C97 - Thanh Vi
Sáng sớm tám giờ.
Dinh thự nhà họ Từ.
Bên trong cánh cổng sắt của dinh thự sân vườn, từng lớp từng lớp dây cảnh báo màu vàng được giăng chặt, người đi làm ngang qua và những người chạy bộ tập thể dục đều dừng lại trước cánh cổng sắt chạm khắc để nhìn vào trong. Cảnh sát và các pháp y mang theo vali ra ra vào vào, ai nấy đều mang vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng.
Tò mò chuyện thiên hạ là bản tính của người dân, dù cảnh sát liên tục giải tán đám đông, nhưng trước cổng vẫn chật kín, không có kẽ hở nào.
Dinh thự nhà họ Từ nằm ở gần khu thương mại sầm uất, có sân vườn độc lập rộng lớn. Nghe nói chủ nhân còn nuôi công trên bãi cỏ. Đất ở đây đắt đỏ đến mức khiến người ta chỉ biết ngước nhìn, là nơi yên tĩnh giữa chốn phồn hoa. Nhưng giờ đây xảy ra chuyện, nơi từng sang trọng bậc nhất khi còn sống nay lại phơi bày trước mắt người đời.
"Đừng chụp nữa!" Một cảnh sát phụ trách duy trì trật tự bước tới, nghiêm khắc ngăn cản.
"Đừng chụp nữa!"
Sau khi tất cả nhân viên cảnh sát đi vào, cánh cổng sắt nặng nề hoàn toàn đóng lại, chặn đứng mọi ánh mắt tò mò.
"Có chuyện gì thế nhỉ?" Một người vừa đến sau cũng dừng lại nhìn vào trong.
"Không biết nữa, tôi cũng vừa mới đến, thấy mọi người đứng xem nên dừng lại."
"Sáng sớm mà nhiều cảnh sát thế này, chắc là án mạng rồi."
"Sao dạo này nhiều vụ án mạng thế nhỉ? Hung thủ vụ án không đầu lần trước bắt được chưa?"
"Bắt rồi chứ, không nghe nói đến chuyện tiếp tục gây án. Thật làm người ta lo lắng sợ hãi, buổi tối không dám ra đường luôn."
"Có phải là kẻ điên chuyên đi giết người từ nơi khác trốn đến đây gây án không? Trước đây, thành phố Hạc an ninh rất tốt, giờ cứ cách vài ngày lại xảy ra chuyện."
"Ài, chỗ khác cũng vậy thôi, xem trên mạng đi, toàn những vụ án ác nghiệt, còn có cả gia đình sáu người bị giết, thật quá kinh khủng."
"Những tên hung thủ ác độc này thật mất hết tính người!"
"Thời thế không tốt, kinh tế khó khăn, xã hội ngập tràn oán khí, chuyện như vậy cũng dễ hiểu."
"Không biết khi nào mới khá hơn, chắc đợi đến chu kỳ tiếp theo vậy."
"Xin lỗi, cho tôi qua với." Trong những lời bàn tán, bỗng vang lên một giọng nữ trẻ trung, trong trẻo. Có lẽ vì nàng có diện mạo nổi bật, lại khoác trên mình chiếc áo choàng xanh đậm đặc biệt, đám đông chen chúc lập tức như Moses rẽ biển, nhường ra một lối đi.
Phó Thanh Vi tay xách bữa sáng vừa mua, tay còn lại nắm tay Mục Nhược Thủy đang đeo khẩu trang đen, đi qua giữa đám đông. Nàng không quên xin lỗi người đi đường suýt bị chuôi kiếm của mình chạm vào, rồi tiến tới trước mặt cảnh sát đứng ngoài dây cảnh báo màu vàng.
Nàng đưa bữa sáng cho Mục Nhược Thủy cầm, một tay lấy thẻ hành nghề ra, đưa cho đối phương xem.
"Linh Quản Cục, Phó Thanh Vi, nhận lệnh đến hỗ trợ điều tra."
Giọng nàng hạ rất thấp, chỉ có ba người đứng gần đó nghe thấy. Cảnh sát đã nhận lệnh chờ nàng ở đây, được căn dặn kỹ càng, liền lộ vẻ mặt vui mừng, nói:
"Cuối cùng cô đã đến, phó đội trưởng Bạch đang chờ cô ở bên trong."
Cánh cổng sắt từ từ mở ra từ bên trong, chỉ vừa đủ một người đi qua. Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy lần lượt bước vào.
Đám đông bên ngoài: "......"
Khoan đã, người vừa vào là đạo sĩ à?
Cảnh sát giờ phá án phải làm pháp sự trước sao? Hay là mời đạo sĩ đến bói ra hung thủ?
Viên cảnh sát đứng ngoài nghiêm nghị giải thích: "Người vừa vào là cảnh sát chìm của chúng tôi, mong mọi người khi đăng video lên mạng không tung tin đồn nhảm."
Đám đông: "Ồ ồ ồ."
Quan hệ cảnh sát và người dân thật thân thiết, đến cả đạo quán cũng có người của cảnh sát.
Bên trong dinh thự nhà họ Từ.
Dù còn cách cổng chính một khoảng khá xa, đứng trên con đường dẫn vào bãi cỏ, Phó Thanh Vi đã ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Khứu giác hiện giờ của nàng không còn như trước, không chỉ nhạy bén hơn người thường, mà còn có thể cảm nhận được yêu khí mà trước đây không thể cảm nhận.
Nàng đã quen với điều này.
Tuy nhiên, ma khí thì không có mùi, chỉ có thể dựa vào mắt để phát hiện, hoặc khi tu hành cao hơn, sẽ có thể cảm nhận bằng trực giác.
Phó Thanh Vi bước từ những viên gạch cẩm thạch trắng lát trên sân cỏ tiến về phía cánh cửa lớn hai cánh của biệt thự năm tầng. Nàng tranh thủ ăn mấy miếng bữa sáng, Mục Nhược Thủy đưa cho nàng chai nước khoáng đã mở nắp. Phó Thanh Vi uống ừng ực, nuốt hết phần thức ăn.
"Không bằng đồ ăn của sư tôn làm... Khụ... Ăn... Khụ khụ..."
"Lúc này không cần tâng bốc ta đâu." Mục Nhược Thủy nhàn nhạt nói, "Ăn đàng hoàng đi."
"Biết... rồi... khụ, khụ khụ."
Phó Thanh Vi dừng lại tại chỗ, nuốt hết những gì trong miệng, uống từng ngụm nước nhỏ rồi tiếp tục bước đi.
Thi thể nạn nhân nằm trong phòng ngủ tầng ba. Người báo án là con gái của ông ấy, vừa trở về sau cuộc chơi thâu đêm với bạn bè. Theo lời khai, lúc đó biệt thự trống không, vì ba cô thích yên tĩnh, nên không có người giúp việc hay bảo mẫu nào ở lại qua đêm. Không nghi ngờ gì, cô đi lên tầng ba và phát hiện máu đỏ chảy ra từ khe cửa phòng ngủ chính.
Khi mở cửa, cô gái hét lên đầy kích động suốt hơn một phút, giờ vẫn đang nằm viện.
Tại hiện trường vụ án.
Phó Thanh Vi đứng trong phòng ngủ, nơi xảy ra án mạng, bữa sáng vừa ăn như muốn trào ngược.
Nàng nắm lấy cánh tay sư tôn, không kìm được mà chạy ra ngoài, dựa lưng vào tường, tay che miệng nôn khan.
Phó đội điều tra hình sự thành phố, Bạch Truật, đến hiện trường từ lâu nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Đạo trưởng Phó, nhà vệ sinh ở đằng kia." Cô tử tế chỉ đường.
"Cảm ơn." Phó Thanh Vi vội vàng chạy đi.
Cảnh tượng trong phòng ngủ.
Một người có bao nhiêu máu trong cơ thể? Nếu toàn bộ máu đều phun hết lên tường, có lẽ đó là điều Phó Thanh Vi nhìn thấy.
Trong phòng ngủ chính, vết máu văng tung tóe khắp nơi: trên giường, dưới sàn, trần nhà, và cả tường. Một số vết đã khô chuyển sang màu đen. Nếu không phải vì mùi tanh nồng không thể tan biến, Phó Thanh Vi đã nghĩ đây chỉ là trò đùa với sơn đỏ. Nhưng giây tiếp theo, khi nhận ra đó là máu người, dạ dày nàng lập tức quặn thắt.
Sau khi từ nhà vệ sinh trở lại, Phó Thanh Vi đeo ba lớp khẩu trang, quay lại hiện trường.
Thi thể nạn nhân đã bị phân mảnh và được cảnh sát thu gom, ráp lại trước khi chuyển đi. Chỉ còn lại những vòng tròn trắng đánh dấu vị trí các phần cơ thể, đông một mảnh, tây một mảnh, nhiều vô kể.
Phó Thanh Vi: "Ọe."
Mục Nhược Thủy giơ tay che mắt nàng, để nàng tựa cằm lên vai mình.
Phó Thanh Vi dựa vào lòng cô hồi lâu mới bình tĩnh lại. Lúc này, Bạch Truật cũng đeo khẩu trang và găng tay ba lớp, bước vào.
"Dựa trên dấu vết hiện trường, có thể phán đoán sơ bộ: nạn nhân gặp hung thủ ngay trước cửa. Vết máu bắn lên cửa cho thấy cú tấn công đầu tiên."
Bạch Thuật mô phỏng lại hành động của nạn nhân, quay lưng chạy vào trong thay vì ra ngoài, có lẽ vì hung thủ đang chặn lối thoát duy nhất.
Nạn nhân bị tấn công từ phía sau, máu phun ra tung tóe.
Ông ta ngã nhào vào bàn đầu giường, chộp lấy đèn bàn để tự vệ, nhưng chiếc đèn vỡ tan trên sàn. Đòn tấn công tiếp theo khiến ông ta bị hất lên giường, nơi ga giường bị nhấn chìm trong máu đen sền sệt.
Đây là một cuộc sát hại tàn bạo hành hạ nạn nhân đến chết.
Dấu vết sau đó quá lộn xộn, trình tự hành động có thể sai lệch lớn, nhưng điều đó không còn quá quan trọng.
Bạch Truật chỉ lên trần nhà, nơi có vết máu lớn không phải dạng bắn tung tóe, mà là vết cọ xát diện rộng, như thể một cơ thể nhuốm máu đã trượt qua.
Nếu hung thủ không có sở thích kỳ quặc, không dùng công cụ nâng thi thể nạn nhân lên để cọ vào trần nhà, thì chỉ còn một khả năng khác.
Xét đến các vụ án kỳ bí gần đây, hầu hết các vụ án ly kỳ đều liên quan đến yếu tố siêu nhiên. Thêm vào đó, tại hiện trường không tìm thấy công cụ nào để trèo lên, Bạch Thuật, với tư cách chuyên gia, kết luận:
"Hung thủ rất có khả năng biết bay."
Hắn cầm thi thể nạn nhân, hoặc ít nhất là phần lớn cơ thể, ép lên trần nhà, tạo ra cảnh tượng kinh hoàng này.
Phó Thanh Vi nhìn lên trần nhà.
Nàng đeo găng tay, cố gắng vượt qua cảm giác ghê tởm, lấy đà từ tường rồi xoay người nhảy lên trần, chạm vào những phần không dính máu.
Với kỹ năng của nàng, chỉ có thể lơ lửng vài giây, không thể mang theo một người đàn ông nặng hơn 100 cân mà làm ra vết cọ xát thế này.
Chỉ có người như sư tôn của nàng, có thể bay lơ lửng giữa không trung, mới thực hiện được động tác khó đến vậy.
Là yêu quái thuộc loài chim sao?
Phó Thanh Vi nói: "Phó đội Bạch, tôi muốn xem ảnh chụp thi thể."
Bạch Truật đưa cho nàng xem ảnh hiện trường do cảnh sát chụp lại.
Vừa nhìn thấy các mảnh thi thể rải rác khắp nơi, Phó Thanh Vi lập tức: "Ọe."
Mục Nhược Thủy không nhìn nổi nữa, nói: "Em đâu có cần kiểm tra dấu vết, chờ họ khám nghiệm xong báo lại kết quả là được, việc gì phải làm khổ mình."
Hiện tại dạ dày của Phó Thanh Vi cực kỳ khó chịu, nàng chẳng nhìn ra được manh mối gì quan trọng từ những vết máu me này, liền trả lại ảnh: "Trong nhà có lắp camera không?"
"Có, đang kiểm tra."
Bạch Truật cũng không muốn quá tàn nhẫn với cô gái trẻ mới hơn hai mươi như nàng, nhưng còn có một manh mối khác: Hai con công mà nạn nhân nuôi cũng chết rồi, cô có muốn đi xem thi thể không?"
Phó Thanh Vi mặt tái nhợt: "Còn nguyên hay cũng tan nát?"
Bạch Thuật: "Miễn cưỡng xem như còn nguyên, nhưng tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý trước."
Phó Thanh Vi theo Bạch Thuật đến bãi cỏ phía sau nhà.
Hai con công xanh nằm bất động trên mặt đất, ngoại hình còn nguyên vẹn, nhưng bụng bị mổ toang, nội tạng bị moi sạch, máu loang lổ khắp nơi.
Phó Thanh Vi khô khốc nôn hai tiếng, không chịu nổi nữa, tìm một góc nôn hết bữa sáng vừa ăn vào.
Trong dạ dày chỉ còn lại acid.
Mục Nhược Thủy vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt lo lắng, trong lòng âm thầm cộng thêm thù với cả Linh Quản Cục lẫn yêu quái.
Phó Thanh Vi mắt đỏ hoe, lông mi ướt nhòe, dựa vào lòng Mục Nhược Thủy, để cô đỡ nàng súc miệng bằng nước.
Cảm giác đắng ngắt trong cổ họng dịu đi nhiều. Để tự mình thoát khỏi cảnh tượng ghê rợn, Phó Thanh Vi nói đùa: "Nếu không có sư tôn, em phải làm sao đây?"
Mục Nhược Thủy nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Không bao giờ có chuyện không có ta."
Phó Thanh Vi cảm động đến mức nước mắt đọng thành giọt rơi xuống, nàng lau qua, nói: "Được rồi, em phải tiếp tục xem thi thể đây."
Xem xét thi thể hai con công.
Vết thương trên thi thể công so với thi thể người bị phân thây dễ phán đoán hơn nhiều. Cảnh sát xác định đó là vết cào của một thứ giống như móng vuốt sắc nhọn. Còn xét theo yếu tố siêu nhiên, bỏ qua cụm từ "giống như móng vuốt sắc nhọn", thì chính là móng vuốt.
Tại hiện trường, Phó Thanh Vi ngửi thấy dư âm của yêu khí, trong lòng kết luận sơ bộ: đó là một con điểu tinh.
Tuy nhiên, sự thật không phải vậy.
Xem camera giám sát tại dinh thự nhà họ Từ.
Là nơi ở của một gia đình giàu có, không chỉ sân vườn và bãi cỏ được lắp camera, mà cả phòng khách cũng có camera hồng ngoại hoạt động vào ban đêm.
Không rõ hung thủ không biết sự tồn tại của camera hay chẳng hề để tâm, nhưng vào giữa đêm, hắn ta xuất hiện công khai ngay trước ống kính.
Phó Thanh Vi nhìn màn hình, thốt lên: "Sao lại thế được?"
Bạch Truật nói: "Trông giống con người."
So với loại yêu quái như Hắc Ngư tinh có hình dạng cao to hai mét rưỡi nhưng chưa hóa thành hình người hoàn chỉnh, hung thủ này trông giống con người đến đáng sợ. Hắn cao khoảng 1m75, từ phía sau nhìn như nam giới, mặc áo choàng dài kiểu pháp sư hắc ám, đội mũ trùm màu đen.
Camera ghi lại được góc nghiêng cận mặt, đầy đủ mũi miệng, có diện mạo giống hệt con người, nhưng da lại mang sắc xanh kỳ lạ.
Hắn nhảy lên cầu thang.
"Nhảy?" Phó Thanh Vi hỏi.
"Dừng lại, tua lại đoạn đó."
Camera tua lại, hung thủ lại nhảy thêm một lần nữa. Quãng đường mười mét, hắn nhảy ba cái, mỗi cái hơn ba mét, có thể đi tranh huy chương Olympic.
Hình ảnh tiếp tục, hắn đi lên cầu thang, động tác hơi cứng nhắc như một con rối gỗ, nhưng lại linh hoạt hơn rối rất nhiều.
Phó Thanh Vi vô cùng kinh ngạc, quay sang thì thầm với Mục Nhược Thủy:
"Sư tôn, chẳng lẽ đây là......"
Mục Nhược Thủy vẫn bình tĩnh, nói:
"Sợ rằng em đoán đúng rồi."
Phó Thanh Vi tiếp tục xem camera giám sát ngoài vườn. Vì hung thủ di chuyển quá nhanh, nên hình ảnh chỉ còn lại bóng mờ chuyển động.
Là nhảy từng bước một.
Đừng nói Phó Thanh Vi, ngay cả những cảnh sát và Bạch Truật ở trước màn hình giám sát cũng nhận ra. Chỉ cần từng xem qua vài bộ phim về tâm linh kỳ bí, ai cũng có thể ngay lập tức liên tưởng.
Đây chẳng phải là cương thi trong truyền thuyết sao?
Nhưng Phó Thanh Vi nghĩ xa hơn một chút: nếu nó biết đi, biết nhảy, không sợ người mà còn giết người, ít nhất cũng phải là lục cương trở lên. Lần trước, Cốc Truyền Âm và nhóm của cô ấy trong thôn đã từng tiêu diệt một con như vậy, phải cần đến năm người hợp lực, mà Triệu Dương Hạ còn vì thế mà hy sinh.
Cương thi giết người trong thành phố đáng sợ hơn việc xuất hiện đơn lẻ gấp trăm lần.
Nó vào thành phố bằng cách nào? Tại sao lại đến dinh thự nhà họ Từ gây án?
Đây là ngẫu nhiên hay có liên quan đến ma khí?
Trong mắt Phó Thanh Vi lóe lên tia lạnh lùng, nàng hỏi: "Có thông tin gì về nạn nhân không?"
Bạch Truật vội đáp: "Có. Tôi sẽ bảo người gửi qua. Còn bây giờ, cô có thể tìm trên mạng, ông ta là người có tiếng, có cả hồ sơ trên bách khoa toàn thư."
Thông tin về nạn nhân.
Nạn nhân là Từ Đạt Húc, chủ tịch tập đoàn tư nhân nổi tiếng Thịnh Khang - một trong 500 công ty lớn nhất thế giới. Ông ta có danh tiếng rất tốt, nhiệt tình làm từ thiện, v.v. Tuy nhiên Phó Thanh Vi bỏ qua những danh hiệu hào nhoáng ấy, chỉ chú ý đến một tin tức mới: hôm nay ông ta có một buổi phát sóng trực tiếp, và phòng livestream của ông đang nhận được lượng theo dõi không nhỏ.
Vấn đề là, ông ta đã chết từ đêm qua.
Điều này đồng nghĩa nếu ông ta không xuất hiện trong buổi livestream hôm nay, tin tức về cái chết ly kỳ và thảm khốc của ông ta sẽ lan truyền ngay lập tức. Với mạng xã hội phát triển như hiện nay, việc giữ bí mật là bất khả thi, chuyện này chắc chắn sẽ gây náo động lớn.
Sự hoảng loạn, tò mò, sợ hãi... Những cảm xúc tiêu cực tràn lan trên diện rộng sẽ nuôi dưỡng ma khí.
Điều này cho thấy đây rất có thể là một vụ giết người nhắm vào mục đích cụ thể, chứ không phải ngẫu nhiên. Nếu kẻ đứng sau có liên quan đến ma khí, điều đó chứng tỏ nó đã có trí khôn, thậm chí còn tiến hóa.
Phó Thanh Vi phân tích tất cả manh mối hiện có, sau đó đến đội cảnh sát hình sự, vừa chờ kết quả giám định pháp y, vừa báo cáo vụ án lên Linh Quản Cục. Nàng cho rằng tình hình phức tạp, cần có sự chú ý đặc biệt từ cấp trên.
Những suy đoán của nàng dựa trên kiến thức hiện có, còn Linh Quản Cục với góc nhìn toàn diện hơn, đã mở cuộc họp trực tuyến ngay khi nhận được tin.
Văn phòng Sở điều tra số ba.
Phó cục trưởng Thân Đồ ngồi ở ghế đầu, thảo luận qua chiếc laptop trước mặt: "Cốc Truyền Âm, cô hãy nhắc lại những phát hiện lần trước khi làm nhiệm vụ ở thôn Điền Nguyên."
Cốc Truyền Âm lúc này đang làm nhiệm vụ thực địa, phía sau là cảnh núi non hoang vu. Tín hiệu không ổn định, giọng nói ngắt quãng.
"Chào các lãnh đạo. Ở trên núi tại địa phương đó, tôi đã phát hiện vài chiếc quan tài trống, thi thể bên trong biến mất. Tôi nghi ngờ có kẻ dùng tà thuật luyện cương thi, và chúng đã đạt đến cấp độ phi cương. Phó cục trưởng, có tiến triển mới à?"
"Đúng vậy." Phó cục trưởng Thân Đồ đáp, "Phó Thanh Vi của Sở điều tra số hai, đang điều tra một vụ án mạng trong thành phố, nghi ngờ có liên quan đến cương thi."
Sau khi kết thúc cuộc họp trực tuyến, Thân Đồ quay sang các đồng nghiệp và cấp dưới trong phòng họp: "Mọi người thấy sao?"
Kể từ khi nhận được tin từ Cốc Truyền Âm, Thân Đồ đã rất chú trọng, lập tức cử người đến thôn điều tra. Nhưng nơi đó từ lâu đã không còn bóng người. Xung quanh chỉ toàn núi rừng, nếu kẻ đó dẫn cương thi trốn vào rừng sâu, thì khác nào mò kim đáy bể.
Trước đây, Linh Quản Cục luôn truy lùng đến cùng bất kỳ kẻ nào sử dụng tà thuật độc ác như vậy. Nhưng hiện tại tình hình căng thẳng, họ không thể điều tra vô hạn, chỉ có thể chờ đợi kẻ đứng sau lộ diện.
Lần này, kẻ đó đã xuất hiện, đã ra tay là giết người, hơn nữa dường như còn có mục đích lớn.
Khi Thân Đồ đang thảo luận với mọi người, bỗng nhận được một tin nhắn. Cô giơ tay ra hiệu, lập tức dừng cuộc trò chuyện trong phòng họp.
Thân Đồ nhìn quanh mọi người, ánh mắt nghiêm túc: "Cấp trên đã tiếp quản vụ án."
Không ai trong phòng thở phào nhẹ nhõm, trái lại vẻ mặt còn thêm phần nặng nề.
Trong cơ cấu của Linh Quản Cục, dưới Tổng Cục là Văn phòng Chủ nhiệm, rồi mới đến các Sở Điều tra. Nếu ngay cả cấp Sở cũng không thể xử lý, điều đó có nghĩa vụ việc nghiêm trọng đến mức đã chuyển thẳng lên Chủ nhiệm Tuế.
Cũng có khả năng khác: Tổng Cục đã nắm được manh mối về kẻ đứng sau và để bảo mật, đồng thời tránh gây thêm thương vong không cần thiết, nên mới tiếp nhận vụ án.
Trước và sau, dù là tình huống nào cũng không thể coi là tin tốt.
*
Phó Thanh Vi buổi sáng báo cáo vụ án, buổi chiều được thông báo không cần theo dõi nữa.
Phó Thanh Vi: [Tại sao?]
Trưởng phòng: [Quá nguy hiểm, cục đã đánh giá và cho rằng không phù hợp để cô tiếp tục điều tra. Mạng sống của cô cũng rất quan trọng]
Phó Thanh Vi: [Vậy bây giờ ai phụ trách vụ án này?]
Trưởng phòng: [Không biết, không phải bên phòng chúng ta. Đúng lúc này cô đã vất vả rồi, nghỉ nửa ngày đi, ăn chút gì ngon ngon [Yummy]]
Phó Thanh Vi ôm miệng quay đầu sang bên: "Ọe."
Hai người ngồi trên ghế dài trong công viên để hít thở. Tay của Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng.
Buổi sáng Phó Thanh Vi trải qua cú sốc đầy máu me, đến trưa vẫn không ăn nổi cơm, giờ chỉ cần nghĩ đến chữ "ăn" là nàng lại phản xạ muốn nôn.
Nàng lại nôn khan, nhưng chẳng nôn ra được gì.
Phó Thanh Vi đấm một cái vào ghế dài:
"Em thế này có khác gì người mang thai đâu chứ?"
Mục Nhược Thủy chạm vào bụng dưới của nàng: "Của ta sao?"
Phó Thanh Vi: "......" Sư tôn, người đang nói cái gì vậy?
Phó Thanh Vi: "Em đói quá."
Mục Nhược Thủy: "Người mang thai hay vậy, dễ đói, phải nuôi hai cái miệng mà."
Phó Thanh Vi lập tức suy nghĩ lung tung.
Nghĩ mãi một hồi mới hiểu ra.
...... Sư tôn đúng là không đứng đắn.
Rõ ràng nói những lời khiến người ta nghĩ linh tinh, vậy mà vẻ mặt vẫn nghiêm túc. Nhưng nàng rất thích.
Phó Thanh Vi nâng mặt Mục Nhược Thủy, hưng phấn hôn cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng dừng lại ở một nụ hôn trên môi.
Mục Nhược Thủy lau môi, hàng mi rủ xuống, tượng trưng nói một câu: "Đại nghịch bất đạo."
Phạt thì không nỡ phạt, đánh cũng không thể đánh, chỉ có thể nói qua loa như vậy.
Giờ đây kỹ thuật hôn của Phó Thanh Vi tiến bộ rất nhanh, cô cũng không phải lần nào cũng giành phần thắng.
Phó Thanh Vi đặc biệt thích dáng vẻ lười biếng, ánh mắt cụp xuống, không có cách nào đối phó với mình của cô. Thích chết mất.
Nàng liếm môi, lại tiến tới gần.
Mục Nhược Thủy: "Đủ rồi, đi ăn thôi."
Phó Thanh Vi lập tức phản ứng: "Ọe."
Mục Nhược Thủy bật ra tiếng cười trong trẻo.
Phó Thanh Vi dùng tay nhẹ nhàng đấm hai cái vào vai cô.
Mục Nhược Thủy giả vờ nghiêm nghị: "Em to gan thật!"
Phó Thanh Vi chẳng sợ cô, ậm ừ chui vào lồng ngực cô.
Đùa giỡn một lúc, hai người lại ôm nhau, Phó Thanh Vi tựa vào lòng cô, Mục Nhược Thủy ôm lấy eo nàng, cùng ngồi bên nhau trong công viên.
Phó Thanh Vi như nhìn thấy cảnh về già của mình trong tương lai.
Nếu có thể cùng sư tôn già đi, thì thật tốt biết bao. Khi đó, sư tôn chắc sẽ trở thành một bà lão tóc bạc tính tình nóng nảy, nhưng vẫn giữ phong thái thiên hạ đệ nhất.
Không, cô có lẽ sẽ không già đến vậy. Sẽ giống Linh Xu Tử, giữ được dung mạo khoảng bốn, năm mươi tuổi, vẫn mặc áo xanh, thắt lưng vàng trắng, mặt như ngọc, môi đỏ như son, phong thái tiên phong đạo cốt.
Mục Nhược Thủy thì nghĩ về con cương thi nhìn thấy trên camera buổi sáng.
So với sự tiếc nuối của Phó Thanh Vi vì không được tiếp tục theo đuổi vụ án, cô lại cảm thấy may mắn khi Phó Thanh Vi không cần đối mặt với phi thi nữa.
Phi cương, bản chất vẫn là cương thi, pháp lực mạnh mẽ nhưng trí tuệ không cao. Vụ án mạng này chắc chắn có kẻ đứng sau thao túng. Với sức mạnh hiện tại của Phó Thanh Vi, đối đầu với một con phi cương hoàn toàn không có chút khả năng thắng nào.
Ngay cả Mục Nhược Thủy, trong điều kiện bình thường, cũng chỉ có thể giải quyết một con mỗi lần. Dù cô giết nhanh, nhưng cũng không phải là không có nguy hiểm. Tốt nhất vẫn là tránh đối đầu trực tiếp, cương thi trông cũng chẳng dễ nhìn chút nào.
"Sư tôn."
"Sao?" Người phụ nữ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng chăm chú.
Phó Thanh Vi dựa vào vai cô, nhìn về phía mặt hồ hỏi: "Nếu một người tu đạo, thọ mệnh thường kéo dài bao lâu?"
Mục Nhược Thủy đáp: "Nếu không bệnh tật, có thể sống hơn trăm tuổi, thậm chí có người sống đến hai, ba trăm tuổi, nhưng không phải phổ biến."
"Vậy chúng ta có thể bên nhau hơn trăm năm phải không?"
"....... Ừ."
"Chúng ta phải sống lâu trăm tuổi, rồi cùng nhau bạc đầu."
Cảm giác chua xót đột nhiên tràn ngập lồng ngực, Mục Nhược Thủy khẽ đưa tay lên, ấn vào vị trí cách xa trái tim bên trái của Phó Thanh Vi.
Nếu thọ mệnh của ta không chỉ là trăm năm, mà là nghìn năm, vạn năm thì sao?
Cả đời của em, với ta, chỉ như một mùa thu thoáng qua.
*
Bồng Lai Quán
Phó Thanh Vi vừa nằm xuống giường đã bị Mục Nhược Thủy không chờ đợi thêm mà đè xuống hôn.
Phó Thanh Vi vòng tay lên cổ cô, đáp lại nụ hôn ấy. Qua lớp áo ngủ mỏng manh, cơ thể mềm mại của cả hai áp sát, từ khoảng cách giữa những nụ hôn, từng tiếng rên rỉ khe khẽ của Phó Thanh Vi thoát ra.
"Sư tôn...... ưm...... ưm......"
Đã lâu rồi họ không thân mật như vậy.
Khi ở khách sạn bên ngoài, Phó Thanh Vi không còn mơ giấc mộng nào nữa.
Có lẽ vì muỗi trong đạo quán không bay ra được bên ngoài.
Đôi môi và lưỡi của Mục Nhược Thủy tạm thời tách ra trong giây lát, nàng nâng phần thân trên của mình lên để đón lấy lòng lòng bàn tay cô, một lần nữa hôn lên môi người phụ nữ, rồi tựa vào chóp mũi cô
Cúi đầu xuống, qua lớp áo ngủ mỏng, nàng có thể nhìn thấy chuyển động của các ngón tay cô.
Nắm lại rồi thả ra.
Ánh trăng che giấu đi gương mặt đỏ bừng của nàng
Mục Nhược Thủy cũng nhìn.
Thật đẹp.
Bất kể là thứ cô đang nâng niu, hay người nằm dưới thân mình, tất cả đều đẹp.
Thật tốt nếu mãi mãi thuộc về cô.
Phó Thanh Vi khép hờ mắt, cảm nhận sự đối xử lúc dịu dàng, lúc mãnh liệt của Mục Nhược Thủy, nàng nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của người phụ nữ, khi đầu ngón tay của người phụ nữ kẹp lấy nàng, tiếng rên khẽ của nàng bật ra, đầu gục vào gối.
Mục Nhược Thủy vẫn hôn nàng, tay cũng không ngừng lại.
"Sư tôn......" Phó Thanh Vi thở gấp từng đoạn, hỏi cô, "Tại sao người không nói gì?"
Mục Nhược Thủy trả lời bằng cách vùi đầu vào cổ nàng, những nụ hôn nóng ẩm rải dọc lên tai, rồi ngậm lấy dái tai nàng.
Ngón tay cô đồng thời mạnh mẽ và tăng tốc.
Phó Thanh Vi toàn thân run rẩy, miệng hé mở, trong khoảnh khắc đầy ắp mùi hương mềm mại. Mục Nhược Thủy quấn chặt lấy nàng, nuốt trọn tất cả những tiếng rên rỉ trong trẻo nhất của nàng.
Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống, đều bị cô dùng đầu lưỡi khẽ liếm đi.
"Thanh Vi."
Trong giây phút trước khi mất đi ý thức, Phó Thanh Vi nghe thấy giọng nói khàn khàn, đầy quyến rũ của cô.
Nàng thật sự không thể...... lại thiếp đi......
Phó Thanh Vi đã ngủ thiếp đi.
Giấc mơ đẹp của nàng chỉ vừa mới bắt đầu.
*
Phó Thanh Vi mở mắt, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn trên chiếc giường gỗ, đầu óc trống rỗng.
Căng cứng.
Đỉnh nhọn bên trong lớp áo ngủ bằng lụa mỏng vẫn còn hơi đau, nàng không biết tối qua sư tôn lại hành hạ mình bao lâu.
Trong giấc mơ, nàng không cảm nhận được thời gian trôi qua, chỉ nhớ cảm giác bị ngậm và cắn hết lần này đến lần khác. Không lẽ đã cắn đến mức rách da rồi sao?
Phó Thanh Vi ngồi dậy, cởi nút áo, cúi đầu nhìn: "......"
Thật sự, hiếm ai vừa ngủ dậy mà lại căng đầy như vậy.
Nhưng nàng đã làm được, tất cả đều nhờ vào sự tận tụy của sư tôn.
Tim nàng đập thình thịch không ngừng, sâu trong cơ thể dường như cũng đang co bóp, nhịp điệu liên tục. Cảm giác sạch sẽ vừa mới thức dậy nhanh chóng bị thay thế bằng sự dính nhớp.
Phó Thanh Vi cố gắng dừng lại dòng hồi tưởng đang trôi về giấc mơ, đứng dậy đi rửa mặt.
Tiểu Tam Hoa đang chơi trong phòng, Phó Thanh Vi dùng chân chơi đùa với nó một lát, rồi nghiêng người nhìn qua cửa sổ. Từ xa, nàng nhìn thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy đang đứng dưới mái hiên.
Lần này ngài ấy chắc không bỏ chạy nữa chứ?
Phó Thanh Vi nhìn vào gương, khắp người đều là thành quả. Không chỉ cổ có những dấu vết đỏ hồng, mà khi nàng kéo phần áo trước ngực lên, bằng chứng phạm tội bên trong cũng không ít.
Sư tôn đúng là không nhịn được nữa rồi.
Phó Thanh Vi đi ra sân, kéo cổ áo xuống, chỉ vào dấu hôn màu hồng trên xương quai xanh, nói với Mục Nhược Thủy:
"Sư tôn, đây không phải là dấu muỗi cắn đấy chứ?"
Mục Nhược Thủy mặc áo xanh nửa kín nửa hở, dây thắt lưng chưa buộc, lười biếng tựa vào cột hiên ở sân sau của đạo quán, đôi mắt khép hờ, dường như chưa tỉnh ngủ.
Cô khẽ mở mắt, nhìn thoáng qua, đáp: "Có thể là vậy."
***
Lời tác giả:
Song tu sẽ có, muốn xem gì cũng sẽ có 🤔
Chỉ cần "Aaaaa" là được rồi [Cố lên]
Editor: cứ nhá hàng suốt, ngày nào cũng phải đặt báo thức giờ tác giả cập nhật 🙃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro