nàng nằm là một chiếc giường mềm mại, nhưng chiều rộng chưa đến 90cm, không thể duỗi tay ra. Khi đưa tay lên, nàng chạm ngay vào trần. Không gian vuông vắn, khiến nàng xác nhận rằng mình đang nằm trong một chiếc quan tài.
"Đạo trưởng, người có ở đây không?" Giọng nói bị cách âm trong quan tài, trong trẻo cũng hóa thành ngột ngạt.
Mục Nhược Thủy đang vốc nước từ bồn rửa tay, không mảy may để tâm.
"Đạo trưởng? Đạo trưởng?"
Tiếng bàn tay vỗ lên vách quan tài vang lên, giọng nói dần có chút sốt ruột, nhưng tuyệt nhiên không có chút sợ hãi nào như Mục Nhược Thủy dự đoán.
Phó Thanh Vi gọi một lúc, không ai trả lời, nàng cũng chẳng buồn gọi nữa mà nằm lại. Chiếc quan tài không kín hoàn toàn, có một tia sáng le lói qua khe hở giữa nắp và đuôi quan tài, đủ để lưu thông không khí.
Người bỏ nàng vào quan tài rõ ràng không có ý hại nàng, thậm chí còn chu đáo đắp thêm áo choàng lông hạc lên người nàng. Phó Thanh Vi sờ lên lớp áo mềm mại, thầm nghĩ.
Đến mười hai giờ trưa, nắp quan tài được mở ra, Phó Thanh Vi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Vừa ra khỏi quan tài, việc đầu tiên Phó Thanh Vi làm là cảm ơn Mục Nhược Thủy: "Đa tạ quán chủ ban cho ân huệ nằm trong quan tài, nếu không ngủ trên đất cả đêm chắc chắn em đã cảm lạnh rồi."
Mục Nhược Thủy, người đang định đuổi nàng đi: "......"
Cô thực có ý như vậy sao?
Đúng là tự mình đa tình.
Dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa, trước mặt là vị Cố vấn Mục, Quán chủ Mục mà ngay cả trong lời của Linh Quản Cục cũng được đánh giá cao hơn gấp bội, Phó Thanh Vi chưa bao giờ cảm thấy an toàn như lúc này. Vì vậy, nàng chỉnh lại tư thế sau khi bước ra khỏi quan tài, rồi thẳng thắn trình bày lý do đến đây.
Phản ứng của Mục Nhược Thủy cũng không ngoài dự đoán của nàng.
Người phụ nữ cười lạnh: "Ta dựa vào cái gì mà phải giúp em?"
Phó Thanh Vi gật đầu: "Đúng vậy."
Mục Nhược Thủy nghẹn lời.
Phó Thanh Vi tiếp tục: "Em cũng nghĩ như vậy, nên chỉ muốn được ở bên cạnh người thôi. Tiện thể hỏi muốn quán chủ, tại sao trong đạo quán này không có lấy một con quỷ, thậm chí cả bóng dáng du hồn cũng chẳng có?"
Mục Nhược Thủy còn chưa kịp để tâm đến câu đầu tiên của nàng, đã bị kéo vào chủ đề tiếp theo.
Mục Nhược Thủy phản ứng chậm mất một nhịp, rồi lạnh lùng đáp: "Những kẻ chạy không kịp đều đã bị ta giết hết rồi."
Suy đoán thành sự thật, Phó Thanh Vi nói: "Thì ra là vậy, quán chủ thật lợi hại."
Mục Nhược Thủy khinh thường kiểu khen ngợi hời hợt này, chỉ là mấy con tiểu quỷ thôi, đến cả ánh mắt của cô chúng cũng không xứng đáng được lọt vào. Vì vậy, dù lời của Phó Thanh Vi là chân thành, cô vẫn không tỏ chút thiện cảm nào, thậm chí còn vung tay quay lại quan tài tiếp tục ngủ.
Phía sau đạo quán có vài gian phòng, chỉ có căn bếp là mở cửa, những phòng khác Phó Thanh Vi không dám tự ý vào khi chưa được Mục Nhược Thủy cho phép.
Cuối cùng, nàng bước vào bếp, vì thực sự đói quá rồi.
Gần một ngày một đêm không ăn gì, bụng đói cồn cào. Phó Thanh Vi nhẹ tay lục lọi quanh bếp, nhưng chẳng có gạo, bột hay rau, chỉ có một ít trái cây, trông như quả dại hái từ trên cây. Hình dáng không bắt mắt, nhưng hương vị lại ngọt thanh hơn hẳn trái cây bán trong siêu thị.
Phó Thanh Vi mở ứng dụng ghi chú, cẩn thận ghi lại số lượng và loại trái cây mình đã ăn. Không phải để đợi Mục Nhược Thủy tỉnh dậy trả tiền, mà chỉ vì cảm thấy ăn đồ của người khác thì nên ghi lại, sau đó tìm cách trả lại bằng một phương thức có thể chấp nhận được.
Ở trong bếp một lúc, Phó Thanh Vi nhận ra vấn đề còn lớn hơn việc không có gì ăn: đạo quán này gần như không có dấu vết người ở, có lẽ đã tránh xa thế tục hàng chục năm. Không có nước máy, không có điện, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng chỉ vừa được Linh Quản Cục dựng lên một trạm phát nhỏ, miễn cưỡng giải quyết việc gọi điện và kết nối mạng, nhưng tốc độ mạng rất kém.
Điện thoại của Phó Thanh Vi gần hết pin.
Đến năm giờ chiều, máy chính thức sập nguồn.
Đối với người hiện đại, việc ở trong một ngôi nhà sâu trong rừng, không nước, không điện, điện thoại còn hết pin, chẳng khác nào trải nghiệm đáng sợ ngang việc chạm mặt ma quỷ.
Sáng sớm hôm sau, Phó Thanh Vi rời khỏi đạo quán.
Dù nàng có thể chịu được cảnh không nước, không điện và đói bụng, thì việc không tắm gội là điều không thể.
Mục Nhược Thủy kéo nắp quan tài lên cao một chút, điều chỉnh tư thế ngủ, một cánh tay uể oải gối sau đầu.
Cách đạo quán khoảng trăm mét, Chiêm Anh dựng một chiếc lều. Phó Thanh Vi đến mượn sạc dự phòng, lập tức cắm điện thoại sạc pin. Sau đó, nàng ngồi xe của Linh Quản Cục về nhà.
Ngôi nhà đã được trừ sạch ma quỷ. Phó Thanh Vi gội đầu, tắm rửa, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một vali hành lý, rồi lại leo lên chiếc xe của Linh Quản Cục đi đến vùng ngoại ô.
Nàng trở về đạo quán trước khi trời tối.
Mục Nhược Thủy: "......"
Em ấy lại đến đây, còn mang theo bao lớn bao nhỏ, xem nơi này là gì chứ???
Mục Nhược Thủy suýt chút nữa bật dậy từ trong quan tài!
Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống, gõ gõ lên mép quan tài, lễ phép hỏi: "Đạo trưởng, người có uống trà sữa không?"
Đạo trưởng không muốn đáp lời.
Đến tối, Phó Thanh Vi ngồi trong sân, dùng chiếc máy đọc sách có đèn màn hình để đọc. Bên cạnh, Mục Nhược Thủy cầm ly trà sữa đã cắm sẵn ống hút, cẩn thận nếm thử một ngụm.
Mục Nhược Thủy không nói gì, Phó Thanh Vi tự giác giải thích: "Đây là đặc sản chỗ tụi em, nhiều đạo trưởng rất thích uống. Cốt trà là tuyết nhài, pha cùng sữa bò và vài nguyên liệu khác."
Mục Nhược Thủy chỉ nhấp một ngụm, thẳng thắn nhận xét: "Ngọt quá."
"Ba phần đường mà vẫn ngọt sao?" Phó Thanh Vi rất ít khi uống trà sữa, chút hiểu biết ít ỏi đều do đọc từ trên mạng và bạn bè như Cam Đường. Nàng nhận lại ly trà sữa, uống thử một ngụm, rồi gật gù: "Quả thực hơi ngọt. Ngày mai em sẽ gọi lại cho người một ly khác."
Mục Nhược Thủy không trả lời, cũng không phản đối.
Một lát sau, cô mới nhận ra, ngày mai em ấy lại định xuống núi sao?
Sau sự việc sáng nay rời đi không lời chào, Phó Thanh Vi đã học được cách chủ động báo cáo, dù Mục Nhược Thủy chẳng hề thấy cần thiết, thậm chí còn cảm thấy nàng phiền phức.
"Ngày mai em có tiết học ban ngày, nếu không về trường để điểm danh sẽ bị đánh vắng, ảnh hưởng đến điểm thi cuối kỳ. Nhưng trước khi trời tối, em chắc chắn sẽ trở lại." Phó Thanh Vi nhẹ giọng nói.
"......"
Mục Nhược Thủy gửi cho nàng một sự im lặng.
Phó Thanh Vi tranh thủ nói: "Đạo trưởng, tối nay em có thể tùy tiện tìm một phòng trống để ngủ không? Nền đất vừa cứng vừa lạnh."
"......"
Người phụ nữ không từ chối nghĩa là đồng ý.
"Cảm ơn đạo trưởng! Yêu người!" Hai chữ cuối cùng còn hát thành giai điệu.
Đạo trưởng thầm nghĩ: Tối nay đúng là không nên uống trà sữa của em ấy.
......
Chiêm Anh theo dõi liên tục một tuần, phát hiện Phó Thanh Vi không những ở lại Bồng Lai Quán, mà còn biến nơi đây thành khách sạn. Hàng ngày, sáng xuống núi đi học hoặc làm thêm, tối lại quay về ngủ, vô cùng nề nếp
Chiêm Anh trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ Từ Nhượng chân nhân đã đổi tính rồi sao?
Cô phái một đồng nghiệp đến gần vạch giới hạn 100 mét. Vừa bước qua, nắp quan tài từ trên trời rơi xuống, hiểm hóc sượt qua, cách mũi anh ta chỉ một centimet.
Đồng nghiệp toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng vang lên trong không khí:
"Nếu tiến thêm một bước, chết."
Chiêm Anh: "......"
Lực lượng ở chân núi cũng đã rút gần hết. Với năng lực của quán chủ Mục, dù nhiều người hơn nữa cũng vô ích. Vài ngày sau, Chiêm Anh cũng rút đi, cô nhận nhiệm vụ mới, chỉ để lại hai người ở xa quan sát, nghe theo mệnh lệnh của Quán chủ.
Phó Thanh Vi dùng sạc dự phòng sạc đầy điện thoại của Quán chủ Mục, chiếc điện thoại đã tắt mấy ngày, sau đó gọi vào số của mình để lưu lại trong danh bạ.
"Nếu người muốn ăn gì hoặc uống gì, cứ gọi cho em, em sẽ mang lên núi." Phó Thanh Vi nói với giọng đặc biệt kiên nhẫn và dịu dàng.
Ý đồ không nằm trong lời nói đó, quán chủ Mục lười vạch trần mục đích thực sự của nàng.
Sau khi lưu xong số điện thoại, lòng Phó Thanh Vi cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Nếu chẳng may gặp nguy hiểm, nàng có thể cầu cứu đạo trưởng ngay lập tức.
Khi đã trao đổi thông tin liên lạc, Phó Thanh Vi thẳng thắn nói: "Đạo trưởng có thể không hiểu, nhưng trong lòng em, vị trí của người ngang với chú Anh (1), thậm chí gấp đôi. Trên đời này, em chỉ tin mỗi người."
"Chú Anh là ai?" Quán chủ Mục hiếm khi mở miệng hỏi.
"Chú Anh chính là..." Phó Thanh Vi nghĩ một lúc, rồi nói, "Ngày mai em sẽ mang một thứ đến."
Hôm sau, Phó Thanh Vi mang chiếc iPad đã lưu sẵn bộ phim «Cương Thi Tiên Sinh» lên núi. Buổi chiều nàng không có tiết học cũng không phải làm thêm, nên về sớm. Hai người xem xong phim thì trời vẫn còn sáng.
Phó Thanh Vi còn lưu thêm vài bộ phim khác. Theo lẽ thường trong tiểu thuyết, những hình ảnh động như thế này với những người tránh xa thế tục như Mục Nhược Thủy có sức hấp dẫn bậc nhất.
Quả nhiên, Mục Nhược Thủy chủ động chọn bộ phim tiếp theo để xem.
Phó Thanh Vi ngồi xổm bên cạnh, hỏi: "Đạo trưởng trước đây từng xem phim chưa?"
Mục Nhược Thủy không ngẩng đầu: "Từng xem."
"A?"
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Phó Thanh Vi không ngờ cô sẽ trả lời, hơi ngập ngừng một chút rồi mỉm cười: "Cũng hơi ngạc nhiên. Vậy đạo trưởng xem cùng ai vậy?"
"Ta và......"
Mục Nhược Thủy không hiểu vì sao đột nhiên rơi vào im lặng.
Phó Thanh Vi quay đầu nhìn qua, thấy cô chau mày, biểu cảm lại dường như thoáng chút bối rối.
Phó Thanh Vi cũng ngơ ngác theo.
Trong đầu cô là một mớ hỗn độn khổng lồ, những ký ức vừa lờ mờ hiện ra lại càng có thêm nhiều phần bị quên lãng. Khi lấy lại tinh thần, tất cả chỉ như vết nước lướt qua mặt hồ, gió ngừng thổi không để lại dấu vết.
Cô đưa tay về phía mặt hồ, ánh trăng vỡ tan trong lòng bàn tay.
Gió đã ngừng.
Mục Nhược Thủy không trả lời câu hỏi của nàng, xoay lưng đi về phía quan tài. Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua mái tóc đen dài của cô, ánh tà dương từ từ bị nắp quan tài đóng lại nuốt chửng.
Một ngày của cô cứ thế kết thúc, giống như hàng ngàn ngày lặp lại trước đó.
Người thường rất khó tưởng tượng vì sao ai đó có thể sống một cuộc đời như thế. Phó Thanh Vi cũng không hiểu, nhưng điều đó không ngăn nàng cố gắng mang đến cho cô một chút sắc màu.
Phó Thanh Vi đặt tay lên nắp quan tài, cúi người xuống, hướng về phía nơi cô đang gối đầu, nhẹ nhàng nói một câu đầy dịu dàng: "Ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai."
Giống như ngày hôm qua.
Âm thanh vọng vào trong quan tài, ngón tay trỏ trên bàn tay đan trước eo của Mục Nhược Thủy khẽ động.
—Vậy đạo trưởng xem cùng ai vậy?
—Ta và...
Ấn tượng mơ hồ bị thay thế bằng sự không chắc chắn, như thể có một bàn tay đang dùng ngón cái từ từ và tàn nhẫn xóa đi câu trả lời trong đầu cô.
Quay lại câu trước.
—Đạo trưởng trước đây từng xem phim chưa?
Mục Nhược Thủy mở mắt, sự bối rối không nguôi trong mắt cô được phản ánh trong chiếc quan tài tối tăm.
...... Cô không nhớ.
***
Editor: Thứ hai hay thứ ba gặp lại nhé mấy ní
Chú thích:
(1) Chú Anh là một cách gọi thân thiết của diễn viên Lâm Chánh Anh, thường đóng vai đạo sĩ. Trong truyện hay nhắc đến phim Cương thi tiên sinh do ông đóng vai chính, Cửu thúc của phái Mao Sơn. Bé Vi rất mê phim nha :-D
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro