C69 - Không định thưởng cho em à?
Phó Thanh Vi dọn đồ vào hai chiếc vali lớn, bên trong là quần áo bốn mùa. Ngay cả chiếc váy ngủ bằng lụa giấu tận đáy rương mà Mục Nhược Thủy không hề hay biết cũng được nàng mang theo.
Tiểu Tam Hoa chui vào lồng vận chuyển có lót chăn mềm, cái đầu tròn cọ qua lại trên song sắt để gãi ngứa, tự mình kêu rừ rừ một cách thích thú.
Năm con tiểu quỷ được phái đi trước đó, giờ chỉ một con tóc đỏ quay lại, nó đứng trước người phụ nữ đang ngồi trên sofa, vừa lẩm bẩm vừa làm động tác chỉ trỏ.
Mục Nhược Thủy đứng dậy nói: "Tìm được rồi, chúng ta đi thôi."
Phó Thanh Vi đẩy vali, hai tay đều bận rộn, Mục Nhược Thủy miễn cưỡng chịu trách nhiệm xách lồng mèo. Tại hành lang thang máy, Phó Thanh Vi không kìm được ngoái lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt, sau đó hai người cùng bước vào thang máy.
Sau khi đặt lồng mèo và hành lý vào xe, họ theo chân con tiểu quỷ tóc đỏ đến bụi cỏ trong khu dân cư, dưới chân tòa nhà, nơi sát tường có vài ống dẫn nước bỏ hoang, có thể chắn gió và thỉnh thoảng đọng chút nước.
Tiểu Ly Hoa trốn trong đó không chịu ra. Phó Thanh Vi bất lực, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Mục Nhược Thủy.
Mục Nhược Thủy tận hưởng ánh mắt ấy trong chốc lát, sau đó mới bảo nàng mở lồng vận chuyển ra. Cô đưa năm ngón tay về phía ống dẫn, Tiểu Ly Hoa dù bám chặt vào thành ống nhưng vẫn bị cô điều khiển, từng chút một di chuyển ra ngoài.
Cô thường chỉ ra tay khi giết người hoặc tiêu diệt yêu ma quỷ quái, hiếm khi có cơ hội cứu mạng một sinh vật.
Mèo con lại vô cùng yếu ớt. Để kiểm soát lực không làm nó chết oan, Mục Nhược Thủy phải tập trung toàn lực, đến mức trán trắng nõn suýt đổ mồ hôi.
"Cảm ơn sư tôn."
Phó Thanh Vi đóng cửa lồng vận chuyển lại, Tiểu Ly Hoa bên trong cào cấu và va đập liên tục. Đập hai lần không ra được, nó liền tỏ ra thông minh, hướng về phía Phó Thanh Vi điên cuồng kêu gừ gừ, lông xù lên, cổ họng phát ra tiếng cảnh báo nguy hiểm, toàn thân toát ra khí thế hung dữ, như muốn nói: "Đừng động vào ta, động vào là chết với ta đó nha!"
Phó Thanh Vi đặt nó vào hàng ghế sau cùng Tiểu Tam Hoa, để hai chiếc lồng đối diện nhau.
Tiểu Ly Hoa: "?"
Tiểu Ly Hoa: "Meo meo meo?"
Tiểu Ly Hoa trợn mắt: "Meo meo meo meo meo?"
Tiểu Tam Hoa đã được con người chăm sóc cẩn thận cả tháng, thong thả liếm móng vuốt, kêu một tiếng "Meo~"
Cả hai lập tức im lặng.
Mục Nhược Thủy thắt dây an toàn, bật ngẫu nhiên danh sách bài hát mới.
Phó Thanh Vi là người lên xe sau cùng. Sau khi ngồi vào ghế, nàng không vội thắt dây an toàn mà đặt một tay lên chỗ tì tay ở giữa, người hơi nghiêng về phía trước, tiến lại gần người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn.
Mục Nhược Thủy ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, dường như dự cảm được điều gì đó, đôi mắt mở to, nhìn nàng từng chút một tiến sát lại gần mình.
Má cô được cánh hoa khẽ chạm qua, vừa chạm đã rời đi
"Đồ đệ thưởng cho sư tôn." Người phụ nữ trẻ hơi lùi lại một chút, nhưng không ngồi hẳn về chỗ cũ, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô mà nói.
Đảo phá Thiên Cương! Dĩ hạ phạm thượng!/ Xúc phạm thần linh! Không tôn trọng bề trên!
Mục Nhược Thủy giữ vẻ mặt không cảm xúc nhìn nàng, những từ ngữ vừa thoáng qua trong đầu bị một bàn tay vô hình kéo chìm xuống mặt nước, không để chúng nổi lên nữa.
"Lái xe đi."
"Dạ."
Phó Thanh Vi tựa lưng vào ghế, thành thạo cài dây an toàn, lái xe hướng về cổng ra của khu dân cư.
Trong xe đang phát một bài nhạc pop xa lạ, Phó Thanh Vi không tự chủ được mà khe khẽ hát theo.
Mục Nhược Thủy tựa tay lên cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, trong đầu lặp lại hình ảnh vừa rồi khi Phó Thanh Vi nghiêng người về phía cô, ánh mắt mơ hồ.
Tại sao trong khoảnh khắc đó, cô lại muốn nhắm mắt lại?
Phó Thanh Vi mở chế độ định vị trên màn hình xe, nắm chắc tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, xe chở hai người, cùng hai con mèo, tất cả những gì nàng có, kiên định tiến về ngôi nhà mới.
*
Một tiếng rưỡi sau, Phó Thanh Vi đứng ngây ra dưới chân núi.
Ai cũng biết, đường núi không thể lái xe lên, đồng nghĩa với việc hành lý và mèo đều cần phải tự mình mang vác.
Ba tháng trước, khi Phó Thanh Vi đến đây tá túc, người của Linh Quản Cục đã giúp nàng vận chuyển hành lý một lần. Sau đó, nàng nhét tất cả đồ vào ba lô, thề sẽ không bao giờ kéo vali leo núi nữa.
Hôm nay nàng hào hứng đóng gói hai chiếc vali cỡ 26 inch, cộng thêm hai chú mèo, bao gồm cả lồng vận chuyển, nặng hơn 30 cân.
Trên đường bằng thì không sao, nhưng toàn là đường núi, trừ khi có thần tiên biết bay mang lên.
Phó Thanh Vi khó xử, quay sang nhìn người bên cạnh.
"Sư tôn...…"
"Tự nghĩ cách đi." Mục Nhược Thủy lạnh lùng ngắt lời nàng.
Cô tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành người vận chuyển hành lý. Đường đường là một chân nhân, đứng đầu một môn phái, cô làm sao giữ thể diện được?
......
Một tiếng sau.
Vừa xách xong hai chiếc vali lên núi, Quán chủ Mục với gương mặt tối sầm đã xuất hiện trong tầm nhìn của Phó Thanh Vi.
Phó Thanh Vi ở dưới chân núi trông chừng hai chú mèo, sợ rằng không có ai bên cạnh chúng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thấy Mục Nhược Thủy từ trên núi xuống, nàng liền mở cốp xe, bên trong là đầy ắp thịt và rau củ vừa mua, các túi lớn nhỏ chiếm nửa không gian cốp.
Gân xanh trên thái dương của Mục Nhược Thủy giật liên hồi.
— Đây mà gọi là tôn sư trọng đạo sao?
Hôm nay cô nhất định phải thanh lý môn hộ!
Hai tay của Mục Nhược Thủy xách túi nilon, trong khi Phó Thanh Vi xách hai lồng vận chuyển mèo, cả hai cùng leo núi.
Leo núi bình thường và leo núi mang vác nặng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là hai chú mèo trong lồng không chịu yên, làm lực phân bố không đều, gây thêm nhiều trở ngại cho nàng. Bình thường đi không đỏ mặt, thở không gấp, giờ mới đi được 1/3 quãng đường đã thở hổn hển, hai tay bị quai xách lồng vận chuyển siết đến đỏ bừng.
Phó Thanh Vi dừng lại dưới một gốc cây: "Sư tôn cứ lên trước đi, em nghỉ chút."
Mục Nhược Thủy không thèm ngoái đầu, thẳng tay bay vọt lên.
Phó Thanh Vi nghỉ ngơi khoảng năm phút, đi được đến 2/3 quãng đường thì lại thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy.
Cô không nói không rằng, xách đi hai chú mèo, rồi lại biến mất vào rừng cây rậm rạp.
Không còn gánh nặng, quãng đường cuối cùng chưa đầy nửa tiếng, Phó Thanh Vi tăng tốc, chạy bộ đến đạo quán trên đỉnh núi.
Hành lý và mèo đều đã ở trong sân, nhưng không thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy đâu. Chỉ nghe tiếng nói vọng ra từ đâu đó: "Từ giờ đến tối nay ta không muốn nhìn thấy em. Biết điều thì đừng làm phiền ta."
Phó Thanh Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài tường viện bốn bề đều là cây cối, tựa như đang xoay tròn, giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ cũng vọng đến từ mọi phía.
"Còn nữa, chuyện hôm nay nếu em dám nói ra ngoài, ta sẽ diệt cả nhà em!"
Cả nhà nàng chỉ có một mình nàng, thêm hai con mèo. Nếu nhất định phải tính người vào, thì chắc chắn là Quán chủ.
Phó Thanh Vi không dám liều lĩnh đáp lại: Người đừng tự sát nhé.
Đối diện với sân viện trống trải, nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng đẩy vali vào trong nhà trước, rồi quay lại kiểm tra hai chú mèo trong sân.
Sau khi đặt thức ăn và nước dưới mái hiên, nàng mở cửa lồng cho Tiểu Tam Hoa ra trước. Nó tự có ý thức của chủ nhà khi theo nàng vào trong nhà. Cửa lồng của Tiểu Ly Hoa cũng mở, nhưng nàng mặc kệ nó. Sau khi sắp xếp được một nửa hành lý, nàng đi tới cửa sổ và thấy chú mèo nhỏ đang ăn dưới mái hiên.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống sân, hai chú mèo không hẹn mà cùng chọn chiếc quan tài của Mục Nhược Thủy để nằm, thoải mái liếm lông trên đó.
Phó Thanh Vi đi vào bếp. Bếp vẫn giữ nguyên lò nấu và bể nước kiểu cũ, cố ý duy trì phong cách nguyên bản. Thuở nhỏ nàng từng sống ở nông thôn, nhóm lửa nấu cơm với nàng không phải việc khó. Nàng đun một ấm nước, pha một tô mì ăn liền cho mình.
Nàng bê chiếc ghế nhỏ ra ngoài, ngồi ăn. Không có cảnh đẹp nào để ngắm khi dùng bữa, nhưng hai chú mèo cũng đủ khiến nàng khẽ mỉm cười.
Phó Thanh Vi: [Em đi ngủ trưa đây.]
Dù Mục Nhược Thủy có bảo nàng đừng làm phiền, nhưng nếu thật sự không tìm cô, cô lại giận.
Tâm tư phụ nữ, như mò kim đáy biển, may mà nàng cũng đoán được vài phần.
Trước đây, mỗi khi ngủ trưa ở nhà, bên ngoài lúc nào cũng có tiếng người, tiếng xe cộ, thỉnh thoảng là tiếng sửa chữa, chẳng bao giờ hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có nơi núi rừng này, ngoài tiếng gió là tiếng suối chảy mơ hồ, tiếng vọng từ khe núi, như âm thanh trắng tự nhiên giúp xoa dịu tâm hồn. Phó Thanh Vi đặt một tay lên mặt chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai chú mèo trong sân tựa vào nhau, đầu đuôi nối liền, cuộn tròn thành một quả bóng mèo tròn trịa, khe khẽ kêu rừ rừ.
Trên cành cây cao ngoài cửa, Mục Nhược Thủy tựa người vào một nhánh cây to, một tay gối sau đầu, mắt nhắm hờ. Chiếc áo dài buông xuống, đuôi áo bị gió núi thổi nhẹ, nét mặt cô trở nên thư giãn, dịu dàng.
......
Phó Thanh Vi: [Em có thể đi dạo một chút không?]
Mục Nhược Thủy: [ . ]
Phó Thanh Vi cất điện thoại, nhìn về phía cánh cửa duy nhất nối liền với phía trước đạo viện.
Dù nàng đã ở đạo quán tổng cộng hơn một tháng, nhưng vì chưa được phép, nàng vẫn chưa từng đi qua cửa chính của đạo quán, cũng không biết chính điện trông như thế nào.
Đạo quán thường được xây theo kiểu sân viện ba gian hoặc bốn gian, giống như những kiến trúc tiêu biểu của Cố Cung (tên gọi khác của Tử Cấm Thành). Tường có thể sơn đỏ hoặc vàng, còn ở Bồng Lai Quán, tường được sơn màu đỏ. Chính điện nằm dọc theo trục trung tâm. Những môn phái lớn như Các Tạo thậm chí còn lợp ngói lưu ly, kiến trúc lộng lẫy rực rỡ. Những nơi như Long Hổ Sơn lại hùng vĩ tráng lệ, không thua kém gì cung điện.
Bồng Lai Quán là một ngôi chùa nhỏ. Phó Thanh Vi đi xuyên qua sân viện, chưa đến trăm bước thì đến trước cánh cửa chính sơn đỏ.
Màu sơn không phải mới, nhưng lớp sơn vẫn nguyên vẹn, không bị bong tróc, có vẻ được bảo dưỡng định kỳ. Vòng kéo bằng đồng cũng được mài nhẵn bóng.
Ở giữa là cửa chính, hai bên là hai cánh cửa phụ nhỏ hơn.
Đứng trước cửa chính nhìn lên, có một tấm biển đề ba chữ "Bồng Lai Quán" treo phía trên. Chữ viết bằng bút lông, nét chữ ngay ngắn nhưng không sắc sảo. Với con mắt của Phó Thanh Vi, nàng nhận thấy người viết không có nhiều công lực, ngược lại, chữ còn mang nét non nớt. Có lẽ là một đứa trẻ hoặc người mới học viết.
Vì Mục Nhược Thủy là tổ sư đời thứ nhất, vậy chắc đây là chữ cô viết khi còn trẻ.
Phó Thanh Vi giơ điện thoại chụp một tấm.
Tấm biển phủ một lớp bụi, nàng cúi xuống dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh, phát hiện trên đó không hề có mạng nhện, có vẻ như đạo quán không chỉ trừ tà mà còn trừ cả côn trùng.
Phó Thanh Vi đứng ở cửa chụp thêm một bức nhìn ra ngoài, sau đó quay lại bên trong.
Chính điện là điện thờ Vương Mẫu, bước vào liền cảm nhận được sự mát lạnh. Trên sàn đặt hai chiếc bồ đoàn màu vàng. Ngẩng đầu lên, Phó Thanh Vi lập tức bị tượng thần Vương Mẫu trong điện làm cho choáng ngợp. So với các nam thần thường được thờ phụng ở chính điện như Tam Thanh, Ngọc Hoàng, tượng Vương Mẫu không hề mang vẻ trang nghiêm hay thánh thiện, mà toát lên khí chất lạnh lẽo và chết chóc.
Là nữ thần của chiến tranh và cái chết, Tây Vương Mẫu xõa tóc dài, thân người nhưng mang hình dáng loài thú, đuôi báo, răng hổ. Dưới chân bà còn có một con bạch hổ nằm phủ phục.
Phó Thanh Vi tạm thời tra cứu tài liệu trên mạng, phát hiện Tây Vương Mẫu vốn có hai hình thái. Hình dáng thú của Tây Vương Mẫu đại diện cho chiến tranh. Là một trong những vị thần cổ xưa nhất, Tây Vương Mẫu nắm giữ rất nhiều quyền năng. Câu chuyện nổi tiếng là về Hằng Nga bay lên mặt trăng cũng bắt nguồn từ việc nàng xin thuốc trường sinh từ Tây Vương Mẫu.
Bà không chỉ kiểm soát chiến tranh, mà còn nắm giữ số phận.
Theo truyền thuyết hậu thế, hình tượng Tây Vương Mẫu dần bị thay đổi, bà được ghép đôi với Ngọc Hoàng, trở thành nữ thần thường tổ chức tiệc bàn đào tại Dao Trì.
Tây Vương Mẫu, với tôn hiệu là Thái Hư Cửu Quang Quy Đài Kim Mẫu Nguyên Quân, được ghi chép trong «Sơn Hải Kinh» với hình dáng "thân người, đuôi báo, răng hổ, hay gầm gừ, tóc xõa đội mão". Là một vị thần nửa người nửa thú, bà cai quản tai họa và hình phạt, cực kỳ thiện chiến.
Về con bạch hổ, có người nói nó là sứ giả của Tây Vương Mẫu, cũng có người cho rằng đó chính là nguyên hình của bà.
Phó Thanh Vi đã quen với những hình tượng nữ thần đoan trang, dịu dàng, nhưng Tây Vương Mẫu hung dữ và đầy sát khí lại phù hợp với thẩm mỹ của nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Phó Thanh Vi lặng lẽ ghi nhớ tôn hiệu trên bài vị của Tây Vương Mẫu. Vì đây là vị thần chính được thờ cúng trong đạo quán, sau này nàng phải thường xuyên đến thắp hương.
Rời khỏi chính điện, hai bên là hai tòa điện phụ.
Phó Thanh Vi trước tiên đi tới điện Huyền Nữ bên trái, tên đầy đủ là Cửu Thiên Huyền Dương Nguyên Nữ Thánh Mẫu Đại Đế Huyền Tẫn Thị.
Tương truyền Cửu Thiên Huyền Nữ là đệ tử của Tây Vương Mẫu. Vì đã giúp Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, bà được dân gian tôn sùng là nữ thần chiến tranh, có vô số tín đồ.
Điện phụ bên phải thờ Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, tôn hiệu đầy đủ là Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Đức Quang Đại Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, dân gian gọi là Địa Mẫu Nương Nương.
Địa Mẫu cai quản âm giới, các vị thần như Đông Nhạc Đại Đế và Phong Đô Đại Đế đều là thuộc hạ của bà.
Phó Thanh Vi vừa đi vừa tra cứu, phát hiện đạo quán Bồng Lai không lớn, chỉ là một tam hợp viện nhỏ với một gian duy nhất, thờ tổng cộng ba vị nữ thần. Hai vị đầu giỏi chiến đấu, vị còn lại cũng không phải dạng vừa. Xét về sự cổ xưa, trong thần thoại, Địa Mẫu hoàn toàn có thể sánh ngang với Tây Vương Mẫu.
Có lẽ đây là một trong những lý do khiến sư tôn vừa lợi hại vừa hay cáu kỉnh?
Phó Thanh Vi nghĩ đùa như vậy.
Những điện thờ này cũng giống như cánh cửa chính, không quá bẩn. Vì ở trong nhà, được che mưa chắn gió, tượng thần gần như không dính bụi.
Phó Thanh Vi dùng ngón tay chạm vào bàn thờ, chỉ thấy một lớp bụi mỏng.
Kỳ lạ.
Nơi này thật sự không có ai dọn dẹp sao?
Hay là Mục Nhược Thủy căn bản không ngủ say lâu như vậy, mà thực chất cô vẫn sống ở đây theo nề nếp từ trước đến giờ?
Có vẻ như những gì cố vấn Khâu Nguyệt Bạch nói là thật, cô ấy đã tỉnh lại ít nhất từ 30 năm trước, thậm chí có thể tỉnh lại từ rất lâu rồi.
Vậy tại sao bài trí trong nhà vẫn dừng lại ở thời kỳ Dân Quốc?
Nói về căn nhà, thực ra Phó Thanh Vi vẫn chưa xem qua tất cả các phòng.
Trước đây, nàng chỉ đẩy thử cửa để tìm chỗ ngủ, căn phòng đầu tiên rất nhỏ, có vẻ là phòng chứa đồ. Phòng thứ hai chính là nơi nàng đang ở hiện tại, còn lại thì nàng không dám mở.
Có lẽ, nếu xem qua, nàng sẽ phải thay đổi những giả thuyết hiện tại của mình.
Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống đất, cầm một cành cây vẽ vòng tròn.
Nàng luôn cảm thấy việc thăm dò đời tư của người khác như vậy thật không hay.
Thôi thì đi luyện công vậy.
Phó Thanh Vi quay lại hậu viện, liếc nhìn hai cánh cửa bên cạnh và đối diện vẫn đóng chặt, rồi bước vào phòng mình, trải giấy bút vẽ bùa và chu sa ra bàn.
Mục Nhược Thủy xuất hiện đúng giờ trong bếp khi trời vừa tối.
Phòng của Phó Thanh Vi ở đối diện, qua cửa sổ đang mở nàng có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô. Nàng chống cằm, ngắm nhìn cô một lúc, sau đó cúi xuống tiếp tục đọc cuốn kinh trong tay.
Tối hôm đó, Phó Thanh Vi được ăn bữa cơm nấu bằng bếp củi mà nàng đã lâu không được thưởng thức. Mùi thơm khiến nàng ăn mà nước mắt lưng tròng.
Mục Nhược Thủy: "...... Ra ngoài đừng nhận mình là đồ đệ của ta."
Phó Thanh Vi: "Huhuhu, sư tôn."
Mục Nhược Thủy ném miếng ức gà luộc ra ngoài cửa, trở lại nói: "Dù em có làm nũng cũng không thể che giấu sự mất mặt của mình."
Phó Thanh Vi ôm chén cơm, ngẩng đầu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Em chỉ mất mặt trước người thôi.”
"Em dám làm chuyện mất mặt bên ngoài thử coi? Ta sẽ thanh lý môn hộ."
"Biết rồi mà~"
"Cấm làm nũng, ăn cơm."
"Dạ."
Phó Thanh Vi ăn cơm nhanh hơn bình thường, sau đó tự nguyện nhận phần rửa chén. Mùa đông ít muỗi, nhưng hệ sinh thái trên núi rất tốt, thỉnh thoảng vẫn có côn trùng, hai chú mèo trong nhà rượt đuổi nhau bắt côn trùng.
Mục Nhược Thủy dán một lá bùa trừ côn trùng lên cửa, mọi thứ lập tức trở nên sạch sẽ.
Cô vẽ thêm vài lá bùa nữa, dán từng phòng một.
Phó Thanh Vi nhìn thấy cô từ phòng mình đi ra, dán một lá bùa lên khe cửa của căn phòng bên cạnh đang đóng, liền hỏi: "Đây là phòng gì vậy?"
Mục Nhược Thủy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Không biết, chắc là thư phòng?"
Phó Thanh Vi từ bếp đối diện bước qua, hỏi: "Người chưa từng vào xem sao?"
Mục Nhược Thủy trả lời: "Xem chưa ta?"
Lúc mới tỉnh lại, cô có lẽ đã mở tất cả các phòng ra xem, nhưng vì không hứng thú với mọi thứ, nên cũng chẳng buồn để ý kỹ.
Xem rồi thì xem rồi, sao ngay cả chính mình cũng không chắc chắn?
Phó Thanh Vi đề nghị: "Hay là bây giờ chúng ta vào xem thử?"
Mục Nhược Thủy thờ ơ đáp: "Em muốn xem thì xem, nhưng ta khuyên nên đợi đến ban ngày."
Phó Thanh Vi không nghĩ nhiều về lý do, nàng đẩy cửa bước vào, bên trong tối om. Nàng lần mò quanh tường một lúc rồi nói: "Sao không có công tắc?"
Mục Nhược Thủy bình thản trả lời: "Vì vốn dĩ không lắp đặt."
Phó Thanh Vi: "......"
Phó Thanh Vi: "???"
Mục Nhược Thủy giải thích: "Thời gian gấp rút, tiền cũng không đủ. Họ chỉ sửa sang phòng của em và nhà bếp trước."
Hậu viện này, nếu đánh giá theo tiêu chuẩn hiện đại, rộng ít nhất 200 mét vuông, có bốn, năm phòng. Không công nhân nào có thể hoàn thành toàn bộ trong vòng nửa tháng, dù có thêm tiền—khả năng tiền bạc của Chủ nhiệm Tuế cũng có giới hạn.
Phó Thanh Vi hỏi: "Thế còn phòng người đang ở?"
Mục Nhược Thủy im lặng một lúc, sau đó nói: "Phòng em đang ở chính là phòng của ta."
"......"
Mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của Phó Thanh Vi, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt tim nàng, bất chợt thắt lại.
"Bây giờ người ở đâu? Dẫn em xem."
"Được." Trước giọng điệu không thể bác bỏ của nàng, Mục Nhược Thủy không phản kháng.
Bên cạnh bếp, đối diện thư phòng, còn một gian phòng nhỏ. Phó Thanh Vi dùng ánh sáng đèn pin soi thử, dựa vào tường là một chiếc giường cũ xây bằng gạch kiểu xưa, gần giống như giường đất trong phim truyền hình về nông thôn, nhưng hẹp hơn nhiều.
Trên giường trải một tấm đệm mỏng, nàng chạm vào, không chỉ mỏng mà còn ẩm ướt. Chăn cũng vậy, không rõ đã bao lâu không có người sử dụng. Có lẽ đây vốn là phòng khách, vì không cần dùng nên bị bỏ hoang nhiều năm, giờ cô lại sử dụng.
Căn phòng trống trơn, trống đến mức ngoài chiếc giường thì không còn thứ gì khác, thậm chí một chiếc bàn cũng không có. Nếu không phải ở đạo quán, chắc chắn nơi này đã trở thành thiên đường của chuột bọ.
Lời của Phó Thanh Vi như bị ép ra từ cổ họng, vừa giận dữ vừa ẩn chứa sự đau lòng khó nhận ra.
"Người ở đây sao?"
"Lớn hơn quan tài một chút." Dù sao cô cũng không cần đắp chăn.
"Người dám!"
"Chú ý cách nói chuyện của em!"
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Phó Thanh Vi đành chịu lép vế vì vai vế nhỏ hơn, cúi đầu xuống, đổi sang giọng kính cẩn: "Chỗ này điều kiện tệ quá, đệ tử trong lòng thấy không thoải mái. Nếu sư tôn không chê, có thể ngủ chung phòng với đệ tử."
"Ta chê."
"Người nói cái gì?"
Mục Nhược Thủy khẽ "Ồ" một tiếng, bản thân cũng không rõ vì sao khi thấy nàng tức giận thì lại muốn chữa lời: "Ý ta là, em ngủ không ngoan."
"Lần trước khi chúng ta ngủ cùng, em ngủ không ngoan chỗ nào?”
"Vậy em còn đút cho ta——"
Chủ đề này đem ra nói thẳng thì quá thẳng thắn, khiến Phó Thanh Vi lập tức đỏ bừng mặt.
Mặt nàng đỏ lên, không nói gì nữa.
Mục Nhược Thủy cũng rơi vào im lặng.
"Đêm nay ta ngủ trong quan tài, em ngủ trong phòng, ngày mai ta mang chăn ra phơi nắng."
"Sáng mai em sẽ phơi chăn, với lại em sẽ ngủ trong quan tài.”
"Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi." Mục Nhược Thủy rời khỏi phòng.
Cơn gió lùa qua rừng cây rậm rạp, lũ chim đã nghỉ ngơi bị cô làm kinh động, đập cánh loạn lên rồi lại trở về sự tĩnh lặng.
Mục Nhược Thủy chạy đến bên hồ suối nước nóng, thoáng cái đã ngâm mình vào trong. Hơi nước nóng trắng mờ bao phủ khuôn mặt cô, cũng làm gò má cô ửng đỏ đôi chút.
Cô ngâm mình đến nửa đêm mới quay về, Phó Thanh Vi đã kết thúc buổi tọa thiền, đang ngồi chờ trong phòng.
Nhìn thấy cô trở về, gương mặt nàng thoáng hiện chút ngượng ngùng.
"Em không mở được nắp quan tài."
"Không cần, em ngủ giường của em đi."
Mục Nhược Thủy từng nghĩ cứ để nàng ngủ trong quan tài, đến nửa đêm đợi nàng ngủ say sẽ bế trở lại giường. Nhưng trời giá rét, cái quan tài kia làm từ thiên tài địa bảo, mùa đông lạnh, mùa hè cũng lạnh, chẳng có chút khả năng giữ ấm nào, nàng chắc chắn sẽ không ngủ nổi.
Nằm trong đó nửa tiếng thôi đã có thể cảm lạnh.
"Sư tôn ngủ đâu?"
"Em đừng lo."
"Nhưng mà......"
"Đừng ép ta đánh em ngất." Mục Nhược Thủy lạnh nhạt nói.
"......" Phó Thanh Vi đành phải khuất phục trước sự áp chế, trèo lên chiếc giường gỗ đỏ lớn, nằm vào phía trong, chừa lại một khoảng trống rộng.
Ánh mắt Mục Nhược Thủy lướt qua khoảng trống bên cạnh nàng, không hiểu sao lại cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến.
Cô kìm nén ý định nằm xuống cùng nàng, vòng qua nửa chiếc giường, kéo chăn cho Phó Thanh Vi, cách lớp chăn nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng, nói: "Ngủ đi, vi sư ở đây canh chừng em ngủ."
Phó Thanh Vi đành phải nhắm mắt lại.
Mục Nhược Thủy búng tay tắt đèn.
Đợi Phó Thanh Vi ngủ say, cô đứng dậy đi đến cửa, mở toang cả hai cánh cửa ra.
Một cơn gió lạnh buốt thổi thẳng vào mặt, len vào cổ cô.
Trong phòng bật sưởi, Tiểu Tam Hoa đã cuộn tròn ngủ ở dưới chân Phó Thanh Vi, ngay cả Tiểu Ly Hoa khó gần cũng tự giác chui vào phòng, nằm ngủ ở góc.
Còn cô, đường đường là chưởng môn Bồng Lai, Từ Nhượng chân nhân, giờ lại phải ra ngoài chịu gió lạnh, ngủ trong quan tài giữa mùa đông.
Mục Nhược Thủy không sợ lạnh, nhưng không có nghĩa là cô không cảm nhận được nóng lạnh. Ai mà không thích nơi bốn mùa ấm áp như mùa xuân? Trong phòng, ba kẻ ngủ ngon lành, cớ gì chỉ mỗi cô phải ra ngoài?
Để tránh hiềm nghi sao? Cô là loại người phải tự làm khổ mình vì tránh hiềm nghi à?
Làm sư phụ mà giống như làm tôn tử thế này, rốt cuộc ai mới là tổ tông?
Cô không đi nữa!
Mục Nhược Thủy quay lại giường, càng nhìn Phó Thanh Vi ngủ ngon lành càng thêm bực bội. Cô vươn tay đẩy mạnh một cái, cả người lẫn chăn của Phó Thanh Vi lăn sang bên, đập vào tường rồi lăn trở lại. Nàng mở mắt mơ màng nhìn cô: "Sư tôn???"
Mục Nhược Thủy giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Dịch vào trong, ta muốn ngủ trên giường."
"Được, người lên đi."
Phó Thanh Vi lập tức dịch sát vào mép giường, gần như nhường cả chiếc giường cho cô.
Mục Nhược Thủy cởi áo ngoài, chui vào chăn đã được nàng nằm ủ ấm. Bản năng cơ thể khiến cô di chuyển về phía nguồn nhiệt, mà Phó Thanh Vi đã lên giường từ lâu, trước khi ngủ còn ngồi thiền, khí huyết lưu thông, cơ thể ấm như một lò sưởi.
Nhận ra động tác dò xét qua lại của Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi liền nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nghiêng người về phía cô.
Mục Nhược Thủy nghe thấy nàng cười khẽ.
Cô nghĩ nàng đang cười mình, tức giận hỏi: "Em cười cái gì?"
Phó Thanh Vi nhìn đường nét khuôn mặt cô, lại mỉm cười: "Không có gì, chỉ là nhớ ra đã lâu rồi sư tôn không đẩy em như vậy. Em rất vui."
Mục Nhược Thủy: "......"
Đồ đệ này chẳng lẽ bẩm sinh là kẻ thích bị hành hạ?
Phó Thanh Vi dùng chân chạm vào chân cô để làm ấm, ghé sát tai cô nói: "Sư tôn đối với em quá dịu dàng, đôi khi đệ tử không quen."
Phó Thanh Vi thực sự nghiêm túc, thậm chí kéo cả ống quần lên. Đầu ngón chân của Mục Nhược Thủy đặt lên làn da mịn màng, nhẹ nhàng di chuyển, thỉnh thoảng kẹp chặt một chân của cô giữa hai chân nàng, giữ thật chặt.
Mục Nhược Thủy khép mắt lại.
"Không cần làm ấm nữa, không ấm lên được đâu. Em ngủ đi." Cô rút chân ra.
"Nhưng mà......" Phó Thanh Vi ôm chặt lấy cô, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ trong lòng, khẽ nói, "Hình như sư tôn đang ấm lên."
"Buông ta ra." Mục Nhược Thủy bình thản nói.
Phó Thanh Vi ngừng lại một giây, sau đó ngoan ngoãn buông cô ra.
"Mở chân ra."
Phó Thanh Vi dường như chỉ có thể tiếp nhận từng mệnh lệnh một, tách hai chân ra một chút, để cô rút chân về.
"Đừng nắm tay ta."
"Dạ."
"Dịch vào trong một chút." Mục Nhược Thủy đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.
Phó Thanh Vi dịch người về phía bên trong giường, nhưng tay vẫn chống trên gối của Mục Nhược Thủy, từ trên cao nhìn xuống đôi hàng mi khép hờ của cô.
"Ban ngày em đã thưởng sư tôn nhiều lần như vậy, chẳng lẽ buổi tối sư tôn không định thưởng lại cho em sao?”
***
Lời tác giả:
Đạo trưởng: Thưởng cho em ngay bây giờ là mở chân ra!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro